Chương 56: Hoàng đế phát điên
Bước chân Văn Thanh Từ dừng lại, ma xui quỷ khiến dừng ở ngoài Bách Xảo lâu, không đẩy cửa ra.
Y nín thở nhìn vào bên trong.
Hoàng đế vươn tay nắm lấy khoảng không, thất tha thất thểu đi về phía trước hai bước, vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi lắc đầu: "Không, trẫm chưa từng làm sai gì cả!" Dứt lời, không hề có hình tượng ngồi phịch xuống đất.
Trầm mặc một lúc lâu, lão lại cắn răng nói: "Là ta, là ta có lỗi với ngươi…"
Tạ Chiêu Lâm lại dùng chữ "ta"?
Văn Thanh Từ lúc này mới để ý, kim quan của hoàng đế không biết rơi xuống đất từ lúc nào, mái tóc đen dài màu xám rối bù, vương vãi trên vai, vị cửu ngũ chí tôn luôn quan tâm đến mặt mũi này, lần đầu triệt triệt để để mất đi hình tượng.
Bách Xảo Lâu khổng lồ lại trở nên yên tĩnh. Tạ Chiêu Lâm một thân vàng óng ánh chậm rãi nhìn quanh bốn phía.
Không thể để cho hoàng đế biết mình thấy được cảnh tượng này…
Văn Thanh Từ lập tức lui về phía sau, nhưng động tác của y vẫn chậm một bước.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt họ chạm nhau.
Lão thấy mình rồi, Văn Thanh Từ rùng mình, cuối cùng vẫn là hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, chậm rãi hành lễ với hoàng đế: "Thần tham kiến bệ hạ --"
Khí lạnh lại thấm vào đầu gối.
Điều khiến Văn Thanh Từ không ngờ là sau khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau. Hoàng đế giống như không nhìn thấy y, chậm rãi quay đi.
Lão lại đưa tầm mắt nhìn về phía khung trang trí, bắt đầu nói như điên. Tuy rằng hương hoàn đã đứt đoạn, nhưng thuốc hoa bìm bìm vẫn là linh dược bảo mệnh của Hoàng đế.
Dưới tác dụng phóng đại và xúc tác của viên thuốc, vấn đề tinh thần của lão vẫn không ngừng tăng thêm. Xem ra Văn Thanh Từ có thể an an ổn ổn mà sống tới hôm nay, cũng có công lao của thuốc hoa bìm bìm.
Lượng thuốc Hoàng đế dùng càng lúc càng lớn, cứ cách ba bốn ngày lão sẽ phái người tới vùng ngoại ô Ung Đô tìm hoa bìm bìm, lại ra roi thúc ngựa thừa dịp có hiệu quả đưa vào hoàng cung, giao vào trong tay Văn Thanh Từ, để cho y luyện thành đan dược.
Nếu như hoàng đế muốn sống thoải mái hoặc là ngày nào còn dùng thuốc hoa bìm bìm, thì không thể làm gì Văn Thanh Từ cũng không thể trở mặt với đối phương.
Trừ phi một ngày nào đó lão gặp phải vấn đề còn khó giải quyết hơn cả đau đầu.
Văn Thanh Từ lẳng lặng quan sát đối phương, nhìn dáng vẻ của hoàng đế tựa hồ bị ảo giác, mất đi lý trí.
Một ý tưởng táo bạo bùng lên trong lòng Văn Thanh Từ như một ngọn lửa. Y nhìn về phía sau một cái, xác định sau lưng mình không có ai liền chậm rãi đứng dậy, đi vào trong Bách Xảo lâu, tiếp theo xoay người đóng cửa lớn lại.
Từ khi xuyên thư đến nay, trong lòng Văn Thanh Từ đã sinh ra vô số nghi hoặc. Có cái đã hiểu được, cái thì không.
Trong đó những cái chưa hiểu thì phần lớn có liên quan đến người trước mắt này.
"Tra" đã gần hết nhưng lại không tra ra cái gì hữu dụng.
Đã như vậy... Tại sao không thử thừa dịp hoàng đế thần trí không rõ, moi ra lời từ miệng lão.
Trong khoảnh khắc ý niệm này sinh ra, trong lòng Văn Thanh Từ bỗng nhiên sinh ra một cỗ hận ý nồng đậm. Trái tim của y nặng nề co rút đau đớn.
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực... Đây là cảm xúc mà nguyên chủ để lại.
Trường sam màu xanh nhạt rộng thùng thình lay động theo động tác của y, dịu dàng tựa như gợn sóng trên dòng suối nhỏ trong đêm.
Văn Thanh Từ vừa điều chỉnh hô hấp, vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Hoàng đế.
Lúc này Tạ Chiêu Lâm đang quỳ dưới mặt đất, cúi đầu nhắc tới cái gì đó, ngoại trừ ba chữ "Ninh Du Chiêu" ra thì chẳng nghe thấy gì.
Xem ra Hoàng đế rất sợ vị cố nhân tiền triều kia. Mười mấy hai mươi năm trước chắc chắn xảy ra không ít chuyện "đặc sắc".
Nghĩ tới đây, lời Lan phi nói mấy tháng trước bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu Văn Thanh Từ - - Ai đế tiền triều băng hà ở Quang Thành tự ngoại ô Ung Đô.
"...Không biết bệ hạ còn nhớ Quang Thành tự không?"
"Quang, Quang Thành tự?"
Quả nhiên, Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn sang, cuối cùng tâm tình vốn không ổn định của lão lại trở nên vô cùng kích động: "Trẫm không biết! trẫm thật sự không biết trong tay ngươi không có vũ khí --"
Những lời này giống như một lưỡi đao sắc bén, trong khoảnh khắc đâm thủng phòng tuyến tâm lý của Hoàng đế.
Hắn ngồi yên trong Bách Xảo Lâu, dần dần rơi vào hồi ức.
Con cháu tiền triều suy tàn, phụ hoàng Ninh Du Chiêu mãi đến hơn bốn mươi tuổi mới sinh hạ hoàng tử đầu tiên.
Nhưng không ngờ nhi tử của hắn chẳng những kế thừa thể chất của mình, thậm chí còn yếu đuối nhiều bệnh hơn. Từ khi sinh ra, chuyện duy nhất Ninh Du Chiêu cần suy nghĩ chính là làm sao sống sót lâu dài.
Trong bối cảnh này, có người vì sự tồn tại của triều đại mà lo lắng, còn có người dã tâm bừng bừng -- Thánh Thượng hiện nay chính là một trong số đó.
Tạ Chiêu Lâm lớn hơn Ai đế tiền triều vài tuổi, từ nhỏ đã thấm nhuần ý tưởng đoạt lấy quyền lực tối cao.
Lúc đó lão khinh thường rồi lại ghen tị với vị thái tử sinh ra đã có đủ mọi thứ, chẳng phải phiền lòng về chuyện chính sự trên triều đình, cả ngày chỉ biết tĩnh dưỡng nhưng vẫn làm bộ ăn ý với đối phương, khiến Ninh Du Chiêu coi lão là tri kỷ.
Hai người ngày ngày ở chung với nhau như vậy cho đến ngày đi săn ở ngoại ô Ung Đô.
