Chương : 24
Từ sau khi Ôn Noãn làm tổng giám đốc Thiển Vũ, Chiếm Nam Huyền nhất định không chịu trở về dấn thân vào công việc nữa, cho dù cô tốn bao nhiêu lời lẽ, anh vẫn luôn có trăm ngàn cái cớ nghe có vẻ đúng mà sai lè mà vẫn khiến cô không thể nào phản bác được, lần nào cũng thuyết phục cô mặc anh tiêu dao thế ngoại.
Khi đứa con đầu lòng của hai người Chiếm Thừa Nhân ra đời, bọn họ nói với nhau thế này.
“Nam Huyền, anh chừng nào thì về công ty làm việc?”
Người đàn ông đẹp trai đang đắm chìm trong cảm xúc kích động lẫn hạnh phúc của việc mới được lên chức cha, bởi vì vui đến mức gân rồng trên mặt lộ hết cả lên mà trở nên rất dễ thương lượng.
“Bảo bối, em nói khi nào thì chính là khi đó, mẹ của con lớn nhất thế giới, anh nghe lời em.”
“Thật sao?” Ôn Noãn mừng rỡ.
“Ừm, nhưng mà có một điều, có thể để anh vượt qua cảm giác nghiện làm bố trước được không?”
Ôn Noãn cười:”Không thành vấn đề.” Phỏng chừng cái loại cảm giác mới mẻ này không cần nửa tháng sẽ trôi qua.
“Vậy được, chúng ta nói rồi đấy nhé, đợi sau khi con gọi bố, anh sẽ suy nghĩ đến việc quay về làm việc.”
“Cái———–gì?!”
Kẻ nào đó vui vẻ nói:”Con còn chưa gọi anh là bố, sao anh có thể vượt qua được cảm giác nghiện làm bố chứ?”
Một cái gối mềm đập thẳng đến.
*****
Đến khi Chiếm Thừa Nhân biết gọi bố, đứa con gái thứ hai của bọn họ Chiếm Ương Cách cũng ra đời.
Ôn Noãn lại hỏi:”Nam Huyền, chắc anh cũng nên về công ty làm rồi nhỉ?”
“Bảo bối, em làm khó anh quá, con gái chúng ta vừa mới sinh, em đã bắt anh rời xa nó?”
Tiếng hai ba cái gối liên thanh bôm bốp soàn soạt kéo tới.
*****
Xuân đi đông đến, mùa hè năm nay bọn họ đón chào đứa con út Chiếm Tình Bắc.
“Nam Huyền, anh—-“
“Bảo bối, chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta nên đối xử với các con một cách công bằng sao? Sao anh có thể để Bắc Bắc ở nhà một mình mà quay về Thiển Vũ công tác, đó không phải là việc mà một người cha nên làm.”
Đan gối loạn lạc không đếm xuể.
*****
Sau đó, trước khi hai người lại sắp sửa nói về chuyện này, anh sẽ vươn tay kéo cô vào lòng, khóe miệng khẽ nhếch:”Bảo bối, em thấy về phương diện quyết sách và quản lý em giỏi hơn hay là anh giỏi hơn?”
“Đương nhiên là anh.” Nếu không việc gì cô phải mòn mỏi hy vọng anh trở về Thiển Vũ chứ?
“Lại hỏi em một chuyện nữa, công ty và các con, cái gì quan trọng với em hơn?”
“Cái này còn cần hỏi?”
“Trả lời anh.”
“Các con.” Cô nguyện vì các con trả giá tất cả.
“OK, anh giỏi hơn em, các con lại quan trọng hơn công ty, nếu vậy để anh chăm sóc các con, em quản lý công ty, đấy không phải là sự phân công thích hợp nhất sao? Bảo bối.”
Ôn Noãn nghẹn lời, biết rõ là anh già mồm át lẽ phải, nhưng cô lại không thể phản bác được.
Qua đêm nay, Ôn Noãn cuối cùng cũng buông tha cho việc thuyết phục, từ đó về sau trong nhiều năm vẫn là cô ngày qua ngày trấn thủ ở Thiển Vũ, thực hiện các kế hoạch phát triển thế này thế kia, còn Chiếm Nam Huyền thong thả rãnh rỗi, chỉ ở trong nhà họ Chiếm làm một vú em vui vẻ.
*****
Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, bọn nhỏ dần lớn lên.
