Chương 18: Đầu xuân xui xẻo
[ Bán đạo đức mua lấy miếng ăn
Xin về chút cảm giác tồn tại
Thân côn đồ phá phách muôn lối
Mặc kệ đời chửi bới chê bai.
Cả tuổi trẻ xoáy sâu vòng lặp
Hiểu sao câu bĩ cực thái lai
Mong ai đó nhẫn nại đưa lối
Vượt bóng tối đi đến ánh mai.]
Thời gian làm thay đổi vạn vật, mặc trời di chuyển từ Đông sang Tây, khí hậu tuần hoàn theo chu kì Xuân - Hạ - Thu - Đông, hài tử trở thành người lớn, người lớn trở thành lão niên, lão niên biến thành một nắm mồ xanh cỏ. Khi vật không còn trên đời, thời gian cũng là thứ duy nhất chứng minh nó có tồn tại, bởi vì sau vài trăm năm nữa, vật chỉ còn là giấc mộng của cổ nhân, là những câu chuyện cổ tích dân gian, là những truyền thuyết lưu danh thiên cổ.
Mùa xuân, trăm hoa đua nở, không khí se lạnh pha chút nắng ấm êm dịu, vài con bướm duyên dáng lả lướt trên bãi cỏ xanh, đàn bò trưởng thành ung dung đứng gặm cỏ.
Con thuyền nhỏ xuôi về Miền Nam, dòng sông màu ngọc bích uốn lượn trải dài, cơn gió nhẹ mang theo hương thơm núi rừng luồn qua ô cửa sổ, đánh thức con sâu lười đang cuộn tròn trong lớp chăn ấm.
Thiên Tâm ngồi trên giường, hay tay chống thẳng xuống mép giường, dáng vẻ mơ mơ màng màng nhìn về cánh cửa ra vào đã mở toang. Ngẩn người một lúc lâu, Thiên Tâm đứng dậy bước ra bên ngoài, chào đón một ngày mới đầy nắng.
Nghĩ lại cũng thấy hài, Thiên Tâm sống đơn độc trên thuyền đã được 5 năm, một thân tùy hứng nay đây mai đó, chẳng cầu danh lợi, chỉ mong được an nhàn sống đến hết đời. Chỉ trong vài tháng, hắn lần lượt được gặp Nghĩa Hiệp, Lệ Hoa, Tấn Tài, Phan Đức, Hữu Ý, mỗi người mang một màu sắc riêng, cứ thế tiến vào cuộc sống hắn, tô điểm màu sắc u ám lạc lẽo của hắn.
Cũng như bây giờ đây, Nghĩa Hiệp tập kiếm ở đầu thuyền, Hữu Ý lau chùi pháp cụ ở góc trái thuyền, Tấn Tài ngồi câu cá ở góc phải thuyền, Lệ Hoa cùng Phan Đức làm bánh pha trà ở đuôi thuyền. Mỗi người đều đang chìm đắm vào niềm vui riêng, để mặc hắn nằm ngủ đến quên cả trời đất ở trong phòng.
Thiên Tâm lắc đầu cười trừ, con thuyền nhỏ này quả thật có sức chứa kinh người, hắn luôn nghĩ rằng chỉ chở được mỗi hắn, nào ngờ lại trở thành nơi sinh hoạt hằng ngày của 6 người. Lệ Hoa đã nói đúng, con thuyền này không hề nhỏ, chẳng qua là nhỏ ở trong mắt hắn.
“ Ăn điểm tâm thôi.” Giọng nói của Lệ Hoa cắt ngang mạch suy nghĩ của Thiên Tâm. Thiên Tâm “ Ừ ” một tiếng, bước đến ngồi vào chiếc ghế trống cạnh bàn.
“ Tấn Tài, anh câu được mấy con rồi?” Hữu Ý hỏi.
“ Chưa được con nào.” Tấn Tài nhún vai trả lời.
“ Dành cần câu với tôi, kết quả lại chẳng câu được con nào.” Nghĩa Hiệp cười, vẻ mặt đắc thắng trêu người.
“ Ừ, tôi không bằng cậu, cậu là nhất.” Tấn Tài vui vẻ tung hứng, bầu không khí rộn ràng tiếng cười đùa.
