Chương 30: Phải đi theo Văn Thanh Từ
Văn Thanh Từ lùi lại nửa bước, hơi cách lan can một chút.
"Thuốc giải" mà Tạ Bất Phùng phải uống mỗi tháng chỉ có ở chỗ của Văn Thanh Từ, đúng là y không thể xảy ra chuyện gì.
Cho nên y không có suy nghĩ nhiều về lời nói của thiếu niên, chỉ là bất giác nghi ngờ, âm thầm nhớ lại … đến tột cùng Tạ Bất Phùng lặng lẽ tới phía sau mình từ lúc nào?
*
Không giống như việc sử dụng đê hiện đại để phân đoạn chặn đường, chẳng phân biệt mùa khô hay mùa nước phong phú của dòng sông.
Kênh đào Đại Vận Hà được đào thủ công, giống như vô số con sông tự nhiên của thời đại này, lượng nước bị ảnh hưởng rất nhiều bởi mùa và lượng mưa.
Nói chung, miễn là những ngày lạnh nhất của mùa đông qua đi, kênh đào Ung Đô này có thể đi thuyền.
Tuy nhiên, chất lượng hàng hải không được đảm bảo.
Nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đi trước đội tàu hoàng gia trên kênh đào Đại Vận Hà, trên thuyền ngoại trừ hắn ra thì còn có mấy quan viên đi theo.
"Nhị điện hạ, thời gian gần đây, phụ cận này cũng không có mưa, bởi vậy mà mực nước thấp hơn mười thước... Thuyền nhỏ có lẽ sẽ qua được, nhưng nếu thuyền của bệ hạ tới thì có khả năng sẽ mắc cạn ở chỗ này. "Quan viên phụ trách thủy văn đoạn sông này vô cùng khó xử nói.
Chuyến đi phía nam này đã được chuẩn bị suốt một thời gian dài, nhưng lượng mưa thì không thể kiểm soát.
Gã nói vô cùng rõ ràng khách quan, nhưng giọng điệu lại có hơi chột dạ.
"Ừm." Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn dòng sông phía trước một cái, trực tiếp phân phó nói, "Trước điều người kéo thuyền tới, chờ thuyền hoạ đi tới đây thì trực tiếp kéo đi, không cần chờ nữa." Nói xong liền đi vào trong thuyền.
Hai bên kênh vốn đã có rất nhiều người sống bằng nghề kéo thuyền, bất cứ khi nào có thuyền gặp phải bãi cạn nguy hiểm hoặc vùng nước xấu trong kênh đào Đại Vận Hà thì sẽ gọi họ đến kéo thuyền.
Trong chuyến đi về phía nam này, hoàng gia đã điều động tổng cộng hàng chục tàu thuyền. Nếu muốn kéo những chiếc thuyền này, ít nhất cần mấy ngàn người kéo thuyền mới có thể kéo đi được.
Giao thông đường bộ phụ cận Ung Đô phát triển, hơn nữa cũng không phải là thị trấn trọng yếu về thương mại, bình thường cũng không có quá nhiều thứ có thể dùng. Vì vậy số lượng đàn ông hoạt động gần đây là rất ít.
Vị quan viên này vốn nghĩ, đợi đến khi thuyền đi vào vùng khó khăn sẽ tranh thủ thời gian điều người kéo thuyền từ nơi khác tới, nhưng không ngờ Tạ Quan Chỉ vung tay lên gọi bọn họ tới sớm hơn dự kiến, cùng đi theo đội thuyền xuôi về hướng nam.
Đây đích thật là giải pháp tối ưu, nhưng nhiều người kéo thuyền như vậy, đến sớm một ngày thì những thứ cần tiêu xài cũng sớm hơn một ngày, tích lũy có thể nói là khổng lồ.
Chỉ sợ cũng chỉ có loại hoàng tử được sủng ái như Tạ Quan Chỉ mới có quyết đoán làm như vậy…
"Vâng, điện hạ!" Quan viên do dự một lát rồi vội vàng đi theo hắn đi vào, đồng thời thông báo quyết định cho người phía dưới.
Không giống như rường cột trạm trong thuyền hoạ, chiếc thuyền nhỏ đi trước mọi người này, nội thất trang trí rất đơn giản, trọng tải nhẹ hơn, lắc lư cũng tương đối nghiêm trọng, thậm chí góc thuyền còn thường xuyên phát ra âm thanh kỳ quái.
Vừa mới vào trong thuyền, trong mắt Tạ Quan Chỉ đã hiện lên vẻ ghét bỏ cùng chán ghét không che dấu gì.
Từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng ở một nơi "rách nát" như thế này.
Tiếng nước chung quanh thuyền nhỏ còn lớn hơn cả thuyền hoạ. Ở chỗ này thời gian dài, âm lượng của người nói chuyện cũng bất giác lớn không ít.
Tạ Quan Chỉ vừa vào khoang đã nghe được một đống tiếng "Xì xào bàn tán".
“...... Ngươi nói trong bữa tiệc tối qua, Văn Thanh Từ thật sự nói như vậy sao? Y đang nghĩ gì vậy..."
"Chắc chắn trăm phần trăm!" Quan viên vừa từ trên thuyền lớn tới nơi này trao đổi tuyến đường an toàn, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn nói, " Tất cả những lời ta vừa nói với ngươi đều là nguyên văn, một chữ cũng không thiếu, tuyệt đối không có nửa phần giả dối. ”
Nghe vậy, một người khác không tự chủ được nhỏ giọng kinh hô: "Sao y có thể so sánh Tạ Bất Phùng với Nhị điện hạ cơ chứ? Lời kia nói ra, sợ là ngay cả bản thân Tạ Bất Phùng cũng không tin."
" Văn Thanh Từ nói cái gì?"
"A, y nói không chỉ riêng nhị điện hạ..." Quan viên đưa lưng về phía cửa khoang thuyền đang muốn trả lời, nói được một nửa thì bỗng nhiên cứng đờ ở chỗ này, giống như là bánh răng rỉ sét, chậm rãi quay qua.
"Nhị, nhị điện hạ?"
Câu nói vừa rồi là nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ hỏi!
Nghị luận sau lưng hoàng tử còn bị tóm, chân người nọ không tự chủ được mà run lên.
Hắn cho rằng Tạ Quan Chỉ đang trao đổi với quan viên phụ trách thủy văn về chuyện người kéo thuyền, không ngờ đối phương đã trở về khoang thuyền nhanh như vậy.
Tạ Quan Chỉ ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn, thiếu niên trực tiếp đi tới ngồi ở bên cạnh bàn, bưng chén trà uống một ngụm, lúc này mới nhíu mày vô cùng mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn vị quan viên kia nói: "Bổn cung hỏi ngươi một câu. ”
"Vâng, vâng..." Người nọ sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy mình sắp chết, cuối cùng lặp lại nguyên văn lời nói của Văn Thanh Từ trong bữa tiệc tối hôm qua.
Lời của hắn vừa dứt, Tạ Quan Chỉ vô cùng khinh thường cười nhạo một tiếng.
—— Sống lâu như vậy, đúng là cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gặp người so sánh Tạ Bất Phùng với mình.
Thật lố bịch.
Quan viên xuống từ thuyền lớn vốn là không quen biết Tạ Quan Chỉ, bây giờ nhìn biểu tình của đối phương thì càng chột dạ. Mình không nên nói những lời vừa rồi…
Hắn hơi do dự, bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ xuống đất, vang lên tiếng vang thật lớn.
"Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội..." Trong giọng nói của người nọ toàn là chột dạ, lặp đi lặp lại những lời này.
Nhưng Tạ Quan Chỉ chẳng thèm nhấc mí mắt lên dù chỉ một chút, hắn lại bưng chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm.
" Cùng lắm chỉ là thái y mà thôi, chuyện nam tuần vận tải đường sông có liên quan gì tới y chứ?"
Bên ngoài Tạ Quan Chỉ coi như là bình tĩnh, thực tế thì những lời này lại là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Tuy hắn không phải thái tử, nhưng từ khi sinh ra đến bây giờ đều là được người người nâng đỡ, cơ hồ chưa bao giờ phải chịu bất kỳ oan ức gì.
Tạ Quan Chỉ đã quen với việc đè ép người khác khắp nơi, hắn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bất kể là lòng hiếu thắng hay là khát vọng được tán thành đều sẽ mạnh hơn người bình thường.
Nhưng từ trước đến nay hắn đều mặc kệ những thứ phàm phu tục tử này, thậm chí còn cảm thấy nghe vào một lỗ tai sẽ khiến bản thân thấp kém.
Nhưng…
Mấy ngày trước Tạ Quan Chỉ vừa mới phái người điều tra Văn Thanh Từ, nghe hết tất cả lời đồn có liên quan đến y.
Có lẽ lời đồn đãi bản thân có thật có giả, nhưng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của y, Tạ Quan Chỉ không thể không thừa nhận trên con đường kỳ hoàng* này có lẽ không ai có thể so sánh với Văn Thanh Từ.
(Kỳ hoàng: Tương truyền thời cổ đại có vị hoàng đế và thần tử Kỳ Bá cùng nghiên cứu y học, sau này thì Kỳ hoàng như một từ để chỉ nền y học cổ truyền của TQ)
Hiển nhiên y không thuộc về "Phàm phu tục tử."
Ngoài miệng Tạ Quan Chỉ khinh thường, nhưng sau khi nghe những lời này của Văn Thanh Từ, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác vớ vẩn và phẫn nộ mơ hồ ra, còn để bụng vô cùng.
Thiếu niên đặt chén trà trong tay xuống bàn, xoay người đi ra ngoài khoang thuyền.
Từ đầu đến cuối cũng không có liếc mắt nhìn người quỳ dưới mặt đất một cái.
......
Chiếc thuyền hoạ mà Văn Thanh Từ đi mớn nước sâu nên khi di chuyển không thấy rung lắc mà giống như một chiếc nôi ru người ta vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay, vừa đến ban đêm là thuyền hoạ lại yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng rơi vào giấc ngủ sâu.
Văn Thanh Từ cũng không ngoại lệ, nhưng đến một ngày sau, trời còn chưa sáng Văn Thanh Từ đã mơ mơ màng màng mở mắt.
Trong giấc ngủ mơ y loáng thoáng nghe thấy một tiếng động nặng nề. Sau khi tỉnh táo, Văn Thanh Từ theo bản năng nghiêng người, muốn xuyên qua bình phong liếc mắt nhìn Tạ Bất Phùng một cái.
Thẳng đến khi tầm mắt rơi vào khoang thuyền trống rỗng, Văn Thanh Từ sửng sốt một chút mới nhớ lúc này mình cũng không ở thái y thự mà đang nam tuần trên thuyền hoạ, y dùng cánh tay chống đỡ cơ thể từ từ ngồi dậy. m thanh bên ngoài thuyền trở nên rõ ràng hơn.
Văn Thanh Từ thuận tay khoác áo khoác, chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Không khí ẩm ướt mát mẻ trên mặt sông, tiếng cọ xát kẽo kẹt của sợi dây thừng vào gỗ và tiếng bước chân trầm thấp nặng nề cùng nhau vang lên bên tai Văn Thanh Từ.
Đây là…
Y sửng sốt một hồi, cuối cùng men theo sợi dây dài mà nhìn về phía bờ sông.
Vô số đàn ông mặc áo ngắn vải thô, đang chỉnh tề sắp xếp ở hai bên kênh đào Đại Vận Hà.
Họ cõng trên lưng một sợi dây thừng dài, một bên nối cánh tay, một bên nối thuyền lớn.
Lúc này đám người này đang lặng lẽ hô hào kéo thuyền hoạ thật lớn, từng bước khó nhọc đi trên bờ, khắp người đều ghi rõ khổ cực.
Đây là những người kéo thuyền ở hai bên kênh đào Đại Vận Hà.
Tuy nói bọn họ đang đi trên bờ, nhưng không biết một nửa cơ thể đã bị dòng sông làm ướt từ lúc nào.
Áo ngắn vải thô dính vào người, hơi nước bị nhiệt độ cơ thể bốc hơi, sau đó lại bị ướt…
Cảm giác này cực kỳ khó chịu
Giờ phút này, đầu lông mày của những người bên bờ kênh đều đầy gian khổ và cùng cực.
Vô số người kéo thuyền xếp hàng dài, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối, cực kỳ đồ sộ.
Kiếp trước học trung học, Văn Thanh Từ biết đến nghề cũ "Người kéo thuyền" thông qua sách giáo khoa, nhưng hôm nay mắt nhìn thấy cảnh tượng này vẫn khiến y giật mình.
Thân là một người hiện đại, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên khiến lương tâm của Văn Thanh Từ ở trên thuyền bất an.
Y không cách nào bỏ qua cảnh nhân lực kéo thuyền này.
... Không biết khúc sông gian nan này dài bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh từ vội vàng xoay người nhanh chóng rửa mặt, tiếp theo thay quần áo xong đi ra khỏi khoang thuyền. Y bước nhanh đến mạn thuyền, muốn xem tình huống phía trước như thế nào.
Không biết lúc này là lúc nào mà trời lúc này vẫn tối đen, chỉ có những ngôi sao lẻ tẻ chiếu nhẹ xuống dòng kênh.
Văn Thanh Từ không ngờ mình vừa mới ra ngoài,chưa đi được mấy bước đã gặp phải Hiền công công đi ra nghiên cứu sợi dây thừng.
"Sao Văn tiên sinh lại dậy sớm vậy?" Sau khi Hiền công công nhìn thấy y không khỏi lấy làm kinh hãi, tiếp theo bước nhanh tới hành lễ với y, cười nhìn về phía trước, "Chẳng lẽ là bị tiếng động bên ngoài đánh thức? ”
Lão đang nói về âm thanh kéo thuyền.
Trước mặt Hiền công công, Văn Thanh Từ chỉ có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh, y rũ mắt khẽ cười trả lời: "Đúng là âm thanh có hơi lớn thật."
Sau đó, Văn Thanh dừng một chút, quanh co lòng vòng hỏi Hiền công công: "Không biết lộ trình này dài bao lâu và phải mất bao lâu? Chứng đau đầu của bệ hạ tạm thời còn chưa thuyên giảm, chỉ sợ sẽ bị động tĩnh này quấy nhiễu. ”
" Văn tiên sinh quả nhiên cẩn thận!" Nghe được vấn đề này, Hiền công công khen y một câu trước, sau đó vội vàng trả lời: "Chuyện đường đi, nói thật thì ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Văn tiên sinh cũng đừng lo lắng, hơn mười năm trước lần đầu tiên bệ hạ nam tuần dọc theo kênh đào Đại Vận Hà cũng gặp phải chuyện như vậy. Lần này đến chúng ta đã chuẩn bị trước, trong khoang thuyền của bệ hạ mới làm cách âm hiệu quả rất tốt, không nghe được thanh âm bên ngoài."
Hiền công công nói chuyện phiếm với Văn Thanh Từ.
"Vậy à..." Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật gật đầu, tầm mắt theo đó rơi xuống bờ.
Nói là "thuận lòng dân", nhưng từ đầu đến cuối, Hoàng đế thậm chí còn chẳng muốn nghe âm thanh bên ngoài, y có chút khinh thường nghĩ.
Thấy Hiền công công ở đây, Văn Thanh Từ cũng không thể nhìn về phía trước nữa. Y đang chuẩn bị xoay người trở về khoang thuyền thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ rất lạ.
Không đợi Văn Thanh Từ hỏi Hiền công công sự tình là như thế nào, đối phương đột nhiên nhíu mày nói: "Là nhị điện hạ... Sao ngài ấy lại tới đây? ”
Hai chiếc thuyền nối tiếp nhau, người trên thuyền nhanh chóng đi lên. Tạ Quan Chỉ bị đám đông vây ở bên trong, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, cánh tay đang yếu ớt buông thõng một bên, nhìn giống như bị thương.
Thấy Văn Thanh Từ ở đây, tiểu thái giám đi theo bên cạnh Tạ Quan Chỉ vội vàng chạy tới lớn tiếng nói: "Văn thái y! Mới vừa rồi cánh tay nhị điện hạ bị dây thừng trên cột đánh trúng, ngài mau đến xem đi! ”
"Được, điện hạ đi bên này." Văn Thanh Từ hơi nhíu mày, tiếp theo dẫn bọn họ đi về phía tiểu y quán tạm thời mở ra trên thuyền hoạ.
Có lẽ là bởi vì quá đau, một đường Tạ Quan Chỉ vẫn luôn mím chặt môi, không phát ra chút âm thanh nào, yên tĩnh vô cùng.
Tiểu thái giám bên cạnh hắn ngược lại luyên thuyên không dứt.
Đợi sau khi đến y quán, Văn Thanh Từ cũng hiểu hết mọi chuyện từ miệng thái giám.
Mấy canh giờ trước, Tạ Quan Chỉ đứng lên boong thuyền bận rộn chỉ đạo việc kéo thuyền.
Đêm qua hắn ngủ muộn, sáng sớm tinh thần còn chưa khôi phục hẳn, hơn nữa, lúc đó trời còn chưa sáng, cho dù có thắp đèn thì cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Vì thế mà Tạ Quan Chỉ không để ý tới vài sợi dây thừng trên cột buồm đánh về phía mình, né tránh không kịp, bị nó quất lên người.
Dưới sự phụ trợ cho toàn bộ thuyền, cột buồm và dây thừng phụ trách treo buồm ở phía trên trông như rất yếu ớt và nhỏ hẹp. Nhưng chạm tay vào nó là biết, sợi dây thừng nặng nề này tuyệt đối là vật nguy hiểm.
"Văn thái y, ngài mau xem cánh tay của điện hạ, có phải..."
Lời cầu cứu của tiểu thái giám còn chưa nói hết, Tạ Quan Chỉ vẫn mím chặt môi không nói lời nào rốt cục phát ra chút âm thanh: "Gào khóc cái gì? Cánh tay bổn cung không sao, nuốt về những lời nguyền rủa kia cho bổn cung!”
Một giây sau, tiểu thái giám vừa rồi còn đang kêu rên lập tức im lặng.
Đau.
Cảm giác dây thừng quất lên cánh tay thật sự là rất đau, dọc theo đường đi Tạ Quan Chỉ phải cắn chặt răng mới không kêu lên đau đớn.
Mãi đến một giây trước, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị tốt tâm lý, mạnh mẽ chống đau nhẹ nhàng vận động bả vai một chút, xác nhận xem mình còn có thể hoạt động bình thường hay không.
Nghe được tiếng của Tạ Quan Chỉ, động tác mở hòm thuốc ra của Văn Thanh Từ cuối cùng cũng chậm lại, y cách lớp quần áo nhẹ nhàng ấn vào vết thương của Tạ Quan Chỉ, không chớp mắt nói: "Ta trước tiên kiểm tra xương điện hạ có gì đáng ngại hay không. ”
Ngoại trừ Tạ Quan Chỉ có công việc bề bộn, trên thuyền hoạ này còn hoàng tử và hoàng nữ, không biết chuyện gì xảy ra, tin tức Tạ Quan Chỉ bị thương lại truyền ra ngoài.
Văn Thanh Từ vừa mới bắt đầu kiểm tra khớp xương và xương cốt của hắn, còn chưa tra ra cái gì, bên ngoài đã truyền đến một đống tiếng bước chân.
Tạ Quan Chỉ chưa kịp ngẩng đầu nhìn người tới là ai đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Nhị ca, cánh tay của huynh có ổn không?" Thiếu niên dáng người hơi mập chạy tới, vẻ mặt sầu não nhìn Tạ Quan Chỉ, biểu tình khoa trương có hơi quá lố, vừa nhìn đã biết là cố ý ôm đùi.
Mà nhìn thấy tên mập mạp nhỏ này, trong đầu Tạ Quan Chỉ chỉ có hai chữ "xui xẻo."
Hắn liếc mắt nhìn Tam hoàng tử một cái, tiếp theo từ từ nhắm hai mắt lại, không cho đối phương chút mặt mũi nào.
Lúc này đây ngay cả hai chữ "phế vật" Tạ Quan Chỉ cũng lười nói nhiều.
Trong lúc nhất thời, Tam hoàng tử chạy tới ôm đùi, ở cũng không ở được, đi cũng không đi xong, đành phải nhìn loạn chung quanh.
Đúng lúc này, gã mới để ý tới người đối diện Tạ Quan Chỉ chính là Văn Thanh Từ. Nỗi sợ hãi sinh ra trong lòng, Tam hoàng tử bất giác yên lặng lui về phía sau nửa bước.
Ngay sau đó gã đột nhiên đứng thẳng.
...... Những lời Văn Thanh Từ nói đêm đó đã sớm truyền khắp nơi này, gã không tin Tạ Quan Chỉ chưa từng nghe qua.
Vì thế Tam hoàng tử một lòng muốn ôm đùi nhớ lại một hồi, tiếp theo đột nhiên hắng giọng, dùng giọng điệu có chút trào phúng nói: "... Thiên tử đi tuần là một chuyện lớn, ví dụ như hôm nay, nếu không phải nhị ca đoán chuyện như thần, sớm đã chuẩn bị cho những người kéo thuyền đi theo thì sợ là thuyền của chúng ta sẽ bị mắc cạn ở đây mất. ”
Sau khi nói xong còn cười hehe, ý tứ hàm xúc nói: "Ta thấy chỉ có nhị ca mới có bản lĩnh này!"
Lời này là nịnh nọt Tạ Quan Chỉ, cũng là nói cho Văn Thanh Từ nghe. Hoặc cố ý chế giễu "lời tiên tri" sai lầm của y ngày hôm đó.
Lúc này Văn Thanh Từ đã kiểm tra xong cánh tay của Tạ Quan Chỉ. Sau khi xác nhận đối phương thật sự không bị thương đến xương cốt y mới lấy lấy thuốc trị bầm tím lưu thông máu từ trong hòm thuốc ra.
Động tác của y dịu dàng hòa hoãn không có nửa giây đình trệ, như là những lời tam hoàng tử y chẳng hề nghe vào dù là nửa câu.
Văn Thanh Từ không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào, tam hoàng tử nịnh nọt cũng chỉ nịnh được một nửa.
Tuy rằng sợ thái y trước mắt nhưng ỷ vào có Tạ Quan Chỉ ở đây, Tam hoàng tử cũng làm cáo giả hổ thị uy một phen.
Gã trực tiếp hỏi Văn Thanh Từ: " Ngươi không có gì để nói sao? ”
Văn Thanh Từ từ từ ngẩng đầu lên.
Lời nói ngày hôm đó nếu đã nói ra miệng y sẽ không thu hồi nữa, nhất là càng sẽ không làm loại chuyện tự vả vào mặt ở trước mặt Tam hoàng tử.
"Lời ta muốn nói vẫn giống như ngày đó." Giọng điệu của y vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong lúc nói chuyện còn kèm một theo nụ cười quen thuộc.
Lúc này đây chẳng những là Tam hoàng tử thiếu kiên nhẫn, ngay cả Tạ Quan Chỉ cũng chợt mở mắt ra.
Không cho hắn thời gian để mất bình tĩnh. Văn Thanh Từ như đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Tam hoàng tử, y nhìn Tạ Quan Chỉ mỉm cười nói: " Nhưng đúng là thần có một chuyện muốn nói."
"Cái gì?" Thiếu niên nhíu mày.
"Kênh rạch nước lạnh, quần áo của đám người kéo thuyền hầu hết đều bị ướt, nếu không muốn bị cảm lạnh xâm nhập vào cơ thể, điện hạ nhớ chuẩn bị thuốc phòng ngừa cho bọn họ." Nói xong, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng khép lại hòm thuốc, cười nhìn về phía thiếu niên.
Rõ ràng y chẳng nói gì nhưng ý tứ đuổi khách không thể rõ ràng hơn.
"Không cần ngươi phải nói nhiều." Dứt lời, Nhị hoàng tử liền đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền, bước chân của hắn vô cùng nhanh.
Tam hoàng tử cũng cuống quít đi theo: "Nhị ca, nhị ca chờ ta ——"
Gã chậm nửa bước nên không nhìn thấy, ném xong bốn chữ kia đáy mắt Tạ Quan Chỉ lại xuất hiện tâm tình chột dạ.
...... Văn Thanh Từ không có nhắc nhở vô ích, mình đúng là đã xem nhẹ chuyện y nói.
Tạ Quan Chỉ đi ở phía trước, dùng tay không bị thương đẩy cửa khoang ra. Một giây sau, tầm mắt của hắn đụng phải thiếu niên canh giữ ở bên ngoài khoang thuyền giống như môn thần.
Tạ Bất Phùng dựa nghiêng vào vách khoang thuyền đen kịt, tầm mắt của hắn lạnh như băng như đao, trong khoảnh khắc đâm vào người Tạ Quan Chỉ, sau đó từ từ quét hắn từ dưới lên trên
Ánh mắt thiếu niên vô lễ, ngạo mạn đến cực điểm.
Trong nháy mắt lướt qua đó đã khiến Tạ Quan Chỉ nổi da gà.
...... Sao Tạ Bất Phùng lại đứng đây?
Không đúng, hình như gần đây hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Văn Thanh Từ.
Dừng lại vài giây, Tạ Bất Phùng rốt cục lạnh lùng quay đi, tiếp theo nhắm mắt lại lần nữa.
Những gì đã xảy ra trong đêm tuyết đã trở thành cơn ác mộng của hắn, sáng nay Tạ Bất Phùng bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, hắn bất giác đi ra khỏi phòng tìm kiếm bóng dáng Văn Thanh Từ.
Tiếp theo nghe thấy tiếng động, một đường đi theo tới nơi này.
Sau khi biết Văn Thanh Từ chữa thương cho người khác trong khoang thuyền, Tạ Bất Phùng từ từ nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác trong mộng lại lần nữa bao phủ hắn.
Văn Thanh Từ là dược nhân.
...... Trong mắt người lúc nào cũng có thể nghe thấy ác niệm như Tạ Bất Phùng, trên đời này toàn là người tham lam.
Họ mơ ước về máu của Văn Thanh Từ.
Nếu mình không bám sát bên cạnh Văn Thanh Từ, vậy y có thể sẽ giống như con cừu ngày đó, bị người ta cướp đi, sau đó…mất mạng.
"Thuốc giải" mà Tạ Bất Phùng phải uống mỗi tháng chỉ có ở chỗ của Văn Thanh Từ, đúng là y không thể xảy ra chuyện gì.
Cho nên y không có suy nghĩ nhiều về lời nói của thiếu niên, chỉ là bất giác nghi ngờ, âm thầm nhớ lại … đến tột cùng Tạ Bất Phùng lặng lẽ tới phía sau mình từ lúc nào?
*
Không giống như việc sử dụng đê hiện đại để phân đoạn chặn đường, chẳng phân biệt mùa khô hay mùa nước phong phú của dòng sông.
Kênh đào Đại Vận Hà được đào thủ công, giống như vô số con sông tự nhiên của thời đại này, lượng nước bị ảnh hưởng rất nhiều bởi mùa và lượng mưa.
Nói chung, miễn là những ngày lạnh nhất của mùa đông qua đi, kênh đào Ung Đô này có thể đi thuyền.
Tuy nhiên, chất lượng hàng hải không được đảm bảo.
Nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đi trước đội tàu hoàng gia trên kênh đào Đại Vận Hà, trên thuyền ngoại trừ hắn ra thì còn có mấy quan viên đi theo.
"Nhị điện hạ, thời gian gần đây, phụ cận này cũng không có mưa, bởi vậy mà mực nước thấp hơn mười thước... Thuyền nhỏ có lẽ sẽ qua được, nhưng nếu thuyền của bệ hạ tới thì có khả năng sẽ mắc cạn ở chỗ này. "Quan viên phụ trách thủy văn đoạn sông này vô cùng khó xử nói.
Chuyến đi phía nam này đã được chuẩn bị suốt một thời gian dài, nhưng lượng mưa thì không thể kiểm soát.
Gã nói vô cùng rõ ràng khách quan, nhưng giọng điệu lại có hơi chột dạ.
"Ừm." Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn dòng sông phía trước một cái, trực tiếp phân phó nói, "Trước điều người kéo thuyền tới, chờ thuyền hoạ đi tới đây thì trực tiếp kéo đi, không cần chờ nữa." Nói xong liền đi vào trong thuyền.
Hai bên kênh vốn đã có rất nhiều người sống bằng nghề kéo thuyền, bất cứ khi nào có thuyền gặp phải bãi cạn nguy hiểm hoặc vùng nước xấu trong kênh đào Đại Vận Hà thì sẽ gọi họ đến kéo thuyền.
Trong chuyến đi về phía nam này, hoàng gia đã điều động tổng cộng hàng chục tàu thuyền. Nếu muốn kéo những chiếc thuyền này, ít nhất cần mấy ngàn người kéo thuyền mới có thể kéo đi được.
Giao thông đường bộ phụ cận Ung Đô phát triển, hơn nữa cũng không phải là thị trấn trọng yếu về thương mại, bình thường cũng không có quá nhiều thứ có thể dùng. Vì vậy số lượng đàn ông hoạt động gần đây là rất ít.
Vị quan viên này vốn nghĩ, đợi đến khi thuyền đi vào vùng khó khăn sẽ tranh thủ thời gian điều người kéo thuyền từ nơi khác tới, nhưng không ngờ Tạ Quan Chỉ vung tay lên gọi bọn họ tới sớm hơn dự kiến, cùng đi theo đội thuyền xuôi về hướng nam.
Đây đích thật là giải pháp tối ưu, nhưng nhiều người kéo thuyền như vậy, đến sớm một ngày thì những thứ cần tiêu xài cũng sớm hơn một ngày, tích lũy có thể nói là khổng lồ.
Chỉ sợ cũng chỉ có loại hoàng tử được sủng ái như Tạ Quan Chỉ mới có quyết đoán làm như vậy…
"Vâng, điện hạ!" Quan viên do dự một lát rồi vội vàng đi theo hắn đi vào, đồng thời thông báo quyết định cho người phía dưới.
Không giống như rường cột trạm trong thuyền hoạ, chiếc thuyền nhỏ đi trước mọi người này, nội thất trang trí rất đơn giản, trọng tải nhẹ hơn, lắc lư cũng tương đối nghiêm trọng, thậm chí góc thuyền còn thường xuyên phát ra âm thanh kỳ quái.
Vừa mới vào trong thuyền, trong mắt Tạ Quan Chỉ đã hiện lên vẻ ghét bỏ cùng chán ghét không che dấu gì.
Từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng ở một nơi "rách nát" như thế này.
Tiếng nước chung quanh thuyền nhỏ còn lớn hơn cả thuyền hoạ. Ở chỗ này thời gian dài, âm lượng của người nói chuyện cũng bất giác lớn không ít.
Tạ Quan Chỉ vừa vào khoang đã nghe được một đống tiếng "Xì xào bàn tán".
“...... Ngươi nói trong bữa tiệc tối qua, Văn Thanh Từ thật sự nói như vậy sao? Y đang nghĩ gì vậy..."
"Chắc chắn trăm phần trăm!" Quan viên vừa từ trên thuyền lớn tới nơi này trao đổi tuyến đường an toàn, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn nói, " Tất cả những lời ta vừa nói với ngươi đều là nguyên văn, một chữ cũng không thiếu, tuyệt đối không có nửa phần giả dối. ”
Nghe vậy, một người khác không tự chủ được nhỏ giọng kinh hô: "Sao y có thể so sánh Tạ Bất Phùng với Nhị điện hạ cơ chứ? Lời kia nói ra, sợ là ngay cả bản thân Tạ Bất Phùng cũng không tin."
" Văn Thanh Từ nói cái gì?"
"A, y nói không chỉ riêng nhị điện hạ..." Quan viên đưa lưng về phía cửa khoang thuyền đang muốn trả lời, nói được một nửa thì bỗng nhiên cứng đờ ở chỗ này, giống như là bánh răng rỉ sét, chậm rãi quay qua.
"Nhị, nhị điện hạ?"
Câu nói vừa rồi là nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ hỏi!
Nghị luận sau lưng hoàng tử còn bị tóm, chân người nọ không tự chủ được mà run lên.
Hắn cho rằng Tạ Quan Chỉ đang trao đổi với quan viên phụ trách thủy văn về chuyện người kéo thuyền, không ngờ đối phương đã trở về khoang thuyền nhanh như vậy.
Tạ Quan Chỉ ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn, thiếu niên trực tiếp đi tới ngồi ở bên cạnh bàn, bưng chén trà uống một ngụm, lúc này mới nhíu mày vô cùng mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn vị quan viên kia nói: "Bổn cung hỏi ngươi một câu. ”
"Vâng, vâng..." Người nọ sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy mình sắp chết, cuối cùng lặp lại nguyên văn lời nói của Văn Thanh Từ trong bữa tiệc tối hôm qua.
Lời của hắn vừa dứt, Tạ Quan Chỉ vô cùng khinh thường cười nhạo một tiếng.
—— Sống lâu như vậy, đúng là cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gặp người so sánh Tạ Bất Phùng với mình.
Thật lố bịch.
Quan viên xuống từ thuyền lớn vốn là không quen biết Tạ Quan Chỉ, bây giờ nhìn biểu tình của đối phương thì càng chột dạ. Mình không nên nói những lời vừa rồi…
Hắn hơi do dự, bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ xuống đất, vang lên tiếng vang thật lớn.
"Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội..." Trong giọng nói của người nọ toàn là chột dạ, lặp đi lặp lại những lời này.
Nhưng Tạ Quan Chỉ chẳng thèm nhấc mí mắt lên dù chỉ một chút, hắn lại bưng chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm.
" Cùng lắm chỉ là thái y mà thôi, chuyện nam tuần vận tải đường sông có liên quan gì tới y chứ?"
Bên ngoài Tạ Quan Chỉ coi như là bình tĩnh, thực tế thì những lời này lại là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Tuy hắn không phải thái tử, nhưng từ khi sinh ra đến bây giờ đều là được người người nâng đỡ, cơ hồ chưa bao giờ phải chịu bất kỳ oan ức gì.
Tạ Quan Chỉ đã quen với việc đè ép người khác khắp nơi, hắn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bất kể là lòng hiếu thắng hay là khát vọng được tán thành đều sẽ mạnh hơn người bình thường.
Nhưng từ trước đến nay hắn đều mặc kệ những thứ phàm phu tục tử này, thậm chí còn cảm thấy nghe vào một lỗ tai sẽ khiến bản thân thấp kém.
Nhưng…
Mấy ngày trước Tạ Quan Chỉ vừa mới phái người điều tra Văn Thanh Từ, nghe hết tất cả lời đồn có liên quan đến y.
Có lẽ lời đồn đãi bản thân có thật có giả, nhưng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của y, Tạ Quan Chỉ không thể không thừa nhận trên con đường kỳ hoàng* này có lẽ không ai có thể so sánh với Văn Thanh Từ.
(Kỳ hoàng: Tương truyền thời cổ đại có vị hoàng đế và thần tử Kỳ Bá cùng nghiên cứu y học, sau này thì Kỳ hoàng như một từ để chỉ nền y học cổ truyền của TQ)
Hiển nhiên y không thuộc về "Phàm phu tục tử."
Ngoài miệng Tạ Quan Chỉ khinh thường, nhưng sau khi nghe những lời này của Văn Thanh Từ, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác vớ vẩn và phẫn nộ mơ hồ ra, còn để bụng vô cùng.
Thiếu niên đặt chén trà trong tay xuống bàn, xoay người đi ra ngoài khoang thuyền.
Từ đầu đến cuối cũng không có liếc mắt nhìn người quỳ dưới mặt đất một cái.
......
Chiếc thuyền hoạ mà Văn Thanh Từ đi mớn nước sâu nên khi di chuyển không thấy rung lắc mà giống như một chiếc nôi ru người ta vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay, vừa đến ban đêm là thuyền hoạ lại yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng rơi vào giấc ngủ sâu.
Văn Thanh Từ cũng không ngoại lệ, nhưng đến một ngày sau, trời còn chưa sáng Văn Thanh Từ đã mơ mơ màng màng mở mắt.
Trong giấc ngủ mơ y loáng thoáng nghe thấy một tiếng động nặng nề. Sau khi tỉnh táo, Văn Thanh Từ theo bản năng nghiêng người, muốn xuyên qua bình phong liếc mắt nhìn Tạ Bất Phùng một cái.
Thẳng đến khi tầm mắt rơi vào khoang thuyền trống rỗng, Văn Thanh Từ sửng sốt một chút mới nhớ lúc này mình cũng không ở thái y thự mà đang nam tuần trên thuyền hoạ, y dùng cánh tay chống đỡ cơ thể từ từ ngồi dậy. m thanh bên ngoài thuyền trở nên rõ ràng hơn.
Văn Thanh Từ thuận tay khoác áo khoác, chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Không khí ẩm ướt mát mẻ trên mặt sông, tiếng cọ xát kẽo kẹt của sợi dây thừng vào gỗ và tiếng bước chân trầm thấp nặng nề cùng nhau vang lên bên tai Văn Thanh Từ.
Đây là…
Y sửng sốt một hồi, cuối cùng men theo sợi dây dài mà nhìn về phía bờ sông.
Vô số đàn ông mặc áo ngắn vải thô, đang chỉnh tề sắp xếp ở hai bên kênh đào Đại Vận Hà.
Họ cõng trên lưng một sợi dây thừng dài, một bên nối cánh tay, một bên nối thuyền lớn.
Lúc này đám người này đang lặng lẽ hô hào kéo thuyền hoạ thật lớn, từng bước khó nhọc đi trên bờ, khắp người đều ghi rõ khổ cực.
Đây là những người kéo thuyền ở hai bên kênh đào Đại Vận Hà.
Tuy nói bọn họ đang đi trên bờ, nhưng không biết một nửa cơ thể đã bị dòng sông làm ướt từ lúc nào.
Áo ngắn vải thô dính vào người, hơi nước bị nhiệt độ cơ thể bốc hơi, sau đó lại bị ướt…
Cảm giác này cực kỳ khó chịu
Giờ phút này, đầu lông mày của những người bên bờ kênh đều đầy gian khổ và cùng cực.
Vô số người kéo thuyền xếp hàng dài, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối, cực kỳ đồ sộ.
Kiếp trước học trung học, Văn Thanh Từ biết đến nghề cũ "Người kéo thuyền" thông qua sách giáo khoa, nhưng hôm nay mắt nhìn thấy cảnh tượng này vẫn khiến y giật mình.
Thân là một người hiện đại, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên khiến lương tâm của Văn Thanh Từ ở trên thuyền bất an.
Y không cách nào bỏ qua cảnh nhân lực kéo thuyền này.
... Không biết khúc sông gian nan này dài bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh từ vội vàng xoay người nhanh chóng rửa mặt, tiếp theo thay quần áo xong đi ra khỏi khoang thuyền. Y bước nhanh đến mạn thuyền, muốn xem tình huống phía trước như thế nào.
Không biết lúc này là lúc nào mà trời lúc này vẫn tối đen, chỉ có những ngôi sao lẻ tẻ chiếu nhẹ xuống dòng kênh.
Văn Thanh Từ không ngờ mình vừa mới ra ngoài,chưa đi được mấy bước đã gặp phải Hiền công công đi ra nghiên cứu sợi dây thừng.
"Sao Văn tiên sinh lại dậy sớm vậy?" Sau khi Hiền công công nhìn thấy y không khỏi lấy làm kinh hãi, tiếp theo bước nhanh tới hành lễ với y, cười nhìn về phía trước, "Chẳng lẽ là bị tiếng động bên ngoài đánh thức? ”
Lão đang nói về âm thanh kéo thuyền.
Trước mặt Hiền công công, Văn Thanh Từ chỉ có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh, y rũ mắt khẽ cười trả lời: "Đúng là âm thanh có hơi lớn thật."
Sau đó, Văn Thanh dừng một chút, quanh co lòng vòng hỏi Hiền công công: "Không biết lộ trình này dài bao lâu và phải mất bao lâu? Chứng đau đầu của bệ hạ tạm thời còn chưa thuyên giảm, chỉ sợ sẽ bị động tĩnh này quấy nhiễu. ”
" Văn tiên sinh quả nhiên cẩn thận!" Nghe được vấn đề này, Hiền công công khen y một câu trước, sau đó vội vàng trả lời: "Chuyện đường đi, nói thật thì ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Văn tiên sinh cũng đừng lo lắng, hơn mười năm trước lần đầu tiên bệ hạ nam tuần dọc theo kênh đào Đại Vận Hà cũng gặp phải chuyện như vậy. Lần này đến chúng ta đã chuẩn bị trước, trong khoang thuyền của bệ hạ mới làm cách âm hiệu quả rất tốt, không nghe được thanh âm bên ngoài."
Hiền công công nói chuyện phiếm với Văn Thanh Từ.
"Vậy à..." Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật gật đầu, tầm mắt theo đó rơi xuống bờ.
Nói là "thuận lòng dân", nhưng từ đầu đến cuối, Hoàng đế thậm chí còn chẳng muốn nghe âm thanh bên ngoài, y có chút khinh thường nghĩ.
Thấy Hiền công công ở đây, Văn Thanh Từ cũng không thể nhìn về phía trước nữa. Y đang chuẩn bị xoay người trở về khoang thuyền thì nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ rất lạ.
Không đợi Văn Thanh Từ hỏi Hiền công công sự tình là như thế nào, đối phương đột nhiên nhíu mày nói: "Là nhị điện hạ... Sao ngài ấy lại tới đây? ”
Hai chiếc thuyền nối tiếp nhau, người trên thuyền nhanh chóng đi lên. Tạ Quan Chỉ bị đám đông vây ở bên trong, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, cánh tay đang yếu ớt buông thõng một bên, nhìn giống như bị thương.
Thấy Văn Thanh Từ ở đây, tiểu thái giám đi theo bên cạnh Tạ Quan Chỉ vội vàng chạy tới lớn tiếng nói: "Văn thái y! Mới vừa rồi cánh tay nhị điện hạ bị dây thừng trên cột đánh trúng, ngài mau đến xem đi! ”
"Được, điện hạ đi bên này." Văn Thanh Từ hơi nhíu mày, tiếp theo dẫn bọn họ đi về phía tiểu y quán tạm thời mở ra trên thuyền hoạ.
Có lẽ là bởi vì quá đau, một đường Tạ Quan Chỉ vẫn luôn mím chặt môi, không phát ra chút âm thanh nào, yên tĩnh vô cùng.
Tiểu thái giám bên cạnh hắn ngược lại luyên thuyên không dứt.
Đợi sau khi đến y quán, Văn Thanh Từ cũng hiểu hết mọi chuyện từ miệng thái giám.
Mấy canh giờ trước, Tạ Quan Chỉ đứng lên boong thuyền bận rộn chỉ đạo việc kéo thuyền.
Đêm qua hắn ngủ muộn, sáng sớm tinh thần còn chưa khôi phục hẳn, hơn nữa, lúc đó trời còn chưa sáng, cho dù có thắp đèn thì cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Vì thế mà Tạ Quan Chỉ không để ý tới vài sợi dây thừng trên cột buồm đánh về phía mình, né tránh không kịp, bị nó quất lên người.
Dưới sự phụ trợ cho toàn bộ thuyền, cột buồm và dây thừng phụ trách treo buồm ở phía trên trông như rất yếu ớt và nhỏ hẹp. Nhưng chạm tay vào nó là biết, sợi dây thừng nặng nề này tuyệt đối là vật nguy hiểm.
"Văn thái y, ngài mau xem cánh tay của điện hạ, có phải..."
Lời cầu cứu của tiểu thái giám còn chưa nói hết, Tạ Quan Chỉ vẫn mím chặt môi không nói lời nào rốt cục phát ra chút âm thanh: "Gào khóc cái gì? Cánh tay bổn cung không sao, nuốt về những lời nguyền rủa kia cho bổn cung!”
Một giây sau, tiểu thái giám vừa rồi còn đang kêu rên lập tức im lặng.
Đau.
Cảm giác dây thừng quất lên cánh tay thật sự là rất đau, dọc theo đường đi Tạ Quan Chỉ phải cắn chặt răng mới không kêu lên đau đớn.
Mãi đến một giây trước, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị tốt tâm lý, mạnh mẽ chống đau nhẹ nhàng vận động bả vai một chút, xác nhận xem mình còn có thể hoạt động bình thường hay không.
Nghe được tiếng của Tạ Quan Chỉ, động tác mở hòm thuốc ra của Văn Thanh Từ cuối cùng cũng chậm lại, y cách lớp quần áo nhẹ nhàng ấn vào vết thương của Tạ Quan Chỉ, không chớp mắt nói: "Ta trước tiên kiểm tra xương điện hạ có gì đáng ngại hay không. ”
Ngoại trừ Tạ Quan Chỉ có công việc bề bộn, trên thuyền hoạ này còn hoàng tử và hoàng nữ, không biết chuyện gì xảy ra, tin tức Tạ Quan Chỉ bị thương lại truyền ra ngoài.
Văn Thanh Từ vừa mới bắt đầu kiểm tra khớp xương và xương cốt của hắn, còn chưa tra ra cái gì, bên ngoài đã truyền đến một đống tiếng bước chân.
Tạ Quan Chỉ chưa kịp ngẩng đầu nhìn người tới là ai đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Nhị ca, cánh tay của huynh có ổn không?" Thiếu niên dáng người hơi mập chạy tới, vẻ mặt sầu não nhìn Tạ Quan Chỉ, biểu tình khoa trương có hơi quá lố, vừa nhìn đã biết là cố ý ôm đùi.
Mà nhìn thấy tên mập mạp nhỏ này, trong đầu Tạ Quan Chỉ chỉ có hai chữ "xui xẻo."
Hắn liếc mắt nhìn Tam hoàng tử một cái, tiếp theo từ từ nhắm hai mắt lại, không cho đối phương chút mặt mũi nào.
Lúc này đây ngay cả hai chữ "phế vật" Tạ Quan Chỉ cũng lười nói nhiều.
Trong lúc nhất thời, Tam hoàng tử chạy tới ôm đùi, ở cũng không ở được, đi cũng không đi xong, đành phải nhìn loạn chung quanh.
Đúng lúc này, gã mới để ý tới người đối diện Tạ Quan Chỉ chính là Văn Thanh Từ. Nỗi sợ hãi sinh ra trong lòng, Tam hoàng tử bất giác yên lặng lui về phía sau nửa bước.
Ngay sau đó gã đột nhiên đứng thẳng.
...... Những lời Văn Thanh Từ nói đêm đó đã sớm truyền khắp nơi này, gã không tin Tạ Quan Chỉ chưa từng nghe qua.
Vì thế Tam hoàng tử một lòng muốn ôm đùi nhớ lại một hồi, tiếp theo đột nhiên hắng giọng, dùng giọng điệu có chút trào phúng nói: "... Thiên tử đi tuần là một chuyện lớn, ví dụ như hôm nay, nếu không phải nhị ca đoán chuyện như thần, sớm đã chuẩn bị cho những người kéo thuyền đi theo thì sợ là thuyền của chúng ta sẽ bị mắc cạn ở đây mất. ”
Sau khi nói xong còn cười hehe, ý tứ hàm xúc nói: "Ta thấy chỉ có nhị ca mới có bản lĩnh này!"
Lời này là nịnh nọt Tạ Quan Chỉ, cũng là nói cho Văn Thanh Từ nghe. Hoặc cố ý chế giễu "lời tiên tri" sai lầm của y ngày hôm đó.
Lúc này Văn Thanh Từ đã kiểm tra xong cánh tay của Tạ Quan Chỉ. Sau khi xác nhận đối phương thật sự không bị thương đến xương cốt y mới lấy lấy thuốc trị bầm tím lưu thông máu từ trong hòm thuốc ra.
Động tác của y dịu dàng hòa hoãn không có nửa giây đình trệ, như là những lời tam hoàng tử y chẳng hề nghe vào dù là nửa câu.
Văn Thanh Từ không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào, tam hoàng tử nịnh nọt cũng chỉ nịnh được một nửa.
Tuy rằng sợ thái y trước mắt nhưng ỷ vào có Tạ Quan Chỉ ở đây, Tam hoàng tử cũng làm cáo giả hổ thị uy một phen.
Gã trực tiếp hỏi Văn Thanh Từ: " Ngươi không có gì để nói sao? ”
Văn Thanh Từ từ từ ngẩng đầu lên.
Lời nói ngày hôm đó nếu đã nói ra miệng y sẽ không thu hồi nữa, nhất là càng sẽ không làm loại chuyện tự vả vào mặt ở trước mặt Tam hoàng tử.
"Lời ta muốn nói vẫn giống như ngày đó." Giọng điệu của y vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong lúc nói chuyện còn kèm một theo nụ cười quen thuộc.
Lúc này đây chẳng những là Tam hoàng tử thiếu kiên nhẫn, ngay cả Tạ Quan Chỉ cũng chợt mở mắt ra.
Không cho hắn thời gian để mất bình tĩnh. Văn Thanh Từ như đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Tam hoàng tử, y nhìn Tạ Quan Chỉ mỉm cười nói: " Nhưng đúng là thần có một chuyện muốn nói."
"Cái gì?" Thiếu niên nhíu mày.
"Kênh rạch nước lạnh, quần áo của đám người kéo thuyền hầu hết đều bị ướt, nếu không muốn bị cảm lạnh xâm nhập vào cơ thể, điện hạ nhớ chuẩn bị thuốc phòng ngừa cho bọn họ." Nói xong, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng khép lại hòm thuốc, cười nhìn về phía thiếu niên.
Rõ ràng y chẳng nói gì nhưng ý tứ đuổi khách không thể rõ ràng hơn.
"Không cần ngươi phải nói nhiều." Dứt lời, Nhị hoàng tử liền đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền, bước chân của hắn vô cùng nhanh.
Tam hoàng tử cũng cuống quít đi theo: "Nhị ca, nhị ca chờ ta ——"
Gã chậm nửa bước nên không nhìn thấy, ném xong bốn chữ kia đáy mắt Tạ Quan Chỉ lại xuất hiện tâm tình chột dạ.
...... Văn Thanh Từ không có nhắc nhở vô ích, mình đúng là đã xem nhẹ chuyện y nói.
Tạ Quan Chỉ đi ở phía trước, dùng tay không bị thương đẩy cửa khoang ra. Một giây sau, tầm mắt của hắn đụng phải thiếu niên canh giữ ở bên ngoài khoang thuyền giống như môn thần.
Tạ Bất Phùng dựa nghiêng vào vách khoang thuyền đen kịt, tầm mắt của hắn lạnh như băng như đao, trong khoảnh khắc đâm vào người Tạ Quan Chỉ, sau đó từ từ quét hắn từ dưới lên trên
Ánh mắt thiếu niên vô lễ, ngạo mạn đến cực điểm.
Trong nháy mắt lướt qua đó đã khiến Tạ Quan Chỉ nổi da gà.
...... Sao Tạ Bất Phùng lại đứng đây?
Không đúng, hình như gần đây hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Văn Thanh Từ.
Dừng lại vài giây, Tạ Bất Phùng rốt cục lạnh lùng quay đi, tiếp theo nhắm mắt lại lần nữa.
Những gì đã xảy ra trong đêm tuyết đã trở thành cơn ác mộng của hắn, sáng nay Tạ Bất Phùng bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, hắn bất giác đi ra khỏi phòng tìm kiếm bóng dáng Văn Thanh Từ.
Tiếp theo nghe thấy tiếng động, một đường đi theo tới nơi này.
Sau khi biết Văn Thanh Từ chữa thương cho người khác trong khoang thuyền, Tạ Bất Phùng từ từ nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác trong mộng lại lần nữa bao phủ hắn.
Văn Thanh Từ là dược nhân.
...... Trong mắt người lúc nào cũng có thể nghe thấy ác niệm như Tạ Bất Phùng, trên đời này toàn là người tham lam.
Họ mơ ước về máu của Văn Thanh Từ.
Nếu mình không bám sát bên cạnh Văn Thanh Từ, vậy y có thể sẽ giống như con cừu ngày đó, bị người ta cướp đi, sau đó…mất mạng.