Chương 42
Ngù thương xòe rộng làm mờ tầm nhìn, che giấu mũi thương sắc nhọn đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Thiên Tâm bị giới hạn không gian và thời gian, đứng trong mật thất tối om, hắn chỉ có thể mượn chút ánh sáng ít ỏi đến từ đèn dầu và dạ ngọc để phán đoán vị trí của Bạch Vĩ, khéo léo di chuyển tránh né giao tranh.
Cán thương được làm bằng gỗ sáp, độ đàn hồi cực tốt, khi ra chiêu sẽ tạo ra những đòn đánh có đường cong hình bán nguyệt. Bạch Vĩ siết chặt cán thương, cánh tay duỗi thẳng đâm thương vào ngực Thiên Tâm, ép hắn phải dùng kiếm chống trả.
Thiên Tâm nhón chân bay lên không trung, cơ thể xoay tròn tạo thành đường cong đẹp mắt. Dạ Nguyệt kiếm từ lúc vào tay hắn đến nay vẫn chưa từng rời khỏi vỏ, Thiên Tâm nhất quyết không chạm vào chuôi kiếm, hai tay nắm chặt kiếm, cố gắng dùng nó để bảo vệ yếu điểm trên cơ thể.
Bạch Vĩ ngước nhìn Thiên Tâm bay qua đầu mình, hay tay hắn xoay thương thành vòng tròn, mũi thương lập tức đổi chiều ra sau lưng rồi đâm thẳng một nhát. Thiên Tâm nâng Dạ Nguyệt kiếm chắn trước ngực, vỏ kiếm thành công chặn lại mũi thương sắc nhọn, lại khó chặn được nguồn lực kinh người kéo theo sau đó.
Thương pháp vốn được dùng để tấn công tầm xa, Phàm Dương thương trên tay Bạch Vĩ nhanh chóng triệt phá tất cả khoảng trống giữa hai người, rút ngắn thời gian chuẩn bị của đối thủ, ép người lùi dần về phía tường đá đằng sau.
Thiên Tâm dùng đòn đỡ của kiếm pháp để ngăn chặn đòn đánh của thương pháp, dưới sức ép của Bạch Vĩ, hắn nhanh chóng rơi vào thế yếu, mồ hôi trên trán tụ lại thành giọt lớn, đua nhau chảy thấm cả cổ áo.
Trải qua sự truy sát của Cổ Ma vào nửa canh giờ trước, hiện tại lại bị Bạch Vĩ vô cớ gây sự, thể lực Thiên Tâm đã có dấu hiệu suy giảm rõ rệt, thị giác cùng thính giác dần mất đi độ linh hoạt, tứ chi hoạt động nặng nề như được ai đó treo lên vài quả cân sắt.
Phàm Dương thương cắm xuống mặt sàn, Bạch Vĩ mượn thương làm điểm tựa để phóng người bay lên cao, hai chân khép lại hung hăng đá một cước vào lồng ngực Thiên Tâm. Thiên Tâm bị trúng một chiêu, tấm lưng dập mạnh vào tường, hô hấp vì thế mà trở nên khó khăn.
Thiên Tâm che miệng ho khan vài cái, bắt được âm thanh có vật thể đang lao tới, hắn vội nghiêng đầu sang bên phải, trong gang tấc tránh né được mũi thương sắc nhọn của Bạch Vĩ.
Thiên Tâm thực sự đã quá đề cao bản thân. Dự định ban đầu của hắn là đầu hàng Bạch Vĩ, nhưng với tình hình trước mắt, nếu hắn còn không động thủ, chắc chắn hắn sẽ chết tại nơi này.
Liếc nhìn mũi thương nằm ngay bên tai, Thiên Tâm siết chặt Dạ Nguyệt kiếm, cười như không cười hỏi Bạch Vĩ: “ Anh Vĩ muốn giết tôi thật à?”
Bạch Vĩ không trả lời Thiên Tâm, hắn xoay mũi thương song song với mặt sàn, vung tay kéo thương chém ngang qua.
Keng!
Dạ Nguyệt kiếm xuất hiện đối đầu cùng Phàm Dương thương, Thiên Tâm nghiêm mặt nhìn Bạch Vĩ, lạnh giọng hỏi lại: “ Anh Vĩ thật sự là muốn giết tôi?”
