Chương : 5
Cách khá xa với nơi Khương Hy đang ở, nơi đây là nơi ở của vị Thanh tiểu thư kia. Ở Linh Vân trấn, người quyền lực nhất đương nhiên là quan phủ Lâm Lục Viễn nhưng người giàu nhất là Thanh gia. Sản nghiệp của Thanh gia bao trùm gần như toàn bộ Linh Vân trấn, ở đây tiếng nói của Thanh gia rất có trọng lượng.
Đời này Thanh gia chỉ có độc nhất một đứa con, gọi là Thanh Tiêu Nhi. Người trong trấn gọi là Thanh tiểu thư. Vị tiểu thư này tuổi đời không lớn, cũng có thể xem là đến tuổi cập kê, bản tính lương thiện, lại hay bênh vực kẻ yếu. Từ lúc bệnh dịch bùng phát đến bây giờ, vị tiểu thư này là người xuất lực nhiều nhất, bất chấp sự ngăn cản của toàn Thanh gia.
Lấy địa vị của Thanh Tiêu Nhi cũng như lực ảnh hưởng của nàng đối với những người bệnh, Lâm Lục Viễn đương nhiên có thể cấp cho nàng một căn phòng ở hậu viện để nghỉ ngơi.
...
"Tiểu thư, trữ lượng dược của chúng ta vốn không còn nhiều, nếu mang ra hết..."
"Được rồi, không sao đâu"
Thanh Tiêu Nhi từ tốn nói, ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn đang nói kia dừng lại, ý tứ là ăn thôi. Nha hoàn nghe vậy không nói gì nữa, tay cầm đũa gắp một ít cơm, ánh mắt vẫn lén nhìn sang tiểu thư của mình.
Thanh Tiêu Nhi cũng không phải không nhận ra, nàng ngưng đôi đũa trên tay mình, nhìn nha hoàn hỏi:
"Tiểu Châu, còn chuyện gì nữa?"
Nha hoàn gọi tiểu Châu kia nghe Thanh Tiêu Nhi hỏi liền ngập ngừng một lát rồi mới nói:
"Tiểu thư, người sẽ không... có ý gì với... Khương đại phu chứ?"
Thanh Tiêu Nhi nghe vậy xém chút bị nghẹn, nàng phản bác:
"Ngươi đang nói cái gì thế, Khương đại phu là ai chứ, là thân truyền của Nguyệt Hải Thần y, ta chỉ là độc nữ của một phú hộ một trấn mà thôi. Người như Khương đại phu sao lại có thể để tâm đến một người như ta chứ, chưa kể..."
"Tiểu thư"
Tiểu Châu bỏ bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn Thanh Tiêu Nhi, nói:
"Người lại bắt đầu"
Thanh Tiêu Nhi bất chợt ý thức được câu nói của tiểu Châu liền có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh nàng liền bình tâm lại. Nàng nhìn quanh rồi nhìn ra ngoài cửa sau đó thở nhẹ một hơi nói:
"Tiểu Châu, may có muội"
Tiểu Châu nghe vậy có chút lo lắng, nói:
"Tiểu thư, làm sao đây?"
"Ta cũng không biết nữa, chuyện đến đâu tính đến đó vậy"
Gian phòng liền tĩnh lặng lại. Rất lâu sau, tiếng bát đũa lần nữa mới được vang lên.
Thanh Tiêu Nhi có một bí mật, bí mật này chỉ có ba người biết, gồm cha mẹ nàng và tiểu Châu. Bí mật này không thể lộ ra, lộ ra nàng liền phiền phức, nhất là với người kia.
...
Một canh giờ sau.
Khương Hy quay trở lại với công việc của mình, sau khi hồi phục linh thức và nghỉ ngơi đầy đủ, hiện tại hắn hoàn toàn đủ sức khám nốt cho một trăm người còn lại. Nếu quá độ, cùng lắm thì như trưa nay thôi.
“Người tiếp theo”, Khương Hy nói
Nghe vậy, một cô nương trẻ mang theo một lão bà đến ngồi xuống trước mặt hắn, thần sắc kinh hỉ. Khương Hy mờ mịt không hiểu chuyện gì, rõ ràng là bị bệnh mà sao còn vui được. Lão bà để ý thấy biểu hiện của hắn, khụ khụ vài tiếng rồi nói:
“Đại phu thứ lỗi cho, hai bà cháu lão qua nhiều lần rồi mới được khám, khó tránh được vui mừng”.
