Chương 33: Lập kế hoạch
Edit: Mưa
———
Mì Ý Phó Văn Thiện làm rất ngon, nhưng Tạ Vãn Tinh chỉ ăn một nửa rồi không ăn vô nữa.
Trong lòng anh khó chịu muốn chết nhưng không thể tìm được chỗ trút ra.
Bởi vì Phó Văn Thiện không làm sai gì cả.
Bọn họ chỉ là bạn tình, mà Phó Văn Thiện một không ngoại tình, hai không mờ ám với người khác. Ngay cả Diêu Nhận này cũng là chuyện cũ mấy năm trước còn sót lại.
Đúng là bạn tình gương mẫu, căn bản không có lỗi gì cả. Chỉ là do tâm trạng anh có vấn đề mà thôi.
Phó Văn Thiện cũng nhận ra Tạ Vãn Tinh ăn không nhiều: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị anh à?"
Tạ Vãn Tinh nói, "Không phải, tại tôi không thấy thèm ăn lắm thôi."
"Vậy anh muốn ăn gì? Cần tôi đặt cơm giúp anh không?" Phó Văn Thiện không nghĩ nhiều.
Tạ Vãn Tinh lắc đầu: "Bây giờ tôi không muốn ăn cơm."
Anh cắn môi dưới, cố nén cảm giác xấu hổ: "Tôi muốn ăn cậu."
Đây là lời trắng trợn nhất mà Tạ Vãn Tinh từng nói trong đời. Vừa nói xong, anh đã hận không thể tìm đại cái lỗ nào đó chui xuống ngay lập tức. Đã vậy còn phải giả vờ bình tĩnh, chỉ có vành tai ửng đỏ để lộ nỗi lo lắng trong lòng anh mà thôi.
Đúng là anh muốn làm tình với Phó Văn Thiện, nhưng cũng không phải vì dục vọng. Mà bởi vì hiện tại anh cực kỳ muốn Phó Văn Thiện ôm anh, hôn anh, mượn điều này để xoa dịu cảm giác lo được lo mất trong lòng mình.
Ít nhất khi ôm anh, Phó Văn Thiện hoàn toàn thuộc về anh, không một ai có thể cướp hắn đi được.
Anh không thể can thiệp vào quá khứ của Phó Văn Thiện. Nhưng ít nhất, một phần của Phó Văn Thiện hiện tại vẫn thuộc về anh.
Tạ Vãn Tinh cảm thấy bản thân hơi thiếu tự trọng, cực kỳ giống nam phụ ác độc dù không chiếm được trái tim nam chính thì cũng phải chiếm được thân xác của hắn như trong tiểu thuyết.
Cho nên anh rất sợ Phó Văn Thiện sẽ nhận ra tâm tư của mình, vậy thì quá chật vật, cũng quá đáng thương.
Anh cố ý giả vờ bình tĩnh, nâng chân lên dùng mắt cá chân cọ xát trên cẳng chân của Phó Văn Thiện, tỏ vẻ quyến rũ trêu chọc hắn: "Hôm qua cậu nói sẽ đến nhưng cuối cùng lại không đến."
Phó Văn Thiện ngơ ngác trong một giây.
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nếu như bình thường, Tạ Vãn Tinh nói vậy với hắn thì hắn có thể sung sướng tới mức bay lên ngay lập tức.
Nhưng tối qua hắn cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ, không biết Tạ Vãn Tinh có chút ghen tuông nào với tai tiếng này của hắn không? Nếu anh ghen thì hắn nên giải thích đây chỉ là chiêu trò lăng xê với anh thế nào? Giữa hắn và Diêu Nhận, đừng nói là tình cũ, ngay cả chút mờ ám cũng không hề có.
Nếu tiến triển suôn sẻ thì có phải hắn nên thuận nước đẩy thuyền, tỏ tình luôn không...
Nhưng giờ xem ra chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Tạ Vãn Tinh không những không thèm quan tâm, mà còn xem hắn như dương v*t giả.
Tạ Vãn Tinh thấy Phó Văn Thiện không nói gì thì có hơi hoảng loạn, anh thử hỏi: "Cậu không muốn làm à?"
Phó Văn Thiện sốt ruột nhìn anh: "Làm!"
Hắn cũng chỉ có mỗi điểm này là hấp dẫn được tư bản Tạ Vãn Tinh mà thôi.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh đang ngồi trên ghế lên. Tạ Vãn Tinh đang mặc áo choàng ngủ, bên trong không mặc gì cả. Chỉ hơi nhúc nhích một chút là sẽ thấy được cảnh xuân, cặp đùi trắng như tuyết cũng lộ hết ra bên ngoài.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh về phòng, cố ý nói lời kích thích anh: "Có phải anh cố ý mặc như này để dụ dỗ tôi lên giường không?"
Tạ Vãn Tinh không biết phản bác như nào, đành giả vờ đúng là như vậy.
