Chương 29: Sự khởi đầu của tình yêu
Edit: Mưa
———
Đã rất lâu rồi Phó Văn Thiện chưa nghe lại cái tên Diêu Nhận này.
Ấn tượng cuối cùng của hắn với Diêu Nhận là ngày Diêu Nhận dọn ra khỏi ký túc xá. Vẫn là dáng vẻ tươi cười ngây thơ vô hại đó. Cậu ta mặc một chiếc áo thun màu xanh, làn da trắng như sữa và mái tóc xoăn nhẹ, nhìn thoáng qua còn tưởng là học sinh cấp ba ấy chứ.
Nhưng chính con người ngây thơ vô hại này đã nói với hắn rằng: "Văn Thiện, em cũng chỉ tìm một lối thoát cho mình mà thôi."
Sau đó Diêu Nhận kéo vali rời khỏi ký túc xá.
"Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?" Phó Văn Thiện trầm giọng hỏi. Hắn vô thức nhìn thoáng qua Tạ Vãn Tinh trong lòng ngực một cái, bỗng phát hiện anh đang nằm trên ngực mình nghe lén một cách quang minh chính đại. Đôi mắt tròn xoe mở to, còn chút mệt mỏi nào đâu.
Phó Văn Thiện: "..."
Tạ Vãn Tinh bị phát hiện đang nghe lén cũng không sợ, còn hiên ngang kề sát hơn một chút. Anh giống như một đứa bé nghịch ngợm, cố ý quậy phá muốn người lớn phải chú ý tới anh.
Phó Văn Thiện cũng không đuổi anh đi mà vòng tay qua ôm anh chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh.
Diêu Nhận bên đầu kia dừng vài giây, sau đó cười khổ một tiếng: "Em xin từ người khác."
Cái từ "Xin" này rất vi diệu.
Nhưng Phó Văn Thiện cũng không hỏi cậu ta xin từ ai, chỉ hỏi thẳng: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Bàn tay cầm điện thoại của Diêu Nhận hơi đổ mồ hôi, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Em không có việc gì cả, chỉ muốn nghe giọng anh chút thôi. Văn Thiện, em... em rất hối hận. Hôm nay em đã nghe thấy bài hát của anh lúc đi trên đường, em nghĩ..."
Phó Văn Thiện không quan tâm.
Bất kể Diêu Nhận có suy nghĩ gì cũng chẳng liên quan tới hắn.
Hắn đã từng cho Diêu Nhận lựa chọn rồi.
Thấy Diêu Nhận không có việc gì, hắn dứt khoát cúp máy. Sau đó cúi đầu nhìn Tạ Vãn Tinh trong ngực, hỏi: "Nghe lén có vui không?"
Tạ Vãn Tinh vẫn còn nằm trên ngực Phó Văn Thiện, hoàn toàn không quan tâm chuyện bị nắm thóp, ngược lại chớp chớp mắt hỏi: "Người này là ai vậy?"
Phó Văn Thiện cũng không giấu anh: "Là đồng đội cũ của tôi. Lúc trước vốn dĩ chúng tôi cùng là thực tập sinh ở Hoa Âm. Tôi, cậu ta và hai chàng trai khác nữa cùng ở chung một ký túc xá. Vốn chúng tôi sẽ debut nhóm cùng nhau, kết quả nửa đường cậu ra lại lén liên lạc với lãnh đạo cấp cao của công ty để debut solo, rồi nhóm chúng tôi tan rã. Sau đó tôi đổi công ty, không còn liên quan gì với cậu ta nữa."
Đây có lẽ là lý do vì sao Phó Văn Thiện lại ghét người này tới vậy.
Nhưng trực giác của Tạ Vãn Tinh cho thấy chuyện này không đơn giản như vậy, anh hỏi tiếp: "Nếu chỉ là đồng đội cũ thì sao cậu ta lại..."
Tạ Vãn Tinh nhớ tới lời Diêu Nhận nói là nổi da gà, quá đạo đức giả: "Vì sao cậu ta lại tỏ vẻ như từng yêu đương với cậu vậy?"