Khương Hy nghe vậy liền nói:
“Lão thái thái, những người trước không khám cho người?”
“Có người khám có người không, nhưng kết quả đều là cảm mạo”, lão bà chán nản nói.
Khương Hy gật gù, những đại phu kia không thể sánh với Điền đại phu, hắn không chắc năng lực của Điền đại phu đến đâu nhưng không có chuyện Điền đại phu chẩn đoán sai. Nếu không tìm ra, lão sẽ thử nhiều lần. Nếu thật sự không đoán ra được, lão sẽ nói rằng:
“Xin lỗi, lão phu bất lực”.
Lại nói, Điền đại phu đi thật sự rất lâu, ban đầu Khương Hy ước tính lão sẽ trở về sau khi nghỉ nhưng đến giờ lại chưa trở lại. Điền đại phu là phàm nhân, không thể sử dụng linh thức nhưng những người mà lão đi khám bị nặng hơn, triệu chứng rõ hơn. Lấy y thuật của lão tất nhiên sẽ nhìn ra vấn đề. Đi lâu như thế này, trừ khi...
“Không lẽ số lượng lại đông hơn dự tính?”
“Hay do đường xá xa xôi?”
“Sẽ không phải có người đang trong tình trạng hấp hối rồi chứ?”
“...”
Vô vàn trường hợp xuất hiện trong đầu Khương Hy, hắn suy diễn không ít, đến mức xém chút quên mất hai bà cháu trước mặt cho đến khi vị cô nương kia mở miệng nói:
“Đại phu... ngài không sao chứ?”
Bị gọi làm hắn chợt tỉnh, Khương Hy nói:
“Thật có lỗi, không biết ai sẽ khám trước đây?”
“Phiền đại phu khám cho cháu gái của lão trước”, lão bà nói.
“Bà bà, con không sao, người nên khám trước. Đại phu, người khám cho bà bà trước đi”
“...”
Hai người nhường qua nhường lại, Khương Hy thở dài, thầm nghĩ:
“Tình thân, thật đáng ngưỡng mộ”.
Khương Hy ánh mắt liền có chút hoài niệm, hắn cũng từng có một gia đình như vậy, đã rất rất lâu rồi. Bất chợt, hình ảnh một lão nhân lưng còng chân khuỵu xuất hiện trong đầu hắn, là Điền đại phu. Khương Hy âm thầm giật mình, trầm mặc một hồi liền cười khổ, thầm nói trong lòng:
“Xem ra, ta đối với lão Điền thật như người thân rồi”
...
...
Cuối cùng, lão bà chịu thua, đành phải khám trước. Khương Hy bắt đầu bắt mạch, sau đó âm thầm vận chuyển linh thức quét về phía lão bà. Không bao lâu sau, Khương Hy thu tay về. Tay phải đưa lên vân vê xương quai hàm, tay trái thì ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn vài tiếng, vẻ mặt hắn vô cùng đăm chiêu.
Hắn phát hiện ra điểm lạ, một điểm mà ở những bệnh nhân khác hắn không nhìn ra. Lão thân này hẳn đã bị rất lâu rồi, dù chưa chuyển sang giai đoạn sau nhưng có lẽ cũng không còn xa nữa. Mặt khác, lão bà này cũng không phải mắc mỗi một bệnh. Hắn nhìn lão một hồi rồi nhìn sang cô nương trẻ nói:
“Cô nương, đến phiên cô rồi”
Cô nương trẻ thấy hắn không nói kết quả cho bà bà mà trực tiếp chuyển qua khám nàng, nàng liền xoắn quýt nói:
“Đại phu, bà bà... không có chuyện gì chứ?”,
“Không hề gì, ta định xem bệnh cho cô rồi sẽ kê thuốc cho hai bà cháu”
“Vâng, tạ đại phu”, nàng cười đáp, nụ cười của nàng có chút yếu ớt do bệnh tật nhưng ánh mắt lại rất vui mừng. Nàng nghe đại phu bảo kê thuốc cho hai người, tức là cùng đơn. Tình trạng nàng thế nào nàng biết, không nặng lắm. Vậy thì bà bà hẳn cũng như vậy.
