Chương : 10
Buổi tối trước ngày rời khỏi Tô Châu.
Dạ thâm nhân tĩnh.1
Bach Thanh Ẩn vốn vẫn nằm ở ngoại gian nghỉ ngơi, nhưng đêm nay, lại không thể nào chợp mắt.
Lúc trăng dần lên về phía tây, y lắng nghe động tĩnh trong phòng, xác định Ngưng Sương đã ngủ say, mới nhẹ nhàng động tác ngồi dậy, mặc y phục vào, cẩn thận mở cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa lại.
Vừa ra khỏi phòng, chuyện đầu tiên y làm chính là nhảy lên mái nhà, nhìn chung quanh một vòng, đến khi bắt gặp đăng quang cách đó không xa, bất giác mím môi nhẹ cười rồi lập tức phi nhanh qua chỗ ánh sáng nhàn nhạt ấy.
Không mất bao lâu, y đã phóng đến trước mặt Trường Tiếu đang cầm Khổng Minh Đăng trong tay, bộ dáng như đang chờ đợi ai đó.
Nhìn thấy y, Trường Tiêu trước buông đăng quang trong tay ra, để mặc nó chầm chậm phiêu bay giữa không trung, tiếp đó mới lôi từ trong tay áo một mảnh giấy, gấp gáp mở lời hỏi Bạch Thanh Ẩn “Tỷ phu, vì cái gì lại đặt mảnh giấy này trên thư trác của ta, bảo ta giờ hợi cầm Khổng Minh Đăng đứng ở đây chờ huynh?”
Bạch Thanh Ẩn nhìn hắn thật lâu, tựa như muốn nhìn thấu suốt linh hồn bên trong thân thể của hắn.
Trước ánh nhìn mãnh liệt chăm chú của y, Trường Tiếu có chút mất tự nhiên “Tỷ phu, tại sao lại nhìn Trường Tiếu như vậy?”
Bạch Thanh Ẩn lúc này mới dời đi tầm mắt, cúi đầu cười nhạt một cái, bảo “Trước mặt ta cần phải giả vờ nữa sao?”
Nét mặt Trường Tiếu biến sắc.
“Ta đã biết hết mọi chuyện rồi, trước mặt ta, cứ lộ ra nét mặt thật của ngươi đi, ta sẽ không nói ra cho ai biết.”
Trường Tiếu sững sờ đứng ngơ ngác mà nhìn y.
Bạch Thanh Ẩn khẽ cười, bước từng bước về phía hắn “Chuyện gì vậy, sao lại không trả lời, bình thường không phải ngươi linh nha lỵ xỉ 2 lắm sao?”
Trường Tiếu bối rối lùi về sau từng bước “Tỷ. . .Tỷ phu, huynh đang nói cái gì a, ta nghe không hiểu. . .”
“Ngươi thật sự nghe không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?”
Giống như đang tra hỏi tội phạm, khẩu khí hùng hổ dọa người, giống như không muốn cho đối phương con đường tránh né.
“Ta. . .”Trường Tiếu cắn môi, cuối cùng quyết định xoay lưng, hướng đến chiếc thanh bắt lên mái nhà “Ta trở về phòng, ngày mai còn phải đến tư thục. . .A!!”
Thấy hắn muốn chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn nhanh như chớp lao đến phía trước, túm trụ tay đẩy hắn ngã trên mặt cỏ, sau đó dùng sức áp hắn xuống đất.
“Tỷ phu!?”
Nét mặt Trường Tiếu thất kinh, trừng trừng nhìn nam nhân trước mặt đang lạnh lùng nhìn mình.
Nghe thấy hắn kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn càng lạnh hơn, y nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng nói “Ta lẽ ra không nên trở thành tỷ phu của ngươi!”
“Cái gì?” Người ngã trên đất kinh ngạc mở to mắt thốt lên một tiếng.
“Lúc đầu, người ta muốn thú không phải là tỷ tỷ của ngươi, mà là ngươi giả trang thành nữ nhân!”
Những lời này nói ra, thử hỏi kẻ nghe phải phản ứng thế nào đây?
Trường Tiếu nghẹn lời trân trối nhìn y, nhìn nét mặt lạnh lùng của y, nhất thời toàn thân vô lực, tê dại mà ngồi trên mặt đất.
Nhìn hắn, Bạch Thanh Ẩn hừ lạnh một tiếng, nói tiếp “Ta vốn dĩ trong lòng tràn ngập mong chờ, nhưng ngay thời khắc lúc vén khăn kia, giống như là bị ai đó hung hăng đâm một kiếm. Đến lúc biết ngươi cư nhiên là đệ đệ của Ngưng Sương, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, không thể tin được.”
“Ta luôn cố gắng chấp nhận sự thực tàn khốc này, nhưng phần tình cảm đối với ngươi lại càng lúc càng phải cố gắng kềm chế mãnh liệt hơn, đến lúc nhìn thấy một màn phát sinh trong thư phòng của phụ thân ngươi, đột nhiên ta lại sinh ra ý nghĩ không an phận.”
Bạch Thanh Ẩn ngồi xuống trước mặt Trường Tiếu đang ngây dại, đưa tay vuốt ve cánh môi đang khẽ hé ra của hắn.
“Ta đã nghĩ rằng, giá như kẻ lúc đó ngươi hôn là ta, thì tốt biết bao.”
Trường Tiếu kinh sợ mở to mắt nhìn y, sợ hãi gạt tay y ra, bật người dứng dậy toan chạy trốn, nhưng lại bị Bạch Thanh Ẩn kéo lại.
“Buông, ngươi không buông ra ta sẽ hô hoán người tới!”
Liều mạng mà giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng không trốn được đôi tay gắt gao túm chặt lấy mình như gông xiềng, Trường Tiếu trong tình thế quẫn bách lớn tiếng quát to.
“Vậy ngươi cứ kêu đi, gọi tất cả mọi người đến đây, rồi ta sẽ đem chuyện xảy ra ngày ấy nói cho tất cả bọn họ biết. Đặc biệt là phụ thân ngươi!”
Thẩn thể bị y túm trụ đột nhiên cứng đờ, thanh âm kêu la cũng hốt nhiên ngừng bặt.
Bạch Thanh Ẩn thừa cơ hội này, dùng sức kéo mạnh, kéo hắn ngã vào trong lòng mình, ôm thật chặt lấy.
Người bị ôm lấy, mãi một lúc lâu mới phản ứng trở lại, hắn bối rối muốn đẩy kẻ đang ôm chặt mình ra, nhưng có cố cỡ nào cũng không chút hiệu quả.
“Tỷ. . .tỷ phu, ngươi làm gì vậy. . .Buông. . .buông ra. . .”
Mặc kệ hắn chống cự cỡ nào, kẻ ôm hắn chỉ dùng sức một chút, hắn lại không thể nào thoát khỏi, cuối cùng chỉ có thể bất an mà ngập ngừng hô nhỏ vài tiếng.
Kẻ kia, không chỉ ôm hắn thật chặt, còn vùi mặt vào hõm vai, thật sâu hấp thụ lấy mùi hương đặc trưng trên người hắn, ánh mắt sâu thẳm, lộ ra vẻ si tình khó kềm chết.
“Trường Tiếu, theo ta đến kinh thành đi.”
Y thấp giọng lẩm bẩm, khiến cho người đang bối rối trong lòng mình dần dần cứng đờ cả thân thể.
Bạch Thanh Ẩn buông hắn ra, dùng tay chế trụ hai gò má hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào y.
“Ngươi hẳn đã nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngày mai ta phải trở lại kinh thành. . .Ta muốn ngươi theo ta. . .”
Trường Tiếu nét mặt khổ sở, lắc đầu liên tục “Ta. . .Ta không muốn. . .”
“Ngươi không thể nói không muốn.”
Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn “Nếu ngươi không theo ta cùng trở lại kinh thành, ta sẽ đem mọi chuyện ta chứng kiến nói ra tất cả!”
Sắc mặt người nọ chợt tái nhợt, đáy mắt đen thăm thẳm nồng đậm nét bi ai.
“Vì sao. . .ngươi phải làm như vậy. . .”
Nhìn hắn như muốn bật khóc, tâm Bạch Thanh Ẩn như có ai đó bóp chặt, thật đau, y cố gắng không thỏa hiệp với ý muốn buông tha của chính mình, lại kéo hắn ôm chặt vào lòng, cẩn thận cảm thụ cơ thể hắn.
“Phải a, vì sao chứ?”
Sau đó, lại kề sát vào tai hắn, khẽ thì thầm “Vì sao ngươi lại lấy đi tâm của ta. . .Vì sao chứ?”
Tại sao lại để y gặp hắn, tại sao lại khiến y đem lòng yêu hắn, rồi lại để y bắt gặp cảnh tượng khiến y khắc khoải như thế, để rồi từ lúc đó, lại càng không thể buông ra. . .
Hết thảy, là vì sao chứ?
_______________________
Dạ thâm nhân tĩnh.1
Bach Thanh Ẩn vốn vẫn nằm ở ngoại gian nghỉ ngơi, nhưng đêm nay, lại không thể nào chợp mắt.
Lúc trăng dần lên về phía tây, y lắng nghe động tĩnh trong phòng, xác định Ngưng Sương đã ngủ say, mới nhẹ nhàng động tác ngồi dậy, mặc y phục vào, cẩn thận mở cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa lại.
Vừa ra khỏi phòng, chuyện đầu tiên y làm chính là nhảy lên mái nhà, nhìn chung quanh một vòng, đến khi bắt gặp đăng quang cách đó không xa, bất giác mím môi nhẹ cười rồi lập tức phi nhanh qua chỗ ánh sáng nhàn nhạt ấy.
Không mất bao lâu, y đã phóng đến trước mặt Trường Tiếu đang cầm Khổng Minh Đăng trong tay, bộ dáng như đang chờ đợi ai đó.
Nhìn thấy y, Trường Tiêu trước buông đăng quang trong tay ra, để mặc nó chầm chậm phiêu bay giữa không trung, tiếp đó mới lôi từ trong tay áo một mảnh giấy, gấp gáp mở lời hỏi Bạch Thanh Ẩn “Tỷ phu, vì cái gì lại đặt mảnh giấy này trên thư trác của ta, bảo ta giờ hợi cầm Khổng Minh Đăng đứng ở đây chờ huynh?”
Bạch Thanh Ẩn nhìn hắn thật lâu, tựa như muốn nhìn thấu suốt linh hồn bên trong thân thể của hắn.
Trước ánh nhìn mãnh liệt chăm chú của y, Trường Tiếu có chút mất tự nhiên “Tỷ phu, tại sao lại nhìn Trường Tiếu như vậy?”
Bạch Thanh Ẩn lúc này mới dời đi tầm mắt, cúi đầu cười nhạt một cái, bảo “Trước mặt ta cần phải giả vờ nữa sao?”
Nét mặt Trường Tiếu biến sắc.
“Ta đã biết hết mọi chuyện rồi, trước mặt ta, cứ lộ ra nét mặt thật của ngươi đi, ta sẽ không nói ra cho ai biết.”
Trường Tiếu sững sờ đứng ngơ ngác mà nhìn y.
Bạch Thanh Ẩn khẽ cười, bước từng bước về phía hắn “Chuyện gì vậy, sao lại không trả lời, bình thường không phải ngươi linh nha lỵ xỉ 2 lắm sao?”
Trường Tiếu bối rối lùi về sau từng bước “Tỷ. . .Tỷ phu, huynh đang nói cái gì a, ta nghe không hiểu. . .”
“Ngươi thật sự nghe không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?”
Giống như đang tra hỏi tội phạm, khẩu khí hùng hổ dọa người, giống như không muốn cho đối phương con đường tránh né.
“Ta. . .”Trường Tiếu cắn môi, cuối cùng quyết định xoay lưng, hướng đến chiếc thanh bắt lên mái nhà “Ta trở về phòng, ngày mai còn phải đến tư thục. . .A!!”
Thấy hắn muốn chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn nhanh như chớp lao đến phía trước, túm trụ tay đẩy hắn ngã trên mặt cỏ, sau đó dùng sức áp hắn xuống đất.
“Tỷ phu!?”
Nét mặt Trường Tiếu thất kinh, trừng trừng nhìn nam nhân trước mặt đang lạnh lùng nhìn mình.
Nghe thấy hắn kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn càng lạnh hơn, y nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng nói “Ta lẽ ra không nên trở thành tỷ phu của ngươi!”
“Cái gì?” Người ngã trên đất kinh ngạc mở to mắt thốt lên một tiếng.
“Lúc đầu, người ta muốn thú không phải là tỷ tỷ của ngươi, mà là ngươi giả trang thành nữ nhân!”
Những lời này nói ra, thử hỏi kẻ nghe phải phản ứng thế nào đây?
Trường Tiếu nghẹn lời trân trối nhìn y, nhìn nét mặt lạnh lùng của y, nhất thời toàn thân vô lực, tê dại mà ngồi trên mặt đất.
Nhìn hắn, Bạch Thanh Ẩn hừ lạnh một tiếng, nói tiếp “Ta vốn dĩ trong lòng tràn ngập mong chờ, nhưng ngay thời khắc lúc vén khăn kia, giống như là bị ai đó hung hăng đâm một kiếm. Đến lúc biết ngươi cư nhiên là đệ đệ của Ngưng Sương, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, không thể tin được.”
“Ta luôn cố gắng chấp nhận sự thực tàn khốc này, nhưng phần tình cảm đối với ngươi lại càng lúc càng phải cố gắng kềm chế mãnh liệt hơn, đến lúc nhìn thấy một màn phát sinh trong thư phòng của phụ thân ngươi, đột nhiên ta lại sinh ra ý nghĩ không an phận.”
Bạch Thanh Ẩn ngồi xuống trước mặt Trường Tiếu đang ngây dại, đưa tay vuốt ve cánh môi đang khẽ hé ra của hắn.
“Ta đã nghĩ rằng, giá như kẻ lúc đó ngươi hôn là ta, thì tốt biết bao.”
Trường Tiếu kinh sợ mở to mắt nhìn y, sợ hãi gạt tay y ra, bật người dứng dậy toan chạy trốn, nhưng lại bị Bạch Thanh Ẩn kéo lại.
“Buông, ngươi không buông ra ta sẽ hô hoán người tới!”
Liều mạng mà giãy dụa, nhưng rốt cuộc cũng không trốn được đôi tay gắt gao túm chặt lấy mình như gông xiềng, Trường Tiếu trong tình thế quẫn bách lớn tiếng quát to.
“Vậy ngươi cứ kêu đi, gọi tất cả mọi người đến đây, rồi ta sẽ đem chuyện xảy ra ngày ấy nói cho tất cả bọn họ biết. Đặc biệt là phụ thân ngươi!”
Thẩn thể bị y túm trụ đột nhiên cứng đờ, thanh âm kêu la cũng hốt nhiên ngừng bặt.
Bạch Thanh Ẩn thừa cơ hội này, dùng sức kéo mạnh, kéo hắn ngã vào trong lòng mình, ôm thật chặt lấy.
Người bị ôm lấy, mãi một lúc lâu mới phản ứng trở lại, hắn bối rối muốn đẩy kẻ đang ôm chặt mình ra, nhưng có cố cỡ nào cũng không chút hiệu quả.
“Tỷ. . .tỷ phu, ngươi làm gì vậy. . .Buông. . .buông ra. . .”
Mặc kệ hắn chống cự cỡ nào, kẻ ôm hắn chỉ dùng sức một chút, hắn lại không thể nào thoát khỏi, cuối cùng chỉ có thể bất an mà ngập ngừng hô nhỏ vài tiếng.
Kẻ kia, không chỉ ôm hắn thật chặt, còn vùi mặt vào hõm vai, thật sâu hấp thụ lấy mùi hương đặc trưng trên người hắn, ánh mắt sâu thẳm, lộ ra vẻ si tình khó kềm chết.
“Trường Tiếu, theo ta đến kinh thành đi.”
Y thấp giọng lẩm bẩm, khiến cho người đang bối rối trong lòng mình dần dần cứng đờ cả thân thể.
Bạch Thanh Ẩn buông hắn ra, dùng tay chế trụ hai gò má hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào y.
“Ngươi hẳn đã nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngày mai ta phải trở lại kinh thành. . .Ta muốn ngươi theo ta. . .”
Trường Tiếu nét mặt khổ sở, lắc đầu liên tục “Ta. . .Ta không muốn. . .”
“Ngươi không thể nói không muốn.”
Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn “Nếu ngươi không theo ta cùng trở lại kinh thành, ta sẽ đem mọi chuyện ta chứng kiến nói ra tất cả!”
Sắc mặt người nọ chợt tái nhợt, đáy mắt đen thăm thẳm nồng đậm nét bi ai.
“Vì sao. . .ngươi phải làm như vậy. . .”
Nhìn hắn như muốn bật khóc, tâm Bạch Thanh Ẩn như có ai đó bóp chặt, thật đau, y cố gắng không thỏa hiệp với ý muốn buông tha của chính mình, lại kéo hắn ôm chặt vào lòng, cẩn thận cảm thụ cơ thể hắn.
“Phải a, vì sao chứ?”
Sau đó, lại kề sát vào tai hắn, khẽ thì thầm “Vì sao ngươi lại lấy đi tâm của ta. . .Vì sao chứ?”
Tại sao lại để y gặp hắn, tại sao lại khiến y đem lòng yêu hắn, rồi lại để y bắt gặp cảnh tượng khiến y khắc khoải như thế, để rồi từ lúc đó, lại càng không thể buông ra. . .
Hết thảy, là vì sao chứ?
_______________________
1 Dạ thâm nhân tĩnh : đêm dài vắng người = = ý là đêm thiệt im lặng không có người nào ý