Chương 40
An Văn Quế rời khỏi phòng thì hậm hực đi kiếm đám bạn ngồi cùng. Trong khi cả nhóm đang nói chuyện vui vẻ, thì An Văn Quế hắn ngồi một góc, trong đầu vẫn cứ quanh quẩn chuyện vừa rồi. Hắn tức quá, ngồi cứ vò vò lớp áo. Có người để ý quay sang hỏi hắn tức chuyện gì.
Hắn không trả lời, đám bạn của hắn chẳng mấy ai tử tế, thấy An Văn Quế có chuyện trong lòng gặng hỏi cũng không nói, bọn chúng quyết định rủ An Văn Quế nhảy tường trốn ra ngoài, cùng nhau đi uống rượu.
An Văn Quế mới đầu còn lưỡng lự, nhưng trong lòng sẵn cơn tức lại bị đám bạn hún thêm vào. Hắn nhíu mày, quát lớn.
"Đi thì đi, ta sợ cái trường này sao?"
Sau đấy còn ngập ngừng nói thêm.
"Đêm nay ta ngủ ở đây."
Thế là cả hội rủ nhau sau tiết văn học buổi chiều hôm sau thì sẽ nhảy tường ra ngoài chơi thâu đêm luôn. An Văn Quế nhất trí, cả ngày hôm sau cũng không có về phòng.
Lý Thống sau khi tiễn Huyền Dương một đoạn, thì quay lại phòng nhìn đồ ăn còn trên bàn. Lý Thống thế nào lại chẳng muốn ăn, lại cất lại trong hộp rồi đem cất đi.
Vừa rồi bị một trận láo nháo của An Văn Quế bày ra, Lý Thống vẫn còn tức hắn. Cậu quyết định đi ngủ để quên đi cục tức này.
"Đợi thằng oắt con kia về, mình thề sẽ tẩn nó một trận cho nó nhớ đời lần sau không có dám làm như thế nữa."
Đến tiết học văn buổi chiều, Lý Thống vẫn không có thấy bóng dáng tên kia đâu. Cậu ngó nghiêng ngang dọc, ngồi nhìn mọi nơi mà vẫn không thấy hắn. Lý Thống tay dở sách nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến thằng nhóc con kia.
"Nó chạy đi đâu rồi nhỉ. Thằng oắt này.. mà khoan sao mình phải để ý nó làm gì?"
Lý Thống ngồi cắn bút, cả giờ ngồi học cũng không tập trung, không hiểu sao chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn sang bàn bên cạnh. Chỗ đấy trống vắng bóng dáng thằng nhóc đáng ghét kia.
Đến hết buổi học, Lý Thống đứng lên, lại vô tình ánh mắt dừng ở bàn bên cạnh, Lý Thống mất vài giây đứng ở đó rồi mới quay người bước đi. Quay trở lại phòng, thấy hai anh em nhà Lý kia. Lý Thống thấy chung một nhà mà tiếp xúc với hai người này quá ít đi.
Hôm nay tiện không có tên nhóc láo xược kia, Lý Thống mỉm cười chủ động chào hỏi.
"Lý Chưởng- Lý Thuần, hai người đã về rồi đó sao?"
Cả hai người họ đang ngồi pha trà với nhau, nghe thấy lời của Lý Thống, có chút giật mình quay người lại nhìn.
Lý Thuần có chút lúng túng.
"Lý.. thiếu gia về đó sao?"
Lý Thống gật đầu, đi tới gần hộ thấy hai người đang ngồi pha trà.
"Ấy, hai người đang ngồi uống trà sao. Nhìn có vẻ chanh xả nhỉ?"
Lý Chưởng mở lớn mắt nhìn cậu, thắc mắc.
"Chanh xả? Ý thiếu gia là sao?"
Lý Thống phẩy tay, cười cho qua.
"Câu đấy ý là khen ngợi đấy. Có thể cho ta ngồi chung được chứ."
Lần đầu thấy Lý Thống chủ động thỏa mái như vậy, hai anh em ngơ ngác ngồi sang một bên, dọn cho cậu chỗ ngồi.
Lý Thống ngồi xuống.
"Chúng ta giờ chung một phòng, đừng có câu lệ với nhau quá, làm thân nhau dần có gì sau này còn giúp đỡ nhau."
Lý Thuần tay đang rót nước, nghe vậy xuýt chút nữa đánh rơi ấm trà. Lý Thống cởi áo choàng bên ngoài đặt sang bên cạnh.
"Sao vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng này của ta sao?"
Lý Chưởng thẳng thắn lắc đầu. Lý Thống thấy vậy chỉ biết cười cho qua. Tính ra ở chung với nhau cũng được thời gian rồi, mà bây giờ mới có thời gian làm quen riêng với hai anh em nhà họ.
Lý Thống nhận lấy ly trà mà Lý Chưởng đưa tới.
"Xin phép, ta uống trước."
Mới hớp một ngụm, vị thơm thanh tao đã chạm tới đầu lưỡi mà lan ra khắp cả khoang miệng của Lý Thống. Hương thơm này vừa nhẹ nhàng lại có thể giữ lâu trong miệng. Lý Thống ấn tượng bởi chưa từng thấy qua vị đặc biệt như vậy, nhìn kĩ chút thì nước trà còn sánh sánh vàng đậm như mật ong.
"Trà này ngon vậy, ta rất thích hương vị đặc biệt này.". Đọc thê? các chươ?g ?ới tại ( trù?tr??ệ ?.V? )
Hai anh em họ nhìn cậu một cái, sau lại cười cười. Lý Thuần lại rót thêm cho cậu một chén nữa.
"Trà này, có hương thơm vô cùng đặc biệt. Không ngờ Lý thiếu gia cũng có gu thưởng thức nó."
Lý Thống nhấp môi thêm ngụm nữa.
"Trà này tên gọi là gì vậy, có thể cho ta không?"
Lý Chưởng từ tốn giải thích
"Đây là trà Shan Tuyết, thiếu gia chắc chưa từng nghe qua."
Lý Thống thành thật gật đầu, Lý Chưởng tiếp tục.
"Trà này thuộc hàng trà hảo hạn, về nơi sinh trưởng khắc nghiệt hơn những loại trà khác, nó lại có khả năng chữa bệnh cao, giống như tiên dược vậy."
Lý Thống nhìn xuống chén trà, không nghĩ rằng nó lại thuộc dạng trà cao cấp như vậy, giá trị kinh tế lẫn giá trị y tế cũng cao.
Lý Thống thắc mắc.
"Shan Tuyết này thường sinh trưởng ở những nơi như thế nào vậy?"
Lý Chưởng hớp một ngụm rồi tiếp lời.
"Thường các loại trà sẽ mọc những nơi thuộc địa tầng thấp, dáng cây cũng nhỏ bé dễ hái. Còn Shan Tuyết lại sinh trưởng ở vùng cao, ở khu vực phía bắc, những nơi có núi cao trập trùng, nguy hiểm. Một cây Shan Tuyết này thậm chí còn có thể cao hơn ngàn thước, thân gỗ của chúng mấy người lớn ôm không xuể."
Lý Thống mở lớn hai mắt.
"Không thể tin được, trà cũng có loại thân cao như cổ thụ sao?"
Lý Thuần thấy Lý Thống cao hứng như vậy, ngồi cạnh anh trai cũng cười tít mắt.
"Lý thiếu gia nếu như cậu thích trà này như vậy, chỗ chúng tôi còn chút gói qua cho thiếu gia dùng nữa."
Lý Thống vội vàng từ chối.
"Ấy không, ta chỉ cao hứng tò mò thôi, ta cũng không có thói quen thưởng trà nhiều như hai người. Trà hảo hạn như vậy, cứ để chỗ hai người dùng đi, thi thoảng ta có thể xin vào tách ngồi uống chung. Dù sao cũng chung một nhà mà, phải không?"
Thấy Lý Thống nói một tràng khách sáo như vậy, hai anh em họ không quen cho lắm, nhưng cũng chỉ biết nghe theo thôi. Lý Thống hành lễ, chào hai anh em họ rồi trở về phòng mình.
Hắn không trả lời, đám bạn của hắn chẳng mấy ai tử tế, thấy An Văn Quế có chuyện trong lòng gặng hỏi cũng không nói, bọn chúng quyết định rủ An Văn Quế nhảy tường trốn ra ngoài, cùng nhau đi uống rượu.
An Văn Quế mới đầu còn lưỡng lự, nhưng trong lòng sẵn cơn tức lại bị đám bạn hún thêm vào. Hắn nhíu mày, quát lớn.
"Đi thì đi, ta sợ cái trường này sao?"
Sau đấy còn ngập ngừng nói thêm.
"Đêm nay ta ngủ ở đây."
Thế là cả hội rủ nhau sau tiết văn học buổi chiều hôm sau thì sẽ nhảy tường ra ngoài chơi thâu đêm luôn. An Văn Quế nhất trí, cả ngày hôm sau cũng không có về phòng.
Lý Thống sau khi tiễn Huyền Dương một đoạn, thì quay lại phòng nhìn đồ ăn còn trên bàn. Lý Thống thế nào lại chẳng muốn ăn, lại cất lại trong hộp rồi đem cất đi.
Vừa rồi bị một trận láo nháo của An Văn Quế bày ra, Lý Thống vẫn còn tức hắn. Cậu quyết định đi ngủ để quên đi cục tức này.
"Đợi thằng oắt con kia về, mình thề sẽ tẩn nó một trận cho nó nhớ đời lần sau không có dám làm như thế nữa."
Đến tiết học văn buổi chiều, Lý Thống vẫn không có thấy bóng dáng tên kia đâu. Cậu ngó nghiêng ngang dọc, ngồi nhìn mọi nơi mà vẫn không thấy hắn. Lý Thống tay dở sách nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến thằng nhóc con kia.
"Nó chạy đi đâu rồi nhỉ. Thằng oắt này.. mà khoan sao mình phải để ý nó làm gì?"
Lý Thống ngồi cắn bút, cả giờ ngồi học cũng không tập trung, không hiểu sao chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn sang bàn bên cạnh. Chỗ đấy trống vắng bóng dáng thằng nhóc đáng ghét kia.
Đến hết buổi học, Lý Thống đứng lên, lại vô tình ánh mắt dừng ở bàn bên cạnh, Lý Thống mất vài giây đứng ở đó rồi mới quay người bước đi. Quay trở lại phòng, thấy hai anh em nhà Lý kia. Lý Thống thấy chung một nhà mà tiếp xúc với hai người này quá ít đi.
Hôm nay tiện không có tên nhóc láo xược kia, Lý Thống mỉm cười chủ động chào hỏi.
"Lý Chưởng- Lý Thuần, hai người đã về rồi đó sao?"
Cả hai người họ đang ngồi pha trà với nhau, nghe thấy lời của Lý Thống, có chút giật mình quay người lại nhìn.
Lý Thuần có chút lúng túng.
"Lý.. thiếu gia về đó sao?"
Lý Thống gật đầu, đi tới gần hộ thấy hai người đang ngồi pha trà.
"Ấy, hai người đang ngồi uống trà sao. Nhìn có vẻ chanh xả nhỉ?"
Lý Chưởng mở lớn mắt nhìn cậu, thắc mắc.
"Chanh xả? Ý thiếu gia là sao?"
Lý Thống phẩy tay, cười cho qua.
"Câu đấy ý là khen ngợi đấy. Có thể cho ta ngồi chung được chứ."
Lần đầu thấy Lý Thống chủ động thỏa mái như vậy, hai anh em ngơ ngác ngồi sang một bên, dọn cho cậu chỗ ngồi.
Lý Thống ngồi xuống.
"Chúng ta giờ chung một phòng, đừng có câu lệ với nhau quá, làm thân nhau dần có gì sau này còn giúp đỡ nhau."
Lý Thuần tay đang rót nước, nghe vậy xuýt chút nữa đánh rơi ấm trà. Lý Thống cởi áo choàng bên ngoài đặt sang bên cạnh.
"Sao vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng này của ta sao?"
Lý Chưởng thẳng thắn lắc đầu. Lý Thống thấy vậy chỉ biết cười cho qua. Tính ra ở chung với nhau cũng được thời gian rồi, mà bây giờ mới có thời gian làm quen riêng với hai anh em nhà họ.
Lý Thống nhận lấy ly trà mà Lý Chưởng đưa tới.
"Xin phép, ta uống trước."
Mới hớp một ngụm, vị thơm thanh tao đã chạm tới đầu lưỡi mà lan ra khắp cả khoang miệng của Lý Thống. Hương thơm này vừa nhẹ nhàng lại có thể giữ lâu trong miệng. Lý Thống ấn tượng bởi chưa từng thấy qua vị đặc biệt như vậy, nhìn kĩ chút thì nước trà còn sánh sánh vàng đậm như mật ong.
"Trà này ngon vậy, ta rất thích hương vị đặc biệt này.". Đọc thê? các chươ?g ?ới tại ( trù?tr??ệ ?.V? )
Hai anh em họ nhìn cậu một cái, sau lại cười cười. Lý Thuần lại rót thêm cho cậu một chén nữa.
"Trà này, có hương thơm vô cùng đặc biệt. Không ngờ Lý thiếu gia cũng có gu thưởng thức nó."
Lý Thống nhấp môi thêm ngụm nữa.
"Trà này tên gọi là gì vậy, có thể cho ta không?"
Lý Chưởng từ tốn giải thích
"Đây là trà Shan Tuyết, thiếu gia chắc chưa từng nghe qua."
Lý Thống thành thật gật đầu, Lý Chưởng tiếp tục.
"Trà này thuộc hàng trà hảo hạn, về nơi sinh trưởng khắc nghiệt hơn những loại trà khác, nó lại có khả năng chữa bệnh cao, giống như tiên dược vậy."
Lý Thống nhìn xuống chén trà, không nghĩ rằng nó lại thuộc dạng trà cao cấp như vậy, giá trị kinh tế lẫn giá trị y tế cũng cao.
Lý Thống thắc mắc.
"Shan Tuyết này thường sinh trưởng ở những nơi như thế nào vậy?"
Lý Chưởng hớp một ngụm rồi tiếp lời.
"Thường các loại trà sẽ mọc những nơi thuộc địa tầng thấp, dáng cây cũng nhỏ bé dễ hái. Còn Shan Tuyết lại sinh trưởng ở vùng cao, ở khu vực phía bắc, những nơi có núi cao trập trùng, nguy hiểm. Một cây Shan Tuyết này thậm chí còn có thể cao hơn ngàn thước, thân gỗ của chúng mấy người lớn ôm không xuể."
Lý Thống mở lớn hai mắt.
"Không thể tin được, trà cũng có loại thân cao như cổ thụ sao?"
Lý Thuần thấy Lý Thống cao hứng như vậy, ngồi cạnh anh trai cũng cười tít mắt.
"Lý thiếu gia nếu như cậu thích trà này như vậy, chỗ chúng tôi còn chút gói qua cho thiếu gia dùng nữa."
Lý Thống vội vàng từ chối.
"Ấy không, ta chỉ cao hứng tò mò thôi, ta cũng không có thói quen thưởng trà nhiều như hai người. Trà hảo hạn như vậy, cứ để chỗ hai người dùng đi, thi thoảng ta có thể xin vào tách ngồi uống chung. Dù sao cũng chung một nhà mà, phải không?"
Thấy Lý Thống nói một tràng khách sáo như vậy, hai anh em họ không quen cho lắm, nhưng cũng chỉ biết nghe theo thôi. Lý Thống hành lễ, chào hai anh em họ rồi trở về phòng mình.