Khương Hy xem bệnh cho vị cô nương này rất nhanh, không đến năm phút, hắn liền lấy bút chấm vào mực đã mài và viết một đơn thuốc. Sau đó hắn đưa cho nàng mà nói:
“Cô nương, đây là đơn thuốc ta kê cho hai bà cháu, cô mang sang chỗ gia nhân để lấy thuốc”.
“Đa tạ đại phu”, cô nương đọc qua đơn thuốc, vui mừng đáp. Nàng nhận ra những vị thuốc này hoàn toàn khác so với những người trước, lấy tâm lý của nàng, lúc này có lẽ nàng đang mơ đến chuyện hai bà cháu được chữa khỏi bệnh.
Cô nương quay qua nói với bà lão:
“Bà bà, người ở đây đợi một lát, con đi lấy thuốc nhanh rồi sẽ trở lại”
Nói xong cô nương liền đi, lão thân nhìn bóng lưng cháu mình, trên mặt thoáng quá một nụ cười nhẹ. Lão bà quay lại định đứng dậy thì thấy Khương Hy đang nhìn mình, lão bà liền nói:
“Đại phu còn có chuyện gì sao?”
Khương Hy đáp:
“Lão thái thái, tại sao người lại nói dối?”
“Đại phu, người nói...”, bà lão cười đáp lại nhưng bị ánh mắt của Khương Hy quét tới lão liền ngưng lại, nụ cười của bà thu lại, khẽ thở dài.
“Mạng của lão cũng không còn bao lâu, mỗi lần có đại phu đến lão căn bản không muốn đi, như thế rất tốn kém. Không lâu về trước, cháu gái của lão bỗng nhiên bị nhiễm bệnh. Lúc đó, lão thật sự rất sợ. Về phần mình, lão đã có chuẩn bị, dù sao lão cũng đã sống đủ lâu rồi. Nhưng nàng thì khác, nàng còn quá trẻ, ngặt nỗi nang lại cho rằng lão vẫn không muốn đi khám, nên nàng nhất quyết uy hiếp lão. Lão không đi, nàng cũng sẽ không đi, thế là lão đi cùng nàng”
Lão bà nói đến đây, ngập ngùng một hồi rồi nói tiếp:
“Chuyện của lão mong đại phu đừng nói với nàng, lão muốn trước khi đi vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của nàng”.
Khương Hy nghe vậy, nhẹ nhàng nói:
“Nếu ta thật không chữa được, ta sẽ không nói với nàng”
“Đa tạ đại phu”, lão bà khom người vái tạ.
Khương Hy lại đỡ bà lão đứng dậy. Những người phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đoán lão bà kia tạ ơn Khương Hy vì đã chữa trị cho mình. Có người còn quá đáng hơn cho là lão bà đó đã được chữa hết toàn bộ. Bất giác, sâu thẳm trong lòng mỗi người đều tăng thêm một chút hi vọng.
Ngay lúc lão bà được Khương Hy đỡ dậy, cô nương trẻ cũng đã quay trở về, trên tay là hai đùm thuốc đã được gói theo toa. Nàng thấy hắn đỡ lão dậy, nàng còn tưởng bà bà của mình bị ngã, vội hoảng hốt chạy đến, lo lắng nói:
“Bà bà, người không sao chứ?”
“Ta không sao, con xong chưa?”, lão bà cười đáp
“Con xong rồi”, cô gái cười nói, đưa tay đang xách thuốc lên trước mặt bà nói.
“Tốt rồi, chúng ta về thôi”, lão bà nói, sau đó quay qua Khương Hy gật đầu nhẹ.
Khương Hy gật đầu đáp lại.
Sau hai bà cháu nọ, những bệnh nhân còn lại không còn ca nào đặc biệt cả. Hắn khám một hơi đến gần chập tối mới xong hết hai trăm người. Hắn uể oải ngồi trên ghế, cúi đầu, dùng tay lay lay ấn đường, bất chợt một mùi hương dịu nhẹ liền thoảng qua, hắn ngẩng đầu lên. Thanh Tiêu Nhi đứng trước hắn, tay đang mang một tách trà, nàng mở miệng cười nói:
“Khương đại phu vất vả”
Khương Hy tiếp nhận tách trà, ngửi qua một lượt rồi làm một hớp.