Ninh Du Chiêu thiếu chút nữa ngã khỏi lưng ngựa, may mà được Tạ Chiêu Lâm cứu. Dưới tình thế cấp bách, lão không thuận theo Ninh Du Chiêu như thường ngày, tri kỷ hỏi hắn có bị thương hay không. Mà là theo bản năng phát hỏa, cảnh cáo sức khoẻ Thái tử không tốt, không nên tham dự loại hoạt động này.
"...... Ha ha ha sao hắn lại ngu xuẩn, ngu xuẩn như thế chứ? "Hoàng đế ngồi dưới đất thần trí không rõ cười trào phúng nói," Lúc ấy ta rất kiên nhẫn, chê hắn gây phiền toái cho ta...... Thật không ngờ, hắn, hắn cho rằng ta thật lòng đối tốt với hắn."
Văn Thanh Từ lạnh lùng nhìn về phía hoàng đế, thủ đoạn trị quốc của Tạ Chiêu có lẽ rất bình thường, nhưng trước khi tinh thần thất thường, lão là một diễn viên hạng nhất.
Lão rất giỏi giả vờ.
Giả hiền đức, giả minh quân, dẫn tới vô số người mắc mưu. Người bị lừa thảm nhất có lẽ chính là Ninh Du Chiêu.
Hắn dựa vào thân phận Thái tử, lưu Túc thân vương thế tử Tạ Chiêu Lâm vốn nên quay về đất phong lại Ung Đô ở bên cạnh mình. Cũng vô cùng tin tưởng Tạ Chiêu Lâm, thậm chí ủy quyền cho lão.
Sau khi kế vị, việc ỷ lại lại càng diễn ra quá mức bình thường, cho đến khi trận tuyết lớn kia xé toạc lớp ngụy trang của Tạ Chiêu Lâm.
Từ dân gian đến triều đình, khắp nơi đều là tiếng thỉnh Ninh Du Chiêu thoái vị, hắn rốt cục cũng tỉnh táo phẫn nộ lại thất vọng đi chất vấn Tạ Chiêu Lâm tất cả những chuyện này đến tột cùng là ra sao?
Tạ Chiêu Lâm không giải thích như thường lệ, lão vẫn im lặng không nói. Bất kể là người có ngốc đến đâu, đến giờ khắc này cũng nên ý thức được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Cùng năm đó, Ninh Du Chiêu thoái vị làm Ninh vương. Tạ Chiêu Lâm đổi niên hiệu "Thiên Sơ", chính thức lên ngôi vị hoàng đế.
Hai người vốn là bạn thân, từ đó bắt đầu chiến tranh lạnh. Ninh vương bị giam cầm trong Quang Thành tự, gọi một cách hoa mỹ thì là "Tĩnh dưỡng".
Rõ ràng Ninh Du Chiêu đã hoàn toàn mất đi thế lực, nhưng Tạ Chiêu Lâm dựa vào mưu kế leo lên ngôi vị hoàng đế vẫn không yên lòng.
Lão sợ người khác cũng làm như lão.
Thiên sơ năm thứ ba, Quang Thành tự.
Đầu xuân, trời đổ mưa nhỏ. Đường dài chùa núi cũng trở nên trơn trượt, nhìn từ xa lầu gác dung nhập vào trong mưa bụi, giống như thánh cảnh Thiên Cung trong truyền thuyết.
Tạ Chiêu Lâm mặc trang phục màu vàng tươi đêm khuya bước vào trong phòng.
"Ninh vương tìm trẫm có việc gì quan trọng đây? "Lão nhíu mày hỏi người bên cạnh.
"Điện hạ chưa từng nhiều lời," Thái giám phụ trách trông coi Ninh vương do dự, "Ninh vương chỉ nói muốn tìm bệ hạ ôn chuyện..." Giọng thái giám nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cho đến khi nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Hắn nói ra lý do này cảm thấy vô cùng chột dạ, lúc ấy Ninh Vương gọi người truyền lời, căn bản không có ai cảm thấy Hoàng đế sẽ tới nơi này như lời hẹn.
Nhưng thật không ngờ, chỉ hơn một canh giờ ngắn ngủi, Hoàng đế lại thật sự chạy tới từ trong Thái Thù cung.
Chẳng qua dáng vẻ lão hoàn toàn không giống như là ôn chuyện.
Nghĩ tới đây, thái giám kia không khỏi cẩn thận liếc Tạ Chiêu Lâm một cái.
Đế vương trẻ tuổi cau mày, nhìn qua tâm sự nặng nề. Suy đoán của họ không sai.
Tạ Chiêu Lâm đích xác không phải là người có tâm ôn chuyện, lão đến đây chỉ vì lương tâm cắn rứt.
"Được. "Tạ Chiêu Lâm không nói gì thêm, hắn chậm rãi gật đầu, đi vào sâu trong chùa.
……
Trong tiểu viện yên tĩnh nhất Quang Thành tự, Ninh Vương đang ngồi dưới tàng cây nâng chén uống một mình.
Sau khi thấy Tạ Chiêu Lâm đến, chỉ hơi nhướng mí mắt, thản nhiên nói: "Bệ hạ, ngài đến rồi."
Có lẽ là hoàn toàn chết tâm hoặc có lẽ nhận ra thời gian của mình không nhiều nữa, lúc này hắn không còn cuồng loạn như lúc tan vỡ nữa mà vô cùng bình tĩnh.
Vừa nói xong, liền bưng bầu rượu lên rót đầy chén rượu đối diện.
Ngay sau đó chậm rãi giơ lên.
Tạ Chiêu Lâm đi tới, ngồi đối diện hắn, lão cụp mắt xuống nhìn đồ vật trong tay đối phương nhưng không nhận lấy.
Ninh vương cười khan một tiếng, thả chén rượu xuống: "Bệ hạ không uống rượu, là lo ta hạ độc trong này hay sao?"
"Ta...... Trẫm không có ý này." Rõ ràng đã quen làm hoàng đế từ lâu, ở trên triều đình càng lại vô cùng uy nghiêm, dáng vẻ nhận mệnh của trời, không ai có thể nghi ngờ.
Nhưng khi đối mặt với người trước mắt này, Tạ Chiêu Lâm lại cảm thấy khó khăn khi nói ra từ "trẫm".
"... Không có ý này. "Ninh Du Chiêu lạnh lùng cười một tiếng, lặp lại lời của lão.
Nhiệt độ đầu xuân vẫn rất thấp, không phải lúc thích hợp để uống rượu một mình ở ngoài chứ đừng nói đến đêm nay trời mưa nhẹ.
Hoàng đế vừa ngồi xuống không bao lâu, quần áo đã bị mưa bụi làm ướt. Lão không khỏi nhíu mày nhìn về phía người đối diện, sức khoẻ Ninh Du Chiêu không tốt, luôn luôn chú ý dưỡng sinh, sao đột nhiên lại đến đây dầm mưa?
Trong lòng Hoàng đế đột nhiên sinh ra một cảm giác cổ quái. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lão vẫn lên tiếng nói: "Mưa lớn rồi, hay là vào nhà trước đi." Nói xong lão đứng lên trước.
Dừng lại một lúc lâu, Ninh Du Chiêu cũng đứng dậy theo lão. Hoàng đế không khỏi thở phào nhẹ nhõm,áp chế sự kỳ quái trong lòng xuống.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này. Sau khi đứng lên Ninh Du Chiêu đột nhiên cười lạnh, tiếp theo vượt qua bàn nhỏ tiến về phía hoàng đế.
Động tác của hắn cực kỳ nhanh, như là dùng hết chút sức lực cuối cùng.
"-- Ngươi làm gì vậy!!!" cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Hoàng đế, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.
Đồng thời lại sinh ra một loại cảm giác "Quả nhiên như thế".
Quả nhiên, Ninh Du Chiêu tức giận bất bình, muốn giết mình!
Không đợi Ninh Du Chiêu tới gần, Hoàng đế đột nhiên nghiêng người, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông. Tiếp theo lão trực tiếp giơ kiếm đâm vào Ninh Du Chiêu.
Từ nhỏ lão đã có ý niệm đoạt vị cho nên học tập rất cần cù, chẳng những học đạo đế vương mà võ nghệ cũng không buông bỏ. Tuy rằng không tính là cao thủ, nhưng để đối phó với Phó Ninh Du Chiêu vẫn là dư dả.
Nhuyễn kiếm trong tay chớp mắt đâm vào ngực Ninh Du Chiêu, cảm giác lưỡi kiếm cắt da thịt, xuyên thấu xương cốt, theo chuôi kiếm truyền tới trong tay Hoàng đế vô cùng rõ ràng.
Máu tươi từ trong cơ thể người đối diện trào ra, chỉ chốc lát đã tụ thành một bãi dưới lòng bàn chân.
Hắn sửng sốt.
Tạ Chiêu Lâm mở to hai mắt nhìn về phía đối phương, cuối cùng vẻ mặt hoảng sợ ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Du Chiêu.
Ninh Vương mặc áo dài cư sĩ nở nụ cười với lão, như trút được gánh nặng chậm rãi ngã xuống đất.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Không có, sao lại không có?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha......"
Tiếng cười chói tai xuyên thấu cả tòa Bách Xảo lầu, rơi vào bên tai Văn Thanh Từ.
"Ninh Du Chiêu... Ninh Du Chiêu trong tay hắn chẳng có gì cả, hắn đang lừa trẫm! "Tạ Chiêu Lâm giống như điên lớn tiếng kêu la," Hắn dám lừa trẫm?!"
Mặc dù Tạ Chiêu Lâm là hoàng đế, nhưng cả đời lão cũng không phải là chưa từng thua, lại càng không phải là người thua không dậy nổi.
Chẳng qua khi đối mặt với Ninh Du Chiêu, lần nào lão cũng có thể thắng.
Dường như Tạ Chiêu Lâm không thể tin được một người như vậy lại lừa gạt mình thành công. Có lẽ đối phương một lòng muốn chết nên không mang theo vũ khí gì. Mà cho dù mang theo... Ninh Du Chiêu chẳng hề biết võ công cũng không có khả năng thắng được lão.
Lúc này ngôi cửu ngũ chi tôn giống như một con chó nhà có tang.
Văn Thanh Từ lạnh lùng nhìn lão, cho dù thần trí không rõ, hoàng đế vẫn thấy ớn lạnh khi nhìn thấy y.
Lão bỗng nhiên trầm mặc, lần nữa ngẩng đầu nhìn khung trang trí của Bách Xảo lâu.
Bình thường Tạ Chiêu Lâm tuyệt đối không phải là người nói nhiều, thậm chí có thể xưng là trầm mặc ít nói.
Nhưng có lẽ là vì những điều này đã chôn giấu trong lòng lão quá nhiều năm, đã đến lúc phải trút bỏ chúng, hoặc là trạng thái tinh thần của lão xác thực không ổn định, những gì lão nói không do não bộ điều khiển nữa.
Yên tĩnh một hồi, Hoàng đế lại khàn giọng mở miệng: "... Hắn nói hắn đứng dậy không phải vì giết ta mà chỉ là vì muốn ôm ta một cái. Nhất định là hắn đang gạt ta, nhất định là đang gạt ta......"
Mười mấy hai mươi năm qua, Hoàng đế lặp đi lặp lại tự nói với mình, lúc trước người nọ chỉ là vì kích thích mình mà cố ý nói như vậy.
Nhưng lời nói của Ninh Vương trước khi lâm chung, vẫn giống như một đoạn ma chú, hoàn toàn khắc ở trong đầu lão.
Vô số lần nửa đêm mộng hồi, lão chỉ nhớ rõ một câu đứt quãng không chịu nổi kia: "Ta, ta tới... không phải vì giết ngươi, chỉ là...muốn, ôm... Khụ khụ, giống...giống như năm đó..."
Bạch Xảo Lâu lại yên tĩnh trở lại.
Văn Thanh Từ hoàn toàn không để ý đến biểu lộ chân tình của hoàng đế, y chỉ nhìn chằm chằm đối phương hỏi: "Ninh vương còn nói gì nữa?"
Ngay cả y cũng không thể bảo đảm, khi hoàng đế tỉnh lại, lão sẽ nhớ được chính mình đã kể cho y nghe những lời này hay không.
Lúc này bên ngoài Bách Xảo lâu có rất nhiều người. Văn Thanh Từ không có cách nào giết chết hoàng đế vào lúc này.
Dường như tất cả những gì y có thể làm chỉ là… lợi dụng trạng thái tinh thần của hoàng đế, tiếp tục kích thích lão khi lão đang trong trạng thái hỗn loạn nhất.
Tạ Chiêu Lâm: "......"
"Hắn còn nói...... muốn xuôi theo kênh đào xuôi nam, đến Tùng Tu phủ xem thử, còn nói muốn xây một cái mộ chôn quần áo và di vật ở đó." Cuối cùng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tại sao ta không sửa kênh đào nhanh một chút? Như vậy có thể dẫn hắn...... đi xem."
Kênh đào Đại Vận Hà đã bắt đầu xây dựng từ mấy chục năm trước, nhưng lực lượng hoàng thất tiền triều suy yếu, thủy chung không thể tu sửa thành công.
Không giống với các hoàng đế khác, thời niên thiếu Ai Đế tiền triều từng ở Tùng Tu phủ một thời gian ngắn, bởi vậy hiểu được tầm quan trọng của kênh đào nối liền nam bắc, nối liền Ung Đô và Giang Nam.
Sau khi hắn kế vị, một lòng muốn xây dựng kênh đào Đại Vận Hà vốn chỉ tồn tại trong kế hoạch, đồng thời cũng nóii chuyện này cho Tạ Chiêu Lâm lúc đó còn chưa bại lộ dã tâm.
Nhưng cuối cùng Tạ Chiêu lại đoạt vị trí hoàn thành chuyện này.
Thiên Sơ năm thứ ba, kênh đào đã khởi công.
Cho nên xuôi nam xây mộ di vật liền trở thành một trong những nguyện vọng của Ninh Du Chiêu.
Năm ngoái Tạ Chiêu Lâm cố chấp xuôi nam, vừa là vì khảo sát dân tình hai bên kênh đào, để trấn áp oan hồn dưới kênh đào Đại Vận Hà cũng là bởi vì những năm gần đây lão càng ngày càng mơ thấy nhiều chuyện năm đó, đủ loại suy nghĩ trong lòng không thể nguôi ngoai.
Nhớ tới đây, Tạ Chiêu Lâm bỗng nhiên lớn tiếng cười.
"Cuối cùng, cuối cùng hắn còn nói," Hoàng đế mở to hai mắt, dùng giọng điệu tràn đầy phẫn nộ cùng sợ hãi nói, "Hắn nguyền rủa ta nói... nói ta đoạt thiên hạ của hắn, biến hắn thành phế đế, khiến hắn đột tử hôm nay, chết không được tử tế, tương lai ta nhất định sẽ theo bước hắn --"
Hoàng đế đa nghi lại mẫn cảm như vậy, không chỉ vì đã làm quá nhiều việc vô lương tâm mà còn vì lời nguyền năm đó.
"Ha ha ha làm sao có thể?!"
"Làm sao ta có thể rơi vào kết cục giống như hắn?"
Cuối cùng lại cẩn thận nói: "... Hắn thật sự rất hận ta, ngay cả tự tay giết ta cũng không chịu."
"Mấy ngày nay ta gặp được nhân công ở Đại Vận Hà, gặp được những người ở Bộ Công...... gặp được vô số người, nhưng duy chỉ không thấy hắn."
Thì ra dưới sự chi phối của ảo giác, hoàng đế ngày đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy những người chết trực tiếp hoặc gián tiếp dưới tay mình. Nói đến đây, tâm tình của hoàng đế dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng Văn Thanh Từ sẽ không để cho lão tỉnh táo lại như vậy, dáng vẻ chật vật lại buồn cười này của Hoàng đế khơi dậy tất cả sự tức giận và hận thù vốn thuộc về nguyên chủ đã chôn sâu trong lòng Văn Thanh Từ.
Trên đời này nhiều người như vậy, chính là vì kẻ trước mặt mà chết.
Thật sự không cam lòng.
Văn Thanh Từ đột nhiên tiến lên một bước, vô cùng nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi hại chết nhiều người như vậy, lẽ ra không được chết tử tế."
"Trong suốt hàng nghìn năm lịch sử có vô số vị vua lập quốc, nhưng ai lại hèn hạ như ngươi?”
"Cúi đầu nhìn xem, vô số vong hồn chết chóc trong kênh đào Đại Vận Hà ở trong nước chờ ngươi, đó mới là kết cục của ngươi."
Mỗi lần Văn Thanh Từ nói, thân thể Hoàng đế liền run rẩy. Đến cuối cùng ngay cả răng hắn cũng vì sợ hãi mà lập cập.
"Không không không!" Hoàng đế mạnh mẽ lui về phía sau: "Câm miệng! trẫm chính là cửu ngũ chi tôn, thụ mệnh của trời. Theo lý nên vạn tuế vạn vạn tuế... Cho dù băng hà, có Thần Lăng cương khí hộ thể, còn có vô số người canh giữ ở bên người trẫm, những cô hồn dã quỷ kia không thể tùy tiện tiện tiện là có thể tới gần!"
Chẳng trách lão để ý lăng mộ của mình như vậy, thì ra là bởi vì cái này.
Văn Thanh Từ chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh kia tràn đầy thương xót cùng với sự dịu dàng, nhưng lời nói nói ra lại giống như là một thanh lợi kiếm đâm vào trong lòng Hoàng đế.
"Bệ hạ, ngài cảm thấy khó có thể sống thọ chết yên ổn, thật có thể được chôn cất vào Thần Lăng sap?" Giọng Văn Thanh Từ thanh nhuận, nhưng lời nói ra lại giống như nguyền rủa.
"... Đối với bệ hạ mà nói, chôn cất vào Thần Lăng dường như không ổn lắm, lăng mộ của ngài nên ở đáy sông Đại Vận Hà, như vậy mới tiện cho những nhân công dưới sông tìm ngài báo thù, dù sao thời gian bọn họ chờ đã rất lâu rồi."
Y vừa cười vừa nói, lý trí của Hoàng đế trong nháy mắt bị đánh vỡ, lão bỗng nhiên lớn tiếng thét chói tai, lảo đảo đứng dậy chạy về phía Bách Xảo Lâu. Lão tránh né Văn Thanh Từ như tránh né lệ quỷ.
Khác với sự thất thố của người nọ, Văn Thanh Từ chậm rãi đứng thẳng người, áo dài màu xanh nhạt không nhiễm lấy một hạt bụi. Sắc mặt y vẫn bình tĩnh hiền lành như trước.
Sâu trong Bách Xảo lâu, Hoàng đế đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng. Lão dùng sức đập đồ vật, trong miệng nhắc tới những lời Văn Thanh Từ nghe không hiểu.
Có lẽ là bên này phát ra động tĩnh quá lớn, Hằng Tân Vệ canh giữ ở bên ngoài cũng vội vàng vọt lên.
Sau khi vào cửa, bọn họ nhìn thấy thái y vẻ mặt tái nhợt xoay người, Văn Thanh Từ nhíu mày hít sâu một hơi, rối rắm một lúc lâu rốt cục nhỏ giọng nói: "Bệ hạ hẳn là mắc bệnh động kinh...... Không thể tới gần."
Trong lúc nói chuyện Hoàng đế cách đó không xa đột nhiên xoay người, bóng dáng Hằng Tân Vệ rơi vào đáy mắt lão. Trong nháy mắt, từng bóng đen đó trùng khớp với những nhân công trên sông Đại Vận Hà.
Hoàng đế run rẩy giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ chỉ vào bọn họ nói: "Người đâu! Người đâu, giết bọn họ cho trẫm - -"
Hằng Tân Vệ hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không hề có ý định nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, lần đầu tiên họ chống lại thánh ý.
Biểu hiện vừa rồi của Hoàng đế hoàn toàn xác minh lời nói của Văn Thanh Từ, hoàng đế bị bệnh động kinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Cửa lớn Bách Xảo lâu mở rộng, tiếng thét chói tai thất thố của Hoàng đế truyền khắp góc Thái Thù cung.
Từ đó mọi người đều biết hắn bị bệnh - -
Bắc địa trải qua ba ngày khổ chiến, quân đội Vệ triều xuất hiện ở dưới thành Vương Đình.
Sa mạc trống trải mênh mông vô bờ lấp đầy binh lính. Quân đội Vệ Triều đã chẳng còn giống như trước kia.
Mọi người trong đội nhìn về phía trước, trong mắt không có một chút sợ hãi nào. Bọn họ biết trận chiến này chỉ có thể thắng không được bại. Dường như ý thức được nơi này sắp sửa bộc phát đại chiến. Quân hiệu còn chưa kịp thổi vang đã có bầy kền kền bồi hồi trên bầu trời, chờ một hồi ăn no.
Tạ Bất Phùng dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa chiếc vòng tay len quấn quanh cổ tay, cẩn thận giấu nó xuống dưới chiếc vòng tay kim loại, động tác dịu dàng lại quyến luyến.
Cuối cùng nhìn lại phía nam một cái, tìm kiếm phương hướng Ung Đô. Sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời rộng lớn, chậm rãi nở nụ cười.
Máu trong cơ thể hắn vào giờ phút này nóng bỏng như sôi trào, sát khí trong cơ thể đã tràn ra không thể kiểm soát.
Kền kền phát ra một tiếng kêu dài.
Thiếu niên chậm rãi giơ tay phải nắm trọng kiếm lên. Dừng lại một lát rồi hung hăng chỉ nó về phía chân trời: "Một người cũng không để lại, giết - -"
"Vâng!"
Hai chân trước của chiến mã màu đen giương cao, như lưỡi dao sắc dẫn theo chủ nhân của nó xông về phía trước.
