Chương 14: Bạn tình
Edit: Mưa
———
Phó Văn Thiện nhận ra Tạ Vãn Tinh cũng rất thú vị.
Rõ ràng lúc ở riêng thì kiêu ngạo độc đoán, nhưng vừa bước ra khỏi phòng gác mái là anh đã trở thành diễn viên Tạ Vãn Tinh phong tư xuất chúng. Khi cười tươi thì mang theo chút quyến rũ hấp dẫn, nhưng tính tình lại rất hoà đồng thân thiện. Hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ muốn đập chết hắn trên phòng gác mái một tiếng trước.
Ngoài Ngô Nhiên ra thì Chu Anh thích bám anh nhất. Tiêu Gia và Viên Hi Nhi cũng thích ngồi chung với anh.
Mặc dù Phó Văn Thiện nhìn sao cũng thấy bọn họ giống như nhóm chị em đang tám chuyện hơn.
...
Phó Văn Thiện vừa pha cà phê cho vị khách ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn Tạ Vãn Tinh dịu dàng đồng ý chụp hình với mấy cô gái nhỏ. Ánh mắt anh vô cùng chân thành, còn rất lịch thiệp hôn lên mu bàn tay của các cô ấy, dỗ mấy cô gái nhỏ sung sướng đến la hét không ngừng. Người không phải fan anh cũng muốn trở thành fan của anh luôn.
Làm fans của anh rồi... có lẽ cả đời cũng không thoát được đâu.
Nhiệm vụ của ngày quay cuối cùng hôm nay là làm công ở quán cà phê.
120 tệ tiền sinh hoạt phí hôm qua cũng đã khá đủ. Vốn nhóm khách mời bàn bạc với nhau, cùng lắm thì ngày cuối bọn họ ăn cải trắng nước suông là được rồi.
Nhưng tổ chương trình không cho, kiên quyết lái xe 2 tiếng chở bọn họ vào nội thành chỉ vì bắt bọn họ đi làm công.
Chẳng qua nhiệm vụ này cũng không khó mấy. Đặc biệt là trước kia Tạ Vãn Tinh đã từng quay một bộ phim truyền hình, diễn vai ông chủ tiệm cà phê.
Anh lập tức thể hiện tay nghề ngay tại chỗ cho mọi người xem. Trong lúc mọi người vỗ tay ầm ĩ thì Phó Văn Thiện lại dựa vào quầy bar, thưởng thức vòng eo thon gọn của anh trong bộ đồng phục pha chế.
Quần áo của bọn họ là tổ chương trình đặt may. Áo trắng quần đen, cắt may tỉ mỉ, rất tôn dáng người.
Có lẽ cuối cùng tổ chương trình cũng nhớ ra họ đã mời một đống nghệ sĩ có giá trị nhan sắc cao, đã đến lúc lợi dụng nhan sắc của họ kéo ratings rồi.
Cả một ngày mà Phó Văn Thiện vẫn không tìm được cơ hội ở riêng với Tạ Vãn Tinh lần nào. Có lẽ Tạ Vãn Tinh cố ý tránh né hắn, vẫn luôn kéo Chu Anh đi chung với mình.
Mãi đến khi tan làm, mọi người ăn bữa tối cuối cùng xong thì Phó Văn Thiện mới chặn được Tạ Vãn Tinh ở căn phòng gác mái.
"Cậu muốn gì
Tạ Vãn Tinh đang sắp xếp đồ đạc, ngày mai là bọn họ có thể ai về nhà nấy rồi. Phó Văn Thiện không đi dọn dẹp hành lý mà cứ đứng chắn trước mặt anh, anh muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Phó Văn Thiện cũng không biết hắn muốn làm gì. Nghiêm túc mà nói thì hắn và Tạ Vãn Tinh chỉ được tính là người quen mà thôi, đã vậy còn là người quen không ưa nhau cho lắm.
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh rồi nghĩ đến hắn đã ngủ với người này 2 lần. Tối hôm qua còn ôm ấp nhau nhưng ngày mai Tạ Vãn Tinh sẽ rời đi. Có lẽ về sau anh sẽ luôn tránh mặt hắn, và hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Phó Văn Thiện thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng nói sao thì cũng là Tạ Vãn Tinh bị thiệt hơn một chút. Anh không muốn dây dưa với hắn cũng là chuyện dễ hiểu.
Phó Văn Thiện thở dài, kéo Tạ Vãn Tinh lên rồi bắt đầu sắp xếp hành lý cho anh dưới ánh mắt khó hiểu của anh.
Tạ Vãn Tinh nhướng mày, không rõ tên này muốn làm cái gì.
Phó Văn Thiện vừa giúp anh gấp quần áo vừa nói: "Hôm nay anh không mệt à? Cả ngày không thể nghỉ ngơi rồi."
Hắn nhìn thoáng qua eo của anh một cái, ậm ừ nói: "Eo anh không đau à?"
Gương mặt Tạ Vãn Tinh khẽ giật giật.
Không đau mà được à? Thằng nhóc khốn nạn này, để anh đây chịch cậu một đêm, còn đổi mấy cái tư thế xem cậu có đau hay không nhé?!
Cả ngày hôm nay của anh đều dựa vào sự chuyên nghiệp của một diễn viên chống đỡ đấy.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bên ngoài anh vẫn tỏ ra ung dung: "Không sao."
Động tác của Phó Văn Thiện rất nhanh, chỉ lát sau đã sắp xếp phân loại hành lý rất gọn gàng. Tạ Vãn Tinh bất ngờ nhìn hắn, thầm nghĩ thằng nhóc này đảm đang ghê.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Sau khi "nhóc đảm đang" sắp xếp hành lý giúp anh xong đã nói: "Chuyện tối qua nói ra thì lỗi của tôi lớn hơn một chút. Tôi không biết trước kia anh là công, chưa nằm dưới bao giờ. Tôi xin lỗi."
Tạ Vãn Tinh giật bắn người...
Hai giây sau anh mới nhớ ra, tối qua anh say khướt nên đã đặt thiết lập nhân vật cho mình là một anh công mạnh mẽ cường tráng.
... Phó Văn Thiện tin thật luôn!
Tạ Vãn Tinh ho khan một tiếng, chấp nhận thiết lập này.
"Thế nên cậu đã biết tôi tốt tính bao nhiêu mới không đánh chết cậu sau khi tỉnh lại rồi đúng không?" Tạ Vãn Tinh lạnh lùng nhìn Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện không biết nên trả lời là "Đúng vậy" hay là "Không đúng" nữa.
Hắn im lặng trong chốc lát, thầm nghĩ chuyện giữa hắn và Tạ Vãn Tinh cũng nên kết thúc thôi. Nếu là người khác thì hắn còn có thể bồi thường gì đó. Nhưng chết là Tạ Vãn Tinh cũng xuất thân hiển quý như hắn. Gia thế hai người ngang ngửa nhau không ai thua ai.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Sau này nếu anh có chuyện gì cần đến tôi thì cứ nói với tôi một tiếng."
Tạ Vãn Tinh trợn trắng mắt: "Không cần đâu. Cậu đừng quan tâm tới tôi là giúp tôi rồi."
Trải qua ngày hôm nay anh cũng đã bình tĩnh lại, không còn tức giận như lúc sáng nữa. Dù sao chương trình kết thúc xong thì anh và Phó Vắn Thiện sẽ đường ai nấy đi. Chịch cũng chịch rồi, chẳng lẽ anh cứ phải níu lấy người ta đòi chịu trách nhiệm à?
Tạ Vãn Tinh bình tĩnh nghĩ, cứ xem chuyện này như bị chó cắn một cái thôi.
"Ngày mai chúng ta cũng đường ai nấy đi rồi, việc này dừng ở đây đi." Tạ Vãn Tinh đặt dấu kết thúc cho ân oán của bọn họ, sau đó lấy đồ ngủ trên tủ đầu giường đi vào phòng tắm tắm rửa.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Phó Văn Thiện ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, mở cửa sổ ra hút thuốc.
Tiếng nước truyền ra khiến hắn hơi mất tập trung. Bởi vì hắn biết, bên dưới vòi hoa sen trong phòng tắm là một cơ thể trắng mịn quyến rũ đến cỡ nào.
Phó Văn Thiện buồn bực rít một hơi thuốc.
Mặc dù hắn tiến vào giới giải trí nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ yêu đương với người trong giới, càng khỏi nói tới mấy mối quan hệ bao nuôi. Nếu không vì một đêm tình cờ ở khách sạn Long Hoa, thì dù hắn có gặp kiểu người sinh hoạt cá nhân lung tung như Tạ Vãn Tinh ở chỗ khác, hắn cũng sẽ tránh xa anh.
Nhưng vấn đề là bọn họ đã ngủ với nhau rồi.
Chuyện đó đã khiến hắn trực tiếp bước qua rào cản về đạo đức và sự trong sạch từ trong tâm lý và cả thân thể. Hắn bắt đầu cảm thấy nếu đối tượng là Tạ Vãn Tinh thì cũng không tệ.
Một khi trai tân khai trai thì suy nghĩ sẽ bắt đầu trở nên đen tối không ngừng được. Tựa như thác nước dâng trào, không thể quay đầu được nữa.
Phó Văn Thiện nhả ra một vòng khói.
Thật ra nếu Tạ Vãn Tinh đồng ý thì hắn cũng không ngại làm bạn tình của anh... Chỉ duy trì mối quan hệ thể xác thuần khiết, vì vừa lúc hai người họ đều không cần tiền của đối phương.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì hình như Tạ Vãn Tinh cũng không quá muốn giữ mối quan hệ bạn tình thuần khiết này.
...
Đợi Phó Văn Thiện tắm xong, phòng gác mái lập tức tắt đèn.
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nằm song song trên giường. Hai người nằm ngay ngắn, ngầm phân ra một ranh giới như Sở hà Hán giới* ngay trên chiếc giường nhỏ hẹp này. Tựa như bọn họ vô cùng trong sạch, không hề liên quan tới nhau chút nào.
Tạ Vãn Tinh nhắm mắt lại, anh chỉ muốn ngủ sớm một chút, ngày mai tỉnh lại sẽ là một ngày hoàn toàn mới. Anh có thể đá bay chuyện này, đá bay Phó Văn Thiện, đá bay chương trình khốn nạn này một cách sạch sẽ.
Anh thầm nghĩ, đợi về rồi anh sẽ nói với Liên Đan, đời này anh sẽ không tham gia chương trình truyền hình nào nữa.
Bát tự không hợp!
Nhưng mà nằm tới nửa đêm Tạ Vãn Tinh vẫn trằn trọc không ngủ được. Không chỉ không ngủ được, anh còn xấu hổ nhận ra cơ thể mình đang thay đổi kỳ lạ.
Chỗ nào đó... hơi ngóc đầu lên một chút...
Lúc đầu Tạ Vãn Tinh vẫn không hiểu vì sao lại thế này. Anh âm thầm cảm thán, chẳng qua mới trải qua 2 lần mà anh đã trở nên dâm đãng như vậy sao?
Nhưng ngay sau đó anh chợt nhớ ra, tiệc mừng mà tổ chương trình khốn nạn chuẩn bị tối nay phong phú đến kỳ lạ. Giống như đang bồi thường cho họ vì chịu khổ mấy ngày nay, như hận không thể làm đủ một bàn Mãn Hán toàn tịch vậy.
Sau đó hình như anh không chỉ ăn rất nhiều hàu sống nướng mà còn uống canh gà nhân sâm nữa...
Tạ Vãn Tinh đen mặt.
Anh lén lút nhìn thoáng qua. May quá, Phó Văn Thiện đang ngủ. Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, bước xuống giường rồi đi vào nhà tắm.
...
Nhưng anh vừa mới rời khỏi giường thì Phó Văn Thiện cũng tỉnh lại.
Mới nãy hắn thật sự ngủ rồi, sau khi tỉnh lại trong phòng vẫn tối om, hắn nhìn qua bên cạnh thì thấy chăn hơi nhô lên nên ỷ y rằng Tạ Vãn Tinh đang nằm trên giường.
Thế nên hắn yên tâm mở cửa nhà tắm ra, định đi vào xả nước một chút.
Sau đó...
Hắn mắt to trừng mắt nhỏ vừa Tạ Vãn Tinh đang dựa trên vách nhà tắm, áo ngủ nửa kín nửa hở.
Phó Văn Thiện đã tiện tay bật đèn nên bây giờ trong phòng tắm sáng như ban ngày. Ánh đèn chiếu lên làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng của Tạ Vãn Tinh... Và cả bàn tay đang đặt ở chỗ nào đó.
Phó Văn Thiện: "..."
Hắn bình tĩnh nghĩ, quản nhiên Tạ Vãn Tinh không thể công được nữa. Nếu không vì sao anh lại trốn trong phòng tắm tự xử thế kia?
Chắc chắn là xấu hổ không dám nói.
Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh bằng ánh mắt rất phức tạp. Có đồng cảm cũng có chút... yêu thương.
Nếu Tạ Vãn Tinh là mèo thì chắc chắn anh đã sớm dựng lông lên rồi. Mặt mày anh đỏ bừng,
làn da trắng nõn cũng ửng hồng lên. Đời này anh vẫn chưa bao giờ thấy xấu hổ đến vậy đâu.
Anh còn muốn giải thích một chút, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hạ cũng không thể rửa sạch.
Nhưng anh còn chưa kịp tuyệt vọng thì lại phát hiện... Không biết từ lúc nào, Phó Văn Thiện đã đi tới áp sát vào anh.
Phó Văn Thiện cao to, ôm cả người anh vào lòng dễ như trở bàn tay.
Hắn dựa theo tình thần trách nhiệm của mình mà kéo tay Tạ Vãn Tinh ra, sau đó bắt đầu cầm lấy làm giúp anh dưới ánh mắt hoảng sợ của anh.
Eo Tạ Vãn Tinh như nhũn ra, suýt chút đã ngã ngồi xuống đất.
Phó Văn Thiện đỡ được anh, ôm chặt vào tay. Hắn không thầy dạy cũng hiểu, cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương Tạ Vãn Tinh. Không đợi anh đồng ý lại cúi xuống hôn khẽ lên khoé môi anh một cái.
Đôi môi hắn rất nóng, môi anh cũng rất nóng. Hơi thở hai người như hoà quyện vào nhau.
Phòng tắm nhỏ hẹp như cũng nóng lên.
"Thầy Tạ, thật ra lúc tối tôi đã muốn hỏi anh..." Phó Văn Thiện lại khẽ hôn lên khoé môi anh, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi anh.
"Anh không làm 1 được nữa rồi đúng không?"
Tạ Vãn Tinh cắn môi. Câu hỏi này quá khó, anh không trả lời được.
Nhưng Phó Văn Thiện lại tự hiểu ra đáp án. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Tạ Vãn Tinh, nói ra dự định lúc tối hắn đã nghĩ: "Vừa lúc gần đây bên cạnh tôi không có ai, nếu ngài Tạ không ngại thì chúng ta kết nhóm với nhau nhé?"
Tạ Vãn Tinh bị kéo lên cao trào, gấp đến mức suýt bật khóc. Anh ngơ ngác nửa phút mới ngẫm ra ý của Phó Văn Thiện.
Ồ... hoá ra là muốn làm bạn tình với anh.
Phì! Tạ Vãn Tinh anh sẽ thiếu bạn tình à? Nếu anh muốn tìm bạn tình thì cả một hàng người dài 800m đang chờ anh thị tẩm kìa.
"Tôi biết bên cạnh anh cũng không thiếu người. Nhưng nếu muốn tìm được người vừa đẹp trai vừa có dáng người hoàn hảo như tôi trong giới giải trí thì có lẽ cũng khó đấy." Phó Văn Thiện nói thêm. Cái này không phải hắn chảnh mà sự thật là vậy.
"Hơn nữa chúng ta ngang tài ngang sức, không cần phải đập tài nguyên giống như đang bao nuôi tình nhân. Lúc chia tay cũng không cần lo lắng đối phương đe doạ uy hiếp."
Hắn nói xong câu cuối, Tạ Vãn Tinh cũng buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Tạ Vãn Tinh thở dốc dựa vào vách nhà tắm lạnh lẽo. Sức nặng cả người đều đè lên cánh tay Phó Văn Thiện.
Anh muốn đạp Phó Văn Thiện một cái cho hắn bớt mơ mộng hão huyền. Nhưng sau khi nghe được câu cuối cùng, mặc dù hơi thiếu đập nhưng anh suy xét cẩn thận thì thấy cũng khá có lý.
Nhìn ra toàn bộ giới giải trí, nếu muốn tìm một bạn tình tương đương với Phó Văn Thiện, vừa trong sạch vừa an toàn thì đúng là không dễ tìm cho lắm.
Sau khi trai tân khai trai thì suy nghĩ sẽ trở nên đen tối vô cùng, không thể trong sáng như lúc trước nữa.
Những lời này không chỉ đúng với công mà cũng đúng với cả thụ nữa.
Mặc dù Tạ Vãn Tinh đặt cho mình thiết lập là chàng công mạnh mẽ. Nhưng sau khi anh tự hỏi bản thân, dựa vào kinh nghiệm xem GV của mình thì có lẽ anh là thụ mới đúng.
Anh nhìn cơ bụng của Phó Văn Thiện một chút, rồi nhìn lên khuôn mặt điển trai hoang dã của hắn.
Anh không biết nhan sắc của Phó Văn Thiện xếp hạng mấy trong giới giải trí. Nhưng dựa theo thẩm mỹ của anh thì ít nhất phải từ hạng 3 trở lên.
Mà càng chết hơn là Phó Văn Thiện lại dịu dàng chân thành hôn lên môi anh, khàn giọng hỏi: "Anh nghĩ sao?"
Tạ Vãn Tinh nhịn không được, thở dài trong lòng.
Fuckboy đúng là fuckboy, cao tay thật. Mời người ta làm bạn tình cũng thâm tình mờ ám tới vậy.
Tạ Vãn Tinh kéo áo ngủ lại, vén vài sợi tóc buông lơi ra sau tai. Gương mặt anh trắng nõn dưới ánh đèn, môi đỏ thắm, ánh mắt quyến rũ mê người.
Anh cười khẽ một tiếng, trông còn hấp dẫn hơn cả những diễn viên nổi tiếng trong phim ảnh thời xưa.
"Cậu nói cũng có lý đấy nhỉ?" Tạ Vãn Tinh khẽ cắn môi, ngón tay lướt qua lướt lại trên yết hầu Phó Văn Thiện.
"Vừa lúc tôi cũng chán làm công rồi, thay đổi khẩu vị chút cũng được thôi. Nhưng tôi nói trước, một khi cậu làm tôi thấy không hài lòng thì tuỳ thời cút khỏi giường tôi đi biết chưa?"
Tạ Vãn Tinh nói xong thì đẩy Phó Văn Thiện ra, chỉnh sửa lại góc áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Anh nằm xuống giường, nhớ lại biểu hiện của mình vừa nãy, thầm thấy vừa lòng.
Xem như hoà nhau một ván.
Mà Phó Văn Thiện một mình trong nhà tắm vẫn đang đắm chìm trong ánh mắt khiến người ta mê muội kia của Tạ Vãn Tinh.
Cảm giác đầu ngón tay anh lướt qua lướt lại trên yết hầu hắn hình như vẫn còn sót lại trên làn da.
Phó Văn Thiện đã sâu sắc nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa hắn và tay chơi già dặn Tạ Vãn Tinh kia rồi.
———
Trai tân mà diễn cho cố vô =))))))
———
Phó Văn Thiện nhận ra Tạ Vãn Tinh cũng rất thú vị.
Rõ ràng lúc ở riêng thì kiêu ngạo độc đoán, nhưng vừa bước ra khỏi phòng gác mái là anh đã trở thành diễn viên Tạ Vãn Tinh phong tư xuất chúng. Khi cười tươi thì mang theo chút quyến rũ hấp dẫn, nhưng tính tình lại rất hoà đồng thân thiện. Hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ muốn đập chết hắn trên phòng gác mái một tiếng trước.
Ngoài Ngô Nhiên ra thì Chu Anh thích bám anh nhất. Tiêu Gia và Viên Hi Nhi cũng thích ngồi chung với anh.
Mặc dù Phó Văn Thiện nhìn sao cũng thấy bọn họ giống như nhóm chị em đang tám chuyện hơn.
...
Phó Văn Thiện vừa pha cà phê cho vị khách ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn Tạ Vãn Tinh dịu dàng đồng ý chụp hình với mấy cô gái nhỏ. Ánh mắt anh vô cùng chân thành, còn rất lịch thiệp hôn lên mu bàn tay của các cô ấy, dỗ mấy cô gái nhỏ sung sướng đến la hét không ngừng. Người không phải fan anh cũng muốn trở thành fan của anh luôn.
Làm fans của anh rồi... có lẽ cả đời cũng không thoát được đâu.
Nhiệm vụ của ngày quay cuối cùng hôm nay là làm công ở quán cà phê.
120 tệ tiền sinh hoạt phí hôm qua cũng đã khá đủ. Vốn nhóm khách mời bàn bạc với nhau, cùng lắm thì ngày cuối bọn họ ăn cải trắng nước suông là được rồi.
Nhưng tổ chương trình không cho, kiên quyết lái xe 2 tiếng chở bọn họ vào nội thành chỉ vì bắt bọn họ đi làm công.
Chẳng qua nhiệm vụ này cũng không khó mấy. Đặc biệt là trước kia Tạ Vãn Tinh đã từng quay một bộ phim truyền hình, diễn vai ông chủ tiệm cà phê.
Anh lập tức thể hiện tay nghề ngay tại chỗ cho mọi người xem. Trong lúc mọi người vỗ tay ầm ĩ thì Phó Văn Thiện lại dựa vào quầy bar, thưởng thức vòng eo thon gọn của anh trong bộ đồng phục pha chế.
Quần áo của bọn họ là tổ chương trình đặt may. Áo trắng quần đen, cắt may tỉ mỉ, rất tôn dáng người.
Có lẽ cuối cùng tổ chương trình cũng nhớ ra họ đã mời một đống nghệ sĩ có giá trị nhan sắc cao, đã đến lúc lợi dụng nhan sắc của họ kéo ratings rồi.
Cả một ngày mà Phó Văn Thiện vẫn không tìm được cơ hội ở riêng với Tạ Vãn Tinh lần nào. Có lẽ Tạ Vãn Tinh cố ý tránh né hắn, vẫn luôn kéo Chu Anh đi chung với mình.
Mãi đến khi tan làm, mọi người ăn bữa tối cuối cùng xong thì Phó Văn Thiện mới chặn được Tạ Vãn Tinh ở căn phòng gác mái.
"Cậu muốn gì
Tạ Vãn Tinh đang sắp xếp đồ đạc, ngày mai là bọn họ có thể ai về nhà nấy rồi. Phó Văn Thiện không đi dọn dẹp hành lý mà cứ đứng chắn trước mặt anh, anh muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Phó Văn Thiện cũng không biết hắn muốn làm gì. Nghiêm túc mà nói thì hắn và Tạ Vãn Tinh chỉ được tính là người quen mà thôi, đã vậy còn là người quen không ưa nhau cho lắm.
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh rồi nghĩ đến hắn đã ngủ với người này 2 lần. Tối hôm qua còn ôm ấp nhau nhưng ngày mai Tạ Vãn Tinh sẽ rời đi. Có lẽ về sau anh sẽ luôn tránh mặt hắn, và hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Phó Văn Thiện thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng nói sao thì cũng là Tạ Vãn Tinh bị thiệt hơn một chút. Anh không muốn dây dưa với hắn cũng là chuyện dễ hiểu.
Phó Văn Thiện thở dài, kéo Tạ Vãn Tinh lên rồi bắt đầu sắp xếp hành lý cho anh dưới ánh mắt khó hiểu của anh.
Tạ Vãn Tinh nhướng mày, không rõ tên này muốn làm cái gì.
Phó Văn Thiện vừa giúp anh gấp quần áo vừa nói: "Hôm nay anh không mệt à? Cả ngày không thể nghỉ ngơi rồi."
Hắn nhìn thoáng qua eo của anh một cái, ậm ừ nói: "Eo anh không đau à?"
Gương mặt Tạ Vãn Tinh khẽ giật giật.
Không đau mà được à? Thằng nhóc khốn nạn này, để anh đây chịch cậu một đêm, còn đổi mấy cái tư thế xem cậu có đau hay không nhé?!
Cả ngày hôm nay của anh đều dựa vào sự chuyên nghiệp của một diễn viên chống đỡ đấy.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bên ngoài anh vẫn tỏ ra ung dung: "Không sao."
Động tác của Phó Văn Thiện rất nhanh, chỉ lát sau đã sắp xếp phân loại hành lý rất gọn gàng. Tạ Vãn Tinh bất ngờ nhìn hắn, thầm nghĩ thằng nhóc này đảm đang ghê.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Sau khi "nhóc đảm đang" sắp xếp hành lý giúp anh xong đã nói: "Chuyện tối qua nói ra thì lỗi của tôi lớn hơn một chút. Tôi không biết trước kia anh là công, chưa nằm dưới bao giờ. Tôi xin lỗi."
Tạ Vãn Tinh giật bắn người...
Hai giây sau anh mới nhớ ra, tối qua anh say khướt nên đã đặt thiết lập nhân vật cho mình là một anh công mạnh mẽ cường tráng.
... Phó Văn Thiện tin thật luôn!
Tạ Vãn Tinh ho khan một tiếng, chấp nhận thiết lập này.
"Thế nên cậu đã biết tôi tốt tính bao nhiêu mới không đánh chết cậu sau khi tỉnh lại rồi đúng không?" Tạ Vãn Tinh lạnh lùng nhìn Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện không biết nên trả lời là "Đúng vậy" hay là "Không đúng" nữa.
Hắn im lặng trong chốc lát, thầm nghĩ chuyện giữa hắn và Tạ Vãn Tinh cũng nên kết thúc thôi. Nếu là người khác thì hắn còn có thể bồi thường gì đó. Nhưng chết là Tạ Vãn Tinh cũng xuất thân hiển quý như hắn. Gia thế hai người ngang ngửa nhau không ai thua ai.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Sau này nếu anh có chuyện gì cần đến tôi thì cứ nói với tôi một tiếng."
Tạ Vãn Tinh trợn trắng mắt: "Không cần đâu. Cậu đừng quan tâm tới tôi là giúp tôi rồi."
Trải qua ngày hôm nay anh cũng đã bình tĩnh lại, không còn tức giận như lúc sáng nữa. Dù sao chương trình kết thúc xong thì anh và Phó Vắn Thiện sẽ đường ai nấy đi. Chịch cũng chịch rồi, chẳng lẽ anh cứ phải níu lấy người ta đòi chịu trách nhiệm à?
Tạ Vãn Tinh bình tĩnh nghĩ, cứ xem chuyện này như bị chó cắn một cái thôi.
"Ngày mai chúng ta cũng đường ai nấy đi rồi, việc này dừng ở đây đi." Tạ Vãn Tinh đặt dấu kết thúc cho ân oán của bọn họ, sau đó lấy đồ ngủ trên tủ đầu giường đi vào phòng tắm tắm rửa.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Phó Văn Thiện ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, mở cửa sổ ra hút thuốc.
Tiếng nước truyền ra khiến hắn hơi mất tập trung. Bởi vì hắn biết, bên dưới vòi hoa sen trong phòng tắm là một cơ thể trắng mịn quyến rũ đến cỡ nào.
Phó Văn Thiện buồn bực rít một hơi thuốc.
Mặc dù hắn tiến vào giới giải trí nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ yêu đương với người trong giới, càng khỏi nói tới mấy mối quan hệ bao nuôi. Nếu không vì một đêm tình cờ ở khách sạn Long Hoa, thì dù hắn có gặp kiểu người sinh hoạt cá nhân lung tung như Tạ Vãn Tinh ở chỗ khác, hắn cũng sẽ tránh xa anh.
Nhưng vấn đề là bọn họ đã ngủ với nhau rồi.
Chuyện đó đã khiến hắn trực tiếp bước qua rào cản về đạo đức và sự trong sạch từ trong tâm lý và cả thân thể. Hắn bắt đầu cảm thấy nếu đối tượng là Tạ Vãn Tinh thì cũng không tệ.
Một khi trai tân khai trai thì suy nghĩ sẽ bắt đầu trở nên đen tối không ngừng được. Tựa như thác nước dâng trào, không thể quay đầu được nữa.
Phó Văn Thiện nhả ra một vòng khói.
Thật ra nếu Tạ Vãn Tinh đồng ý thì hắn cũng không ngại làm bạn tình của anh... Chỉ duy trì mối quan hệ thể xác thuần khiết, vì vừa lúc hai người họ đều không cần tiền của đối phương.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì hình như Tạ Vãn Tinh cũng không quá muốn giữ mối quan hệ bạn tình thuần khiết này.
...
Đợi Phó Văn Thiện tắm xong, phòng gác mái lập tức tắt đèn.
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nằm song song trên giường. Hai người nằm ngay ngắn, ngầm phân ra một ranh giới như Sở hà Hán giới* ngay trên chiếc giường nhỏ hẹp này. Tựa như bọn họ vô cùng trong sạch, không hề liên quan tới nhau chút nào.
Tạ Vãn Tinh nhắm mắt lại, anh chỉ muốn ngủ sớm một chút, ngày mai tỉnh lại sẽ là một ngày hoàn toàn mới. Anh có thể đá bay chuyện này, đá bay Phó Văn Thiện, đá bay chương trình khốn nạn này một cách sạch sẽ.
Anh thầm nghĩ, đợi về rồi anh sẽ nói với Liên Đan, đời này anh sẽ không tham gia chương trình truyền hình nào nữa.
Bát tự không hợp!
Nhưng mà nằm tới nửa đêm Tạ Vãn Tinh vẫn trằn trọc không ngủ được. Không chỉ không ngủ được, anh còn xấu hổ nhận ra cơ thể mình đang thay đổi kỳ lạ.
Chỗ nào đó... hơi ngóc đầu lên một chút...
Lúc đầu Tạ Vãn Tinh vẫn không hiểu vì sao lại thế này. Anh âm thầm cảm thán, chẳng qua mới trải qua 2 lần mà anh đã trở nên dâm đãng như vậy sao?
Nhưng ngay sau đó anh chợt nhớ ra, tiệc mừng mà tổ chương trình khốn nạn chuẩn bị tối nay phong phú đến kỳ lạ. Giống như đang bồi thường cho họ vì chịu khổ mấy ngày nay, như hận không thể làm đủ một bàn Mãn Hán toàn tịch vậy.
Sau đó hình như anh không chỉ ăn rất nhiều hàu sống nướng mà còn uống canh gà nhân sâm nữa...
Tạ Vãn Tinh đen mặt.
Anh lén lút nhìn thoáng qua. May quá, Phó Văn Thiện đang ngủ. Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, bước xuống giường rồi đi vào nhà tắm.
...
Nhưng anh vừa mới rời khỏi giường thì Phó Văn Thiện cũng tỉnh lại.
Mới nãy hắn thật sự ngủ rồi, sau khi tỉnh lại trong phòng vẫn tối om, hắn nhìn qua bên cạnh thì thấy chăn hơi nhô lên nên ỷ y rằng Tạ Vãn Tinh đang nằm trên giường.
Thế nên hắn yên tâm mở cửa nhà tắm ra, định đi vào xả nước một chút.
Sau đó...
Hắn mắt to trừng mắt nhỏ vừa Tạ Vãn Tinh đang dựa trên vách nhà tắm, áo ngủ nửa kín nửa hở.
Phó Văn Thiện đã tiện tay bật đèn nên bây giờ trong phòng tắm sáng như ban ngày. Ánh đèn chiếu lên làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng của Tạ Vãn Tinh... Và cả bàn tay đang đặt ở chỗ nào đó.
Phó Văn Thiện: "..."
Hắn bình tĩnh nghĩ, quản nhiên Tạ Vãn Tinh không thể công được nữa. Nếu không vì sao anh lại trốn trong phòng tắm tự xử thế kia?
Chắc chắn là xấu hổ không dám nói.
Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh bằng ánh mắt rất phức tạp. Có đồng cảm cũng có chút... yêu thương.
Nếu Tạ Vãn Tinh là mèo thì chắc chắn anh đã sớm dựng lông lên rồi. Mặt mày anh đỏ bừng,
làn da trắng nõn cũng ửng hồng lên. Đời này anh vẫn chưa bao giờ thấy xấu hổ đến vậy đâu.
Anh còn muốn giải thích một chút, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hạ cũng không thể rửa sạch.
Nhưng anh còn chưa kịp tuyệt vọng thì lại phát hiện... Không biết từ lúc nào, Phó Văn Thiện đã đi tới áp sát vào anh.
Phó Văn Thiện cao to, ôm cả người anh vào lòng dễ như trở bàn tay.
Hắn dựa theo tình thần trách nhiệm của mình mà kéo tay Tạ Vãn Tinh ra, sau đó bắt đầu cầm lấy làm giúp anh dưới ánh mắt hoảng sợ của anh.
Eo Tạ Vãn Tinh như nhũn ra, suýt chút đã ngã ngồi xuống đất.
Phó Văn Thiện đỡ được anh, ôm chặt vào tay. Hắn không thầy dạy cũng hiểu, cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương Tạ Vãn Tinh. Không đợi anh đồng ý lại cúi xuống hôn khẽ lên khoé môi anh một cái.
Đôi môi hắn rất nóng, môi anh cũng rất nóng. Hơi thở hai người như hoà quyện vào nhau.
Phòng tắm nhỏ hẹp như cũng nóng lên.
"Thầy Tạ, thật ra lúc tối tôi đã muốn hỏi anh..." Phó Văn Thiện lại khẽ hôn lên khoé môi anh, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi anh.
"Anh không làm 1 được nữa rồi đúng không?"
Tạ Vãn Tinh cắn môi. Câu hỏi này quá khó, anh không trả lời được.
Nhưng Phó Văn Thiện lại tự hiểu ra đáp án. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Tạ Vãn Tinh, nói ra dự định lúc tối hắn đã nghĩ: "Vừa lúc gần đây bên cạnh tôi không có ai, nếu ngài Tạ không ngại thì chúng ta kết nhóm với nhau nhé?"
Tạ Vãn Tinh bị kéo lên cao trào, gấp đến mức suýt bật khóc. Anh ngơ ngác nửa phút mới ngẫm ra ý của Phó Văn Thiện.
Ồ... hoá ra là muốn làm bạn tình với anh.
Phì! Tạ Vãn Tinh anh sẽ thiếu bạn tình à? Nếu anh muốn tìm bạn tình thì cả một hàng người dài 800m đang chờ anh thị tẩm kìa.
"Tôi biết bên cạnh anh cũng không thiếu người. Nhưng nếu muốn tìm được người vừa đẹp trai vừa có dáng người hoàn hảo như tôi trong giới giải trí thì có lẽ cũng khó đấy." Phó Văn Thiện nói thêm. Cái này không phải hắn chảnh mà sự thật là vậy.
"Hơn nữa chúng ta ngang tài ngang sức, không cần phải đập tài nguyên giống như đang bao nuôi tình nhân. Lúc chia tay cũng không cần lo lắng đối phương đe doạ uy hiếp."
Hắn nói xong câu cuối, Tạ Vãn Tinh cũng buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Tạ Vãn Tinh thở dốc dựa vào vách nhà tắm lạnh lẽo. Sức nặng cả người đều đè lên cánh tay Phó Văn Thiện.
Anh muốn đạp Phó Văn Thiện một cái cho hắn bớt mơ mộng hão huyền. Nhưng sau khi nghe được câu cuối cùng, mặc dù hơi thiếu đập nhưng anh suy xét cẩn thận thì thấy cũng khá có lý.
Nhìn ra toàn bộ giới giải trí, nếu muốn tìm một bạn tình tương đương với Phó Văn Thiện, vừa trong sạch vừa an toàn thì đúng là không dễ tìm cho lắm.
Sau khi trai tân khai trai thì suy nghĩ sẽ trở nên đen tối vô cùng, không thể trong sáng như lúc trước nữa.
Những lời này không chỉ đúng với công mà cũng đúng với cả thụ nữa.
Mặc dù Tạ Vãn Tinh đặt cho mình thiết lập là chàng công mạnh mẽ. Nhưng sau khi anh tự hỏi bản thân, dựa vào kinh nghiệm xem GV của mình thì có lẽ anh là thụ mới đúng.
Anh nhìn cơ bụng của Phó Văn Thiện một chút, rồi nhìn lên khuôn mặt điển trai hoang dã của hắn.
Anh không biết nhan sắc của Phó Văn Thiện xếp hạng mấy trong giới giải trí. Nhưng dựa theo thẩm mỹ của anh thì ít nhất phải từ hạng 3 trở lên.
Mà càng chết hơn là Phó Văn Thiện lại dịu dàng chân thành hôn lên môi anh, khàn giọng hỏi: "Anh nghĩ sao?"
Tạ Vãn Tinh nhịn không được, thở dài trong lòng.
Fuckboy đúng là fuckboy, cao tay thật. Mời người ta làm bạn tình cũng thâm tình mờ ám tới vậy.
Tạ Vãn Tinh kéo áo ngủ lại, vén vài sợi tóc buông lơi ra sau tai. Gương mặt anh trắng nõn dưới ánh đèn, môi đỏ thắm, ánh mắt quyến rũ mê người.
Anh cười khẽ một tiếng, trông còn hấp dẫn hơn cả những diễn viên nổi tiếng trong phim ảnh thời xưa.
"Cậu nói cũng có lý đấy nhỉ?" Tạ Vãn Tinh khẽ cắn môi, ngón tay lướt qua lướt lại trên yết hầu Phó Văn Thiện.
"Vừa lúc tôi cũng chán làm công rồi, thay đổi khẩu vị chút cũng được thôi. Nhưng tôi nói trước, một khi cậu làm tôi thấy không hài lòng thì tuỳ thời cút khỏi giường tôi đi biết chưa?"
Tạ Vãn Tinh nói xong thì đẩy Phó Văn Thiện ra, chỉnh sửa lại góc áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Anh nằm xuống giường, nhớ lại biểu hiện của mình vừa nãy, thầm thấy vừa lòng.
Xem như hoà nhau một ván.
Mà Phó Văn Thiện một mình trong nhà tắm vẫn đang đắm chìm trong ánh mắt khiến người ta mê muội kia của Tạ Vãn Tinh.
Cảm giác đầu ngón tay anh lướt qua lướt lại trên yết hầu hắn hình như vẫn còn sót lại trên làn da.
Phó Văn Thiện đã sâu sắc nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa hắn và tay chơi già dặn Tạ Vãn Tinh kia rồi.
———
Trai tân mà diễn cho cố vô =))))))