“Vị không tệ”, hắn nói.
Thanh Tiêu Nhi cười, sau đó lại có chút đỏ mặt. Nàng tại sao lại đỏ mặt, lúc này trời đã không còn ánh hoàng hôn, nên không có chuyện là do ánh chiều tà, mà là do Khương Hy đang nhìn nàng. Nàng không hiểu sao hắn lại nhìn, nàng liền ngập ngùng hỏi:
“Khương... đại phu... trên mặt ta có gì sao?”
Nghe vậy, Khương Hy đáp:
“Thanh tiểu thư, ngươi không cần giấu, mau ngồi xuống đây”.
Thanh Tiêu Nhi nghe vậy trong lòng liền động. Nàng có cảm giác không tốt, không lẽ bí mật của nàng... lộ rồi?
Tuy vậy nhưng nàng vẫn từ từ ngồi xuống, tay đưa nhẹ lên ngang miệng, đỏ mặt nói:
“Không biết ý Khương đại phu... là gì?”
Khương Hy nhíu mày khó hiểu, tự hỏi thầm:
“Nữ nhân này có ý gì?”
Hắn nói:
“Thanh tiểu thư, ngươi ủ bệnh được bao lâu rồi?”
Nghe câu này, thần sắc Thanh Tiêu Nhi ngưng trệ lại, cảm giác như sét đánh ngang tai nhưng nàng lại thấy hoang đường vô cùng, nàng đáp:
“Khương đại phu, ta khỏe mạnh”
Khương Hy lắc đầu, nói tiếp:
“Không biết vì lý do gì ngươi lại không có biểu hiện như những người bệnh nhưng chính xác là ngươi cũng bị nhiễm bệnh rồi”
Thanh Tiêu Nhi nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt nhưng quan sát Khương Hy cả ngày, nàng ít nhiều cũng có hiểu biết về y thuật của hắn. Nàng hoàn toàn xác định đẳng cấp của hắn hoàn toàn vượt trội bất kỳ y sư nào nàng từng gặp. Lời nói của hắn về người khác nàng có thể tin nhưng nếu nói về nàng thì lại là một chuyện khác.
Thanh Tiêu Nhi liền trầm mặc.
Một lát sau, nàng nói:
“Khương đại phu có mấy phần nắm chắc?”
“Mười phần”
Lòng Thanh Tiêu Nhi liền trầm xuống, nàng thấy Khương Hy đáp lại câu hỏi của mình rất nhẹ nhàng, lời nói không quá nhấn mạnh nhưng lại chắc chắn vô cùng. Hắn làm cho nàng cảm giác như lời hắn nói là điều hiển nhiên, không cần phải kiểm chứng.
Đắn đo một lúc, Thanh Tiêu Nhi quyết định, nói:
“Ngày mai, mời Khương đại phu và Điền thần y đến Thanh gia làm khách”
Nàng không thể khám ngay hiện tại được, một phần là vì Khương Hy đã mệt rồi, nàng sợ hắn chẩn đoán không được tốt. Một phần là nàng cần đem chuyện này về nói lại cho cha mẹ nàng. Hai người họ tất nhiên sẽ lo lắng nhưng không làm gì thì càng đáng lo hơn.
Khương Hy suy nghĩ một hồi liền gật đầu, nói:
“Ta thay mặt Điền đại phu đáp ứng lời mời Thanh tiểu thư”
“Vậy còn Khương đại phu đâu?”
Khương Hy nhìn Thanh Tiêu Nhi một hồi lâu, rồi nói:
“Ta sẽ đến”
Thanh Tiêu Nhi trầm mặc, sau đó nói:
“Ta sẽ đợi... Ta gọi là Thanh Tiêu Nhi”
Thanh Tiêu Nhi quay người rời đi, ngoài phủ vốn đã có một chiếc kiệu chờ sẵn, trước khi lên, nàng không quên quay lại nhìn Khương Hy một lát. Kiệu rời đi, xung quanh liền tĩnh lại, bệnh nhân đều đã về hết, gia nô thì cẩn thận mà quét dọn.