Bụi mù nổi lên bốn phía, cuồn cuộn mà đi.
Trong phút chốc tiếng giết chóc rung trời.
Y nín thở nhìn vào bên trong.
Hoàng đế vươn tay nắm lấy khoảng không, thất tha thất thểu đi về phía trước hai bước, vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi lắc đầu: "Không, trẫm chưa từng làm sai gì cả!" Dứt lời, không hề có hình tượng ngồi phịch xuống đất.
Trầm mặc một lúc lâu, lão lại cắn răng nói: "Là ta, là ta có lỗi với ngươi…"
Tạ Chiêu Lâm lại dùng chữ "ta"?
Văn Thanh Từ lúc này mới để ý, kim quan của hoàng đế không biết rơi xuống đất từ lúc nào, mái tóc đen dài màu xám rối bù, vương vãi trên vai, vị cửu ngũ chí tôn luôn quan tâm đến mặt mũi này, lần đầu triệt triệt để để mất đi hình tượng.
Bách Xảo Lâu khổng lồ lại trở nên yên tĩnh. Tạ Chiêu Lâm một thân vàng óng ánh chậm rãi nhìn quanh bốn phía.
Không thể để cho hoàng đế biết mình thấy được cảnh tượng này…
Văn Thanh Từ lập tức lui về phía sau, nhưng động tác của y vẫn chậm một bước.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt họ chạm nhau.
Lão thấy mình rồi, Văn Thanh Từ rùng mình, cuối cùng vẫn là hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, chậm rãi hành lễ với hoàng đế: "Thần tham kiến bệ hạ --"
Khí lạnh lại thấm vào đầu gối.
Điều khiến Văn Thanh Từ không ngờ là sau khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau. Hoàng đế giống như không nhìn thấy y, chậm rãi quay đi.
Lão lại đưa tầm mắt nhìn về phía khung trang trí, bắt đầu nói như điên. Tuy rằng hương hoàn đã đứt đoạn, nhưng thuốc hoa bìm bìm vẫn là linh dược bảo mệnh của Hoàng đế.
Dưới tác dụng phóng đại và xúc tác của viên thuốc, vấn đề tinh thần của lão vẫn không ngừng tăng thêm. Xem ra Văn Thanh Từ có thể an an ổn ổn mà sống tới hôm nay, cũng có công lao của thuốc hoa bìm bìm.
Lượng thuốc Hoàng đế dùng càng lúc càng lớn, cứ cách ba bốn ngày lão sẽ phái người tới vùng ngoại ô Ung Đô tìm hoa bìm bìm, lại ra roi thúc ngựa thừa dịp có hiệu quả đưa vào hoàng cung, giao vào trong tay Văn Thanh Từ, để cho y luyện thành đan dược.
Nếu như hoàng đế muốn sống thoải mái hoặc là ngày nào còn dùng thuốc hoa bìm bìm, thì không thể làm gì Văn Thanh Từ cũng không thể trở mặt với đối phương.
Trừ phi một ngày nào đó lão gặp phải vấn đề còn khó giải quyết hơn cả đau đầu.
Văn Thanh Từ lẳng lặng quan sát đối phương, nhìn dáng vẻ của hoàng đế tựa hồ bị ảo giác, mất đi lý trí.
Một ý tưởng táo bạo bùng lên trong lòng Văn Thanh Từ như một ngọn lửa. Y nhìn về phía sau một cái, xác định sau lưng mình không có ai liền chậm rãi đứng dậy, đi vào trong Bách Xảo lâu, tiếp theo xoay người đóng cửa lớn lại.
Từ khi xuyên thư đến nay, trong lòng Văn Thanh Từ đã sinh ra vô số nghi hoặc. Có cái đã hiểu được, cái thì không.
Trong đó những cái chưa hiểu thì phần lớn có liên quan đến người trước mắt này.
"Tra" đã gần hết nhưng lại không tra ra cái gì hữu dụng.
Đã như vậy... Tại sao không thử thừa dịp hoàng đế thần trí không rõ, moi ra lời từ miệng lão.
Trong khoảnh khắc ý niệm này sinh ra, trong lòng Văn Thanh Từ bỗng nhiên sinh ra một cỗ hận ý nồng đậm. Trái tim của y nặng nề co rút đau đớn.
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực... Đây là cảm xúc mà nguyên chủ để lại.
Trường sam màu xanh nhạt rộng thùng thình lay động theo động tác của y, dịu dàng tựa như gợn sóng trên dòng suối nhỏ trong đêm.
Văn Thanh Từ vừa điều chỉnh hô hấp, vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Hoàng đế.
Lúc này Tạ Chiêu Lâm đang quỳ dưới mặt đất, cúi đầu nhắc tới cái gì đó, ngoại trừ ba chữ "Ninh Du Chiêu" ra thì chẳng nghe thấy gì.
Xem ra Hoàng đế rất sợ vị cố nhân tiền triều kia. Mười mấy hai mươi năm trước chắc chắn xảy ra không ít chuyện "đặc sắc".
Nghĩ tới đây, lời Lan phi nói mấy tháng trước bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu Văn Thanh Từ - - Ai đế tiền triều băng hà ở Quang Thành tự ngoại ô Ung Đô.
"...Không biết bệ hạ còn nhớ Quang Thành tự không?"
"Quang, Quang Thành tự?"
Quả nhiên, Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn sang, cuối cùng tâm tình vốn không ổn định của lão lại trở nên vô cùng kích động: "Trẫm không biết! trẫm thật sự không biết trong tay ngươi không có vũ khí --"
Những lời này giống như một lưỡi đao sắc bén, trong khoảnh khắc đâm thủng phòng tuyến tâm lý của Hoàng đế.
Hắn ngồi yên trong Bách Xảo Lâu, dần dần rơi vào hồi ức.
Con cháu tiền triều suy tàn, phụ hoàng Ninh Du Chiêu mãi đến hơn bốn mươi tuổi mới sinh hạ hoàng tử đầu tiên.
Nhưng không ngờ nhi tử của hắn chẳng những kế thừa thể chất của mình, thậm chí còn yếu đuối nhiều bệnh hơn. Từ khi sinh ra, chuyện duy nhất Ninh Du Chiêu cần suy nghĩ chính là làm sao sống sót lâu dài.
Trong bối cảnh này, có người vì sự tồn tại của triều đại mà lo lắng, còn có người dã tâm bừng bừng -- Thánh Thượng hiện nay chính là một trong số đó.
Tạ Chiêu Lâm lớn hơn Ai đế tiền triều vài tuổi, từ nhỏ đã thấm nhuần ý tưởng đoạt lấy quyền lực tối cao.
Lúc đó lão khinh thường rồi lại ghen tị với vị thái tử sinh ra đã có đủ mọi thứ, chẳng phải phiền lòng về chuyện chính sự trên triều đình, cả ngày chỉ biết tĩnh dưỡng nhưng vẫn làm bộ ăn ý với đối phương, khiến Ninh Du Chiêu coi lão là tri kỷ.
Hai người ngày ngày ở chung với nhau như vậy cho đến ngày đi săn ở ngoại ô Ung Đô.
Ninh Du Chiêu thiếu chút nữa ngã khỏi lưng ngựa, may mà được Tạ Chiêu Lâm cứu. Dưới tình thế cấp bách, lão không thuận theo Ninh Du Chiêu như thường ngày, tri kỷ hỏi hắn có bị thương hay không. Mà là theo bản năng phát hỏa, cảnh cáo sức khoẻ Thái tử không tốt, không nên tham dự loại hoạt động này.
"...... Ha ha ha sao hắn lại ngu xuẩn, ngu xuẩn như thế chứ? "Hoàng đế ngồi dưới đất thần trí không rõ cười trào phúng nói," Lúc ấy ta rất kiên nhẫn, chê hắn gây phiền toái cho ta...... Thật không ngờ, hắn, hắn cho rằng ta thật lòng đối tốt với hắn."
Văn Thanh Từ lạnh lùng nhìn về phía hoàng đế, thủ đoạn trị quốc của Tạ Chiêu có lẽ rất bình thường, nhưng trước khi tinh thần thất thường, lão là một diễn viên hạng nhất.
Lão rất giỏi giả vờ.
Giả hiền đức, giả minh quân, dẫn tới vô số người mắc mưu. Người bị lừa thảm nhất có lẽ chính là Ninh Du Chiêu.
Hắn dựa vào thân phận Thái tử, lưu Túc thân vương thế tử Tạ Chiêu Lâm vốn nên quay về đất phong lại Ung Đô ở bên cạnh mình. Cũng vô cùng tin tưởng Tạ Chiêu Lâm, thậm chí ủy quyền cho lão.
Sau khi kế vị, việc ỷ lại lại càng diễn ra quá mức bình thường, cho đến khi trận tuyết lớn kia xé toạc lớp ngụy trang của Tạ Chiêu Lâm.
Từ dân gian đến triều đình, khắp nơi đều là tiếng thỉnh Ninh Du Chiêu thoái vị, hắn rốt cục cũng tỉnh táo phẫn nộ lại thất vọng đi chất vấn Tạ Chiêu Lâm tất cả những chuyện này đến tột cùng là ra sao?
Tạ Chiêu Lâm không giải thích như thường lệ, lão vẫn im lặng không nói. Bất kể là người có ngốc đến đâu, đến giờ khắc này cũng nên ý thức được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Cùng năm đó, Ninh Du Chiêu thoái vị làm Ninh vương. Tạ Chiêu Lâm đổi niên hiệu "Thiên Sơ", chính thức lên ngôi vị hoàng đế.
Hai người vốn là bạn thân, từ đó bắt đầu chiến tranh lạnh. Ninh vương bị giam cầm trong Quang Thành tự, gọi một cách hoa mỹ thì là "Tĩnh dưỡng".
Rõ ràng Ninh Du Chiêu đã hoàn toàn mất đi thế lực, nhưng Tạ Chiêu Lâm dựa vào mưu kế leo lên ngôi vị hoàng đế vẫn không yên lòng.
Lão sợ người khác cũng làm như lão.
Thiên sơ năm thứ ba, Quang Thành tự.
Đầu xuân, trời đổ mưa nhỏ. Đường dài chùa núi cũng trở nên trơn trượt, nhìn từ xa lầu gác dung nhập vào trong mưa bụi, giống như thánh cảnh Thiên Cung trong truyền thuyết.
Tạ Chiêu Lâm mặc trang phục màu vàng tươi đêm khuya bước vào trong phòng.
"Ninh vương tìm trẫm có việc gì quan trọng đây? "Lão nhíu mày hỏi người bên cạnh.
"Điện hạ chưa từng nhiều lời," Thái giám phụ trách trông coi Ninh vương do dự, "Ninh vương chỉ nói muốn tìm bệ hạ ôn chuyện..." Giọng thái giám nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cho đến khi nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Hắn nói ra lý do này cảm thấy vô cùng chột dạ, lúc ấy Ninh Vương gọi người truyền lời, căn bản không có ai cảm thấy Hoàng đế sẽ tới nơi này như lời hẹn.
Nhưng thật không ngờ, chỉ hơn một canh giờ ngắn ngủi, Hoàng đế lại thật sự chạy tới từ trong Thái Thù cung.
Chẳng qua dáng vẻ lão hoàn toàn không giống như là ôn chuyện.
Nghĩ tới đây, thái giám kia không khỏi cẩn thận liếc Tạ Chiêu Lâm một cái.
Đế vương trẻ tuổi cau mày, nhìn qua tâm sự nặng nề. Suy đoán của họ không sai.
Tạ Chiêu Lâm đích xác không phải là người có tâm ôn chuyện, lão đến đây chỉ vì lương tâm cắn rứt.
"Được. "Tạ Chiêu Lâm không nói gì thêm, hắn chậm rãi gật đầu, đi vào sâu trong chùa.
……
Trong tiểu viện yên tĩnh nhất Quang Thành tự, Ninh Vương đang ngồi dưới tàng cây nâng chén uống một mình.
Sau khi thấy Tạ Chiêu Lâm đến, chỉ hơi nhướng mí mắt, thản nhiên nói: "Bệ hạ, ngài đến rồi."
Có lẽ là hoàn toàn chết tâm hoặc có lẽ nhận ra thời gian của mình không nhiều nữa, lúc này hắn không còn cuồng loạn như lúc tan vỡ nữa mà vô cùng bình tĩnh.
Vừa nói xong, liền bưng bầu rượu lên rót đầy chén rượu đối diện.
Ngay sau đó chậm rãi giơ lên.
Tạ Chiêu Lâm đi tới, ngồi đối diện hắn, lão cụp mắt xuống nhìn đồ vật trong tay đối phương nhưng không nhận lấy.
Ninh vương cười khan một tiếng, thả chén rượu xuống: "Bệ hạ không uống rượu, là lo ta hạ độc trong này hay sao?"
"Ta...... Trẫm không có ý này." Rõ ràng đã quen làm hoàng đế từ lâu, ở trên triều đình càng lại vô cùng uy nghiêm, dáng vẻ nhận mệnh của trời, không ai có thể nghi ngờ.
Nhưng khi đối mặt với người trước mắt này, Tạ Chiêu Lâm lại cảm thấy khó khăn khi nói ra từ "trẫm".
"... Không có ý này. "Ninh Du Chiêu lạnh lùng cười một tiếng, lặp lại lời của lão.
Nhiệt độ đầu xuân vẫn rất thấp, không phải lúc thích hợp để uống rượu một mình ở ngoài chứ đừng nói đến đêm nay trời mưa nhẹ.
Hoàng đế vừa ngồi xuống không bao lâu, quần áo đã bị mưa bụi làm ướt. Lão không khỏi nhíu mày nhìn về phía người đối diện, sức khoẻ Ninh Du Chiêu không tốt, luôn luôn chú ý dưỡng sinh, sao đột nhiên lại đến đây dầm mưa?
Trong lòng Hoàng đế đột nhiên sinh ra một cảm giác cổ quái. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lão vẫn lên tiếng nói: "Mưa lớn rồi, hay là vào nhà trước đi." Nói xong lão đứng lên trước.
Dừng lại một lúc lâu, Ninh Du Chiêu cũng đứng dậy theo lão. Hoàng đế không khỏi thở phào nhẹ nhõm,áp chế sự kỳ quái trong lòng xuống.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này. Sau khi đứng lên Ninh Du Chiêu đột nhiên cười lạnh, tiếp theo vượt qua bàn nhỏ tiến về phía hoàng đế.
Động tác của hắn cực kỳ nhanh, như là dùng hết chút sức lực cuối cùng.
"-- Ngươi làm gì vậy!!!" cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Hoàng đế, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.
Đồng thời lại sinh ra một loại cảm giác "Quả nhiên như thế".
Quả nhiên, Ninh Du Chiêu tức giận bất bình, muốn giết mình!
Không đợi Ninh Du Chiêu tới gần, Hoàng đế đột nhiên nghiêng người, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông. Tiếp theo lão trực tiếp giơ kiếm đâm vào Ninh Du Chiêu.
Từ nhỏ lão đã có ý niệm đoạt vị cho nên học tập rất cần cù, chẳng những học đạo đế vương mà võ nghệ cũng không buông bỏ. Tuy rằng không tính là cao thủ, nhưng để đối phó với Phó Ninh Du Chiêu vẫn là dư dả.
Nhuyễn kiếm trong tay chớp mắt đâm vào ngực Ninh Du Chiêu, cảm giác lưỡi kiếm cắt da thịt, xuyên thấu xương cốt, theo chuôi kiếm truyền tới trong tay Hoàng đế vô cùng rõ ràng.
Máu tươi từ trong cơ thể người đối diện trào ra, chỉ chốc lát đã tụ thành một bãi dưới lòng bàn chân.
Hắn sửng sốt.
Tạ Chiêu Lâm mở to hai mắt nhìn về phía đối phương, cuối cùng vẻ mặt hoảng sợ ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Du Chiêu.
Ninh Vương mặc áo dài cư sĩ nở nụ cười với lão, như trút được gánh nặng chậm rãi ngã xuống đất.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Không có, sao lại không có?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha......"
Tiếng cười chói tai xuyên thấu cả tòa Bách Xảo lầu, rơi vào bên tai Văn Thanh Từ.
"Ninh Du Chiêu... Ninh Du Chiêu trong tay hắn chẳng có gì cả, hắn đang lừa trẫm! "Tạ Chiêu Lâm giống như điên lớn tiếng kêu la," Hắn dám lừa trẫm?!"
Mặc dù Tạ Chiêu Lâm là hoàng đế, nhưng cả đời lão cũng không phải là chưa từng thua, lại càng không phải là người thua không dậy nổi.
Chẳng qua khi đối mặt với Ninh Du Chiêu, lần nào lão cũng có thể thắng.
Dường như Tạ Chiêu Lâm không thể tin được một người như vậy lại lừa gạt mình thành công. Có lẽ đối phương một lòng muốn chết nên không mang theo vũ khí gì. Mà cho dù mang theo... Ninh Du Chiêu chẳng hề biết võ công cũng không có khả năng thắng được lão.
Lúc này ngôi cửu ngũ chi tôn giống như một con chó nhà có tang.
Văn Thanh Từ lạnh lùng nhìn lão, cho dù thần trí không rõ, hoàng đế vẫn thấy ớn lạnh khi nhìn thấy y.
Lão bỗng nhiên trầm mặc, lần nữa ngẩng đầu nhìn khung trang trí của Bách Xảo lâu.
Bình thường Tạ Chiêu Lâm tuyệt đối không phải là người nói nhiều, thậm chí có thể xưng là trầm mặc ít nói.
Nhưng có lẽ là vì những điều này đã chôn giấu trong lòng lão quá nhiều năm, đã đến lúc phải trút bỏ chúng, hoặc là trạng thái tinh thần của lão xác thực không ổn định, những gì lão nói không do não bộ điều khiển nữa.
Yên tĩnh một hồi, Hoàng đế lại khàn giọng mở miệng: "... Hắn nói hắn đứng dậy không phải vì giết ta mà chỉ là vì muốn ôm ta một cái. Nhất định là hắn đang gạt ta, nhất định là đang gạt ta......"
Mười mấy hai mươi năm qua, Hoàng đế lặp đi lặp lại tự nói với mình, lúc trước người nọ chỉ là vì kích thích mình mà cố ý nói như vậy.
Nhưng lời nói của Ninh Vương trước khi lâm chung, vẫn giống như một đoạn ma chú, hoàn toàn khắc ở trong đầu lão.
Vô số lần nửa đêm mộng hồi, lão chỉ nhớ rõ một câu đứt quãng không chịu nổi kia: "Ta, ta tới... không phải vì giết ngươi, chỉ là...muốn, ôm... Khụ khụ, giống...giống như năm đó..."
Bạch Xảo Lâu lại yên tĩnh trở lại.
Văn Thanh Từ hoàn toàn không để ý đến biểu lộ chân tình của hoàng đế, y chỉ nhìn chằm chằm đối phương hỏi: "Ninh vương còn nói gì nữa?"
Ngay cả y cũng không thể bảo đảm, khi hoàng đế tỉnh lại, lão sẽ nhớ được chính mình đã kể cho y nghe những lời này hay không.
Lúc này bên ngoài Bách Xảo lâu có rất nhiều người. Văn Thanh Từ không có cách nào giết chết hoàng đế vào lúc này.
Dường như tất cả những gì y có thể làm chỉ là… lợi dụng trạng thái tinh thần của hoàng đế, tiếp tục kích thích lão khi lão đang trong trạng thái hỗn loạn nhất.
Tạ Chiêu Lâm: "......"
"Hắn còn nói...... muốn xuôi theo kênh đào xuôi nam, đến Tùng Tu phủ xem thử, còn nói muốn xây một cái mộ chôn quần áo và di vật ở đó." Cuối cùng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tại sao ta không sửa kênh đào nhanh một chút? Như vậy có thể dẫn hắn...... đi xem."
Kênh đào Đại Vận Hà đã bắt đầu xây dựng từ mấy chục năm trước, nhưng lực lượng hoàng thất tiền triều suy yếu, thủy chung không thể tu sửa thành công.
Không giống với các hoàng đế khác, thời niên thiếu Ai Đế tiền triều từng ở Tùng Tu phủ một thời gian ngắn, bởi vậy hiểu được tầm quan trọng của kênh đào nối liền nam bắc, nối liền Ung Đô và Giang Nam.
Sau khi hắn kế vị, một lòng muốn xây dựng kênh đào Đại Vận Hà vốn chỉ tồn tại trong kế hoạch, đồng thời cũng nóii chuyện này cho Tạ Chiêu Lâm lúc đó còn chưa bại lộ dã tâm.
Nhưng cuối cùng Tạ Chiêu lại đoạt vị trí hoàn thành chuyện này.
Thiên Sơ năm thứ ba, kênh đào đã khởi công.
Cho nên xuôi nam xây mộ di vật liền trở thành một trong những nguyện vọng của Ninh Du Chiêu.
Năm ngoái Tạ Chiêu Lâm cố chấp xuôi nam, vừa là vì khảo sát dân tình hai bên kênh đào, để trấn áp oan hồn dưới kênh đào Đại Vận Hà cũng là bởi vì những năm gần đây lão càng ngày càng mơ thấy nhiều chuyện năm đó, đủ loại suy nghĩ trong lòng không thể nguôi ngoai.
Nhớ tới đây, Tạ Chiêu Lâm bỗng nhiên lớn tiếng cười.
"Cuối cùng, cuối cùng hắn còn nói," Hoàng đế mở to hai mắt, dùng giọng điệu tràn đầy phẫn nộ cùng sợ hãi nói, "Hắn nguyền rủa ta nói... nói ta đoạt thiên hạ của hắn, biến hắn thành phế đế, khiến hắn đột tử hôm nay, chết không được tử tế, tương lai ta nhất định sẽ theo bước hắn --"
Hoàng đế đa nghi lại mẫn cảm như vậy, không chỉ vì đã làm quá nhiều việc vô lương tâm mà còn vì lời nguyền năm đó.
"Ha ha ha làm sao có thể?!"
"Làm sao ta có thể rơi vào kết cục giống như hắn?"
Cuối cùng lại cẩn thận nói: "... Hắn thật sự rất hận ta, ngay cả tự tay giết ta cũng không chịu."
"Mấy ngày nay ta gặp được nhân công ở Đại Vận Hà, gặp được những người ở Bộ Công...... gặp được vô số người, nhưng duy chỉ không thấy hắn."
Thì ra dưới sự chi phối của ảo giác, hoàng đế ngày đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy những người chết trực tiếp hoặc gián tiếp dưới tay mình. Nói đến đây, tâm tình của hoàng đế dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng Văn Thanh Từ sẽ không để cho lão tỉnh táo lại như vậy, dáng vẻ chật vật lại buồn cười này của Hoàng đế khơi dậy tất cả sự tức giận và hận thù vốn thuộc về nguyên chủ đã chôn sâu trong lòng Văn Thanh Từ.
Trên đời này nhiều người như vậy, chính là vì kẻ trước mặt mà chết.
Thật sự không cam lòng.
Văn Thanh Từ đột nhiên tiến lên một bước, vô cùng nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi hại chết nhiều người như vậy, lẽ ra không được chết tử tế."
"Trong suốt hàng nghìn năm lịch sử có vô số vị vua lập quốc, nhưng ai lại hèn hạ như ngươi?”
"Cúi đầu nhìn xem, vô số vong hồn chết chóc trong kênh đào Đại Vận Hà ở trong nước chờ ngươi, đó mới là kết cục của ngươi."
Mỗi lần Văn Thanh Từ nói, thân thể Hoàng đế liền run rẩy. Đến cuối cùng ngay cả răng hắn cũng vì sợ hãi mà lập cập.
"Không không không!" Hoàng đế mạnh mẽ lui về phía sau: "Câm miệng! trẫm chính là cửu ngũ chi tôn, thụ mệnh của trời. Theo lý nên vạn tuế vạn vạn tuế... Cho dù băng hà, có Thần Lăng cương khí hộ thể, còn có vô số người canh giữ ở bên người trẫm, những cô hồn dã quỷ kia không thể tùy tiện tiện tiện là có thể tới gần!"
Chẳng trách lão để ý lăng mộ của mình như vậy, thì ra là bởi vì cái này.
Văn Thanh Từ chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh kia tràn đầy thương xót cùng với sự dịu dàng, nhưng lời nói nói ra lại giống như là một thanh lợi kiếm đâm vào trong lòng Hoàng đế.
"Bệ hạ, ngài cảm thấy khó có thể sống thọ chết yên ổn, thật có thể được chôn cất vào Thần Lăng sap?" Giọng Văn Thanh Từ thanh nhuận, nhưng lời nói ra lại giống như nguyền rủa.
"... Đối với bệ hạ mà nói, chôn cất vào Thần Lăng dường như không ổn lắm, lăng mộ của ngài nên ở đáy sông Đại Vận Hà, như vậy mới tiện cho những nhân công dưới sông tìm ngài báo thù, dù sao thời gian bọn họ chờ đã rất lâu rồi."
Y vừa cười vừa nói, lý trí của Hoàng đế trong nháy mắt bị đánh vỡ, lão bỗng nhiên lớn tiếng thét chói tai, lảo đảo đứng dậy chạy về phía Bách Xảo Lâu. Lão tránh né Văn Thanh Từ như tránh né lệ quỷ.
Khác với sự thất thố của người nọ, Văn Thanh Từ chậm rãi đứng thẳng người, áo dài màu xanh nhạt không nhiễm lấy một hạt bụi. Sắc mặt y vẫn bình tĩnh hiền lành như trước.
Sâu trong Bách Xảo lâu, Hoàng đế đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng. Lão dùng sức đập đồ vật, trong miệng nhắc tới những lời Văn Thanh Từ nghe không hiểu.
Có lẽ là bên này phát ra động tĩnh quá lớn, Hằng Tân Vệ canh giữ ở bên ngoài cũng vội vàng vọt lên.
Sau khi vào cửa, bọn họ nhìn thấy thái y vẻ mặt tái nhợt xoay người, Văn Thanh Từ nhíu mày hít sâu một hơi, rối rắm một lúc lâu rốt cục nhỏ giọng nói: "Bệ hạ hẳn là mắc bệnh động kinh...... Không thể tới gần."
Trong lúc nói chuyện Hoàng đế cách đó không xa đột nhiên xoay người, bóng dáng Hằng Tân Vệ rơi vào đáy mắt lão. Trong nháy mắt, từng bóng đen đó trùng khớp với những nhân công trên sông Đại Vận Hà.
Hoàng đế run rẩy giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ chỉ vào bọn họ nói: "Người đâu! Người đâu, giết bọn họ cho trẫm - -"
Hằng Tân Vệ hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không hề có ý định nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, lần đầu tiên họ chống lại thánh ý.
Biểu hiện vừa rồi của Hoàng đế hoàn toàn xác minh lời nói của Văn Thanh Từ, hoàng đế bị bệnh động kinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Cửa lớn Bách Xảo lâu mở rộng, tiếng thét chói tai thất thố của Hoàng đế truyền khắp góc Thái Thù cung.
Từ đó mọi người đều biết hắn bị bệnh - -
Bắc địa trải qua ba ngày khổ chiến, quân đội Vệ triều xuất hiện ở dưới thành Vương Đình.
Sa mạc trống trải mênh mông vô bờ lấp đầy binh lính. Quân đội Vệ Triều đã chẳng còn giống như trước kia.
Mọi người trong đội nhìn về phía trước, trong mắt không có một chút sợ hãi nào. Bọn họ biết trận chiến này chỉ có thể thắng không được bại. Dường như ý thức được nơi này sắp sửa bộc phát đại chiến. Quân hiệu còn chưa kịp thổi vang đã có bầy kền kền bồi hồi trên bầu trời, chờ một hồi ăn no.
Tạ Bất Phùng dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa chiếc vòng tay len quấn quanh cổ tay, cẩn thận giấu nó xuống dưới chiếc vòng tay kim loại, động tác dịu dàng lại quyến luyến.
Cuối cùng nhìn lại phía nam một cái, tìm kiếm phương hướng Ung Đô. Sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời rộng lớn, chậm rãi nở nụ cười.
Máu trong cơ thể hắn vào giờ phút này nóng bỏng như sôi trào, sát khí trong cơ thể đã tràn ra không thể kiểm soát.
Kền kền phát ra một tiếng kêu dài.
Thiếu niên chậm rãi giơ tay phải nắm trọng kiếm lên. Dừng lại một lát rồi hung hăng chỉ nó về phía chân trời: "Một người cũng không để lại, giết - -"
"Vâng!"
Hai chân trước của chiến mã màu đen giương cao, như lưỡi dao sắc dẫn theo chủ nhân của nó xông về phía trước.
Bụi mù nổi lên bốn phía, cuồn cuộn mà đi.
Trong phút chốc tiếng giết chóc rung trời.