Chương 20: Giết người bịch miệng
“ Chém chết nó cho tao!!!”
Lệnh vừa buông xuống, cả ba tên côn đồ đồng loạt lao đến Thiên Tâm, đao lớn cùng mã tấu tựa như móng vuốt sói, vết chém sâu hằn rõ trên mặt đất, nơi đó từ lâu đã không còn bóng người.
Thiên Tâm lách người né tránh, ngón tay nắm thành quyền, im lặng đặt trên bụng và cằm của một tên côn đồ. Chỉ thấy hắn “ Hự” một tiếng, đầu ngước lên cao, cả người bổ nhào xuống mặt đất, đau đớn lăn lộn vài vòng.
Hai tên côn đồ chỉ khựng lại giây lát, tiếp tục hùng hổ xông vào thân ảnh nam tử đang đứng cạnh đó. Thiên Tâm dùng chân đá thanh mã tấu nằm trên đất, mã tấu theo lực đạo bay lên không trung, nương theo bàn tay người mà xông về phía trước.
Cảm nhận sát khí nồng đậm trên người Thiên Tâm, kẻ cầm đầu hoảng sợ hét lớn: “ Mau đi kêu tiếp viện.”
Tên thuộc hạ gật đầu nghe lệnh, vội vàng xoay người bỏ chạy, để lại kẻ cầm đầu ở lại giữ chân người.
Nhưng thật đáng tiếc, Thiên Tâm nào để bọn chúng có cơ hội đi gọi người chứ!
Thiên Tâm dùng lực vung cánh tay trái, mã tấu rời xoay tròn trên không trung, mang theo thứ ánh sáng sắc bén đến rợn người phóng thẳng về phía kẻ cầm đầu. Kẻ cầm đầu giật thót, theo bản năng đưa đao chắn trước ngực, thành công đỡ được nhát chém chí mạng. Bên tai truyền đến tiếng xé gió, tà áo khẽ lướt qua người hắn, nam tử di chuyển tựa bóng ma trong đêm khuya, không một tiếng động áp sát ngay sau tên thuộc hạ đang cắm đầu chạy đằng xa. Hóa ra là kế dương Đông kích Tây, hắn đã quá xem thường nam tử thoạt trông yếu đuối vô dụng này.
Thiên Tâm điểm nhẹ ngón chân, lộn thành một vòng đẹp mắt trên không trung, rồi đáp xuống ngay trước mặt tên côn đồ. Chưa kịp để hắn hoàn hồn, bàn tay mềm mại trườn từ ngực lên đến mặt, sau đó “ Rắc” một cái, tên côn đồ đồng tử giãn ra, cả người xụi lơ nằm trên mặt đất, không còn dấu hiệu của sự sống.
Kẻ cầm đầu nhìn hai thuộc hai của mình đã ngã xuống, hắn như hóa điên, chẳng màn tính mạng mà cầm đao lớn lao về phía Thiên Tâm. Thiên Tâm lựa chọn giải quyết hắn cuối cùng, chung quy cũng có lý do. Kẻ đứng đầu một tổ chức, nếu không có tài trí hơn hơn thì làm sao có thể chèo lái con thuyền lớn.
Một trận tử chiến diễn ra trên con đường đất vắng người, mặt đất khói bụi mịt mù, một lớn một nhỏ quấn ấy nhau, vũ khí sắc bén va chạm mạnh đến tóe lửa. Thiên Tâm không thích dây dưa mất thời gian, một nhát chí mạng đi qua cổ, máu tươi phun ra thấm ướt y phục kẻ cầm đầu, tiễn hắn về thế giới cực lạc.
Thiên Tâm thở ra một hơi, lắc lắc cổ vài cái, xoay người nhìn về hướng tên côn đồ đầu tiên. Tên côn đồ bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt dọa sợ, cả người run rẩy lẩy bẩy, thân dưới vì mất kiểm soát mà đại tiện ra ngoài.
Thấy người đang tiến bước về hướng này, tên côn đồ đôi chân đã mất khống chế, buộc phải dùng tứ chi bò lết trên mặt đất, miệng không ngừng buông lời cầu xin: “ Đại hiệp tha mạng, đại hiệp xin tha mạng.”
