Chương : 25
Lời vừa ra, không khí liền có chút tĩnh lặng lại, sau đó, từng cỗ cuồng nhiệt không tên bỗng nhiên phất lên. Khương Hy không nhìn cũng hiểu, mấy tên này là hưng phấn a.
Khương Hy là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín, theo lý thì Lý gia nhiều lắm chỉ có thể phái tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đi giết hắn mà thôi. Đằng này bản thân Lý Chấn lại trực tiếp ra tay, như vậy đã phạm phải quy củ của Dạ Ma rồi.
Dạ Ma thành lập lúc nào không ai biết nhưng quy củ của Dạ Ma là thứ luật lệ vô hình mà mọi tông môn cùng Hoàng Triều đều chấp thuận như một loại giao kèo.
Quy củ cũng đã phạm, Lý gia tất phải gánh chịu hậu quả. Bây giờ, tất cả mọi người ở đây đều hướng về thân hình thấp bé kia, chỉ cần người đó nói ra một câu thôi, bọn hắn đều sẽ động thủ ngay.
Đà chủ nghe xong liền rơi vào trầm tư một đoạn thời gian ngắn rồi nói ra:
“Lý gia hiện tại chúng ta không động được”
Đám Ngân diện sát thủ nghe vậy liền cảm thấy có chút hoang đường mà nói ra:
“Đà chủ, Lý Chấn rõ ràng đã phạm phải quy củ, tại sao chúng ta lại buông tha cho bọn hắn?”
Đà chủ nhìn hắn một lát rồi đáp:
“Ta nói hiện tại mà không phải tương lai. Hiện tại tình huống không được khả quan, chúng ta vẫn nên ẩn mình thì hơn”
Quảng lão cảm giác những người này vẫn có chút không hài lòng liền đứng ra thay Đà chủ giải thích:
“Mặc Hiên thành chủ hiện nay gần đến thời điểm mấu chốt rồi, canh phòng của Nguyệt Hải Thành sẽ nâng đến mức cao nhất, chúng ta khi đó hành động đơn lẻ đã không dễ, đừng nói là kéo cả phân đà đi.
Mặt khác, người chấp chưởng Nguyệt Hải Thành hiện nay là Chương Hồng Lôi. Người này đừng nói là Đà chủ, coi như toàn phân đà Nguyệt Hải Thành chúng ta cùng lên cũng không nhấc lên nổi sóng gió với người này”.
Nghe vậy, một đám Ngân diện sát thủ liền hít vào ngụm khí lạnh. Bọn hắn không điếc, bọn hắn nghe rất rõ ràng là đằng khác, bọn hắn không biết Chương Hồng Lôi là ai nhưng Đà chủ mạnh thì bọn hắn chắc chắn.
Nếu không Đà chủ sao có thể an ổn mà đè ép bọn hắn suốt bao nhiêu năm được chứ.
Đám Ngân diện sát thủ là vậy, còn Khương Hy thì khác bọn hắn. Não hải của hắn đã đình trệ lại sau khi Quảng lão nhắc đến cái tên ‘Chương Hồng Lôi’.
Với đại đa số tu sĩ mà nói, danh tự của tu sĩ Nguyên Anh cảnh không phải ai cũng biết nhưng với những người có chút hiểu biết về Nguyên Anh cảnh thì không thể không biết đến Chương Hồng Lôi.
Khách quan mà nói, Chương Hồng Lôi cùng Phù Linh là cường giả cùng thời, đều là lão quái vật sống ngàn năm. Khác nhau ở chỗ Chương Hồng Lôi bước được thêm một bước, còn Phù Linh thì dậm chân tại chỗ rồi tọa hóa mà đi.
Ký ức của Khương Hy về Chương Hồng Lôi phi thường rõ ràng, lão già này có mặt tại Nguyệt Hải Thành thì Lý gia đúng thật không thể bị Dạ Ma công phá.
Khương Hy không rõ địa vị của Chương Hồng Lôi thế nào tại Đại Nguyệt Hoàng Triều nhưng chắc chắn đủ cao bởi vì lão sống đủ lâu, tự lịch đủ sâu, thực lực đủ manh, hơn nữa tính cách lại phi thường cương liệt.
Nếu mọi sự để lão làm chủ thì một lệnh của lão vừa ra tuyệt đối không bao giờ thu lại, một là một mà hai là hai.
