Chương 13: Không mắng nhau sẽ không quen biết
Một nhà bốn người dùng bữa trưa tại nhà thầy Ba Đắc, vợ thầy Ba Đắc cũng là người bản địa giống như ông. Con gái năm nay đã ngoài 30 tuổi, đã lập gia đình, nhà nằm ở gần cuối thôn, cách nhà ông khoảng đâu đó hơn mười cái nhà.
Trong suốt quá trình ăn, Thiên Tâm hầu như chỉ ăn thức ăn đã được ba người gắp sẵn vào bát, hiếm khi thấy hắn động đũa vào dĩa thức ăn trên bàn. Nghĩa Hiệp thấy điệu bộ chán ăn của hắn, đành phải ra tay gắp thức ăn đặt trên chén cơm trắng kia.
Trước đây, khi cả hai cùng sinh sống trên thuyền, Thiên Tâm đôi khi cũng trưng ra vẻ mặt chán ăn như vậy, có lúc thì bỏ một bữa cơm,có lúc lại bỏ ăn cả một ngày. Cơ thể ốm yếu như que củi kia của Thiên Tâm cũng do lười ăn ham ngủ mà ra, Nghĩa Hiệp lại không thích bộ dáng đó của hắn, đành phải sắn tay áo ép hắn ăn uống đủ ba bữa một ngày. Thiên Tâm ban đầu còn dọa đuổi Nghĩa Hiệp xuống thuyền, chê hắn phiền phức này nọ. Nhưng thời gian dần trôi, lá gan của Nghĩa Hiệp càng lớn, khiến Thiên Tâm chỉ biết lắc đầu mặc người chăm sóc.
Trong mắt Thiên Tâm, Nghĩa Hiệp đích thị là một tên nhóc to xác thích lo chuyện bao đồng. Còn đối với Nghĩa Hiệp, hắn từ lâu đã xem Thiên Tâm là em trai, một người em trai cất chứa nhiều bí mật!
Thiên Tâm và Nghĩa Hiệp vừa nhai thức ăn trong miệng vừa chăm chú lắng nghe sự việc đang rầm rộ khắp thôn làng.
Qua lời kể từ vợ thầy Ba Đắc, nhà ông Bảy Xui vừa mới tìm được thằng con trai sau hai ngày mất tích, điều đặc biệt là thằng bé được tìm thấy ở một nơi cách rất xa thôn làng. Thằng Bình - con trai của ông Bảy Xui - năm nay vừa tròn 9 tuổi, là một cậu bé hoạt bát đáng yêu. Vào cái ngày trước khi cậu mất tích, như thường lệ, cậu cùng với đám trẻ khác trong thôn có ra bụi chuối trồng ở cuối thôn để chơi trốn tìm. Nhà ông Bảy Xui chờ đến tối muộn vẫn không thấy con trai trở về, liền huy động người nhà cùng người trong thôn chia nhau tìm kiếm. Chẳng ai ngờ rằng một đứa trẻ sẽ đi xa đến tận gần thượng nguồn của con suối, chưa kể còn tìm thấy trong tình trạng bị mắc kẹt ở một mỏm đá, cả người chằn chịt vết thương lớn nhỏ. Mặc dù thằng Bình vẫn còn sống, nhưng nó cứ nằm im như vậy, khiến cả nhà sốt ruột không thôi. Ông Bảy có mời thầy Ba Đắc qua chuẩn bệnh, rồi lại mời thầy phù thủy đến kiểm tra. Thông qua lời nói của thầy phù thủy, thằng Bình có khả năng cao là đã bị người khác rút hồn phách khỏi thân xác. Còn đối với thầy Ba Đắc, thằng bé đã bị tổn thương bên trong nội tại, có thể sẽ mãi sống cuộc sống vô tri vô giác.
Trong lúc vợ thầy Ba Đắc nói chuyện ngoài lề về ông Bảy Xui, Nghĩa Hiệp khẽ nghiêng đầu ghé vào tai Thiên Tâm nói nhỏ: “ Lúc cõng cậu tôi có đi ngang qua chỗ này, người ta tập trung vây xem đông lắm. Mà phải công nhận là chỗ đó cách thôn làng một đoạn khá xa, làm sao nó có thể tự mình đi đến tận đó được?.”
Thiên Tâm nhỏ tiếng trả lời: “ Không, nó không hẳn ở đó, nó phải nằm ở một nơi xa hơn.”
