Chương : 23
Bạch Dương Đạo pháp tại Huyền Đô Đại Lục có danh tiếng phi thường lớn bởi nó chính là phương thức nhanh nhất để xác định một người có phải là đệ tử của Cửu Tiêu Tông hay không.
Lý Viễn Trình thân làm đệ tử nội môn, hắn càng hiểu rõ môn Đạo pháp này thâm diệu đến bực nào, tuyệt đối không thể nào bị một tên Luyện Khí cảnh nhỏ nhoi có thể làm giả được.
Ánh mắt hắn bây giờ đã không đơn thuần là sát ý nữa mà đã nhiều hơn nét âm trầm, hắn lạnh giọng nói ra:
“Nói ngay, là vị đồng môn nào muốn giết ta?”
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“Ngươi suy nghĩ nhiều. Người muốn giết ngươi nhiều lắm”
Lời vừa dứt, cược bộ của Khương Hy ngày một tăng lên, Bách Dặm Thuấn Phù theo đó mà bắt đầu làm việc. Một bên khác, Khương Hy cũng vận song song Đạp Vân Bộ lên đến tận cùng.
Tận cùng là đệ tam tầng - Hư hóa.
Thân hình hắn trong một khoảnh khắc liền lúc ẩn lúc hiện, nếu không để ý kỹ càng, người khác sẽ dễ nhầm lẫn Khương Hy có khả năng thuấn di nhưng thực tế thì không phải.
Khương Hy động, Lý Viễn Trình cũng động, hùng hậu linh lực bùng nổ ra mà bao lấy người hắn. Cổ tay hắn khẽ động mà xuất ra một kiếm chiêu.
Đây chỉ là một kiếm chiêu bình thường được gia trì linh lực mà thôi nhưng Khương Hy cũng không dám lấy thân ra mà đỡ. Hắn tận lực vận song song Đạp Vân Bộ cùng Bách Dặm Thuấn Phù mà né tránh.
Ban nãy hắn dùng thân mình đỡ lấy kiếm khí là vì hắn có lòng tin kiếm khí không xuyên qua được hàng phòng ngự của hắn. Chỉ có điều hàng phòng ngự này cũng có hạn dùng a, không phải mấu chốt không nên loạn dùng.
Hàng phòng ngự này không đâu xa lạ hết mà chính là mười đạo Nhân Phù Khương Hy dùng để hấp thu Địa Khí từ Hiên Minh. Mươi đạo Nhân Phù này kết hợp với nhau tạo thành một loại phù trận gọi là Đại Địa Thủ Hộ.
Đại Địa Thủ Hộ được tạo nên thuần túy từ Địa Khí, vậy nên sức phòng ngự của nọ không dưới pháp khí là bao. Theo tu vi của Khương Hy ngày một tăng trưởng thì Đại Địa Thủ Hộ cũng sẽ mạnh theo, đây chính là cái lợi của Nhân Phù.
Nhân mạnh thì Phù cũng sẽ mạnh.
...
Hai bên giao thủ cũng gần mười phút thì Khương Hy bắt đầu xuất thủ, bàn tay của hắn khẽ di động rồi chuyển lại thành chỉ thủ mà tấn công Lý Viễn Trình. Mỗi đòn chỉ thủ đánh ra tựa như một cây phi châm.
Dĩ nhiên, chỉ thủ này sử dụng chính là Ái Tâm Minh Sắc Dục, pháp lực bắn ra liền là quang mang đỏ hồng.
Lý Viễn Trình đã từng trúng hai lần, hắn không dại gì mà tấn công vào đó, liền lựa chọn tránh né. Nhưng rất tiếc, bước đi này của hắn hoàn toàn nằm trong dự kiến của Khương Hy.
Nói về cơ động thì Lý Viễn Trình nhanh hơn Khương Hy nhưng để đọc vị đối thủ thì Lý Viễn Trình xa xa không lại. Mỗi một lần hắn tránh né đến đâu là một đợt tấn công khác lại nhanh chóng áp sát lại, dần dần hắn liền từ thế công mà chuyển sang thế thủ.
Tiên cơ đã mất, Lý Viễn Trình mười phần chật vật chống đỡ.
Đứng trước tình thế này, Khương Hy cũng không muốn hao tổn quá nhiều pháp lực của mình. Lý Viễn Trình hiện nay mặc dù chật vật nhưng linh lực cùng pháp lực còn sung mãn lắm.
