Chương 123: Ngoại truyện ABO 4
Trong lúc nói chuyện, ngón tay Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Văn Thanh Từ lên rồi buông xuống.
Nương theo động tác này, mùi hoa vốn còn nhàn nhạt lập tức trở nên nồng đậm, truyền tới chóp mũi Văn Thanh Từ vô cùng rõ ràng.
Đúng như Tạ Bất Phùng nói, là hương hoa ngọc lan kèm theo một chút vị đắng. Một trận gió nhẹ từ ngoài điện thổi vào, khiến hương hoa tràn ra khắp phòng.
Không đợi Văn Thanh Từ còn đang ngửi mùi lạ này tỉnh táo lại, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi.
Tạ Bất Phùng bế Văn Thanh Từ lên, chậm rãi đi vào trong điện.
Lúc này, cửa đại điện còn mở.
Nghĩ đến trong sơn trang thỉnh thoảng sẽ có thị vệ tuần tra đến đây, Văn Thanh Từ lập tức căng thẳng.
Y nắm chặt áo trên vai Tạ Bất Phùng, hạ giọng nói bên tai đối phương: "Bệ hạ, người muốn làm gì? Trước tiên thả ta xuống đã.”
Nhưng alpha đang trầm mê trong hương hoa lại giống như không nghe hiểu lời Văn Thanh Từ mà cúi đầu, hắn hôn chu sa trên trán người trong lòng nói: "Trẫm muốn ngửi thật cẩn thận xem đây đến cùng là mùi gì?"
Giọng Tạ Bất Phùng trở nên khàn khàn hơn bao giờ hết, tựa như gió bắc thổi mạnh, cọ qua trái tim Văn Thanh Từ, mang đến một chút ngứa ngáy, cùng một chút tê dại.
Đây là chính điện của sơn trang nghỉ mát, nơi hoàng đế xử lý công vụ.
Xuyên qua hành lang gấp khúc mới có thể đến hậu điện. Ngay khi Văn Thanh Từ cho rằng Tạ Bất Phùng sẽ đưa mình tới hậu điện.
Hắn đột nhiên dừng ở chỗ này, chậm rãi đặt người ở trong lòng lên trên long ỷ.
……
Trí nhớ của Văn Thanh Từ hỗn độn mà mơ hồ. Do tuyến thể bị hư hại nên vẫn không thể chữa.
Y không bị kích thích tố ảnh hưởng như những omega khác. Nhưng vẫn ngửi được rõ ràng những mùi này......
Mùi cỏ cây khi cháy, trộn lẫn với mùi rượu và hương hoa.
Văn Thanh Từ không bất giác nhớ tới ngày xuất chinh ở Trường Nguyên, nhớ tới tuyết lớn trắng xóa.
Còn nhớ tới ngọc lan chọc trời trong Thái Thù cung, cánh hoa cuồng vũ như lân hỏa.
Giống như có ngọn lửa hừng hực đốt cháy tuyết trắng và Ngọc Lan, tô màu thêm cho chúng.
Lúc Văn Thanh Từ tỉnh lại đã là giữa trưa. Thân là hoàng đế, tuy rằng đi tới sơn trang nghỉ mát, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn phải dậy sớm xử lý công vụ mỗi ngày.
Lúc này hắn cũng không ở trong điện, nơi này chỉ có một mình Văn Thanh Từ.
Thường ngày cung nữ và thái giám canh giữ ở ngoài điện, cũng bị phái đi nơi khác. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chẳng hề có âm thanh gì.
Sau khi nhận ra điểm này, Văn Thanh Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của màn giường, hóa thành một chùm ánh sáng nhợt nhạt rơi xuống trước mắt y. Người nằm trên giường bất giác vươn tay ngăn lại.
Nhưng ngay sau đó lại buông xuống vì cảm giác tê dại khó chịu chẳng thể nào bỏ qua.
Mặc dù xung quanh không có người, nhưng hai má Văn Thanh Từ vẫn đỏ lên ngay lập tức.
Y dừng lại một lúc lâu, rốt cục lấy tay chống người ngồi dậy, đồng thời vén màn giường ra.
Nơi này là hậu điện của sơn trang nghỉ hè.Ký ức tối qua của Văn Thanh Từ không hề xảy ra ở đây, cho nên mình tới đây như thế nào.
Ngay tại một khắc Văn Thanh Từ vắt óc suy nghĩ, thì có gió thuận theo cửa sổ thổi vào.