Phó Văn Thiện cạn lời nhìn Tạ Vãn Tinh, cảm thấy sở thích và phẩm vị của mình bị sỉ nhục nặng nề.
Nhưng chuyện cũ của hắn và Diêu Nhận nói kỹ cũng rất phức tạp. Với cả đúng là cũng có trộn lẫn một chút tình cảm tuổi trẻ trong đó.
Hắn không muốn nhắc tới người này nữa, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Vãn Tinh: "Anh nói bậy gì đó, sau khi cậu ta debut solo thì tôi cũng không gặp cậu ta nữa."
Hắn thấy bình truyền dịch của anh gần như đã cạn bèn bước xuống giường: "Để tôi đi gọi y tá."
Tạ Vãn Tinh nằm một mình trong phòng, kiên trì dùng một tay tìm kiếm cái tên "Diêu Nhận" này.
Kết quả không tìm được gì cả.
Chỉ là một ca sĩ nhỏ không ai biết đến. Lúc debut từng hơi hot một chút nhưng sau đó cũng nhanh chóng lụi tàn. Hiện tại cậu ta chỉ tham gia vài chương trình nhỏ không nóng không lạnh, thỉnh thoảng ra vài đĩa đơn mà thôi.
Tạ Vãn Tinh còn tìm thử ảnh chụp của Diêu Nhận. Không thể nói là đẹp xuất sắc, nhưng cũng mi thanh mục tú. Dáng người không quá cao, mái tóc xoăn nhẹ, tươi cười có chút ngọt ngào đáng yêu.
Tạ Vãn Tinh đánh giá là kém xa anh, nhưng vẫn xem như vượt qua tiêu chuẩn. Thuộc về kiểu cả gay và thiếu nữ sẽ rung động kiểu vậy.
Anh xem hồi lâu, chỉ dựa vào chút thông tin như này cũng không nhìn ra được gì nên đành thoát ra.
Nhưng đợi đến khi Phó Văn Thiện dẫn theo y tá quay lại rút kim ra giúp anh, sau đó phục vụ anh rửa mặt, anh lại cực kỳ muốn hỏi.... Nếu Diêu Nhận chỉ là một đồng đội bình thường thì tại sao nghe thấy tên cậu ta, sắc mặt của cậu lại trở nên khó coi tới vậy?
Trông giống như cái tên này có ý nghĩa rất quan trọng với cậu vậy?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi.
Bởi vì trước khi mở miệng, rốt cuộc anh cũng nhớ tới thân phận của mình.
Anh không phải là bạn trai của Phó Văn Thiện, anh chỉ là bạn tình an ủi lẫn nhau mà thôi.
Anh không có lý do gì để nghi vấn về quá khứ của Phó Văn Thiện cả.
...
Tối nay, hai người trải qua một đêm ở bệnh viện, mặc luôn quần áo bệnh nhân mà bệnh viện cung cấp. Cũng may đồ bệnh nhân ở đây không phải kiểu màu xanh trắng thường thấy như trên TV, mà là màu xám nhạt.
Sáng hôm sau, Phó Văn Thiện tỉnh lại trước. Thấy Tạ Vãn Tinh còn ngủ thì không đánh thức anh mà chỉ đeo khẩu trang rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Thật ra bệnh viện có cung cấp bữa sáng, nhưng Phó Văn Thiện vẫn đến Ngự Hoà Hiên mua một phần cháo và đồ ăn nhẹ, Tạ Vãn Tinh thích đồ ăn của nhà hàng này.
Đợi đến khi hắn trở về, Tạ Vãn Tinh vẫn chưa tỉnh. Anh cuộn người trong chăn, lông mi vừa dài vừa dày. Gương mặt không xanh xao như hôm qua nữa mà đã hồng hào trở lại, trông như màu một cánh hoa đào.
Phó Văn Thiện không đánh thức anh, nhưng hắn đứng bên mép giường nhìn chốc lát, ma xui quỷ khiến lén hôn lên mặt Tạ Vãn Tinh một cái.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt rơi xuống giữa mày anh.