Một ngày nọ, Chiếm Thừa Nhân đang đọc sách, Ương Cách và Tình Bắc khoa chân múa tay nghịch vũ khí, ngươi tới ta đi, đại sảnh một mảnh đao quang kiếm ảnh.
Chơi cực kì phấn khích, vừa đánh vừa uy hiếp:”Đợi tí nữa tao lấy xe tăng cán mày.”
Đứa kia uy hiếp lại:”Em lấy máy bay đè chị.”
Thừa Nhân không chịu nổi quấy nhiễu, đặt sách sang một bên, ngẩng đầu lên:”Còn ồn nữa, tao gửi ngay chúng mày sang nhà bác.”
*****
Thời gian nhanh như bay, thấm thoắt đã là hơn ba năm sau.
Ngày hôm đó, nhà họ Chiếm nghỉ ngơi trong phòng tề tụ đủ một nhà năm người.
“Nam Huyền, em nghĩ rằng anh vẫn nên về công ty làm việc thì tốt hơn.” Khi nói chuyện thanh quản đề cao chứa ý cảnh cáo.
“Không phải anh đã sớm về rồi à?”
“Khi nào? Sao em lại không biết?” Lần này vừa sửng sốt vừa lấy làm lạ.
“Để anh tính cho.” Chiếm Nam Huyền nhổm dậy kéo lấy tay cô, tẽ từng đầu ngón tay trắng như bạch ngọc sứ men xanh của cô:”Năm nay Thừa Nhân chín tuổi, vậy chắc là——mười chín năm trước, anh vừa về đã về mười năm, từ năm mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, đó chính là thời gian thanh xuân quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người đàn ông.” Ngữ khí tràn ngập vẻ hoài niệm với những năm tháng hăng hái đó, đến cuối cùng lại biến thành nỗi đau đớn xót xa cùng thương tiếc cho chính bản thân mình:”Thật không thể hiểu nổi, tại sao lúc trước anh lại ngu ngốc đến mức ném cả cuộc đời mình vào Thiển Vũ nhỉ?”
“Chiếm, Nam Huyền! Từ khi em bắt đầu mang thai Nhân Nhân anh đã nhàn rỗi ở nhà, bây giờ Cách Cách đã tám tuổi, ngay cả Bắc Bắc cũng bảy tuổi, anh chơi còn chưa đủ sao?”
“Bảo bối.” Kẻ bị chất vấn bày ra vẻ oan ức vô tội:”Tuy rằng em vất vả làm tổng giám đốc Thiển Vũ, nhưng em cũng nói Nhân Nhân, Cách Cách, Bắc Bắc đều đã chín tám bảy tuổi, có thể thấy được nhiều năm qua anh ở nhà cùng vợ dạy con cũng không dễ dàng, đúng không?”
“Khụ–khụ–khụ—-“ Người dở khóc dở cười sặc cuống phổi, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng:”Anh ngày nào cũng ngồi ở nhà không có việc gì, không cảm thấy buồn sao?”
“Đương nhiên không buồn, hơn nữa ai nói anh không có việc gì? Anh mỗi ngày đều rất bận.”
“Anh bận gì chứ?”
“Ban ngày bận phơi nắng, buổi tối bận phơi ánh trăng.”
Tiểu vũ trụ bị lửa giận thiếu đốt rốt cuộc cũng bùng nổ, mắt đẹp lạnh lùng, trên mặt Ôn Noãn lộ vẻ uy nghi nhiều năm đã tẩm luyện ở Thiển Vũ:”Đừng tưởng là em ở công ty thì không biết, ngày nào anh cũng ở nhà dạy hai thằng con chơi trò bạo lực, em bị điên rồi mới có thể để anh ở cùng bọn trẻ cả kì nghỉ hè này!”
Gối mềm trong tay không khách khí hung dữ đập tới, giáo dục gia đình phải bắt đầu từ chồng trước tiên.
“Oa! Bà xã em xuống tay nặng quá….A a a!” Mỹ nam tử nào đó đã làm bố nhiều năm nhưng tính tình kiêu ngạo vẫn không thay đổi bị gối dày oanh tạc ôm đầu trốn chui trốn lủi trên sàn nhà bằng gỗ thô:”Bảo bối, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải biết là quyền cha là trời ban—–A! Đau quá, hu hu hu!”