Y ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của rượu do gió thổi vào.
Đây là mùi của Tạ Bất phùng.
...... Quên đi, quên đi, đừng nghĩ nữa.
Văn Thanh Từ có chút mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, vịn khung giường đứng dậy, chậm rãi đi vào trong phòng.
Mặc dù y không phải trọng thần triều đình, không có chính vụ cần xử lý.
Nhưng cuộc sống hàng ngày của Văn Thanh Từ rất có quy luật, dù là đến nghỉ mát ở sơn trang, y cũng sẽ dùng nửa ngày để đọc y thư.
Nhưng hôm nay, kế hoạch của Văn Thanh Từ hiển nhiên là bị xáo trộn. Chờ Văn Thanh Từ rửa mặt xong thay quần áo, đã là lúc dùng bữa trưa.
Ngại mặt mũi, y cũng không có để cho người đem đồ ăn đưa tới tẩm điện, mà đi ăn ở một căn nhà nhỏ cách đó không xa như trước.
Cung nữ lục tục bưng thức ăn lên.
Tạ Bất Phùng buổi sáng bận rộn xử lý công vụ, cũng xuất hiện trước mặt Văn Thanh Từ vào lúc này.
Hắn biết Văn Thanh Từ da mặt mỏng, có thể lén lút làm loạn, nhưng bề ngoài vẫn phải nghiêm túc. Vì thế lúc này, ngay cả xưng hô cũng trở về đứng đắn nhất.
“Sau giờ ngọ ái khanh có sắp xếp gì không?”
Tạ Bất Phùng vừa uống trà, vừa hỏi Văn Thanh Từ.
Người ngồi bên cạnh hắn dừng một chút, suy nghĩ một lát rồi hồi đáp: "... Hôm nay, nhiệt độ mát mẻ, vừa vặn tới mấy điện xung quanh xem thử.”
"Cũng tốt," Tạ Bất Phùng nở nụ cười, hắn không có vạch trần Văn Thanh Từ, " Mấy toà cung thất xung quanh mới xây xong hai năm gần đây, trẫm cũng chưa xem kỹ. Vừa hay hôm nay thời tiết không tệ, trong điện cũng không oi bức, đi vào xem một chút cũng tốt."
Nghe vậy, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu. Lời của hai người cũng không phải thuận miệng nói lung tung.
Tạ Bất Phùng không thích đồ phế đế lưu lại, bởi vậy ngay cả tòa sơn trang nghỉ hè này cũng được xây dựng sau khi hắn đăng cơ.
Quy mô sơn trang khổng lồ, mấy năm nay vẫn luôn mở rộng thêm.
Lần trước Văn Thanh Từ tới đây, những cung điện xung quanh còn chưa hoàn thành.
Y và Tạ Bất Phùng chưa từng xem xét tỉ mỉ.
Mà thời tiết hôm nay, đúng là phù hợp để du ngoạn.
……
Kiến trúc cao nhất trong sơn trang nghỉ mát là "Trích Tinh Lâu", xây dựng tòa cao ốc này mất gần ba năm.
Hôm nay tình trạng cơ thể Văn Thanh Từ có chút đặc thù, hai người chỉ dạo qua tầng đầu Trích Tinh lâu một vòng, thì rời khỏi nơi này.
“Khụ khụ... Ái khanh đi bên này, "Tạ Bất Phùng nắm tay Văn Thanh Từ, từ trong Trích Tinh lâu đi ra," Trong tòa cung thất phía trước, có tranh chữ còn có một ít trang phục mùa hè.”
Qua vài giây, cuối cùng Văn Thanh Từ cũng có chút khó khăn thốt ra một câu: "Được.”
Tiểu thái giám canh giữ ở ngoài lầu nhìn thấy, vành tai Văn Thanh Từ chẳng biết vì sao trở nên có chút đỏ.
Có chuyện gì vậy?
Mấy người liếc nhau, đều không thể tìm được đáp án trong mắt đối phương.
Chỉ có người bị Tạ Bất Phùng nắm chặt tay mới hiểu được - - vừa rồi, Tạ Bất Phùng lại đề nghị bế mình lên Trích Tinh lâu quan sát phong cảnh sơn trang.
Nếu không phải Văn Thanh Từ nghiêm khắc cự tuyệt, chỉ sợ không đến nửa canh giờ, chuyện này có thể truyền khắp sơn trang.
