Chương 23: Đêm khuya
Vết thương trước ngực đã được xử lý xong, Thiên Tâm đang tính mặc lại bộ y phục ẩm ướt, bên ngoài cửa vâng lên tiếng nói nam tử: “ Y phục ở góc nhà, không chê thì mặc vào.”
Thiên Tâm đưa mắt sang trái, ngay sát vách thường có dựng một cái giá treo đồ bằng tre, vài bộ y phục đơn sơ được đặt sẵn ở đó.
“ Cảm ơn anh Mạnh đã quan tâm.”
Thiên Tâm khập khểnh bước đến giá treo đồ, chọn lấy một bộ y phục mặc vào người. Y phục của Mạnh quá rộng, Thiên Tâm xắn xắn ống quần, lại vươn tay xắn xắn tay áo, điều chỉnh một lúc mới cảm thấy ưng ý.
“ Tôi thay xong rồi, anh Mạnh vào nhà đi.”
Đèn dầu một lần nữa được thắp sáng, Mạnh đứng cạnh bàn đá, ngẩn người nhìn Thiên Tâm một lúc lâu, khóe miệng co giật liên tục, cật lực kiềm chế cảm xúc của bản thân. Thiên Tâm thừa biết bộ dáng hiện tại của mình, mỉm cười đùa người: “ Anh Mạnh, anh muốn cười thì cứ cười đi, nén cười sẽ sinh bệnh đó.”
Mạnh cúi đầu ho vài cái, ấp úng không biết nên nói thế nào.
Thiên Tâm nhìn thấy một màn này, không muốn làm khó người, liền chủ động thay đổi đề tài: “ Trời đã tối, tôi lại chẳng thể tìm nơi khác để đi. Hay là anh Mạnh cho tôi xin ngủ nhờ một đêm tại đây nhé.”
Mạnh “ Ừm” một tiếng, hai người cứ thế nằm cạnh nhau trên đống rơm khô, Mạnh xoay lưng về phía Thiên Tâm, hất mạnh cái chăn ra sau lưng, bực bội nói nhỏ: “ Trời nóng quá!”
Chăn mỏng bay lên rồi đáp thẳng vào mặt Thiên Tâm, hắn kéo chăn xuống ngực, đưa mắt nhìn người.
Tên này… cũng ra dáng quân tử lắm chứ!
Cái chăn nhỏ chỉ đủ dùng một người, Thiên Tâm nằm gọn trong chăn, hai góc là vách tường, dưới chân là bàn đá, bên cạnh là bờ vai rộng của Mạnh, tứ hướng chắn gió, ấm áp vô cùng.
Thanh âm xì xào của lá cây, gió xuân rít nhẹ từng cơn, hai con người cô đơn nằm trong căn nhà nhỏ, Thiên Tâm hơi thở điều đặn, chìm vào giấc ngủ say. Mạnh nằm nghiêng người, mắt mở to, nhìn về khoảng trời xa xăm tối đen.
Đêm nay Mạnh không ngủ được, sự xuất hiện của Thiên Tâm trong căn nhà nhỏ khiến hắn phải suy nghĩ nhiều điều.
Mạnh sống một mình trong căn nhà nhỏ, không ai dạy hắn cách ăn nói, không ai dạy hắn cách làm việc. Để tồn tại, hắn lựa chọn sống theo bản năng, lập đầy cái bụng đói bằng đồ ăn thừa vứt ngoài chợ, dùng sức mạnh cơ bắp để đi làm thuê. Có nhiều khi hắn buộc phải trở thành một kẻ đòi nợ thuê, ném bỏ đạo đức và nhân tính để nhặt lấy vài đồng xu nhỏ. Hắn ra tay quyết liệt, đánh người ta đến chết đi sống lại, chỉ cần chủ nợ ra lệnh, dù là người già hay phụ nữ, hắn cũng không chút thương xót.
Đối với người khác, hắn là một kẻ lầm lì ít nói, bặm trợn khó gần, có người còn độc miệng mắng hắn, rằng cả đời sẽ mãi sống trong căn nhà nát dưới gốc cây, cuộc đời của nó cũng sẽ nát y hệt căn nhà mà nó ở.