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Thiên Tâm buộc phải triệt tiêu tất cả nhân chứng có mặt tại đây, với lại đám người này vốn đã không tốt đẹp gì, cũng xem như là hắn thay trời hành đạo. Mã tấu dài kéo kê trên mặt đất, Thiên Tâm chặn lối thoát của tên côn đồ, cúi người ngồi xổm nhìn hắn. Thiên Tâm thả mã tấu rơi trên đất, đưa đôi bàn tay thon dài sờ lên gương mặt sợ hãi của hắn, nhẹ nhàng an ủi: “ Đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
Dứt lời, cổ trực tiếp bị bẻ gãy, tên côn đồ nằm úp mặt trên mặt đất, một đời người cứ thế kết thúc.
Làm xong việc, Thiên Tâm quét mắt kiểm tra một vòng, xác nhận không có ai ở gần đây, hắn xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất phi thân về hướng giao lộ chính.
Trong một góc khuất kín đáo, giọng nói nam tử thầm thì hỏi người bên cạnh: “ Hắc Cầm, nam tử kia khiến tôi nhớ đến một người.”
“ Thuộc hạ vô năng, không dám đoán ý ngài.”
Nam tử cười khúc khích, vỗ vai Hắc Cầm: “ Anh đó, tính cách quá mức khô khan. Anh và Bạch Vĩ, cho dù là song bào thai cũng không đến mức tương phản đến thế chứ.”
Hắc Cầm mặt không biến sắc, thẳng thắn trả lời: “ Tôi là tôi, Bạch Vĩ là Bạch Vĩ. Hai chúng tôi đều cùng nhau phục sự cho ngài.”
Nam tử thở một hơi dài, im lặng một lúc lâu mới ra lệnh: “ Hắc Cầm, thời gian 3 ngày, đủ chứ?”
Hắc Cầm hành lễ tiếp lệnh: “ Vâng, chủ tử”
Đợi Hắc Cầm rời khỏi, nam tử phe phẩy quạt xếp, ung dung thả bước về hướng ngược lại, lời nói nhẹ tựa lông hồng, tùy ý để cơn gió mùa xuân cuốn về hư vô: “ Hữu xạ tự nhiên hương... Đúng là cái tên vận vào con người...”
Trên thuyền, Tấn Tài ngồi đối diện Hữu Ý, cả hai giương cung bạt kiếm, chẳng ai nhường nhịn ai. Hiện tại trên thuyền không có người, hắn muốn nhân cơ hội này đối chấp một lần với Hữu Ý, để xem nữ tử này rốt cuộc có mục đích sâu xa gì.
Tấn Tài rất lý trí, trái tim sắt đá cùng bộ óc tinh ranh giúp hắn đánh mùi được sự nguy hiểm. Đối với hắn, Hữu Ý là một nhân tố không nên xuất hiện trên con thuyền này, nàng ta chủ động xuất hiện tại đây là có lý do khác.
Tấn Tài trầm giọng nghiêm túc, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “ Tôi biết rõ cô tiếp cận Thiên Tâm vì có mục đích khác. Đừng hòng dùng vẻ bề ngoài để đánh lừa tôi.”
Hữu Ý tròn xoe đôi mắt, khó hiểu hỏi: “ Anh Tài, bộ anh ghét em lắm sao?”
Tấn Tài khóe miệng nhếch lên, cười như không cười: “ Làm bộ làm tịch, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ lột lớp mặt nạ đó của cô xuống.”
Hữu Ý đưa mắt nhìn về phía cổng thành đằng xa, lời nói ẩn chứa huyền cơ: “ Thông minh quá tất bị thông minh hại. Anh Tài, anh hiểu ý nghĩa của câu này chứ?!”
“ Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy. Hữu Ý, cô thông minh hơn người, chắc hẳn sẽ hiểu rõ ý nghĩa của nó.” Tấn Tài mặt không đổi sắc, miệng lưỡi sắc bén đối đáp người.
Cả hai dành cho nhau ánh mắt thù địch, lời nói đan xem chồng chất tựa như một ma trận nghìn lớp, mỗi lớp lại ẩn chứa những cái bẫy tinh vi khó lường, sẵn sàng nuốt chửng kẻ để lộ sơ hở.