Khương Hy có chút mệt mỏi, ánh mắt mang một vẻ ảm đạm, hắn quay người đi về phía hậu viện. Đột nhiên, hắn quay người lại, ánh mắt hắn lóe lên chút tinh quang mà nhìn về phía cổng, khóe miệng cong lên.
Một lão nhân lưng còng, chân khuỵu bước vào.
...
...
Đời này Thanh gia chỉ có độc nhất một đứa con, gọi là Thanh Tiêu Nhi. Người trong trấn gọi là Thanh tiểu thư. Vị tiểu thư này tuổi đời không lớn, cũng có thể xem là đến tuổi cập kê, bản tính lương thiện, lại hay bênh vực kẻ yếu. Từ lúc bệnh dịch bùng phát đến bây giờ, vị tiểu thư này là người xuất lực nhiều nhất, bất chấp sự ngăn cản của toàn Thanh gia.
Lấy địa vị của Thanh Tiêu Nhi cũng như lực ảnh hưởng của nàng đối với những người bệnh, Lâm Lục Viễn đương nhiên có thể cấp cho nàng một căn phòng ở hậu viện để nghỉ ngơi.
...
"Tiểu thư, trữ lượng dược của chúng ta vốn không còn nhiều, nếu mang ra hết..."
"Được rồi, không sao đâu"
Thanh Tiêu Nhi từ tốn nói, ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn đang nói kia dừng lại, ý tứ là ăn thôi. Nha hoàn nghe vậy không nói gì nữa, tay cầm đũa gắp một ít cơm, ánh mắt vẫn lén nhìn sang tiểu thư của mình.
Thanh Tiêu Nhi cũng không phải không nhận ra, nàng ngưng đôi đũa trên tay mình, nhìn nha hoàn hỏi:
"Tiểu Châu, còn chuyện gì nữa?"
Nha hoàn gọi tiểu Châu kia nghe Thanh Tiêu Nhi hỏi liền ngập ngừng một lát rồi mới nói:
"Tiểu thư, người sẽ không... có ý gì với... Khương đại phu chứ?"
Thanh Tiêu Nhi nghe vậy xém chút bị nghẹn, nàng phản bác:
"Ngươi đang nói cái gì thế, Khương đại phu là ai chứ, là thân truyền của Nguyệt Hải Thần y, ta chỉ là độc nữ của một phú hộ một trấn mà thôi. Người như Khương đại phu sao lại có thể để tâm đến một người như ta chứ, chưa kể..."
"Tiểu thư"
Tiểu Châu bỏ bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn Thanh Tiêu Nhi, nói:
"Người lại bắt đầu"
Thanh Tiêu Nhi bất chợt ý thức được câu nói của tiểu Châu liền có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh nàng liền bình tâm lại. Nàng nhìn quanh rồi nhìn ra ngoài cửa sau đó thở nhẹ một hơi nói:
"Tiểu Châu, may có muội"
Tiểu Châu nghe vậy có chút lo lắng, nói:
"Tiểu thư, làm sao đây?"
"Ta cũng không biết nữa, chuyện đến đâu tính đến đó vậy"
Gian phòng liền tĩnh lặng lại. Rất lâu sau, tiếng bát đũa lần nữa mới được vang lên.
Thanh Tiêu Nhi có một bí mật, bí mật này chỉ có ba người biết, gồm cha mẹ nàng và tiểu Châu. Bí mật này không thể lộ ra, lộ ra nàng liền phiền phức, nhất là với người kia.
...
Một canh giờ sau.
Khương Hy quay trở lại với công việc của mình, sau khi hồi phục linh thức và nghỉ ngơi đầy đủ, hiện tại hắn hoàn toàn đủ sức khám nốt cho một trăm người còn lại. Nếu quá độ, cùng lắm thì như trưa nay thôi.
“Người tiếp theo”, Khương Hy nói
Nghe vậy, một cô nương trẻ mang theo một lão bà đến ngồi xuống trước mặt hắn, thần sắc kinh hỉ. Khương Hy mờ mịt không hiểu chuyện gì, rõ ràng là bị bệnh mà sao còn vui được. Lão bà để ý thấy biểu hiện của hắn, khụ khụ vài tiếng rồi nói:
“Đại phu thứ lỗi cho, hai bà cháu lão qua nhiều lần rồi mới được khám, khó tránh được vui mừng”.