Nghĩa Hiệp tròn xoe đôi mắt nhìn Thiên Tâm, lời nói của Thiên Tâm khiến hắn lờ mờ nhớ lại một vài đoạn đối thoại vào sáng nay, nhưng lúc ấy hắn chỉ tập trung hoàn toàn vào nam tử trên lưng, nào có thời gian nán lại nơi đó lâu. Lúc hắn tiếp cận chốn đông người vây xem, có người nói rằng nếu đứa trẻ không bị mắc kẹt ở mỏm đá thì có lẽ đã tiếp tục trôi xuống phía dưới. Một số người bảo rằng nó đã bị ai đó rủ đi tắm suối, số khác lại đồn rằng nó bị kẻ xấu bắt cóc nhưng may mắn bỏ trốn được, chỉ có phần ít người nói rằng ông Bảy Xui đã đắc tội người ta nên mới bị trả thù như vậy.
Chẳng ai biết được thằng Bình thực sự đã trải qua những gì trong suốt hai ngày bị mất tích, nhưng dù sao đứa trẻ đã được quay trở về nhà, hiện giờ chỉ cần tìm được cách khiến nó tỉnh lại, mọi thắc mắc trong lòng người dân ắc sẽ được giải đáp.
Thầy Ba Đắc lo lắng cho sức khỏe của Thiên Tâm, một hai đòi giữ người ở lại vài ngày để theo dõi. Thiên Tâm đương nhiên không đồng ý, hắn nóng lòng muốn nhanh chóng tiếp tục hành trình, lại bị Nghĩa Hiệp kẹp cổ cưỡng chế kéo xuống yên ngựa. Nghĩa Hiệp hung hăng gõ vào đầu hắn, bộ dáng y hệt người anh trai đang bắt lỗi em trai mình. Thể lực Thiên Tâm lúc này chỉ còn được ba phần, vì không muốn đôi co với tên nam tử to xác bên cạnh, đành mặc cho nam tử tùy ý ngẫu hứng.
Buổi chiều.
Con suối róc rách vui tai chảy ngang qua thôn làng, đàn cá nhỏ thi nhau đụng vào đôi chân trắng đang ngâm trong nước. Trên mỏm đá bằng phẳng khô ráo, Thiên Tâm nằm ngửa mặt nhìn trời, đôi đồng tử giãn nở trong hốc mắt dường như không phản ứng gì với ánh nắng gắt trên cao.
Nghĩa Hiệp đã rời đi được một khoảng thời gian, lúc nãy hắn vừa phát hiện một con thỏ rừng chạy ngang qua đây, liền hí hửng vách kiếm đuổi theo truy bắt. Trước khi rời đi, Nghĩa Hiệp còn dặn dò Thiên Tâm đừng đi lại lung tung, rồi dặn hắn chỉ được chơi nước trên bờ, cấm xuống tắm dưới suối.
Nhớ lại biểu cảm ông cụ non của Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm mỉm cười vui vẻ. Từ lúc nào mà một vị kiếm khách nghiêm túc như hắn lại trở thành một tên lắm lời đến mức vậy.
Thiên Tâm ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, chuyên tâm lắng nghe âm thanh xung quanh. Dòng nước chảy róc rách, lá rừng xào xạc, chim hót líu lo. Âm thanh tinh khiết thuần túy phút chốc bị phá vỡ bởi thanh âm mắng chửi người.
“ Nhìn! Nhìn! Nhìn! Nhìn cái gì cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy cô nương xin đẹp à?”
“ Cô nương xinh đẹp thì thấy rồi, nhưng mụ dạ xoa mắng cười thì lần đầu được thấy đấy.”
“ Hừ! Nhìn tổng thể thì cũng cao ráo anh tuấn, chỉ tiếc là có cái tính đàn bà, ngay cả một con thỏ rừng cũng đòi cướp cho bằng được.”
“ Thỏ này là do tôi bắt được, cô có ngon từ tự đi mà săn lấy, việc gì phải đứng ở đây tranh với tôi.”
“ Bắt được thì đã sao? Con thỏ này là tôi nhìn thấy trước, tự dưng anh xuất hiện cướp nó đi. Nói xem, nếu là anh thì anh có tức không?”
“ Được, xem như là cô đúng. Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.”
“ Này, ăn nói cho đàng hoàng! Ai là kẻ tiểu nhân?... Đứng lại, tôi không phải ăn xin, không nhận đồ bố thí... Anh đứng lại đó. Anh có giỏi thì đánh với tôi một trận... Này!”
Một nam một nữ cãi nhau kéo từ trong rừng đến tận bên suối, âm thanh đinh tai nhức óc dồn dập khiến Thiên Tâm khẽ nhăn mày. Hắn ngước mặt nhìn hai thân ảnh mờ ảo không rõ ràng đang tiến về phía mình, nam tử linh hoạt nhảy trên từng mỏm đá, nữ tử thì vừa gọi người vừa đuổi theo sau.
“ A Tâm, chúng ta đi thôi.” Nghĩa Hiệp vươn tay đỡ Thiên Tâm đang ngồi trên mỏm đá, hắn không muốn tốn thời gian dây dưa với một cô nương bất chấp lý lẽ kia.
“ Chuyện gì vậy?” Thiên Tâm khựng người lại, tò mò nhìn thân ảnh đang tiến gần đến chỗ bọn họ.
“ Không có gì, chúng ta mau đi thôi.” Nghĩa Hiệp nhanh chóng giục người rời khỏi.
“ Đứa nào bỏ chạy, đứa đó là chó.” Tiếng nói vọng tới của nữ tử thành công ngăn cản bước chân của Nghĩa Hiệp, hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng, bàn tay dùng lực siết chặt vỏ kiếm, kiềm chế lửa giận sôi sục trong lòng.
“ Chào cô nương, lần đầu gặp mặt.” Thiên Tâm đôi mắt cong thành vầng trăng, cúi nhẹ người hành lễ.
“ Lần đầu gặp mặt”. Nữ tử vui vẻ đáp lời, “ Tôi tên Trần Hữu Ý, 17 tuổi, hành nghề bắt ma đã được một vài năm. Xin mạn phép được hỏi quý danh của công tử?”
“ Tôi tên Thiên Tâm, 20 tuổi, chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề.” Thiên Tâm chỉ tay về hướng Nghĩa Hiệp, “ Vị này mà Nghĩa Hiệp, 23 tuổi, là một vị kiếm khách thích chu du khắp nơi.”
Thiên Tâm thầm đánh giá nữ tử trước mặt. Hữu Ý chỉ cao hơn vai hắn một chút, bộ y phục rộng thùng thình càng làm nổi bật vóc dáng nhỏ bé đáng yêu. Hắn không nhìn rõ ngũ quan của nàng, nhưng với giọng nói lí lách cùng điệu bộ hung hăng ban nãy, nếu để nàng ở cạnh Nghĩa Hiệp một thời gian chắc hẳn sẽ có kịch hay để xem.
Hữu Ý rất có cảm tình với Thiên Tâm, so với cái tên nam tử thô lỗ kia, Thiên Tâm trông thật hòa nhã dễ gần làm sao. Cũng đúng thôi, một miếng thịt dai khó nhai thì làm sao có cửa so với miếng điểm tâm mềm mịn được. Mà khoan đã, Thiên Tâm... điểm tâm? Sao lại hợp vần đến thế nhỉ?
Hữu Ý chớp chớp mắt vài cái, cười thích thú với suy nghĩ tự phát ban nãy. Thiên Tâm nghe được tiếng cười khúc khích trước mặt, hắn liếc nhìn Nghĩa Hiệp đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lại nhìn về gương mặt mờ ảo không rõ ngũ quan của Hữu Ý: “ Cô nương trông rất là vui vẻ.”
Hữu Ý nhận ra bản thân thất lễ liền đưa tay che miệng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “ Phải rồi, dù sao chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt, hay là cùng nhau ăn thịt thỏ nhé.”
Nghĩa Hiệp tính mở miệng từ chối, Thiên Tâm vội nắm lấy cổ tay hắn, nở nụ cười nhận lời: “ Được thôi.”
Mùi thịt nướng lan tỏa trong không gian, tiếng củi lửa nổ lộp bộp, tiếng lèo xèo của nước mỡ khi chảy xuống than nóng. Nghĩa Hiệp ngồi xổm cầm xiên thịt thỏ quay vòng tròn, lâu lậu lại xoay đầu nhìn về thân ảnh nam nữ tử đang ngồi đằng sau lưng.
Trên khúc gỗ lớn, Thiên Tâm ngồi thẳng lưng, ý cười treo trên gương mặt, kiên nhẫn lắng nghe từng lời nói của nữ tử ngồi cạnh. Hữu Ý gương mặt hồng hào, hai má bánh bao lên xuống liên tục, tự hào kể về quá trình nàng hành đạo bắt ma. Mặc dù chỉ 17 tuổi, nhưng nàng đã theo sư phụ học nghệ từ nhỏ, 15 tuổi đã xuống núi trải nghiệm thực tế, với kiến thức đã học cùng với những lần thực chiến gian khổ, nàng đã rèn luyện khả năng sinh tồn cực tốt, một thân nữ tử ra Bắc vào Nam há chẳng phải chuyện gì to tát.
Thiên Tâm hỏi Hữu Ý: “ Lần này em đến đây, chắc hẳn cũng có liên quan đến tâm linh nhỉ?”
Hữu Ý hất cằm đắc ý: “ Đương nhiên rồi. Em có quan sát khu vực này, xung quanh đây âm khí nồng đậm bất thường, chắc chắn là có vấn đề.”
“ Vậy sao?” Thiên Tâm nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên, “ Nếu theo kinh nghiệm của em, em sẽ lý giải như thế nào?”
Hữu Ý đưa mắt nhìn tứ hướng, xác nhận gần đây không có ai mới ghé vào tai Thiên Tâm nói nhỏ: “ Theo như em nghĩ, khả năng cao là trên ngọn núi bên kia đang có một thầy pháp nào đó luyện tà thuật. Đêm mai sẽ là đêm trăng máu, rất phù hợp để lập đàn phép hiến tế.”
Nghĩa Hiệp vốn không tin vào chuyện ma quỷ, nhanh chóng xen vào cuộc hội thoại giữa hai người: “ Làm gì có ma quỷ nào, toàn là tự bịa ra để hù dọa nhau. A Tâm, cậu vốn thông minh sáng suốt, sao lại tin vào mấy lời nói của cô ta.”
Hữu Ý hừ lạnh, buông lời thách thức: “ Chỉ có kẻ nông cạn mới không rõ trần thế. Cậu cứ chờ đó, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ cho cậu đích thân trải nghiệm.”
“ Được thôi, tôi sẽ chờ.” Nghĩa Hiệp nhếch miệng xem thường Hữu Ý. Hắn cầm xiên thịt thỏ đã được nướng chính tiến đến ngồi đối diện hai người, một tay xé cái đùi thỏ đưa nam tử trước mặt. Hữu Ý giơ móng vuốt nhỏ đoạt lấy xiên thịt nướng, nhe răng cắn lấy một miếng thịt nhai nhồm nhoàm.
Thiên Tâm bị động tác đáng yêu của nàng chọc cười, Nghĩa Hiệp không rảnh đôi co với tiểu cô nương tính khí nóng nảy này, chỉ đành tiến đến ngồi cạnh Thiên Tâm, đưa mắt nhìn bầu trời chiều rực rỡ sắc cam.
Đợi khi mọi người đã ăn xong, Nghĩa Hiệp lên tiếng nhắc nhở: “ Thời gian không còn sớm. A Tâm, chúng ta quay trở về thôi.”
Thiên Tâm gật đầu đồng ý. Cả ba người đứng chào tạm biệt nhau, Hữu Ý nhảy chân sáo đi đến nhà ông Bảy Xui, còn hai nam tử xoay người tiến vào trong sân nhà thầy Ba Đắc.
“ Xuýt nữa thì quên mất chuyện này.” Hữu Ý sực nhớ đến một chuyện, nét mặt tức thì trở nên giảo hoạt, nhanh chóng gọi Nghĩa Hiệp, “ Đêm nay tôi có làm lễ tế gọi hồn, nếu anh Hiệp muốn trải nghiệm chuyện tâm linh thì hãy đến khúc suối đằng kia, tôi sẽ cho anh tận mắt chứng kiến.”
Nghĩa Hiệp đáp lời: “ Được. Một lời đã định.”
Thiên Tâm nhìn bóng lưng dần xa của Hữu Ý, hắn dùng lực huýt cùi chỏ tay vào mạn sườn Nghĩa Hiệp, nói đùa: “ Ây da, Anh Hiệp từ lúc nào lại trở nên lắm lời thế nhỉ? Số lần anh trò chuyện cùng Lệ Hoa xem ra còn không nhiều bằng tiểu cô nương kia.”
Nghĩa Hiệp xoa xoa chỗ đau, đáp lời: “ Nào có chứ. Chỉ là cô bé kia xấc xược thành thói, ăn nói vô phép, cần phải có người trị thì mới ngoan được.”
Thiên Tâm nhướn mày: “ Vậy sao? Hay là anh đã động tâm với người ta mất rồi?”
“ Chỉ vừa mới gặp, sao có thể nói động tâm là động tâm.” Nghĩa Hiệp nghĩ thấy bản thân hôm nay có chút kỳ lạ, liền quở giọng trách mắng Thiên Tâm, “ Còn cậu nữa, tính tình thì lên xuống thất thường, sức khỏe cũng lúc tốt lúc tệ. Chỉ có mỗi cái miệng là luôn ổn định nhất.”
Thiên Tâm nở nụ cười: “ Anh là đang khen tôi, hay là đang mắng tôi vậy!”
Nghĩa Nghiệp trả lời: “ Tùy cậu.”
Trong suốt quá trình ăn, Thiên Tâm hầu như chỉ ăn thức ăn đã được ba người gắp sẵn vào bát, hiếm khi thấy hắn động đũa vào dĩa thức ăn trên bàn. Nghĩa Hiệp thấy điệu bộ chán ăn của hắn, đành phải ra tay gắp thức ăn đặt trên chén cơm trắng kia.
Trước đây, khi cả hai cùng sinh sống trên thuyền, Thiên Tâm đôi khi cũng trưng ra vẻ mặt chán ăn như vậy, có lúc thì bỏ một bữa cơm,có lúc lại bỏ ăn cả một ngày. Cơ thể ốm yếu như que củi kia của Thiên Tâm cũng do lười ăn ham ngủ mà ra, Nghĩa Hiệp lại không thích bộ dáng đó của hắn, đành phải sắn tay áo ép hắn ăn uống đủ ba bữa một ngày. Thiên Tâm ban đầu còn dọa đuổi Nghĩa Hiệp xuống thuyền, chê hắn phiền phức này nọ. Nhưng thời gian dần trôi, lá gan của Nghĩa Hiệp càng lớn, khiến Thiên Tâm chỉ biết lắc đầu mặc người chăm sóc.
Trong mắt Thiên Tâm, Nghĩa Hiệp đích thị là một tên nhóc to xác thích lo chuyện bao đồng. Còn đối với Nghĩa Hiệp, hắn từ lâu đã xem Thiên Tâm là em trai, một người em trai cất chứa nhiều bí mật!
Thiên Tâm và Nghĩa Hiệp vừa nhai thức ăn trong miệng vừa chăm chú lắng nghe sự việc đang rầm rộ khắp thôn làng.
Qua lời kể từ vợ thầy Ba Đắc, nhà ông Bảy Xui vừa mới tìm được thằng con trai sau hai ngày mất tích, điều đặc biệt là thằng bé được tìm thấy ở một nơi cách rất xa thôn làng. Thằng Bình - con trai của ông Bảy Xui - năm nay vừa tròn 9 tuổi, là một cậu bé hoạt bát đáng yêu. Vào cái ngày trước khi cậu mất tích, như thường lệ, cậu cùng với đám trẻ khác trong thôn có ra bụi chuối trồng ở cuối thôn để chơi trốn tìm. Nhà ông Bảy Xui chờ đến tối muộn vẫn không thấy con trai trở về, liền huy động người nhà cùng người trong thôn chia nhau tìm kiếm. Chẳng ai ngờ rằng một đứa trẻ sẽ đi xa đến tận gần thượng nguồn của con suối, chưa kể còn tìm thấy trong tình trạng bị mắc kẹt ở một mỏm đá, cả người chằn chịt vết thương lớn nhỏ. Mặc dù thằng Bình vẫn còn sống, nhưng nó cứ nằm im như vậy, khiến cả nhà sốt ruột không thôi. Ông Bảy có mời thầy Ba Đắc qua chuẩn bệnh, rồi lại mời thầy phù thủy đến kiểm tra. Thông qua lời nói của thầy phù thủy, thằng Bình có khả năng cao là đã bị người khác rút hồn phách khỏi thân xác. Còn đối với thầy Ba Đắc, thằng bé đã bị tổn thương bên trong nội tại, có thể sẽ mãi sống cuộc sống vô tri vô giác.
Trong lúc vợ thầy Ba Đắc nói chuyện ngoài lề về ông Bảy Xui, Nghĩa Hiệp khẽ nghiêng đầu ghé vào tai Thiên Tâm nói nhỏ: “ Lúc cõng cậu tôi có đi ngang qua chỗ này, người ta tập trung vây xem đông lắm. Mà phải công nhận là chỗ đó cách thôn làng một đoạn khá xa, làm sao nó có thể tự mình đi đến tận đó được?.”
Thiên Tâm nhỏ tiếng trả lời: “ Không, nó không hẳn ở đó, nó phải nằm ở một nơi xa hơn.”
Nghĩa Hiệp tròn xoe đôi mắt nhìn Thiên Tâm, lời nói của Thiên Tâm khiến hắn lờ mờ nhớ lại một vài đoạn đối thoại vào sáng nay, nhưng lúc ấy hắn chỉ tập trung hoàn toàn vào nam tử trên lưng, nào có thời gian nán lại nơi đó lâu. Lúc hắn tiếp cận chốn đông người vây xem, có người nói rằng nếu đứa trẻ không bị mắc kẹt ở mỏm đá thì có lẽ đã tiếp tục trôi xuống phía dưới. Một số người bảo rằng nó đã bị ai đó rủ đi tắm suối, số khác lại đồn rằng nó bị kẻ xấu bắt cóc nhưng may mắn bỏ trốn được, chỉ có phần ít người nói rằng ông Bảy Xui đã đắc tội người ta nên mới bị trả thù như vậy.
Chẳng ai biết được thằng Bình thực sự đã trải qua những gì trong suốt hai ngày bị mất tích, nhưng dù sao đứa trẻ đã được quay trở về nhà, hiện giờ chỉ cần tìm được cách khiến nó tỉnh lại, mọi thắc mắc trong lòng người dân ắc sẽ được giải đáp.
Thầy Ba Đắc lo lắng cho sức khỏe của Thiên Tâm, một hai đòi giữ người ở lại vài ngày để theo dõi. Thiên Tâm đương nhiên không đồng ý, hắn nóng lòng muốn nhanh chóng tiếp tục hành trình, lại bị Nghĩa Hiệp kẹp cổ cưỡng chế kéo xuống yên ngựa. Nghĩa Hiệp hung hăng gõ vào đầu hắn, bộ dáng y hệt người anh trai đang bắt lỗi em trai mình. Thể lực Thiên Tâm lúc này chỉ còn được ba phần, vì không muốn đôi co với tên nam tử to xác bên cạnh, đành mặc cho nam tử tùy ý ngẫu hứng.
Buổi chiều.
Con suối róc rách vui tai chảy ngang qua thôn làng, đàn cá nhỏ thi nhau đụng vào đôi chân trắng đang ngâm trong nước. Trên mỏm đá bằng phẳng khô ráo, Thiên Tâm nằm ngửa mặt nhìn trời, đôi đồng tử giãn nở trong hốc mắt dường như không phản ứng gì với ánh nắng gắt trên cao.
Nghĩa Hiệp đã rời đi được một khoảng thời gian, lúc nãy hắn vừa phát hiện một con thỏ rừng chạy ngang qua đây, liền hí hửng vách kiếm đuổi theo truy bắt. Trước khi rời đi, Nghĩa Hiệp còn dặn dò Thiên Tâm đừng đi lại lung tung, rồi dặn hắn chỉ được chơi nước trên bờ, cấm xuống tắm dưới suối.
Nhớ lại biểu cảm ông cụ non của Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm mỉm cười vui vẻ. Từ lúc nào mà một vị kiếm khách nghiêm túc như hắn lại trở thành một tên lắm lời đến mức vậy.
Thiên Tâm ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, chuyên tâm lắng nghe âm thanh xung quanh. Dòng nước chảy róc rách, lá rừng xào xạc, chim hót líu lo. Âm thanh tinh khiết thuần túy phút chốc bị phá vỡ bởi thanh âm mắng chửi người.
“ Nhìn! Nhìn! Nhìn! Nhìn cái gì cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy cô nương xin đẹp à?”
“ Cô nương xinh đẹp thì thấy rồi, nhưng mụ dạ xoa mắng cười thì lần đầu được thấy đấy.”
“ Hừ! Nhìn tổng thể thì cũng cao ráo anh tuấn, chỉ tiếc là có cái tính đàn bà, ngay cả một con thỏ rừng cũng đòi cướp cho bằng được.”
“ Thỏ này là do tôi bắt được, cô có ngon từ tự đi mà săn lấy, việc gì phải đứng ở đây tranh với tôi.”
“ Bắt được thì đã sao? Con thỏ này là tôi nhìn thấy trước, tự dưng anh xuất hiện cướp nó đi. Nói xem, nếu là anh thì anh có tức không?”
“ Được, xem như là cô đúng. Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.”
“ Này, ăn nói cho đàng hoàng! Ai là kẻ tiểu nhân?... Đứng lại, tôi không phải ăn xin, không nhận đồ bố thí... Anh đứng lại đó. Anh có giỏi thì đánh với tôi một trận... Này!”
Một nam một nữ cãi nhau kéo từ trong rừng đến tận bên suối, âm thanh đinh tai nhức óc dồn dập khiến Thiên Tâm khẽ nhăn mày. Hắn ngước mặt nhìn hai thân ảnh mờ ảo không rõ ràng đang tiến về phía mình, nam tử linh hoạt nhảy trên từng mỏm đá, nữ tử thì vừa gọi người vừa đuổi theo sau.