Anh phát hiện hôm nay lúc Phó Văn Thiện ôm anh, hắn càng mạnh mẽ và thô bạo hơn trước. Mặc dù vẫn rất sướng nhưng không còn dịu dàng như trước kia.
Anh không nói gì, nhưng trong lòng có chút buồn bã.
Anh vừa cắn lên bả vai Phó Văn Thiện vừa nghĩ. Thằng nhóc khốn nạn, có phải cậu ngủ với tôi chán rồi, ngủ nhiều quá rồi nên không biết trân trọng đúng không?
Tạ Vãn Tinh càng nghĩ càng giận, đôi mắt cũng đỏ lên, muốn cắn chết Phó Văn Thiện ngay lập tức.
Nhưng dù trong lòng anh nghĩ tàn nhẫn đến cỡ nào thì cuối cùng vẫn không để lại một dấu răng nào trên vai Phó Văn Thiện.
Anh không nỡ...
...
Làm xong, Tạ Vãn Tinh thấy cơ thể thì sung sướng nhưng trong lòng lại không mấy vui vẻ.
Nhìn qua Phó Văn Thiện cũng có vẻ không vui nên anh lại càng mất hứng hơn. Tự anh nằm trên giường xem video, không muốn nói chuyện.
Phó Văn Thiện lại không chú ý tới, hắn ngồi dựa vào đầu giường, như đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi mây mưa với Tạ Vãn Tinh xong, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều.
Khi nãy lúc mới bắt đầu làm với anh, Phó Văn Thiện còn thấy mình siêu thảm. Ít nhiều gì hắn cũng là cao phú soái, không nói tới nhan sắc thì tài hoa hay gia thế hắn cũng có đủ không thiếu thứ gì. Vậy mà cuối cùng lại bị người ta xem như cái dương v*t giả, chuyện này mà nói ra chắc không một ai tin được quá.
Nhưng hiện tại làm tình xong rồi, hắn cũng tạm thời nhặt lại bộ não mới rơi dưới đũng quần lên, nghiêm túc suy nghĩ. Có lẽ Tạ Vãn Tinh thật sự không nhận ra tình cảm của người khác đối với anh.
Chưa nói tới chuyện khác, chỉ nhìn mỗi gương mặt này của anh thì chắc chắn từ bé tới lớn anh đã nhận được không biết bao nhiêu là ánh mắt ái mộ, khéo đã miễn nhiễm luôn rồi.
Hắn cho rằng mình khác với Tạ Vãn Tinh, cho rằng tình cảm của mình rất rõ ràng. Nhưng có lẽ trong mắt anh thì cả thế giới đều giống như vậy.
Lúc trước hắn đến thành điện ảnh thăm ban anh đã phát hiện, trong phim trường có vài người có ý đồ xấu với anh. Ánh mắt nhìn anh chỉ thiếu viết thẳng ra rằng "Em thích anh" nữa mà thôi.
Nhưng hắn ghen tuông nửa ngày, cuối cùng mới nhận ra Tạ Vãn Tinh căn bản không phát hiện. Bởi vì những mờ ám và lấy lòng của bọn họ, trong mắt anh không khác gì với những người khác cả.
Nếu hắn không nói rõ với Tạ Vãn Tinh mà mong đợi anh tự hiểu ra thì chỉ sợ đợi đến bạc đầu cũng không thể nào đợi được mất.
Chuyện này đành để hắn bước lên một bước vậy. Ai bảo hắn thích anh trước làm gì.
Sau khi Phó Văn Thiện suy nghĩ xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn kéo rèm ra, phòng ngủ sáng sủa hẳn lên, không còn vẻ tối tăm như lúc nãy nữa.
Hắn quay lại ngồi xuống giường, sau khi hỏi ý Tạ Vãn Tinh xong thì châm một điếu thuốc. Tuỳ ý hỏi anh giống như đang tán gẫu vậy thôi: "Lúc trước anh bao nuôi người khác, thời gian dài nhất là bao lâu vậy?"
Tạ Vãn Tinh bị hỏi đến ngơ ngác, anh nào biết thời gian dài nhất là bao lâu chứ?
Nhưng lời nói dối mình tự nói ra nên phải cố lấp liếm thôi. Anh bịa đại: "Không lâu lắm, hầu hết đều không kéo dài quá 2 tháng."
Nhưng nghĩ lại, anh muốn giữ hình tượng một chút nên nhỏ giọng bổ sung thêm: "Tôi cũng không bao nuôi nhiều người. Mặc dù tôi không giữ mình trong sạch nhưng cũng không làm loạn quá đáng đâu."
Hai mắt Phó Văn Thiện sáng lên, hắn đã ở bên cạnh Tạ Vãn Tinh hơn 3 tháng, chính thức phá vỡ kỷ lục rồi.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là hắn làm Tạ Vãn Tinh muốn ngừng cũng không ngừng được.
Cho dù là dương v*t giả thì hắn cũng là loại nạm kim cương cao cấp nhất!
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Tạ Vãn Tinh nghi ngờ nhìn hắn.