Khương Hy nghe vậy liền nói:
“Lão thái thái, những người trước không khám cho người?”
“Có người khám có người không, nhưng kết quả đều là cảm mạo”, lão bà chán nản nói.
Khương Hy gật gù, những đại phu kia không thể sánh với Điền đại phu, hắn không chắc năng lực của Điền đại phu đến đâu nhưng không có chuyện Điền đại phu chẩn đoán sai. Nếu không tìm ra, lão sẽ thử nhiều lần. Nếu thật sự không đoán ra được, lão sẽ nói rằng:
“Xin lỗi, lão phu bất lực”.
Lại nói, Điền đại phu đi thật sự rất lâu, ban đầu Khương Hy ước tính lão sẽ trở về sau khi nghỉ nhưng đến giờ lại chưa trở lại. Điền đại phu là phàm nhân, không thể sử dụng linh thức nhưng những người mà lão đi khám bị nặng hơn, triệu chứng rõ hơn. Lấy y thuật của lão tất nhiên sẽ nhìn ra vấn đề. Đi lâu như thế này, trừ khi...
“Không lẽ số lượng lại đông hơn dự tính?”
“Hay do đường xá xa xôi?”
“Sẽ không phải có người đang trong tình trạng hấp hối rồi chứ?”
“...”
Vô vàn trường hợp xuất hiện trong đầu Khương Hy, hắn suy diễn không ít, đến mức xém chút quên mất hai bà cháu trước mặt cho đến khi vị cô nương kia mở miệng nói:
“Đại phu... ngài không sao chứ?”
Bị gọi làm hắn chợt tỉnh, Khương Hy nói:
“Thật có lỗi, không biết ai sẽ khám trước đây?”
“Phiền đại phu khám cho cháu gái của lão trước”, lão bà nói.
“Bà bà, con không sao, người nên khám trước. Đại phu, người khám cho bà bà trước đi”
“...”
Hai người nhường qua nhường lại, Khương Hy thở dài, thầm nghĩ:
“Tình thân, thật đáng ngưỡng mộ”.
Khương Hy ánh mắt liền có chút hoài niệm, hắn cũng từng có một gia đình như vậy, đã rất rất lâu rồi. Bất chợt, hình ảnh một lão nhân lưng còng chân khuỵu xuất hiện trong đầu hắn, là Điền đại phu. Khương Hy âm thầm giật mình, trầm mặc một hồi liền cười khổ, thầm nói trong lòng:
“Xem ra, ta đối với lão Điền thật như người thân rồi”
...
...
Cuối cùng, lão bà chịu thua, đành phải khám trước. Khương Hy bắt đầu bắt mạch, sau đó âm thầm vận chuyển linh thức quét về phía lão bà. Không bao lâu sau, Khương Hy thu tay về. Tay phải đưa lên vân vê xương quai hàm, tay trái thì ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn vài tiếng, vẻ mặt hắn vô cùng đăm chiêu.
Hắn phát hiện ra điểm lạ, một điểm mà ở những bệnh nhân khác hắn không nhìn ra. Lão thân này hẳn đã bị rất lâu rồi, dù chưa chuyển sang giai đoạn sau nhưng có lẽ cũng không còn xa nữa. Mặt khác, lão bà này cũng không phải mắc mỗi một bệnh. Hắn nhìn lão một hồi rồi nhìn sang cô nương trẻ nói:
“Cô nương, đến phiên cô rồi”
Cô nương trẻ thấy hắn không nói kết quả cho bà bà mà trực tiếp chuyển qua khám nàng, nàng liền xoắn quýt nói:
“Đại phu, bà bà... không có chuyện gì chứ?”,
“Không hề gì, ta định xem bệnh cho cô rồi sẽ kê thuốc cho hai bà cháu”
“Vâng, tạ đại phu”, nàng cười đáp, nụ cười của nàng có chút yếu ớt do bệnh tật nhưng ánh mắt lại rất vui mừng. Nàng nghe đại phu bảo kê thuốc cho hai người, tức là cùng đơn. Tình trạng nàng thế nào nàng biết, không nặng lắm. Vậy thì bà bà hẳn cũng như vậy.
