Chương 42: Suy tính của Trịnh Hâm
Trịnh Bân đang trên đường đi tới sân bay không quân đón mấy người Trịnh lão sắp tới, nhưng trong đầu cứ suy nghĩ đâu đâu.
Trần Sương đi bên cạnh cậu phát hiện ra vấn đề, lại gần vỗ nhẹ lên vai:
"Trò suy nghĩ gì mà mất tập trung vậy? Lỡ va mặt vào tường thì sao?"
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị đi qua một góc rẽ, nếu bà không lên tiếng nhắc, viễn cảnh đó khả năng sẽ thật sự xảy ra.
"Không có gì ạ. Có thể gần đây em nghỉ ngơi không đầy đủ."
Trịnh Bân hơi chột dạ trả lời.
Cũng không thể bà biết mình đang nghĩ gì được.
Có chút xấu hổ.
"Ta còn chưa hỏi trò việc này đâu." - Ánh mắt Trần Sương nhìn thiếu niên toát lên nghiêm nghị - "Hai ba ngày nay luôn thấy trò đi ra ngoài vào buổi tối, sáng hôm sau mới trở lại. Thậm chí, ta còn thấy tên nhóc Tần đi với trò. Hai đứa có gì giấu giếm ta phải không?"
"Sư phụ nghĩ nhiều rồi, Tần Liệt cần em hỗ trợ công việc thôi ạ. Mỗi lần làm xong thì đã khá muộn, nên em quyết định ngủ lại luôn."
Trịnh Bân sử dụng lại kỹ năng 'Ta là nam thần cao lãnh' bỏ không đã lâu. Hết cách, chỉ có dùng kĩ năng mới giúp cậu bình tĩnh ứng xử trong tình huống này.
Ngày đó Tần Liệt bất ngờ bày tỏ, Trịnh Bân đơ người toàn tập.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy rõ ánh mắt dịu dàng của hắn. Nhịp tim thiếu chút mất khống chế, hai má Trịnh Bân ửng đỏ như trái cà chua.
Tần Liệt xem phản ứng của cậu quá đáng yêu, liền cúi đầu hôn cái chóc vào khóe môi cậu.
Lần chạm môi này không còn là vô tình nữa. Nó chứa đựng vô vàn tình cảm của hai người.
Cánh tay to lớn của hắn dễ dàng vòng qua eo cậu, ôm gọn người vào trong lòng.
Một tay khác trêu đùa vành tai đỏ ửng của ai đó vì hắn hôn bất ngờ nên cúi đầu trốn vào ngực mình, trên môi không thiếu được rộ lên nụ cười tà tứ.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng cười truyền đến bên tai càng thêm rõ ràng, vừa thẹn vừa giận, Trịnh Bân bất ngờ tung một cú đấm thúc thẳng vào eo Tần Liệt, chờ hắn tránh đi sẽ nhanh chân chạy lấy người.
Nhưng cậu xem nhẹ sức chịu đựng của Tần Liệt rồi. Hắn biết cậu đấm tới lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, chứ đừng nghĩ đến chuyện sẽ buông cậu ra, eo mình ăn đau mà mặt không đổi sắc, đổi về ánh mắt giật mình lo lắng của Trịnh Bân.
"Anh bị ngốc sao? Biết đau còn không tránh đi."
Vừa rồi cậu dùng sức rất mạnh, dù chưa kích hoạt kỹ năng chiến đấu, nhưng vẫn là cú đấm toàn lực của thể chất năng lực giả cấp S.
"Đúng là có chút đau. Người gây ra cần phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?"
Gương mặt Tần Liệt khi nói câu này rõ là nghiêm túc, nhưng Trịnh Bân nghe ra ý tứ trêu chọc trong đó. Mà thôi, nể mặt một chút, cậu dùng tay xoa nhẹ chỗ bị thúc đau của Tần Liệt.
"Như vậy sẽ không đau nữa."
Trịnh Bân chuyên tâm xoa eo, không chú ý ánh mắt người nào đó ngày càng thâm sâu.
Tần Liệt bất ngờ bế bổng thiếu niên lên, bước chân vững chãi tiến tới, đến khi tấm lưng cậu dựa vào vách tường, một tay giữ lấy cằm cậu cường thế hạ môi xuống.
Trịnh Bân mới đầu có hơi hốt hoảng, nhưng khi cảm nhận được sự ngọt ngào thì từ từ đón nhận.
Tần Liệt chưa ăn thịt heo nhưng hẳn từng xem heo chạy, hoặc có thể đây là đặc tính đặc biệt của nam chính tiểu thuyết, kỹ thuật hôn môi không thể bàn cãi.
Hắn chờ cơ thể thiếu niên trong lòng hơi nhũn xuống mới dùng lưỡi cậy mở đôi môi hồng đào, xông xáo tiến lên công thành chiếm đất, tham lam hút hết mật ngọt bên trong.
Không biết qua bao lâu, Tần Liệt sợ Trịnh Bân không thở nổi nên mới luyến tiếc thả người, để cậu ghé cằm lên vai mình, xoay người ý định đi lên phòng ngủ trên tầng.
Tầm mắt thấy cửa phòng ngủ càng gần khiến Trịnh Bân bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Bọn họ mới xác nhận quan hệ, giờ trực tiếp đi tới bước kia có nhanh quá hay không?
Không phải Trịnh Bân ghét bỏ gì, chỉ là cậu chưa chuẩn bị tinh thần.
Tuy nhiên lần này cậu nghĩ sai cho hắn rồi. Tần Liệt thả người xuống giường xong thì săn sóc lấy chăn đắp cho cậu, trước khi rời đi không nhịn được xoa đầu cậu, nói:
"Đừng lo lắng, khi chưa được em cho phép, anh sẽ không đi quá giới hạn."
Câu chuyện sau đó thế nào Trịnh Bân không biết nữa, chỉ là hôm sau khi cậu lại chữa trị xong cho Tần Liệt lại bị hắn sấn tới làm vài chuyện mặt đỏ tim loạn rồi mới chịu cho cậu nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày cuối rồi, sau đó bọn họ cần khởi hành gấp về Quân Đô Đệ Nhất, Trịnh Bân tự nhiên có chút không nỡ.
Tần Liệt ở đơn vị khẳng định rất bận rộn, sợ là về sau cả hai muốn gặp nhau không dễ dàng như trước nữa. Cậu thậm chí còn nghĩ mình có nên nghĩ cách tiến vào quân bộ làm việc hay không.
Quay lại hiện tại, Trịnh Bân vừa ra tới thì một chiếc phi thuyền mang huy hiệu gia tộc hình lá liễu cũng chậm rãi đáp xuống.
Đây là gia huy của Trịnh gia. Một bóng dáng xuất hiện sau cánh cửa, tầm mắt người đó trực tiếp rơi trên người Trịnh Bân, không đợi cậu phản ứng đã nháy mắt đứng trước mặt cậu.
Trịnh lão nắm lấy vai cháu trai xoay ngang xoay dọc, khẳng định cậu không thiếu miếng thịt nào mới thở phào một cái.
"Còn tốt còn tốt. Cháu trở về là tốt rồi."
Trịnh Bân nhìn Trịnh lão so với bảy năm trước khỏe mạnh và tùy tính hơn nhiều thì không khỏi cười nhẹ, chủ động tiến lên ôm ông một cái.
Trịnh lão hiếm thấy cháu trai thân cận có hơi bất ngờ, chẳng qua ông không ngăn cản, thậm chí còn nở nụ cười từ ái.
Hình ảnh ông cháu gặp nhau đầy cảm động lây nhiễm không khí tới xung quanh, nhưng bị một giọng nói không hợp thời vang lên phá vỡ:
"Anh! Lâu nay anh đã đi đâu vậy? Anh biết mọi người đã lo lắng và bỏ công tìm kiếm cỡ nào hay không?"
Trịnh Hâm vốn không hề muốn theo ông nội tới đây. Cô hận cậu đi chết còn không kịp, càng đừng nói nhìn mặt đối phương một lần nữa.
Nhưng ai bảo Tần Liệt cũng ở Lạc Xuyên cơ chứ. Cô sợ hai người gặp lại sẽ phát sinh sự tình không mong muốn, cô không thể cam tâm để công sức bảy năm qua đổ sông đổ bể được.
Trịnh Bân đối diện với ánh mắt quan tâm đầy giả dối của em gái, chưa cần lên tiếng thì Trịnh lão đã không vui nói:
"Chuyện cũ đã qua thì cứ cho nó qua đi. Tìm thấy người là được rồi, cháu còn trách móc anh cháu làm gì."
Trịnh Hâm mỉm cười cam chịu, trong lòng càng tức giận.
Đây chính là sự khác biệt giữa nam trưởng dòng chính và đứa con ngoài giá thú thân phận xấu hổ.
Nếu thân phận cả hai thay đổi, liệu Trịnh lão có nói như bây giờ không? Không cần trực tiếp hỏi ra, Trịnh Hâm đã biết rõ câu trả lời.
Mọi người dường như không gặng hỏi trong bảy năm qua Trịnh Bân đã đi đâu, vì sao diện mạo không hề thay đổi, khả năng vì để ý tới suy nghĩ của cậu.
Chẳng qua sự việc này vẫn nên có một lời giải đáp hợp lí, tránh thêm phiền phức về sau.
Trịnh Bân sắp xếp từ ngữ, nói:
"Ngày đó cháu đi vào di tích không bao lâu thì ngất đi, lúc tỉnh lại mới biết mình lạc vào không gian kì lạ. Bên trong không gian không có ngày đêm, cháu chẳng biết mình ở đó bao lâu, đến lúc tìm cách ra được thì bảy năm trôi qua rồi."
"Không gian kì lạ? Nó trông như thế nào?"
Lời kể của Trịnh Bân gợi lên hứng thú của Trần Sương. Bà có người bạn làm khảo cổ, mỗi ngày tiêm nhiễm không ít sự tích, chẳng biết từ lúc nào nảy sinh hứng thú với những chuyện thế này.
"Em không biết giải thích cụ thể như nào. Nơi đó trông khá giống thế ngoại đào viên trong sách cổ."
"Còn gì nữa không?"
"Hẳn từng có tộc người đã sống ở đó. Nhưng dấu vết quá ít, em không tìm thấy được gì nữa."
Câu chuyện dừng lại ở đó.
Trịnh lão và Trịnh Hâm được sắp xếp phòng riêng để nghỉ ngơi. Trịnh Hâm định đi tìm Tần Liệt thì máy thông tin hiển thị có người gọi tới.
Cô vốn định mặc kệ, nhưng khi thấy được dãy số trên máy thì lập tức đổi ý:
"Sao bây giờ anh mới gọi lại? Biết mọi chuyện hỏng bét rồi không?"
Tức giận trong lòng nén mấy ngày giống như tìm được chỗ trút, người bên kia đầu máy bâng quơ đáp:
"Gần đây tôi dễ tính với cô quá, khiến cô quên mất vị trí của mình thì phải."
Trịnh Hâm bị gáo nước lạnh dội xuống dọa tỉnh, cẩn trọng đáp:
"Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ hơi phiền muộn mà thôi."
"Không sao. Lần này đúng là ta đã xem nhẹ năng lực của Trịnh Thành Hi."
"Xin hỏi bây giờ chúng ta phải làm sao? Ngài định cứ vậy mà bỏ qua ư?"
"Cô nghĩ cách dụ Trịnh Thành Hi ra khỏi quân khu, tiếp theo sẽ có người xử lý."
Trịnh Hâm không dám đáp ứng ngay. Cô vừa đến Trịnh Bân đã gặp chuyện, sợ là sẽ dấy nghi ngờ lên người mình.
"Sao? Cô không muốn làm?"
Giọng nói của người kia hơi đề cao, Trịnh Hâm giật mình, nói:
"Tôi làm, tôi làm. Cứ giao cho tôi."
***Hai đứa rải cơm tró, nhưng người quắn quéo lại là tui ~ (つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ***
Trần Sương đi bên cạnh cậu phát hiện ra vấn đề, lại gần vỗ nhẹ lên vai:
"Trò suy nghĩ gì mà mất tập trung vậy? Lỡ va mặt vào tường thì sao?"
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị đi qua một góc rẽ, nếu bà không lên tiếng nhắc, viễn cảnh đó khả năng sẽ thật sự xảy ra.
"Không có gì ạ. Có thể gần đây em nghỉ ngơi không đầy đủ."
Trịnh Bân hơi chột dạ trả lời.
Cũng không thể bà biết mình đang nghĩ gì được.
Có chút xấu hổ.
"Ta còn chưa hỏi trò việc này đâu." - Ánh mắt Trần Sương nhìn thiếu niên toát lên nghiêm nghị - "Hai ba ngày nay luôn thấy trò đi ra ngoài vào buổi tối, sáng hôm sau mới trở lại. Thậm chí, ta còn thấy tên nhóc Tần đi với trò. Hai đứa có gì giấu giếm ta phải không?"
"Sư phụ nghĩ nhiều rồi, Tần Liệt cần em hỗ trợ công việc thôi ạ. Mỗi lần làm xong thì đã khá muộn, nên em quyết định ngủ lại luôn."
Trịnh Bân sử dụng lại kỹ năng 'Ta là nam thần cao lãnh' bỏ không đã lâu. Hết cách, chỉ có dùng kĩ năng mới giúp cậu bình tĩnh ứng xử trong tình huống này.
Ngày đó Tần Liệt bất ngờ bày tỏ, Trịnh Bân đơ người toàn tập.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy rõ ánh mắt dịu dàng của hắn. Nhịp tim thiếu chút mất khống chế, hai má Trịnh Bân ửng đỏ như trái cà chua.
Tần Liệt xem phản ứng của cậu quá đáng yêu, liền cúi đầu hôn cái chóc vào khóe môi cậu.
Lần chạm môi này không còn là vô tình nữa. Nó chứa đựng vô vàn tình cảm của hai người.
Cánh tay to lớn của hắn dễ dàng vòng qua eo cậu, ôm gọn người vào trong lòng.
Một tay khác trêu đùa vành tai đỏ ửng của ai đó vì hắn hôn bất ngờ nên cúi đầu trốn vào ngực mình, trên môi không thiếu được rộ lên nụ cười tà tứ.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng cười truyền đến bên tai càng thêm rõ ràng, vừa thẹn vừa giận, Trịnh Bân bất ngờ tung một cú đấm thúc thẳng vào eo Tần Liệt, chờ hắn tránh đi sẽ nhanh chân chạy lấy người.
Nhưng cậu xem nhẹ sức chịu đựng của Tần Liệt rồi. Hắn biết cậu đấm tới lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, chứ đừng nghĩ đến chuyện sẽ buông cậu ra, eo mình ăn đau mà mặt không đổi sắc, đổi về ánh mắt giật mình lo lắng của Trịnh Bân.
"Anh bị ngốc sao? Biết đau còn không tránh đi."
Vừa rồi cậu dùng sức rất mạnh, dù chưa kích hoạt kỹ năng chiến đấu, nhưng vẫn là cú đấm toàn lực của thể chất năng lực giả cấp S.
"Đúng là có chút đau. Người gây ra cần phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?"
Gương mặt Tần Liệt khi nói câu này rõ là nghiêm túc, nhưng Trịnh Bân nghe ra ý tứ trêu chọc trong đó. Mà thôi, nể mặt một chút, cậu dùng tay xoa nhẹ chỗ bị thúc đau của Tần Liệt.
"Như vậy sẽ không đau nữa."
Trịnh Bân chuyên tâm xoa eo, không chú ý ánh mắt người nào đó ngày càng thâm sâu.
Tần Liệt bất ngờ bế bổng thiếu niên lên, bước chân vững chãi tiến tới, đến khi tấm lưng cậu dựa vào vách tường, một tay giữ lấy cằm cậu cường thế hạ môi xuống.
Trịnh Bân mới đầu có hơi hốt hoảng, nhưng khi cảm nhận được sự ngọt ngào thì từ từ đón nhận.
Tần Liệt chưa ăn thịt heo nhưng hẳn từng xem heo chạy, hoặc có thể đây là đặc tính đặc biệt của nam chính tiểu thuyết, kỹ thuật hôn môi không thể bàn cãi.
Hắn chờ cơ thể thiếu niên trong lòng hơi nhũn xuống mới dùng lưỡi cậy mở đôi môi hồng đào, xông xáo tiến lên công thành chiếm đất, tham lam hút hết mật ngọt bên trong.
Không biết qua bao lâu, Tần Liệt sợ Trịnh Bân không thở nổi nên mới luyến tiếc thả người, để cậu ghé cằm lên vai mình, xoay người ý định đi lên phòng ngủ trên tầng.
Tầm mắt thấy cửa phòng ngủ càng gần khiến Trịnh Bân bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Bọn họ mới xác nhận quan hệ, giờ trực tiếp đi tới bước kia có nhanh quá hay không?
Không phải Trịnh Bân ghét bỏ gì, chỉ là cậu chưa chuẩn bị tinh thần.
Tuy nhiên lần này cậu nghĩ sai cho hắn rồi. Tần Liệt thả người xuống giường xong thì săn sóc lấy chăn đắp cho cậu, trước khi rời đi không nhịn được xoa đầu cậu, nói:
"Đừng lo lắng, khi chưa được em cho phép, anh sẽ không đi quá giới hạn."
Câu chuyện sau đó thế nào Trịnh Bân không biết nữa, chỉ là hôm sau khi cậu lại chữa trị xong cho Tần Liệt lại bị hắn sấn tới làm vài chuyện mặt đỏ tim loạn rồi mới chịu cho cậu nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày cuối rồi, sau đó bọn họ cần khởi hành gấp về Quân Đô Đệ Nhất, Trịnh Bân tự nhiên có chút không nỡ.
Tần Liệt ở đơn vị khẳng định rất bận rộn, sợ là về sau cả hai muốn gặp nhau không dễ dàng như trước nữa. Cậu thậm chí còn nghĩ mình có nên nghĩ cách tiến vào quân bộ làm việc hay không.
Quay lại hiện tại, Trịnh Bân vừa ra tới thì một chiếc phi thuyền mang huy hiệu gia tộc hình lá liễu cũng chậm rãi đáp xuống.
Đây là gia huy của Trịnh gia. Một bóng dáng xuất hiện sau cánh cửa, tầm mắt người đó trực tiếp rơi trên người Trịnh Bân, không đợi cậu phản ứng đã nháy mắt đứng trước mặt cậu.
Trịnh lão nắm lấy vai cháu trai xoay ngang xoay dọc, khẳng định cậu không thiếu miếng thịt nào mới thở phào một cái.
"Còn tốt còn tốt. Cháu trở về là tốt rồi."
Trịnh Bân nhìn Trịnh lão so với bảy năm trước khỏe mạnh và tùy tính hơn nhiều thì không khỏi cười nhẹ, chủ động tiến lên ôm ông một cái.
Trịnh lão hiếm thấy cháu trai thân cận có hơi bất ngờ, chẳng qua ông không ngăn cản, thậm chí còn nở nụ cười từ ái.
Hình ảnh ông cháu gặp nhau đầy cảm động lây nhiễm không khí tới xung quanh, nhưng bị một giọng nói không hợp thời vang lên phá vỡ:
"Anh! Lâu nay anh đã đi đâu vậy? Anh biết mọi người đã lo lắng và bỏ công tìm kiếm cỡ nào hay không?"
Trịnh Hâm vốn không hề muốn theo ông nội tới đây. Cô hận cậu đi chết còn không kịp, càng đừng nói nhìn mặt đối phương một lần nữa.
Nhưng ai bảo Tần Liệt cũng ở Lạc Xuyên cơ chứ. Cô sợ hai người gặp lại sẽ phát sinh sự tình không mong muốn, cô không thể cam tâm để công sức bảy năm qua đổ sông đổ bể được.
Trịnh Bân đối diện với ánh mắt quan tâm đầy giả dối của em gái, chưa cần lên tiếng thì Trịnh lão đã không vui nói:
"Chuyện cũ đã qua thì cứ cho nó qua đi. Tìm thấy người là được rồi, cháu còn trách móc anh cháu làm gì."
Trịnh Hâm mỉm cười cam chịu, trong lòng càng tức giận.
Đây chính là sự khác biệt giữa nam trưởng dòng chính và đứa con ngoài giá thú thân phận xấu hổ.
Nếu thân phận cả hai thay đổi, liệu Trịnh lão có nói như bây giờ không? Không cần trực tiếp hỏi ra, Trịnh Hâm đã biết rõ câu trả lời.
Mọi người dường như không gặng hỏi trong bảy năm qua Trịnh Bân đã đi đâu, vì sao diện mạo không hề thay đổi, khả năng vì để ý tới suy nghĩ của cậu.
Chẳng qua sự việc này vẫn nên có một lời giải đáp hợp lí, tránh thêm phiền phức về sau.
Trịnh Bân sắp xếp từ ngữ, nói:
"Ngày đó cháu đi vào di tích không bao lâu thì ngất đi, lúc tỉnh lại mới biết mình lạc vào không gian kì lạ. Bên trong không gian không có ngày đêm, cháu chẳng biết mình ở đó bao lâu, đến lúc tìm cách ra được thì bảy năm trôi qua rồi."
"Không gian kì lạ? Nó trông như thế nào?"
Lời kể của Trịnh Bân gợi lên hứng thú của Trần Sương. Bà có người bạn làm khảo cổ, mỗi ngày tiêm nhiễm không ít sự tích, chẳng biết từ lúc nào nảy sinh hứng thú với những chuyện thế này.
"Em không biết giải thích cụ thể như nào. Nơi đó trông khá giống thế ngoại đào viên trong sách cổ."
"Còn gì nữa không?"
"Hẳn từng có tộc người đã sống ở đó. Nhưng dấu vết quá ít, em không tìm thấy được gì nữa."
Câu chuyện dừng lại ở đó.
Trịnh lão và Trịnh Hâm được sắp xếp phòng riêng để nghỉ ngơi. Trịnh Hâm định đi tìm Tần Liệt thì máy thông tin hiển thị có người gọi tới.
Cô vốn định mặc kệ, nhưng khi thấy được dãy số trên máy thì lập tức đổi ý:
"Sao bây giờ anh mới gọi lại? Biết mọi chuyện hỏng bét rồi không?"
Tức giận trong lòng nén mấy ngày giống như tìm được chỗ trút, người bên kia đầu máy bâng quơ đáp:
"Gần đây tôi dễ tính với cô quá, khiến cô quên mất vị trí của mình thì phải."
Trịnh Hâm bị gáo nước lạnh dội xuống dọa tỉnh, cẩn trọng đáp:
"Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ hơi phiền muộn mà thôi."
"Không sao. Lần này đúng là ta đã xem nhẹ năng lực của Trịnh Thành Hi."
"Xin hỏi bây giờ chúng ta phải làm sao? Ngài định cứ vậy mà bỏ qua ư?"
"Cô nghĩ cách dụ Trịnh Thành Hi ra khỏi quân khu, tiếp theo sẽ có người xử lý."
Trịnh Hâm không dám đáp ứng ngay. Cô vừa đến Trịnh Bân đã gặp chuyện, sợ là sẽ dấy nghi ngờ lên người mình.
"Sao? Cô không muốn làm?"
Giọng nói của người kia hơi đề cao, Trịnh Hâm giật mình, nói:
"Tôi làm, tôi làm. Cứ giao cho tôi."
***Hai đứa rải cơm tró, nhưng người quắn quéo lại là tui ~ (つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ***