Chương 88: Coi sự im lặng như một lời hứa
Những cảm xúc phức tạp đều ẩn giấu dưới con ngươi đen láy. Chỉ có Văn Thanh Từ mới biết tâm tình của y lúc này phức tạp đến mức nào.
Trong điện im lặng.
Tạ Bất Phùng rũ mắt nhìn chăm chú vào mắt Văn Thanh Từ, chờ đợi đáp án của y.
Thời gian dừng lại trong ánh nến mờ ảo.
Không biết qua bao lâu, Văn Thanh Từ từ từ cụp mắt xuống, hơi thở của Tạ Bất Phùng dừng lại trong nháy mắt này.
Hắn đang chờ đợi đáp án kia.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Văn Thanh Từ bỗng nhiên xoay người đi.
Tạ Bất Phùng lập tức cắn chặt răng, trái tim truyền đến cảm giác đau nhức.
Thanh Từ vẫn muốn rời đi sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, một giây sau hắn lại phát hiện -- Văn Thanh Từ không có đi về phía cửa điện mà xoay người, đi về phía một giá nến khác bên cạnh điện, tiếp theo lấy hoả chiết tử bên cạnh thắp sáng ngọn nến.
Ngọn lửa chợt dấy lên, quấn quanh ngọn nến hình bàn long. Chẳng mấy chốc cả gian sườn điện đã sáng sủa.
Đôi mắt đã quen với bóng tối hơi nheo lại, bóng dáng mảnh khảnh màu nhạt ấy trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Tạ Bất Phùng nghe thấy Văn Thanh Từ thản nhiên nói: "Bốn hạng mục nghe nhìn, hỏi hiểu, thiếu một thứ cũng không được. Thắp đèn lên mới dễ chẩn bệnh.”
Nói xong thì xoay người xách hòm thuốc đặt ở bên cạnh lên, động tác của y vẫn ưu nhã như trong trí nhớ.
Một chút mùi đắng quen thuộc tản ra trên chóp mũi.
Niềm vui sướng cực lớn trong phút chốc đã xua tan nỗi đau đớn trong lòng Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ không đi.
Ít nhất hôm nay y không đi.
*
Liều thuốc Tạ Bất Phùng uống không hề ít, cho dù Văn Thanh Từ nghĩ, thân là một dược nhân nửa vời, máu của y cũng không đủ giải độc cho Tạ Bất Phùng.
Bất kể nhìn ở phương diện nào, vị đế vương trẻ tuổi này đích xác không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
Suy cho cùng, độc tố trong cơ thể vẫn chưa được giải trừ, trạng thái của Tạ Bất Phùng không tốt, thường xuyên mệt mỏi.
Sau khi nhận được đáp án, hắn đã bị Văn Thanh Từ trở về thân phận thái y cưỡng chế nghỉ ngơi.
Lúc này hắn lại bắt đầu nghe lời.
Kết thúc hết thảy, Văn Thanh Từ rốt cục xuyên qua con đường cung quen thuộc của Thái y thự, một mình đi về phía gian tiểu viện kia.
Mặc dù đã biết Tạ Bất Phùng uống đan hoàn gì, nhưng trước tiên y phải tính toán tỷ lệ của các viên thuốc phối với nhau nếu muốn giải độc càng nhanh càng tốt.
Cho dù là Văn Thanh Từ, cũng không phải lúc nào cũng có thể ghi nhớ thành phần của chúng.
Nhưng nếu như nhớ không lầm, dường như y thư mình mang tới Ung Đô lúc trước có ghi chép. Những quyển sách đó hẳn là còn để ở nơi ở cũ......
Tiếng bước chân Văn Thanh Từ quanh quẩn trên đường cung trống trải, nghe vô cùng cô độc.
Nhưng tiếng vang dưới chân cuối cùng cũng làm y bình tĩnh lại một chút.
Thời gian một chén trà trôi qua, Văn Thanh Từ chậm rãi dừng bước, đứng ở trước cửa viện quen thuộc, ngẩng đầu nhìn cây ngọc lan cao lớn trong sân.
Sau khi trở thành Hàn Lâm, Văn Thanh Từ cũng có phủ đệ của mình ở ngoài hoàng cung. Nhưng đối với y mà nói, gian tiểu viện của Thái y thự này, mới là "nhà" mấy năm đó của mình.
Dừng lại một lát, y chuẩn bị tâm lý thật tốt rốt cục cẩn thận đẩy cửa viện đi vào. Nơi này còn giữ lại dáng vẻ ban đầu.
Cuối hè mặt trời vẫn gay gắt như cũ, không khí cũng có hơi khô ráo. Trên giỏ trúc góc viện toàn là dược liệu đang phơi nắng, thậm chí...như mới được người ta lật qua lật lại một lần.
Văn Thanh Từ hơi do dự, y không trở về phòng ngủ của mình mà tới nhĩ phòng.
Lò đất và nồi nung năm đó y dùng để nấu cháo hoa ngọc lan vẫn được đặt khéo léo ở đây, ngay cả ngọc lan năm ấy cũng vẫn được cất trong chiếc bình sứ ở bên cạnh.
Văn Thanh Từ không kìm được vươn tay phất qua lò sưởi, trên ngón tay chẳng hề dính lấy một hạt bụi.
Tình cảnh này khiến y không khỏi sinh ra ảo giác -- hơi ấm trên lò đất còn chưa tan hết.
Đừng nghĩ đến những thứ đó được không, mau làm chính sự đi!
Nhận ra mình thất thần, Văn Thanh Từ vội vàng kéo suy nghĩ trở về. Y bước nhanh rời khỏi nhĩ phòng, về phòng ngủ.
Nương theo tiếng ma sát nhẹ nhàng, cửa gỗ bị Văn Thanh Từ chậm rãi đẩy ra. Giống như mọi thứ trong viện, nơi này vẫn bảo lưu lại dáng vẻ năm đó......
Chăn đệm trên ga giường được xếp ngay ngắn, tủ bàn, ghế dựa toàn bộ không nhiễm một hạt bụi. Tựa như chủ nhân chỉ là thoáng rời đi một hồi, chẳng bao lâu nữa sẽ về.
Văn Thanh Từ đứng ở trong phòng, không khỏi hoảng hốt, những thứ này đều là Tạ Bất Phùng tự tay sắp xếp hay sao?
Làm sao có thể, hắn đã là vua một nước, làm sao có thể nhàn rỗi không có việc gì, mỗi ngày tới nơi này thu dọn phòng cơ chứ?
Cơ hồ là cùng lúc ý niệm này xuất hiện, đã bị Văn Thanh Từ từ chối. Tầm mắt của y xẹt qua phòng nhỏ, cuối cùng rơi vào trên bàn sách.
Văn Thanh Từ rốt cục nhớ tới chính sự, bước nhanh tới trước bàn tìm kiếm. Những thuốc độc kia không có sẵn thuốc giải, chỉ có phương thuốc giải độc.
Nếu Tạ Bất Phùng chỉ uống một vị, có lẽ độc sẽ dễ giải. Nhưng trộn lẫn nhiều thứ như vậy với nhau, nhất định phải cân nhắc tương khắc và cấm kỵ, cẩn thận cân nhắc mới được.
Ánh nến chiếu sáng phòng ngủ không lớn, chiếu ngũ quan của Văn Thanh Từ vô cùng nhu hòa.
Chỉ cần y cầm y thư lên đọc là sẽ mê mẩn. Sau khi tìm được y thư ghi lại mấy vị thuốc kia, Văn Thanh Từ liền viết viết vẽ vẽ trên giấy, tự hỏi phương pháp giải độc.
Chờ y nhận ra thì đã là lúc trăng treo giữa trời, Văn Thanh Từ chậm rãi gác bút, đứng dậy hoạt động cổ tay. Thời gian đã muộn, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Đúng vào lúc này, gió đêm cuối hè hơi lạnh bỗng nhiên tràn vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má không có mũ che của Văn Thanh Từ, khiến mái tóc đen như mực sau lưng nhẹ nhàng bay múa.
Tầm mắt Văn Thanh Từ bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn y chỉ tùy tiện liếc nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Tạ Bất Phùng mặc quần áo màu đen, cầm đèn lồng chậm rãi đi qua hành lang cung điện tiến vào trong sân
Ánh mắt hai người chạm nhau vào lúc này.
“...... Bệ hạ? "Văn Thanh Từ không khỏi cả kinh, tiếp theo lập tức quay đi.
Chờ một chút, hơn nửa đêm Tạ Bất Phùng chạy đến đây làm gì?
Gian viện này cũng không lớn, Tạ Bất Phùng thân cao chân dài, chỉ đi vài bước đã xuyên qua tiểu viện đi tới cạnh cửa.
Không cho Văn Thanh Từ bất kỳ thời gian suy nghĩ nào, chờ y kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã thổi tắt đèn lồng, nhẹ nhàng treo ở ngoài phòng.
Lúc này Văn Thanh Từ rốt cục nhớ tới, lúc ở huyện Liên Hoà, vị thái y trẻ tuổi kia từng nói với mình - - Tạ Bất Phùng đến nay vẫn ở trong nhà cũ của mình.
Cho nên nói...... Hắn đến đây, là tới ngủ!
Đúng là y từng làm bạn cùng phòng với Tạ Bất Phùng một đoạn thời gian rất dài. Nhưng làm sao có thể so sánh với hôm nay?
Lúc đó Tạ Bất Phùng còn là một thiếu niên, mà bây giờ hắn... Đã sớm trưởng thành, lại còn nói với mình những lời như vậy.
Sau khi rời sự chú ý khỏi cuốn sách, những lời Tạ Bất Phùng thì thầm bên tai cách đây không lâu lại vang vọng trong lòng Văn Thanh Từ.
Như hòn đá rơi xuống hồ nước lạnh.
Đêm khuya yên tĩnh phóng đại mập mờ trong phòng, rõ ràng đã sống ở đây vài năm. Nhưng cho tới bây giờ Văn Thanh Từ mới ý thức được, thì ra gian phòng ngủ này lại nhỏ hẹp như vậy.
Văn Thanh Từ không khỏi lui về phía sau nửa bước, y cố nén, làm bộ như không biết nhắc nhở: " Đêm nay bệ hạ không hồi cung nghỉ ngơi sao?"
Hoạt động nội tâm của y cực kỳ đặc sắc, nhưng bề ngoài chỉ có thể giả bộ bình tĩnh.
Khác với Văn Thanh Từ, giọng điệu Tạ Bất Phùng bình tĩnh vô cùng, giống như thật sự đang đơn thuần trả lời nghi hoặc của Văn Thanh Từ: "Nơi này chính là nơi sinh hoạt hàng ngày của ta trong một năm qua."
Hắn dừng lại một chút còn nói: "... Ta chưa dọn vào Nghi Quang điện, Ngọc Quang cung đã lâu không có người ở, vẫn là một nơi đổ nát.” Giọng Tạ Bất Phùng trầm thấp, hơi khàn khàn, tự có một loại sức mạnh khiến người ta tin phục.
Nghi Quang điện là tẩm điện của các đời hoàng đế, Phế đế Tạ Chiêu Lâm khi còn sống đã từng ở nơi đó, cung biến ngày đó cũng bùng nổ bên ngoài Nghi Quang điện, nói thế nào cũng có chút xui xẻo.
Tạ Bất Phùng không muốn đi nơi đó, cũng có thể hiểu được. Mà Ngọc Quang cung thì vốn đã lâu năm không tu sửa, cho hoàng tử ở cũng đã rất quá đáng, chớ nói chi là để hoàng đế đi…
Văn Thanh Từ nặng nề gật đầu, sao mình lại không biết hoàng đế bệ hạ “ thảm “ cỡ này cơ chứ.
Mọi người trong Thái Thù cung đều biết, Tạ Bất Phùng biến Thái y thự trước kia thành chỗ ở.
Trong lúc nhất thời, Văn Thanh Từ dường như không thể “ mời” hoàng đế ra khỏi đây.
Về phần mình.
Là một "người chết", không thể đi lung tung trong Thái Thù cung hơn nửa đêm, tìm chỗ ở.
Thấy Tạ Bất Phùng không thèm nói lý, rõ ràng giả bộ hồ đồ. Văn Thanh Từ cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp mặc kệ.
Không phải là làm bạn cùng phòng sao?
Có gì phải sợ.
“Được, "Văn Thanh Từ cố nén mỉm cười nói với Tạ Bất Phùng," Bệ hạ cứ tự nhiên.” Nói xong, liền lập tức nghiêng người trở lại sau bình phong.
Bởi vậy y không nhìn thấy, khi mình vừa nói xong, bên môi Tạ Bất Phùng bất giác tràn ra ý cười nhợt nhạt.
Ban ngày xe ngựa di chuyển không nhanh lắm, nhưng vẫn là lăn qua lăn lại trên đường vài ngày, mặc dù trong lòng Văn Thanh Từ thấp thỏm, nhưng chẳng mất bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
Mà Tạ Bất Phùng vừa mới nghỉ ngơi, lại hoàn toàn trái ngược với y.
Đêm hè cửa sổ gỗ khẽ mở, có gió lạnh theo khe cửa sổ thổi vào. Thổi mùi thơm đắng thoang thoảng trong phòng rất trong trẻo và nhẹ nhàng.
Từ trước tới nay Văn Thanh Từ ngủ rất an tĩnh,không phát ra bất cứ âm thanh nào. Dù cho thuyền xe mệt nhọc, sau khi ngủ say y vẫn yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng khó có thể phát hiện.
Lúc này hương đắng bị gió nhẹ thổi qua, đêm hè không ve, trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Giống như mấy trăm ngày đêm trước kia. Trong lòng Tạ Bất Phùng bỗng nhiên bất an......
Văn Thanh Từ thật sự ở bên cạnh mình sao?
Vừa nghĩ đến vấn đề này, trái tim của hắn liền đập mạnh, cứ như là muốn phá vỡ lồng ngực.
Rõ ràng ban ngày mới gặp Văn Thanh Từ, thậm chí còn ôm y vào lòng. Nhưng giờ khắc này, Tạ Bất Phùng lại bất giác hoài nghi -- tất cả những chuyện xảy ra ban ngày có lẽ chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.
Văn Thanh Từ không có trở lại Ung Đô, hoặc là sau khi mình nói ra những lời kia thì đã rời khỏi nơi này.
Người trên giường chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu hổ phách,nhìn qua lạnh như băng.
Tạ Bất Phùng chậm lại động tác của mình, nín thở, đứng dậy đi về phía bình phong.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, theo khe hở của màn giường rơi xuống trên mặt Văn Thanh Từ. Chiếu sáng làn da vốn nhợt nhạt của y trở nên trong suốt.
Sau khi xác định tất cả cũng không phải là mộng, trái tim Tạ Bất Phùng đập trở lại từng chút một......
Lúc này, Thái y thự đã sớm chuyển đến nơi khác.
Gần một năm qua, Tạ Bất Phùng vẫn ở chỗ này xử lý công vụ. Cho nên bên trong điện sớm đã không có thảo dược, đồ sắc thuốc cũng bị chuyển đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Thanh Từ đã định ra phương thuốc đầu tiên, cũng sai người đưa nó qua thái y thự hiện tại.
Hai canh giờ qua đi, có thái y đem thảo dược đã sắc xong đưa đến đây. Thật trùng hợp chính là, người đưa thuốc tới thế mà lại là người quen của Văn Thanh Từ.
Chính gã là người kể lại chuyện cũ của Tạ Bất Phùng cùng vị "cố nhân" kia ở Liên Hoà cho mình nghe.
Nhìn thấy là Văn Thanh Từ, gã lập tức trợn tròn mắt. Thái y trẻ tuổi lấy thuốc từ trong hộp gỗ ra, đặt ở trên bàn, tiếp theo không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn người hầu bên ngoài, hạ giọng hỏi: "... Sao, sao ngươi lại vào cung?"
Vừa rồi khi nhìn thấy phương thuốc kia, trong lòng gã cũng đã sinh ra nghi ngờ. Đồng dạng thuốc vừa nặng vừa nguy hiểm, thấy thế nào cũng giống thủ bút của vị đồng liêu Tùng Tu phủ kia.
Mà hiện tại, nhìn thấy bóng quen thuộc cùng mũ che mặt, trong lòng của gã lập tức sinh ra vô số suy nghĩ đặc sắc.
Nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể quẹo qua hỏi trước: "Ngươi... Ngươi biết thân phận tuần quan đại nhân rồi chứ?"
Việc sắc thuốc thảo dược rất phức tạp, vừa nói, Văn Thanh Từ vừa cầm bát thuốc lên, quan sát màu sắc của nước canh để xác định tác dụng của thuốc sắc.
Nghe vậy, động tác của y không khỏi dừng lại: "Biết.”
Văn Thanh Từ chỉ có thể trả lời như vậy, tiếp theo lập tức nói sang chuyện khác: "Thuốc hôm nay sắc còn chưa được, ngày mai có thể sắc thêm một chén trà. Phiền ngươi.”
“Được được, ta nhớ rồi!”
Không ngờ sau khi nói xong lời này, đối phương lại còn không vội rời đi.
Thái y trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi hiện tại hẳn là biết, ‘ vong thê’ ngày đó là ai chứ?”
Câu chuyện Tạ Bất Phùng và "Thái y Văn Thanh Từ" đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Vệ triều.
Nếu bản thân nói là không biết, chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng. Không còn cách nào khác, Văn Thanh Từ đành phải nhìn trái nói phải: "... Nếu ta nhớ không sai, người ngươi nói kia, hình như là một người đàn ông?"
Y lặng lẽ muốn sửa lại từ "vong thê" của đối phương. Nhưng vị thái y trẻ tuổi kia hiển nhiên hiểu sai ý.
“Đúng đúng, " Gã ngước mắt nhìn Văn Thanh Từ, thần bí nói," Hai người các ngươi đều biết y thuật, thân hình khá giống nhau, khí chất hình như cũng có chút tương tự.”
Thấy Văn Thanh Từ cuối cùng vẫn đi tới Thái Thù cung, gã rốt cục hít sâu một hơi kể chuyện ngày đó chưa kể xong: "Không dám giấu diếm, ta cảm thấy bệ hạ nhìn ra bóng dáng của y từ trên người ngươi.”
Những lời này của gã vô cùng trầm bổng du dương còn rất cường điệu, chỉ kém không nói thẳng, Tạ Bất Phùng coi Văn Thanh Từ là thế thân của chính y.
“Bệ hạ đối với vị thái y kia tình cảm sâu đậm, không ai có thể so sánh, "Lo lắng Văn Thanh Từ hãm sâu trong đó, thái y trẻ tuổi không quên dặn dò," Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ nha.”
Văn Thanh Từ: "......”
Lời này mình nên tiếp như thế nào đây?
Thấy Văn Thanh Từ chậm chạp không nói lời nào, tên thái y kia không khỏi sốt ruột: "Ta không nói đùa đâu!”
“Sau khi nghe nói người mà bệ hạ có tình cảm chân thành là nam, Ung Đô cũng từng có công tử thử tiếp cận ngài ấy. Chẳng những không thành công, thậm chí thiếu chút nữa đã mất mạng, liên lụy đến cả nhà...... Trong lòng bệ hạ đã sớm có người, ngài ấy đối với ngươi đặc thù hơn nữa, cũng là bởi vì vị thái y kia.”
Dứt lời, gã lại một lần nữa nghiêm túc hỏi: "Ngươi nhớ kỹ chưa?”
Có mũ che chắn, thái y trẻ tuổi không nhìn thấy sắc mặt Văn Thanh Từ đã sớm biến hoá theo lời gã nói.
Lo lắng đối phương lại nói tiếp, Văn Thanh Từ đành cắn răng nói: "... Nhớ rồi.”
“Được được, vậy thì tốt rồi! "Thái y trẻ tuổi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm," Ta về Thái y thự trước, ngày mai nhất định sắc thuốc theo yêu cầu của ngươi.” Nói xong, liền giống như chạy trốn rời khỏi nơi này.
Thuốc vừa sắc xong còn nóng hổi, hơi nóng xuyên qua thành sứ, đâm vào đầu ngón tay Văn Thanh Từ.
Thẳng đến khi ngón tay bị nóng đỏ, Văn Thanh Từ lúc này mới như tỉnh mộng nhẹ nhàng thả chén thuốc xuống.
Cho đến lúc này, bên tai y vẫn phiếm hồng nhạt.
*
Sau khi Tạ Bất Phùng hồi cung, Tạ Quan Chỉ mệt mỏi nhiều ngày, cuối cùng khẩn cấp trả lại tấu chương cho hắn.
Tuy rằng hắn còn đang bệnh, nhưng mỗi ngày vẫn phải xử lý rất nhiều công vụ. Theo hiểu biết của Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng lúc trước đều ở sườn điện của Thái y thự bận rộn việc này.
Nhưng chờ y trở về, hoàng đế bệ hạ đã chuyển hết công việc đến phòng ngủ.
Cực kỳ tự nhiên.
Thuốc sắc nấu xong vẫn còn để trên bàn, hương đắng nhàn nhạt như một sợi tơ luyện bay bổng trong phòng.
Văn Thanh Từ ngồi trước bàn đọc y thư, Tạ Bất Phùng thì ở bên giường phê duyệt tấu chương.
Vừa lúc đó, bên tai Văn Thanh Từ đột nhiên nghe được một tiếng ho khan đè nén.
Y dừng ngòi bút, không khỏi quay đầu nhìn về phía giường. Tay Tạ Bất Phùng chẳng biết từ lúc nào nắm chặt áo trước ngực, cau mày, nhìn qua tựa hồ độc đang phát tác.
Tuy rằng muốn nói đều là do Tạ Bất Phùng tự chuốc lấy cực khổ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đối phương, trong lòng Văn Thanh Từ vẫn không khỏi cả kinh.
Y bước nhanh về phía trước, bưng chén thuốc lên.
"Bệ hạ, thuốc đã nguội rồi, tốt nhất nên uống càng sớm càng tốt.”
Nói xong, bỗng nhiên nhận ra gì đó quay đầu lại, nhìn về phía hòm thuốc của mình.
Nếu nhớ không lầm, hẳn là mình còn giữ lại chút mật đường.
Mặc dù Văn Thanh Từ chưa từng uống qua một liều thuốc nào, nhưng y biết những dược liệu y kê đều đắng vô cùng, không thể nào nuốt xuống.
“Ngài chờ một lát, thuốc này hơi đắng, ta đi lấy thứ này.” Dứt lời Văn Thanh Từ định xoay người, lấy mật đường trong hòm thuốc.
Nhưng y chưa kịp động đậy, Tạ Bất Phùng đột nhiên vươn tay, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ.
Tạ Bất Phùng đang ở trạng thái phát độc, nhiệt độ cơ thể hơi cao. Khoảnh khắc đầu ngón tay hắn xuất hiện trên cổ tay mình, tay Văn Thanh Từ lại nóng như bị bỏng, khẽ run lên.
Thang thuốc trong chén sứ lắc nhẹ, tạo thành gợn sóng.
“Không cần. "Tạ Bất Phùng thản nhiên nói. Vừa nói xong, hắn lại trực tiếp nắm cổ tay Văn Thanh Từ, uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén sứ.
Từ đầu đến cuối ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, như thể không phát hiện ra mùi vị này.
Dừng vài giây, Văn Thanh Từ hơi dùng sức, cố gắng rút cổ tay ra khỏi tay Tạ Bất Phùng: "Phiền bệ hạ buông tay, ta muốn đặt thuốc lên bàn.”
Tạ Bất Phùng không nói gì, hắn dùng một tay khác nhận lấy bát, đặt ở bàn nhỏ bên giường chất đầy tấu chương.
“Lòng bàn tay của ngươi bị làm sao? "Cuối cùng, hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi.
Lòng bàn tay?
Văn Thanh Từ sửng sốt một hôi, theo tầm mắt Tạ Bất Phùng nhìn lại lòng bàn tay.
Không chỉ là đầu ngón tay, thậm chí toàn bộ da thịt trắng nõn ở gan bàn tay đều bị phỏng đỏ.
“...... Có thể là do bát thuốc tương đối nóng, vừa rồi bưng không để ý.” Giọng Văn Thanh Từ chẳng biết vì sao mà trở nên có hơi khàn khàn.
Tạ Bất Phùng không nói gì, cũng không biết có nghe được lời giải thích của y hay không.
Hắn chỉ đột nhiên cúi đầu xuống, tiếp theo nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay ửng đỏ của Văn Thanh Từ.
Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, lại mang theo vài phần thành kính...... Luồng không khí yếu ớt được tạo ra bởi hơi thở quấn quanh đầu ngón tay của Văn Thanh Từ.
Đây là một nụ hôn không mang theo bất kỳ sắc thái dâm mỹ nào. Nhưng lại làm cho cơ thể Văn Thanh Từ nhẹ nhàng mà run lên một cái.
- Dường như có một dòng điện yếu chạy qua đầu ngón tay, dọc theo dây thần kinh đến tứ chi.
Mái tóc dài theo động tác của Tạ Bất Phùng xõa xuống, che đi đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Cho đến khi hôn hết mười ngón tay Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng chậm rãi buông cổ tay đối phương ra.
Nhưng còn không đợi Văn Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau bên bàn, đã thấy sắc mặt Tạ Bất Phùng bỗng nhiên tái nhợt.
Cùng lúc đó, lông mày của hắn cũng nhíu chặt hơn. Thuốc Văn Thanh Từ sử dụng đều là thuốc nặng, huống chi thuốc còn có ba phần độc.
Sau khi uống thuốc không lâu, trái tim Tạ Bất Phùng đột nhiên đau đớn lần nữa.
“Bệ hạ, ngài cảm thấy thế nào? "Nhớ tới tác dụng phụ này, Văn Thanh Từ dừng một chút rồi lập tức nói," Ta đi tìm thuốc giảm đau cho ngài.”
Lúc trước Tạ Bất Phùng không có cảm giác đau đớn, Văn Thanh Từ không xác định cơn đau đớn hắn cảm nhận được hiện tại có giống người thường hay không.
Cũng không chắc hắn có quen với cảm giác đau đớn này không.
“Không cần, cũng không nghiêm trọng.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Văn Thanh Từ.
Thấy Tạ Bất Phùng còn mạnh miệng, giọng điệu Văn Thanh Từ cũng lạnh vài phần: "Thì ra bệ hạ thật sự không sợ độc, đã như vậy, lần sau uống thuốc ta cũng không cần lo lắng gì nữa.”
Lo lắng tác dụng phụ mạnh, thuốc mà Văn Thanh Từ cho dùng thật ra đã "cải tiến ôn hòa hơn".
Nhưng nhìn Tạ Bất Phùng như bây giờ… Hình như mình nên trực tiếp cho hắn nếm chút đau khổ mới đúng.
“Thanh Từ, ngươi giận à?” Không đợi y kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Văn Thanh Từ vào trong lòng.
Mặc dù đang bị bệnh, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn chẳng hề phí sức đã khiến Văn Thanh Từ không thể động đậy.
Mái tóc dài hơi xoăn vén qua bên má Văn Thanh Từ, lại thêm một trận ngứa ngáy.
“Thần không dám. "Văn Thanh Từ đặt tay lên cánh tay Tạ Bất Phùng, định đẩy hắn ra.
Nhưng thực lực của hắn hiển nhiên không thể so sánh với người đàn ông cao hơn y một cái đầu phía sau.
Giọng của Văn Thanh Từ có chút gượng gạo.
Trên dưới triều đình chưa từng có ai dám nói chuyện với Tạ Bất Phùng như vậy. Nhưng sau khi nghe Văn Thanh Từ nói, Tạ Bất Phùng lại khẽ nở nụ cười.
Cách đây không lâu vừa có một trận mưa to, tiếng ve kêu trên cây cũng theo trận mưa kia mà biến mất.
Trong phòng im ắng, bên tai Văn Thanh Từ, chỉ còn lại hơi thở hơi đắng của Tạ Bất Phùng.
Trầm mặc không biết bao lâu, Tạ Bất Phùng chậm rãi nghiêng người, thì thầm bên tai Văn Thanh Từ: " Xin lỗi.”
Cuối cùng, Văn Thanh Từ mới nhận ra, cánh tay của Tạ Bất Phùng hơi run lên vì đau. Tạ Bất Phùng chậm rãi thu lực, từ sau lưng ôm lấy Văn Thanh Từ. Tiếp theo nỉ non bên tai y nói: "Đừng đi, để cho ta ôm một lát được không?”
Trong lời nói của hắn còn mang theo sự cẩn thận vô cùng, nói xong, liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Bàn tay đang đè lên cánh tay Tạ Bất Phùng muốn đẩy hắn ra của Văn Thanh Từ khựng lại một lát, cuối cùng cũng từ từ rơi xuống.
Trong lòng Tạ Bất Phùng, thuốc giải không phải là cái bát hắn vừa uống mà là người đàn ông trong vòng tay mình.
Chóp mũi của hắn chậm rãi cọ vào cổ Văn Thanh Từ, hắn coi sự im lặng như một lời hứa. Tạ Bất Phùng cuối cùng hít một hơi thật sâu hương thơm đắng đã mê hoặc hắn lúc này.
Trong điện im lặng.
Tạ Bất Phùng rũ mắt nhìn chăm chú vào mắt Văn Thanh Từ, chờ đợi đáp án của y.
Thời gian dừng lại trong ánh nến mờ ảo.
Không biết qua bao lâu, Văn Thanh Từ từ từ cụp mắt xuống, hơi thở của Tạ Bất Phùng dừng lại trong nháy mắt này.
Hắn đang chờ đợi đáp án kia.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, Văn Thanh Từ bỗng nhiên xoay người đi.
Tạ Bất Phùng lập tức cắn chặt răng, trái tim truyền đến cảm giác đau nhức.
Thanh Từ vẫn muốn rời đi sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, một giây sau hắn lại phát hiện -- Văn Thanh Từ không có đi về phía cửa điện mà xoay người, đi về phía một giá nến khác bên cạnh điện, tiếp theo lấy hoả chiết tử bên cạnh thắp sáng ngọn nến.
Ngọn lửa chợt dấy lên, quấn quanh ngọn nến hình bàn long. Chẳng mấy chốc cả gian sườn điện đã sáng sủa.
Đôi mắt đã quen với bóng tối hơi nheo lại, bóng dáng mảnh khảnh màu nhạt ấy trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Tạ Bất Phùng nghe thấy Văn Thanh Từ thản nhiên nói: "Bốn hạng mục nghe nhìn, hỏi hiểu, thiếu một thứ cũng không được. Thắp đèn lên mới dễ chẩn bệnh.”
Nói xong thì xoay người xách hòm thuốc đặt ở bên cạnh lên, động tác của y vẫn ưu nhã như trong trí nhớ.
Một chút mùi đắng quen thuộc tản ra trên chóp mũi.
Niềm vui sướng cực lớn trong phút chốc đã xua tan nỗi đau đớn trong lòng Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ không đi.
Ít nhất hôm nay y không đi.
*
Liều thuốc Tạ Bất Phùng uống không hề ít, cho dù Văn Thanh Từ nghĩ, thân là một dược nhân nửa vời, máu của y cũng không đủ giải độc cho Tạ Bất Phùng.
Bất kể nhìn ở phương diện nào, vị đế vương trẻ tuổi này đích xác không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
Suy cho cùng, độc tố trong cơ thể vẫn chưa được giải trừ, trạng thái của Tạ Bất Phùng không tốt, thường xuyên mệt mỏi.
Sau khi nhận được đáp án, hắn đã bị Văn Thanh Từ trở về thân phận thái y cưỡng chế nghỉ ngơi.
Lúc này hắn lại bắt đầu nghe lời.
Kết thúc hết thảy, Văn Thanh Từ rốt cục xuyên qua con đường cung quen thuộc của Thái y thự, một mình đi về phía gian tiểu viện kia.
Mặc dù đã biết Tạ Bất Phùng uống đan hoàn gì, nhưng trước tiên y phải tính toán tỷ lệ của các viên thuốc phối với nhau nếu muốn giải độc càng nhanh càng tốt.
Cho dù là Văn Thanh Từ, cũng không phải lúc nào cũng có thể ghi nhớ thành phần của chúng.
Nhưng nếu như nhớ không lầm, dường như y thư mình mang tới Ung Đô lúc trước có ghi chép. Những quyển sách đó hẳn là còn để ở nơi ở cũ......
Tiếng bước chân Văn Thanh Từ quanh quẩn trên đường cung trống trải, nghe vô cùng cô độc.
Nhưng tiếng vang dưới chân cuối cùng cũng làm y bình tĩnh lại một chút.
Thời gian một chén trà trôi qua, Văn Thanh Từ chậm rãi dừng bước, đứng ở trước cửa viện quen thuộc, ngẩng đầu nhìn cây ngọc lan cao lớn trong sân.
Sau khi trở thành Hàn Lâm, Văn Thanh Từ cũng có phủ đệ của mình ở ngoài hoàng cung. Nhưng đối với y mà nói, gian tiểu viện của Thái y thự này, mới là "nhà" mấy năm đó của mình.
Dừng lại một lát, y chuẩn bị tâm lý thật tốt rốt cục cẩn thận đẩy cửa viện đi vào. Nơi này còn giữ lại dáng vẻ ban đầu.
Cuối hè mặt trời vẫn gay gắt như cũ, không khí cũng có hơi khô ráo. Trên giỏ trúc góc viện toàn là dược liệu đang phơi nắng, thậm chí...như mới được người ta lật qua lật lại một lần.
Văn Thanh Từ hơi do dự, y không trở về phòng ngủ của mình mà tới nhĩ phòng.
Lò đất và nồi nung năm đó y dùng để nấu cháo hoa ngọc lan vẫn được đặt khéo léo ở đây, ngay cả ngọc lan năm ấy cũng vẫn được cất trong chiếc bình sứ ở bên cạnh.
Văn Thanh Từ không kìm được vươn tay phất qua lò sưởi, trên ngón tay chẳng hề dính lấy một hạt bụi.
Tình cảnh này khiến y không khỏi sinh ra ảo giác -- hơi ấm trên lò đất còn chưa tan hết.
Đừng nghĩ đến những thứ đó được không, mau làm chính sự đi!
Nhận ra mình thất thần, Văn Thanh Từ vội vàng kéo suy nghĩ trở về. Y bước nhanh rời khỏi nhĩ phòng, về phòng ngủ.
Nương theo tiếng ma sát nhẹ nhàng, cửa gỗ bị Văn Thanh Từ chậm rãi đẩy ra. Giống như mọi thứ trong viện, nơi này vẫn bảo lưu lại dáng vẻ năm đó......
Chăn đệm trên ga giường được xếp ngay ngắn, tủ bàn, ghế dựa toàn bộ không nhiễm một hạt bụi. Tựa như chủ nhân chỉ là thoáng rời đi một hồi, chẳng bao lâu nữa sẽ về.
Văn Thanh Từ đứng ở trong phòng, không khỏi hoảng hốt, những thứ này đều là Tạ Bất Phùng tự tay sắp xếp hay sao?
Làm sao có thể, hắn đã là vua một nước, làm sao có thể nhàn rỗi không có việc gì, mỗi ngày tới nơi này thu dọn phòng cơ chứ?
Cơ hồ là cùng lúc ý niệm này xuất hiện, đã bị Văn Thanh Từ từ chối. Tầm mắt của y xẹt qua phòng nhỏ, cuối cùng rơi vào trên bàn sách.
Văn Thanh Từ rốt cục nhớ tới chính sự, bước nhanh tới trước bàn tìm kiếm. Những thuốc độc kia không có sẵn thuốc giải, chỉ có phương thuốc giải độc.
Nếu Tạ Bất Phùng chỉ uống một vị, có lẽ độc sẽ dễ giải. Nhưng trộn lẫn nhiều thứ như vậy với nhau, nhất định phải cân nhắc tương khắc và cấm kỵ, cẩn thận cân nhắc mới được.
Ánh nến chiếu sáng phòng ngủ không lớn, chiếu ngũ quan của Văn Thanh Từ vô cùng nhu hòa.
Chỉ cần y cầm y thư lên đọc là sẽ mê mẩn. Sau khi tìm được y thư ghi lại mấy vị thuốc kia, Văn Thanh Từ liền viết viết vẽ vẽ trên giấy, tự hỏi phương pháp giải độc.
Chờ y nhận ra thì đã là lúc trăng treo giữa trời, Văn Thanh Từ chậm rãi gác bút, đứng dậy hoạt động cổ tay. Thời gian đã muộn, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Đúng vào lúc này, gió đêm cuối hè hơi lạnh bỗng nhiên tràn vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má không có mũ che của Văn Thanh Từ, khiến mái tóc đen như mực sau lưng nhẹ nhàng bay múa.
Tầm mắt Văn Thanh Từ bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn y chỉ tùy tiện liếc nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Tạ Bất Phùng mặc quần áo màu đen, cầm đèn lồng chậm rãi đi qua hành lang cung điện tiến vào trong sân
Ánh mắt hai người chạm nhau vào lúc này.
“...... Bệ hạ? "Văn Thanh Từ không khỏi cả kinh, tiếp theo lập tức quay đi.
Chờ một chút, hơn nửa đêm Tạ Bất Phùng chạy đến đây làm gì?
Gian viện này cũng không lớn, Tạ Bất Phùng thân cao chân dài, chỉ đi vài bước đã xuyên qua tiểu viện đi tới cạnh cửa.
Không cho Văn Thanh Từ bất kỳ thời gian suy nghĩ nào, chờ y kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã thổi tắt đèn lồng, nhẹ nhàng treo ở ngoài phòng.
Lúc này Văn Thanh Từ rốt cục nhớ tới, lúc ở huyện Liên Hoà, vị thái y trẻ tuổi kia từng nói với mình - - Tạ Bất Phùng đến nay vẫn ở trong nhà cũ của mình.
Cho nên nói...... Hắn đến đây, là tới ngủ!
Đúng là y từng làm bạn cùng phòng với Tạ Bất Phùng một đoạn thời gian rất dài. Nhưng làm sao có thể so sánh với hôm nay?
Lúc đó Tạ Bất Phùng còn là một thiếu niên, mà bây giờ hắn... Đã sớm trưởng thành, lại còn nói với mình những lời như vậy.
Sau khi rời sự chú ý khỏi cuốn sách, những lời Tạ Bất Phùng thì thầm bên tai cách đây không lâu lại vang vọng trong lòng Văn Thanh Từ.
Như hòn đá rơi xuống hồ nước lạnh.
Đêm khuya yên tĩnh phóng đại mập mờ trong phòng, rõ ràng đã sống ở đây vài năm. Nhưng cho tới bây giờ Văn Thanh Từ mới ý thức được, thì ra gian phòng ngủ này lại nhỏ hẹp như vậy.
Văn Thanh Từ không khỏi lui về phía sau nửa bước, y cố nén, làm bộ như không biết nhắc nhở: " Đêm nay bệ hạ không hồi cung nghỉ ngơi sao?"
Hoạt động nội tâm của y cực kỳ đặc sắc, nhưng bề ngoài chỉ có thể giả bộ bình tĩnh.
Khác với Văn Thanh Từ, giọng điệu Tạ Bất Phùng bình tĩnh vô cùng, giống như thật sự đang đơn thuần trả lời nghi hoặc của Văn Thanh Từ: "Nơi này chính là nơi sinh hoạt hàng ngày của ta trong một năm qua."
Hắn dừng lại một chút còn nói: "... Ta chưa dọn vào Nghi Quang điện, Ngọc Quang cung đã lâu không có người ở, vẫn là một nơi đổ nát.” Giọng Tạ Bất Phùng trầm thấp, hơi khàn khàn, tự có một loại sức mạnh khiến người ta tin phục.
Nghi Quang điện là tẩm điện của các đời hoàng đế, Phế đế Tạ Chiêu Lâm khi còn sống đã từng ở nơi đó, cung biến ngày đó cũng bùng nổ bên ngoài Nghi Quang điện, nói thế nào cũng có chút xui xẻo.
Tạ Bất Phùng không muốn đi nơi đó, cũng có thể hiểu được. Mà Ngọc Quang cung thì vốn đã lâu năm không tu sửa, cho hoàng tử ở cũng đã rất quá đáng, chớ nói chi là để hoàng đế đi…
Văn Thanh Từ nặng nề gật đầu, sao mình lại không biết hoàng đế bệ hạ “ thảm “ cỡ này cơ chứ.
Mọi người trong Thái Thù cung đều biết, Tạ Bất Phùng biến Thái y thự trước kia thành chỗ ở.
Trong lúc nhất thời, Văn Thanh Từ dường như không thể “ mời” hoàng đế ra khỏi đây.
Về phần mình.
Là một "người chết", không thể đi lung tung trong Thái Thù cung hơn nửa đêm, tìm chỗ ở.
Thấy Tạ Bất Phùng không thèm nói lý, rõ ràng giả bộ hồ đồ. Văn Thanh Từ cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp mặc kệ.
Không phải là làm bạn cùng phòng sao?
Có gì phải sợ.
“Được, "Văn Thanh Từ cố nén mỉm cười nói với Tạ Bất Phùng," Bệ hạ cứ tự nhiên.” Nói xong, liền lập tức nghiêng người trở lại sau bình phong.
Bởi vậy y không nhìn thấy, khi mình vừa nói xong, bên môi Tạ Bất Phùng bất giác tràn ra ý cười nhợt nhạt.
Ban ngày xe ngựa di chuyển không nhanh lắm, nhưng vẫn là lăn qua lăn lại trên đường vài ngày, mặc dù trong lòng Văn Thanh Từ thấp thỏm, nhưng chẳng mất bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
Mà Tạ Bất Phùng vừa mới nghỉ ngơi, lại hoàn toàn trái ngược với y.
Đêm hè cửa sổ gỗ khẽ mở, có gió lạnh theo khe cửa sổ thổi vào. Thổi mùi thơm đắng thoang thoảng trong phòng rất trong trẻo và nhẹ nhàng.
Từ trước tới nay Văn Thanh Từ ngủ rất an tĩnh,không phát ra bất cứ âm thanh nào. Dù cho thuyền xe mệt nhọc, sau khi ngủ say y vẫn yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng khó có thể phát hiện.
Lúc này hương đắng bị gió nhẹ thổi qua, đêm hè không ve, trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Giống như mấy trăm ngày đêm trước kia. Trong lòng Tạ Bất Phùng bỗng nhiên bất an......
Văn Thanh Từ thật sự ở bên cạnh mình sao?
Vừa nghĩ đến vấn đề này, trái tim của hắn liền đập mạnh, cứ như là muốn phá vỡ lồng ngực.
Rõ ràng ban ngày mới gặp Văn Thanh Từ, thậm chí còn ôm y vào lòng. Nhưng giờ khắc này, Tạ Bất Phùng lại bất giác hoài nghi -- tất cả những chuyện xảy ra ban ngày có lẽ chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.
Văn Thanh Từ không có trở lại Ung Đô, hoặc là sau khi mình nói ra những lời kia thì đã rời khỏi nơi này.
Người trên giường chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu hổ phách,nhìn qua lạnh như băng.
Tạ Bất Phùng chậm lại động tác của mình, nín thở, đứng dậy đi về phía bình phong.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, theo khe hở của màn giường rơi xuống trên mặt Văn Thanh Từ. Chiếu sáng làn da vốn nhợt nhạt của y trở nên trong suốt.
Sau khi xác định tất cả cũng không phải là mộng, trái tim Tạ Bất Phùng đập trở lại từng chút một......
Lúc này, Thái y thự đã sớm chuyển đến nơi khác.
Gần một năm qua, Tạ Bất Phùng vẫn ở chỗ này xử lý công vụ. Cho nên bên trong điện sớm đã không có thảo dược, đồ sắc thuốc cũng bị chuyển đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Thanh Từ đã định ra phương thuốc đầu tiên, cũng sai người đưa nó qua thái y thự hiện tại.
Hai canh giờ qua đi, có thái y đem thảo dược đã sắc xong đưa đến đây. Thật trùng hợp chính là, người đưa thuốc tới thế mà lại là người quen của Văn Thanh Từ.
Chính gã là người kể lại chuyện cũ của Tạ Bất Phùng cùng vị "cố nhân" kia ở Liên Hoà cho mình nghe.
Nhìn thấy là Văn Thanh Từ, gã lập tức trợn tròn mắt. Thái y trẻ tuổi lấy thuốc từ trong hộp gỗ ra, đặt ở trên bàn, tiếp theo không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn người hầu bên ngoài, hạ giọng hỏi: "... Sao, sao ngươi lại vào cung?"
Vừa rồi khi nhìn thấy phương thuốc kia, trong lòng gã cũng đã sinh ra nghi ngờ. Đồng dạng thuốc vừa nặng vừa nguy hiểm, thấy thế nào cũng giống thủ bút của vị đồng liêu Tùng Tu phủ kia.
Mà hiện tại, nhìn thấy bóng quen thuộc cùng mũ che mặt, trong lòng của gã lập tức sinh ra vô số suy nghĩ đặc sắc.
Nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể quẹo qua hỏi trước: "Ngươi... Ngươi biết thân phận tuần quan đại nhân rồi chứ?"
Việc sắc thuốc thảo dược rất phức tạp, vừa nói, Văn Thanh Từ vừa cầm bát thuốc lên, quan sát màu sắc của nước canh để xác định tác dụng của thuốc sắc.
Nghe vậy, động tác của y không khỏi dừng lại: "Biết.”
Văn Thanh Từ chỉ có thể trả lời như vậy, tiếp theo lập tức nói sang chuyện khác: "Thuốc hôm nay sắc còn chưa được, ngày mai có thể sắc thêm một chén trà. Phiền ngươi.”
“Được được, ta nhớ rồi!”
Không ngờ sau khi nói xong lời này, đối phương lại còn không vội rời đi.
Thái y trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi hiện tại hẳn là biết, ‘ vong thê’ ngày đó là ai chứ?”
Câu chuyện Tạ Bất Phùng và "Thái y Văn Thanh Từ" đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Vệ triều.
Nếu bản thân nói là không biết, chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng. Không còn cách nào khác, Văn Thanh Từ đành phải nhìn trái nói phải: "... Nếu ta nhớ không sai, người ngươi nói kia, hình như là một người đàn ông?"
Y lặng lẽ muốn sửa lại từ "vong thê" của đối phương. Nhưng vị thái y trẻ tuổi kia hiển nhiên hiểu sai ý.
“Đúng đúng, " Gã ngước mắt nhìn Văn Thanh Từ, thần bí nói," Hai người các ngươi đều biết y thuật, thân hình khá giống nhau, khí chất hình như cũng có chút tương tự.”
Thấy Văn Thanh Từ cuối cùng vẫn đi tới Thái Thù cung, gã rốt cục hít sâu một hơi kể chuyện ngày đó chưa kể xong: "Không dám giấu diếm, ta cảm thấy bệ hạ nhìn ra bóng dáng của y từ trên người ngươi.”
Những lời này của gã vô cùng trầm bổng du dương còn rất cường điệu, chỉ kém không nói thẳng, Tạ Bất Phùng coi Văn Thanh Từ là thế thân của chính y.
“Bệ hạ đối với vị thái y kia tình cảm sâu đậm, không ai có thể so sánh, "Lo lắng Văn Thanh Từ hãm sâu trong đó, thái y trẻ tuổi không quên dặn dò," Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ nha.”
Văn Thanh Từ: "......”
Lời này mình nên tiếp như thế nào đây?
Thấy Văn Thanh Từ chậm chạp không nói lời nào, tên thái y kia không khỏi sốt ruột: "Ta không nói đùa đâu!”
“Sau khi nghe nói người mà bệ hạ có tình cảm chân thành là nam, Ung Đô cũng từng có công tử thử tiếp cận ngài ấy. Chẳng những không thành công, thậm chí thiếu chút nữa đã mất mạng, liên lụy đến cả nhà...... Trong lòng bệ hạ đã sớm có người, ngài ấy đối với ngươi đặc thù hơn nữa, cũng là bởi vì vị thái y kia.”
Dứt lời, gã lại một lần nữa nghiêm túc hỏi: "Ngươi nhớ kỹ chưa?”
Có mũ che chắn, thái y trẻ tuổi không nhìn thấy sắc mặt Văn Thanh Từ đã sớm biến hoá theo lời gã nói.
Lo lắng đối phương lại nói tiếp, Văn Thanh Từ đành cắn răng nói: "... Nhớ rồi.”
“Được được, vậy thì tốt rồi! "Thái y trẻ tuổi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm," Ta về Thái y thự trước, ngày mai nhất định sắc thuốc theo yêu cầu của ngươi.” Nói xong, liền giống như chạy trốn rời khỏi nơi này.
Thuốc vừa sắc xong còn nóng hổi, hơi nóng xuyên qua thành sứ, đâm vào đầu ngón tay Văn Thanh Từ.
Thẳng đến khi ngón tay bị nóng đỏ, Văn Thanh Từ lúc này mới như tỉnh mộng nhẹ nhàng thả chén thuốc xuống.
Cho đến lúc này, bên tai y vẫn phiếm hồng nhạt.
*
Sau khi Tạ Bất Phùng hồi cung, Tạ Quan Chỉ mệt mỏi nhiều ngày, cuối cùng khẩn cấp trả lại tấu chương cho hắn.
Tuy rằng hắn còn đang bệnh, nhưng mỗi ngày vẫn phải xử lý rất nhiều công vụ. Theo hiểu biết của Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng lúc trước đều ở sườn điện của Thái y thự bận rộn việc này.
Nhưng chờ y trở về, hoàng đế bệ hạ đã chuyển hết công việc đến phòng ngủ.
Cực kỳ tự nhiên.
Thuốc sắc nấu xong vẫn còn để trên bàn, hương đắng nhàn nhạt như một sợi tơ luyện bay bổng trong phòng.
Văn Thanh Từ ngồi trước bàn đọc y thư, Tạ Bất Phùng thì ở bên giường phê duyệt tấu chương.
Vừa lúc đó, bên tai Văn Thanh Từ đột nhiên nghe được một tiếng ho khan đè nén.
Y dừng ngòi bút, không khỏi quay đầu nhìn về phía giường. Tay Tạ Bất Phùng chẳng biết từ lúc nào nắm chặt áo trước ngực, cau mày, nhìn qua tựa hồ độc đang phát tác.
Tuy rằng muốn nói đều là do Tạ Bất Phùng tự chuốc lấy cực khổ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đối phương, trong lòng Văn Thanh Từ vẫn không khỏi cả kinh.
Y bước nhanh về phía trước, bưng chén thuốc lên.
"Bệ hạ, thuốc đã nguội rồi, tốt nhất nên uống càng sớm càng tốt.”
Nói xong, bỗng nhiên nhận ra gì đó quay đầu lại, nhìn về phía hòm thuốc của mình.
Nếu nhớ không lầm, hẳn là mình còn giữ lại chút mật đường.
Mặc dù Văn Thanh Từ chưa từng uống qua một liều thuốc nào, nhưng y biết những dược liệu y kê đều đắng vô cùng, không thể nào nuốt xuống.
“Ngài chờ một lát, thuốc này hơi đắng, ta đi lấy thứ này.” Dứt lời Văn Thanh Từ định xoay người, lấy mật đường trong hòm thuốc.
Nhưng y chưa kịp động đậy, Tạ Bất Phùng đột nhiên vươn tay, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ.
Tạ Bất Phùng đang ở trạng thái phát độc, nhiệt độ cơ thể hơi cao. Khoảnh khắc đầu ngón tay hắn xuất hiện trên cổ tay mình, tay Văn Thanh Từ lại nóng như bị bỏng, khẽ run lên.
Thang thuốc trong chén sứ lắc nhẹ, tạo thành gợn sóng.
“Không cần. "Tạ Bất Phùng thản nhiên nói. Vừa nói xong, hắn lại trực tiếp nắm cổ tay Văn Thanh Từ, uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén sứ.
Từ đầu đến cuối ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, như thể không phát hiện ra mùi vị này.
Dừng vài giây, Văn Thanh Từ hơi dùng sức, cố gắng rút cổ tay ra khỏi tay Tạ Bất Phùng: "Phiền bệ hạ buông tay, ta muốn đặt thuốc lên bàn.”
Tạ Bất Phùng không nói gì, hắn dùng một tay khác nhận lấy bát, đặt ở bàn nhỏ bên giường chất đầy tấu chương.
“Lòng bàn tay của ngươi bị làm sao? "Cuối cùng, hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi.
Lòng bàn tay?
Văn Thanh Từ sửng sốt một hôi, theo tầm mắt Tạ Bất Phùng nhìn lại lòng bàn tay.
Không chỉ là đầu ngón tay, thậm chí toàn bộ da thịt trắng nõn ở gan bàn tay đều bị phỏng đỏ.
“...... Có thể là do bát thuốc tương đối nóng, vừa rồi bưng không để ý.” Giọng Văn Thanh Từ chẳng biết vì sao mà trở nên có hơi khàn khàn.
Tạ Bất Phùng không nói gì, cũng không biết có nghe được lời giải thích của y hay không.
Hắn chỉ đột nhiên cúi đầu xuống, tiếp theo nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay ửng đỏ của Văn Thanh Từ.
Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, lại mang theo vài phần thành kính...... Luồng không khí yếu ớt được tạo ra bởi hơi thở quấn quanh đầu ngón tay của Văn Thanh Từ.
Đây là một nụ hôn không mang theo bất kỳ sắc thái dâm mỹ nào. Nhưng lại làm cho cơ thể Văn Thanh Từ nhẹ nhàng mà run lên một cái.
- Dường như có một dòng điện yếu chạy qua đầu ngón tay, dọc theo dây thần kinh đến tứ chi.
Mái tóc dài theo động tác của Tạ Bất Phùng xõa xuống, che đi đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Cho đến khi hôn hết mười ngón tay Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng chậm rãi buông cổ tay đối phương ra.
Nhưng còn không đợi Văn Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau bên bàn, đã thấy sắc mặt Tạ Bất Phùng bỗng nhiên tái nhợt.
Cùng lúc đó, lông mày của hắn cũng nhíu chặt hơn. Thuốc Văn Thanh Từ sử dụng đều là thuốc nặng, huống chi thuốc còn có ba phần độc.
Sau khi uống thuốc không lâu, trái tim Tạ Bất Phùng đột nhiên đau đớn lần nữa.
“Bệ hạ, ngài cảm thấy thế nào? "Nhớ tới tác dụng phụ này, Văn Thanh Từ dừng một chút rồi lập tức nói," Ta đi tìm thuốc giảm đau cho ngài.”
Lúc trước Tạ Bất Phùng không có cảm giác đau đớn, Văn Thanh Từ không xác định cơn đau đớn hắn cảm nhận được hiện tại có giống người thường hay không.
Cũng không chắc hắn có quen với cảm giác đau đớn này không.
“Không cần, cũng không nghiêm trọng.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Văn Thanh Từ.
Thấy Tạ Bất Phùng còn mạnh miệng, giọng điệu Văn Thanh Từ cũng lạnh vài phần: "Thì ra bệ hạ thật sự không sợ độc, đã như vậy, lần sau uống thuốc ta cũng không cần lo lắng gì nữa.”
Lo lắng tác dụng phụ mạnh, thuốc mà Văn Thanh Từ cho dùng thật ra đã "cải tiến ôn hòa hơn".
Nhưng nhìn Tạ Bất Phùng như bây giờ… Hình như mình nên trực tiếp cho hắn nếm chút đau khổ mới đúng.
“Thanh Từ, ngươi giận à?” Không đợi y kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Văn Thanh Từ vào trong lòng.
Mặc dù đang bị bệnh, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn chẳng hề phí sức đã khiến Văn Thanh Từ không thể động đậy.
Mái tóc dài hơi xoăn vén qua bên má Văn Thanh Từ, lại thêm một trận ngứa ngáy.
“Thần không dám. "Văn Thanh Từ đặt tay lên cánh tay Tạ Bất Phùng, định đẩy hắn ra.
Nhưng thực lực của hắn hiển nhiên không thể so sánh với người đàn ông cao hơn y một cái đầu phía sau.
Giọng của Văn Thanh Từ có chút gượng gạo.
Trên dưới triều đình chưa từng có ai dám nói chuyện với Tạ Bất Phùng như vậy. Nhưng sau khi nghe Văn Thanh Từ nói, Tạ Bất Phùng lại khẽ nở nụ cười.
Cách đây không lâu vừa có một trận mưa to, tiếng ve kêu trên cây cũng theo trận mưa kia mà biến mất.
Trong phòng im ắng, bên tai Văn Thanh Từ, chỉ còn lại hơi thở hơi đắng của Tạ Bất Phùng.
Trầm mặc không biết bao lâu, Tạ Bất Phùng chậm rãi nghiêng người, thì thầm bên tai Văn Thanh Từ: " Xin lỗi.”
Cuối cùng, Văn Thanh Từ mới nhận ra, cánh tay của Tạ Bất Phùng hơi run lên vì đau. Tạ Bất Phùng chậm rãi thu lực, từ sau lưng ôm lấy Văn Thanh Từ. Tiếp theo nỉ non bên tai y nói: "Đừng đi, để cho ta ôm một lát được không?”
Trong lời nói của hắn còn mang theo sự cẩn thận vô cùng, nói xong, liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Bàn tay đang đè lên cánh tay Tạ Bất Phùng muốn đẩy hắn ra của Văn Thanh Từ khựng lại một lát, cuối cùng cũng từ từ rơi xuống.
Trong lòng Tạ Bất Phùng, thuốc giải không phải là cái bát hắn vừa uống mà là người đàn ông trong vòng tay mình.
Chóp mũi của hắn chậm rãi cọ vào cổ Văn Thanh Từ, hắn coi sự im lặng như một lời hứa. Tạ Bất Phùng cuối cùng hít một hơi thật sâu hương thơm đắng đã mê hoặc hắn lúc này.