Khương Hy xem bệnh cho vị cô nương này rất nhanh, không đến năm phút, hắn liền lấy bút chấm vào mực đã mài và viết một đơn thuốc. Sau đó hắn đưa cho nàng mà nói:
“Cô nương, đây là đơn thuốc ta kê cho hai bà cháu, cô mang sang chỗ gia nhân để lấy thuốc”.
“Đa tạ đại phu”, cô nương đọc qua đơn thuốc, vui mừng đáp. Nàng nhận ra những vị thuốc này hoàn toàn khác so với những người trước, lấy tâm lý của nàng, lúc này có lẽ nàng đang mơ đến chuyện hai bà cháu được chữa khỏi bệnh.
Cô nương quay qua nói với bà lão:
“Bà bà, người ở đây đợi một lát, con đi lấy thuốc nhanh rồi sẽ trở lại”
Nói xong cô nương liền đi, lão thân nhìn bóng lưng cháu mình, trên mặt thoáng quá một nụ cười nhẹ. Lão bà quay lại định đứng dậy thì thấy Khương Hy đang nhìn mình, lão bà liền nói:
“Đại phu còn có chuyện gì sao?”
Khương Hy đáp:
“Lão thái thái, tại sao người lại nói dối?”
“Đại phu, người nói...”, bà lão cười đáp lại nhưng bị ánh mắt của Khương Hy quét tới lão liền ngưng lại, nụ cười của bà thu lại, khẽ thở dài.
“Mạng của lão cũng không còn bao lâu, mỗi lần có đại phu đến lão căn bản không muốn đi, như thế rất tốn kém. Không lâu về trước, cháu gái của lão bỗng nhiên bị nhiễm bệnh. Lúc đó, lão thật sự rất sợ. Về phần mình, lão đã có chuẩn bị, dù sao lão cũng đã sống đủ lâu rồi. Nhưng nàng thì khác, nàng còn quá trẻ, ngặt nỗi nang lại cho rằng lão vẫn không muốn đi khám, nên nàng nhất quyết uy hiếp lão. Lão không đi, nàng cũng sẽ không đi, thế là lão đi cùng nàng”
Lão bà nói đến đây, ngập ngùng một hồi rồi nói tiếp:
“Chuyện của lão mong đại phu đừng nói với nàng, lão muốn trước khi đi vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của nàng”.
Khương Hy nghe vậy, nhẹ nhàng nói:
“Nếu ta thật không chữa được, ta sẽ không nói với nàng”
“Đa tạ đại phu”, lão bà khom người vái tạ.
Khương Hy lại đỡ bà lão đứng dậy. Những người phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đoán lão bà kia tạ ơn Khương Hy vì đã chữa trị cho mình. Có người còn quá đáng hơn cho là lão bà đó đã được chữa hết toàn bộ. Bất giác, sâu thẳm trong lòng mỗi người đều tăng thêm một chút hi vọng.
Ngay lúc lão bà được Khương Hy đỡ dậy, cô nương trẻ cũng đã quay trở về, trên tay là hai đùm thuốc đã được gói theo toa. Nàng thấy hắn đỡ lão dậy, nàng còn tưởng bà bà của mình bị ngã, vội hoảng hốt chạy đến, lo lắng nói:
“Bà bà, người không sao chứ?”
“Ta không sao, con xong chưa?”, lão bà cười đáp
“Con xong rồi”, cô gái cười nói, đưa tay đang xách thuốc lên trước mặt bà nói.
“Tốt rồi, chúng ta về thôi”, lão bà nói, sau đó quay qua Khương Hy gật đầu nhẹ.
Khương Hy gật đầu đáp lại.
Sau hai bà cháu nọ, những bệnh nhân còn lại không còn ca nào đặc biệt cả. Hắn khám một hơi đến gần chập tối mới xong hết hai trăm người. Hắn uể oải ngồi trên ghế, cúi đầu, dùng tay lay lay ấn đường, bất chợt một mùi hương dịu nhẹ liền thoảng qua, hắn ngẩng đầu lên. Thanh Tiêu Nhi đứng trước hắn, tay đang mang một tách trà, nàng mở miệng cười nói:
“Khương đại phu vất vả”
Khương Hy tiếp nhận tách trà, ngửi qua một lượt rồi làm một hớp.
“Vị không tệ”, hắn nói.