Bạch Vĩ giữ im lặng, cán thương thụt về sau, kéo theo Phàm Dương tách khỏi Dạ Nguyệt Kiếm. Hắn đâm từng mũi thương về hướng Thiên Tâm, Thiên Tâm dùng vỏ kiếm chặn lại từng đòn hiểm, bàn chân trượt dài trên mặt sàn, lợi dụng mật thất hình tròn để di chuyển cơ thể sang hướng khác. Một công một thủ, một cương một nhu, thế trận giằng co cứ thế vượt ngưỡng trăm chiêu thức.
Thương pháp của Bạch Vĩ rất tốt, hắn tận dụng sự dẻo dai của cán thương, một quyền ép thương uốn cong thành hình bán nguyệt, mũi thương thành công lách qua Dạ Nguyệt kiếm đâm thẳng vào vai phải Thiên Tâm, đẩy người ghim chặt lên bức tường đằng sau.
Thiên Tâm nắm chặt cán thương, cố gắng ngăn cản mũi thương sắc bén đang tiến sâu vào cơ thể. Bạch Vĩ nhấc chân mày, bàn tay cầm cán thương chậm rãi xoay tròn, mũi thương thuận thế xé toạc da thịt Thiên Tâm, dòng máu tươi nóng ồ ạt chảy ra, phút chốc đã nhuốm đỏ một mảng lớn y phục trên người hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt kiếm trên tay, lại nhìn về giá đỡ trống không được đặt ở trung tâm, hình như hắn đã biết phải làm gì tiếp theo.
Trong mắt ánh lên hào quang, Thiên Tâm đột ngột buông tay, mặc cho mũi thương cứ thế xuyên qua cơ thể hắn. Năm ngón tay đặt lên chuôi kiếm, lưỡi kiếm rực ánh vàng phút chốc rời khỏi vỏ, một nhát dứt khoát chém về Phàm Dương thương.
Muốn phá trận phải tìm được mắt trận, nếu Bạch Vĩ đã trân trọng hai món vũ khí này đến vậy, chỉ cần Thiên Tâm có ý phá hủy chúng, Bạch Vĩ chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Vĩ giật mình bởi nhát kiếm vô tình của Thiên Tâm, lo sợ Phàm Dương thương bị phá hủy, Bạch Vĩ liền vội vàng thu thương trở về. Chưa kịp để Bạch Vĩ thoát khỏi bàn hoàng, Thiên Tâm đã chĩa mũi kiếm về phía hắn, buông lời đe dọa: “ Có vẻ như anh rất xem trọng hai món vũ khí này.”
Con ngươi trong hốc mắt phút chốc co lại thành hai dấu chấm đen, gương mặt Bạch Vĩ dại đi, thẫn thờ đứng nhìn tư thế giương kiếm của Thiên Tâm.
“ Thiên Hương, là em sao Thiên Hương? Em còn nhớ anh không Thiên Hương?” Phàm Dương thương nằm lăn lóc trên mặt sàn, Bạch Vĩ hai mắt đẫm lệ, lòng bàn tay hướng về phía Thiên Hương, từng bước chân nặng trĩu mang theo cảm xúc vỡ òa bao năm qua.
Sau lưng là bức tường, trước mặt là Bạch Vĩ, Thiên Tâm bị kẹp ở chính giữa, nhất thời lúng túng không biết phải làm gì. Khoảng khắc Bạch Vĩ cách Thiên Tâm chưa đến ba bước chân, Thiên Tâm hướng mũi kiếm về ngực hắn, khó chịu nói:
“ Anh Vĩ, tôi và Thiên Hương vốn là hai người, anh đừng xem tôi là cô ta, cũng đừng cố chấp với ảo mộng mà bản thân tự thêu dệt. Thế gian rộng lớn, người giống người cũng là chuyện thường tình, tôi có thể hiểu nỗi lòng của anh, nhưng anh đừng lấy đó là cái cớ để dung túng cho hành động sai trái của bản thân.
“ Thiên Hương có lẽ đã ở một nơi nào đó chờ đợi anh, nếu anh đã nuôi hy vọng tìm kiếm cô ấy, tại sao anh lại tốn thời gian để chơi đùa cùng tôi. Đừng để tôi phải dùng những lời lẽ nặng nề để nói chuyện với anh, ngôn từ dùng để giao tiếp, chứ không phải dùng để công kích.
“ Tôi thật lòng khuyên anh, đã là một bậc quân tử, mọi lời nói thốt ra đều phải có lý luận rõ ràng. Anh bảo rằng tôi giống Thiên Hương, được thôi, hôm nay chúng ta hai mặt một lời, tôi sẽ đích thân đập tan hảo mộng này của anh. Anh thử nói xem, tôi và cô ấy giống nhau ở điểm nào?”
Bạch Vĩ bị mũi kiếm trước ngực chặn lại, hắn nhìn Thiên Tâm bằng đôi mắt say tình, bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm, dòng máu đỏ kéo dài đến cổ tay, từng giọt từng giọt rơi trên mặt sàn. Hắn muốn mượn cơn đau ở lòng bàn tay để thức tỉnh tâm trí bản thân, cũng như trừng phạt cho những hành động ngu xuẩn đã gây ra cho nàng trong suốt thời gian qua.
Bạch Vĩ nở nụ cười triều mến, từng chút vạch trần tất cả mọi thứ:
“ 15 tuổi Thiên Hương biến mất, 21 tuổi Thiên Tâm xuất hiện, tính cách tuy có vài điểm khác biệt, nhưng vẫn giữ lại gần như trọn vẹn một số điểm trăng trưng.”
Bạch Vĩ lần lượt kể ra những tính cách trước kia và hiện tại giữa Thiên Hương và Thiên Tâm, hắn cũng thừa nhận rằng bản thân đã dành thời gian dài theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Tâm. Ngay cả nếp sống hằng ngày, mối quan hệ, bằng hữu và hành trình di chuyển của con thuyền đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
“ Mượn lời nói ban nãy của em, đã là một bậc quân tử, mọi lời nói thốt ra đều phải có lý luận rõ ràng. Nếu em còn một mực phủ nhận thân phận Thiên Hương, được thôi, anh chẳng thể làm gì được em. Nhưng em phải nhớ, mạng sống của 6 con người kia đều phụ thuộc vào một câu nói của anh.”
Lưỡi kiếm đâm nhẹ vào ngực Bạch Vĩ, ngoài áo lập tức hiện lên một chấm đỏ. Thiên Tâm chớp mắt, nghiên đầu diễu cợt Bạch Vĩ: “ Anh Vĩ, tôi ban đầu còn tưởng anh vì quá yêu thương Thiên Hương nên hóa chút điên dại, nhưng tôi đã lầm, anh thực chất chính là một thằng điên, một thằng điên vô phương cứu chữa.”
“ Thằng điên sao?” Bạch Vĩ cười lớn thành tiếng, bàn tay còn lại nâng lên nắm chặt lưỡi kiếm, “ Em nói đúng, anh là một thằng điên, nhưng vẫn có thuốc chữa.”
Cán thương được làm bằng gỗ sáp, độ đàn hồi cực tốt, khi ra chiêu sẽ tạo ra những đòn đánh có đường cong hình bán nguyệt. Bạch Vĩ siết chặt cán thương, cánh tay duỗi thẳng đâm thương vào ngực Thiên Tâm, ép hắn phải dùng kiếm chống trả.
Thiên Tâm nhón chân bay lên không trung, cơ thể xoay tròn tạo thành đường cong đẹp mắt. Dạ Nguyệt kiếm từ lúc vào tay hắn đến nay vẫn chưa từng rời khỏi vỏ, Thiên Tâm nhất quyết không chạm vào chuôi kiếm, hai tay nắm chặt kiếm, cố gắng dùng nó để bảo vệ yếu điểm trên cơ thể.
Bạch Vĩ ngước nhìn Thiên Tâm bay qua đầu mình, hay tay hắn xoay thương thành vòng tròn, mũi thương lập tức đổi chiều ra sau lưng rồi đâm thẳng một nhát. Thiên Tâm nâng Dạ Nguyệt kiếm chắn trước ngực, vỏ kiếm thành công chặn lại mũi thương sắc nhọn, lại khó chặn được nguồn lực kinh người kéo theo sau đó.
Thương pháp vốn được dùng để tấn công tầm xa, Phàm Dương thương trên tay Bạch Vĩ nhanh chóng triệt phá tất cả khoảng trống giữa hai người, rút ngắn thời gian chuẩn bị của đối thủ, ép người lùi dần về phía tường đá đằng sau.
Thiên Tâm dùng đòn đỡ của kiếm pháp để ngăn chặn đòn đánh của thương pháp, dưới sức ép của Bạch Vĩ, hắn nhanh chóng rơi vào thế yếu, mồ hôi trên trán tụ lại thành giọt lớn, đua nhau chảy thấm cả cổ áo.
Trải qua sự truy sát của Cổ Ma vào nửa canh giờ trước, hiện tại lại bị Bạch Vĩ vô cớ gây sự, thể lực Thiên Tâm đã có dấu hiệu suy giảm rõ rệt, thị giác cùng thính giác dần mất đi độ linh hoạt, tứ chi hoạt động nặng nề như được ai đó treo lên vài quả cân sắt.
Phàm Dương thương cắm xuống mặt sàn, Bạch Vĩ mượn thương làm điểm tựa để phóng người bay lên cao, hai chân khép lại hung hăng đá một cước vào lồng ngực Thiên Tâm. Thiên Tâm bị trúng một chiêu, tấm lưng dập mạnh vào tường, hô hấp vì thế mà trở nên khó khăn.
Thiên Tâm che miệng ho khan vài cái, bắt được âm thanh có vật thể đang lao tới, hắn vội nghiêng đầu sang bên phải, trong gang tấc tránh né được mũi thương sắc nhọn của Bạch Vĩ.
Thiên Tâm thực sự đã quá đề cao bản thân. Dự định ban đầu của hắn là đầu hàng Bạch Vĩ, nhưng với tình hình trước mắt, nếu hắn còn không động thủ, chắc chắn hắn sẽ chết tại nơi này.
Liếc nhìn mũi thương nằm ngay bên tai, Thiên Tâm siết chặt Dạ Nguyệt kiếm, cười như không cười hỏi Bạch Vĩ: “ Anh Vĩ muốn giết tôi thật à?”
Bạch Vĩ không trả lời Thiên Tâm, hắn xoay mũi thương song song với mặt sàn, vung tay kéo thương chém ngang qua.
Keng!
Dạ Nguyệt kiếm xuất hiện đối đầu cùng Phàm Dương thương, Thiên Tâm nghiêm mặt nhìn Bạch Vĩ, lạnh giọng hỏi lại: “ Anh Vĩ thật sự là muốn giết tôi?”
Bạch Vĩ giữ im lặng, cán thương thụt về sau, kéo theo Phàm Dương tách khỏi Dạ Nguyệt Kiếm. Hắn đâm từng mũi thương về hướng Thiên Tâm, Thiên Tâm dùng vỏ kiếm chặn lại từng đòn hiểm, bàn chân trượt dài trên mặt sàn, lợi dụng mật thất hình tròn để di chuyển cơ thể sang hướng khác. Một công một thủ, một cương một nhu, thế trận giằng co cứ thế vượt ngưỡng trăm chiêu thức.
Thương pháp của Bạch Vĩ rất tốt, hắn tận dụng sự dẻo dai của cán thương, một quyền ép thương uốn cong thành hình bán nguyệt, mũi thương thành công lách qua Dạ Nguyệt kiếm đâm thẳng vào vai phải Thiên Tâm, đẩy người ghim chặt lên bức tường đằng sau.
Thiên Tâm nắm chặt cán thương, cố gắng ngăn cản mũi thương sắc bén đang tiến sâu vào cơ thể. Bạch Vĩ nhấc chân mày, bàn tay cầm cán thương chậm rãi xoay tròn, mũi thương thuận thế xé toạc da thịt Thiên Tâm, dòng máu tươi nóng ồ ạt chảy ra, phút chốc đã nhuốm đỏ một mảng lớn y phục trên người hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt kiếm trên tay, lại nhìn về giá đỡ trống không được đặt ở trung tâm, hình như hắn đã biết phải làm gì tiếp theo.
Trong mắt ánh lên hào quang, Thiên Tâm đột ngột buông tay, mặc cho mũi thương cứ thế xuyên qua cơ thể hắn. Năm ngón tay đặt lên chuôi kiếm, lưỡi kiếm rực ánh vàng phút chốc rời khỏi vỏ, một nhát dứt khoát chém về Phàm Dương thương.
Muốn phá trận phải tìm được mắt trận, nếu Bạch Vĩ đã trân trọng hai món vũ khí này đến vậy, chỉ cần Thiên Tâm có ý phá hủy chúng, Bạch Vĩ chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Vĩ giật mình bởi nhát kiếm vô tình của Thiên Tâm, lo sợ Phàm Dương thương bị phá hủy, Bạch Vĩ liền vội vàng thu thương trở về. Chưa kịp để Bạch Vĩ thoát khỏi bàn hoàng, Thiên Tâm đã chĩa mũi kiếm về phía hắn, buông lời đe dọa: “ Có vẻ như anh rất xem trọng hai món vũ khí này.”
Con ngươi trong hốc mắt phút chốc co lại thành hai dấu chấm đen, gương mặt Bạch Vĩ dại đi, thẫn thờ đứng nhìn tư thế giương kiếm của Thiên Tâm.
“ Thiên Hương, là em sao Thiên Hương? Em còn nhớ anh không Thiên Hương?” Phàm Dương thương nằm lăn lóc trên mặt sàn, Bạch Vĩ hai mắt đẫm lệ, lòng bàn tay hướng về phía Thiên Hương, từng bước chân nặng trĩu mang theo cảm xúc vỡ òa bao năm qua.
Sau lưng là bức tường, trước mặt là Bạch Vĩ, Thiên Tâm bị kẹp ở chính giữa, nhất thời lúng túng không biết phải làm gì. Khoảng khắc Bạch Vĩ cách Thiên Tâm chưa đến ba bước chân, Thiên Tâm hướng mũi kiếm về ngực hắn, khó chịu nói:
“ Anh Vĩ, tôi và Thiên Hương vốn là hai người, anh đừng xem tôi là cô ta, cũng đừng cố chấp với ảo mộng mà bản thân tự thêu dệt. Thế gian rộng lớn, người giống người cũng là chuyện thường tình, tôi có thể hiểu nỗi lòng của anh, nhưng anh đừng lấy đó là cái cớ để dung túng cho hành động sai trái của bản thân.
“ Thiên Hương có lẽ đã ở một nơi nào đó chờ đợi anh, nếu anh đã nuôi hy vọng tìm kiếm cô ấy, tại sao anh lại tốn thời gian để chơi đùa cùng tôi. Đừng để tôi phải dùng những lời lẽ nặng nề để nói chuyện với anh, ngôn từ dùng để giao tiếp, chứ không phải dùng để công kích.
“ Tôi thật lòng khuyên anh, đã là một bậc quân tử, mọi lời nói thốt ra đều phải có lý luận rõ ràng. Anh bảo rằng tôi giống Thiên Hương, được thôi, hôm nay chúng ta hai mặt một lời, tôi sẽ đích thân đập tan hảo mộng này của anh. Anh thử nói xem, tôi và cô ấy giống nhau ở điểm nào?”
Bạch Vĩ bị mũi kiếm trước ngực chặn lại, hắn nhìn Thiên Tâm bằng đôi mắt say tình, bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm, dòng máu đỏ kéo dài đến cổ tay, từng giọt từng giọt rơi trên mặt sàn. Hắn muốn mượn cơn đau ở lòng bàn tay để thức tỉnh tâm trí bản thân, cũng như trừng phạt cho những hành động ngu xuẩn đã gây ra cho nàng trong suốt thời gian qua.
Bạch Vĩ nở nụ cười triều mến, từng chút vạch trần tất cả mọi thứ:
“ 15 tuổi Thiên Hương biến mất, 21 tuổi Thiên Tâm xuất hiện, tính cách tuy có vài điểm khác biệt, nhưng vẫn giữ lại gần như trọn vẹn một số điểm trăng trưng.”
Bạch Vĩ lần lượt kể ra những tính cách trước kia và hiện tại giữa Thiên Hương và Thiên Tâm, hắn cũng thừa nhận rằng bản thân đã dành thời gian dài theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Tâm. Ngay cả nếp sống hằng ngày, mối quan hệ, bằng hữu và hành trình di chuyển của con thuyền đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
“ Mượn lời nói ban nãy của em, đã là một bậc quân tử, mọi lời nói thốt ra đều phải có lý luận rõ ràng. Nếu em còn một mực phủ nhận thân phận Thiên Hương, được thôi, anh chẳng thể làm gì được em. Nhưng em phải nhớ, mạng sống của 6 con người kia đều phụ thuộc vào một câu nói của anh.”
Lưỡi kiếm đâm nhẹ vào ngực Bạch Vĩ, ngoài áo lập tức hiện lên một chấm đỏ. Thiên Tâm chớp mắt, nghiên đầu diễu cợt Bạch Vĩ: “ Anh Vĩ, tôi ban đầu còn tưởng anh vì quá yêu thương Thiên Hương nên hóa chút điên dại, nhưng tôi đã lầm, anh thực chất chính là một thằng điên, một thằng điên vô phương cứu chữa.”
“ Thằng điên sao?” Bạch Vĩ cười lớn thành tiếng, bàn tay còn lại nâng lên nắm chặt lưỡi kiếm, “ Em nói đúng, anh là một thằng điên, nhưng vẫn có thuốc chữa.”