“ A Tâm, chúng ta đi thôi.” Nghĩa Hiệp vươn tay đỡ Thiên Tâm đang ngồi trên mỏm đá, hắn không muốn tốn thời gian dây dưa với một cô nương bất chấp lý lẽ kia.
“ Chuyện gì vậy?” Thiên Tâm khựng người lại, tò mò nhìn thân ảnh đang tiến gần đến chỗ bọn họ.
“ Không có gì, chúng ta mau đi thôi.” Nghĩa Hiệp nhanh chóng giục người rời khỏi.
“ Đứa nào bỏ chạy, đứa đó là chó.” Tiếng nói vọng tới của nữ tử thành công ngăn cản bước chân của Nghĩa Hiệp, hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng, bàn tay dùng lực siết chặt vỏ kiếm, kiềm chế lửa giận sôi sục trong lòng.
“ Chào cô nương, lần đầu gặp mặt.” Thiên Tâm đôi mắt cong thành vầng trăng, cúi nhẹ người hành lễ.
“ Lần đầu gặp mặt”. Nữ tử vui vẻ đáp lời, “ Tôi tên Trần Hữu Ý, 17 tuổi, hành nghề bắt ma đã được một vài năm. Xin mạn phép được hỏi quý danh của công tử?”
“ Tôi tên Thiên Tâm, 20 tuổi, chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề.” Thiên Tâm chỉ tay về hướng Nghĩa Hiệp, “ Vị này mà Nghĩa Hiệp, 23 tuổi, là một vị kiếm khách thích chu du khắp nơi.”
Thiên Tâm thầm đánh giá nữ tử trước mặt. Hữu Ý chỉ cao hơn vai hắn một chút, bộ y phục rộng thùng thình càng làm nổi bật vóc dáng nhỏ bé đáng yêu. Hắn không nhìn rõ ngũ quan của nàng, nhưng với giọng nói lí lách cùng điệu bộ hung hăng ban nãy, nếu để nàng ở cạnh Nghĩa Hiệp một thời gian chắc hẳn sẽ có kịch hay để xem.
Hữu Ý rất có cảm tình với Thiên Tâm, so với cái tên nam tử thô lỗ kia, Thiên Tâm trông thật hòa nhã dễ gần làm sao. Cũng đúng thôi, một miếng thịt dai khó nhai thì làm sao có cửa so với miếng điểm tâm mềm mịn được. Mà khoan đã, Thiên Tâm... điểm tâm? Sao lại hợp vần đến thế nhỉ?
Hữu Ý chớp chớp mắt vài cái, cười thích thú với suy nghĩ tự phát ban nãy. Thiên Tâm nghe được tiếng cười khúc khích trước mặt, hắn liếc nhìn Nghĩa Hiệp đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lại nhìn về gương mặt mờ ảo không rõ ngũ quan của Hữu Ý: “ Cô nương trông rất là vui vẻ.”
Hữu Ý nhận ra bản thân thất lễ liền đưa tay che miệng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “ Phải rồi, dù sao chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt, hay là cùng nhau ăn thịt thỏ nhé.”
Nghĩa Hiệp tính mở miệng từ chối, Thiên Tâm vội nắm lấy cổ tay hắn, nở nụ cười nhận lời: “ Được thôi.”
Mùi thịt nướng lan tỏa trong không gian, tiếng củi lửa nổ lộp bộp, tiếng lèo xèo của nước mỡ khi chảy xuống than nóng. Nghĩa Hiệp ngồi xổm cầm xiên thịt thỏ quay vòng tròn, lâu lậu lại xoay đầu nhìn về thân ảnh nam nữ tử đang ngồi đằng sau lưng.
Trên khúc gỗ lớn, Thiên Tâm ngồi thẳng lưng, ý cười treo trên gương mặt, kiên nhẫn lắng nghe từng lời nói của nữ tử ngồi cạnh. Hữu Ý gương mặt hồng hào, hai má bánh bao lên xuống liên tục, tự hào kể về quá trình nàng hành đạo bắt ma. Mặc dù chỉ 17 tuổi, nhưng nàng đã theo sư phụ học nghệ từ nhỏ, 15 tuổi đã xuống núi trải nghiệm thực tế, với kiến thức đã học cùng với những lần thực chiến gian khổ, nàng đã rèn luyện khả năng sinh tồn cực tốt, một thân nữ tử ra Bắc vào Nam há chẳng phải chuyện gì to tát.
Thiên Tâm hỏi Hữu Ý: “ Lần này em đến đây, chắc hẳn cũng có liên quan đến tâm linh nhỉ?”
Hữu Ý hất cằm đắc ý: “ Đương nhiên rồi. Em có quan sát khu vực này, xung quanh đây âm khí nồng đậm bất thường, chắc chắn là có vấn đề.”
“ Vậy sao?” Thiên Tâm nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên, “ Nếu theo kinh nghiệm của em, em sẽ lý giải như thế nào?”
Hữu Ý đưa mắt nhìn tứ hướng, xác nhận gần đây không có ai mới ghé vào tai Thiên Tâm nói nhỏ: “ Theo như em nghĩ, khả năng cao là trên ngọn núi bên kia đang có một thầy pháp nào đó luyện tà thuật. Đêm mai sẽ là đêm trăng máu, rất phù hợp để lập đàn phép hiến tế.”
Nghĩa Hiệp vốn không tin vào chuyện ma quỷ, nhanh chóng xen vào cuộc hội thoại giữa hai người: “ Làm gì có ma quỷ nào, toàn là tự bịa ra để hù dọa nhau. A Tâm, cậu vốn thông minh sáng suốt, sao lại tin vào mấy lời nói của cô ta.”
Hữu Ý hừ lạnh, buông lời thách thức: “ Chỉ có kẻ nông cạn mới không rõ trần thế. Cậu cứ chờ đó, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ cho cậu đích thân trải nghiệm.”
“ Được thôi, tôi sẽ chờ.” Nghĩa Hiệp nhếch miệng xem thường Hữu Ý. Hắn cầm xiên thịt thỏ đã được nướng chính tiến đến ngồi đối diện hai người, một tay xé cái đùi thỏ đưa nam tử trước mặt. Hữu Ý giơ móng vuốt nhỏ đoạt lấy xiên thịt nướng, nhe răng cắn lấy một miếng thịt nhai nhồm nhoàm.
Thiên Tâm bị động tác đáng yêu của nàng chọc cười, Nghĩa Hiệp không rảnh đôi co với tiểu cô nương tính khí nóng nảy này, chỉ đành tiến đến ngồi cạnh Thiên Tâm, đưa mắt nhìn bầu trời chiều rực rỡ sắc cam.
Đợi khi mọi người đã ăn xong, Nghĩa Hiệp lên tiếng nhắc nhở: “ Thời gian không còn sớm. A Tâm, chúng ta quay trở về thôi.”
Thiên Tâm gật đầu đồng ý. Cả ba người đứng chào tạm biệt nhau, Hữu Ý nhảy chân sáo đi đến nhà ông Bảy Xui, còn hai nam tử xoay người tiến vào trong sân nhà thầy Ba Đắc.
“ Xuýt nữa thì quên mất chuyện này.” Hữu Ý sực nhớ đến một chuyện, nét mặt tức thì trở nên giảo hoạt, nhanh chóng gọi Nghĩa Hiệp, “ Đêm nay tôi có làm lễ tế gọi hồn, nếu anh Hiệp muốn trải nghiệm chuyện tâm linh thì hãy đến khúc suối đằng kia, tôi sẽ cho anh tận mắt chứng kiến.”
Nghĩa Hiệp đáp lời: “ Được. Một lời đã định.”
Thiên Tâm nhìn bóng lưng dần xa của Hữu Ý, hắn dùng lực huýt cùi chỏ tay vào mạn sườn Nghĩa Hiệp, nói đùa: “ Ây da, Anh Hiệp từ lúc nào lại trở nên lắm lời thế nhỉ? Số lần anh trò chuyện cùng Lệ Hoa xem ra còn không nhiều bằng tiểu cô nương kia.”
Nghĩa Hiệp xoa xoa chỗ đau, đáp lời: “ Nào có chứ. Chỉ là cô bé kia xấc xược thành thói, ăn nói vô phép, cần phải có người trị thì mới ngoan được.”
Thiên Tâm nhướn mày: “ Vậy sao? Hay là anh đã động tâm với người ta mất rồi?”
“ Chỉ vừa mới gặp, sao có thể nói động tâm là động tâm.” Nghĩa Hiệp nghĩ thấy bản thân hôm nay có chút kỳ lạ, liền quở giọng trách mắng Thiên Tâm, “ Còn cậu nữa, tính tình thì lên xuống thất thường, sức khỏe cũng lúc tốt lúc tệ. Chỉ có mỗi cái miệng là luôn ổn định nhất.”
Thiên Tâm nở nụ cười: “ Anh là đang khen tôi, hay là đang mắng tôi vậy!”
Nghĩa Nghiệp trả lời: “ Tùy cậu.”