Thanh Tiêu Nhi cười, sau đó lại có chút đỏ mặt. Nàng tại sao lại đỏ mặt, lúc này trời đã không còn ánh hoàng hôn, nên không có chuyện là do ánh chiều tà, mà là do Khương Hy đang nhìn nàng. Nàng không hiểu sao hắn lại nhìn, nàng liền ngập ngùng hỏi:
“Khương... đại phu... trên mặt ta có gì sao?”
Nghe vậy, Khương Hy đáp:
“Thanh tiểu thư, ngươi không cần giấu, mau ngồi xuống đây”.
Thanh Tiêu Nhi nghe vậy trong lòng liền động. Nàng có cảm giác không tốt, không lẽ bí mật của nàng... lộ rồi?
Tuy vậy nhưng nàng vẫn từ từ ngồi xuống, tay đưa nhẹ lên ngang miệng, đỏ mặt nói:
“Không biết ý Khương đại phu... là gì?”
Khương Hy nhíu mày khó hiểu, tự hỏi thầm:
“Nữ nhân này có ý gì?”
Hắn nói:
“Thanh tiểu thư, ngươi ủ bệnh được bao lâu rồi?”
Nghe câu này, thần sắc Thanh Tiêu Nhi ngưng trệ lại, cảm giác như sét đánh ngang tai nhưng nàng lại thấy hoang đường vô cùng, nàng đáp:
“Khương đại phu, ta khỏe mạnh”
Khương Hy lắc đầu, nói tiếp:
“Không biết vì lý do gì ngươi lại không có biểu hiện như những người bệnh nhưng chính xác là ngươi cũng bị nhiễm bệnh rồi”
Thanh Tiêu Nhi nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt nhưng quan sát Khương Hy cả ngày, nàng ít nhiều cũng có hiểu biết về y thuật của hắn. Nàng hoàn toàn xác định đẳng cấp của hắn hoàn toàn vượt trội bất kỳ y sư nào nàng từng gặp. Lời nói của hắn về người khác nàng có thể tin nhưng nếu nói về nàng thì lại là một chuyện khác.
Thanh Tiêu Nhi liền trầm mặc.
Một lát sau, nàng nói:
“Khương đại phu có mấy phần nắm chắc?”
“Mười phần”
Lòng Thanh Tiêu Nhi liền trầm xuống, nàng thấy Khương Hy đáp lại câu hỏi của mình rất nhẹ nhàng, lời nói không quá nhấn mạnh nhưng lại chắc chắn vô cùng. Hắn làm cho nàng cảm giác như lời hắn nói là điều hiển nhiên, không cần phải kiểm chứng.
Đắn đo một lúc, Thanh Tiêu Nhi quyết định, nói:
“Ngày mai, mời Khương đại phu và Điền thần y đến Thanh gia làm khách”
Nàng không thể khám ngay hiện tại được, một phần là vì Khương Hy đã mệt rồi, nàng sợ hắn chẩn đoán không được tốt. Một phần là nàng cần đem chuyện này về nói lại cho cha mẹ nàng. Hai người họ tất nhiên sẽ lo lắng nhưng không làm gì thì càng đáng lo hơn.
Khương Hy suy nghĩ một hồi liền gật đầu, nói:
“Ta thay mặt Điền đại phu đáp ứng lời mời Thanh tiểu thư”
“Vậy còn Khương đại phu đâu?”
Khương Hy nhìn Thanh Tiêu Nhi một hồi lâu, rồi nói:
“Ta sẽ đến”
Thanh Tiêu Nhi trầm mặc, sau đó nói:
“Ta sẽ đợi... Ta gọi là Thanh Tiêu Nhi”
Thanh Tiêu Nhi quay người rời đi, ngoài phủ vốn đã có một chiếc kiệu chờ sẵn, trước khi lên, nàng không quên quay lại nhìn Khương Hy một lát. Kiệu rời đi, xung quanh liền tĩnh lại, bệnh nhân đều đã về hết, gia nô thì cẩn thận mà quét dọn.
Khương Hy có chút mệt mỏi, ánh mắt mang một vẻ ảm đạm, hắn quay người đi về phía hậu viện. Đột nhiên, hắn quay người lại, ánh mắt hắn lóe lên chút tinh quang mà nhìn về phía cổng, khóe miệng cong lên.
Một lão nhân lưng còng, chân khuỵu bước vào.
...
...