Trong lòng Khương Hy liền cảm giác may mắn, may mắn mà hắn có chuẩn bị trước, may mắn mà ông trời không cho... Chương Hồng Lôi tiện đường đi ngang qua lúc đó a.
Nếu không thì hắn thà bị kiếm khí sóng triều của Lý Chấn ép chết còn hơn là rơi vào tay Chương Hồng Lôi.
...
Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy đối với Đà chủ mà nói:
“Không thể công phá Lý gia nhưng ngài... có thể quấy rầy Lý Chấn được chứ?”
Nghe vậy, Đà chủ liền nhìn hắn bằng một con mắt khác hẳn rồi đáp:
“Ngươi thù hắn đến thế cơ à?”
Khương Hy lắc đầu nói ra:
“Có qua có lại mà thôi”
Đà chủ không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý với Khương Hy. Không thể động Lý gia vậy thì động Lý Chấn, thân làm Đà chủ, hắn ít nhất cũng nên ra mặt để giữ lại chút tôn nghiêm của quy củ.
Khương Hy cũng xem như hài lòng, hắn không muốn tạo sát nghiệp không cần thiết quá nhiều, sát nghiệp nhiều quá về sau đột phá Nguyên Anh lại càng khó.
Sau đó liền không còn chuyện gì để bàn nữa liền ai về với nhà nấy. Riêng Khương Hy thì bị Quảng lão giữ lại để nhận thưởng, dù lão không giữ thì hắn cũng sẽ nhắc thôi, Khương Hy hiện tại dù sao cũng là sát thủ... đầy tiềm năng nhất ở Nguyệt Hải Thành này rồi, lời nói cũng xem như có chút trọng lượng.
Nhìn qua phần thưởng một lượt, Khương Hy liền cảm khái không thôi, quả nhiên giết Lý Viễn Trình không phí của. Giá trị cho một cái đầu Lý Viễn Trình không ngờ lại lên đến tận ba vạn linh thạch, ngoài ra còn có thêm không ít linh tài dược vật quý hiếm khác.
Khương Hy không nhịn được mà thầm than:
“Không hổ là tương lai của Lý gia a”.
Kế tiếp đó, Quảng lão tựa hồ có ý định muốn hỏi hắn bằng cách nào lại có thể giết được Lý Viễn Trình nhưng hắn vẫn khéo léo từ chối không đáp.
Mỗi người đều sẽ có bí mật của riêng mình, sát thủ lại càng phải có hơn.
Đạo lý này Quảng lão đương nhiên hiểu, chỉ là tính tò mò của lão có chút nổi lên mà thôi. Bao năm qua công việc của lão khá là nhàm chán, khó khăn lắm mới thấy được một người sở hữu cách thức giết người đầy ‘nghệ thuật’ như vậy.
Vậy nên khó tránh khỏi có chút ‘quan tâm’
Cũng may cho Khương Hy là Quảng lão không quá ‘nhiệt tình’ đến mức giữ hắn lại, cho nên đến cuối cùng hắn vẫn thành công mà về đến Điền y quán.
...
...
Điền y quán.
Ngồi trong bồn tắm, Khương Hy bắt đầu điều chuyển linh lực mà trị thương cho bản thân. Mặc dù ngoại thương đã hết, thể nội không có dị vật gì nhưng nội thương của hắn vẫn là có. Hơn nữa là rất nặng.
Bên ngoài hắn không biểu hiện ra nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn phần nhiều đã gặp chấn động khi đối chiến với Lý Viễn Trình rồi.
Trong trận chiến đó, phòng hộ của hắn đúng là rất mạnh nhưng nội quan vẫn rất yếu, ngày nào hắn còn chưa Trúc Cơ thì nội quan vẫn cứ là điểm yếu của hắn.
Chưa kể loại thương tổn này cũng phải mất một tháng mới an ổn điều trị xong. Vì thế, trong một tháng tới, Khương Hy liền tuyên bố cho Điền đại phu là sẽ bế quan.
Điền đại phu đương nhiên đồng ý, lão hiểu tu sĩ rất mẫn cảm với mấy vấn đề liên quan đến tu hành nên mới không dò hỏi thêm. Lão chỉ cẩn thận nhắc nhở hắn đừng bỏ bữa là được, ngoài ra nếu muốn ăn gì thì báo trước với Lân để cho Tứ nương chuẩn bị.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút cảm động. Tu hành là chuyện cá nhân nhưng sinh hoạt chưa bao giờ là chuyện dành cho một người cả.
Nhân loại là quần thể sống theo bầy đàn, từ ở cùng nhau, ăn cùng nhau, nói chuyện với nhau cho đến sinh hoạt với nhau.
Như vậy mới được gọi là nhân loại, là nhân sinh.
Khương Hy đả toạ, Thuỷ linh khí theo đó mà dần dần tràn vào thể nội vì bản thân hắn mà bắt đầu trị thương. Trị thương một vòng xong, từng đoàn linh khí tiếp theo liền dựa vào lộ tuyến trước đó mà thực hiện việc chữa trị.
Mặt khác, trận chiến với Lý Viễn Trình cũng không phải không đem về lợi ích cho Khương Hy. Hắn có cảm giác rằng tầng bình chướng của Luyện Khí cảnh tầng mười đang một ngày một lỏng ra, không đến hai tháng nữa là hắn đã có thể đủ điều kiện mà xung kích lên Luyện Khí đỉnh phong rồi.
...
Vừa đả tọa, Khương Hy vừa suy nghĩ lại trận chiến ngày hôm nay một chút.
Thành thật mà nói, hắn thắng được Lý Viễn Trình phần nhiều là vì tên kia có chút tự cao với thực lực của bản thân. Bên cạnh đó Lý Viễn Trình còn là Đan sư, tỷ lệ linh lực cùng pháp lực trong thể nội của hắn chắc chắn ở thế cân bằng.
Nếu xét về vũ lực, Lý Viễn Trình sẽ yếu hơn hẳn tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ bình thường. Nhưng xét về hậu thủ thì hắn cao tay hơn.
Chưa kể Lý Viễn Trình ít khi rời khỏi Lý phủ, một ngày hắn chỉ rời đi đúng chính xác một canh giờ để tiến về Thông Trấn Bảo Lâu mà thôi. Thành ra trong một canh giờ đó, Khương Hy phải giết được hắn.
Vấn đề cao nhất khi giết Lý Viễn Trình là lộ tuyến hắn đi qua rất đông người, khó mà có thể tránh được ánh mắt của người khác được.
Cho nên ngay từ đầu, Khương Hy đã đặt lên một tòa Ảo Trận ở tuyến đường đó để khiến Lý Viễn Trình quen mắt với tòa Ảo Trận này.
Tiếp đó, cứ qua một ngày là hắn lại chồng đè lên thêm một tòa Ảo Trận khác. Cho đến ngày thứ bảy thì Khương Hy hoàn thiện bảy tòa Ảo Trận chồng đè lên nhau, hiệu ứng gần như sẽ thúc đẩy Lý Viễn Trình trong vô hình mà rẽ sang một con đường khác.
Tại con đường mới đó, Khương Hy tiếp tục đặt lên hai tòa phù trận là Xạ Kim Phù Trận cùng Vân Vụ Phù Trận.
Khương Hy không thể sử dụng Kim linh khí, vậy nên hắn mới nhờ Lân hấp thụ Kim linh khí vào người, còn phần hắn sẽ rút số linh khí ấy ra mà họa phù rồi đem đến Tây Thành bố trí.
Vân Vụ Phù Trận phụ thuộc hoàn toàn vào Thủy linh khí, ở điểm này thì tự thân Khương Hy vẫn dư sức làm được.
Kết quả, hắn phải tiêu tốn hơn một vạn linh thạch cùng tài nguyên khác để dựng lên tổng cộng chín cái đại trận, cốt cũng chỉ để giết một tên Trúc Cơ cảnh sơ kỳ mà thôi.
Người khác mà nghe được chuyện này thể nào cũng sẽ bảo hắn điên nhưng hắn không cho là vậy. Chí ít, Xạ Kim Phù Trận đã giúp hắn ép khí tức của đạo kiếm quang kia về Trúc Cơ hậu kỳ, từ đó tấm hắc lệnh kia mới có tác dụng.
Khương Hy sợ chết là chuyện không còn gì bất ngờ, hắn đã đặt tấm hắc lệnh của phủ thành chủ vào ngay phần ngực trái để bảo vệ mình.
Đúng như dự tính, đạo kiếm quang kia quả thực nhắm thẳng vào tim hắn mà công kích, nhờ đó mà tấm hắc lệnh kia mới kích phát mà phản kháng.
Giống với Đà chủ cùng Quảng lão, Khương Hy cũng muốn Nguyệt Hải Thành loạn lên, chỉ có loạn hắn mới âm thầm mà đạt được mục đích chân chính ở đây được.
Tây Thành có nhiều lời đồn thổi, chính xác cũng có mà sai lệch cũng có. Nhưng chắc chắn chính xác thì có một tin tức, đó là năm xưa Lý Chấn bại trong tay Mặc Hiên thành chủ.
Hắn không dám chắc năm đó đã xảy ra chuyện gì, vậy nên hắn mới ‘gạ’ Thẩm lão tam để biết thêm nội tình. Kết quả không ngoài dự tính, năm xưa Lý Chấn thèm muốn ngôi vị thành chủ này.
Chỉ tiếc rằng khi đó Lý Chấn là cung phụng của Đại Nguyệt Hoàng Triều, vẫn chưa chính thức thành quan, thực lực lại không đủ nên ngôi vị thành chủ liền rơi về tay Mặc Hiên.
Sau trận chiến đó, Lý Chấn gặp trọng thương, cơ hội trở thành quan trong triều liền vụt mất. Lý Chấn không hận Mặc Hiên mới là lạ, chỉ là hắn không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Lý Chấn tu luyện một loại công pháp kiếm tu có thể sinh ra Kim Qua kiếm khí. Mặc Chính Doanh thân là cháu trai của Mặc Hiên, tu vi nghe đồn không tệ, mấy năm trước đã bước vào Trúc Cơ đỉnh phong.
Công pháp mà hắn tu luyện cũng động dạng với Mặc Hiên, vậy nên kiếm khí sinh ra cũng là Kim Qua kiếm khí.
Mặc Chính Doanh đưa Kim Qua kiếm khí vào hắc lệnh để bảo vệ Điền đại phu, vừa vặn luôn cũng thành toàn cho mục đích của Khương Hy.
Đó là dấy lên mối nghi ngờ giữa Lý gia cùng Phủ Thành chủ. Dĩ nhiên nếu chỉ vì thế mà Lý Chấn bị lừa thì uổng công mấy trăm năm tu hành của hắn nhưng chỉ cần có ý niệm trong đầu thì sớm hay muộn cũng sẽ có định kiến mà thôi.
...
Sau hai canh giờ đả tọa xong, Khương Hy liền lau khô nước trên người rồi thay y phục mà trở về phòng ngủ của mình.
Khi cửa phòng vừa mở ra, một bóng đen bất ngờ nhảy lên người hắn, hắn đã biết trước nên nhẹ nhàng tiếp lấy mà cười nói ra:
“Tiểu Hoàng a, mất kiên nhẫn rồi sao?”
Tiểu Hoàng đẩy đẩy cái đầu nhỏ mà meo meo vài tiếng, Khương Hy liền bế nó lên tay mà mang vào phòng. Thuận tiện, hắn cũng đưa tay lên mà vuốt ve qua vài cái.
Sau khi an vị ở trên giường rồi, Khương Hy liền đưa linh thức của mình vào thể nội Tiểu Hoàng xem thử thế nào.
Một lát sau, nét mặt hắn liền có chút kinh hỉ, bởi Tiểu Hoàng sắp sửa... yêu hóa rồi.
Yêu hóa cũng đồng nghĩa với việc hắn sắp tốn thêm một lượng lớn linh thạch để mua huyết nhục yêu thú về cho nó nhưng không sao, Khương Hy bây giờ rất có tiền, hắn không ngại chuyện này.
Tiếp đó, hắn liền đưa tay lên mà vuốt vuốt thêm vài lần nữa, tiểu Hoàng tựa hồ rất thích thú, nó nhắm tịt hai mắt lại mà cong lưng đưa đầu về phía trước.
Thi thoảng, nó còn di chuyển cái đầu nhỏ mà cọ cọ vào người Khương Hy một chút. Tiểu Hoàng thân thiết với hắn như vậy, hắn tự nhiên vui lòng a.
Hắn liền bế tiểu Hoàng lên, mặt đối mặt mà nói:
“Tiểu Hoàng, một tháng đến chỉ có ta và ngươi thôi a... Đừng làm phiền ta bế quan, được chứ?”