Giữa lúc này, Lý Viễn Trình né tránh không kịp nữa, từng chiêu chỉ thủ liên túc đánh trúng thân thể của hắn. Mặc dù ngoại thương không đáng kể nhưng đáng sợ nhất của chiêu này lại nhắm thẳng vào linh hồn mà đánh.
Lý Viễn Trình thân làm Đan sư, linh thức của hắn so với đồng cấp dĩ nhiên sẽ mạnh hơn nhưng có một vấn đề đau đầu là hắn không biết cách đấu chiến bằng linh thức, vậy nên đối đầu với Khương Hy liền bị rơi vào thế bị động.
Lý Viễn Trình ôm đầu đau đớn, hai mắt chứa đầy từng đường tơ máu, mạch máu dưới da dần dần hiện rõ lên bề mặt, làn da đỏ lên như bị nung. Hắn quát lên một tràng đầy phẫn nộ, bàng bạc linh lực theo đó mà bùng nổ ra như hải triều.
Khương Hy thấy vậy liền thay đổi cước bộ mà lướt ra sau.
Lý Viễn Trình cắn chặt răng, bỏ qua đau đớn mà thôi động pháp lực đến tận cùng, linh khí xung quanh không hẹn mà tụ lại trên thân trường kiếm kia.
Vẻ mặt Khương Hy lúc này liền chuyển thành vẻ ngưng trọng, hắn thầm nhủ:
“Cuối cùng cũng dùng Đệ nhị thức rồi”
Một kiếm kinh thiên chém xuống, Lý Viễn Trình quát lớn:
“Xuân Phong Kiếm thức - Đệ nhị thức”
Nếu Đệ nhất thức là bảy tia kiếm khí thì Đệ nhị thức chính là một cơn mưa kiếm. Theo một kiếm thức kia chém đến, hằng hà sa số kiếm khí liền rơi xuống phá hủy mọi thứ mà nó chạm phải.
Xuân Phong Kiếm thức - Đệ nhị thức tại Cửu Tiêu Tông còn có một tên gọi khác là Xuân Phong Kiếm Vũ.
Từng mái nhà, sạp hàng cho đến hạt cát hạt bụi đều bị hủy diệt dưới một chiêu kiếm này.
Đối diện với một chiêu này, Khương Hy lập tức vận linh thức của mình lên mà khởi động Đại Địa Thủ Hộ phù trận. Trong chớp mắt, cơ thể hắn được Địa Khí gia trì mạnh hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống lại một chiêu Xuân Phong Kiếm Vũ này thôi.
Khương Hy từng chưởng quản Công Thư Lâu, bộ Xuân Phong Kiếm này chính bản thân hắn cũng đã thực hiện sửa chữa qua. Xuân Phong Kiếm Vũ về mức độ sát thương cá nhân thì không mạnh vì bản thân nó là một kiếm chiêu quần công.
Vậy nên, điểm mạnh của nó lại thắng ở lượng, số lượng kiếm khí vô cùng nhiều, một khi Lý Viễn Trình không cạn kiệt pháp lực thì Xuân Phong Kiếm Vũ sẽ không dứt.
Nhìn chung, đây sẽ là một trận chiến kiên trì, xem ai sẽ trụ lâu hơn.
Nhưng đáng tiếc, Khương Hy không có thời gian để kiên nhẫn với Lý Viễn Trình. Hắn lấy Hắc Trúc Bút ra và bắt đầu họa phù.
Khương Hy hạ bút.
Nét đầu tiên vẽ ra, vùng không gian này liền chấn động.
Nét thứ hai vẽ ra, từng chuỗi phù văn ẩn mình trong không gian hiện ra mà kết thành phù trận.
Nét thứ ba vẽ ra, cơn mưa kiếm khí kia liền yếu đi.
Nét thứ tư vẽ ra, dao động của linh khí bị đình trệ lại.
Nét thứ năm vẽ ra, Xuân Phong Kiếm Vũ bị hóa giải.
Nét thứ sáu vẽ ra, đại phù hoàn tất.
Tóc tai Lý Viễn Trình rũ rượi, hắn không cảm nhận được linh khí xung quanh bản thân nữa, tâm tình liền trở nên hoảng sợ, hắn chấn kinh nhìn lấy Khương Hy mà quát:
“Tên khốn kiếp, ngươi đã làm gì?”
Sắc mặt Khương Hy có hơi tái trắng lại, hắn nhanh chóng lấy ra một viên đan dược mà cho vào miệng. Khóe miệng hắn cong nhẹ lên, đối với Lý Viễn Trình mà nói:
“Nếu hôm nay bài tủ của ngươi là Xuân Phong Kiếm Vũ thì ngươi chết chắc rồi”
Nghe vậy, Lý Viễn Trình có hơi co rụt con ngươi lại nhưng sau đó nét mặt hắn liền chuyển sang vẻ dữ tợn mà nói ra:
“Đây là ngươi ép ta”.
Lời vừa dứt, Lý Viễn Trình bất ngờ tháo phòng ngự giáp pháp khí xuống, xoay đầu trường kiếm của bản thân mà đâm thẳng vào tim mình.
Kế tiếp đó, hắn liền kịch liệt thổ huyết ra nhưng gương mặt vẫn bảo trì dáng vẻ kinh dị kia. Lúc này, dị biến phát sinh, thành trường kiếm pháp khí kia bất giác hóa thành từng mảnh vỡ mà tán đi trong không khí.
Từ trong vết thương của Lý Viễn Trình, một đạo hùng vĩ kiếm quang phóng ra mà nhắm thẳng vào Khương Hy. Đạo kiếm quang này nhìn như đơn giản nhưng đáy mắt Khương Hy liền hiện lên hai chữ tử vong.
Đạo kiếm quang này dĩ nhiên là hậu thủ của Lý Chấn dành cho Lý Viễn Trình. Chỉ là nhìn thấy đạo kiếm quang, Khương Hy ngoại trừ sợ ra thì hắn còn có chút vui mừng.
Bởi Lý Chấn rất mạnh, cơ thể của Lý Viễn Trình không đủ mạnh để chứa đựng một chiêu toàn lực của Lý Chân. Vậy nên trước khi đi ám sát, Khương Hy đã tính toán đến một loại giả thiết.
Đó là Lý Viễn Trình thành công nhập Trúc Cơ cảnh xong sẽ xuất sơn trở về Lý gia để Lý Chấn đưa đạo kiếm quang này nhập thể.
Điều đó cũng giải thích cho nhiều ngày trước đó vì sao Lý Viễn Trình không xuất hiện ở Tây Thành mà chỉ khư khư cố thủ tại Lý phủ.
Ngoài ra, đạo kiếm quang này vẫn chưa kịp hoàn toàn thích nghi với cơ thể của Lý Viễn Trình mà đã bị hắn lôi ra ngoài, vậy nên sức mạnh sẽ bị tiêu tán đi không hết.
Dẫu thế, áp lực của đạo kiếm quang này cũng gần như ngang ngửa một đòn toàn lực của tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
...
Đối phó với đạo kiếm quang này, Khương Hy vận Đạp Vân Bộ cùng Bách Dặm Thuấn phù mà lui ra sau, hai tay đưa ra hai bên mà khẽ xoay nhẹ.
Theo hành động của hắn, tòa đại phù trận này liền bắt đầu chuyển động, Kim linh khí trong không khí dần dần tụ về từng đạo phù văn mà phát sáng lên.
Khi khí tức đạt đến cực điểm, Khương Hy thôi động linh thức đến cùng cực mà xoay người trên không trung, hắn quát.
“Xạ Kim Phù Trận... Khai”
Lời vừa ra, vô tận Kim quang bắn thẳng về phía Lý Viễn Trình. Tương tự như Xuân Phong Kiếm Vũ, một chiêu này chỉ ngưng khi linh thức của Khương Hy cạn kiệt.
Kim quang không chỉ bắn thẳng về phía Lý Viễn Trình mà còn bắn về phía đạo kiếm quang kia. Khương Hy không tự tin phá vỡ hoàn toàn nó nhưng làm yếu nó đi thì vẫn có thể.
Còn về phần Lý Viễn Trình, đạo kiếm quang kia xuất thủ cũng đồng nghĩa với hắn vô lực rồi, đứng trước vô tận Kim quang này, hắn liền bó tay chịu trói.
Trong nháy mắt, Kim quang xuyên thủng cơ thể Lý Viễn Trình mà đục thành nhiều lỗ nhỏ trên thân. Máu chảy ra ngày một càng nhiều, Kim quang vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục đâm xuyên.
Về phần đạo kiếm quang kia, dưới sự bào mòn của Kim quang mà áp lực từ nó dần dần bị giảm xuống rất nhiều.
Từ Ngưng Dịch dần rơi về Trúc Cơ đỉnh phong rồi rơi xuống Trúc Cơ hậu kỳ.
Khi khí tức của đạo kiếm quang chỉ còn Trúc Cơ hậu kỳ, đạo kiếm quang cũng vừa vặn chém trúng người Khương Hy.
Kiếm quang đến, Đại Địa Thủ Hộ cũng bị xuyên thủng.
Hắn liền thổ huyết ngay lập tức, một chiêu kiếm quang này chém xuống vai trái mà nhắm thẳng vào tim nhưng khi chém đến tim thì bị đình trệ lại.
Khương Hy khẽ nhếch mép, máu tươi trào ra từ trong miệng nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn ngập tinh quang.
Từ trong ngực áo Khương Hy, một đạo kim quang đột ngột phóng ra rồi cường ngạnh phá tan đạo kiếm quang kia của Lý Chấn.
Kiếm quang tan đi, Khương Hy ngay lập tức cắn răng chịu thương mà nhanh chóng hạ bút ký của Dạ Ma rồi thu lại Xạ Kim Phù Trận.
Sau đó, hắn vừa dùng Dục Hỏa thiêu đốt đi vết máu của bản thân ở xung quanh ngoại trừ thân thể mình, vừa dùng linh thức mà điều động... một cái phù trận khác.
Trong Ngũ Hành tương sinh thì Kim sinh Thủy, Kim linh khí tán đi thì Thủy linh khí nổi lên mà bắt đầu kết trận.
Miệng vừa niệm, chân vừa chạy, Khương Hy liền nhẹ giọng quát:
“Vân Vụ Phù Trận... Khai”
Thủy linh khí bùng nổ mà kết thành từng đoàn vân vụ, đoàn vân vụ theo đó mà dần lan tỏa hết khắp một khu phố Tây Thành.
Lợi dụng điểm che mắt này, Khương Hy liền cắm đầu cắm cổ mà dùng Bách Dặm Thuấn phù để bỏ chạy, chạy càng nhanh càng tốt về phía tụ điểm của Dạ Ma.
Bởi hắn đã cảm nhận được đạo sát ý kinh khủng kia từ trên trời rồi.
...
...
Tại thời điểm thân thể của Lý Viễn Trình bị Kim quang xuyên thủng, mệnh bài của hắn tại Lý gia cũng vỡ nát. Người phát hiện ra đầu tiên chính là gia gia của hắn, Lý gia chủ.
Kế đó hắn liền quát lên một tiếng đầy phẫn nộ:
“Là ai giết chết Trình nhi?”
Theo một tiếng quát đầy phẫn nộ này, từ sâu bên trong lòng đất bên dưới Lý gia, Lý Chấn cũng mở mắt, đình chỉ tu hành mà ngự kiếm phóng thẳng lên trời cao.
Ánh mắt hắn sắc lẻm như kiếm nhìn thẳng về phía Tây Thành thì ngưng lại, hắn thầm nói:
“Sao lại có một cái Ảo Trận ở đây?”
Tiếp đó, Lý Chân không nghĩ nhiều mà phất ống tay áo, một đạo kiếm khí kinh thiên từ trên trời rơi xuống mà chém nát đi Ảo Trận kia.
Ảo Trận vừa tan, Vân Vụ Phù Trận liền thoát khốn mà phủ lấy một phần Tây Thành.
Lý Chấn không nhìn những thứ này, hắn theo khí tức của huyết mạch mà ngự kiếm hạ xuống. Theo độ cao giảm dần, lấy kiếm khí thay cho gió, Lý Chấn hoàn toàn dễ dàng xua tan đi đám vân vụ mịt mù kia.
Không đến mấy hơi thở sau, Lý Chấn xuất hiện bên cạnh một đống... huyết nhục bầy nhầy không rõ hình dạng nhưng hắn nhận ra khí tức của huyết mạch Lý gia cùng khí tức của đạo kiếm quang của mình.
Ánh mắt hắn âm trầm lại, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ của Dạ Ma kia, Lý Chấn liền nổi giận.
Hắn quát lên một tiếng giận dữ đầy sát ý:
“Dạ Ma đám khốn kiếp các ngươi”.
Theo đó, kinh thiên kiếm khí liền bốc lên tận trời xanh, khí tức Kim Đan hậu kỳ của Lý Chấn không giữ lại một chút nào mà bùng phát.
Lần đầu tiên sau khi Mặc Hiên thành chủ nhậm chức.
Lý Chấn động nộ.
Lý Viễn Trình thân làm đệ tử nội môn, hắn càng hiểu rõ môn Đạo pháp này thâm diệu đến bực nào, tuyệt đối không thể nào bị một tên Luyện Khí cảnh nhỏ nhoi có thể làm giả được.
Ánh mắt hắn bây giờ đã không đơn thuần là sát ý nữa mà đã nhiều hơn nét âm trầm, hắn lạnh giọng nói ra:
“Nói ngay, là vị đồng môn nào muốn giết ta?”
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“Ngươi suy nghĩ nhiều. Người muốn giết ngươi nhiều lắm”
Lời vừa dứt, cược bộ của Khương Hy ngày một tăng lên, Bách Dặm Thuấn Phù theo đó mà bắt đầu làm việc. Một bên khác, Khương Hy cũng vận song song Đạp Vân Bộ lên đến tận cùng.
Tận cùng là đệ tam tầng - Hư hóa.
Thân hình hắn trong một khoảnh khắc liền lúc ẩn lúc hiện, nếu không để ý kỹ càng, người khác sẽ dễ nhầm lẫn Khương Hy có khả năng thuấn di nhưng thực tế thì không phải.
Khương Hy động, Lý Viễn Trình cũng động, hùng hậu linh lực bùng nổ ra mà bao lấy người hắn. Cổ tay hắn khẽ động mà xuất ra một kiếm chiêu.
Đây chỉ là một kiếm chiêu bình thường được gia trì linh lực mà thôi nhưng Khương Hy cũng không dám lấy thân ra mà đỡ. Hắn tận lực vận song song Đạp Vân Bộ cùng Bách Dặm Thuấn Phù mà né tránh.
Ban nãy hắn dùng thân mình đỡ lấy kiếm khí là vì hắn có lòng tin kiếm khí không xuyên qua được hàng phòng ngự của hắn. Chỉ có điều hàng phòng ngự này cũng có hạn dùng a, không phải mấu chốt không nên loạn dùng.
Hàng phòng ngự này không đâu xa lạ hết mà chính là mười đạo Nhân Phù Khương Hy dùng để hấp thu Địa Khí từ Hiên Minh. Mươi đạo Nhân Phù này kết hợp với nhau tạo thành một loại phù trận gọi là Đại Địa Thủ Hộ.
Đại Địa Thủ Hộ được tạo nên thuần túy từ Địa Khí, vậy nên sức phòng ngự của nọ không dưới pháp khí là bao. Theo tu vi của Khương Hy ngày một tăng trưởng thì Đại Địa Thủ Hộ cũng sẽ mạnh theo, đây chính là cái lợi của Nhân Phù.
Nhân mạnh thì Phù cũng sẽ mạnh.
...
Hai bên giao thủ cũng gần mười phút thì Khương Hy bắt đầu xuất thủ, bàn tay của hắn khẽ di động rồi chuyển lại thành chỉ thủ mà tấn công Lý Viễn Trình. Mỗi đòn chỉ thủ đánh ra tựa như một cây phi châm.
Dĩ nhiên, chỉ thủ này sử dụng chính là Ái Tâm Minh Sắc Dục, pháp lực bắn ra liền là quang mang đỏ hồng.
Lý Viễn Trình đã từng trúng hai lần, hắn không dại gì mà tấn công vào đó, liền lựa chọn tránh né. Nhưng rất tiếc, bước đi này của hắn hoàn toàn nằm trong dự kiến của Khương Hy.
Nói về cơ động thì Lý Viễn Trình nhanh hơn Khương Hy nhưng để đọc vị đối thủ thì Lý Viễn Trình xa xa không lại. Mỗi một lần hắn tránh né đến đâu là một đợt tấn công khác lại nhanh chóng áp sát lại, dần dần hắn liền từ thế công mà chuyển sang thế thủ.
Tiên cơ đã mất, Lý Viễn Trình mười phần chật vật chống đỡ.
Đứng trước tình thế này, Khương Hy cũng không muốn hao tổn quá nhiều pháp lực của mình. Lý Viễn Trình hiện nay mặc dù chật vật nhưng linh lực cùng pháp lực còn sung mãn lắm.
Giữa lúc này, Lý Viễn Trình né tránh không kịp nữa, từng chiêu chỉ thủ liên túc đánh trúng thân thể của hắn. Mặc dù ngoại thương không đáng kể nhưng đáng sợ nhất của chiêu này lại nhắm thẳng vào linh hồn mà đánh.
Lý Viễn Trình thân làm Đan sư, linh thức của hắn so với đồng cấp dĩ nhiên sẽ mạnh hơn nhưng có một vấn đề đau đầu là hắn không biết cách đấu chiến bằng linh thức, vậy nên đối đầu với Khương Hy liền bị rơi vào thế bị động.
Lý Viễn Trình ôm đầu đau đớn, hai mắt chứa đầy từng đường tơ máu, mạch máu dưới da dần dần hiện rõ lên bề mặt, làn da đỏ lên như bị nung. Hắn quát lên một tràng đầy phẫn nộ, bàng bạc linh lực theo đó mà bùng nổ ra như hải triều.
Khương Hy thấy vậy liền thay đổi cước bộ mà lướt ra sau.
Lý Viễn Trình cắn chặt răng, bỏ qua đau đớn mà thôi động pháp lực đến tận cùng, linh khí xung quanh không hẹn mà tụ lại trên thân trường kiếm kia.
Vẻ mặt Khương Hy lúc này liền chuyển thành vẻ ngưng trọng, hắn thầm nhủ:
“Cuối cùng cũng dùng Đệ nhị thức rồi”
Một kiếm kinh thiên chém xuống, Lý Viễn Trình quát lớn:
“Xuân Phong Kiếm thức - Đệ nhị thức”
Nếu Đệ nhất thức là bảy tia kiếm khí thì Đệ nhị thức chính là một cơn mưa kiếm. Theo một kiếm thức kia chém đến, hằng hà sa số kiếm khí liền rơi xuống phá hủy mọi thứ mà nó chạm phải.
Xuân Phong Kiếm thức - Đệ nhị thức tại Cửu Tiêu Tông còn có một tên gọi khác là Xuân Phong Kiếm Vũ.
Từng mái nhà, sạp hàng cho đến hạt cát hạt bụi đều bị hủy diệt dưới một chiêu kiếm này.
Đối diện với một chiêu này, Khương Hy lập tức vận linh thức của mình lên mà khởi động Đại Địa Thủ Hộ phù trận. Trong chớp mắt, cơ thể hắn được Địa Khí gia trì mạnh hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống lại một chiêu Xuân Phong Kiếm Vũ này thôi.
Khương Hy từng chưởng quản Công Thư Lâu, bộ Xuân Phong Kiếm này chính bản thân hắn cũng đã thực hiện sửa chữa qua. Xuân Phong Kiếm Vũ về mức độ sát thương cá nhân thì không mạnh vì bản thân nó là một kiếm chiêu quần công.
Vậy nên, điểm mạnh của nó lại thắng ở lượng, số lượng kiếm khí vô cùng nhiều, một khi Lý Viễn Trình không cạn kiệt pháp lực thì Xuân Phong Kiếm Vũ sẽ không dứt.
Nhìn chung, đây sẽ là một trận chiến kiên trì, xem ai sẽ trụ lâu hơn.
Nhưng đáng tiếc, Khương Hy không có thời gian để kiên nhẫn với Lý Viễn Trình. Hắn lấy Hắc Trúc Bút ra và bắt đầu họa phù.
Khương Hy hạ bút.
Nét đầu tiên vẽ ra, vùng không gian này liền chấn động.
Nét thứ hai vẽ ra, từng chuỗi phù văn ẩn mình trong không gian hiện ra mà kết thành phù trận.
Nét thứ ba vẽ ra, cơn mưa kiếm khí kia liền yếu đi.
Nét thứ tư vẽ ra, dao động của linh khí bị đình trệ lại.
Nét thứ năm vẽ ra, Xuân Phong Kiếm Vũ bị hóa giải.
Nét thứ sáu vẽ ra, đại phù hoàn tất.
Tóc tai Lý Viễn Trình rũ rượi, hắn không cảm nhận được linh khí xung quanh bản thân nữa, tâm tình liền trở nên hoảng sợ, hắn chấn kinh nhìn lấy Khương Hy mà quát:
“Tên khốn kiếp, ngươi đã làm gì?”
Sắc mặt Khương Hy có hơi tái trắng lại, hắn nhanh chóng lấy ra một viên đan dược mà cho vào miệng. Khóe miệng hắn cong nhẹ lên, đối với Lý Viễn Trình mà nói:
“Nếu hôm nay bài tủ của ngươi là Xuân Phong Kiếm Vũ thì ngươi chết chắc rồi”
Nghe vậy, Lý Viễn Trình có hơi co rụt con ngươi lại nhưng sau đó nét mặt hắn liền chuyển sang vẻ dữ tợn mà nói ra:
“Đây là ngươi ép ta”.
Lời vừa dứt, Lý Viễn Trình bất ngờ tháo phòng ngự giáp pháp khí xuống, xoay đầu trường kiếm của bản thân mà đâm thẳng vào tim mình.
Kế tiếp đó, hắn liền kịch liệt thổ huyết ra nhưng gương mặt vẫn bảo trì dáng vẻ kinh dị kia. Lúc này, dị biến phát sinh, thành trường kiếm pháp khí kia bất giác hóa thành từng mảnh vỡ mà tán đi trong không khí.
Từ trong vết thương của Lý Viễn Trình, một đạo hùng vĩ kiếm quang phóng ra mà nhắm thẳng vào Khương Hy. Đạo kiếm quang này nhìn như đơn giản nhưng đáy mắt Khương Hy liền hiện lên hai chữ tử vong.
Đạo kiếm quang này dĩ nhiên là hậu thủ của Lý Chấn dành cho Lý Viễn Trình. Chỉ là nhìn thấy đạo kiếm quang, Khương Hy ngoại trừ sợ ra thì hắn còn có chút vui mừng.
Bởi Lý Chấn rất mạnh, cơ thể của Lý Viễn Trình không đủ mạnh để chứa đựng một chiêu toàn lực của Lý Chân. Vậy nên trước khi đi ám sát, Khương Hy đã tính toán đến một loại giả thiết.
Đó là Lý Viễn Trình thành công nhập Trúc Cơ cảnh xong sẽ xuất sơn trở về Lý gia để Lý Chấn đưa đạo kiếm quang này nhập thể.
Điều đó cũng giải thích cho nhiều ngày trước đó vì sao Lý Viễn Trình không xuất hiện ở Tây Thành mà chỉ khư khư cố thủ tại Lý phủ.
Ngoài ra, đạo kiếm quang này vẫn chưa kịp hoàn toàn thích nghi với cơ thể của Lý Viễn Trình mà đã bị hắn lôi ra ngoài, vậy nên sức mạnh sẽ bị tiêu tán đi không hết.
Dẫu thế, áp lực của đạo kiếm quang này cũng gần như ngang ngửa một đòn toàn lực của tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
...
Đối phó với đạo kiếm quang này, Khương Hy vận Đạp Vân Bộ cùng Bách Dặm Thuấn phù mà lui ra sau, hai tay đưa ra hai bên mà khẽ xoay nhẹ.
Theo hành động của hắn, tòa đại phù trận này liền bắt đầu chuyển động, Kim linh khí trong không khí dần dần tụ về từng đạo phù văn mà phát sáng lên.
Khi khí tức đạt đến cực điểm, Khương Hy thôi động linh thức đến cùng cực mà xoay người trên không trung, hắn quát.
“Xạ Kim Phù Trận... Khai”
Lời vừa ra, vô tận Kim quang bắn thẳng về phía Lý Viễn Trình. Tương tự như Xuân Phong Kiếm Vũ, một chiêu này chỉ ngưng khi linh thức của Khương Hy cạn kiệt.
Kim quang không chỉ bắn thẳng về phía Lý Viễn Trình mà còn bắn về phía đạo kiếm quang kia. Khương Hy không tự tin phá vỡ hoàn toàn nó nhưng làm yếu nó đi thì vẫn có thể.
Còn về phần Lý Viễn Trình, đạo kiếm quang kia xuất thủ cũng đồng nghĩa với hắn vô lực rồi, đứng trước vô tận Kim quang này, hắn liền bó tay chịu trói.
Trong nháy mắt, Kim quang xuyên thủng cơ thể Lý Viễn Trình mà đục thành nhiều lỗ nhỏ trên thân. Máu chảy ra ngày một càng nhiều, Kim quang vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục đâm xuyên.
Về phần đạo kiếm quang kia, dưới sự bào mòn của Kim quang mà áp lực từ nó dần dần bị giảm xuống rất nhiều.
Từ Ngưng Dịch dần rơi về Trúc Cơ đỉnh phong rồi rơi xuống Trúc Cơ hậu kỳ.
Khi khí tức của đạo kiếm quang chỉ còn Trúc Cơ hậu kỳ, đạo kiếm quang cũng vừa vặn chém trúng người Khương Hy.
Kiếm quang đến, Đại Địa Thủ Hộ cũng bị xuyên thủng.
Hắn liền thổ huyết ngay lập tức, một chiêu kiếm quang này chém xuống vai trái mà nhắm thẳng vào tim nhưng khi chém đến tim thì bị đình trệ lại.
Khương Hy khẽ nhếch mép, máu tươi trào ra từ trong miệng nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn ngập tinh quang.
Từ trong ngực áo Khương Hy, một đạo kim quang đột ngột phóng ra rồi cường ngạnh phá tan đạo kiếm quang kia của Lý Chấn.
Kiếm quang tan đi, Khương Hy ngay lập tức cắn răng chịu thương mà nhanh chóng hạ bút ký của Dạ Ma rồi thu lại Xạ Kim Phù Trận.
Sau đó, hắn vừa dùng Dục Hỏa thiêu đốt đi vết máu của bản thân ở xung quanh ngoại trừ thân thể mình, vừa dùng linh thức mà điều động... một cái phù trận khác.
Trong Ngũ Hành tương sinh thì Kim sinh Thủy, Kim linh khí tán đi thì Thủy linh khí nổi lên mà bắt đầu kết trận.
Miệng vừa niệm, chân vừa chạy, Khương Hy liền nhẹ giọng quát:
“Vân Vụ Phù Trận... Khai”
Thủy linh khí bùng nổ mà kết thành từng đoàn vân vụ, đoàn vân vụ theo đó mà dần lan tỏa hết khắp một khu phố Tây Thành.
Lợi dụng điểm che mắt này, Khương Hy liền cắm đầu cắm cổ mà dùng Bách Dặm Thuấn phù để bỏ chạy, chạy càng nhanh càng tốt về phía tụ điểm của Dạ Ma.
Bởi hắn đã cảm nhận được đạo sát ý kinh khủng kia từ trên trời rồi.
...
...
Tại thời điểm thân thể của Lý Viễn Trình bị Kim quang xuyên thủng, mệnh bài của hắn tại Lý gia cũng vỡ nát. Người phát hiện ra đầu tiên chính là gia gia của hắn, Lý gia chủ.
Kế đó hắn liền quát lên một tiếng đầy phẫn nộ:
“Là ai giết chết Trình nhi?”
Theo một tiếng quát đầy phẫn nộ này, từ sâu bên trong lòng đất bên dưới Lý gia, Lý Chấn cũng mở mắt, đình chỉ tu hành mà ngự kiếm phóng thẳng lên trời cao.
Ánh mắt hắn sắc lẻm như kiếm nhìn thẳng về phía Tây Thành thì ngưng lại, hắn thầm nói:
“Sao lại có một cái Ảo Trận ở đây?”
Tiếp đó, Lý Chân không nghĩ nhiều mà phất ống tay áo, một đạo kiếm khí kinh thiên từ trên trời rơi xuống mà chém nát đi Ảo Trận kia.
Ảo Trận vừa tan, Vân Vụ Phù Trận liền thoát khốn mà phủ lấy một phần Tây Thành.
Lý Chấn không nhìn những thứ này, hắn theo khí tức của huyết mạch mà ngự kiếm hạ xuống. Theo độ cao giảm dần, lấy kiếm khí thay cho gió, Lý Chấn hoàn toàn dễ dàng xua tan đi đám vân vụ mịt mù kia.
Không đến mấy hơi thở sau, Lý Chấn xuất hiện bên cạnh một đống... huyết nhục bầy nhầy không rõ hình dạng nhưng hắn nhận ra khí tức của huyết mạch Lý gia cùng khí tức của đạo kiếm quang của mình.
Ánh mắt hắn âm trầm lại, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ của Dạ Ma kia, Lý Chấn liền nổi giận.
Hắn quát lên một tiếng giận dữ đầy sát ý:
“Dạ Ma đám khốn kiếp các ngươi”.
Theo đó, kinh thiên kiếm khí liền bốc lên tận trời xanh, khí tức Kim Đan hậu kỳ của Lý Chấn không giữ lại một chút nào mà bùng phát.
Lần đầu tiên sau khi Mặc Hiên thành chủ nhậm chức.
Lý Chấn động nộ.