Chiếm Thừa Nhân ngẩng đầu từ sách lên, vẻ mặt bình tĩnh quét mắt nhìn hiện trường bốn phía hỗn loạn gối bay tứ tung, rồi im lặng cúi đầu, chỉ nói:”Mẹ, cho con sửa một chút, không phải là hai thằng con chơi trò không lành mạnh với bố già sâu gạo, mà là đứa con gái thứ hai và đứa con út của mẹ.”
Chiếm Ương Cách đang tập vẽ tranh nâng mắt trừng cậu:”Anh cả thối tha, hừ, em sẽ vẽ anh thành Judas!”
Chiếm Tình Bắc ngồi khoanh chân sang một bên đối diện với tường TV, hai bàn tay nhỏ bé điều khiển tay chơi game, mê mẩn đến mức chẳng để ý gì, căn bản không nhận ra trong nhà đã phát sinh gia biến.
“Pằng pằng pằng!” Ôn Noãn nghe thấy tiếng bắn liên thanh sợ hết hồn,”Bắc Bắc!”
Ngắm bắn theo sọc sườn sau lưng, pằng một tiếng xử lý nốt cái đầu tên cướp còn lại, Chiếm Tình bắc lúc này mới rời khỏi trò chơi, quay đầu lại, rất không đồng tình lắc đầu với Chiếm Nam Huyền đang bị mẹ chèn dưới sàn mà vẫn mỉm cười không nói:”Bố cũng thật là, từ khi con quen bố đến nay chỉ toàn thấy bố ngày nào cũng bị mẹ bắt nạt.” Cậu vừa nói xong, bốn người ở đây đều phì cười.
Khóe miệng Chiếm Nam Huyền cong lên cực cao:”Nhóc con, con chắc chắn—-là bắt đầu từ khi con quen bố?”
Ôn Noãn cười lườm Chiếm Nam Huyền:”Ồ? Đây là cách dạy con của anh? Dạy nó nói năng lộn xộn?” Quả nhiên là công lao vĩ đại.
Chiếm Nam Huyền ngiêng người cựa mình, một tay kéo cô vào lòng, cười nhạt ấn một nụ hôn lên trán cô.
“Bố!” Chiếm Ương Cách kháng nghị, “Chúng ta còn chưa trưởng thành!”
“Ai bảo thế? Bố và mẹ con đã sớm trưởng thành rồi.”
“Bố già thối tha! Con đang nói anh cả, em trai và con!”
Chiếm Nam Huyền quay đầu nhìn Ôn Noãn:”Bà xã, em nghe thấy không? Con gái nói chúng nó còn chưa trưởng thành.”
Ôn Noãn cảnh giác nhìn anh:”Anh muốn nói gì?”
“Bảo bối, sau này em nên chú ý tới lời nói và việc làm.”
“Chuyện đó không phải nên là anh mới đúng à?”
Chiếm Thừa Nhân lần thứ hai ngẩng đầu từ sách lên:”Mẹ, ý của bố là, mẹ đừng lúc nào cũng bạo lực gia đình bố, làm vậy dễ để lại vết thương trong tâm hồn trẻ con của chúng con.”
Chiếm Nam Huyền cười ha hả.
Chiếm Ương Cách bĩu môi:”Anh cả chỉ thích cấu kết với bố làm chuyện xấu thôi.”
Ôn Noãn cũng cười:”Thừa Nhân, không phải là mẹ bạo lực gia đình bố con, mà là mẹ đang dạy dỗ kẻ đó thôi.” Để kẻ làm cha không chút đứng đắn đứng đầu cả một nhà kia cải tà quy chính.
Chiếm Tình Bắc lập tức đứng lên,”Mẹ, con đi lấy đạo cụ cho mẹ!”
“Đạo cụ gì cơ?” Ôn Noãn ngạc nhiên hỏi.
“Không phải mẹ muốn dạy dỗ bố sao? Con đi lấy nến và roi da cho mẹ!”
“Chiếm Nam Huyền!” Ôn Noãn hét chói tai “Anh ở nhà dạy chúng nó cái gì thế hả?!”
Quơ lấy gối tiếp tục tàn nhẫn đập:”Ngày mai anh về công ty làm ngay cho em! Sau này không có sự đồng ý của em, anh không được ở cùng một chỗ với bọn nhỏ!”