Trong hai tòa kiến trúc này chỉ cách nhau một hành lang gấp khúc ngắn ngủi, gần như là Tạ Bất Phùng vừa nói xong, hai người liền đi tới một gian cung thất khác.
Nơi này giống như Tạ Bất Phùng nói, đặt rất nhiều giá áo, phía trên treo đầy quần áo.
"Ta biết ái khanh không thèm để ý quần áo, bởi vậy lúc trước cũng không dẫn ái khanh tới nơi này xem qua, chỉ do thái giám phụ trách sinh hoạt thường ngày tùy tiện chọn lựa," Tạ Bất Phùng nói bên tai Văn Thanh Từ, "Nếu ái khanh có hứng thú, sau này có thể tự mình chọn."
Giọng điệu của hắn rất là đứng đắn, tựa như người vừa mới đưa ra đề nghị quá đáng, không phải mình.
Tầm mắt Văn Thanh Từ, chậm rãi lướt qua những trang phục mùa hè này.
Hầu hết quần áo ở đây y chưa từng thấy, nghĩ đến hẳn là trực tiếp lấy từ nơi khác tới đây.
Chỉ có hai ba cái là từ Thái Thù cung tới.
“Không cần đâu. "Văn Thanh Từ nở nụ cười," Vẫn giống như trước kia là tốt rồi.”
Phần lớn quần áo trong điện là màu xanh nhạt, bình thường Văn Thanh Từ không để ý chuyện ăn mặc, trong mắt y những việc nhỏ này do thái giám đi quyết định tương đối tốt.
Nhưng nhìn thấy trang phục mùa hè treo đầy một phòng này, y cũng không tự chủ được mà tò mò.
Y ném chuyện vừa mới xảy ra ra sau đầu, đi với Tạ Bất Phùng vào trong cung.
"Mấy món này đều là mang từ trong cung đến phải không?" Ngón tay Văn Thanh Từ xẹt qua cổ áo một chiếc áo dài màu xanh nhạt.
“Đúng, sơn trang lạnh hơn Ung Đô một chút, nên ta bảo bọn họ chuẩn bị quần áo dày một chút.”
Trong chuyện liên quan đến Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng luôn vô cùng cẩn thận.
Trong lúc nói chuyện, Văn Thanh Từ nhìn bốn phía. Nếu như y nhớ không lầm, quần áo nơi này hẳn là đều đến từ Thái Thù cung.
Thấy thế, Tạ Bất Phùng cũng chú ý tới điểm này, cũng một lần nữa nắm tay Văn Thanh Từ, muốn đưa y đi về phía bên kia cung thất.
"Chờ một chút," sau một khắc, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nhíu mày đứng tại chỗ, "... Bộ quần áo này, cũng là từ Thái Thù cung mang đến sao?"
Văn Thanh Từ nhìn thấy, trước mắt mình treo một chiếc áo dài màu xanh nhạt. Nếu như y không có nhìn lầm, quần áo hẳn là do tơ thật chế thành, giờ phút này đang phiếm ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời.
Theo vạt áo nhìn xuống phía dưới, có thể thấy được nơi đó còn thêu một chút hoa văn ngọc lan.
Sau khi nói xong, y liền lấy quần áo từ trên giá áo xuống.
Tạ Bất Phùng đang muốn nói "ừm", nhưng giây tiếp theo cũng đột nhiên ý thức được bộ quần áo này có chút không tầm thường.
Ngay sau đó, một đoạn ký ức đến từ vài năm trước đột nhiên chen vào đầu Tạ Bất Phùng.
Hắn dừng một chút, lập tức chuẩn bị giải thích: "Có thể - -”
Nhưng còn chưa nói xong, Văn Thanh Từ liền chậm rãi ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng.
Tốt xấu gì cũng sống ở Thái Thù cung vài năm. Sao Văn Thanh Từ lại không nhận ra bộ quần áo trên tay mình không phải quần áo trong cung.
Hình dạng của nó rất "bình dân", và điều quan trọng nhất là phong cách của chiếc áo, dường như đã lỗi thời.
Tạ Bất Phùng ý thức được vấn đề nghiêm trọng bèn vươn tay ra, muốn lấy lại quần áo từ trong tay Văn Thanh Từ.
Nhưng sau một khắc, Văn Thanh Từ lại mãnh liệt rụt tay về.
Y nhớ ra rồi!
Bộ quần áo này là do dược phó ra ngoài mua lúc bản thân giả chết thoát thân, ở trong Thần Y cốc tĩnh dưỡng.
Nhưng bộ quần áo này sao lại xuất hiện ở đây?
Văn Thanh Từ sẽ không nhớ lầm: Bản thân sẽ không mang nó ra khỏi cốc.
Hương hoa ngọc lan nhàn nhạt, từ trên người Văn Thanh Từ bay ra. Giờ phút này, hoa văn ngọc lan trên vạt áo, tựa hồ đều sống lại.
"Sao bệ hạ lại có bộ quần áo này?" Văn Thanh Từ híp mắt, nhìn về phía Tạ Bất Phùng, dáng vẻ như chuẩn bị "bức cung".
Văn Thanh Từ nhìn thấy: Trong đôi mắt màu hổ phách kia, hiếm thấy sinh ra một tia hoảng loạn.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Bất Phùng đã nhẹ nhàng nở nụ cười.
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, hắn liền lấy quần áo từ trong tay đối phương.
Bộ quần áo này là lúc trước Tạ Bất Phùng sai người phỏng chế, vẫn luôn đặt trong tủ quần áo của hắn.
Cung nhân phụ trách thu thập trang phục mùa hè, hẳn là nhận lầm nó thành quần áo Văn Thanh Từ thường mặc, mang tới nơi này.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa.
Lúc lấy áo ngoài màu xanh, Tạ Bất Phùng đột nhiên tiến lên ôm Văn Thanh Từ vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Trẫm muốn gặp ái khanh mặc bộ quần áo này, đã suy nghĩ rất lâu.”
“Ái khanh thay đi, trẫm sẽ nói cho ngươi biết, bộ y phục này là từ đâu tới, tại sao lại xuất hiện ở Thái Thù cung và sơn trang nghỉ mát. Được không?”
Giọng Tạ Bất Phùng rất chậm rất chậm, trong lời nói mang theo ý cười.
Nhưng lại giống như chú ngữ, mang theo lực lượng mê hoặc lòng người.
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vén áo khoác lên người Văn Thanh Từ. Đồng thời dán môi vào bên tai người bên cạnh, chậm rãi mở miệng......
Nương theo động tác này, mùi hoa vốn còn nhàn nhạt lập tức trở nên nồng đậm, truyền tới chóp mũi Văn Thanh Từ vô cùng rõ ràng.
Đúng như Tạ Bất Phùng nói, là hương hoa ngọc lan kèm theo một chút vị đắng. Một trận gió nhẹ từ ngoài điện thổi vào, khiến hương hoa tràn ra khắp phòng.
Không đợi Văn Thanh Từ còn đang ngửi mùi lạ này tỉnh táo lại, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi.
Tạ Bất Phùng bế Văn Thanh Từ lên, chậm rãi đi vào trong điện.
Lúc này, cửa đại điện còn mở.
Nghĩ đến trong sơn trang thỉnh thoảng sẽ có thị vệ tuần tra đến đây, Văn Thanh Từ lập tức căng thẳng.
Y nắm chặt áo trên vai Tạ Bất Phùng, hạ giọng nói bên tai đối phương: "Bệ hạ, người muốn làm gì? Trước tiên thả ta xuống đã.”
Nhưng alpha đang trầm mê trong hương hoa lại giống như không nghe hiểu lời Văn Thanh Từ mà cúi đầu, hắn hôn chu sa trên trán người trong lòng nói: "Trẫm muốn ngửi thật cẩn thận xem đây đến cùng là mùi gì?"
Giọng Tạ Bất Phùng trở nên khàn khàn hơn bao giờ hết, tựa như gió bắc thổi mạnh, cọ qua trái tim Văn Thanh Từ, mang đến một chút ngứa ngáy, cùng một chút tê dại.
Đây là chính điện của sơn trang nghỉ mát, nơi hoàng đế xử lý công vụ.
Xuyên qua hành lang gấp khúc mới có thể đến hậu điện. Ngay khi Văn Thanh Từ cho rằng Tạ Bất Phùng sẽ đưa mình tới hậu điện.
Hắn đột nhiên dừng ở chỗ này, chậm rãi đặt người ở trong lòng lên trên long ỷ.
……
Trí nhớ của Văn Thanh Từ hỗn độn mà mơ hồ. Do tuyến thể bị hư hại nên vẫn không thể chữa.
Y không bị kích thích tố ảnh hưởng như những omega khác. Nhưng vẫn ngửi được rõ ràng những mùi này......
Mùi cỏ cây khi cháy, trộn lẫn với mùi rượu và hương hoa.
Văn Thanh Từ không bất giác nhớ tới ngày xuất chinh ở Trường Nguyên, nhớ tới tuyết lớn trắng xóa.
Còn nhớ tới ngọc lan chọc trời trong Thái Thù cung, cánh hoa cuồng vũ như lân hỏa.
Giống như có ngọn lửa hừng hực đốt cháy tuyết trắng và Ngọc Lan, tô màu thêm cho chúng.
Lúc Văn Thanh Từ tỉnh lại đã là giữa trưa. Thân là hoàng đế, tuy rằng đi tới sơn trang nghỉ mát, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn phải dậy sớm xử lý công vụ mỗi ngày.
Lúc này hắn cũng không ở trong điện, nơi này chỉ có một mình Văn Thanh Từ.
Thường ngày cung nữ và thái giám canh giữ ở ngoài điện, cũng bị phái đi nơi khác. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chẳng hề có âm thanh gì.
Sau khi nhận ra điểm này, Văn Thanh Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của màn giường, hóa thành một chùm ánh sáng nhợt nhạt rơi xuống trước mắt y. Người nằm trên giường bất giác vươn tay ngăn lại.
Nhưng ngay sau đó lại buông xuống vì cảm giác tê dại khó chịu chẳng thể nào bỏ qua.
Mặc dù xung quanh không có người, nhưng hai má Văn Thanh Từ vẫn đỏ lên ngay lập tức.
Y dừng lại một lúc lâu, rốt cục lấy tay chống người ngồi dậy, đồng thời vén màn giường ra.
Nơi này là hậu điện của sơn trang nghỉ hè.Ký ức tối qua của Văn Thanh Từ không hề xảy ra ở đây, cho nên mình tới đây như thế nào.
Ngay tại một khắc Văn Thanh Từ vắt óc suy nghĩ, thì có gió thuận theo cửa sổ thổi vào.
Y ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của rượu do gió thổi vào.
Đây là mùi của Tạ Bất phùng.
...... Quên đi, quên đi, đừng nghĩ nữa.
Văn Thanh Từ có chút mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, vịn khung giường đứng dậy, chậm rãi đi vào trong phòng.
Mặc dù y không phải trọng thần triều đình, không có chính vụ cần xử lý.
Nhưng cuộc sống hàng ngày của Văn Thanh Từ rất có quy luật, dù là đến nghỉ mát ở sơn trang, y cũng sẽ dùng nửa ngày để đọc y thư.
Nhưng hôm nay, kế hoạch của Văn Thanh Từ hiển nhiên là bị xáo trộn. Chờ Văn Thanh Từ rửa mặt xong thay quần áo, đã là lúc dùng bữa trưa.
Ngại mặt mũi, y cũng không có để cho người đem đồ ăn đưa tới tẩm điện, mà đi ăn ở một căn nhà nhỏ cách đó không xa như trước.
Cung nữ lục tục bưng thức ăn lên.
Tạ Bất Phùng buổi sáng bận rộn xử lý công vụ, cũng xuất hiện trước mặt Văn Thanh Từ vào lúc này.
Hắn biết Văn Thanh Từ da mặt mỏng, có thể lén lút làm loạn, nhưng bề ngoài vẫn phải nghiêm túc. Vì thế lúc này, ngay cả xưng hô cũng trở về đứng đắn nhất.
“Sau giờ ngọ ái khanh có sắp xếp gì không?”
Tạ Bất Phùng vừa uống trà, vừa hỏi Văn Thanh Từ.
Người ngồi bên cạnh hắn dừng một chút, suy nghĩ một lát rồi hồi đáp: "... Hôm nay, nhiệt độ mát mẻ, vừa vặn tới mấy điện xung quanh xem thử.”
"Cũng tốt," Tạ Bất Phùng nở nụ cười, hắn không có vạch trần Văn Thanh Từ, " Mấy toà cung thất xung quanh mới xây xong hai năm gần đây, trẫm cũng chưa xem kỹ. Vừa hay hôm nay thời tiết không tệ, trong điện cũng không oi bức, đi vào xem một chút cũng tốt."
Nghe vậy, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu. Lời của hai người cũng không phải thuận miệng nói lung tung.
Tạ Bất Phùng không thích đồ phế đế lưu lại, bởi vậy ngay cả tòa sơn trang nghỉ hè này cũng được xây dựng sau khi hắn đăng cơ.
Quy mô sơn trang khổng lồ, mấy năm nay vẫn luôn mở rộng thêm.
Lần trước Văn Thanh Từ tới đây, những cung điện xung quanh còn chưa hoàn thành.
Y và Tạ Bất Phùng chưa từng xem xét tỉ mỉ.
Mà thời tiết hôm nay, đúng là phù hợp để du ngoạn.
……
Kiến trúc cao nhất trong sơn trang nghỉ mát là "Trích Tinh Lâu", xây dựng tòa cao ốc này mất gần ba năm.
Hôm nay tình trạng cơ thể Văn Thanh Từ có chút đặc thù, hai người chỉ dạo qua tầng đầu Trích Tinh lâu một vòng, thì rời khỏi nơi này.
“Khụ khụ... Ái khanh đi bên này, "Tạ Bất Phùng nắm tay Văn Thanh Từ, từ trong Trích Tinh lâu đi ra," Trong tòa cung thất phía trước, có tranh chữ còn có một ít trang phục mùa hè.”
Qua vài giây, cuối cùng Văn Thanh Từ cũng có chút khó khăn thốt ra một câu: "Được.”
Tiểu thái giám canh giữ ở ngoài lầu nhìn thấy, vành tai Văn Thanh Từ chẳng biết vì sao trở nên có chút đỏ.
Có chuyện gì vậy?
Mấy người liếc nhau, đều không thể tìm được đáp án trong mắt đối phương.
Chỉ có người bị Tạ Bất Phùng nắm chặt tay mới hiểu được - - vừa rồi, Tạ Bất Phùng lại đề nghị bế mình lên Trích Tinh lâu quan sát phong cảnh sơn trang.
Nếu không phải Văn Thanh Từ nghiêm khắc cự tuyệt, chỉ sợ không đến nửa canh giờ, chuyện này có thể truyền khắp sơn trang.
Trong hai tòa kiến trúc này chỉ cách nhau một hành lang gấp khúc ngắn ngủi, gần như là Tạ Bất Phùng vừa nói xong, hai người liền đi tới một gian cung thất khác.
Nơi này giống như Tạ Bất Phùng nói, đặt rất nhiều giá áo, phía trên treo đầy quần áo.
"Ta biết ái khanh không thèm để ý quần áo, bởi vậy lúc trước cũng không dẫn ái khanh tới nơi này xem qua, chỉ do thái giám phụ trách sinh hoạt thường ngày tùy tiện chọn lựa," Tạ Bất Phùng nói bên tai Văn Thanh Từ, "Nếu ái khanh có hứng thú, sau này có thể tự mình chọn."
Giọng điệu của hắn rất là đứng đắn, tựa như người vừa mới đưa ra đề nghị quá đáng, không phải mình.
Tầm mắt Văn Thanh Từ, chậm rãi lướt qua những trang phục mùa hè này.
Hầu hết quần áo ở đây y chưa từng thấy, nghĩ đến hẳn là trực tiếp lấy từ nơi khác tới đây.
Chỉ có hai ba cái là từ Thái Thù cung tới.
“Không cần đâu. "Văn Thanh Từ nở nụ cười," Vẫn giống như trước kia là tốt rồi.”
Phần lớn quần áo trong điện là màu xanh nhạt, bình thường Văn Thanh Từ không để ý chuyện ăn mặc, trong mắt y những việc nhỏ này do thái giám đi quyết định tương đối tốt.
Nhưng nhìn thấy trang phục mùa hè treo đầy một phòng này, y cũng không tự chủ được mà tò mò.
Y ném chuyện vừa mới xảy ra ra sau đầu, đi với Tạ Bất Phùng vào trong cung.
"Mấy món này đều là mang từ trong cung đến phải không?" Ngón tay Văn Thanh Từ xẹt qua cổ áo một chiếc áo dài màu xanh nhạt.
“Đúng, sơn trang lạnh hơn Ung Đô một chút, nên ta bảo bọn họ chuẩn bị quần áo dày một chút.”
Trong chuyện liên quan đến Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng luôn vô cùng cẩn thận.
Trong lúc nói chuyện, Văn Thanh Từ nhìn bốn phía. Nếu như y nhớ không lầm, quần áo nơi này hẳn là đều đến từ Thái Thù cung.
Thấy thế, Tạ Bất Phùng cũng chú ý tới điểm này, cũng một lần nữa nắm tay Văn Thanh Từ, muốn đưa y đi về phía bên kia cung thất.
"Chờ một chút," sau một khắc, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nhíu mày đứng tại chỗ, "... Bộ quần áo này, cũng là từ Thái Thù cung mang đến sao?"
Văn Thanh Từ nhìn thấy, trước mắt mình treo một chiếc áo dài màu xanh nhạt. Nếu như y không có nhìn lầm, quần áo hẳn là do tơ thật chế thành, giờ phút này đang phiếm ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời.
Theo vạt áo nhìn xuống phía dưới, có thể thấy được nơi đó còn thêu một chút hoa văn ngọc lan.
Sau khi nói xong, y liền lấy quần áo từ trên giá áo xuống.
Tạ Bất Phùng đang muốn nói "ừm", nhưng giây tiếp theo cũng đột nhiên ý thức được bộ quần áo này có chút không tầm thường.
Ngay sau đó, một đoạn ký ức đến từ vài năm trước đột nhiên chen vào đầu Tạ Bất Phùng.
Hắn dừng một chút, lập tức chuẩn bị giải thích: "Có thể - -”
Nhưng còn chưa nói xong, Văn Thanh Từ liền chậm rãi ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng.
Tốt xấu gì cũng sống ở Thái Thù cung vài năm. Sao Văn Thanh Từ lại không nhận ra bộ quần áo trên tay mình không phải quần áo trong cung.
Hình dạng của nó rất "bình dân", và điều quan trọng nhất là phong cách của chiếc áo, dường như đã lỗi thời.
Tạ Bất Phùng ý thức được vấn đề nghiêm trọng bèn vươn tay ra, muốn lấy lại quần áo từ trong tay Văn Thanh Từ.
Nhưng sau một khắc, Văn Thanh Từ lại mãnh liệt rụt tay về.
Y nhớ ra rồi!
Bộ quần áo này là do dược phó ra ngoài mua lúc bản thân giả chết thoát thân, ở trong Thần Y cốc tĩnh dưỡng.
Nhưng bộ quần áo này sao lại xuất hiện ở đây?
Văn Thanh Từ sẽ không nhớ lầm: Bản thân sẽ không mang nó ra khỏi cốc.
Hương hoa ngọc lan nhàn nhạt, từ trên người Văn Thanh Từ bay ra. Giờ phút này, hoa văn ngọc lan trên vạt áo, tựa hồ đều sống lại.
"Sao bệ hạ lại có bộ quần áo này?" Văn Thanh Từ híp mắt, nhìn về phía Tạ Bất Phùng, dáng vẻ như chuẩn bị "bức cung".
Văn Thanh Từ nhìn thấy: Trong đôi mắt màu hổ phách kia, hiếm thấy sinh ra một tia hoảng loạn.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Bất Phùng đã nhẹ nhàng nở nụ cười.
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, hắn liền lấy quần áo từ trong tay đối phương.
Bộ quần áo này là lúc trước Tạ Bất Phùng sai người phỏng chế, vẫn luôn đặt trong tủ quần áo của hắn.
Cung nhân phụ trách thu thập trang phục mùa hè, hẳn là nhận lầm nó thành quần áo Văn Thanh Từ thường mặc, mang tới nơi này.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa.
Lúc lấy áo ngoài màu xanh, Tạ Bất Phùng đột nhiên tiến lên ôm Văn Thanh Từ vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Trẫm muốn gặp ái khanh mặc bộ quần áo này, đã suy nghĩ rất lâu.”
“Ái khanh thay đi, trẫm sẽ nói cho ngươi biết, bộ y phục này là từ đâu tới, tại sao lại xuất hiện ở Thái Thù cung và sơn trang nghỉ mát. Được không?”
Giọng Tạ Bất Phùng rất chậm rất chậm, trong lời nói mang theo ý cười.
Nhưng lại giống như chú ngữ, mang theo lực lượng mê hoặc lòng người.
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vén áo khoác lên người Văn Thanh Từ. Đồng thời dán môi vào bên tai người bên cạnh, chậm rãi mở miệng......