Họ dùng cái lưỡi mềm mại kia để phỉ báng hắn, sỉ nhục hắn, nhưng chẳng một ai lên tiếng bảo vệ hắn, ủng hộ hắn. Lúc hắn còn nhỏ, cơ thể ốm yếu lộ cả xương sườn, vì một cái bánh bao được người khác cho mà bị lũ ăn xin ngoài chợ đánh không thương tiếc, biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào hắn, lại không lấy một ai giúp đỡ hắn.
Một thằng bé còi cọt, đôi mắt lồi ra nhìn người người qua lại trên phố, vết thương lớn nhỏ trên người khiến thằng bé khép nép sợ sệt mỗi khi có ai đó muốn tiến lại gần. Hắn hiện tại đã là một nam tử cao to vạm vỡ, nhưng tâm hồn vẫn mãi là thằng bé khi ấy, hai tay ôm chặt người, nằm co ro ở một góc khuất trong chợ.
Đứng cô độc giữa không gian tăm tối, liệu có bàn tay nào đưa về phía hắn, nắm tay hắn, dẫn hắn tìm đến tia sáng tương lai.
[ Quá khứ không tốt thì tương lai phải đẹp. Khổ một thời thôi, đừng để khổ một đời! ]
Trên con thuyền nhỏ neo đậu cạnh bờ sông.
Đêm khuya, bên ngoài gió thổi rất mạnh, cánh cửa sổ rung lên ầm ầm, đèn dầu treo trên cao lắc lư trái phải, như cùng hòa nhịp với tâm trạng bồn chồn đến mất ngủ của năm con người trên thuyền.
Cả con thuyền chìm trong không khí bất an, Nghĩa Hiệp đi lòng vòng trong phòng, càng cố giữ bình tĩnh, tâm trí lại càng trở nên mơ hồ thiếu tỉnh táo.
Tấn Tài ngồi trên giường, khom người, khủy tay chống đầu gối, ngón tay đang vào nhau đặt dưới cằm. Hắn ghét cay ghét đắng trạng thái cảm xúc lúc này, hắn ẩn ẩn có cảm giác rằng, vụ việc lần này đã vượt qua ngoài phạm vi năng lực của mình, càng nghiền ngẫm phân tích vấn đề, hắn lại càng lo lắng cho Thiên Tâm.
Ánh nến trên bàn gỗ soi chiếu gương mặt đôi tình nhân, Phan Đức nắm tay Lệ Hoa, vỗ về trấn an người. Lệ Hoa im lặng cúi đầu, hai mắt sưng vù, đầu mũi đỏ ửng, đôi lúc sẽ phát lên tiếng sụt sịt.
Ngồi lì một chỗ cũng thấy chán, Hữu Ý đứng dậy đi ra ngoài, mượn cơn gió và hơi nước để thanh lọc tâm trí rối bời. Lệ Hoa đưa mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Hữu Ý, nhận được cái gật đầu của Phan Đức, nàng điều chỉnh cảm xúc bản thân, chậm rãi tiến đến đứng cạnh người.
Hữu Ý mí mắt cụp xuống, nhìn dòng sông bạt ngàn, tự trách bản thân: “ Nếu như em không rủ mọi người đi xem kịch, nếu như anh Tâm không ở lại thuyền một mình, thì chuyện này đã không xảy ra.”
Lệ Hoa an ủi Hữu Ý: “ Em đừng ôm hết trách nhiệm về mình, chuyện xảy ra, không ai có thể lường trước. Chị tin tưởng vào năng lực của Thiên Tâm, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Hữu Ý quay đầu nhìn Lệ Hoa, nghi vấn: “ Anh Tâm trông yếu ớt như vậy, làm sao có thể tự bảo vệ bản thân?”
Lệ Hoa mỉm cười, vươn tay khoác qua bả bai Hữu Ý, dùng lực kéo người vào trong lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: “ Đây là chuyện bí mật, chị chưa từng kể cho bất kì ai…”
Vọng Nguyệt Thanh Lâu, trong tư phòng, thời điểm Thiên Tâm trò chuyện cùng Lệ Hoa.
“ Lệ Hoa, em nghĩ thế nào về Phan Đức?”
“ Phan Đức? Anh ấy là vị thầy lang tốt, mang tài đức của mình để cứu người, lại chẳng mong cầu danh vọng tiền tài. Em hi vọng thế nhân sẽ không bạc đãi người có lòng.”
“ Ừm. Vậy… em nghĩ như thế nào về tình yêu giữa hai người?”
“ Nói thế nào nhỉ, thú thật là em có tình cảm với anh Tâm trước, nhưng anh Tâm lại từ chối đoạn tình cảm này của em. Thật sự là khiến em đau lòng quá mà.
“ Thôi đi cô nương, đừng đánh trống lảng nữa, trả lời câu hỏi của anh nào.”
“ Dạ… Phan Đức… có lẽ như anh ấy e ngại về xuất thân kỹ nữ của em. Anh Tâm biết không, vào cái ngày mà em bị bắt ép quay trở về Vọng Nguyệt thanh lâu, khi Kim tú bà tiết lộ thân phận của em, ánh mắt Phan Đức… khoảng khắc ấy, trái tim em như bị ai đó bóp vỡ vụn, từng mảnh vỡ ghim vào từng tất da thịt, đau đớn tủi nhục cực kỳ. Cũng vào khoảng khắc ấy, em chợt nhận ra một điều, là em quá yêu Phan Đức, yêu quá nhiều, đau thương nhận lại cũng sẽ nhiều.”
“ Em vẫn muốn gặp lại Phan Đức chứ?”
“ Chắc là không anh ạ. Trong thời gian ở đây, em đã suy nghĩ rất nhiều. Cuộc đời em có vẻ như đã được định đoạt sẵn, rằng em sẽ mãi sống trong thân phận kỹ nữ thanh lâu, cho dù người đời có tôn quý gọi em một tiếng Ngọc nữ thì đã sao, chẳng qua đó là lời châm biếm hoa mỹ mà họ dành cho em. Ngọc nữ, Kiều nữ, Đào nữ, Kỹ nữ, tất cả đều làm tại thanh khâu, trong mắt người đời, chúng em đều là kỹ nữ, đều dùng cơ thể và tài năng để mua vui cho đời. Em tự nhận bản thân hạ tiện, không xứng đứng cạnh Phan Đức, cũng không dám mơ tưởng cùng người an vui. Một thầy thuốc cao quý yêu một kỹ nữ, người đời sẽ nghĩ vì về anh ấy.”
“ Ừm, em nói cũng có đôi phần đúng. Nhưng Lệ Hoa, em thực chất đang cố lẩn tránh điều khác hơn là lẩn tránh tình yêu. Em là sợ người đời chế nhạo Phan Đức, hay là sợ Phan Đức chế nhạo em?”
Đồng tử mở to, Lệ Hoa ngỡ ngàng nhìn Thiên Tâm.
Thiên Tâm dễ dàng vạch trần lời nói nàng, khoét sau tâm can nàng, âm thầm phá vỡ từng lớp lá chắn phòng ngự của nàng.
Lời nói vừa buông xuống, Lệ Hoa ngây ngốc tại chỗ, từng giọt lệ long lanh như pha lê, lăn dài trên má rồi rơi xuống đất vỡ vụn. Lá chắn phòng ngự cuối cùng bị đánh vỡ, Lệ Hoa òa vào lòng Thiên Tâm khóc lớn, tiếng khóc trông thật thê lương, bao nỗi kìm nén lẫn uất hận bấy lâu nay đều trôi đi sạch sẽ.
Thiên Tâm vỗ về bờ vai run rẩy, đưa mắt nhìn về đóa hoa xinh đẹp nằm trên bàn. Cũng tốt, chỉ cần Lệ Hoa giải tỏa được nỗi lòng, việc còn lại trông cậy vào Phan Đức.
[ Kết quả nhận được, 3 phần do số phận an bài, 7 phần do lòng người định đoạt. Nếu bản thân đã không cố gắng, đừng than thở trách cứ ông trời. Nếu bản thân nỗ lực kiên trì, thành hay bại chẳng còn quan trọng.]
Cánh cửa ra vào của tư phòng mở toang, Kim tú bà tay cầm tẩu thuốc, ung dung bước vào bên trong. Một thân diễm lệ kiêu sa đứng trước mặt Thiên Tâm, mắt chạm mắt, Kim tú bà vui vẻ mỉm cười, mặc cho Thiên Tâm cùng Lệ Hoa đang có hành động quá mức thân mật.
Đợi Lệ Hoa khóc xong, Thiên Tâm cúi đầu, ghé vào tai Lệ Hoa nói nhỏ: “ Lệ Hoa, anh đem uy tín và danh dự của bản thân hứa với em, Phan Đức chắc chắn sẽ đến đây. Em nên cho Phan Đức một cơ hội, cũng là cho hai người một cơ hội.”
Lệ Hoa gật đầu đồng ý, nàng không rõ Phan Đức có đến hay không, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Tâm. Vùi đầu vào hõm vai Thiên Tâm, Lệ Hoa tham lam hít lấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn, thật lâu sau mới tiếc nuối buông người.
Kim tú bà nhìn một màn này của hai người, chân mày nhếch lên, ý vị thâm trường. Lệ Hoa xoay người nhìn Kim tú bà, Kim tú bà hất cằm ra ngoài cửa, ngụ ý bảo Lệ Hoa rời khỏi phòng. Lệ Hoa quan tâm nhìn Thiên Tâm, Thiên Tâm mỉm cười khẽ gật đầu trấn an, Lệ Hoa mới yên tâm rời đi. Trước khi đóng lại cánh cửa ra vào, đôi mắt long lanh vẫn luyến tiếc nhìn Thiên Tâm thêm một lần.
Kim tú bà im lặng, mí mắt nâng lên hạ xuống, thẳng thắn đánh giá Thiên Tâm một lượt.
Bà sống tại chốn thanh lâu trần tục, loại người nào cũng đã từng gặp qua, Vọng Nguyệt thanh lâu không kiên kỵ khách hàng nữ, nhưng vị nữ tử đang đứng trước mặt lại cần phải cải trang thành nam nhân để tiến vào bên trong. Đằng sau chuyện này chắc chắn là có vấn đề.
Tẩu thuốc chỉ về hướng ghế ngồi, Kim tú bà cung kính mời Thiên Tâm: “ Khách quý, mời ngồi.”
Thiên Tâm lễ phép đáp lễ, hai người tiến đến ngồi cạnh chiếc bàn gỗ được chế tác cầu kỳ. Kim tú bà nâng trà rót nước, đôi mắt gợi tình, giọng nói mềm mại như rót mật vào tay: “ Không biết khách quý và Ngọc nữ nhà ta có quan hệ như thế nào, đủ khiến cho nàng bày ra bộ dáng thân mật không cần thiết?”
Thiên Tâm thành tâm trả lời: “ Không giấu gì bà chủ, tôi và Lệ Hoa từng có một khoảng thời gian quen biết. Chúng tôi chỉ là bằng hữu, tuyệt không có chút tư tình nào.”
“ Vậy sao?” Kim tú bà nâng ly trà, giọng nói đầy ẩn ý, “ Tôi biết cả hai người sẽ không thể có tư tình nam nữ, nhưng tư tình khác, thì có lẽ sẽ có. Khách quý, ngài thấy tôi thế nào?”
Thiên Tâm mỉm cười, ngấm một ngụm trà, lời nói bông đùa: “ Bà chủ Kim nhan sắc diễm lệ, mắt nhìn tinh tế, quả thật là bậc trí tài hiếm có trong thế gian. Đối với tôi, nếu thế nhân không phân bì nam nữ, cá rằng bà chủ Kim còn có thể sải cánh bay trận trên trời cao.”
Kim tú bà nở nụ cười tươi, tiếng cười khúc khích thỏa mãn sảng khoái trong lòng, cực kỳ ưng ý với câu trả lời của Thiên Tâm. Bà đã hiểu vì sao Lệ Hoa lại nương tựa vào Thiên Tâm, trong cơ thể có vẻ yếu ớt này, lại chứa đựng một linh hồn thông tuệ nhân sinh.
Thiên Tâm hỏi ngược lại Kim tú bà: “ Giờ đến lượt tôi hỏi nhé. Bà chủ Kim thấy tôi thế nào?”
Kim tú bà tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giọng trả lời: “ Miệng lưỡi lưu loát, chắc hẳn sẽ khiến bao nữ tử thầm thương trộm nhớ.”
“ Không dám, không dám.” Thiên Tâm vui vẻ hùa theo trò đùa của Kim tú bà.
Thiên Tâm đưa mắt sang trái, ngay sát vách thường có dựng một cái giá treo đồ bằng tre, vài bộ y phục đơn sơ được đặt sẵn ở đó.
“ Cảm ơn anh Mạnh đã quan tâm.”
Thiên Tâm khập khểnh bước đến giá treo đồ, chọn lấy một bộ y phục mặc vào người. Y phục của Mạnh quá rộng, Thiên Tâm xắn xắn ống quần, lại vươn tay xắn xắn tay áo, điều chỉnh một lúc mới cảm thấy ưng ý.
“ Tôi thay xong rồi, anh Mạnh vào nhà đi.”
Đèn dầu một lần nữa được thắp sáng, Mạnh đứng cạnh bàn đá, ngẩn người nhìn Thiên Tâm một lúc lâu, khóe miệng co giật liên tục, cật lực kiềm chế cảm xúc của bản thân. Thiên Tâm thừa biết bộ dáng hiện tại của mình, mỉm cười đùa người: “ Anh Mạnh, anh muốn cười thì cứ cười đi, nén cười sẽ sinh bệnh đó.”
Mạnh cúi đầu ho vài cái, ấp úng không biết nên nói thế nào.
Thiên Tâm nhìn thấy một màn này, không muốn làm khó người, liền chủ động thay đổi đề tài: “ Trời đã tối, tôi lại chẳng thể tìm nơi khác để đi. Hay là anh Mạnh cho tôi xin ngủ nhờ một đêm tại đây nhé.”
Mạnh “ Ừm” một tiếng, hai người cứ thế nằm cạnh nhau trên đống rơm khô, Mạnh xoay lưng về phía Thiên Tâm, hất mạnh cái chăn ra sau lưng, bực bội nói nhỏ: “ Trời nóng quá!”
Chăn mỏng bay lên rồi đáp thẳng vào mặt Thiên Tâm, hắn kéo chăn xuống ngực, đưa mắt nhìn người.
Tên này… cũng ra dáng quân tử lắm chứ!
Cái chăn nhỏ chỉ đủ dùng một người, Thiên Tâm nằm gọn trong chăn, hai góc là vách tường, dưới chân là bàn đá, bên cạnh là bờ vai rộng của Mạnh, tứ hướng chắn gió, ấm áp vô cùng.
Thanh âm xì xào của lá cây, gió xuân rít nhẹ từng cơn, hai con người cô đơn nằm trong căn nhà nhỏ, Thiên Tâm hơi thở điều đặn, chìm vào giấc ngủ say. Mạnh nằm nghiêng người, mắt mở to, nhìn về khoảng trời xa xăm tối đen.
Đêm nay Mạnh không ngủ được, sự xuất hiện của Thiên Tâm trong căn nhà nhỏ khiến hắn phải suy nghĩ nhiều điều.
Mạnh sống một mình trong căn nhà nhỏ, không ai dạy hắn cách ăn nói, không ai dạy hắn cách làm việc. Để tồn tại, hắn lựa chọn sống theo bản năng, lập đầy cái bụng đói bằng đồ ăn thừa vứt ngoài chợ, dùng sức mạnh cơ bắp để đi làm thuê. Có nhiều khi hắn buộc phải trở thành một kẻ đòi nợ thuê, ném bỏ đạo đức và nhân tính để nhặt lấy vài đồng xu nhỏ. Hắn ra tay quyết liệt, đánh người ta đến chết đi sống lại, chỉ cần chủ nợ ra lệnh, dù là người già hay phụ nữ, hắn cũng không chút thương xót.
Đối với người khác, hắn là một kẻ lầm lì ít nói, bặm trợn khó gần, có người còn độc miệng mắng hắn, rằng cả đời sẽ mãi sống trong căn nhà nát dưới gốc cây, cuộc đời của nó cũng sẽ nát y hệt căn nhà mà nó ở.
Họ dùng cái lưỡi mềm mại kia để phỉ báng hắn, sỉ nhục hắn, nhưng chẳng một ai lên tiếng bảo vệ hắn, ủng hộ hắn. Lúc hắn còn nhỏ, cơ thể ốm yếu lộ cả xương sườn, vì một cái bánh bao được người khác cho mà bị lũ ăn xin ngoài chợ đánh không thương tiếc, biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào hắn, lại không lấy một ai giúp đỡ hắn.
Một thằng bé còi cọt, đôi mắt lồi ra nhìn người người qua lại trên phố, vết thương lớn nhỏ trên người khiến thằng bé khép nép sợ sệt mỗi khi có ai đó muốn tiến lại gần. Hắn hiện tại đã là một nam tử cao to vạm vỡ, nhưng tâm hồn vẫn mãi là thằng bé khi ấy, hai tay ôm chặt người, nằm co ro ở một góc khuất trong chợ.
Đứng cô độc giữa không gian tăm tối, liệu có bàn tay nào đưa về phía hắn, nắm tay hắn, dẫn hắn tìm đến tia sáng tương lai.
[ Quá khứ không tốt thì tương lai phải đẹp. Khổ một thời thôi, đừng để khổ một đời! ]
Trên con thuyền nhỏ neo đậu cạnh bờ sông.
Đêm khuya, bên ngoài gió thổi rất mạnh, cánh cửa sổ rung lên ầm ầm, đèn dầu treo trên cao lắc lư trái phải, như cùng hòa nhịp với tâm trạng bồn chồn đến mất ngủ của năm con người trên thuyền.
Cả con thuyền chìm trong không khí bất an, Nghĩa Hiệp đi lòng vòng trong phòng, càng cố giữ bình tĩnh, tâm trí lại càng trở nên mơ hồ thiếu tỉnh táo.
Tấn Tài ngồi trên giường, khom người, khủy tay chống đầu gối, ngón tay đang vào nhau đặt dưới cằm. Hắn ghét cay ghét đắng trạng thái cảm xúc lúc này, hắn ẩn ẩn có cảm giác rằng, vụ việc lần này đã vượt qua ngoài phạm vi năng lực của mình, càng nghiền ngẫm phân tích vấn đề, hắn lại càng lo lắng cho Thiên Tâm.
Ánh nến trên bàn gỗ soi chiếu gương mặt đôi tình nhân, Phan Đức nắm tay Lệ Hoa, vỗ về trấn an người. Lệ Hoa im lặng cúi đầu, hai mắt sưng vù, đầu mũi đỏ ửng, đôi lúc sẽ phát lên tiếng sụt sịt.
Ngồi lì một chỗ cũng thấy chán, Hữu Ý đứng dậy đi ra ngoài, mượn cơn gió và hơi nước để thanh lọc tâm trí rối bời. Lệ Hoa đưa mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Hữu Ý, nhận được cái gật đầu của Phan Đức, nàng điều chỉnh cảm xúc bản thân, chậm rãi tiến đến đứng cạnh người.
Hữu Ý mí mắt cụp xuống, nhìn dòng sông bạt ngàn, tự trách bản thân: “ Nếu như em không rủ mọi người đi xem kịch, nếu như anh Tâm không ở lại thuyền một mình, thì chuyện này đã không xảy ra.”
Lệ Hoa an ủi Hữu Ý: “ Em đừng ôm hết trách nhiệm về mình, chuyện xảy ra, không ai có thể lường trước. Chị tin tưởng vào năng lực của Thiên Tâm, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Hữu Ý quay đầu nhìn Lệ Hoa, nghi vấn: “ Anh Tâm trông yếu ớt như vậy, làm sao có thể tự bảo vệ bản thân?”
Lệ Hoa mỉm cười, vươn tay khoác qua bả bai Hữu Ý, dùng lực kéo người vào trong lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: “ Đây là chuyện bí mật, chị chưa từng kể cho bất kì ai…”
Vọng Nguyệt Thanh Lâu, trong tư phòng, thời điểm Thiên Tâm trò chuyện cùng Lệ Hoa.
“ Lệ Hoa, em nghĩ thế nào về Phan Đức?”
“ Phan Đức? Anh ấy là vị thầy lang tốt, mang tài đức của mình để cứu người, lại chẳng mong cầu danh vọng tiền tài. Em hi vọng thế nhân sẽ không bạc đãi người có lòng.”
“ Ừm. Vậy… em nghĩ như thế nào về tình yêu giữa hai người?”
“ Nói thế nào nhỉ, thú thật là em có tình cảm với anh Tâm trước, nhưng anh Tâm lại từ chối đoạn tình cảm này của em. Thật sự là khiến em đau lòng quá mà.
“ Thôi đi cô nương, đừng đánh trống lảng nữa, trả lời câu hỏi của anh nào.”
“ Dạ… Phan Đức… có lẽ như anh ấy e ngại về xuất thân kỹ nữ của em. Anh Tâm biết không, vào cái ngày mà em bị bắt ép quay trở về Vọng Nguyệt thanh lâu, khi Kim tú bà tiết lộ thân phận của em, ánh mắt Phan Đức… khoảng khắc ấy, trái tim em như bị ai đó bóp vỡ vụn, từng mảnh vỡ ghim vào từng tất da thịt, đau đớn tủi nhục cực kỳ. Cũng vào khoảng khắc ấy, em chợt nhận ra một điều, là em quá yêu Phan Đức, yêu quá nhiều, đau thương nhận lại cũng sẽ nhiều.”
“ Em vẫn muốn gặp lại Phan Đức chứ?”
“ Chắc là không anh ạ. Trong thời gian ở đây, em đã suy nghĩ rất nhiều. Cuộc đời em có vẻ như đã được định đoạt sẵn, rằng em sẽ mãi sống trong thân phận kỹ nữ thanh lâu, cho dù người đời có tôn quý gọi em một tiếng Ngọc nữ thì đã sao, chẳng qua đó là lời châm biếm hoa mỹ mà họ dành cho em. Ngọc nữ, Kiều nữ, Đào nữ, Kỹ nữ, tất cả đều làm tại thanh khâu, trong mắt người đời, chúng em đều là kỹ nữ, đều dùng cơ thể và tài năng để mua vui cho đời. Em tự nhận bản thân hạ tiện, không xứng đứng cạnh Phan Đức, cũng không dám mơ tưởng cùng người an vui. Một thầy thuốc cao quý yêu một kỹ nữ, người đời sẽ nghĩ vì về anh ấy.”
“ Ừm, em nói cũng có đôi phần đúng. Nhưng Lệ Hoa, em thực chất đang cố lẩn tránh điều khác hơn là lẩn tránh tình yêu. Em là sợ người đời chế nhạo Phan Đức, hay là sợ Phan Đức chế nhạo em?”
Đồng tử mở to, Lệ Hoa ngỡ ngàng nhìn Thiên Tâm.
Thiên Tâm dễ dàng vạch trần lời nói nàng, khoét sau tâm can nàng, âm thầm phá vỡ từng lớp lá chắn phòng ngự của nàng.
Lời nói vừa buông xuống, Lệ Hoa ngây ngốc tại chỗ, từng giọt lệ long lanh như pha lê, lăn dài trên má rồi rơi xuống đất vỡ vụn. Lá chắn phòng ngự cuối cùng bị đánh vỡ, Lệ Hoa òa vào lòng Thiên Tâm khóc lớn, tiếng khóc trông thật thê lương, bao nỗi kìm nén lẫn uất hận bấy lâu nay đều trôi đi sạch sẽ.
Thiên Tâm vỗ về bờ vai run rẩy, đưa mắt nhìn về đóa hoa xinh đẹp nằm trên bàn. Cũng tốt, chỉ cần Lệ Hoa giải tỏa được nỗi lòng, việc còn lại trông cậy vào Phan Đức.
[ Kết quả nhận được, 3 phần do số phận an bài, 7 phần do lòng người định đoạt. Nếu bản thân đã không cố gắng, đừng than thở trách cứ ông trời. Nếu bản thân nỗ lực kiên trì, thành hay bại chẳng còn quan trọng.]
Cánh cửa ra vào của tư phòng mở toang, Kim tú bà tay cầm tẩu thuốc, ung dung bước vào bên trong. Một thân diễm lệ kiêu sa đứng trước mặt Thiên Tâm, mắt chạm mắt, Kim tú bà vui vẻ mỉm cười, mặc cho Thiên Tâm cùng Lệ Hoa đang có hành động quá mức thân mật.
Đợi Lệ Hoa khóc xong, Thiên Tâm cúi đầu, ghé vào tai Lệ Hoa nói nhỏ: “ Lệ Hoa, anh đem uy tín và danh dự của bản thân hứa với em, Phan Đức chắc chắn sẽ đến đây. Em nên cho Phan Đức một cơ hội, cũng là cho hai người một cơ hội.”
Lệ Hoa gật đầu đồng ý, nàng không rõ Phan Đức có đến hay không, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Tâm. Vùi đầu vào hõm vai Thiên Tâm, Lệ Hoa tham lam hít lấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn, thật lâu sau mới tiếc nuối buông người.
Kim tú bà nhìn một màn này của hai người, chân mày nhếch lên, ý vị thâm trường. Lệ Hoa xoay người nhìn Kim tú bà, Kim tú bà hất cằm ra ngoài cửa, ngụ ý bảo Lệ Hoa rời khỏi phòng. Lệ Hoa quan tâm nhìn Thiên Tâm, Thiên Tâm mỉm cười khẽ gật đầu trấn an, Lệ Hoa mới yên tâm rời đi. Trước khi đóng lại cánh cửa ra vào, đôi mắt long lanh vẫn luyến tiếc nhìn Thiên Tâm thêm một lần.
Kim tú bà im lặng, mí mắt nâng lên hạ xuống, thẳng thắn đánh giá Thiên Tâm một lượt.
Bà sống tại chốn thanh lâu trần tục, loại người nào cũng đã từng gặp qua, Vọng Nguyệt thanh lâu không kiên kỵ khách hàng nữ, nhưng vị nữ tử đang đứng trước mặt lại cần phải cải trang thành nam nhân để tiến vào bên trong. Đằng sau chuyện này chắc chắn là có vấn đề.
Tẩu thuốc chỉ về hướng ghế ngồi, Kim tú bà cung kính mời Thiên Tâm: “ Khách quý, mời ngồi.”
Thiên Tâm lễ phép đáp lễ, hai người tiến đến ngồi cạnh chiếc bàn gỗ được chế tác cầu kỳ. Kim tú bà nâng trà rót nước, đôi mắt gợi tình, giọng nói mềm mại như rót mật vào tay: “ Không biết khách quý và Ngọc nữ nhà ta có quan hệ như thế nào, đủ khiến cho nàng bày ra bộ dáng thân mật không cần thiết?”
Thiên Tâm thành tâm trả lời: “ Không giấu gì bà chủ, tôi và Lệ Hoa từng có một khoảng thời gian quen biết. Chúng tôi chỉ là bằng hữu, tuyệt không có chút tư tình nào.”
“ Vậy sao?” Kim tú bà nâng ly trà, giọng nói đầy ẩn ý, “ Tôi biết cả hai người sẽ không thể có tư tình nam nữ, nhưng tư tình khác, thì có lẽ sẽ có. Khách quý, ngài thấy tôi thế nào?”
Thiên Tâm mỉm cười, ngấm một ngụm trà, lời nói bông đùa: “ Bà chủ Kim nhan sắc diễm lệ, mắt nhìn tinh tế, quả thật là bậc trí tài hiếm có trong thế gian. Đối với tôi, nếu thế nhân không phân bì nam nữ, cá rằng bà chủ Kim còn có thể sải cánh bay trận trên trời cao.”
Kim tú bà nở nụ cười tươi, tiếng cười khúc khích thỏa mãn sảng khoái trong lòng, cực kỳ ưng ý với câu trả lời của Thiên Tâm. Bà đã hiểu vì sao Lệ Hoa lại nương tựa vào Thiên Tâm, trong cơ thể có vẻ yếu ớt này, lại chứa đựng một linh hồn thông tuệ nhân sinh.
Thiên Tâm hỏi ngược lại Kim tú bà: “ Giờ đến lượt tôi hỏi nhé. Bà chủ Kim thấy tôi thế nào?”
Kim tú bà tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giọng trả lời: “ Miệng lưỡi lưu loát, chắc hẳn sẽ khiến bao nữ tử thầm thương trộm nhớ.”
“ Không dám, không dám.” Thiên Tâm vui vẻ hùa theo trò đùa của Kim tú bà.