Tiểu Hoàng nghe vậy liền cựa quậy một chút, tựa hồ có chút không nguyện ý nhưng dưới sự vuốt ve đều đặn của Khương Hy, nó liền meo một tiếng uể oải rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Khương Hy là tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín, theo lý thì Lý gia nhiều lắm chỉ có thể phái tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đi giết hắn mà thôi. Đằng này bản thân Lý Chấn lại trực tiếp ra tay, như vậy đã phạm phải quy củ của Dạ Ma rồi.
Dạ Ma thành lập lúc nào không ai biết nhưng quy củ của Dạ Ma là thứ luật lệ vô hình mà mọi tông môn cùng Hoàng Triều đều chấp thuận như một loại giao kèo.
Quy củ cũng đã phạm, Lý gia tất phải gánh chịu hậu quả. Bây giờ, tất cả mọi người ở đây đều hướng về thân hình thấp bé kia, chỉ cần người đó nói ra một câu thôi, bọn hắn đều sẽ động thủ ngay.
Đà chủ nghe xong liền rơi vào trầm tư một đoạn thời gian ngắn rồi nói ra:
“Lý gia hiện tại chúng ta không động được”
Đám Ngân diện sát thủ nghe vậy liền cảm thấy có chút hoang đường mà nói ra:
“Đà chủ, Lý Chấn rõ ràng đã phạm phải quy củ, tại sao chúng ta lại buông tha cho bọn hắn?”
Đà chủ nhìn hắn một lát rồi đáp:
“Ta nói hiện tại mà không phải tương lai. Hiện tại tình huống không được khả quan, chúng ta vẫn nên ẩn mình thì hơn”
Quảng lão cảm giác những người này vẫn có chút không hài lòng liền đứng ra thay Đà chủ giải thích:
“Mặc Hiên thành chủ hiện nay gần đến thời điểm mấu chốt rồi, canh phòng của Nguyệt Hải Thành sẽ nâng đến mức cao nhất, chúng ta khi đó hành động đơn lẻ đã không dễ, đừng nói là kéo cả phân đà đi.
Mặt khác, người chấp chưởng Nguyệt Hải Thành hiện nay là Chương Hồng Lôi. Người này đừng nói là Đà chủ, coi như toàn phân đà Nguyệt Hải Thành chúng ta cùng lên cũng không nhấc lên nổi sóng gió với người này”.
Nghe vậy, một đám Ngân diện sát thủ liền hít vào ngụm khí lạnh. Bọn hắn không điếc, bọn hắn nghe rất rõ ràng là đằng khác, bọn hắn không biết Chương Hồng Lôi là ai nhưng Đà chủ mạnh thì bọn hắn chắc chắn.
Nếu không Đà chủ sao có thể an ổn mà đè ép bọn hắn suốt bao nhiêu năm được chứ.
Đám Ngân diện sát thủ là vậy, còn Khương Hy thì khác bọn hắn. Não hải của hắn đã đình trệ lại sau khi Quảng lão nhắc đến cái tên ‘Chương Hồng Lôi’.
Với đại đa số tu sĩ mà nói, danh tự của tu sĩ Nguyên Anh cảnh không phải ai cũng biết nhưng với những người có chút hiểu biết về Nguyên Anh cảnh thì không thể không biết đến Chương Hồng Lôi.
Khách quan mà nói, Chương Hồng Lôi cùng Phù Linh là cường giả cùng thời, đều là lão quái vật sống ngàn năm. Khác nhau ở chỗ Chương Hồng Lôi bước được thêm một bước, còn Phù Linh thì dậm chân tại chỗ rồi tọa hóa mà đi.
Ký ức của Khương Hy về Chương Hồng Lôi phi thường rõ ràng, lão già này có mặt tại Nguyệt Hải Thành thì Lý gia đúng thật không thể bị Dạ Ma công phá.
Khương Hy không rõ địa vị của Chương Hồng Lôi thế nào tại Đại Nguyệt Hoàng Triều nhưng chắc chắn đủ cao bởi vì lão sống đủ lâu, tự lịch đủ sâu, thực lực đủ manh, hơn nữa tính cách lại phi thường cương liệt.
Nếu mọi sự để lão làm chủ thì một lệnh của lão vừa ra tuyệt đối không bao giờ thu lại, một là một mà hai là hai.
Trong lòng Khương Hy liền cảm giác may mắn, may mắn mà hắn có chuẩn bị trước, may mắn mà ông trời không cho... Chương Hồng Lôi tiện đường đi ngang qua lúc đó a.
Nếu không thì hắn thà bị kiếm khí sóng triều của Lý Chấn ép chết còn hơn là rơi vào tay Chương Hồng Lôi.
...
Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy đối với Đà chủ mà nói:
“Không thể công phá Lý gia nhưng ngài... có thể quấy rầy Lý Chấn được chứ?”
Nghe vậy, Đà chủ liền nhìn hắn bằng một con mắt khác hẳn rồi đáp:
“Ngươi thù hắn đến thế cơ à?”
Khương Hy lắc đầu nói ra:
“Có qua có lại mà thôi”
Đà chủ không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý với Khương Hy. Không thể động Lý gia vậy thì động Lý Chấn, thân làm Đà chủ, hắn ít nhất cũng nên ra mặt để giữ lại chút tôn nghiêm của quy củ.
Khương Hy cũng xem như hài lòng, hắn không muốn tạo sát nghiệp không cần thiết quá nhiều, sát nghiệp nhiều quá về sau đột phá Nguyên Anh lại càng khó.
Sau đó liền không còn chuyện gì để bàn nữa liền ai về với nhà nấy. Riêng Khương Hy thì bị Quảng lão giữ lại để nhận thưởng, dù lão không giữ thì hắn cũng sẽ nhắc thôi, Khương Hy hiện tại dù sao cũng là sát thủ... đầy tiềm năng nhất ở Nguyệt Hải Thành này rồi, lời nói cũng xem như có chút trọng lượng.
Nhìn qua phần thưởng một lượt, Khương Hy liền cảm khái không thôi, quả nhiên giết Lý Viễn Trình không phí của. Giá trị cho một cái đầu Lý Viễn Trình không ngờ lại lên đến tận ba vạn linh thạch, ngoài ra còn có thêm không ít linh tài dược vật quý hiếm khác.
Khương Hy không nhịn được mà thầm than:
“Không hổ là tương lai của Lý gia a”.
Kế tiếp đó, Quảng lão tựa hồ có ý định muốn hỏi hắn bằng cách nào lại có thể giết được Lý Viễn Trình nhưng hắn vẫn khéo léo từ chối không đáp.
Mỗi người đều sẽ có bí mật của riêng mình, sát thủ lại càng phải có hơn.
Đạo lý này Quảng lão đương nhiên hiểu, chỉ là tính tò mò của lão có chút nổi lên mà thôi. Bao năm qua công việc của lão khá là nhàm chán, khó khăn lắm mới thấy được một người sở hữu cách thức giết người đầy ‘nghệ thuật’ như vậy.
Vậy nên khó tránh khỏi có chút ‘quan tâm’
Cũng may cho Khương Hy là Quảng lão không quá ‘nhiệt tình’ đến mức giữ hắn lại, cho nên đến cuối cùng hắn vẫn thành công mà về đến Điền y quán.
...
...
Điền y quán.
Ngồi trong bồn tắm, Khương Hy bắt đầu điều chuyển linh lực mà trị thương cho bản thân. Mặc dù ngoại thương đã hết, thể nội không có dị vật gì nhưng nội thương của hắn vẫn là có. Hơn nữa là rất nặng.
Bên ngoài hắn không biểu hiện ra nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn phần nhiều đã gặp chấn động khi đối chiến với Lý Viễn Trình rồi.
Trong trận chiến đó, phòng hộ của hắn đúng là rất mạnh nhưng nội quan vẫn rất yếu, ngày nào hắn còn chưa Trúc Cơ thì nội quan vẫn cứ là điểm yếu của hắn.
Chưa kể loại thương tổn này cũng phải mất một tháng mới an ổn điều trị xong. Vì thế, trong một tháng tới, Khương Hy liền tuyên bố cho Điền đại phu là sẽ bế quan.
Điền đại phu đương nhiên đồng ý, lão hiểu tu sĩ rất mẫn cảm với mấy vấn đề liên quan đến tu hành nên mới không dò hỏi thêm. Lão chỉ cẩn thận nhắc nhở hắn đừng bỏ bữa là được, ngoài ra nếu muốn ăn gì thì báo trước với Lân để cho Tứ nương chuẩn bị.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút cảm động. Tu hành là chuyện cá nhân nhưng sinh hoạt chưa bao giờ là chuyện dành cho một người cả.
Nhân loại là quần thể sống theo bầy đàn, từ ở cùng nhau, ăn cùng nhau, nói chuyện với nhau cho đến sinh hoạt với nhau.
Như vậy mới được gọi là nhân loại, là nhân sinh.
Khương Hy đả toạ, Thuỷ linh khí theo đó mà dần dần tràn vào thể nội vì bản thân hắn mà bắt đầu trị thương. Trị thương một vòng xong, từng đoàn linh khí tiếp theo liền dựa vào lộ tuyến trước đó mà thực hiện việc chữa trị.
Mặt khác, trận chiến với Lý Viễn Trình cũng không phải không đem về lợi ích cho Khương Hy. Hắn có cảm giác rằng tầng bình chướng của Luyện Khí cảnh tầng mười đang một ngày một lỏng ra, không đến hai tháng nữa là hắn đã có thể đủ điều kiện mà xung kích lên Luyện Khí đỉnh phong rồi.
...
Vừa đả tọa, Khương Hy vừa suy nghĩ lại trận chiến ngày hôm nay một chút.
Thành thật mà nói, hắn thắng được Lý Viễn Trình phần nhiều là vì tên kia có chút tự cao với thực lực của bản thân. Bên cạnh đó Lý Viễn Trình còn là Đan sư, tỷ lệ linh lực cùng pháp lực trong thể nội của hắn chắc chắn ở thế cân bằng.
Nếu xét về vũ lực, Lý Viễn Trình sẽ yếu hơn hẳn tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ bình thường. Nhưng xét về hậu thủ thì hắn cao tay hơn.
Chưa kể Lý Viễn Trình ít khi rời khỏi Lý phủ, một ngày hắn chỉ rời đi đúng chính xác một canh giờ để tiến về Thông Trấn Bảo Lâu mà thôi. Thành ra trong một canh giờ đó, Khương Hy phải giết được hắn.
Vấn đề cao nhất khi giết Lý Viễn Trình là lộ tuyến hắn đi qua rất đông người, khó mà có thể tránh được ánh mắt của người khác được.
Cho nên ngay từ đầu, Khương Hy đã đặt lên một tòa Ảo Trận ở tuyến đường đó để khiến Lý Viễn Trình quen mắt với tòa Ảo Trận này.
Tiếp đó, cứ qua một ngày là hắn lại chồng đè lên thêm một tòa Ảo Trận khác. Cho đến ngày thứ bảy thì Khương Hy hoàn thiện bảy tòa Ảo Trận chồng đè lên nhau, hiệu ứng gần như sẽ thúc đẩy Lý Viễn Trình trong vô hình mà rẽ sang một con đường khác.
Tại con đường mới đó, Khương Hy tiếp tục đặt lên hai tòa phù trận là Xạ Kim Phù Trận cùng Vân Vụ Phù Trận.
Khương Hy không thể sử dụng Kim linh khí, vậy nên hắn mới nhờ Lân hấp thụ Kim linh khí vào người, còn phần hắn sẽ rút số linh khí ấy ra mà họa phù rồi đem đến Tây Thành bố trí.
Vân Vụ Phù Trận phụ thuộc hoàn toàn vào Thủy linh khí, ở điểm này thì tự thân Khương Hy vẫn dư sức làm được.
Kết quả, hắn phải tiêu tốn hơn một vạn linh thạch cùng tài nguyên khác để dựng lên tổng cộng chín cái đại trận, cốt cũng chỉ để giết một tên Trúc Cơ cảnh sơ kỳ mà thôi.
Người khác mà nghe được chuyện này thể nào cũng sẽ bảo hắn điên nhưng hắn không cho là vậy. Chí ít, Xạ Kim Phù Trận đã giúp hắn ép khí tức của đạo kiếm quang kia về Trúc Cơ hậu kỳ, từ đó tấm hắc lệnh kia mới có tác dụng.
Khương Hy sợ chết là chuyện không còn gì bất ngờ, hắn đã đặt tấm hắc lệnh của phủ thành chủ vào ngay phần ngực trái để bảo vệ mình.
Đúng như dự tính, đạo kiếm quang kia quả thực nhắm thẳng vào tim hắn mà công kích, nhờ đó mà tấm hắc lệnh kia mới kích phát mà phản kháng.