Thiên Tâm chuyển đề tài sang Phan Đức cùng Lệ Hoa: “ Thầy Đức ở Vọng Nguyệt Thanh Lâu cũng đã một khoảng thời gian, tôi còn tưởng là thầy ở rể luôn ấy chứ.”
Hai tai Phan Đức đỏ cả lên, ngại nhùng trả lời: “ Tôi, tôi cũng muốn lắm, nhưng bà chủ Kim chê nuôi tôi tốn gạo, bảo tôi dắt Lệ Hoa tự ra ngoài kiếm cơm.”
“ Phải không?” Thiên Tâm cố tình đẩy người vào thế khó, 4 cặp mắt nhìn chằm chằm vào Phan Đức, ép người kể chuyện.
Lệ Hoa tủm tỉm cười, nắm lấy bàn tay Phan Đức vỗ về. Phan Đức như được tiếp thêm sức mạnh, bình ổn lại cảm xúc, từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc.
Trong thời gian ba tháng tại Vọng Nguyệt Thanh Lâu, Phan Đức bị bóc lột sức lao động kinh khủng, hắn phải chẻ củi, nấu ăn, giặt đồ, dọn bàn, còn phải chăm sóc vườn hoa, chuẩn bệnh cho nhân công ở đó. Thức dậy và giờ Mẹo, làm việc quần quật đến giờ Tý, nghỉ ngơi nửa canh giờ vào giữa trưa, hắn cứ say mê làm việc đến quên cả thời gian, đến mức quên cả thời hạn ba tháng mà Kim tú bà đã đưa trước đó.
Thời gian sinh sống tại thanh lâu giúp hắn khai rộng tam quan, càng khiến hắn khâm phục tài đức của Kim tú bà. Vọng Nguyệt thanh lâu trở thành thanh lâu nổi danh nhất trong phạm vi ba thành, ắc cũng có nguyên do của nó. Những nữ tử đang làm việc tại đây đều có những quá khứ bất hạnh, phần lớn là những nô lệ bị bán đi, một số khác thì bị lừa bán vào đây, chỉ có số ít người là tự nguyện bán thân vì miếng cơm manh áo. Tại đây, nữ tử được phân theo cấp bậc tùy vào sở trường và nguyện vọng cá nhân, số tiền họ kiếm được phụ thuộc vào khả năng làm việc và chất lượng khách hàng, làm nhiều được nhiều, làm ít thì được ít. Phan Đức chưa từng thấy các nàng ganh ghét hay đố kị nhau, trên gương mặt mọi người đều treo nụ cười thật lòng, vui vẻ vì được làm việc tại Vọng Nguyệt thanh lâu.
Kim tú bà chưa bao giờ bán các nàng cho khách hàng để đem về làm tiểu thiếp, nhưng nếu được người mình yêu đích thân đến chuộc người, Kim tú bà sẵn sàng tổ chức một buổi lễ nho nhỏ, mặc lên người các nàng y phục lộng lẫy xa hoa, tận tay dắt người đường hoàng bước ra khỏi cửa lớn thanh lâu.
Phan Đức từng cùng Lệ Hoa đưa tiễn một Đào nữ và một Kỹ nữ rời khỏi thanh lâu, cả hai nàng lúc ấy đã khóc rất lớn, mọi người ôm nhau luyến tiếc chia xa. Bầu không khí ấm áp khi ấy khiến lòng hắn nặng trĩu, phải chăng người đời đã quá khắc nghiệt với cái danh kỹ nữ, quá dè bỉu chốn thanh lâu nồng nặc mùi son phấn, quá khinh thường những con người đang hết lòng làm việc tại đây.
Nhờ được Kim tú bà hết lòng rèn giũa, dáng vóc thư sinh của Phan Đức dần khỏe khoắn hơn, cơ thể linh hoạt, giỏi chuyện bếp núc, tháo vác việc nhà. Hắn được ở cạnh Lệ Hoa, hằng ngày ngồi cạnh tâm sự, tình yêu dành cho nàng càng lúc càng dạt dào.
