Chương 44
Xe ngựa đến được địa điểm neo thuyền thì trời đã gần trưa, Thiên Tâm hai má hồng nhuận, thoắt cái nhảy ra khỏi xe ngựa, hai tay cầm theo túi lớn túi nhỏ chạy một mạch đến chỗ con thuyền.
Tại gian bếp nằm ở đuôi thuyền, một nam một nữ đang đứng cạnh nhau, Lệ Hoa dùng cái muỗng lớn đảo đều đống rau ranh trên chảo, Phan Đức cầm quạt mo liên tục phe phẩy, cố gắng tạo ra nhiều đợt gió mát xua tan giọt mồ hôi nóng bức trên gương mặt Lệ Hoa.
“ Lệ Hoa, Phan Đức, tôi về rồi.” Thiên Tâm vừa chạy vừa gọi.
“ Anh Tâm đã về.” Lệ Hoa không kiềm được niềm hân hoan trong lòng, mặc kệ cái chảo rau vẫn đang xào trên bếp, nàng hấp tấp xách váy chạy xuống thuyền, vươn tay ôm chặt lấy Thiên Tâm, giọng nói mang theo chút nũng nịu giận hờn, “ Anh Tâm đi lâu quá, em còn tưởng là anh đã quên luôn em rồi.”
Thiên Tâm cười tươi, đưa một cái túi nhỏ cho Lệ Hoa: “ Lệ Hoa, đây là quà của em, mỗi ngày dùng một ít, làn da sẽ ngày càng đẹp hơn.”
“ Cảm ơn anh Thiên.” Lệ Hoa nhận lấy túi quà, lại nhìn về thân ảnh bạch y nam tử đang tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi Thiên Tâm, “ Anh Tâm, vị công tử kia là ai vậy?”
Thiên Tâm quay đầu nhìn một lát, trả lời Lệ Hoa: “ Bằng hữu của anh, tên Bạch Vĩ. Chắn hẳn anh Mạnh đã từng nói qua với mọi người.”
“ Dạ.” Lệ Hoa đáp lời Thiên Tâm.
Thiên Tâm dẫn Bạch Vĩ lên thuyền, ngoại trừ Lệ Hoa và Phan Đức, những người còn lại đều đã rời khỏi thuyền. Thiên Tâm giới thiệu Bạch Vĩ với hai người, hắn bịa ra một câu chuyện về tình bằng hữu lâu năm, lời văn suôn sẻ cùng nét mặt chân thành dễ dàng qua mặt đôi tình nhân ngây thơ. Bạch Vĩ hiển nhiên trở thành người bằng hữu lâu năm ấy, thậm chí còn được Lệ Hoa cùng Phan Đức nhiệt liệt chào đón.
Thiên Tâm đặt những túi quà trên bàn, vừa gặp Phan Đức liền hỏi han: “ Thầy Đức, những người còn lại đi đâu hết rồi?”
Phan Đức trả lời: “ Nghĩa Hiệp cùng Mạnh ra khỏi thuyền từ lúc trời còn chưa sáng, nghe đâu là Nghĩa Hiệp muốn dạy cho Mạnh chiêu thức đao pháp mới. Hai ngày trước Tấn Tài có nhận được thư tín, chẳng biết trong đó viết gì mà khiến sắc mặt cậu ấy tệ lắm, thậm chứ cậu ấy còn lập tức thu dọn hành lý rồi rời đi ngay trong ngày.”
Lệ Hoa bổ sung thêm: “ Tấn Tài rời đi không lâu thì Hữu Ý cũng nhận được thư, em ấy khoe rằng có một gia tộc giàu có muốn mời em ấy đến để trừ trà, thậm chí còn gửi trước một khoảng tiền xem như là phí đi đường. Em ấy vui đến mức mất ngủ, trời vừa sáng liền thúc ngựa rời đi.”
“ Ra là vậy.” Thiên Tâm tỏ ý đã hiểu. Nhớ đến vết thương ở chân Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm lại hỏi Phan Đức: “ Thầy Đức, vết thương của anh Hiệp thế nào rồi?”
“ Nghĩa Hiệp chỉ bị tổn thương mô mềm, tĩnh dưỡng thêm một thời gian là sẽ khỏi hẳn.”
“ Vậy là tốt.” Thiên Tâm hài lòng với câu trả lời của Phan Đức.
Lệ Hoa đã để ý Bạch Vĩ từ lúc hắn còn chưa lên thuyền.
Lệ Hoa sinh ra tại Vọng Nguyệt thanh lâu, loại người nào cũng từng gặp qua, hạng người nào cũng từng tiếp xúc, ngay khoảng khắc đứng cạnh Bạch Vĩ, nàng lập tức ngửi được một mùi hương quen thuộc. Không sai, đó chính là Tịnh Hương, loại mùi hương mà những tên công tử ăn chơi trác táng hay những kỹ nữ thường thoa lên người.
Tịnh Hương được pha chế từ nhiều hương liệu bao gồm: hoa nhài, hoa hồng, bưởi hồng, gỗ đàn hương và nhục đậu khấu. Tịnh Hương tác động trực tiếp tới hệ thần kinh, khi ngửi vào sẽ khiến tim đập nhanh, mắt mờ ảo, não bộ thư giãn, đặc biệt là kích thích ham muốn cho cả nữ giới lẫn nam giới, khiến cho họ có cảm xúc hơn khi gần cạnh người tỏa ra mùi hương.
Lệ Hoa không bị ảnh hưởng bởi tác dụng của Tịnh Hương, nhưng nhìn vào biểu hiện của Phan Đức, đoán rằng hắn ít nhiều đã bị Tịnh Hương ảnh hưởng. Lệ Hoa lấy cớ dọn dẹp lại gian bếp, khoác tay Phan Đức kéo hắn đi ra đuôi thuyền.
Thiên Tâm không cảm nhận sự khác thường trong hành động của Lệ Hoa, hắn thản nhiên ngồi xuống ghế, tiện tay rót ra hai ly nước sâm dứa rồi mời Bạch Vĩ một ly. Nước sâm dứa có màu xanh mát mắt, cùng hương vị thơm ngọt giúp xua tan cơn khát trong những ngày thời tiết nắng nóng.
Bạch Vĩ ngồi đối diện Thiên Tâm, ly nước trên tay đã vơi đi quá nửa, biểu cảm liếm môi thể hiện sự hài lòng. Bạch Vĩ từ lúc lên thuyền đều luôn giữ im lặng, chỉ khi Phan Đức hỏi han thì hắn mới trả lời bằng những ngôn từ khách sáo, tuyệt không có ý định dây dưa nhiều lời.
Thiên Tâm liếc mắt nhìn trộm Bạch Vĩ, rồi lại nhanh chóng chuyển dời ánh mắt xuống ly nước trên tay mình. Đợi khi Bạch Vĩ uống nước xong, Thiên Tâm lên tiếng hỏi: “ Anh Vĩ thấy con thuyền này của tôi thế nào?”
“ Rộng rãi thoải mái, dân dã bình yên.” Bạch Vĩ mỉm cười trả lời. Hắn thích bầu không khí thư giãn trên con thuyền, hắn thích cái cách chủ nhân con thuyền bày trí đồ đạc, hắn thích ngắm nhìn đám mây trắng lượn lờ qua khung cửa sổ, hắn thích ngửi mùi nước sông phản phất quanh thuyền. Nếu để hắn lựa chọn việc ở trong một phủ viện lộng lẫy hoặc ở trên con thuyền cũ kỹ này, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn đáp án sau. Hắn không biết vì sao bản thân lại nghĩ đến điều này, nhưng hắn chỉ cần biết một điều, rằng thứ gì hắn đã muốn thì sẽ tìm cách đoạt được, kể cả việc chiếm hữu con thuyền.
Thiên Tâm thầm liếc nhìn Bạch Vĩ, khóe miệng thoáng cong lên rồi hạ xuống, tiếp tục hỏi: “ Anh Vĩ có điều không biết đấy thôi, con thuyền này từng hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ một kẻ lạ mặt, hắn chọc thủng nóc nhà, rạch nát sàn gỗ, thậm chí còn phá hoại gần như tất cả đồ đạc trên thuyền. Tôi không biết hắn đến từ đâu, cũng không rõ ý đồ thực sự của hắn. Hắn nói với tôi rằng hắn tên Hắc Cầm, 28 tuổi. Không biết anh Vĩ có từng nghe qua cái tên này?”
Bạch Vĩ trả lời: “ Chưa từng nghe qua.”
“ Vậy sao?” Thiên Tâm xoay tròn ly nước, hiếu kỳ hỏi: “ Nếu anh chưa từng nghe qua, vậy sao anh và Hắc Cầm lại có gương mặt rất giống nhau, phải nói là cùng một khuôn đúc ra. Bạch Vĩ và Hắc Cầm là hai người, hay vốn dĩ là một người? Kẻ đã phá hủy thuyền của tôi là Hắc Cầm, hay thực chất là anh.”
Thiên Tâm thừa biết Hắc Cầm và Bạch Vĩ là song bào thai, nhưng với thân phận hiện tại, Thiên Tâm buộc phải vờ như không quen biết bọn hắn.
Bạch Vĩ nhìn thẳng vào Thiên Tâm, nhanh miệng đối phó: “ Không phải anh từng nói với tôi rằng người giống người là chuyện thường tình sao, bây giờ xuất hiện người có gương mặt giống hệt tôi thì anh lại đỗ lỗi cho tôi? Đúng là oan ức cho tôi quá mà.”
“ Ừ nhỉ!” Thiên Tâm chống hai tay lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, bày ra đôi mắt tò mò vô hại: “ Kẻ đó mặc hắc y, tay cầm kiếm, gương mặt lạnh lùng xa cách, anh lại mặc bạch y, tay cầm quạt, tính cách đặc sắc khó dò. Làm sao mà tôi có thể nhầm anh thành kẻ đó được chứ!”
Bạch Vĩ mỉm cười, xem như là đáp lại câu nói của Thiên Tâm.
Thiên Tâm đứng dậy bước chân ra hướng cửa chính, híp mắt nhìn xuống đồng cỏ cách đó không xa, lớn tiếng nói: “ Anh Hiệp và anh Mạnh gần lên thuyền rồi, chúng ta dọn bữa trưa ra thôi.”
“ Ừ, để tôi múc đồ ăn ra dĩa.” Phan Đức đáp lời Thiên Tâm.
“ Lần đầu làm khách, tôi cũng nên nhiệt tình một chút, kẻo chủ nhà lại không vui.” Bạch Vĩ tiến ra gian bếp hỗ trợ Lệ Hoa cùng Phan Đức bày đồ ăn ra bàn.
“ Anh Vĩ đã có lòng, tôi nào dám từ chối.” Thiên Tâm sảng khoái trả lời.
Tại gian bếp nằm ở đuôi thuyền, một nam một nữ đang đứng cạnh nhau, Lệ Hoa dùng cái muỗng lớn đảo đều đống rau ranh trên chảo, Phan Đức cầm quạt mo liên tục phe phẩy, cố gắng tạo ra nhiều đợt gió mát xua tan giọt mồ hôi nóng bức trên gương mặt Lệ Hoa.
“ Lệ Hoa, Phan Đức, tôi về rồi.” Thiên Tâm vừa chạy vừa gọi.
“ Anh Tâm đã về.” Lệ Hoa không kiềm được niềm hân hoan trong lòng, mặc kệ cái chảo rau vẫn đang xào trên bếp, nàng hấp tấp xách váy chạy xuống thuyền, vươn tay ôm chặt lấy Thiên Tâm, giọng nói mang theo chút nũng nịu giận hờn, “ Anh Tâm đi lâu quá, em còn tưởng là anh đã quên luôn em rồi.”
Thiên Tâm cười tươi, đưa một cái túi nhỏ cho Lệ Hoa: “ Lệ Hoa, đây là quà của em, mỗi ngày dùng một ít, làn da sẽ ngày càng đẹp hơn.”
“ Cảm ơn anh Thiên.” Lệ Hoa nhận lấy túi quà, lại nhìn về thân ảnh bạch y nam tử đang tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi Thiên Tâm, “ Anh Tâm, vị công tử kia là ai vậy?”
Thiên Tâm quay đầu nhìn một lát, trả lời Lệ Hoa: “ Bằng hữu của anh, tên Bạch Vĩ. Chắn hẳn anh Mạnh đã từng nói qua với mọi người.”
“ Dạ.” Lệ Hoa đáp lời Thiên Tâm.
Thiên Tâm dẫn Bạch Vĩ lên thuyền, ngoại trừ Lệ Hoa và Phan Đức, những người còn lại đều đã rời khỏi thuyền. Thiên Tâm giới thiệu Bạch Vĩ với hai người, hắn bịa ra một câu chuyện về tình bằng hữu lâu năm, lời văn suôn sẻ cùng nét mặt chân thành dễ dàng qua mặt đôi tình nhân ngây thơ. Bạch Vĩ hiển nhiên trở thành người bằng hữu lâu năm ấy, thậm chí còn được Lệ Hoa cùng Phan Đức nhiệt liệt chào đón.
Thiên Tâm đặt những túi quà trên bàn, vừa gặp Phan Đức liền hỏi han: “ Thầy Đức, những người còn lại đi đâu hết rồi?”
Phan Đức trả lời: “ Nghĩa Hiệp cùng Mạnh ra khỏi thuyền từ lúc trời còn chưa sáng, nghe đâu là Nghĩa Hiệp muốn dạy cho Mạnh chiêu thức đao pháp mới. Hai ngày trước Tấn Tài có nhận được thư tín, chẳng biết trong đó viết gì mà khiến sắc mặt cậu ấy tệ lắm, thậm chứ cậu ấy còn lập tức thu dọn hành lý rồi rời đi ngay trong ngày.”
Lệ Hoa bổ sung thêm: “ Tấn Tài rời đi không lâu thì Hữu Ý cũng nhận được thư, em ấy khoe rằng có một gia tộc giàu có muốn mời em ấy đến để trừ trà, thậm chí còn gửi trước một khoảng tiền xem như là phí đi đường. Em ấy vui đến mức mất ngủ, trời vừa sáng liền thúc ngựa rời đi.”
“ Ra là vậy.” Thiên Tâm tỏ ý đã hiểu. Nhớ đến vết thương ở chân Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm lại hỏi Phan Đức: “ Thầy Đức, vết thương của anh Hiệp thế nào rồi?”
“ Nghĩa Hiệp chỉ bị tổn thương mô mềm, tĩnh dưỡng thêm một thời gian là sẽ khỏi hẳn.”
“ Vậy là tốt.” Thiên Tâm hài lòng với câu trả lời của Phan Đức.
Lệ Hoa đã để ý Bạch Vĩ từ lúc hắn còn chưa lên thuyền.
Lệ Hoa sinh ra tại Vọng Nguyệt thanh lâu, loại người nào cũng từng gặp qua, hạng người nào cũng từng tiếp xúc, ngay khoảng khắc đứng cạnh Bạch Vĩ, nàng lập tức ngửi được một mùi hương quen thuộc. Không sai, đó chính là Tịnh Hương, loại mùi hương mà những tên công tử ăn chơi trác táng hay những kỹ nữ thường thoa lên người.
Tịnh Hương được pha chế từ nhiều hương liệu bao gồm: hoa nhài, hoa hồng, bưởi hồng, gỗ đàn hương và nhục đậu khấu. Tịnh Hương tác động trực tiếp tới hệ thần kinh, khi ngửi vào sẽ khiến tim đập nhanh, mắt mờ ảo, não bộ thư giãn, đặc biệt là kích thích ham muốn cho cả nữ giới lẫn nam giới, khiến cho họ có cảm xúc hơn khi gần cạnh người tỏa ra mùi hương.
Lệ Hoa không bị ảnh hưởng bởi tác dụng của Tịnh Hương, nhưng nhìn vào biểu hiện của Phan Đức, đoán rằng hắn ít nhiều đã bị Tịnh Hương ảnh hưởng. Lệ Hoa lấy cớ dọn dẹp lại gian bếp, khoác tay Phan Đức kéo hắn đi ra đuôi thuyền.
Thiên Tâm không cảm nhận sự khác thường trong hành động của Lệ Hoa, hắn thản nhiên ngồi xuống ghế, tiện tay rót ra hai ly nước sâm dứa rồi mời Bạch Vĩ một ly. Nước sâm dứa có màu xanh mát mắt, cùng hương vị thơm ngọt giúp xua tan cơn khát trong những ngày thời tiết nắng nóng.
Bạch Vĩ ngồi đối diện Thiên Tâm, ly nước trên tay đã vơi đi quá nửa, biểu cảm liếm môi thể hiện sự hài lòng. Bạch Vĩ từ lúc lên thuyền đều luôn giữ im lặng, chỉ khi Phan Đức hỏi han thì hắn mới trả lời bằng những ngôn từ khách sáo, tuyệt không có ý định dây dưa nhiều lời.
Thiên Tâm liếc mắt nhìn trộm Bạch Vĩ, rồi lại nhanh chóng chuyển dời ánh mắt xuống ly nước trên tay mình. Đợi khi Bạch Vĩ uống nước xong, Thiên Tâm lên tiếng hỏi: “ Anh Vĩ thấy con thuyền này của tôi thế nào?”
“ Rộng rãi thoải mái, dân dã bình yên.” Bạch Vĩ mỉm cười trả lời. Hắn thích bầu không khí thư giãn trên con thuyền, hắn thích cái cách chủ nhân con thuyền bày trí đồ đạc, hắn thích ngắm nhìn đám mây trắng lượn lờ qua khung cửa sổ, hắn thích ngửi mùi nước sông phản phất quanh thuyền. Nếu để hắn lựa chọn việc ở trong một phủ viện lộng lẫy hoặc ở trên con thuyền cũ kỹ này, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn đáp án sau. Hắn không biết vì sao bản thân lại nghĩ đến điều này, nhưng hắn chỉ cần biết một điều, rằng thứ gì hắn đã muốn thì sẽ tìm cách đoạt được, kể cả việc chiếm hữu con thuyền.
Thiên Tâm thầm liếc nhìn Bạch Vĩ, khóe miệng thoáng cong lên rồi hạ xuống, tiếp tục hỏi: “ Anh Vĩ có điều không biết đấy thôi, con thuyền này từng hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ một kẻ lạ mặt, hắn chọc thủng nóc nhà, rạch nát sàn gỗ, thậm chí còn phá hoại gần như tất cả đồ đạc trên thuyền. Tôi không biết hắn đến từ đâu, cũng không rõ ý đồ thực sự của hắn. Hắn nói với tôi rằng hắn tên Hắc Cầm, 28 tuổi. Không biết anh Vĩ có từng nghe qua cái tên này?”
Bạch Vĩ trả lời: “ Chưa từng nghe qua.”
“ Vậy sao?” Thiên Tâm xoay tròn ly nước, hiếu kỳ hỏi: “ Nếu anh chưa từng nghe qua, vậy sao anh và Hắc Cầm lại có gương mặt rất giống nhau, phải nói là cùng một khuôn đúc ra. Bạch Vĩ và Hắc Cầm là hai người, hay vốn dĩ là một người? Kẻ đã phá hủy thuyền của tôi là Hắc Cầm, hay thực chất là anh.”
Thiên Tâm thừa biết Hắc Cầm và Bạch Vĩ là song bào thai, nhưng với thân phận hiện tại, Thiên Tâm buộc phải vờ như không quen biết bọn hắn.
Bạch Vĩ nhìn thẳng vào Thiên Tâm, nhanh miệng đối phó: “ Không phải anh từng nói với tôi rằng người giống người là chuyện thường tình sao, bây giờ xuất hiện người có gương mặt giống hệt tôi thì anh lại đỗ lỗi cho tôi? Đúng là oan ức cho tôi quá mà.”
“ Ừ nhỉ!” Thiên Tâm chống hai tay lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, bày ra đôi mắt tò mò vô hại: “ Kẻ đó mặc hắc y, tay cầm kiếm, gương mặt lạnh lùng xa cách, anh lại mặc bạch y, tay cầm quạt, tính cách đặc sắc khó dò. Làm sao mà tôi có thể nhầm anh thành kẻ đó được chứ!”
Bạch Vĩ mỉm cười, xem như là đáp lại câu nói của Thiên Tâm.
Thiên Tâm đứng dậy bước chân ra hướng cửa chính, híp mắt nhìn xuống đồng cỏ cách đó không xa, lớn tiếng nói: “ Anh Hiệp và anh Mạnh gần lên thuyền rồi, chúng ta dọn bữa trưa ra thôi.”
“ Ừ, để tôi múc đồ ăn ra dĩa.” Phan Đức đáp lời Thiên Tâm.
“ Lần đầu làm khách, tôi cũng nên nhiệt tình một chút, kẻo chủ nhà lại không vui.” Bạch Vĩ tiến ra gian bếp hỗ trợ Lệ Hoa cùng Phan Đức bày đồ ăn ra bàn.
“ Anh Vĩ đã có lòng, tôi nào dám từ chối.” Thiên Tâm sảng khoái trả lời.