"Bốp bốp bốp." Trong phòng bỗng vang lên tiếng vỗ tay.
Phó Văn Thiện giật mình quay đầu lại, sau đó thấy một bóng người cao gầy mặc áo blouse trắng dựa vào cửa, cười như không cười nhìn hắn.
Đúng là chủ nhân trẻ tuổi của bệnh viện này, là người bạn nối khố mà hôm qua hắn ngầm diss - Lạc Hạp.
Lạc Hạp làm việc tại bệnh viện nhà mình. Cậu ta nghe nói tối qua Phó Văn Thiện ôm ai đó tới đây nên mới sáng sớm đáng chạy tới hóng chuyện. Không ngờ vừa lúc thấy được cảnh này.
Cậu ta không cần nhìn người nằm trên giường cũng biết đó là Tạ Vãn Tinh rồi.
Lúc trước Lý Tư Hành truyền tình báo từ tiền tuyến về, nói Phó Văn Thiện mượn danh bạn tình nhưng thật ra là lén xem người ta như người yêu. Mà người này chính là Tạ Vãn Tinh.
Lúc đầu Lạc Hạp không tin lắm. Dù sao thời buổi này làm gì còn nhiều chuyện bạn tình thành chân ái như vậy.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Phó Văn Thiện cúi người hôn Tạ Vãn Tinh thì...
Cậu ta tin rồi!
Mẹ nó này mà là quan hệ bạn tình gì nữa. Đây rõ ràng là sự khởi đầu của tình yêu rồi.
Lạc Hạp nhớ lại một chút, cảm thấy ngay từ khi học tiểu học cậu ta cũng không có ngây thơ như này đâu.
Phó Văn Thiện đứng lên, đi ra cửa kéo Lạc Hạp ra hành lang, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.
Lạc Hạp cũng không để ý, cứ vậy dựa vào tường hành lang tinh nghịch nhìn Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện bị cậu ta nhìn đến khó chịu, nhướng mày hỏi: "Sao mày lại tới đây?"
Lạc Hạp lấy kẹo que trong túi ra, thong thả lột giấy gói cười tủm tỉm nói: "Tới xem chuyện vui đó! Mày ôm một người tới bệnh viện của tao khám bệnh, mày nói xem nếu tao không đến hóng chuyện thì có xứng đáng làm anh em không?"
Cậu ta ngậm kẹo que vào miệng, hơi nâng cằm chỉ chỉ phòng bệnh, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Bên trong là Tạ Vãn Tinh à?"
Phó Văn Thiện cũng không định phủ nhận: "Ừ."
Lạc Hạp cười càng tươi hơn, cậu ta lắc đầu: "Lý Tư Hành nói mày mượn danh bạn tình nhưng thật ra đang yêu đương mà tao không tin. Kết quả mày đúng thật là..." Lạc Hạp tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được một từ để miêu tả: "Ngây thơ!"
Phó Văn Thiện bắt đầu hối hận sao tối qua lại đến bệnh viện này rồi.
Hắn biết Lạc Hạp sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn.
"Làm gì có phức tạp vậy đâu." Hắn lấy một viên chocolate từ trong túi Lạc Hạp, kết quả phát hiện vẫn là chocolate trắng. Phó Văn Thiện ghét bỏ nói: "Sao mày vẫn thích ăn ngọt như vậy thế?"
Chẳng qua ở bệnh viện không thể hút thuốc, có chocolate ăn cũng được.
Phó Văn Thiện ném viên chocolate vào trong miệng, lẩm bẩm với Lạc Hạp: "Tạm thời vẫn là bạn tình."
Lạc Hạp đẩy mắt kính trên mặt, sâu xa nhìn hắn: "Tạm thời? Vậy sau này thì sao?"
Phó Văn Thiện nhìn thoáng qua phòng bệnh: "Sau này tính sau."
Vịt chết vẫn còn cứng mỏ ha! Lạc Hạp nghĩ.
Cậu ta cố ý trêu chọc Phó Văn Thiện: "Được rồi, mày nói tạm thời là bạn tình thì chỉ là tạm thời thôi đúng không? Chẳng qua nếu hai người chia tay thì mày có thể giới thiệu cậu ấy cho tao không? Tao không có thói ở sạch, không ngại hai người từng qua lại đâu."
Phó Văn Thiện đạp cậu ta một cái: "Mày cút!"
Lạc Hạp cười ha hả, vỗ sạch dấu vết trên áo blouse của mình.
Cậu ta cười đủ rồi mới nói: "Hôm nay tao không đi gặp em dâu nữa. Ngày nào đó hai người thành rồi thì nhớ báo, anh đây sẽ cho cưng một bao lì xì thật to nhé!"
Lạc Hạp nói xong thì rời đi. Hóng được nhiêu đó cũng đủ rồi, đợi lát nữa cậu ta phải chia sẻ chút tình báo về tình yêu của Phó Văn Thiện cho đám người kia mới được.
Chuyện này vui hơn cả trò dưỡng thành nhiều.
...
Phó Văn Thiện đuổi con hàng phiền phức kia đi xong thì quay về phòng.
Tạ Vãn Tinh vẫn đang ngủ, ngủ rất ngon lành không thèm quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Phó Văn Thiện hơi buồn cười chọt chọt gương mặt mềm mụp của anh. Tạ Vãn Tinh nhỏ giọng hừ một tiếng, anh rúc người vào chăn như sợ phiền.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh mặt trời len lỏi chiếu xuống sàn nhà.
Phó Văn Thiện cũng không chọc anh nữa, cứ vậy lẳng lặng nhìn anh.
Hắn nhớ lại lời Lạc Hạp mới nói, và cả lời Lý Tư Hành đã nói với hắn từ lâu.
Bọn họ đều đã nhìn ra hắn rung động với Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện từng cho rằng hắn sẽ không yêu Tạ Vãn Tinh.
Một mối quan hệ qua loa hoang đường như vậy, thứ duy nhất mong muốn là thể xác của đối phương thì sao có thể chuyển thành tình yêu được?
Nhưng từ sau khi trở về từ thành điện ảnh, suốt 2 tháng này hắn và Tạ Vãn Tinh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Gần như mỗi ngày hắn đều sẽ nhớ tới Tạ Vãn Tinh.
Nhớ anh, không biết anh quay phim có suôn sẻ không? Lý Tư Hành có biết chăm sóc anh hay không? Anh đóng phim có mệt không? Có mờ ám với diễn viên cùng đoàn nào không?
Đủ loại suy nghĩ khiến hắn phiền lòng.
Khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào sâu trong trái tim mình.
Đúng là Phó Văn Thiện chưa yêu đương lần nào. Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi hắn cũng chưa từng rung động. Chỉ từng có một chút mềm lòng mơ hồ, đến cuối cùng vỡ lẽ ra cũng chỉ như một trò đùa mà thôi.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn mất đi sự phán đoán về bản thân.
Con người có 3 chuyện không thể che giấu: Nghèo, ho và tình yêu.
Ví dụ như bây giờ, hắn nhịn không được mà vươn ngón tay vuốt ve chân mày Tạ Vãn Tinh. Nơi đó có một nốt ruồi son nho nhỏ, ẩn mình ở phần đuôi chân mày của anh.
Nốt ruồi son nhỏ này vốn không có gì đặc biệt. Nhưng bởi vì nó xuất hiện trên khuôn mặt của Tạ Vãn Tinh nên hắn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Đúng là Phó Văn Thiện thích Tạ Vãn Tinh. Tình yêu này như ngọn lửa giữa đêm, không có nơi nào để trốn. Thế cho nên ngay cả Lý Tư Hành và Lạc Hạp cũng có thể nhìn thấu.
Nhưng Tạ Vãn Tinh thì sao?
Đến khi nào anh mới biết được, người được gọi là bạn tình rốt cuộc đã nhìn anh với ánh mắt như thế nào đây?
Phó Văn Thiện không thể nghĩ ra đáp án.
———
———
Đã rất lâu rồi Phó Văn Thiện chưa nghe lại cái tên Diêu Nhận này.
Ấn tượng cuối cùng của hắn với Diêu Nhận là ngày Diêu Nhận dọn ra khỏi ký túc xá. Vẫn là dáng vẻ tươi cười ngây thơ vô hại đó. Cậu ta mặc một chiếc áo thun màu xanh, làn da trắng như sữa và mái tóc xoăn nhẹ, nhìn thoáng qua còn tưởng là học sinh cấp ba ấy chứ.
Nhưng chính con người ngây thơ vô hại này đã nói với hắn rằng: "Văn Thiện, em cũng chỉ tìm một lối thoát cho mình mà thôi."
Sau đó Diêu Nhận kéo vali rời khỏi ký túc xá.
"Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?" Phó Văn Thiện trầm giọng hỏi. Hắn vô thức nhìn thoáng qua Tạ Vãn Tinh trong lòng ngực một cái, bỗng phát hiện anh đang nằm trên ngực mình nghe lén một cách quang minh chính đại. Đôi mắt tròn xoe mở to, còn chút mệt mỏi nào đâu.
Phó Văn Thiện: "..."
Tạ Vãn Tinh bị phát hiện đang nghe lén cũng không sợ, còn hiên ngang kề sát hơn một chút. Anh giống như một đứa bé nghịch ngợm, cố ý quậy phá muốn người lớn phải chú ý tới anh.
Phó Văn Thiện cũng không đuổi anh đi mà vòng tay qua ôm anh chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh.
Diêu Nhận bên đầu kia dừng vài giây, sau đó cười khổ một tiếng: "Em xin từ người khác."
Cái từ "Xin" này rất vi diệu.
Nhưng Phó Văn Thiện cũng không hỏi cậu ta xin từ ai, chỉ hỏi thẳng: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Bàn tay cầm điện thoại của Diêu Nhận hơi đổ mồ hôi, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Em không có việc gì cả, chỉ muốn nghe giọng anh chút thôi. Văn Thiện, em... em rất hối hận. Hôm nay em đã nghe thấy bài hát của anh lúc đi trên đường, em nghĩ..."
Phó Văn Thiện không quan tâm.
Bất kể Diêu Nhận có suy nghĩ gì cũng chẳng liên quan tới hắn.
Hắn đã từng cho Diêu Nhận lựa chọn rồi.
Thấy Diêu Nhận không có việc gì, hắn dứt khoát cúp máy. Sau đó cúi đầu nhìn Tạ Vãn Tinh trong ngực, hỏi: "Nghe lén có vui không?"
Tạ Vãn Tinh vẫn còn nằm trên ngực Phó Văn Thiện, hoàn toàn không quan tâm chuyện bị nắm thóp, ngược lại chớp chớp mắt hỏi: "Người này là ai vậy?"
Phó Văn Thiện cũng không giấu anh: "Là đồng đội cũ của tôi. Lúc trước vốn dĩ chúng tôi cùng là thực tập sinh ở Hoa Âm. Tôi, cậu ta và hai chàng trai khác nữa cùng ở chung một ký túc xá. Vốn chúng tôi sẽ debut nhóm cùng nhau, kết quả nửa đường cậu ra lại lén liên lạc với lãnh đạo cấp cao của công ty để debut solo, rồi nhóm chúng tôi tan rã. Sau đó tôi đổi công ty, không còn liên quan gì với cậu ta nữa."
Đây có lẽ là lý do vì sao Phó Văn Thiện lại ghét người này tới vậy.
Nhưng trực giác của Tạ Vãn Tinh cho thấy chuyện này không đơn giản như vậy, anh hỏi tiếp: "Nếu chỉ là đồng đội cũ thì sao cậu ta lại..."
Tạ Vãn Tinh nhớ tới lời Diêu Nhận nói là nổi da gà, quá đạo đức giả: "Vì sao cậu ta lại tỏ vẻ như từng yêu đương với cậu vậy?"
Phó Văn Thiện cạn lời nhìn Tạ Vãn Tinh, cảm thấy sở thích và phẩm vị của mình bị sỉ nhục nặng nề.
Nhưng chuyện cũ của hắn và Diêu Nhận nói kỹ cũng rất phức tạp. Với cả đúng là cũng có trộn lẫn một chút tình cảm tuổi trẻ trong đó.
Hắn không muốn nhắc tới người này nữa, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Vãn Tinh: "Anh nói bậy gì đó, sau khi cậu ta debut solo thì tôi cũng không gặp cậu ta nữa."
Hắn thấy bình truyền dịch của anh gần như đã cạn bèn bước xuống giường: "Để tôi đi gọi y tá."
Tạ Vãn Tinh nằm một mình trong phòng, kiên trì dùng một tay tìm kiếm cái tên "Diêu Nhận" này.
Kết quả không tìm được gì cả.
Chỉ là một ca sĩ nhỏ không ai biết đến. Lúc debut từng hơi hot một chút nhưng sau đó cũng nhanh chóng lụi tàn. Hiện tại cậu ta chỉ tham gia vài chương trình nhỏ không nóng không lạnh, thỉnh thoảng ra vài đĩa đơn mà thôi.
Tạ Vãn Tinh còn tìm thử ảnh chụp của Diêu Nhận. Không thể nói là đẹp xuất sắc, nhưng cũng mi thanh mục tú. Dáng người không quá cao, mái tóc xoăn nhẹ, tươi cười có chút ngọt ngào đáng yêu.
Tạ Vãn Tinh đánh giá là kém xa anh, nhưng vẫn xem như vượt qua tiêu chuẩn. Thuộc về kiểu cả gay và thiếu nữ sẽ rung động kiểu vậy.
Anh xem hồi lâu, chỉ dựa vào chút thông tin như này cũng không nhìn ra được gì nên đành thoát ra.
Nhưng đợi đến khi Phó Văn Thiện dẫn theo y tá quay lại rút kim ra giúp anh, sau đó phục vụ anh rửa mặt, anh lại cực kỳ muốn hỏi.... Nếu Diêu Nhận chỉ là một đồng đội bình thường thì tại sao nghe thấy tên cậu ta, sắc mặt của cậu lại trở nên khó coi tới vậy?
Trông giống như cái tên này có ý nghĩa rất quan trọng với cậu vậy?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi.
Bởi vì trước khi mở miệng, rốt cuộc anh cũng nhớ tới thân phận của mình.
Anh không phải là bạn trai của Phó Văn Thiện, anh chỉ là bạn tình an ủi lẫn nhau mà thôi.
Anh không có lý do gì để nghi vấn về quá khứ của Phó Văn Thiện cả.
...
Tối nay, hai người trải qua một đêm ở bệnh viện, mặc luôn quần áo bệnh nhân mà bệnh viện cung cấp. Cũng may đồ bệnh nhân ở đây không phải kiểu màu xanh trắng thường thấy như trên TV, mà là màu xám nhạt.
Sáng hôm sau, Phó Văn Thiện tỉnh lại trước. Thấy Tạ Vãn Tinh còn ngủ thì không đánh thức anh mà chỉ đeo khẩu trang rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Thật ra bệnh viện có cung cấp bữa sáng, nhưng Phó Văn Thiện vẫn đến Ngự Hoà Hiên mua một phần cháo và đồ ăn nhẹ, Tạ Vãn Tinh thích đồ ăn của nhà hàng này.
Đợi đến khi hắn trở về, Tạ Vãn Tinh vẫn chưa tỉnh. Anh cuộn người trong chăn, lông mi vừa dài vừa dày. Gương mặt không xanh xao như hôm qua nữa mà đã hồng hào trở lại, trông như màu một cánh hoa đào.
Phó Văn Thiện không đánh thức anh, nhưng hắn đứng bên mép giường nhìn chốc lát, ma xui quỷ khiến lén hôn lên mặt Tạ Vãn Tinh một cái.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt rơi xuống giữa mày anh.
"Bốp bốp bốp." Trong phòng bỗng vang lên tiếng vỗ tay.
Phó Văn Thiện giật mình quay đầu lại, sau đó thấy một bóng người cao gầy mặc áo blouse trắng dựa vào cửa, cười như không cười nhìn hắn.
Đúng là chủ nhân trẻ tuổi của bệnh viện này, là người bạn nối khố mà hôm qua hắn ngầm diss - Lạc Hạp.
Lạc Hạp làm việc tại bệnh viện nhà mình. Cậu ta nghe nói tối qua Phó Văn Thiện ôm ai đó tới đây nên mới sáng sớm đáng chạy tới hóng chuyện. Không ngờ vừa lúc thấy được cảnh này.
Cậu ta không cần nhìn người nằm trên giường cũng biết đó là Tạ Vãn Tinh rồi.
Lúc trước Lý Tư Hành truyền tình báo từ tiền tuyến về, nói Phó Văn Thiện mượn danh bạn tình nhưng thật ra là lén xem người ta như người yêu. Mà người này chính là Tạ Vãn Tinh.
Lúc đầu Lạc Hạp không tin lắm. Dù sao thời buổi này làm gì còn nhiều chuyện bạn tình thành chân ái như vậy.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Phó Văn Thiện cúi người hôn Tạ Vãn Tinh thì...
Cậu ta tin rồi!
Mẹ nó này mà là quan hệ bạn tình gì nữa. Đây rõ ràng là sự khởi đầu của tình yêu rồi.
Lạc Hạp nhớ lại một chút, cảm thấy ngay từ khi học tiểu học cậu ta cũng không có ngây thơ như này đâu.
Phó Văn Thiện đứng lên, đi ra cửa kéo Lạc Hạp ra hành lang, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.
Lạc Hạp cũng không để ý, cứ vậy dựa vào tường hành lang tinh nghịch nhìn Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện bị cậu ta nhìn đến khó chịu, nhướng mày hỏi: "Sao mày lại tới đây?"
Lạc Hạp lấy kẹo que trong túi ra, thong thả lột giấy gói cười tủm tỉm nói: "Tới xem chuyện vui đó! Mày ôm một người tới bệnh viện của tao khám bệnh, mày nói xem nếu tao không đến hóng chuyện thì có xứng đáng làm anh em không?"
Cậu ta ngậm kẹo que vào miệng, hơi nâng cằm chỉ chỉ phòng bệnh, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Bên trong là Tạ Vãn Tinh à?"
Phó Văn Thiện cũng không định phủ nhận: "Ừ."
Lạc Hạp cười càng tươi hơn, cậu ta lắc đầu: "Lý Tư Hành nói mày mượn danh bạn tình nhưng thật ra đang yêu đương mà tao không tin. Kết quả mày đúng thật là..." Lạc Hạp tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được một từ để miêu tả: "Ngây thơ!"
Phó Văn Thiện bắt đầu hối hận sao tối qua lại đến bệnh viện này rồi.
Hắn biết Lạc Hạp sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn.
"Làm gì có phức tạp vậy đâu." Hắn lấy một viên chocolate từ trong túi Lạc Hạp, kết quả phát hiện vẫn là chocolate trắng. Phó Văn Thiện ghét bỏ nói: "Sao mày vẫn thích ăn ngọt như vậy thế?"
Chẳng qua ở bệnh viện không thể hút thuốc, có chocolate ăn cũng được.
Phó Văn Thiện ném viên chocolate vào trong miệng, lẩm bẩm với Lạc Hạp: "Tạm thời vẫn là bạn tình."
Lạc Hạp đẩy mắt kính trên mặt, sâu xa nhìn hắn: "Tạm thời? Vậy sau này thì sao?"
Phó Văn Thiện nhìn thoáng qua phòng bệnh: "Sau này tính sau."
Vịt chết vẫn còn cứng mỏ ha! Lạc Hạp nghĩ.
Cậu ta cố ý trêu chọc Phó Văn Thiện: "Được rồi, mày nói tạm thời là bạn tình thì chỉ là tạm thời thôi đúng không? Chẳng qua nếu hai người chia tay thì mày có thể giới thiệu cậu ấy cho tao không? Tao không có thói ở sạch, không ngại hai người từng qua lại đâu."
Phó Văn Thiện đạp cậu ta một cái: "Mày cút!"
Lạc Hạp cười ha hả, vỗ sạch dấu vết trên áo blouse của mình.
Cậu ta cười đủ rồi mới nói: "Hôm nay tao không đi gặp em dâu nữa. Ngày nào đó hai người thành rồi thì nhớ báo, anh đây sẽ cho cưng một bao lì xì thật to nhé!"
Lạc Hạp nói xong thì rời đi. Hóng được nhiêu đó cũng đủ rồi, đợi lát nữa cậu ta phải chia sẻ chút tình báo về tình yêu của Phó Văn Thiện cho đám người kia mới được.
Chuyện này vui hơn cả trò dưỡng thành nhiều.
...
Phó Văn Thiện đuổi con hàng phiền phức kia đi xong thì quay về phòng.
Tạ Vãn Tinh vẫn đang ngủ, ngủ rất ngon lành không thèm quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Phó Văn Thiện hơi buồn cười chọt chọt gương mặt mềm mụp của anh. Tạ Vãn Tinh nhỏ giọng hừ một tiếng, anh rúc người vào chăn như sợ phiền.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh mặt trời len lỏi chiếu xuống sàn nhà.
Phó Văn Thiện cũng không chọc anh nữa, cứ vậy lẳng lặng nhìn anh.
Hắn nhớ lại lời Lạc Hạp mới nói, và cả lời Lý Tư Hành đã nói với hắn từ lâu.
Bọn họ đều đã nhìn ra hắn rung động với Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện từng cho rằng hắn sẽ không yêu Tạ Vãn Tinh.
Một mối quan hệ qua loa hoang đường như vậy, thứ duy nhất mong muốn là thể xác của đối phương thì sao có thể chuyển thành tình yêu được?
Nhưng từ sau khi trở về từ thành điện ảnh, suốt 2 tháng này hắn và Tạ Vãn Tinh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Gần như mỗi ngày hắn đều sẽ nhớ tới Tạ Vãn Tinh.
Nhớ anh, không biết anh quay phim có suôn sẻ không? Lý Tư Hành có biết chăm sóc anh hay không? Anh đóng phim có mệt không? Có mờ ám với diễn viên cùng đoàn nào không?
Đủ loại suy nghĩ khiến hắn phiền lòng.
Khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào sâu trong trái tim mình.
Đúng là Phó Văn Thiện chưa yêu đương lần nào. Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi hắn cũng chưa từng rung động. Chỉ từng có một chút mềm lòng mơ hồ, đến cuối cùng vỡ lẽ ra cũng chỉ như một trò đùa mà thôi.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn mất đi sự phán đoán về bản thân.
Con người có 3 chuyện không thể che giấu: Nghèo, ho và tình yêu.
Ví dụ như bây giờ, hắn nhịn không được mà vươn ngón tay vuốt ve chân mày Tạ Vãn Tinh. Nơi đó có một nốt ruồi son nho nhỏ, ẩn mình ở phần đuôi chân mày của anh.
Nốt ruồi son nhỏ này vốn không có gì đặc biệt. Nhưng bởi vì nó xuất hiện trên khuôn mặt của Tạ Vãn Tinh nên hắn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Đúng là Phó Văn Thiện thích Tạ Vãn Tinh. Tình yêu này như ngọn lửa giữa đêm, không có nơi nào để trốn. Thế cho nên ngay cả Lý Tư Hành và Lạc Hạp cũng có thể nhìn thấu.
Nhưng Tạ Vãn Tinh thì sao?
Đến khi nào anh mới biết được, người được gọi là bạn tình rốt cuộc đã nhìn anh với ánh mắt như thế nào đây?
Phó Văn Thiện không thể nghĩ ra đáp án.
———