Thời hạn ba tháng đã hết, Kim tú bà đồng ý để hắn cùng nàng rời khỏi Vọng Nguyệt thanh lâu. Lệ Hoa quỳ xuống dập đầu ba cái, tình mẫu tử chính thức được thiết lập, tiếng gọi “ Mẹ ơi ” của nàng khiến Kim tú bà rơi lệ trong hạnh phúc. Nhưng ngay giây phút Lệ Hoa cùng bà quyến luyến khó rời xa, bà lại tặng cho hắn một cái tát trời giáng, bảo rằng đó là món quà đặc biệt dành tặng cho hắn. Kim tú bà cảnh cáo Phan Đức, nếu để Lệ Hoa của bà chịu uất ức nào, bà sẽ đích thân lột da mặt của hắn xuống. Phan Đức hiểu là bà đang lo lắng cho nàng, nhưng hắn vẫn có cảm giác sợ sợ, kiểu như bà sẽ thật sự lột lấy da mặt của hắn.
Nghe đến món quà đặc biệt của Kim tú bà, cả bốn người đều đồng loạt phun nước trà khỏi miệng, Hữu Ý còn phô trương cười lớn một trận. Phan Đức nhìn một màn trước mắt, cái đầu càng cúi thấp xuống, vành tai đỏ ửng như ớt, cơ hồ sắp bốc khói đến nơi.
Thiên Tâm ho nhẹ trấn định mọi người, tiếp tục hỏi Phan Đức: “ Vậy sao hai người không dành thời gian để vui đắp tình cảm ở một nơi nào đó, mà lại lựa chọn trèo lên thuyền ở cùng chúng tôi chứ?!”
Lệ Hoa quét mắt một vòng quanh bốn người, không tim không phổi trả lời: “ Bởi vì chúng tôi muốn phát cơm chó đó.”
“...”
Một khoảng im lặng kéo dài, cả bốn người không hẹn mà đứng phắt dậy, mỗi người đi về một góc thuyền, chẳng thèm nói năng gì nữa. Lệ Hoa cười vui vẻ vì được như ý nguyện, Phan Đức hạnh phúc nắm tay nàng, càng thưởng thức trí tuệ cùng tài ăn nói duyên dáng của nàng. Nàng tỏa sáng lấp lánh như vậy, làm sao hắn có thể rời mắt khỏi nàng chứ...
Thành Huỳnh Hoa.
Cơn mưa nhỏ phản phất trong gió, gột rửa từng viên mái ngói cổ kính, tưới mát trăm hoa đua sắc dọc theo hai bên đường. Sáu người cùng nhau rời thuyền, mỗi người một bộ y phục mới, hân hoan du xuân trên con phố đông người qua lại.
Đầu xuân, người người tấp nập ra vào cổng thành, xe ngựa chở hàng hóa lỉnh kỉnh, tiếng người nói chuyện pha tạp vào nhau, bầu không khí rộn ràng mang theo đôi phần hỗn tạp khiến Thiên Tâm bối rối, bước chân vô thức di chuyển theo dòng người đông nghịt.
Thiên Tâm cứ đi mãi, chẳng biết đã đi được bao lâu, bước chân hắn mới dừng lại, ngơ ngẩn nhìn bối cảnh xa lạ xung quanh. Lúc nãy, hắn lựa chọn rẽ phải, tách bản thân khỏi con đường giao lộ chính, sau đó thả tâm hồn trên mây được một khoảng thời gian khá lâu, khi lấy lại được nhận thức thì đã đứng tại nơi này.
Thiên Tâm đảo mắt một vòng, con đường đất dưới chân vẫn kéo dài về trước, những túp lều sập xệ bàn bày bán những món đồ kì lạ, vài tên côn đồ thân hình to lớn bặm trợn cách không xa đang ngồi đánh bạc, trên tay vẫn còn cằm gậy gộc cùng mã tấu. Thiên Tâm thong thả đi về trước, chưa đi được mấy bước liền bị chặn đường.
Trước mặt Thiên Tâm là một tên côn đồ dáng người mập mạp, hắn cúi đầu nhìn Thiên Tâm, ỷ thế hiếp người: “ Này, có tiền không?”
Thiên Tâm ngước mặt lên, thật thà gật đầu: “ Có.”
Tên côn đồ bất ngờ vì có kẻ không sợ hắn, hắn cầm khúc gậy lớn đặt lên vai Thiên Tâm, giọng nói tăng thêm vài phần đe dọa: “ Có tiền thì khôn hồn giao nộp ra hết đây, nếu không thì...”
“ Tiền đây”. Tên côn đồ còn chưa nói hết câu, Thiên Tâm đã đặt túi tiền vào tay hắn, tiếp tục nói, “ Đại hiệp tấm lòng rộng lượng, chắc chắn sẽ không làm khó một kẻ hiểu chuyện như tôi chứ?”
Tên côn đồ nhìn về kẻ cầm đầu, thấy hắn ngoắt ngoắt tay ngụ ý thả người, tên côn đồ cũng không làm khó, hàm răng thối nhe ra, buông lời cảnh cáo: “ Cút đi. Chớ kể lể hay bẩm báo với nha môn, không là không xong với tao đâu?”
“ Vâng, tiểu nhân đã biết.” Thiên Tâm cúi nhẹ người, lịch sự hành lễ với tên côn đồ cùng đám đồng mình đang ngồi cạnh đó. Xong chuyện, bàn chân chưa kịp nhấc khỏi mặt đất, kẻ cầm đầu đã lên tiếng chặn người, “ Tưởng đi dễ dàng vậy sao?”
Thiên Tâm chớp mắt một cái, trong lòng thầm than phiền phức, ngoài mặt vẫn giữ nét nho nhã, khóe miệng cong lên hòa ái nhìn người.
Kẻ cầm đầu có làm ra cháy nắng, đôi mắt trắng dã dữ tợn, thịt trên người săn lại thành từng tảng lớn, vài vết sẹo hằn sâu trên hai bên cánh tay, vết thương góc trái trán đã đóng vảy từ lâu, bàn tay phải cầm lơi thanh mã tấu dài 13 tấc. Hắn ngồi trên bao tải cỏ, phần lưng tựa vào đống hàng hóa chất đằng sau, miệng nốc liên hồi mấy hớp rượu gạo. Đám côn đồ rất nghe lời hắn, chín tên đứng vây thành vòng tròn, nhốt cừu non Thiên Tâm vào trung tâm.
Kẻ cầm đầu tùy ý ném bình rượu trống rỗng xuống mặt đất, chiếc bình vỡ tan tành, mảnh vỡ lớn nhỏ lăn lốc nghiêng ngả trái phải. Kẻ cầm đầu vươn vai đứng dậy, cầm mã tấu kiêu ngạo bước vào vòng tròn, đứng trước mặt Thiên Tâm, hai chân xoạc rộng ngang vai, hất cằm giễu oai: “ Mày muốn đi ra khỏi nơi này thì phải bò qua háng tao như một con chó. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo, tao nhất định sẽ giữ lời.”
Thiên Tâm nhìn mười tên cao lớn thô kệch trước mặt, trên người nồng mùi rượu, tay nắm chặt vũ khí, hôm nay tâm trạng hắn tốt, không muốn dây dưa tốn sức với đám não ngắn thì ra oai này làm gì.
Thiên Tâm trưng ra đôi mắt nai tơ, đáp ứng kẻ cầm đầu: “ Vâng, tôi sẽ làm theo lời của đại hiệp.”
Cả người Thiên Tâm hạ thấp xuống, đầu gối sắp chạm xuống đất, từ sau lưng truyền đến tiếng động, một kẻ côn đồ bị xô mạnh về phía trước, mất thăng bằng ngã nhào trên mặt đất. Vòng tròn kín lộ ra một khoảng trống, một nam tử thân cao 8 thước, nước da nâu khỏe khoắn được trán bóng bằng mồ hôi, chân mày rậm rạp, gương mặt nóng nảy thiếu kiên nhẫn, trên vai vác theo đống củi lớn được sắp cột cẩn thận.
Dấu chân mạnh mẽ dậm nát đá sỏi, hắn bước thẳng đến trước mặt kẻ cầm đầu, thô lỗ phun ra hai từ: “ Tránh ra.”
Kẻ cầm đầu tức giận, bước lên 2 bước, mặt áp sát mặt, hàm răng nghiến keng két: “ Mẹ mày, muốn chết không?!”
Chẳng đợi được câu trả lời, cả người kẻ cầm đầu đã bị đẩy lùi về sau vài bước, nam tử vách củi vừa dùng một tay đẩy người, vòng tròn người bị chọc lủng thành hai lỗ, Thiên Tâm nhanh chóng nối chân chạy theo nam tử vác củi lao ra khỏi vòng vây.
Kẻ cầm đầu ngẩn người một lúc, hoàn hồn trở lại, hắn nào chịu được nổi nhục này, chĩa mã tấu vào bóng lưng của nam tử, hét lớn: “ Chém chết mẹ nó cho tao!”
Xin về chút cảm giác tồn tại
Thân côn đồ phá phách muôn lối
Mặc kệ đời chửi bới chê bai.
Cả tuổi trẻ xoáy sâu vòng lặp
Hiểu sao câu bĩ cực thái lai
Mong ai đó nhẫn nại đưa lối
Vượt bóng tối đi đến ánh mai.]
Thời gian làm thay đổi vạn vật, mặc trời di chuyển từ Đông sang Tây, khí hậu tuần hoàn theo chu kì Xuân - Hạ - Thu - Đông, hài tử trở thành người lớn, người lớn trở thành lão niên, lão niên biến thành một nắm mồ xanh cỏ. Khi vật không còn trên đời, thời gian cũng là thứ duy nhất chứng minh nó có tồn tại, bởi vì sau vài trăm năm nữa, vật chỉ còn là giấc mộng của cổ nhân, là những câu chuyện cổ tích dân gian, là những truyền thuyết lưu danh thiên cổ.
Mùa xuân, trăm hoa đua nở, không khí se lạnh pha chút nắng ấm êm dịu, vài con bướm duyên dáng lả lướt trên bãi cỏ xanh, đàn bò trưởng thành ung dung đứng gặm cỏ.
Con thuyền nhỏ xuôi về Miền Nam, dòng sông màu ngọc bích uốn lượn trải dài, cơn gió nhẹ mang theo hương thơm núi rừng luồn qua ô cửa sổ, đánh thức con sâu lười đang cuộn tròn trong lớp chăn ấm.
Thiên Tâm ngồi trên giường, hay tay chống thẳng xuống mép giường, dáng vẻ mơ mơ màng màng nhìn về cánh cửa ra vào đã mở toang. Ngẩn người một lúc lâu, Thiên Tâm đứng dậy bước ra bên ngoài, chào đón một ngày mới đầy nắng.
Nghĩ lại cũng thấy hài, Thiên Tâm sống đơn độc trên thuyền đã được 5 năm, một thân tùy hứng nay đây mai đó, chẳng cầu danh lợi, chỉ mong được an nhàn sống đến hết đời. Chỉ trong vài tháng, hắn lần lượt được gặp Nghĩa Hiệp, Lệ Hoa, Tấn Tài, Phan Đức, Hữu Ý, mỗi người mang một màu sắc riêng, cứ thế tiến vào cuộc sống hắn, tô điểm màu sắc u ám lạc lẽo của hắn.
Cũng như bây giờ đây, Nghĩa Hiệp tập kiếm ở đầu thuyền, Hữu Ý lau chùi pháp cụ ở góc trái thuyền, Tấn Tài ngồi câu cá ở góc phải thuyền, Lệ Hoa cùng Phan Đức làm bánh pha trà ở đuôi thuyền. Mỗi người đều đang chìm đắm vào niềm vui riêng, để mặc hắn nằm ngủ đến quên cả trời đất ở trong phòng.
Thiên Tâm lắc đầu cười trừ, con thuyền nhỏ này quả thật có sức chứa kinh người, hắn luôn nghĩ rằng chỉ chở được mỗi hắn, nào ngờ lại trở thành nơi sinh hoạt hằng ngày của 6 người. Lệ Hoa đã nói đúng, con thuyền này không hề nhỏ, chẳng qua là nhỏ ở trong mắt hắn.
“ Ăn điểm tâm thôi.” Giọng nói của Lệ Hoa cắt ngang mạch suy nghĩ của Thiên Tâm. Thiên Tâm “ Ừ ” một tiếng, bước đến ngồi vào chiếc ghế trống cạnh bàn.
“ Tấn Tài, anh câu được mấy con rồi?” Hữu Ý hỏi.
“ Chưa được con nào.” Tấn Tài nhún vai trả lời.
“ Dành cần câu với tôi, kết quả lại chẳng câu được con nào.” Nghĩa Hiệp cười, vẻ mặt đắc thắng trêu người.
“ Ừ, tôi không bằng cậu, cậu là nhất.” Tấn Tài vui vẻ tung hứng, bầu không khí rộn ràng tiếng cười đùa.
Thiên Tâm chuyển đề tài sang Phan Đức cùng Lệ Hoa: “ Thầy Đức ở Vọng Nguyệt Thanh Lâu cũng đã một khoảng thời gian, tôi còn tưởng là thầy ở rể luôn ấy chứ.”
Hai tai Phan Đức đỏ cả lên, ngại nhùng trả lời: “ Tôi, tôi cũng muốn lắm, nhưng bà chủ Kim chê nuôi tôi tốn gạo, bảo tôi dắt Lệ Hoa tự ra ngoài kiếm cơm.”
“ Phải không?” Thiên Tâm cố tình đẩy người vào thế khó, 4 cặp mắt nhìn chằm chằm vào Phan Đức, ép người kể chuyện.
Lệ Hoa tủm tỉm cười, nắm lấy bàn tay Phan Đức vỗ về. Phan Đức như được tiếp thêm sức mạnh, bình ổn lại cảm xúc, từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc.
Trong thời gian ba tháng tại Vọng Nguyệt Thanh Lâu, Phan Đức bị bóc lột sức lao động kinh khủng, hắn phải chẻ củi, nấu ăn, giặt đồ, dọn bàn, còn phải chăm sóc vườn hoa, chuẩn bệnh cho nhân công ở đó. Thức dậy và giờ Mẹo, làm việc quần quật đến giờ Tý, nghỉ ngơi nửa canh giờ vào giữa trưa, hắn cứ say mê làm việc đến quên cả thời gian, đến mức quên cả thời hạn ba tháng mà Kim tú bà đã đưa trước đó.
Thời gian sinh sống tại thanh lâu giúp hắn khai rộng tam quan, càng khiến hắn khâm phục tài đức của Kim tú bà. Vọng Nguyệt thanh lâu trở thành thanh lâu nổi danh nhất trong phạm vi ba thành, ắc cũng có nguyên do của nó. Những nữ tử đang làm việc tại đây đều có những quá khứ bất hạnh, phần lớn là những nô lệ bị bán đi, một số khác thì bị lừa bán vào đây, chỉ có số ít người là tự nguyện bán thân vì miếng cơm manh áo. Tại đây, nữ tử được phân theo cấp bậc tùy vào sở trường và nguyện vọng cá nhân, số tiền họ kiếm được phụ thuộc vào khả năng làm việc và chất lượng khách hàng, làm nhiều được nhiều, làm ít thì được ít. Phan Đức chưa từng thấy các nàng ganh ghét hay đố kị nhau, trên gương mặt mọi người đều treo nụ cười thật lòng, vui vẻ vì được làm việc tại Vọng Nguyệt thanh lâu.
Kim tú bà chưa bao giờ bán các nàng cho khách hàng để đem về làm tiểu thiếp, nhưng nếu được người mình yêu đích thân đến chuộc người, Kim tú bà sẵn sàng tổ chức một buổi lễ nho nhỏ, mặc lên người các nàng y phục lộng lẫy xa hoa, tận tay dắt người đường hoàng bước ra khỏi cửa lớn thanh lâu.
Phan Đức từng cùng Lệ Hoa đưa tiễn một Đào nữ và một Kỹ nữ rời khỏi thanh lâu, cả hai nàng lúc ấy đã khóc rất lớn, mọi người ôm nhau luyến tiếc chia xa. Bầu không khí ấm áp khi ấy khiến lòng hắn nặng trĩu, phải chăng người đời đã quá khắc nghiệt với cái danh kỹ nữ, quá dè bỉu chốn thanh lâu nồng nặc mùi son phấn, quá khinh thường những con người đang hết lòng làm việc tại đây.
Nhờ được Kim tú bà hết lòng rèn giũa, dáng vóc thư sinh của Phan Đức dần khỏe khoắn hơn, cơ thể linh hoạt, giỏi chuyện bếp núc, tháo vác việc nhà. Hắn được ở cạnh Lệ Hoa, hằng ngày ngồi cạnh tâm sự, tình yêu dành cho nàng càng lúc càng dạt dào.
Thời hạn ba tháng đã hết, Kim tú bà đồng ý để hắn cùng nàng rời khỏi Vọng Nguyệt thanh lâu. Lệ Hoa quỳ xuống dập đầu ba cái, tình mẫu tử chính thức được thiết lập, tiếng gọi “ Mẹ ơi ” của nàng khiến Kim tú bà rơi lệ trong hạnh phúc. Nhưng ngay giây phút Lệ Hoa cùng bà quyến luyến khó rời xa, bà lại tặng cho hắn một cái tát trời giáng, bảo rằng đó là món quà đặc biệt dành tặng cho hắn. Kim tú bà cảnh cáo Phan Đức, nếu để Lệ Hoa của bà chịu uất ức nào, bà sẽ đích thân lột da mặt của hắn xuống. Phan Đức hiểu là bà đang lo lắng cho nàng, nhưng hắn vẫn có cảm giác sợ sợ, kiểu như bà sẽ thật sự lột lấy da mặt của hắn.
Nghe đến món quà đặc biệt của Kim tú bà, cả bốn người đều đồng loạt phun nước trà khỏi miệng, Hữu Ý còn phô trương cười lớn một trận. Phan Đức nhìn một màn trước mắt, cái đầu càng cúi thấp xuống, vành tai đỏ ửng như ớt, cơ hồ sắp bốc khói đến nơi.
Thiên Tâm ho nhẹ trấn định mọi người, tiếp tục hỏi Phan Đức: “ Vậy sao hai người không dành thời gian để vui đắp tình cảm ở một nơi nào đó, mà lại lựa chọn trèo lên thuyền ở cùng chúng tôi chứ?!”
Lệ Hoa quét mắt một vòng quanh bốn người, không tim không phổi trả lời: “ Bởi vì chúng tôi muốn phát cơm chó đó.”
“...”
Một khoảng im lặng kéo dài, cả bốn người không hẹn mà đứng phắt dậy, mỗi người đi về một góc thuyền, chẳng thèm nói năng gì nữa. Lệ Hoa cười vui vẻ vì được như ý nguyện, Phan Đức hạnh phúc nắm tay nàng, càng thưởng thức trí tuệ cùng tài ăn nói duyên dáng của nàng. Nàng tỏa sáng lấp lánh như vậy, làm sao hắn có thể rời mắt khỏi nàng chứ...
Thành Huỳnh Hoa.
Cơn mưa nhỏ phản phất trong gió, gột rửa từng viên mái ngói cổ kính, tưới mát trăm hoa đua sắc dọc theo hai bên đường. Sáu người cùng nhau rời thuyền, mỗi người một bộ y phục mới, hân hoan du xuân trên con phố đông người qua lại.
Đầu xuân, người người tấp nập ra vào cổng thành, xe ngựa chở hàng hóa lỉnh kỉnh, tiếng người nói chuyện pha tạp vào nhau, bầu không khí rộn ràng mang theo đôi phần hỗn tạp khiến Thiên Tâm bối rối, bước chân vô thức di chuyển theo dòng người đông nghịt.
Thiên Tâm cứ đi mãi, chẳng biết đã đi được bao lâu, bước chân hắn mới dừng lại, ngơ ngẩn nhìn bối cảnh xa lạ xung quanh. Lúc nãy, hắn lựa chọn rẽ phải, tách bản thân khỏi con đường giao lộ chính, sau đó thả tâm hồn trên mây được một khoảng thời gian khá lâu, khi lấy lại được nhận thức thì đã đứng tại nơi này.
Thiên Tâm đảo mắt một vòng, con đường đất dưới chân vẫn kéo dài về trước, những túp lều sập xệ bàn bày bán những món đồ kì lạ, vài tên côn đồ thân hình to lớn bặm trợn cách không xa đang ngồi đánh bạc, trên tay vẫn còn cằm gậy gộc cùng mã tấu. Thiên Tâm thong thả đi về trước, chưa đi được mấy bước liền bị chặn đường.
Trước mặt Thiên Tâm là một tên côn đồ dáng người mập mạp, hắn cúi đầu nhìn Thiên Tâm, ỷ thế hiếp người: “ Này, có tiền không?”
Thiên Tâm ngước mặt lên, thật thà gật đầu: “ Có.”
Tên côn đồ bất ngờ vì có kẻ không sợ hắn, hắn cầm khúc gậy lớn đặt lên vai Thiên Tâm, giọng nói tăng thêm vài phần đe dọa: “ Có tiền thì khôn hồn giao nộp ra hết đây, nếu không thì...”
“ Tiền đây”. Tên côn đồ còn chưa nói hết câu, Thiên Tâm đã đặt túi tiền vào tay hắn, tiếp tục nói, “ Đại hiệp tấm lòng rộng lượng, chắc chắn sẽ không làm khó một kẻ hiểu chuyện như tôi chứ?”
Tên côn đồ nhìn về kẻ cầm đầu, thấy hắn ngoắt ngoắt tay ngụ ý thả người, tên côn đồ cũng không làm khó, hàm răng thối nhe ra, buông lời cảnh cáo: “ Cút đi. Chớ kể lể hay bẩm báo với nha môn, không là không xong với tao đâu?”
“ Vâng, tiểu nhân đã biết.” Thiên Tâm cúi nhẹ người, lịch sự hành lễ với tên côn đồ cùng đám đồng mình đang ngồi cạnh đó. Xong chuyện, bàn chân chưa kịp nhấc khỏi mặt đất, kẻ cầm đầu đã lên tiếng chặn người, “ Tưởng đi dễ dàng vậy sao?”
Thiên Tâm chớp mắt một cái, trong lòng thầm than phiền phức, ngoài mặt vẫn giữ nét nho nhã, khóe miệng cong lên hòa ái nhìn người.
Kẻ cầm đầu có làm ra cháy nắng, đôi mắt trắng dã dữ tợn, thịt trên người săn lại thành từng tảng lớn, vài vết sẹo hằn sâu trên hai bên cánh tay, vết thương góc trái trán đã đóng vảy từ lâu, bàn tay phải cầm lơi thanh mã tấu dài 13 tấc. Hắn ngồi trên bao tải cỏ, phần lưng tựa vào đống hàng hóa chất đằng sau, miệng nốc liên hồi mấy hớp rượu gạo. Đám côn đồ rất nghe lời hắn, chín tên đứng vây thành vòng tròn, nhốt cừu non Thiên Tâm vào trung tâm.
Kẻ cầm đầu tùy ý ném bình rượu trống rỗng xuống mặt đất, chiếc bình vỡ tan tành, mảnh vỡ lớn nhỏ lăn lốc nghiêng ngả trái phải. Kẻ cầm đầu vươn vai đứng dậy, cầm mã tấu kiêu ngạo bước vào vòng tròn, đứng trước mặt Thiên Tâm, hai chân xoạc rộng ngang vai, hất cằm giễu oai: “ Mày muốn đi ra khỏi nơi này thì phải bò qua háng tao như một con chó. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo, tao nhất định sẽ giữ lời.”
Thiên Tâm nhìn mười tên cao lớn thô kệch trước mặt, trên người nồng mùi rượu, tay nắm chặt vũ khí, hôm nay tâm trạng hắn tốt, không muốn dây dưa tốn sức với đám não ngắn thì ra oai này làm gì.
Thiên Tâm trưng ra đôi mắt nai tơ, đáp ứng kẻ cầm đầu: “ Vâng, tôi sẽ làm theo lời của đại hiệp.”
Cả người Thiên Tâm hạ thấp xuống, đầu gối sắp chạm xuống đất, từ sau lưng truyền đến tiếng động, một kẻ côn đồ bị xô mạnh về phía trước, mất thăng bằng ngã nhào trên mặt đất. Vòng tròn kín lộ ra một khoảng trống, một nam tử thân cao 8 thước, nước da nâu khỏe khoắn được trán bóng bằng mồ hôi, chân mày rậm rạp, gương mặt nóng nảy thiếu kiên nhẫn, trên vai vác theo đống củi lớn được sắp cột cẩn thận.
Dấu chân mạnh mẽ dậm nát đá sỏi, hắn bước thẳng đến trước mặt kẻ cầm đầu, thô lỗ phun ra hai từ: “ Tránh ra.”
Kẻ cầm đầu tức giận, bước lên 2 bước, mặt áp sát mặt, hàm răng nghiến keng két: “ Mẹ mày, muốn chết không?!”
Chẳng đợi được câu trả lời, cả người kẻ cầm đầu đã bị đẩy lùi về sau vài bước, nam tử vách củi vừa dùng một tay đẩy người, vòng tròn người bị chọc lủng thành hai lỗ, Thiên Tâm nhanh chóng nối chân chạy theo nam tử vác củi lao ra khỏi vòng vây.
Kẻ cầm đầu ngẩn người một lúc, hoàn hồn trở lại, hắn nào chịu được nổi nhục này, chĩa mã tấu vào bóng lưng của nam tử, hét lớn: “ Chém chết mẹ nó cho tao!”