"Không có gì, hỏi đại vậy thôi." Phó Văn Thiện dụi tắt thuốc, nằm xuống kéo Tạ Vãn Tinh qua ôm vào lòng.
Hai người đối mặt nhìn nhau, hai chân kề sát đến mức có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương. Hắn nghiêm túc hỏi Tạ Vãn Tinh: "Tôi có hơi tò mò, không biết anh đã từng thích ai chưa? Không phải bao nuôi, cũng không phải bạn tình. Anh đã từng thật lòng thích ai đó chưa?"
Tạ Vãn Tinh: "..."
Tạ Vãn Tinh không muốn trả lời, anh muốn đánh người!
Anh muốn hỏi Phó Văn Thiện có phải bị điên rồi không? Hiện tại hắn bị gợi lên hồi ức, nhớ tới thời thanh xuân từng yêu nhầm trai đểu nên cũng muốn đâm cho anh một dao đúng không?!
Thật không dám giấu giếm, hiện tại anh nghi ngờ bản thân đang thích một thằng ngu á!
Nhưng thằng ngu đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, dáng vẻ như nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Tạ Vãn Tinh không tránh được, chỉ có thể trả lời.
Nhưng anh thật sự chưa từng thích ai, nếu miễn cưỡng nói thì có lẽ có một lần rung động năm anh mười mấy tuổi.
"Nếu một hai phải nói thì cũng có một người, chẳng qua không thể tính là yêu đương, chỉ có tôi đơn phương mà thôi." Tạ Vãn Tinh nhìn trần nhà, nhớ lại chuyện cũ.
"Khi đó tôi mới 15, 16 tuổi. Tuổi dậy thì thường béo phì với cả mọc mụn nữa. Dù sao cũng rất xấu, hoàn toàn không hề giống tôi bây giờ. Tôi không chấp nhận được bản thân mình trở thành như vậy nên đi đến nơi khác giải sầu trong thời gian nghỉ hè... Kết quả có một buổi chiều nọ, tôi bị một tên côn đồ cắc ké cướp tiền. Lúc đó tôi hơi sợ hãi, cũng không biết thoát thân thế nào. Cũng may trùng hợp có người đi ngang qua đã cứu tôi."
Tạ Vãn Tinh nói đến đây thì vô thức nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Phó Văn Thiện không thể tin được nhìn anh: "Anh đừng nói với tôi là vì người ta cứu anh mà anh thích người ta luôn nhé?"
"Đúng vậy. Lúc cậu ấy cứu tôi thì có bị tên côn đồ dùng dao làm bị thương. Nhưng chẳng những cậu ấy không trách tôi mà còn an ủi tôi rằng không sao cả. Chúng tôi cứ vậy ngồi nói chuyện cả một buổi chiều." Tạ Vãn Tinh không thấy có gì sai. Đến nay nhớ lại, anh vẫn thấy buổi chiều hôm đó rất nhẹ nhàng.
"Tôi nói với cậu ấy rất nhiều chuyện phiền lòng. Nói tôi không thể chấp nhận bản thân sau khi trở nên xấu xí, nhưng cậu ấy lại nghiêm túc nói rằng rõ ràng trông tôi rất đáng yêu."
Tạ Vãn Tinh cười cười: "Cậu ấy đúng là mở to mắt nói dối mà."
Phó Văn Thiện nghe xong thì cơn ghen lại nổi lên, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: "Vậy sau đó thì sao? Anh và người đó yêu đương với nhau à?"
Tạ Vãn Tinh lắc đầu: "Không có. Tôi chỉ gặp cậu ấy đúng một lần đó, sau đó không thấy cậu ấy nữa. Thật ra cậu cũng không quá đẹp trai, người vừa đen vừa gầy, tóc cũng hơi dài. Nhưng khi đó tôi lại cực kỳ hy vọng có thể gặp được cậu ấy vào lúc tôi đẹp nhất. Tôi muốn cậu ấy thấy được dáng vẻ đẹp nhất của tôi."
Đáng tiếc, sau đó anh quay lại con đường kia rất nhiều lần, nhưng cậu bé nhảy từ đầu tường xuống cứu anh không xuất hiện nữa.
Phó Văn Thiện thật sự cạn lời. Hắn cảm thấy tình cảm của mình đối với Tạ Vãn Tinh đã có chút ảnh hưởng bởi hiệu ứng vịt non*. Bây giờ xem ra Tạ Vãn Tinh mới thật sự là người bị hại bởi hiệu ứng vịt non này. Chỉ vì đối phương làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần mà anh thích người ta luôn rồi.
Phó Văn Thiện không phục: "Nếu tôi ở đó thì tôi cũng sẽ cứu anh, tôi cũng sẽ nói anh không hề xấu chút nào."
Tạ Vãn Tinh liếc nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng ánh mắt đó rõ ràng không tin hắn. Dù sao Phó Văn Thiện ở bên cạnh anh cũng bởi vì gương mặt này của anh mà.
Chẳng qua có một chuyện Tạ Vãn Tinh chưa nói, chính là thật ra Phó Văn Thiện có chút giống cậu bé đã cứu anh, đặc biệt là góc nghiêng của hắn.
Nhưng mối tình đầu dịu dàng như vậy, cười lên rất đáng yêu, còn có cả răng khểnh nữa. Có lẽ trên người cũng sẽ còn vết sẹo vì cứu anh khi đó, nghĩ sao cũng không thể là Phó Văn Thiện được.
Tạ Vãn Tinh tổng kết: "Bây giờ nghĩ lại, người tôi thật lòng thích chắc chỉ có cậu ấy thôi. Có lẽ cậu ấy là mối tình đầu của tôi nhỉ? Nếu không phải sau đó tôi không tìm được cậu ấy thì có lẽ tôi đã tìm tới cửa tỏ tình luôn rồi." Nghĩ lại còn thấy hơi đáng tiếc đấy.
Phó Văn Thiện hết biết nói gì. Rõ ràng là hắn chủ động hỏi, nhưng giờ người ghen tới không chịu được cũng là hắn.
Phó Văn Thiện cúi đầu hôn lên môi Tạ Vãn Tinh, không muốn nghe anh nói thêm gì làm hắn khó chịu nữa.
Mối thì đầu thì sao? Hắn chả quan tâm.
Hắn phải trở thành mối tình cuối của Tạ Vãn Tinh!
Phó Văn Thiện đè Tạ Vãn Tinh xuống làm một nháy nữa, lần này thật sự rất dịu dàng.
Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng dịu nhẹ, hắn nhẹ nhàng hôn lên gò má và đôi môi của anh.
Lần này Tạ Vãn Tinh sướng thật, cả thể xác lẫn tinh thần đều sướng.
Anh vô cùng thích dáng vẻ Phó Văn Thiện cúi đầu hôn anh, nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng. Vừa gợi cảm vừa dịu dàng, sẽ khiến anh có ảo giác như anh đang được yêu thương.
...
Hôm nay Phó Văn Thiện không ngủ lại nhà Tạ Vãn Tinh. Tạ Vãn Tinh có hơi không vui, nhưng ngại quấn lấy hắn, chỉ đành chậm rì rì tiễn hắn ra cửa.
Phó Văn Thiện giả vờ nhưng không hiểu ý anh, hắn hôn lên má anh một cái, nói: "Tôi về làm việc một chút, đi trước nhé."
Dù sao công việc cũng quan trọng, Tạ Vãn Tinh ấm ức trong lòng nhưng chỉ đành gật đầu, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cao ngạo: "Bớt nói nhảm, đi nhanh đi."
Phó Văn Thiện đi rồi.
Hắn quay về nhà mình, đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau đó lập tức điên cuồng gọi cho nhóm bạn nối khổ, chuẩn bị mở họp online. Ngay cả Lý Tư Hành đang ở bể bơi và bạn nối khố D mới họp xong cũng không tha.
Nhóm bạn nối khố ABCD hoảng sợ khi thấy dáng vẻ này của hắn. Còn nhớ lần trước lúc Phó Văn Thiện gấp gáp triệu hồi bọn họ như vậy là khi hắn muốn một thân một mình bước vào giới giải trí.
Phó Văn Thiện nghiêm túc nhìn nhóm bạn nối khố trên video: "Chủ đề cuộc họp hôm nay rất nghiêm túc, có liên quan tới hạnh phúc nửa đời còn lại của anh em. Nuôi chúng mày nhiều ngày nhưng chỉ xài chúng mày trong phút chốc, và giờ là lúc chúng mày phát huy tác dụng rồi đó."
Nhóm bạn nối khố ABCD: "..."
Đệt mẹ! Muốn cúp máy quá!
"Mày có rắm thì mau thả đi, cảm ơn!" Lạc Hạp mỉa mai hắn.
"Mày có biết tao đắt cỡ nào không? Có biết một phút tốn bao nhiêu tiền không?"
Phó Văn Thiện không nói nhảm nữa: "Chủ đề hôm nay là... Kế hoạch tỏ tình với Tạ Vãn Tinh."
Hắn tạm dừng một lát: "Dùng tiếng người nói là... Tao nên tỏ tình như thế nào mới có khả năng lớn nhất bắt được Tạ Vãn Tinh vào tay?"
Nhóm bạn nối khố ABCD hết mệt ngay lập tức!
... Đù má! Con heo nhà bọn họ muốn chủ động đi ủi cải trắng rồi?!
———
Cái chương này hồi sáng tui edit trên lap rồi, rõ ràng tui nhớ tui bấm lưu rồi mà nãy mở trên đt ra check thì thấy không lưu được. Thế là tui lại phải ngồi gõ lại từ đầu ?
Bình thường tui toàn edit trên đt thôi, cứ lần nào edit bằng lap là lần đó có chuyện liền. Dính cái vụ không save chương này 2 lần rồi đó trời ?
———
Mì Ý Phó Văn Thiện làm rất ngon, nhưng Tạ Vãn Tinh chỉ ăn một nửa rồi không ăn vô nữa.
Trong lòng anh khó chịu muốn chết nhưng không thể tìm được chỗ trút ra.
Bởi vì Phó Văn Thiện không làm sai gì cả.
Bọn họ chỉ là bạn tình, mà Phó Văn Thiện một không ngoại tình, hai không mờ ám với người khác. Ngay cả Diêu Nhận này cũng là chuyện cũ mấy năm trước còn sót lại.
Đúng là bạn tình gương mẫu, căn bản không có lỗi gì cả. Chỉ là do tâm trạng anh có vấn đề mà thôi.
Phó Văn Thiện cũng nhận ra Tạ Vãn Tinh ăn không nhiều: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị anh à?"
Tạ Vãn Tinh nói, "Không phải, tại tôi không thấy thèm ăn lắm thôi."
"Vậy anh muốn ăn gì? Cần tôi đặt cơm giúp anh không?" Phó Văn Thiện không nghĩ nhiều.
Tạ Vãn Tinh lắc đầu: "Bây giờ tôi không muốn ăn cơm."
Anh cắn môi dưới, cố nén cảm giác xấu hổ: "Tôi muốn ăn cậu."
Đây là lời trắng trợn nhất mà Tạ Vãn Tinh từng nói trong đời. Vừa nói xong, anh đã hận không thể tìm đại cái lỗ nào đó chui xuống ngay lập tức. Đã vậy còn phải giả vờ bình tĩnh, chỉ có vành tai ửng đỏ để lộ nỗi lo lắng trong lòng anh mà thôi.
Đúng là anh muốn làm tình với Phó Văn Thiện, nhưng cũng không phải vì dục vọng. Mà bởi vì hiện tại anh cực kỳ muốn Phó Văn Thiện ôm anh, hôn anh, mượn điều này để xoa dịu cảm giác lo được lo mất trong lòng mình.
Ít nhất khi ôm anh, Phó Văn Thiện hoàn toàn thuộc về anh, không một ai có thể cướp hắn đi được.
Anh không thể can thiệp vào quá khứ của Phó Văn Thiện. Nhưng ít nhất, một phần của Phó Văn Thiện hiện tại vẫn thuộc về anh.
Tạ Vãn Tinh cảm thấy bản thân hơi thiếu tự trọng, cực kỳ giống nam phụ ác độc dù không chiếm được trái tim nam chính thì cũng phải chiếm được thân xác của hắn như trong tiểu thuyết.
Cho nên anh rất sợ Phó Văn Thiện sẽ nhận ra tâm tư của mình, vậy thì quá chật vật, cũng quá đáng thương.
Anh cố ý giả vờ bình tĩnh, nâng chân lên dùng mắt cá chân cọ xát trên cẳng chân của Phó Văn Thiện, tỏ vẻ quyến rũ trêu chọc hắn: "Hôm qua cậu nói sẽ đến nhưng cuối cùng lại không đến."
Phó Văn Thiện ngơ ngác trong một giây.
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nếu như bình thường, Tạ Vãn Tinh nói vậy với hắn thì hắn có thể sung sướng tới mức bay lên ngay lập tức.
Nhưng tối qua hắn cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ, không biết Tạ Vãn Tinh có chút ghen tuông nào với tai tiếng này của hắn không? Nếu anh ghen thì hắn nên giải thích đây chỉ là chiêu trò lăng xê với anh thế nào? Giữa hắn và Diêu Nhận, đừng nói là tình cũ, ngay cả chút mờ ám cũng không hề có.
Nếu tiến triển suôn sẻ thì có phải hắn nên thuận nước đẩy thuyền, tỏ tình luôn không...
Nhưng giờ xem ra chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Tạ Vãn Tinh không những không thèm quan tâm, mà còn xem hắn như dương v*t giả.
Tạ Vãn Tinh thấy Phó Văn Thiện không nói gì thì có hơi hoảng loạn, anh thử hỏi: "Cậu không muốn làm à?"
Phó Văn Thiện sốt ruột nhìn anh: "Làm!"
Hắn cũng chỉ có mỗi điểm này là hấp dẫn được tư bản Tạ Vãn Tinh mà thôi.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh đang ngồi trên ghế lên. Tạ Vãn Tinh đang mặc áo choàng ngủ, bên trong không mặc gì cả. Chỉ hơi nhúc nhích một chút là sẽ thấy được cảnh xuân, cặp đùi trắng như tuyết cũng lộ hết ra bên ngoài.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh về phòng, cố ý nói lời kích thích anh: "Có phải anh cố ý mặc như này để dụ dỗ tôi lên giường không?"
Tạ Vãn Tinh không biết phản bác như nào, đành giả vờ đúng là như vậy.
Anh phát hiện hôm nay lúc Phó Văn Thiện ôm anh, hắn càng mạnh mẽ và thô bạo hơn trước. Mặc dù vẫn rất sướng nhưng không còn dịu dàng như trước kia.
Anh không nói gì, nhưng trong lòng có chút buồn bã.
Anh vừa cắn lên bả vai Phó Văn Thiện vừa nghĩ. Thằng nhóc khốn nạn, có phải cậu ngủ với tôi chán rồi, ngủ nhiều quá rồi nên không biết trân trọng đúng không?
Tạ Vãn Tinh càng nghĩ càng giận, đôi mắt cũng đỏ lên, muốn cắn chết Phó Văn Thiện ngay lập tức.
Nhưng dù trong lòng anh nghĩ tàn nhẫn đến cỡ nào thì cuối cùng vẫn không để lại một dấu răng nào trên vai Phó Văn Thiện.
Anh không nỡ...
...
Làm xong, Tạ Vãn Tinh thấy cơ thể thì sung sướng nhưng trong lòng lại không mấy vui vẻ.
Nhìn qua Phó Văn Thiện cũng có vẻ không vui nên anh lại càng mất hứng hơn. Tự anh nằm trên giường xem video, không muốn nói chuyện.
Phó Văn Thiện lại không chú ý tới, hắn ngồi dựa vào đầu giường, như đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi mây mưa với Tạ Vãn Tinh xong, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều.
Khi nãy lúc mới bắt đầu làm với anh, Phó Văn Thiện còn thấy mình siêu thảm. Ít nhiều gì hắn cũng là cao phú soái, không nói tới nhan sắc thì tài hoa hay gia thế hắn cũng có đủ không thiếu thứ gì. Vậy mà cuối cùng lại bị người ta xem như cái dương v*t giả, chuyện này mà nói ra chắc không một ai tin được quá.
Nhưng hiện tại làm tình xong rồi, hắn cũng tạm thời nhặt lại bộ não mới rơi dưới đũng quần lên, nghiêm túc suy nghĩ. Có lẽ Tạ Vãn Tinh thật sự không nhận ra tình cảm của người khác đối với anh.
Chưa nói tới chuyện khác, chỉ nhìn mỗi gương mặt này của anh thì chắc chắn từ bé tới lớn anh đã nhận được không biết bao nhiêu là ánh mắt ái mộ, khéo đã miễn nhiễm luôn rồi.
Hắn cho rằng mình khác với Tạ Vãn Tinh, cho rằng tình cảm của mình rất rõ ràng. Nhưng có lẽ trong mắt anh thì cả thế giới đều giống như vậy.
Lúc trước hắn đến thành điện ảnh thăm ban anh đã phát hiện, trong phim trường có vài người có ý đồ xấu với anh. Ánh mắt nhìn anh chỉ thiếu viết thẳng ra rằng "Em thích anh" nữa mà thôi.
Nhưng hắn ghen tuông nửa ngày, cuối cùng mới nhận ra Tạ Vãn Tinh căn bản không phát hiện. Bởi vì những mờ ám và lấy lòng của bọn họ, trong mắt anh không khác gì với những người khác cả.
Nếu hắn không nói rõ với Tạ Vãn Tinh mà mong đợi anh tự hiểu ra thì chỉ sợ đợi đến bạc đầu cũng không thể nào đợi được mất.
Chuyện này đành để hắn bước lên một bước vậy. Ai bảo hắn thích anh trước làm gì.
Sau khi Phó Văn Thiện suy nghĩ xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn kéo rèm ra, phòng ngủ sáng sủa hẳn lên, không còn vẻ tối tăm như lúc nãy nữa.
Hắn quay lại ngồi xuống giường, sau khi hỏi ý Tạ Vãn Tinh xong thì châm một điếu thuốc. Tuỳ ý hỏi anh giống như đang tán gẫu vậy thôi: "Lúc trước anh bao nuôi người khác, thời gian dài nhất là bao lâu vậy?"
Tạ Vãn Tinh bị hỏi đến ngơ ngác, anh nào biết thời gian dài nhất là bao lâu chứ?
Nhưng lời nói dối mình tự nói ra nên phải cố lấp liếm thôi. Anh bịa đại: "Không lâu lắm, hầu hết đều không kéo dài quá 2 tháng."
Nhưng nghĩ lại, anh muốn giữ hình tượng một chút nên nhỏ giọng bổ sung thêm: "Tôi cũng không bao nuôi nhiều người. Mặc dù tôi không giữ mình trong sạch nhưng cũng không làm loạn quá đáng đâu."
Hai mắt Phó Văn Thiện sáng lên, hắn đã ở bên cạnh Tạ Vãn Tinh hơn 3 tháng, chính thức phá vỡ kỷ lục rồi.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là hắn làm Tạ Vãn Tinh muốn ngừng cũng không ngừng được.
Cho dù là dương v*t giả thì hắn cũng là loại nạm kim cương cao cấp nhất!
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Tạ Vãn Tinh nghi ngờ nhìn hắn.
"Không có gì, hỏi đại vậy thôi." Phó Văn Thiện dụi tắt thuốc, nằm xuống kéo Tạ Vãn Tinh qua ôm vào lòng.
Hai người đối mặt nhìn nhau, hai chân kề sát đến mức có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương. Hắn nghiêm túc hỏi Tạ Vãn Tinh: "Tôi có hơi tò mò, không biết anh đã từng thích ai chưa? Không phải bao nuôi, cũng không phải bạn tình. Anh đã từng thật lòng thích ai đó chưa?"
Tạ Vãn Tinh: "..."
Tạ Vãn Tinh không muốn trả lời, anh muốn đánh người!
Anh muốn hỏi Phó Văn Thiện có phải bị điên rồi không? Hiện tại hắn bị gợi lên hồi ức, nhớ tới thời thanh xuân từng yêu nhầm trai đểu nên cũng muốn đâm cho anh một dao đúng không?!
Thật không dám giấu giếm, hiện tại anh nghi ngờ bản thân đang thích một thằng ngu á!
Nhưng thằng ngu đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, dáng vẻ như nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Tạ Vãn Tinh không tránh được, chỉ có thể trả lời.
Nhưng anh thật sự chưa từng thích ai, nếu miễn cưỡng nói thì có lẽ có một lần rung động năm anh mười mấy tuổi.
"Nếu một hai phải nói thì cũng có một người, chẳng qua không thể tính là yêu đương, chỉ có tôi đơn phương mà thôi." Tạ Vãn Tinh nhìn trần nhà, nhớ lại chuyện cũ.
"Khi đó tôi mới 15, 16 tuổi. Tuổi dậy thì thường béo phì với cả mọc mụn nữa. Dù sao cũng rất xấu, hoàn toàn không hề giống tôi bây giờ. Tôi không chấp nhận được bản thân mình trở thành như vậy nên đi đến nơi khác giải sầu trong thời gian nghỉ hè... Kết quả có một buổi chiều nọ, tôi bị một tên côn đồ cắc ké cướp tiền. Lúc đó tôi hơi sợ hãi, cũng không biết thoát thân thế nào. Cũng may trùng hợp có người đi ngang qua đã cứu tôi."
Tạ Vãn Tinh nói đến đây thì vô thức nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Phó Văn Thiện không thể tin được nhìn anh: "Anh đừng nói với tôi là vì người ta cứu anh mà anh thích người ta luôn nhé?"
"Đúng vậy. Lúc cậu ấy cứu tôi thì có bị tên côn đồ dùng dao làm bị thương. Nhưng chẳng những cậu ấy không trách tôi mà còn an ủi tôi rằng không sao cả. Chúng tôi cứ vậy ngồi nói chuyện cả một buổi chiều." Tạ Vãn Tinh không thấy có gì sai. Đến nay nhớ lại, anh vẫn thấy buổi chiều hôm đó rất nhẹ nhàng.
"Tôi nói với cậu ấy rất nhiều chuyện phiền lòng. Nói tôi không thể chấp nhận bản thân sau khi trở nên xấu xí, nhưng cậu ấy lại nghiêm túc nói rằng rõ ràng trông tôi rất đáng yêu."
Tạ Vãn Tinh cười cười: "Cậu ấy đúng là mở to mắt nói dối mà."
Phó Văn Thiện nghe xong thì cơn ghen lại nổi lên, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: "Vậy sau đó thì sao? Anh và người đó yêu đương với nhau à?"
Tạ Vãn Tinh lắc đầu: "Không có. Tôi chỉ gặp cậu ấy đúng một lần đó, sau đó không thấy cậu ấy nữa. Thật ra cậu cũng không quá đẹp trai, người vừa đen vừa gầy, tóc cũng hơi dài. Nhưng khi đó tôi lại cực kỳ hy vọng có thể gặp được cậu ấy vào lúc tôi đẹp nhất. Tôi muốn cậu ấy thấy được dáng vẻ đẹp nhất của tôi."
Đáng tiếc, sau đó anh quay lại con đường kia rất nhiều lần, nhưng cậu bé nhảy từ đầu tường xuống cứu anh không xuất hiện nữa.
Phó Văn Thiện thật sự cạn lời. Hắn cảm thấy tình cảm của mình đối với Tạ Vãn Tinh đã có chút ảnh hưởng bởi hiệu ứng vịt non*. Bây giờ xem ra Tạ Vãn Tinh mới thật sự là người bị hại bởi hiệu ứng vịt non này. Chỉ vì đối phương làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần mà anh thích người ta luôn rồi.
Phó Văn Thiện không phục: "Nếu tôi ở đó thì tôi cũng sẽ cứu anh, tôi cũng sẽ nói anh không hề xấu chút nào."
Tạ Vãn Tinh liếc nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng ánh mắt đó rõ ràng không tin hắn. Dù sao Phó Văn Thiện ở bên cạnh anh cũng bởi vì gương mặt này của anh mà.
Chẳng qua có một chuyện Tạ Vãn Tinh chưa nói, chính là thật ra Phó Văn Thiện có chút giống cậu bé đã cứu anh, đặc biệt là góc nghiêng của hắn.
Nhưng mối tình đầu dịu dàng như vậy, cười lên rất đáng yêu, còn có cả răng khểnh nữa. Có lẽ trên người cũng sẽ còn vết sẹo vì cứu anh khi đó, nghĩ sao cũng không thể là Phó Văn Thiện được.
Tạ Vãn Tinh tổng kết: "Bây giờ nghĩ lại, người tôi thật lòng thích chắc chỉ có cậu ấy thôi. Có lẽ cậu ấy là mối tình đầu của tôi nhỉ? Nếu không phải sau đó tôi không tìm được cậu ấy thì có lẽ tôi đã tìm tới cửa tỏ tình luôn rồi." Nghĩ lại còn thấy hơi đáng tiếc đấy.
Phó Văn Thiện hết biết nói gì. Rõ ràng là hắn chủ động hỏi, nhưng giờ người ghen tới không chịu được cũng là hắn.
Phó Văn Thiện cúi đầu hôn lên môi Tạ Vãn Tinh, không muốn nghe anh nói thêm gì làm hắn khó chịu nữa.
Mối thì đầu thì sao? Hắn chả quan tâm.
Hắn phải trở thành mối tình cuối của Tạ Vãn Tinh!
Phó Văn Thiện đè Tạ Vãn Tinh xuống làm một nháy nữa, lần này thật sự rất dịu dàng.
Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng dịu nhẹ, hắn nhẹ nhàng hôn lên gò má và đôi môi của anh.
Lần này Tạ Vãn Tinh sướng thật, cả thể xác lẫn tinh thần đều sướng.
Anh vô cùng thích dáng vẻ Phó Văn Thiện cúi đầu hôn anh, nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng. Vừa gợi cảm vừa dịu dàng, sẽ khiến anh có ảo giác như anh đang được yêu thương.
...
Hôm nay Phó Văn Thiện không ngủ lại nhà Tạ Vãn Tinh. Tạ Vãn Tinh có hơi không vui, nhưng ngại quấn lấy hắn, chỉ đành chậm rì rì tiễn hắn ra cửa.
Phó Văn Thiện giả vờ nhưng không hiểu ý anh, hắn hôn lên má anh một cái, nói: "Tôi về làm việc một chút, đi trước nhé."
Dù sao công việc cũng quan trọng, Tạ Vãn Tinh ấm ức trong lòng nhưng chỉ đành gật đầu, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cao ngạo: "Bớt nói nhảm, đi nhanh đi."
Phó Văn Thiện đi rồi.
Hắn quay về nhà mình, đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau đó lập tức điên cuồng gọi cho nhóm bạn nối khổ, chuẩn bị mở họp online. Ngay cả Lý Tư Hành đang ở bể bơi và bạn nối khố D mới họp xong cũng không tha.
Nhóm bạn nối khố ABCD hoảng sợ khi thấy dáng vẻ này của hắn. Còn nhớ lần trước lúc Phó Văn Thiện gấp gáp triệu hồi bọn họ như vậy là khi hắn muốn một thân một mình bước vào giới giải trí.
Phó Văn Thiện nghiêm túc nhìn nhóm bạn nối khố trên video: "Chủ đề cuộc họp hôm nay rất nghiêm túc, có liên quan tới hạnh phúc nửa đời còn lại của anh em. Nuôi chúng mày nhiều ngày nhưng chỉ xài chúng mày trong phút chốc, và giờ là lúc chúng mày phát huy tác dụng rồi đó."
Nhóm bạn nối khố ABCD: "..."
Đệt mẹ! Muốn cúp máy quá!
"Mày có rắm thì mau thả đi, cảm ơn!" Lạc Hạp mỉa mai hắn.
"Mày có biết tao đắt cỡ nào không? Có biết một phút tốn bao nhiêu tiền không?"
Phó Văn Thiện không nói nhảm nữa: "Chủ đề hôm nay là... Kế hoạch tỏ tình với Tạ Vãn Tinh."
Hắn tạm dừng một lát: "Dùng tiếng người nói là... Tao nên tỏ tình như thế nào mới có khả năng lớn nhất bắt được Tạ Vãn Tinh vào tay?"
Nhóm bạn nối khố ABCD hết mệt ngay lập tức!
... Đù má! Con heo nhà bọn họ muốn chủ động đi ủi cải trắng rồi?!
———
Cái chương này hồi sáng tui edit trên lap rồi, rõ ràng tui nhớ tui bấm lưu rồi mà nãy mở trên đt ra check thì thấy không lưu được. Thế là tui lại phải ngồi gõ lại từ đầu ?
Bình thường tui toàn edit trên đt thôi, cứ lần nào edit bằng lap là lần đó có chuyện liền. Dính cái vụ không save chương này 2 lần rồi đó trời ?