Giống với Đà chủ cùng Quảng lão, Khương Hy cũng muốn Nguyệt Hải Thành loạn lên, chỉ có loạn hắn mới âm thầm mà đạt được mục đích chân chính ở đây được.
Tây Thành có nhiều lời đồn thổi, chính xác cũng có mà sai lệch cũng có. Nhưng chắc chắn chính xác thì có một tin tức, đó là năm xưa Lý Chấn bại trong tay Mặc Hiên thành chủ.
Hắn không dám chắc năm đó đã xảy ra chuyện gì, vậy nên hắn mới ‘gạ’ Thẩm lão tam để biết thêm nội tình. Kết quả không ngoài dự tính, năm xưa Lý Chấn thèm muốn ngôi vị thành chủ này.
Chỉ tiếc rằng khi đó Lý Chấn là cung phụng của Đại Nguyệt Hoàng Triều, vẫn chưa chính thức thành quan, thực lực lại không đủ nên ngôi vị thành chủ liền rơi về tay Mặc Hiên.
Sau trận chiến đó, Lý Chấn gặp trọng thương, cơ hội trở thành quan trong triều liền vụt mất. Lý Chấn không hận Mặc Hiên mới là lạ, chỉ là hắn không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Lý Chấn tu luyện một loại công pháp kiếm tu có thể sinh ra Kim Qua kiếm khí. Mặc Chính Doanh thân là cháu trai của Mặc Hiên, tu vi nghe đồn không tệ, mấy năm trước đã bước vào Trúc Cơ đỉnh phong.
Công pháp mà hắn tu luyện cũng động dạng với Mặc Hiên, vậy nên kiếm khí sinh ra cũng là Kim Qua kiếm khí.
Mặc Chính Doanh đưa Kim Qua kiếm khí vào hắc lệnh để bảo vệ Điền đại phu, vừa vặn luôn cũng thành toàn cho mục đích của Khương Hy.
Đó là dấy lên mối nghi ngờ giữa Lý gia cùng Phủ Thành chủ. Dĩ nhiên nếu chỉ vì thế mà Lý Chấn bị lừa thì uổng công mấy trăm năm tu hành của hắn nhưng chỉ cần có ý niệm trong đầu thì sớm hay muộn cũng sẽ có định kiến mà thôi.
...
Sau hai canh giờ đả tọa xong, Khương Hy liền lau khô nước trên người rồi thay y phục mà trở về phòng ngủ của mình.
Khi cửa phòng vừa mở ra, một bóng đen bất ngờ nhảy lên người hắn, hắn đã biết trước nên nhẹ nhàng tiếp lấy mà cười nói ra:
“Tiểu Hoàng a, mất kiên nhẫn rồi sao?”
Tiểu Hoàng đẩy đẩy cái đầu nhỏ mà meo meo vài tiếng, Khương Hy liền bế nó lên tay mà mang vào phòng. Thuận tiện, hắn cũng đưa tay lên mà vuốt ve qua vài cái.
Sau khi an vị ở trên giường rồi, Khương Hy liền đưa linh thức của mình vào thể nội Tiểu Hoàng xem thử thế nào.
Một lát sau, nét mặt hắn liền có chút kinh hỉ, bởi Tiểu Hoàng sắp sửa... yêu hóa rồi.
Yêu hóa cũng đồng nghĩa với việc hắn sắp tốn thêm một lượng lớn linh thạch để mua huyết nhục yêu thú về cho nó nhưng không sao, Khương Hy bây giờ rất có tiền, hắn không ngại chuyện này.
Tiếp đó, hắn liền đưa tay lên mà vuốt vuốt thêm vài lần nữa, tiểu Hoàng tựa hồ rất thích thú, nó nhắm tịt hai mắt lại mà cong lưng đưa đầu về phía trước.
Thi thoảng, nó còn di chuyển cái đầu nhỏ mà cọ cọ vào người Khương Hy một chút. Tiểu Hoàng thân thiết với hắn như vậy, hắn tự nhiên vui lòng a.
Hắn liền bế tiểu Hoàng lên, mặt đối mặt mà nói:
“Tiểu Hoàng, một tháng đến chỉ có ta và ngươi thôi a... Đừng làm phiền ta bế quan, được chứ?”
Tiểu Hoàng nghe vậy liền cựa quậy một chút, tựa hồ có chút không nguyện ý nhưng dưới sự vuốt ve đều đặn của Khương Hy, nó liền meo một tiếng uể oải rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu.