Chương 45: Huyết Thường Xuân
Kết cấu của căn cứ như một mê cung thu nhỏ, nhưng Mạc Chi bước đi rất bình tĩnh như thể đã quá quen thuộc từng nước bước ở đây.
Phân phó việc tiếp tục trông coi hai con Ảnh Lang cho ba tên thuộc hạ, hắn mới đi tới một căn phòng khác cách ba con đường, bên trong lắp đặt trên dưới hai trăm màn hình ba chiều, mục đích theo dõi mọi ngóc ngách trong và ngoài căn cứ.
Mạc Chi nhìn bao quát một hồi, bỗng dừng lại một điểm.
"Cậu, phóng to màn hình số 135 lên một chút!"
Mạc Chi ra lệnh cho nhân viên giám sát.
"Vâng."
Màn hình số 135 được phóng to, đây là khu vực cách cổng vào căn cứ khoảng hai kilomet, phủ đầy những bụi Huyết Thường Xuân chằng chịt nhìn mà rùng mình.
Huyết Thường Xuân thuộc loại thực vật có năng lực đặc biệt tương tự Hắc Tử Đằng, nhưng không cần sống cộng sinh với dị thú, bản thân nó đã rất lợi hại rồi.
Trung bình cấp bậc của Huyết Thường Xuân là năm tới bảy, thích nhả ra một loại mùi hương thơm ngọt để dẫn dụ con mồi.
Một khi con mồi bị Huyết Thường Xuân quấn lấy, những chiếc lá của nó sẽ giống như giác mút hút cạn máu thịt của con mồi trong vài giây.
Sự khát máu này đến các năng lực giả cao cấp còn e ngại, nếu giữa đường gặp chúng sẽ lập tức lựa chọn đi đường vòng.
Thế mà, mới vừa rồi, Mạc Chi lại từ bụi Huyết Thường Xuân đó phát hiện động tĩnh kì lạ.
Có điều, nhìn kĩ lần nữa, động tĩnh đó chỉ là ảo giác.
Mạc Chi cau chặt mày, không nghĩ mình sẽ nhìn nhầm, quyết định xem xét một lúc nữa, thấy thật sự không có bất thường mới bảo nhân viên thu nhỏ màn hình đi.
Chậc, chắc gần đây hắn quá để bụng đến Trịnh Thành Hi nên nghỉ ngơi không đầy đủ rồi.
Căn dặn nhân viên tiếp tục giám sát, Mạc Chi xoay người rời khỏi.
Trịnh Bân nín thở nhìn vào khoảng không, xác nhận cảm giác nguy cơ đã biến mất mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đã biết vị trí đại khái của căn cứ, nhưng không thể ngang nhiên đi vào được, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ.
May thay, hệ thống quét được một lối vào đã lâu không sử dụng ở ngay chính chỗ bụi Huyết Thường Xuân này.
Ban đầu, mấy người Vương Thạc nghe thấy tin này đã nhanh chóng ngăn cản. Vì ai cũng biết được chỗ đáng sợ của Huyết Thường Xuân.
Đâu có tự nhiên lối vào kia không được sử dụng nữa.
"Trên này có hộp linh kiện sơ cua không?"
Đột nhiên, Trịnh Bân hỏi một câu không liên quan. Vương Thạc nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn gật đầu.
"Có."
Nói đoạn, hắn mở khoang chứa đồ bên góc phải chỗ mình ngồi, lục lọi một hồi mới lấy một khối lập phương màu xanh biếc to bằng lòng bàn tay, đưa cho Trịnh Bân.
"Cho tôi ba mươi phút."
Trịnh Bân nói thế rồi một mình đi vào phòng nghỉ ngơi của phi hành khí.
Khi cửa phòng nghỉ lần nữa mở ra, Trịnh Bân cầm tới mấy huy hiệu nhỏ phát cho từng người, giải thích:
"Đây là thiết bị mang tính năng tạo kết giới bao quanh người sử dụng. Kết giới này không chỉ ngăn chặn phát tán khí tức của năng lực giả ra bên ngoài còn có tác dụng ẩn thân. Huyết Thường Xuân nguy hiểm vì nó nhạy cảm với khí tức của con mồi. Đeo cái này lên, hành động thật cẩn thận, chúng ta sẽ không đánh động tới chúng nó."
"Không thể nào." - Một binh sĩ bỗng phản bác - "Tôi chưa từng nghe có thiết kế sư nào làm ra loại thiết bị tinh vi như vậy cả. Kết giới muốn hình thành yêu cầu rất nhiều nguyên liệu, một chiếc huy hiệu nhỏ bé thế này chứa được hết chỗ nguyên liệu đó sao?"
Đã thế mấy cái này chỉ được làm trong ba mươi phút? Cậu đang khinh họ thiếu hiểu biết à?
Những người khác tuy không lên tiếng nhưng cũng đồng tình với suy nghĩ của hắn.
Trịnh Bân không tức giận với sự nghi ngờ của họ. Chính xác mà nói quy trình làm ra thiết bị này đã vượt xa trình độ cơ giới thuộc về tinh hệ Từ Á, cậu có nói rõ thì họ cũng không tin. Tốt nhất là cứ để tác dụng của chiếc huy hiệu làm họ câm miệng lại.
Vương Thạc sợ mọi người xảy ra xích mích nên lập tức hòa giải:
"Mọi người bình tĩnh, đừng quên mục đích của chúng ta. Trịnh thiếu đã khẳng định tác dụng của huy hiệu, chắc chắn nó có chỗ hơn người. Đừng quên, ngài ấy là đồ đệ của Trần đại sư."
Ba chữ Trần đại sư này, dường như dội tỉnh mấy binh sĩ kia. Một truyền kì như ngài ấy, sao có thể tùy tiện thu đồ đệ được.
Để chứng minh cho sự tin tưởng của mình, Vương Thạc tiên phong đeo huy hiệu lên và kích hoạt kết giới theo hướng dẫn của Trịnh Bân.
Một người đứng sờ sờ bên cạnh lại biến mất không chút dấu vết, khiến gò má của nam binh sĩ phản bác tác dụng của chiếc huy hiệu trở nên bỏng rát.
Các binh sĩ khác thi nhau bộc phát tinh thần lực để cảm nhận, nhưng vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của Vương Thạc. Ánh mắt sùng bái đồng loạt hướng tới Trịnh Bân.
Trong hoàn cành thiếu thốn và gấp rút mà ngài ấy còn chế được chiếc huy hiệu thần kỳ như vậy, nói không chừng trong điều kiện đầy đủ, thiết bị cơ giới được tạo ra sẽ càng xuất sắc hơn.
Trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ mới hoàn toàn khẳng định thân phận học trò của Thiết kế sư đỉnh cấp.
Cài lên huy hiệu, mấy người Trịnh Bân bắt đầu hành động. Sau khi giấu phi hành khí tại một nơi an toàn, bọn họ kích hoạt kết giới rồi tiến về chỗ Huyết Thường Xuân.
Ban đầu, quá trình di chuyển coi như khá suôn sẻ. Một nam binh sĩ nghe thấy âm thanh kì lạ, quay sang nhìn mới biết là một nhành dây leo của Huyết Thường Xuân đang vươn tới chỗ hắn.
Trong phút chốc, hắn lo lắng huy hiệu mất đi tác dụng nên Huyết Thường Xuân đã phát hiện ra mình, theo bản năng muốn tránh né.
Nhưng vì hành động bất ngờ này đã ảnh hưởng tới mấy người đi cùng, tạo ra động tĩnh tương đối lớn.
Trịnh Bân thầm nghĩ hỏng bét, cùng với cảm giác nguy cơ trong lòng trỗi dậy, nhanh chóng ra hiệu để mọi người dừng lại.
Mấy huy hiệu có chức năng đồng bộ nên những ai đeo nó lên có thể thấy được nhau. Cả đám lập tức ngồi xổm xuống không dám nhúc nhích, ánh mắt không quên lườm nguýt tên vừa gây rắc rối cho họ.
Hóa ra nhành Huyết Thường Xuân kia không có phát hiện ra nam binh sĩ, chẳng qua gần chỗ hắn lại có một con dị thú nhỏ đi lạc bị rơi vào tầm ngắm thôi.
Mấy người lại tiếp tục di chuyển thêm một đoạn thì dừng lại.
Trịnh Bân ngồi xuống, gạt đám lá khô trên nền đất đi, hiện ra một cái nắp hầm.
Giờ phút này, bọn họ chuẩn bị làm một hành động mang tính khiêu chiến thời gian.
Một khi nhấc mở nắp hầm ra, Huyết Thường Xuân sẽ nghe đến động tĩnh và lao tới dò xét.
Bọn họ phải nhanh chóng nhảy xuống hầm và đóng cửa lại.
Thời gian chỉ có mười lăm giây.
Chuẩn bị tốt tinh thần, cũng là lúc bắt đầu thực hiện.
Phân phó việc tiếp tục trông coi hai con Ảnh Lang cho ba tên thuộc hạ, hắn mới đi tới một căn phòng khác cách ba con đường, bên trong lắp đặt trên dưới hai trăm màn hình ba chiều, mục đích theo dõi mọi ngóc ngách trong và ngoài căn cứ.
Mạc Chi nhìn bao quát một hồi, bỗng dừng lại một điểm.
"Cậu, phóng to màn hình số 135 lên một chút!"
Mạc Chi ra lệnh cho nhân viên giám sát.
"Vâng."
Màn hình số 135 được phóng to, đây là khu vực cách cổng vào căn cứ khoảng hai kilomet, phủ đầy những bụi Huyết Thường Xuân chằng chịt nhìn mà rùng mình.
Huyết Thường Xuân thuộc loại thực vật có năng lực đặc biệt tương tự Hắc Tử Đằng, nhưng không cần sống cộng sinh với dị thú, bản thân nó đã rất lợi hại rồi.
Trung bình cấp bậc của Huyết Thường Xuân là năm tới bảy, thích nhả ra một loại mùi hương thơm ngọt để dẫn dụ con mồi.
Một khi con mồi bị Huyết Thường Xuân quấn lấy, những chiếc lá của nó sẽ giống như giác mút hút cạn máu thịt của con mồi trong vài giây.
Sự khát máu này đến các năng lực giả cao cấp còn e ngại, nếu giữa đường gặp chúng sẽ lập tức lựa chọn đi đường vòng.
Thế mà, mới vừa rồi, Mạc Chi lại từ bụi Huyết Thường Xuân đó phát hiện động tĩnh kì lạ.
Có điều, nhìn kĩ lần nữa, động tĩnh đó chỉ là ảo giác.
Mạc Chi cau chặt mày, không nghĩ mình sẽ nhìn nhầm, quyết định xem xét một lúc nữa, thấy thật sự không có bất thường mới bảo nhân viên thu nhỏ màn hình đi.
Chậc, chắc gần đây hắn quá để bụng đến Trịnh Thành Hi nên nghỉ ngơi không đầy đủ rồi.
Căn dặn nhân viên tiếp tục giám sát, Mạc Chi xoay người rời khỏi.
Trịnh Bân nín thở nhìn vào khoảng không, xác nhận cảm giác nguy cơ đã biến mất mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đã biết vị trí đại khái của căn cứ, nhưng không thể ngang nhiên đi vào được, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ.
May thay, hệ thống quét được một lối vào đã lâu không sử dụng ở ngay chính chỗ bụi Huyết Thường Xuân này.
Ban đầu, mấy người Vương Thạc nghe thấy tin này đã nhanh chóng ngăn cản. Vì ai cũng biết được chỗ đáng sợ của Huyết Thường Xuân.
Đâu có tự nhiên lối vào kia không được sử dụng nữa.
"Trên này có hộp linh kiện sơ cua không?"
Đột nhiên, Trịnh Bân hỏi một câu không liên quan. Vương Thạc nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn gật đầu.
"Có."
Nói đoạn, hắn mở khoang chứa đồ bên góc phải chỗ mình ngồi, lục lọi một hồi mới lấy một khối lập phương màu xanh biếc to bằng lòng bàn tay, đưa cho Trịnh Bân.
"Cho tôi ba mươi phút."
Trịnh Bân nói thế rồi một mình đi vào phòng nghỉ ngơi của phi hành khí.
Khi cửa phòng nghỉ lần nữa mở ra, Trịnh Bân cầm tới mấy huy hiệu nhỏ phát cho từng người, giải thích:
"Đây là thiết bị mang tính năng tạo kết giới bao quanh người sử dụng. Kết giới này không chỉ ngăn chặn phát tán khí tức của năng lực giả ra bên ngoài còn có tác dụng ẩn thân. Huyết Thường Xuân nguy hiểm vì nó nhạy cảm với khí tức của con mồi. Đeo cái này lên, hành động thật cẩn thận, chúng ta sẽ không đánh động tới chúng nó."
"Không thể nào." - Một binh sĩ bỗng phản bác - "Tôi chưa từng nghe có thiết kế sư nào làm ra loại thiết bị tinh vi như vậy cả. Kết giới muốn hình thành yêu cầu rất nhiều nguyên liệu, một chiếc huy hiệu nhỏ bé thế này chứa được hết chỗ nguyên liệu đó sao?"
Đã thế mấy cái này chỉ được làm trong ba mươi phút? Cậu đang khinh họ thiếu hiểu biết à?
Những người khác tuy không lên tiếng nhưng cũng đồng tình với suy nghĩ của hắn.
Trịnh Bân không tức giận với sự nghi ngờ của họ. Chính xác mà nói quy trình làm ra thiết bị này đã vượt xa trình độ cơ giới thuộc về tinh hệ Từ Á, cậu có nói rõ thì họ cũng không tin. Tốt nhất là cứ để tác dụng của chiếc huy hiệu làm họ câm miệng lại.
Vương Thạc sợ mọi người xảy ra xích mích nên lập tức hòa giải:
"Mọi người bình tĩnh, đừng quên mục đích của chúng ta. Trịnh thiếu đã khẳng định tác dụng của huy hiệu, chắc chắn nó có chỗ hơn người. Đừng quên, ngài ấy là đồ đệ của Trần đại sư."
Ba chữ Trần đại sư này, dường như dội tỉnh mấy binh sĩ kia. Một truyền kì như ngài ấy, sao có thể tùy tiện thu đồ đệ được.
Để chứng minh cho sự tin tưởng của mình, Vương Thạc tiên phong đeo huy hiệu lên và kích hoạt kết giới theo hướng dẫn của Trịnh Bân.
Một người đứng sờ sờ bên cạnh lại biến mất không chút dấu vết, khiến gò má của nam binh sĩ phản bác tác dụng của chiếc huy hiệu trở nên bỏng rát.
Các binh sĩ khác thi nhau bộc phát tinh thần lực để cảm nhận, nhưng vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của Vương Thạc. Ánh mắt sùng bái đồng loạt hướng tới Trịnh Bân.
Trong hoàn cành thiếu thốn và gấp rút mà ngài ấy còn chế được chiếc huy hiệu thần kỳ như vậy, nói không chừng trong điều kiện đầy đủ, thiết bị cơ giới được tạo ra sẽ càng xuất sắc hơn.
Trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ mới hoàn toàn khẳng định thân phận học trò của Thiết kế sư đỉnh cấp.
Cài lên huy hiệu, mấy người Trịnh Bân bắt đầu hành động. Sau khi giấu phi hành khí tại một nơi an toàn, bọn họ kích hoạt kết giới rồi tiến về chỗ Huyết Thường Xuân.
Ban đầu, quá trình di chuyển coi như khá suôn sẻ. Một nam binh sĩ nghe thấy âm thanh kì lạ, quay sang nhìn mới biết là một nhành dây leo của Huyết Thường Xuân đang vươn tới chỗ hắn.
Trong phút chốc, hắn lo lắng huy hiệu mất đi tác dụng nên Huyết Thường Xuân đã phát hiện ra mình, theo bản năng muốn tránh né.
Nhưng vì hành động bất ngờ này đã ảnh hưởng tới mấy người đi cùng, tạo ra động tĩnh tương đối lớn.
Trịnh Bân thầm nghĩ hỏng bét, cùng với cảm giác nguy cơ trong lòng trỗi dậy, nhanh chóng ra hiệu để mọi người dừng lại.
Mấy huy hiệu có chức năng đồng bộ nên những ai đeo nó lên có thể thấy được nhau. Cả đám lập tức ngồi xổm xuống không dám nhúc nhích, ánh mắt không quên lườm nguýt tên vừa gây rắc rối cho họ.
Hóa ra nhành Huyết Thường Xuân kia không có phát hiện ra nam binh sĩ, chẳng qua gần chỗ hắn lại có một con dị thú nhỏ đi lạc bị rơi vào tầm ngắm thôi.
Mấy người lại tiếp tục di chuyển thêm một đoạn thì dừng lại.
Trịnh Bân ngồi xuống, gạt đám lá khô trên nền đất đi, hiện ra một cái nắp hầm.
Giờ phút này, bọn họ chuẩn bị làm một hành động mang tính khiêu chiến thời gian.
Một khi nhấc mở nắp hầm ra, Huyết Thường Xuân sẽ nghe đến động tĩnh và lao tới dò xét.
Bọn họ phải nhanh chóng nhảy xuống hầm và đóng cửa lại.
Thời gian chỉ có mười lăm giây.
Chuẩn bị tốt tinh thần, cũng là lúc bắt đầu thực hiện.