“ Tôi đã từng gặp qua vài bậc chân tu, họ lựa chọn hòa mình cùng đất trời, tránh xa chốn phàm trần lắm thị phi. Còn cô thì lại có mặt trên con thuyền này, há chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến con đường tu tập của cô sao?”
“ Anh Tài à, tu tập cũng có nhiều cách khác nhau, tu tâm tính, tu đức hạnh, tu nhân quả. Em không dám tự nhận là bậc chân tu, vì dù sao em cũng chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn nhiều điều mà bản thân cần phải học hỏi. Em đi theo anh Tâm là vì em muốn học hỏi nhiều điều từ anh ấy, còn anh Tài, anh lớn tuổi hơn em, cớ sao lại muốn nương nhờ trên con thuyền này?”
“ Thiên Tâm là ân nhân của tôi, tôi ở trên thuyền cốt là để trả ơn cứu mạng năm xưa. Còn cô, đừng nghĩ rằng những toan tính giấu kín trong đầu sẽ không một ai phát hiện, cặn bã chìm xuống, rác rưởi nổi lên, cô cũng sẽ giống như chúng nó thôi.”
“ Vậy sao? Anh đang nói em, hay là anh đang nói về chính anh vậy?!”
“ Tôi không ngại đối mặt với quá khứ của bản thân, nhưng cô có dám đối mặt với quá khứ của chính mình?”
“ Quá khứ là dĩ vãng, tương lai là ẩn số. Con người sống nay chết mai, cần gì màn đến quá khứ hay tương lai, cứ sống tốt cho hiện tại là được.”
“ Ồ, có lẽ như quá khứ của cô đã từng phải trải qua chuyện tệ hại gì đó, đến mức cô chỉ ước rằng giá như nó không xảy ra trên người mình.”
“ Anh Tài, em không muốn chúng ta phải xích mích nhau, thay vì hiềm nghi bạn hữu, cớ sao chúng ta lại không tiếp tục chung sống hòa bình trên con thuyền này nhỉ?”
“ Tôi thì sao cũng được, nhưng về phía cô, tốt nhất nên an phận thủ thường. Tôi không phải kẻ ngốc để mặc cô dắt mũi đâu!”
Hữu Ý nở nụ cười tươi, sắc mặt vui vẻ như đang tâm sự cùng người bạn, đối lập hoàn toàn với gương mặt nghiêm túc đăm chiêu của Tấn Tài. Tấn Tài không muốn nói chuyện cùng Hữu Ý, đứng dậy xoay người nhìn lên bờ, vẫy tay chào mừng Phan Đức cùng Lệ Hoa trở về thuyền.
Phan Đức nắm tay Lệ Hoa, cẩn thận dìu người bước lên thuyền. Lệ Hoa cảm nhận bầu không khí kì lạ giữa hai người, thuận miệng hỏi: “ Tấn Tài, Hữu Ý, hai người có chuyện gì sao?”
Hữu Ý xua tay trả lời: “ Anh Tài đói bụng rồi, nãy giờ cứ trông ngóng mọi người suốt.”
Phan Đức xắn tay áo lên, nhìn về hướng gian bếp, hùng hổ nhận lời: “ Hôm nay tôi sẽ trổ tài nấu ăn, chắc chắn sẽ khiến cậu mở mang tầm mắt.”
Tấn Tài khoác vai đi cùng Phan Đức, giở thói xua nịnh: “ Tài nấu ăn của thầy Đức thì không ai dám bàn cãi, để tôi vào phụ anh.”
Lệ Hoa nối bước theo sau hai nam tử, để lại Hữu Ý đứng một mình ở đầu thuyền. Hữu Ý nhìn bóng lưng ba người đi vào bên trong, nàng xoay người về hướng ngược lại, soi bóng xuống mặt nước, cái đầu lắc lư vui vẻ, nhưng nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Nghĩa Hiệp tìm kiếm Thiên Tâm khắp nơi, lúc nãy hắn cùng Thiên Tâm bước vào cổng thành Huỳnh Hoa, dòng người xô đẩy chen chúc, xe ngựa chở hàng hóa ra vào liên tục khiến hắn bị chắn tầm nhìn, thoắt cái liền mất dấu người. Nghĩ rằng Thiên Tâm có lẽ chỉ đi quanh quẩn đâu đó gần đây, hắn từ bỏ tìm người, ung dung rảo bước dọc theo hai bên đường để mua sắm vài món đồ trong có vẻ thú vị.
Mặt trời dần lên cao, ngẫm nghĩ đã đến lúc quay trở về, Nghĩa Hiệp đi lại vài vòng trên giao lộ chính, không tìm thấy Thiên Tâm, đành ngậm ngùi cầm đồ đi về hướng con sông. Hữu Ý hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn con sông trải dài. Nghĩa Hiệp nhìn thấy nàng, đưa tay lên cao vẫy vẫy thu hút sự chú ý, lớn tiếng hỏi người: “ Hữu Ý, Thiên Tâm đã lên thuyền chưa?”
“ Anh Tâm vẫn chưa quay trở về. Thầy Đức, anh Tài và chị Lệ Hoa đã về thuyền rồi ạ.” Hữu Ý trả lời.
Nghĩa Hiệp ngước mặt nhìn trời, lại quay đầu nhìn về hướng cổng thành, Thiên Tâm lười biếng thành thói, có lẽ hắn đã tìm một quán trà nào đó để ngồi tránh nắng rồi. Nghĩa Hiệp không nghĩ nhiều, cầm lấy hai túi đồ leo lên thuyền.
Trên cây lớn nằm ngay giao lộ chính, Thiên Tâm mặc bộ y phục bẩn, chân vắt chéo, cả người trải dài dọc theo nhánh cây. Tà áo bị gió thổi sang một bên, mí mắt nhắm nghiền khẽ giật vài cái, toàn thân mệt mỏi ra rời. Trận đấu lúc nãy khiến hắn tiêu hao khá nhiều thể lực, trên người lại không còn tiền, đành tạm thời biến cây lớn bên đường thành chỗ nghỉ ngơi. Một canh giờ trôi qua, mí mắt nâng lên, ánh sáng mặt mặt trời len lỏi qua tán lá rọi vào mắt Thiên Tâm, giúp người tìm lại chút tỉnh táo sau thời gian dài chìm trong mộng.
Thiên Tâm sản khoái vươn vai, hai tay nắm lấy nhánh cây, thả cơ thể rơi xuống đất. Dùng tay phủi đi lớp bụi bẩn khó xử lý trên y phục, Thiên Tâm bước nhỏ bước tiến về hướng cổng thành.
Vừa đặt chân lên thuyền, mùi hương thịt kho xộc thẳng vào mũi, kích thích cái bụng rỗng kêu lên.
“ A Tâm, ăn cơm thôi.” Nghĩa Hiệp đặt chồng chén đũa xuống bàn, nhìn bộ y phục bẩn của Thiên Tâm, hỏi xoáy một câu, “ Mới đầu năm mà đã nghịch đất rồi sao?”
Thiên Tâm giơ tay áo lên nhìn, cười trừ: “ À, chỉ là bất cẩn bị té thôi, đem giặt lại là được.”
Hữu Ý dùng tay vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh, kêu lớn: “ Anh Tâm, lại đây ngồi với em nè.”
“ Ừ” Thiên Tâm đáp lời, vui vẻ tiến vào ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.
Một bàn ăn lớn, sáu chiếc ghế nhỏ, đồ ăn nóng hổi thơm ngon, cơm trắng tỏa khói nghi ngút. Thiên Tâm âm thầm nhìn gương mặt từng người, trong lòng cảm thán không thôi. Đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được hương vị người nhà, mỗi ngày thức dậy đều được gặp những gương mặt thân quen, có người gọi hắn ăn cơm, có người quan tâm hỏi han hắn, có người suốt ngày luôn lải nhải, có người lại dịu dàng hát ca.
Thiên Tâm gắp miếng rau cho vào miệng, vừa nhai nhai vừa mỉm cười.
Thật ngon!
Ước gì... sẽ mãi luôn như vậy...
Lệnh vừa buông xuống, cả ba tên côn đồ đồng loạt lao đến Thiên Tâm, đao lớn cùng mã tấu tựa như móng vuốt sói, vết chém sâu hằn rõ trên mặt đất, nơi đó từ lâu đã không còn bóng người.
Thiên Tâm lách người né tránh, ngón tay nắm thành quyền, im lặng đặt trên bụng và cằm của một tên côn đồ. Chỉ thấy hắn “ Hự” một tiếng, đầu ngước lên cao, cả người bổ nhào xuống mặt đất, đau đớn lăn lộn vài vòng.
Hai tên côn đồ chỉ khựng lại giây lát, tiếp tục hùng hổ xông vào thân ảnh nam tử đang đứng cạnh đó. Thiên Tâm dùng chân đá thanh mã tấu nằm trên đất, mã tấu theo lực đạo bay lên không trung, nương theo bàn tay người mà xông về phía trước.
Cảm nhận sát khí nồng đậm trên người Thiên Tâm, kẻ cầm đầu hoảng sợ hét lớn: “ Mau đi kêu tiếp viện.”
Tên thuộc hạ gật đầu nghe lệnh, vội vàng xoay người bỏ chạy, để lại kẻ cầm đầu ở lại giữ chân người.
Nhưng thật đáng tiếc, Thiên Tâm nào để bọn chúng có cơ hội đi gọi người chứ!
Thiên Tâm dùng lực vung cánh tay trái, mã tấu rời xoay tròn trên không trung, mang theo thứ ánh sáng sắc bén đến rợn người phóng thẳng về phía kẻ cầm đầu. Kẻ cầm đầu giật thót, theo bản năng đưa đao chắn trước ngực, thành công đỡ được nhát chém chí mạng. Bên tai truyền đến tiếng xé gió, tà áo khẽ lướt qua người hắn, nam tử di chuyển tựa bóng ma trong đêm khuya, không một tiếng động áp sát ngay sau tên thuộc hạ đang cắm đầu chạy đằng xa. Hóa ra là kế dương Đông kích Tây, hắn đã quá xem thường nam tử thoạt trông yếu đuối vô dụng này.
Thiên Tâm điểm nhẹ ngón chân, lộn thành một vòng đẹp mắt trên không trung, rồi đáp xuống ngay trước mặt tên côn đồ. Chưa kịp để hắn hoàn hồn, bàn tay mềm mại trườn từ ngực lên đến mặt, sau đó “ Rắc” một cái, tên côn đồ đồng tử giãn ra, cả người xụi lơ nằm trên mặt đất, không còn dấu hiệu của sự sống.
Kẻ cầm đầu nhìn hai thuộc hai của mình đã ngã xuống, hắn như hóa điên, chẳng màn tính mạng mà cầm đao lớn lao về phía Thiên Tâm. Thiên Tâm lựa chọn giải quyết hắn cuối cùng, chung quy cũng có lý do. Kẻ đứng đầu một tổ chức, nếu không có tài trí hơn hơn thì làm sao có thể chèo lái con thuyền lớn.
Một trận tử chiến diễn ra trên con đường đất vắng người, mặt đất khói bụi mịt mù, một lớn một nhỏ quấn ấy nhau, vũ khí sắc bén va chạm mạnh đến tóe lửa. Thiên Tâm không thích dây dưa mất thời gian, một nhát chí mạng đi qua cổ, máu tươi phun ra thấm ướt y phục kẻ cầm đầu, tiễn hắn về thế giới cực lạc.
Thiên Tâm thở ra một hơi, lắc lắc cổ vài cái, xoay người nhìn về hướng tên côn đồ đầu tiên. Tên côn đồ bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt dọa sợ, cả người run rẩy lẩy bẩy, thân dưới vì mất kiểm soát mà đại tiện ra ngoài.
Thấy người đang tiến bước về hướng này, tên côn đồ đôi chân đã mất khống chế, buộc phải dùng tứ chi bò lết trên mặt đất, miệng không ngừng buông lời cầu xin: “ Đại hiệp tha mạng, đại hiệp xin tha mạng.”
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Thiên Tâm buộc phải triệt tiêu tất cả nhân chứng có mặt tại đây, với lại đám người này vốn đã không tốt đẹp gì, cũng xem như là hắn thay trời hành đạo. Mã tấu dài kéo kê trên mặt đất, Thiên Tâm chặn lối thoát của tên côn đồ, cúi người ngồi xổm nhìn hắn. Thiên Tâm thả mã tấu rơi trên đất, đưa đôi bàn tay thon dài sờ lên gương mặt sợ hãi của hắn, nhẹ nhàng an ủi: “ Đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
Dứt lời, cổ trực tiếp bị bẻ gãy, tên côn đồ nằm úp mặt trên mặt đất, một đời người cứ thế kết thúc.
Làm xong việc, Thiên Tâm quét mắt kiểm tra một vòng, xác nhận không có ai ở gần đây, hắn xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất phi thân về hướng giao lộ chính.
Trong một góc khuất kín đáo, giọng nói nam tử thầm thì hỏi người bên cạnh: “ Hắc Cầm, nam tử kia khiến tôi nhớ đến một người.”
“ Thuộc hạ vô năng, không dám đoán ý ngài.”
Nam tử cười khúc khích, vỗ vai Hắc Cầm: “ Anh đó, tính cách quá mức khô khan. Anh và Bạch Vĩ, cho dù là song bào thai cũng không đến mức tương phản đến thế chứ.”
Hắc Cầm mặt không biến sắc, thẳng thắn trả lời: “ Tôi là tôi, Bạch Vĩ là Bạch Vĩ. Hai chúng tôi đều cùng nhau phục sự cho ngài.”
Nam tử thở một hơi dài, im lặng một lúc lâu mới ra lệnh: “ Hắc Cầm, thời gian 3 ngày, đủ chứ?”
Hắc Cầm hành lễ tiếp lệnh: “ Vâng, chủ tử”
Đợi Hắc Cầm rời khỏi, nam tử phe phẩy quạt xếp, ung dung thả bước về hướng ngược lại, lời nói nhẹ tựa lông hồng, tùy ý để cơn gió mùa xuân cuốn về hư vô: “ Hữu xạ tự nhiên hương... Đúng là cái tên vận vào con người...”
Trên thuyền, Tấn Tài ngồi đối diện Hữu Ý, cả hai giương cung bạt kiếm, chẳng ai nhường nhịn ai. Hiện tại trên thuyền không có người, hắn muốn nhân cơ hội này đối chấp một lần với Hữu Ý, để xem nữ tử này rốt cuộc có mục đích sâu xa gì.
Tấn Tài rất lý trí, trái tim sắt đá cùng bộ óc tinh ranh giúp hắn đánh mùi được sự nguy hiểm. Đối với hắn, Hữu Ý là một nhân tố không nên xuất hiện trên con thuyền này, nàng ta chủ động xuất hiện tại đây là có lý do khác.
Tấn Tài trầm giọng nghiêm túc, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “ Tôi biết rõ cô tiếp cận Thiên Tâm vì có mục đích khác. Đừng hòng dùng vẻ bề ngoài để đánh lừa tôi.”
Hữu Ý tròn xoe đôi mắt, khó hiểu hỏi: “ Anh Tài, bộ anh ghét em lắm sao?”
Tấn Tài khóe miệng nhếch lên, cười như không cười: “ Làm bộ làm tịch, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ lột lớp mặt nạ đó của cô xuống.”
Hữu Ý đưa mắt nhìn về phía cổng thành đằng xa, lời nói ẩn chứa huyền cơ: “ Thông minh quá tất bị thông minh hại. Anh Tài, anh hiểu ý nghĩa của câu này chứ?!”
“ Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy. Hữu Ý, cô thông minh hơn người, chắc hẳn sẽ hiểu rõ ý nghĩa của nó.” Tấn Tài mặt không đổi sắc, miệng lưỡi sắc bén đối đáp người.
Cả hai dành cho nhau ánh mắt thù địch, lời nói đan xem chồng chất tựa như một ma trận nghìn lớp, mỗi lớp lại ẩn chứa những cái bẫy tinh vi khó lường, sẵn sàng nuốt chửng kẻ để lộ sơ hở.
“ Tôi đã từng gặp qua vài bậc chân tu, họ lựa chọn hòa mình cùng đất trời, tránh xa chốn phàm trần lắm thị phi. Còn cô thì lại có mặt trên con thuyền này, há chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến con đường tu tập của cô sao?”
“ Anh Tài à, tu tập cũng có nhiều cách khác nhau, tu tâm tính, tu đức hạnh, tu nhân quả. Em không dám tự nhận là bậc chân tu, vì dù sao em cũng chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn nhiều điều mà bản thân cần phải học hỏi. Em đi theo anh Tâm là vì em muốn học hỏi nhiều điều từ anh ấy, còn anh Tài, anh lớn tuổi hơn em, cớ sao lại muốn nương nhờ trên con thuyền này?”
“ Thiên Tâm là ân nhân của tôi, tôi ở trên thuyền cốt là để trả ơn cứu mạng năm xưa. Còn cô, đừng nghĩ rằng những toan tính giấu kín trong đầu sẽ không một ai phát hiện, cặn bã chìm xuống, rác rưởi nổi lên, cô cũng sẽ giống như chúng nó thôi.”
“ Vậy sao? Anh đang nói em, hay là anh đang nói về chính anh vậy?!”
“ Tôi không ngại đối mặt với quá khứ của bản thân, nhưng cô có dám đối mặt với quá khứ của chính mình?”
“ Quá khứ là dĩ vãng, tương lai là ẩn số. Con người sống nay chết mai, cần gì màn đến quá khứ hay tương lai, cứ sống tốt cho hiện tại là được.”
“ Ồ, có lẽ như quá khứ của cô đã từng phải trải qua chuyện tệ hại gì đó, đến mức cô chỉ ước rằng giá như nó không xảy ra trên người mình.”
“ Anh Tài, em không muốn chúng ta phải xích mích nhau, thay vì hiềm nghi bạn hữu, cớ sao chúng ta lại không tiếp tục chung sống hòa bình trên con thuyền này nhỉ?”
“ Tôi thì sao cũng được, nhưng về phía cô, tốt nhất nên an phận thủ thường. Tôi không phải kẻ ngốc để mặc cô dắt mũi đâu!”
Hữu Ý nở nụ cười tươi, sắc mặt vui vẻ như đang tâm sự cùng người bạn, đối lập hoàn toàn với gương mặt nghiêm túc đăm chiêu của Tấn Tài. Tấn Tài không muốn nói chuyện cùng Hữu Ý, đứng dậy xoay người nhìn lên bờ, vẫy tay chào mừng Phan Đức cùng Lệ Hoa trở về thuyền.
Phan Đức nắm tay Lệ Hoa, cẩn thận dìu người bước lên thuyền. Lệ Hoa cảm nhận bầu không khí kì lạ giữa hai người, thuận miệng hỏi: “ Tấn Tài, Hữu Ý, hai người có chuyện gì sao?”
Hữu Ý xua tay trả lời: “ Anh Tài đói bụng rồi, nãy giờ cứ trông ngóng mọi người suốt.”
Phan Đức xắn tay áo lên, nhìn về hướng gian bếp, hùng hổ nhận lời: “ Hôm nay tôi sẽ trổ tài nấu ăn, chắc chắn sẽ khiến cậu mở mang tầm mắt.”
Tấn Tài khoác vai đi cùng Phan Đức, giở thói xua nịnh: “ Tài nấu ăn của thầy Đức thì không ai dám bàn cãi, để tôi vào phụ anh.”
Lệ Hoa nối bước theo sau hai nam tử, để lại Hữu Ý đứng một mình ở đầu thuyền. Hữu Ý nhìn bóng lưng ba người đi vào bên trong, nàng xoay người về hướng ngược lại, soi bóng xuống mặt nước, cái đầu lắc lư vui vẻ, nhưng nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Nghĩa Hiệp tìm kiếm Thiên Tâm khắp nơi, lúc nãy hắn cùng Thiên Tâm bước vào cổng thành Huỳnh Hoa, dòng người xô đẩy chen chúc, xe ngựa chở hàng hóa ra vào liên tục khiến hắn bị chắn tầm nhìn, thoắt cái liền mất dấu người. Nghĩ rằng Thiên Tâm có lẽ chỉ đi quanh quẩn đâu đó gần đây, hắn từ bỏ tìm người, ung dung rảo bước dọc theo hai bên đường để mua sắm vài món đồ trong có vẻ thú vị.
Mặt trời dần lên cao, ngẫm nghĩ đã đến lúc quay trở về, Nghĩa Hiệp đi lại vài vòng trên giao lộ chính, không tìm thấy Thiên Tâm, đành ngậm ngùi cầm đồ đi về hướng con sông. Hữu Ý hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn con sông trải dài. Nghĩa Hiệp nhìn thấy nàng, đưa tay lên cao vẫy vẫy thu hút sự chú ý, lớn tiếng hỏi người: “ Hữu Ý, Thiên Tâm đã lên thuyền chưa?”
“ Anh Tâm vẫn chưa quay trở về. Thầy Đức, anh Tài và chị Lệ Hoa đã về thuyền rồi ạ.” Hữu Ý trả lời.
Nghĩa Hiệp ngước mặt nhìn trời, lại quay đầu nhìn về hướng cổng thành, Thiên Tâm lười biếng thành thói, có lẽ hắn đã tìm một quán trà nào đó để ngồi tránh nắng rồi. Nghĩa Hiệp không nghĩ nhiều, cầm lấy hai túi đồ leo lên thuyền.
Trên cây lớn nằm ngay giao lộ chính, Thiên Tâm mặc bộ y phục bẩn, chân vắt chéo, cả người trải dài dọc theo nhánh cây. Tà áo bị gió thổi sang một bên, mí mắt nhắm nghiền khẽ giật vài cái, toàn thân mệt mỏi ra rời. Trận đấu lúc nãy khiến hắn tiêu hao khá nhiều thể lực, trên người lại không còn tiền, đành tạm thời biến cây lớn bên đường thành chỗ nghỉ ngơi. Một canh giờ trôi qua, mí mắt nâng lên, ánh sáng mặt mặt trời len lỏi qua tán lá rọi vào mắt Thiên Tâm, giúp người tìm lại chút tỉnh táo sau thời gian dài chìm trong mộng.
Thiên Tâm sản khoái vươn vai, hai tay nắm lấy nhánh cây, thả cơ thể rơi xuống đất. Dùng tay phủi đi lớp bụi bẩn khó xử lý trên y phục, Thiên Tâm bước nhỏ bước tiến về hướng cổng thành.
Vừa đặt chân lên thuyền, mùi hương thịt kho xộc thẳng vào mũi, kích thích cái bụng rỗng kêu lên.
“ A Tâm, ăn cơm thôi.” Nghĩa Hiệp đặt chồng chén đũa xuống bàn, nhìn bộ y phục bẩn của Thiên Tâm, hỏi xoáy một câu, “ Mới đầu năm mà đã nghịch đất rồi sao?”
Thiên Tâm giơ tay áo lên nhìn, cười trừ: “ À, chỉ là bất cẩn bị té thôi, đem giặt lại là được.”
Hữu Ý dùng tay vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh, kêu lớn: “ Anh Tâm, lại đây ngồi với em nè.”
“ Ừ” Thiên Tâm đáp lời, vui vẻ tiến vào ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.
Một bàn ăn lớn, sáu chiếc ghế nhỏ, đồ ăn nóng hổi thơm ngon, cơm trắng tỏa khói nghi ngút. Thiên Tâm âm thầm nhìn gương mặt từng người, trong lòng cảm thán không thôi. Đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được hương vị người nhà, mỗi ngày thức dậy đều được gặp những gương mặt thân quen, có người gọi hắn ăn cơm, có người quan tâm hỏi han hắn, có người suốt ngày luôn lải nhải, có người lại dịu dàng hát ca.
Thiên Tâm gắp miếng rau cho vào miệng, vừa nhai nhai vừa mỉm cười.
Thật ngon!
Ước gì... sẽ mãi luôn như vậy...