“Mẹ!” Hai trai một gái đồng thanh kháng nghị, nghỉ hè mà không có bố thì cuộc đời còn gì vui vẻ nữa?
Ánh mắt lạnh như gió băng đảo qua, Ôn Noãn dịu dàng hỏi:”Ai có ý kiến?”
Hai đứa bé con rụt cổ lại, chỉ có Chiếm Thừa Nhân khúc khích cười rộ lên:”Không có, hoàn toàn không có ý kiến, chỉ muốn nhắc nhở mẹ nên không chế lực một chút thôi, đều nói đàn ông bốn mươi như hoa, bố năm nay ba bảy, đúng là một nụ hoa đợi đến năm nở, không thể chịu được sự tàn phá quá mức, cho nên mẹ, nhớ hạ thủ lưu tình.”
Ôn Noãn há hốc miệng.
Chiếm Nam Huyền một tay che miệng không dám cười ra tiếng, một tay kia ôm bụng, rõ ràng đã nghẹn đến nội thương.
Đúng lúc này Châu Tương Linh và chị Hoan xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một cái khay.
“Các cháu, chúng ta ra hoa viên ăn chè hạt sen nào.”
Chiếm Ương Cách reo hò thành tiếng, bỏ bút xuống chạy vụt đi:”Cha mẹ ruột cũng không thân bằng bà nội!”
Ôn Noãn bật cười, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt dịu dàng vô cùng của Chiếm Nam Huyền, chuyên chú mà yêu thương, năm tháng không suy giảm mảy may, tình thâm trước sau như một.
Chiếm Thừa Nhân đứng dậy, quăng quyển sách trong tay vào đầu Chiếm Tình Bắc:”Còn không đi? Chờ bố già cho mày một cú headshot à?”
“Hê hê! Hai năm nữa thôi bố sẽ chẳng còn là đối thủ của em nữa.”
Cửa phòng bị Chiếm Thừa Nhân đẩy ra, tiếng nói chuyện xa dần.
Chiếm Nam Huyền nằm trên sàn quơ tay một cái, Ôn Noãn ngã vào trong ngực anh.
“Bảo bối…” Nùng tình mật ý hóa thành một tiếng ngân nga thẽ thọt, anh khẽ thì thầm bên tai cô:”Em đã cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này.”
Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, hai tay vòng lên cổ anh, nằm trên người Nam Huyền nghe tiếng tim đập quy luật trong ngực anh, khóe môi lặng yên lộ ra một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần.
Khi đứa con đầu lòng của hai người Chiếm Thừa Nhân ra đời, bọn họ nói với nhau thế này.
“Nam Huyền, anh chừng nào thì về công ty làm việc?”
Người đàn ông đẹp trai đang đắm chìm trong cảm xúc kích động lẫn hạnh phúc của việc mới được lên chức cha, bởi vì vui đến mức gân rồng trên mặt lộ hết cả lên mà trở nên rất dễ thương lượng.
“Bảo bối, em nói khi nào thì chính là khi đó, mẹ của con lớn nhất thế giới, anh nghe lời em.”
“Thật sao?” Ôn Noãn mừng rỡ.
“Ừm, nhưng mà có một điều, có thể để anh vượt qua cảm giác nghiện làm bố trước được không?”
Ôn Noãn cười:”Không thành vấn đề.” Phỏng chừng cái loại cảm giác mới mẻ này không cần nửa tháng sẽ trôi qua.
“Vậy được, chúng ta nói rồi đấy nhé, đợi sau khi con gọi bố, anh sẽ suy nghĩ đến việc quay về làm việc.”
“Cái———–gì?!”
Kẻ nào đó vui vẻ nói:”Con còn chưa gọi anh là bố, sao anh có thể vượt qua được cảm giác nghiện làm bố chứ?”
Một cái gối mềm đập thẳng đến.
*****
Đến khi Chiếm Thừa Nhân biết gọi bố, đứa con gái thứ hai của bọn họ Chiếm Ương Cách cũng ra đời.
Ôn Noãn lại hỏi:”Nam Huyền, chắc anh cũng nên về công ty làm rồi nhỉ?”
“Bảo bối, em làm khó anh quá, con gái chúng ta vừa mới sinh, em đã bắt anh rời xa nó?”
Tiếng hai ba cái gối liên thanh bôm bốp soàn soạt kéo tới.
*****
Xuân đi đông đến, mùa hè năm nay bọn họ đón chào đứa con út Chiếm Tình Bắc.
“Nam Huyền, anh—-“
“Bảo bối, chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta nên đối xử với các con một cách công bằng sao? Sao anh có thể để Bắc Bắc ở nhà một mình mà quay về Thiển Vũ công tác, đó không phải là việc mà một người cha nên làm.”
Đan gối loạn lạc không đếm xuể.
*****
Sau đó, trước khi hai người lại sắp sửa nói về chuyện này, anh sẽ vươn tay kéo cô vào lòng, khóe miệng khẽ nhếch:”Bảo bối, em thấy về phương diện quyết sách và quản lý em giỏi hơn hay là anh giỏi hơn?”
“Đương nhiên là anh.” Nếu không việc gì cô phải mòn mỏi hy vọng anh trở về Thiển Vũ chứ?
“Lại hỏi em một chuyện nữa, công ty và các con, cái gì quan trọng với em hơn?”
“Cái này còn cần hỏi?”
“Trả lời anh.”
“Các con.” Cô nguyện vì các con trả giá tất cả.
“OK, anh giỏi hơn em, các con lại quan trọng hơn công ty, nếu vậy để anh chăm sóc các con, em quản lý công ty, đấy không phải là sự phân công thích hợp nhất sao? Bảo bối.”
Ôn Noãn nghẹn lời, biết rõ là anh già mồm át lẽ phải, nhưng cô lại không thể phản bác được.
Qua đêm nay, Ôn Noãn cuối cùng cũng buông tha cho việc thuyết phục, từ đó về sau trong nhiều năm vẫn là cô ngày qua ngày trấn thủ ở Thiển Vũ, thực hiện các kế hoạch phát triển thế này thế kia, còn Chiếm Nam Huyền thong thả rãnh rỗi, chỉ ở trong nhà họ Chiếm làm một vú em vui vẻ.
*****
Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, bọn nhỏ dần lớn lên.
Một ngày nọ, Chiếm Thừa Nhân đang đọc sách, Ương Cách và Tình Bắc khoa chân múa tay nghịch vũ khí, ngươi tới ta đi, đại sảnh một mảnh đao quang kiếm ảnh.
Chơi cực kì phấn khích, vừa đánh vừa uy hiếp:”Đợi tí nữa tao lấy xe tăng cán mày.”
Đứa kia uy hiếp lại:”Em lấy máy bay đè chị.”
Thừa Nhân không chịu nổi quấy nhiễu, đặt sách sang một bên, ngẩng đầu lên:”Còn ồn nữa, tao gửi ngay chúng mày sang nhà bác.”
*****
Thời gian nhanh như bay, thấm thoắt đã là hơn ba năm sau.
Ngày hôm đó, nhà họ Chiếm nghỉ ngơi trong phòng tề tụ đủ một nhà năm người.
“Nam Huyền, em nghĩ rằng anh vẫn nên về công ty làm việc thì tốt hơn.” Khi nói chuyện thanh quản đề cao chứa ý cảnh cáo.
“Không phải anh đã sớm về rồi à?”
“Khi nào? Sao em lại không biết?” Lần này vừa sửng sốt vừa lấy làm lạ.
“Để anh tính cho.” Chiếm Nam Huyền nhổm dậy kéo lấy tay cô, tẽ từng đầu ngón tay trắng như bạch ngọc sứ men xanh của cô:”Năm nay Thừa Nhân chín tuổi, vậy chắc là——mười chín năm trước, anh vừa về đã về mười năm, từ năm mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, đó chính là thời gian thanh xuân quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người đàn ông.” Ngữ khí tràn ngập vẻ hoài niệm với những năm tháng hăng hái đó, đến cuối cùng lại biến thành nỗi đau đớn xót xa cùng thương tiếc cho chính bản thân mình:”Thật không thể hiểu nổi, tại sao lúc trước anh lại ngu ngốc đến mức ném cả cuộc đời mình vào Thiển Vũ nhỉ?”
“Chiếm, Nam Huyền! Từ khi em bắt đầu mang thai Nhân Nhân anh đã nhàn rỗi ở nhà, bây giờ Cách Cách đã tám tuổi, ngay cả Bắc Bắc cũng bảy tuổi, anh chơi còn chưa đủ sao?”
“Bảo bối.” Kẻ bị chất vấn bày ra vẻ oan ức vô tội:”Tuy rằng em vất vả làm tổng giám đốc Thiển Vũ, nhưng em cũng nói Nhân Nhân, Cách Cách, Bắc Bắc đều đã chín tám bảy tuổi, có thể thấy được nhiều năm qua anh ở nhà cùng vợ dạy con cũng không dễ dàng, đúng không?”
“Khụ–khụ–khụ—-“ Người dở khóc dở cười sặc cuống phổi, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng:”Anh ngày nào cũng ngồi ở nhà không có việc gì, không cảm thấy buồn sao?”
“Đương nhiên không buồn, hơn nữa ai nói anh không có việc gì? Anh mỗi ngày đều rất bận.”
“Anh bận gì chứ?”
“Ban ngày bận phơi nắng, buổi tối bận phơi ánh trăng.”
Tiểu vũ trụ bị lửa giận thiếu đốt rốt cuộc cũng bùng nổ, mắt đẹp lạnh lùng, trên mặt Ôn Noãn lộ vẻ uy nghi nhiều năm đã tẩm luyện ở Thiển Vũ:”Đừng tưởng là em ở công ty thì không biết, ngày nào anh cũng ở nhà dạy hai thằng con chơi trò bạo lực, em bị điên rồi mới có thể để anh ở cùng bọn trẻ cả kì nghỉ hè này!”
Gối mềm trong tay không khách khí hung dữ đập tới, giáo dục gia đình phải bắt đầu từ chồng trước tiên.
“Oa! Bà xã em xuống tay nặng quá….A a a!” Mỹ nam tử nào đó đã làm bố nhiều năm nhưng tính tình kiêu ngạo vẫn không thay đổi bị gối dày oanh tạc ôm đầu trốn chui trốn lủi trên sàn nhà bằng gỗ thô:”Bảo bối, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải biết là quyền cha là trời ban—–A! Đau quá, hu hu hu!”
Chiếm Thừa Nhân ngẩng đầu từ sách lên, vẻ mặt bình tĩnh quét mắt nhìn hiện trường bốn phía hỗn loạn gối bay tứ tung, rồi im lặng cúi đầu, chỉ nói:”Mẹ, cho con sửa một chút, không phải là hai thằng con chơi trò không lành mạnh với bố già sâu gạo, mà là đứa con gái thứ hai và đứa con út của mẹ.”
Chiếm Ương Cách đang tập vẽ tranh nâng mắt trừng cậu:”Anh cả thối tha, hừ, em sẽ vẽ anh thành Judas!”
Chiếm Tình Bắc ngồi khoanh chân sang một bên đối diện với tường TV, hai bàn tay nhỏ bé điều khiển tay chơi game, mê mẩn đến mức chẳng để ý gì, căn bản không nhận ra trong nhà đã phát sinh gia biến.
“Pằng pằng pằng!” Ôn Noãn nghe thấy tiếng bắn liên thanh sợ hết hồn,”Bắc Bắc!”
Ngắm bắn theo sọc sườn sau lưng, pằng một tiếng xử lý nốt cái đầu tên cướp còn lại, Chiếm Tình bắc lúc này mới rời khỏi trò chơi, quay đầu lại, rất không đồng tình lắc đầu với Chiếm Nam Huyền đang bị mẹ chèn dưới sàn mà vẫn mỉm cười không nói:”Bố cũng thật là, từ khi con quen bố đến nay chỉ toàn thấy bố ngày nào cũng bị mẹ bắt nạt.” Cậu vừa nói xong, bốn người ở đây đều phì cười.
Khóe miệng Chiếm Nam Huyền cong lên cực cao:”Nhóc con, con chắc chắn—-là bắt đầu từ khi con quen bố?”
Ôn Noãn cười lườm Chiếm Nam Huyền:”Ồ? Đây là cách dạy con của anh? Dạy nó nói năng lộn xộn?” Quả nhiên là công lao vĩ đại.
Chiếm Nam Huyền ngiêng người cựa mình, một tay kéo cô vào lòng, cười nhạt ấn một nụ hôn lên trán cô.
“Bố!” Chiếm Ương Cách kháng nghị, “Chúng ta còn chưa trưởng thành!”
“Ai bảo thế? Bố và mẹ con đã sớm trưởng thành rồi.”
“Bố già thối tha! Con đang nói anh cả, em trai và con!”
Chiếm Nam Huyền quay đầu nhìn Ôn Noãn:”Bà xã, em nghe thấy không? Con gái nói chúng nó còn chưa trưởng thành.”
Ôn Noãn cảnh giác nhìn anh:”Anh muốn nói gì?”
“Bảo bối, sau này em nên chú ý tới lời nói và việc làm.”
“Chuyện đó không phải nên là anh mới đúng à?”
Chiếm Thừa Nhân lần thứ hai ngẩng đầu từ sách lên:”Mẹ, ý của bố là, mẹ đừng lúc nào cũng bạo lực gia đình bố, làm vậy dễ để lại vết thương trong tâm hồn trẻ con của chúng con.”
Chiếm Nam Huyền cười ha hả.
Chiếm Ương Cách bĩu môi:”Anh cả chỉ thích cấu kết với bố làm chuyện xấu thôi.”
Ôn Noãn cũng cười:”Thừa Nhân, không phải là mẹ bạo lực gia đình bố con, mà là mẹ đang dạy dỗ kẻ đó thôi.” Để kẻ làm cha không chút đứng đắn đứng đầu cả một nhà kia cải tà quy chính.
Chiếm Tình Bắc lập tức đứng lên,”Mẹ, con đi lấy đạo cụ cho mẹ!”
“Đạo cụ gì cơ?” Ôn Noãn ngạc nhiên hỏi.
“Không phải mẹ muốn dạy dỗ bố sao? Con đi lấy nến và roi da cho mẹ!”
“Chiếm Nam Huyền!” Ôn Noãn hét chói tai “Anh ở nhà dạy chúng nó cái gì thế hả?!”
Quơ lấy gối tiếp tục tàn nhẫn đập:”Ngày mai anh về công ty làm ngay cho em! Sau này không có sự đồng ý của em, anh không được ở cùng một chỗ với bọn nhỏ!”
“Mẹ!” Hai trai một gái đồng thanh kháng nghị, nghỉ hè mà không có bố thì cuộc đời còn gì vui vẻ nữa?
Ánh mắt lạnh như gió băng đảo qua, Ôn Noãn dịu dàng hỏi:”Ai có ý kiến?”
Hai đứa bé con rụt cổ lại, chỉ có Chiếm Thừa Nhân khúc khích cười rộ lên:”Không có, hoàn toàn không có ý kiến, chỉ muốn nhắc nhở mẹ nên không chế lực một chút thôi, đều nói đàn ông bốn mươi như hoa, bố năm nay ba bảy, đúng là một nụ hoa đợi đến năm nở, không thể chịu được sự tàn phá quá mức, cho nên mẹ, nhớ hạ thủ lưu tình.”
Ôn Noãn há hốc miệng.
Chiếm Nam Huyền một tay che miệng không dám cười ra tiếng, một tay kia ôm bụng, rõ ràng đã nghẹn đến nội thương.
Đúng lúc này Châu Tương Linh và chị Hoan xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một cái khay.
“Các cháu, chúng ta ra hoa viên ăn chè hạt sen nào.”
Chiếm Ương Cách reo hò thành tiếng, bỏ bút xuống chạy vụt đi:”Cha mẹ ruột cũng không thân bằng bà nội!”
Ôn Noãn bật cười, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt dịu dàng vô cùng của Chiếm Nam Huyền, chuyên chú mà yêu thương, năm tháng không suy giảm mảy may, tình thâm trước sau như một.
Chiếm Thừa Nhân đứng dậy, quăng quyển sách trong tay vào đầu Chiếm Tình Bắc:”Còn không đi? Chờ bố già cho mày một cú headshot à?”
“Hê hê! Hai năm nữa thôi bố sẽ chẳng còn là đối thủ của em nữa.”
Cửa phòng bị Chiếm Thừa Nhân đẩy ra, tiếng nói chuyện xa dần.
Chiếm Nam Huyền nằm trên sàn quơ tay một cái, Ôn Noãn ngã vào trong ngực anh.
“Bảo bối…” Nùng tình mật ý hóa thành một tiếng ngân nga thẽ thọt, anh khẽ thì thầm bên tai cô:”Em đã cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này.”
Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, hai tay vòng lên cổ anh, nằm trên người Nam Huyền nghe tiếng tim đập quy luật trong ngực anh, khóe môi lặng yên lộ ra một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần.