Chương : 38
"Trang Yến, mai cháu đi ra ngoài với tiên sinh một chuyến." Tần quản gia nói với Trang Yến.
Trang Yến vừa huấn luyện xong xuôi, còn chưa ổn định nhịp thở, khuôn mặt cậu đỏ hồng, lấy một chiếc khăn ướt lau tay, hỏi Tần quản gia: "Tiên sinh muốn đi đâu thế chú?"
Tần quản gia cười bí ẩn, nói với Trang Yến: "Muốn đi câu cá."
Trang Yến không nghĩ từ câu cá này còn mang ẩn ý bên trong, cậu vâng một tiếng, đồng thời cảm thấy nếu Tần Nhược Thủy ở trang viên cả ngày thì cũng không tốt, bây giờ ra ngoài đổi gió chắc hẳn sẽ tốt với tiên sinh.
Câu cá vừa có thể đốt thời gian, vừa không cần đi bằng hai chân, đúng là rất ổn, Trang Yến thấy Tần tiên sinh có thể suy xét xây một chiếc ao lớn trong trang viên nhà mình.
Nếu không đủ chỗ, để cậu lên taobao xem có cái loại đồ chơi trí tuệ kiểu này không, câu không trượt phát nào, giá cả cũng không đắt, nếu Tần tiên sinh thật sự thích loại hình câu cá, cậu có thể bỏ vốn mua tặng Tần tiên sinh một chiếc.
Về sau khi Tần tiên sinh thấy buồn chán, là có thể ngồi đây chơi câu cá đồ chơi, tay cầm cần câu, câu trúng con vịt nhỏ gắn nam châm chẳng hạn, nghĩ nghĩ một hồi còn rất đáng yêu.
Ấy chết, cậu nghĩ lạc đi đâu vậy? Sao Tần tiên sinh có thể chơi loại trò chơi này.
Những liên tưởng này không hề hiện ra ngoài nét mặt, cậu hỏi Tần quản gia: "Tần quản gia không đi cùng ạ?"
"Mai chú còn có việc khác, sẽ không đi cùng."
Trang Yến ồ một tiếng, gật đầu, thầm nghĩ có phải Tần quản gia tin tưởng cậu quá hay không, nhỡ cậu làm gì Tần tiên sinh thì sao, thế thì bọn họ hối cũng không kịp.
Nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh ngày mai, Tần quản gia vỗ vai Trang Yến một cái.
Trang Yến chớp chớp mắt không hiểu, ngờ vực nhìn Tần quản gia, sao cậu cứ cảm giác dáng vẻ của Tần quản gia đem lại chút gì đấy như là gánh nặng, chẳng lẽ chuyến đi ngày mai cũng là một lần thử thách?
Thế thì tàn ác quá, Tần tiên sinh vẫn chưa chơi đủ trò chơi gài bẫy à.
Tần quản gia cũng không biết Tần Nhược Thủy dự định thế nào, thế nên không nói năng nhiều với Trang Yến, chỉ hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mai phải ra ngoài với Tần Nhược Thủy một mình, chưa kể có thể đối phương lại gài bẫy mình lần nữa, đây đúng là gánh nặng vừa ngọt ngào vừa nặng trĩu.
Trang Yến nằm trên giường chốc lát đã chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, cậu sửa soạn ra cửa, sẵn sàng đi câu cá với Tần Nhược Thủy, kết quả nhận được thông báo, Tần Nhược Thủy muốn bốn năm giờ sâm sẩm tối mới lên đường, chưa nghe người nào muốn câu cá buổi tối, cá cá người ta không phải đi ngủ hở?
Nhưng Tần Nhược Thủy đã quyết, Trang Yến cũng không thể phản đối, chắc đấy là niềm vui của người giàu, Trang Yến bèn dùng thời gian buổi sáng có hạn của mình để vùi đầu tập luyện, củng cố nền tảng cho giải đấu kế tiếp.
Bốn rưỡi chiều, Tần Nhược Thủy đi xuống, dắt Trang Yến ra ngoài câu cá, Trang Yến thật lòng cảm thấy chuyến này bọn họ sẽ phải về tay không.
Cậu lên xe cùng Tần Nhược Thủy, sau đấy thoáng chốc nhận ra mình quên hỏi Tần quản gia xem đi câu cá ở đâu, Tần tiên sinh ngồi ngay ngay ngắn ngắn cách cậu không xa, trông không có vẻ muốn nói chuyện lắm.
Trang Yến yên lặng than thở trong lòng, chắc sẽ không có khả năng Tần tiên sinh lừa bán cậu đi luôn được chứ?
Xe chạy khoảng nửa tiếng, dừng lại bên phải đường nhựa, hoàn hôn dần dần bao trùm phố thị, ráng chiều sắc hoa hồng nhuộm lên chân trời phía tây vừa ảo mộng vừa rực rỡ.
Trang Yến theo gót Tần Nhược Thủy xuống xe, cậu vòng ra sau cốp lấy xe lăn gấp ra ngoài, mở ra, Tần Nhược Thủy ngồi xuống, cậu đẩy Tần Nhược Thủy đi vào khu vườn trước mắt.
Mảnh vườn này là tĩnh trong động, bên kia đường là một khu thương mại sầm uất, ồn ào náo nhiệt bất kể ngày hay đêm, thật ra Trang Yến không hiểu tại sao Tần Nhược Thủy phải xuống xe ở nơi này, hắn hoàn toàn có thể để người lái xe vào trong vườn, sau đấy mới xuống.
Khu vườn được bao bọc bởi cây cối, kiến trúc bên trong do bậc thầy nổi tiếng thiết kế, đình đài lầu các, sơn thủy tựa vào nhau, xem như một địa điểm thích hợp giúp cho tâm hồn thanh tịnh.
Trang Yến từng nghe về nơi này trước đây, nhưng bao giờ ghé đến, dù sao những nơi thế này không phải cứ có tiền là đến được.
Cậu vẫn nghĩ chưa thông, Tần tiên sinh nghĩ thế nào, mà lại đến đây câu cá buổi tối, có lẽ không phải anh ấy muốn câu cá, mà muốn làm chuyện khác chẳng hạn.
Trang Yến âm thầm suy đoán, điện thoại đột nhiên reo lên, cậu lấy ra nhìn lướt, thấy là số lạ, cậu hơi lưỡng lự, định ngắt điện thoại, ai ngờ Tần Nhược Thủy mở miệng nói với cậu, "Nhận đi."
Trang Yến không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tần tiên sinh lo cho mình, đúng là một người tốt.
Cậu nhận điện thoại, người đầu kia hỏi một câu: "Cho hỏi có phải anh là Trang Yến không ạ?"
"Vâng, xin hỏi ai đang gọi đấy ạ? Có chuyện gì sao ạ?"
"Là thế này, vừa nãy ông Trang Phúc Sinh bị ngã cầu thang, anh có muốn đến xem tình hình không ạ?"
"Ngã? Khi nào?"
"Mới lúc nãy, ông ấy đi xuống tầng-----"
Thì ra là lừa đảo, Trang Yến không đổi sắc mặt mà ờ một tiếng, chưa đợi đối phương nói hết, đã cúp điện thoại.
"Sao thế?" Tần Nhược Thủy mở miệng hỏi.
"Có người gọi điện nói ông nội tôi ngã cầu thang, chắc chắn là lừa đảo."
Tần Nhược Thủy lập tức nói: "Đi xem xem sao."
"Dạ?" Trang Yến ngớ người, cậu có thể xác định đây là một cú điện thoại lừa đảo, Tần tiên sinh vẫn muốn cậu đi xem, ý Tần tiên sinh là sao?
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Trang Yến lắc đầu: "Không cần, tôi vừa mới nói chuyện với ông nội xong."
Để chắc chắn cậu có thể gọi lại cho ông ngay lập tức, hỏi thăm ông đang thế nào, nhưng kỳ lạ ở chỗ thái độ của Tần tiên sinh vô cùng kiên quyết, nhất định muốn cậu đến bệnh viện nhìn.
Hôm nay Tần tiên sinh không khỏi quá tùy hứng rồi, chẳng lẽ anh ấy không muốn gài bẫy nữa à? Dĩ nhiên Trang Yến không thể hỏi thẳng câu này, cậu chỉ hỏi: "Nếu tôi rời đi, tiên sinh phải làm sao?"
Thì ra là lưu luyến mình, tuy nhiên nhân loại toàn nói lời đường lời mật, lời này chưa chắc đã tin được, hắn hờ hững nói với Trang Yến: "Đằng sau có người theo tôi."
Trang Yến quay đầu nhìn, không thấy được ai, nhưng Tần Nhược Thủy cũng không có khả năng lừa mình vô cớ, hẳn là thật sự có những người khác bảo vệ Tần tiên sinh trong bóng tối.
Thấy Tần Nhược Thủy kiên quyết, Trang Yến không dây dưa nữa, hơn nữa cậu bỗng nhận ra, chưa chắc Tần tiên sinh đã có ý bảo cậu đi xem ông Trang, khả năng anh ấy chỉ muốn bảo mình rời đi.
Thế mà ban nãy mình còn phát thẻ người tốt lia lịa.
Dù không biết sao Tần tiên sinh phải làm vậy, nhưng Trang Yến vẫn nghe lời hắn, chỉ có điều trước khi đi cậu vẫn hỏi thêm một câu: "Tiên sinh ở một mình có sao không?"
"Không sao." Tần Nhược Thủy nói.
Trang Yến tin hắn, Tần tiên sinh lớn hơn cậu chục tuổi, thành tựu cũng là thứ mà cậu làm mấy đời cũng không đạt được, kinh nghiệm đối nhân xử thế nhất định hơn hẳn cậu, cậu hơi ngừng, đoạn nói với Tần tiên sinh: "Có chuyện ngài gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến rất nhanh."
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng khe khẽ, nhìn bóng lưng Trang Yến rời đi, động môi, cuối cùng nói ra bốn chữ: "Cậu cẩn thận một chút."
Lẽ nào mình sẽ gặp chuyện gì? Lòng Trang Yến dấy lên nghi vấn, cậu sờ sờ đầu, không hiểu lắm, liền tiếp tục đi dọc theo con đường trước mặt.
Thấy Trang Yến biến mất khỏi tầm mắt của mình, Tần Nhược Thủy cầm điện thoại, bấm số, nói với người đầu kia điện thoại: "Các cậu đi theo Trang Yến."
Người đầu kia không nhận lời ngay lập tức: "Tiên sinh, Tần quản gia dặn bọn tôi phải đi theo ngài."
"Đi theo Trang Yến, tôi không cần các cậu." Thái độ của Tần Nhược Thủy rất kiên quyết, không cho phép cãi lời.
Đám vệ sĩ âm thầm đi theo nghe Tần Nhược Thủy nói vậy, quả là không biết nói sao cho đúng, Tần Nhược Thủy không dùng được hai chân thì không cần bọn họ, chẳng lẽ vô địch quyền anh như Trang Yến lại cần bọn họ à?
Chẳng hiểu nổi mạch não của người giàu.
Tuy nhiên nếu chủ thuê đã lên tiếng, bọn họ không tiện nói gì thêm, mặc dù Tần quản gia bảo bọn họ đi theo Tần Nhược Thủy, nhưng người trả tiền cho bọn họ vẫn là bản thân Tần Nhược Thủy.
Bọn họ báo cáo với Tần quản gia một tiếng, khiến bọn họ không ngờ, chính là Tần quản gia đồng ý chỉ thị của Tần tiên sinh không chút do dự.
Ầy, chắc là có tiền rồi thì không cần đếm xỉa đến sống chết của bản thân.
Bái phục bái phục.
Nếu hai bên đã lên tiếng, vậy thì bọn họ không theo sau Tần Nhược Thủy nữa, đám vệ sĩ bám theo Trang Yến chưa được bao lâu, Tần Nhược Thủy đã bị người bắt cóc.
Ban ngày ban mặt, trời sáng choang choang, hắn cứ thế bị người ta bắt cóc, nhắc đã thấy giống truyện tiếu lâm.
Tần Nhược Thủy phối hợp hết mình với đám người này, muốn nhìn xem rốt cuộc người nhà họ Văn định làm gì, chỉ là trong quá trình bắt cóc không tránh được va chạm lên người đám bắt cóc, đây là điều mà Tần Nhược Thủy không chấp nhận được nhất.
Mà bên Trang Yến, cậu rời đi không lâu, thì phát hiện hình như mình bị người theo dõi, móc nối với câu nói cẩn thận của Tần Nhược Thủy, Trang Yến ý thức được e rằng sự việc hôm nay không đơn giãn.
Cũng không biết bọn họ đến tìm Tần Nhược Thủy, hay là tìm mình.
Bây giờ cậu có chút lo lắng cho Tần Nhược Thủy, Trang Yến phải giải quyết đám rệp phía sau nhanh chóng, cậu rẽ vào con đường bên cạnh.
Đám theo dõi sợ cậu phát hiện, một lát sau mới bám theo, kết quả lại phát hiện con đường này không còn bóng dáng Trang Yến, đám người tìm kiếm rất lâu.
"Bọn mày tìm tao à?" Giọng nói của Trang Yến đột ngột vang lên sau lưng bọn họ.
Đám người sợ hết hồn, đồng loạt quay đầu, thấy Trang Yến đang đứng đầu đường, khóe miệng câu một nụ cười, khuôn mặt tỏ vẻ chơi rất vui.
Lúc này sắc trời đã tờ mờ tối, đến giờ tan tầm, đầu đường bên kia ngựa xe như nước, người đi đường hối hả, rất hiếm người để ý đến bên này.
Dù có người nhìn sang, cảm giác tình hình không ổn, thì thấy hơn chục người đàn ông to lớn ở đây cũng không ai dám xông bừa vào, cùng lắm là báo cảnh sát, nhưng bọn họ không báo, báo cũng vô dụng.
Văn La Thần yêu cầu bọn họ đánh Trang Yến một trận, tốt nhất là đánh cho cậu thất khiếu chảy máu, mặt mày biến dạng, sau đấy giật tóc trên đầu cậu xuống.
Chuyện thế này bọn họ không chỉ mới làm một lần, có chiến lược của mình, toàn bộ đám người này đều dưới 16 tuổi, có chuyện gì bọn họ sẽ nhận tội thay, họ là vị thành niên, cùng lắm là bị cảnh sát giáo dục mấy câu, sẽ không phải chịu tội gì lớn.
Thế nên bọn họ nắm rất chắc hành động tiếp theo của mình.
Tuy nhiên Trang Yến cũng không phải lần đầu gặp chuyện này, mặc dù phe địch chiếm ưu thế số lượng, nhưng chất lượng thì hơi đáng lo ngại.
Đám côn đồ nhìn nhau một cái, như nhận được tín hiệu nào đó, tất cả nhấc chân chạy vọt về phía Trang Yến.
Đám vệ sĩ được Tần tiên sinh sai đi theo Trang Yến còn đang buôn dưa sao Tần tiên sinh lại đối tốt với cậu quản gia mới này đến vậy, bỗng có người nhận ra tiếng đánh nhau huyên náo trên con đường kia, bọn họ vội vàng cầm vũ khí xông vào, sau đấy cứ trân trân nhìn bọn côn đồ rơi rụng đầy đất, ôm vết thương kêu đau không ngừng.
Đội trưởng đội vệ sĩ gãi gãi đầu, đã bảo Tần tiên sinh để bọn họ theo Trang Yến là vô dụng mà, anh ta ho khẽ một tiếng hỏi: "Quản gia Tiểu Trang, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Trang Yến quay đầu nhìn bọn họ một cái, trước đó còn tưởng họ là đồng bọn của đám côn đồ này, sau thấy hơi quen mặt, mới nhớ ra chắc hẳn đây là vệ sĩ bên ngoài của Tần tiên sinh.
Tuy nhiên câu này còn phải hỏi à? Trang Yến đáp lời: "Đương nhiên là báo cảnh sát rồi."
"Ờ ờ." Trang Yến vừa đáp vậy, câu hỏi ban nãy của anh ta tức thì tỏ ra ngu ngốc rõ rệt.
Trang Yến bỗng nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cậu nghiêm mặt hỏi vệ sĩ: "Sao các anh lại đi theo tôi? Tần tiên sinh thì sao?"
"Chính Tần tiên sinh bảo bọn tôi đi theo cậu."
"Thế là cạnh Tần tiên sinh bây giờ không có người nào hết?"
"Ờ..." Đội trưởng vệ sĩ chậm rãi gật đầu, "Đúng là vậy."
Trang Yến lập tức nhíu mày, nói với đám vệ sĩ: "Mau đi tìm người."
Hy vọng Tần tiên sinh không xảy ra chuyện gì, cậu vừa chạy đến vườn câu cá, vừa gọi điện cho hắn, điện thoại không thông, lòng Trang Yến nóng như lửa đốt, cậu chạy đến khu vườn, nhưng được biết Tần tiên sinh cũng không ở đây.
Rốt cuộc là Tần tiên sinh đi nơi nào? Cậu gọi điện cho Tần quản gia, Tần quản gia nghe cậu kể đầu đuôi sự tình, thái độ ngược lại vô cùng bình tĩnh, còn an ủi Trang Yến: "Không sao, cháu không cần lo lắng, tiên sinh không có chuyện gì."
Trang Yến không hiểu Tần quản gia lấy tự tin từ đâu ra, nhưng cậu không thể không lo cho được, Tần tiên sinh hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương chim sa cá lặn nghiêng nước nghiêng thành, một khi xảy ra bất trắc gì, thì cũng không còn cơ hội cứu vãn.
Thật ra Trang Yến không cần phải lo lắng cho Tần Nhược Thủy, sau khi hắn bị bắt cóc, bọn chúng chuốc mê cho hắn, nhưng mấy thứ thuốc mê này không hề có tác dụng gì với hắn, chỉ là để đón chờ tình tiết tiếp theo của tấn kịch vui này, Tần Nhược Thủy đành phải nhắm nghiền hai mắt giả bộ bất tỉnh.
Lũ bắt cóc thấy Tần Nhược Thủy hôn mê, cũng nhao nhao quan sát hắn, đây là lần đầu chúng làm chuyện này, nhưng cũng từng xem phim đọc truyện, tưởng tình huống anh hùng cứu mỹ nhân là phải chuẩn bị cho các em gái nhỏ, chứ trói một ông lớn thế này là thế nào? Chẳng hiểu tên nhãi kia nghĩ gì trong đầu.
Nhìn nhìn thêm chút, bọn họ cũng nhận ra ngoại hình người đàn ông này rất đẹp.
"Ông anh này trông đẹp trai đấy."
"Đúng nhỉ, tao thấy anh ta còn đẹp trai hơn ngôi sao điện ảnh."
"Bọn mày đừng làm bậy, chủ thuê bảo đám mình, nếu chúng ta dám động vào một đầu ngón tay của người này, thì toàn bộ số tiền đã hứa đi tong hết."
Có tên hừ lạnh một tiếng, giọng nói ẩn chứa giễu cợt: "Bố thằng điên, tự bản thân nó gay, rồi lại tưởng đàn ông toàn thế giới đều gay như nó."
Có người thở dài: "Yên tâm, tao nhìn tí thôi, tao không chạm vào."
"Mày nói y như kiểu tôi chỉ cọ cọ thôi chứ không tiến vào đâu ấy nhỉ!"
Tần Nhược Thủy: "..."
Khá cáu, muốn giết người.
Cuối cùng xe van cũng ngừng lại, Tần Nhược Thủy híp mắt nhìn ra ngoài cửa xe, phía cuối con đường này có một kho hàng nhỏ, chắc hẳn lát nữa đám bắt cóc này sẽ thả hắn vào trong.
Quả nhiên, bọn chúng kéo Tần Nhược Thủy vào trong kho hàng, sau đó thả hắn lên ghế, vì biết hắn là một người què, thế nên đám bắt cóc thậm chí còn không trói hắn lại.
Trong nhà kho có một nạn nhân khác, đến khi đám bắt cóc rời đi, Tần Nhược Thủy làm bộ khoan thai tỉnh lại, Văn Vũ Thuấn mới dùng giọng điệu tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Tần tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Tần Nhược Thủy nhấc mắt nhìn cậu ta một cái, đương nhiên là đến xem kịch, các cậu dày công lên kịch bản như thế, chẳng phải là cho hắn xem à?
Văn Vũ Thuấn thấy Tần Nhược Thủy không nói lời nào, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Trang Yến kia không đi theo anh à?"
Tần Nhược Thủy vẫn không nói câu nào, cho hắn xem kẻ ngu diễn kịch thì được, chứ hắn không cần lời thoại.
Văn Vũ Thuấn bị trói hai tay, mặt mũi sưng tím, giống như vừa bị người ta đánh một trận hung tợn, nhưng các giác quan của Tần Nhược Thủy khác người thường, hắn ngửi cái đã ra mùi của đồ trang điểm.
Người nhà họ Văn này, diễn kịch chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Văn Vũ Thuấn khốn đốn lết đến bên cạnh Tần Nhược Thủy, vừa thở dốc vừa nhợt nhạt, trông như sắp chết.
Cậu ta đứng trước mặt Tần Nhược Thủy, giọng khàn khàn: "Tần tiên sinh, tôi sẽ dẫn anh trốn ra ngoài."
Ầm một tiếng, có người đá cửa, hét lớn: "Biết điều cho tao!"
Văn Vũ Thuấn hơi khựng lại, nhưng ngay sau đấy cậu ta lại cắn bờ môi trắng bệch, quay đầu nhìn cửa kho hàng, nói với Tần Nhược Thủy: "Tần tiên sinh, lát nữa nhân lúc bọn chúng ăn cơm, tôi dẫn anh chạy trốn."
Tần Nhược Thủy lạnh lùng, không hề có tự giác của một con tin chính hiệu, xem thái độ của hắn, dù da mặt Văn Vũ Thuấn có dày hơn, thì lúc này cũng sinh ra mấy phần lúng túng, hơn nữa cậu ta luôn có cảm giác Tần tiên sinh đã nhìn thấu hết thảy.
Nhưng điều này sao có thể xảy ra cho được? Kỹ thuật diễn của cậu ta không chê vào đâu được.
Sắc trời đã hoàn toàn trầm xuống, Tần Nhược Thủy quay đầu xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ nhìn về phía bầu trời đêm, vầng trăng lưỡi liềm ánh bạc treo giữa màn đêm, trút xuống ánh trăng như nước, vẩy lên ngọn cây một mảnh trắng ngần.
Không biết bây giờ Trang Yến thế nào? Hắn để đám vệ sĩ đi theo cậu, chắc hẳn sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chửi bới than đau, nghe ra hình như là đám người kia ăn đau bụng, chốc lát sau bên ngoài đã yên tĩnh lại, chắc đám người kia đã đi vệ sinh, bây giờ chính là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn.
"Tần tiên sinh, tôi cõng anh đi."
Tần Nhược Thủy hết sức lạnh lùng mà nói: "Cách xa tôi một chút."
"Tần tiên sinh, giờ là lúc nào rồi, anh vẫn nên đi với tôi đi thôi."
Thái độ Tần Nhược Thủy lạnh lùng như cũ, không hề bị tinh thần hy sinh thân mình của Văn Vũ Thuấn làm cho cảm động.
Thấy Tần Nhược Thủy không chịu lay động, Văn Vũ Thuấn biết mình phải dùng đến đòn sát thủ, cậu ta giả bộ chần chừ, đoạn dùng sức đẩy cửa kho hàng, không biết vấp phải thứ gì, đột nhiên phát ra tiếng vang to lớn, đám bắt cóc nhanh chóng từ rừng chạy lại, thấy Văn Vũ Thuấn định chạy trốn, lập tức xông vào đấm đá.
"Tần tiên sinh anh chạy mau đi, đừng để ý đến tôi." Văn Vũ Thuấn làm bộ vì Tần Nhược Thủy mà hy sinh anh dũng.
Văn Vũ Thuấn biết Tần Nhược Thủy không đi được, hắn là một người tàn tật cơ mà, cậu ta chỉ muốn cho Tần Nhược Thủy xem bộ dạng vì hắn mà mạng cũng không cần, cậu ta càng kêu càng thảm thiết, nhưng đám bắt cóc trông thì đánh người man rợ, thực tế lại không đau chút nào.
Tần Nhược Thủy chỉ cảm thấy màn kịch này rất thiểu năng, hắn đã nhìn ra, người nhà họ Văn thật lắm trò nhiều kịch.
Đám bắt cóc đánh một hồi lâu, vừa phải thể hiện sự tàn bạo, vừa phải kiểm soát lực tay chân, người nào người nấy đều mệt mỏi rã rời, mà mãi không thấy Tần Nhược Thủy lên tiếng ngăn cản, bây giờ dừng lại không đúng, tiếp tục đánh cũng không xong.
Văn Vũ Thuấn không ngờ Tần Nhược Thủy tâm địa sắt đá như vậy, không quan tâm cậu ta dù chỉ một chút nào, rốt cuộc là anh ta có trái tim hay không.
Đám bắt cóc quá mệt, không giả vờ được nữa, bọn chúng lôi Văn Vũ Thuấn "thương tích đầy mình" qua một bên, cho cậu ta tự sinh tự diệt, miệng còn lẩm bẩm lời thoại đã viết sẵn, chuyên nghiệp vô cùng.
"Hết rồi?" Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng đám bắt cóc.
Cái gì hết? Đám bắt cóc quay đầu, nhìn về hướng truyền tới âm thanh, sau đấy tất cả đều trợn lồi cặp mắt.
Tần Nhược Thủy vốn nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế giờ phút này lại đứng dậy, hắn đi về phía bọn chúng, rõ ràng chỉ có một mình, nhưng mang thêm một loại khí thế vô danh không thể kháng cự.
Tần Nhược Thủy lia mắt qua Văn Vũ Thuấn nằm dưới đất, cười lạnh một tiếng, châm chọc chứa trong tiếng cười không cần nói cũng nghe ra.
Đám bắt cóc nhất thời không biết làm sao, mẹ nó không phải Văn Vũ Thuấn bảo đây là một tên què à? Giờ là thế nào đây.
"Tần tiên sinh anh..." Trong thoáng chốc vô vàn hoang tưởng lọt vào đầu Văn Vũ Thuấn, cậu ta nghĩ nhất định là vì mình nên Tần tiên sinh mới vứt bỏ cả lớp ngụy trang thường ngày, quả nhiên anh ấy vẫn để tâm đến mình.
Nếu Tần Nhược Thủy biết được suy nghĩ của cậu ta, hiển nhiên sẽ cảm thấy cậu ta còn mặt dày hơn nhân loại thèm khát thân thể mình nào đó.
Cuối cùng đám bắt cóc cũng lấy lại tinh thần, biết vở kịch chưa diễn xong, không thể để hai vai chính trốn thoát, mặc dù người này tự dưng đi được, nhưng cũng không thể là đối thủ của mấy người to lớn như bọn họ được.
Nhưng thực tế chính là hoang đường như vậy, thân thể Tần Nhược Thủy mạnh mẽ, võ nghệ siêu phàm, hai ba phát đã đánh ngã toàn bộ đám người.
Văn Vũ Thuấn hoàn toàn ngu người, đến giờ cậu ta chưa từng nghĩ Tần Nhược Thủy lại... lại có thể bá cháy như vậy, hình như cậu ta càng thích người đàn ông này hơn, ánh mắt nhìn Tần Nhược Thủy chan chứa mê thích và muốn chiếm riêng cho mình, cậu ta tự an ủi nhất định Tần Nhược Thủy ra tay là để trả thù cho mình.
Tiếc rằng Văn Vũ Thuấn hoang tưởng quá nhiều, chỉ riêng ánh mắt của cậu ta cũng đã khiến Tần Nhược Thủy chán ghét vô cùng.
Đám bắt cóc chỉ còn lại một người cuối cùng, nắm đấm của Tần Nhược Thủy cuốn theo hơi gió lạnh như băng vung thẳng lên mặt gã, tên bắt bóc sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng nắm đấm của Tần Nhược Thủy chậm chạp không đáp xuống, ngừng giữa không trung, lỗ tai hắn hơi động, nhận ra Trang Yến sắp tìm đến nơi.
Tên bắt cóc thấy vậy không biết là sợ, hay là tự dưng IQ nhảy vọt trong tình thế nguy cấp, nhân lúc Tần Nhược Thủy chưa có động tác, lăn ngay ra đất, tư thế cực kỳ khoáng đạt.
Tần Nhược Thủy cúi đầu thấy đám bắt cóc đang rên rỉ, mà tên vừa mới ngã xuống là rên to nhất.
Tần Nhược Thủy: "..."
Chắc hẳn không tới mấy phút nữa là Trang Yến đã đến rồi, lý trí nói cho hắn bây giờ nên trực tiếp rời đi, nhưng một sự kích thích vô hình nào đó đã ngăn cản hắn.
Thế là hắn trở lại ngồi lên chiếc ghế vừa rồi, tiếp tục làm bộ thân thể không tốt lắm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến người ta khó lòng nào không sinh ra cảm giác thương xót.
Văn Vũ Thuấn nhìn hành động của Tần Nhược Thủy mà đầu nổi lên một dấu chấm hỏi to đùng, Tần tiên sinh đang làm gì? Hắn đánh bại đám bắt cóc xong sao không dẫn mình chạy trốn, sao lại trở về ngồi?
Trang Yến vừa huấn luyện xong xuôi, còn chưa ổn định nhịp thở, khuôn mặt cậu đỏ hồng, lấy một chiếc khăn ướt lau tay, hỏi Tần quản gia: "Tiên sinh muốn đi đâu thế chú?"
Tần quản gia cười bí ẩn, nói với Trang Yến: "Muốn đi câu cá."
Trang Yến không nghĩ từ câu cá này còn mang ẩn ý bên trong, cậu vâng một tiếng, đồng thời cảm thấy nếu Tần Nhược Thủy ở trang viên cả ngày thì cũng không tốt, bây giờ ra ngoài đổi gió chắc hẳn sẽ tốt với tiên sinh.
Câu cá vừa có thể đốt thời gian, vừa không cần đi bằng hai chân, đúng là rất ổn, Trang Yến thấy Tần tiên sinh có thể suy xét xây một chiếc ao lớn trong trang viên nhà mình.
Nếu không đủ chỗ, để cậu lên taobao xem có cái loại đồ chơi trí tuệ kiểu này không, câu không trượt phát nào, giá cả cũng không đắt, nếu Tần tiên sinh thật sự thích loại hình câu cá, cậu có thể bỏ vốn mua tặng Tần tiên sinh một chiếc.
Về sau khi Tần tiên sinh thấy buồn chán, là có thể ngồi đây chơi câu cá đồ chơi, tay cầm cần câu, câu trúng con vịt nhỏ gắn nam châm chẳng hạn, nghĩ nghĩ một hồi còn rất đáng yêu.
Ấy chết, cậu nghĩ lạc đi đâu vậy? Sao Tần tiên sinh có thể chơi loại trò chơi này.
Những liên tưởng này không hề hiện ra ngoài nét mặt, cậu hỏi Tần quản gia: "Tần quản gia không đi cùng ạ?"
"Mai chú còn có việc khác, sẽ không đi cùng."
Trang Yến ồ một tiếng, gật đầu, thầm nghĩ có phải Tần quản gia tin tưởng cậu quá hay không, nhỡ cậu làm gì Tần tiên sinh thì sao, thế thì bọn họ hối cũng không kịp.
Nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh ngày mai, Tần quản gia vỗ vai Trang Yến một cái.
Trang Yến chớp chớp mắt không hiểu, ngờ vực nhìn Tần quản gia, sao cậu cứ cảm giác dáng vẻ của Tần quản gia đem lại chút gì đấy như là gánh nặng, chẳng lẽ chuyến đi ngày mai cũng là một lần thử thách?
Thế thì tàn ác quá, Tần tiên sinh vẫn chưa chơi đủ trò chơi gài bẫy à.
Tần quản gia cũng không biết Tần Nhược Thủy dự định thế nào, thế nên không nói năng nhiều với Trang Yến, chỉ hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mai phải ra ngoài với Tần Nhược Thủy một mình, chưa kể có thể đối phương lại gài bẫy mình lần nữa, đây đúng là gánh nặng vừa ngọt ngào vừa nặng trĩu.
Trang Yến nằm trên giường chốc lát đã chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, cậu sửa soạn ra cửa, sẵn sàng đi câu cá với Tần Nhược Thủy, kết quả nhận được thông báo, Tần Nhược Thủy muốn bốn năm giờ sâm sẩm tối mới lên đường, chưa nghe người nào muốn câu cá buổi tối, cá cá người ta không phải đi ngủ hở?
Nhưng Tần Nhược Thủy đã quyết, Trang Yến cũng không thể phản đối, chắc đấy là niềm vui của người giàu, Trang Yến bèn dùng thời gian buổi sáng có hạn của mình để vùi đầu tập luyện, củng cố nền tảng cho giải đấu kế tiếp.
Bốn rưỡi chiều, Tần Nhược Thủy đi xuống, dắt Trang Yến ra ngoài câu cá, Trang Yến thật lòng cảm thấy chuyến này bọn họ sẽ phải về tay không.
Cậu lên xe cùng Tần Nhược Thủy, sau đấy thoáng chốc nhận ra mình quên hỏi Tần quản gia xem đi câu cá ở đâu, Tần tiên sinh ngồi ngay ngay ngắn ngắn cách cậu không xa, trông không có vẻ muốn nói chuyện lắm.
Trang Yến yên lặng than thở trong lòng, chắc sẽ không có khả năng Tần tiên sinh lừa bán cậu đi luôn được chứ?
Xe chạy khoảng nửa tiếng, dừng lại bên phải đường nhựa, hoàn hôn dần dần bao trùm phố thị, ráng chiều sắc hoa hồng nhuộm lên chân trời phía tây vừa ảo mộng vừa rực rỡ.
Trang Yến theo gót Tần Nhược Thủy xuống xe, cậu vòng ra sau cốp lấy xe lăn gấp ra ngoài, mở ra, Tần Nhược Thủy ngồi xuống, cậu đẩy Tần Nhược Thủy đi vào khu vườn trước mắt.
Mảnh vườn này là tĩnh trong động, bên kia đường là một khu thương mại sầm uất, ồn ào náo nhiệt bất kể ngày hay đêm, thật ra Trang Yến không hiểu tại sao Tần Nhược Thủy phải xuống xe ở nơi này, hắn hoàn toàn có thể để người lái xe vào trong vườn, sau đấy mới xuống.
Khu vườn được bao bọc bởi cây cối, kiến trúc bên trong do bậc thầy nổi tiếng thiết kế, đình đài lầu các, sơn thủy tựa vào nhau, xem như một địa điểm thích hợp giúp cho tâm hồn thanh tịnh.
Trang Yến từng nghe về nơi này trước đây, nhưng bao giờ ghé đến, dù sao những nơi thế này không phải cứ có tiền là đến được.
Cậu vẫn nghĩ chưa thông, Tần tiên sinh nghĩ thế nào, mà lại đến đây câu cá buổi tối, có lẽ không phải anh ấy muốn câu cá, mà muốn làm chuyện khác chẳng hạn.
Trang Yến âm thầm suy đoán, điện thoại đột nhiên reo lên, cậu lấy ra nhìn lướt, thấy là số lạ, cậu hơi lưỡng lự, định ngắt điện thoại, ai ngờ Tần Nhược Thủy mở miệng nói với cậu, "Nhận đi."
Trang Yến không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tần tiên sinh lo cho mình, đúng là một người tốt.
Cậu nhận điện thoại, người đầu kia hỏi một câu: "Cho hỏi có phải anh là Trang Yến không ạ?"
"Vâng, xin hỏi ai đang gọi đấy ạ? Có chuyện gì sao ạ?"
"Là thế này, vừa nãy ông Trang Phúc Sinh bị ngã cầu thang, anh có muốn đến xem tình hình không ạ?"
"Ngã? Khi nào?"
"Mới lúc nãy, ông ấy đi xuống tầng-----"
Thì ra là lừa đảo, Trang Yến không đổi sắc mặt mà ờ một tiếng, chưa đợi đối phương nói hết, đã cúp điện thoại.
"Sao thế?" Tần Nhược Thủy mở miệng hỏi.
"Có người gọi điện nói ông nội tôi ngã cầu thang, chắc chắn là lừa đảo."
Tần Nhược Thủy lập tức nói: "Đi xem xem sao."
"Dạ?" Trang Yến ngớ người, cậu có thể xác định đây là một cú điện thoại lừa đảo, Tần tiên sinh vẫn muốn cậu đi xem, ý Tần tiên sinh là sao?
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Trang Yến lắc đầu: "Không cần, tôi vừa mới nói chuyện với ông nội xong."
Để chắc chắn cậu có thể gọi lại cho ông ngay lập tức, hỏi thăm ông đang thế nào, nhưng kỳ lạ ở chỗ thái độ của Tần tiên sinh vô cùng kiên quyết, nhất định muốn cậu đến bệnh viện nhìn.
Hôm nay Tần tiên sinh không khỏi quá tùy hứng rồi, chẳng lẽ anh ấy không muốn gài bẫy nữa à? Dĩ nhiên Trang Yến không thể hỏi thẳng câu này, cậu chỉ hỏi: "Nếu tôi rời đi, tiên sinh phải làm sao?"
Thì ra là lưu luyến mình, tuy nhiên nhân loại toàn nói lời đường lời mật, lời này chưa chắc đã tin được, hắn hờ hững nói với Trang Yến: "Đằng sau có người theo tôi."
Trang Yến quay đầu nhìn, không thấy được ai, nhưng Tần Nhược Thủy cũng không có khả năng lừa mình vô cớ, hẳn là thật sự có những người khác bảo vệ Tần tiên sinh trong bóng tối.
Thấy Tần Nhược Thủy kiên quyết, Trang Yến không dây dưa nữa, hơn nữa cậu bỗng nhận ra, chưa chắc Tần tiên sinh đã có ý bảo cậu đi xem ông Trang, khả năng anh ấy chỉ muốn bảo mình rời đi.
Thế mà ban nãy mình còn phát thẻ người tốt lia lịa.
Dù không biết sao Tần tiên sinh phải làm vậy, nhưng Trang Yến vẫn nghe lời hắn, chỉ có điều trước khi đi cậu vẫn hỏi thêm một câu: "Tiên sinh ở một mình có sao không?"
"Không sao." Tần Nhược Thủy nói.
Trang Yến tin hắn, Tần tiên sinh lớn hơn cậu chục tuổi, thành tựu cũng là thứ mà cậu làm mấy đời cũng không đạt được, kinh nghiệm đối nhân xử thế nhất định hơn hẳn cậu, cậu hơi ngừng, đoạn nói với Tần tiên sinh: "Có chuyện ngài gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến rất nhanh."
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng khe khẽ, nhìn bóng lưng Trang Yến rời đi, động môi, cuối cùng nói ra bốn chữ: "Cậu cẩn thận một chút."
Lẽ nào mình sẽ gặp chuyện gì? Lòng Trang Yến dấy lên nghi vấn, cậu sờ sờ đầu, không hiểu lắm, liền tiếp tục đi dọc theo con đường trước mặt.
Thấy Trang Yến biến mất khỏi tầm mắt của mình, Tần Nhược Thủy cầm điện thoại, bấm số, nói với người đầu kia điện thoại: "Các cậu đi theo Trang Yến."
Người đầu kia không nhận lời ngay lập tức: "Tiên sinh, Tần quản gia dặn bọn tôi phải đi theo ngài."
"Đi theo Trang Yến, tôi không cần các cậu." Thái độ của Tần Nhược Thủy rất kiên quyết, không cho phép cãi lời.
Đám vệ sĩ âm thầm đi theo nghe Tần Nhược Thủy nói vậy, quả là không biết nói sao cho đúng, Tần Nhược Thủy không dùng được hai chân thì không cần bọn họ, chẳng lẽ vô địch quyền anh như Trang Yến lại cần bọn họ à?
Chẳng hiểu nổi mạch não của người giàu.
Tuy nhiên nếu chủ thuê đã lên tiếng, bọn họ không tiện nói gì thêm, mặc dù Tần quản gia bảo bọn họ đi theo Tần Nhược Thủy, nhưng người trả tiền cho bọn họ vẫn là bản thân Tần Nhược Thủy.
Bọn họ báo cáo với Tần quản gia một tiếng, khiến bọn họ không ngờ, chính là Tần quản gia đồng ý chỉ thị của Tần tiên sinh không chút do dự.
Ầy, chắc là có tiền rồi thì không cần đếm xỉa đến sống chết của bản thân.
Bái phục bái phục.
Nếu hai bên đã lên tiếng, vậy thì bọn họ không theo sau Tần Nhược Thủy nữa, đám vệ sĩ bám theo Trang Yến chưa được bao lâu, Tần Nhược Thủy đã bị người bắt cóc.
Ban ngày ban mặt, trời sáng choang choang, hắn cứ thế bị người ta bắt cóc, nhắc đã thấy giống truyện tiếu lâm.
Tần Nhược Thủy phối hợp hết mình với đám người này, muốn nhìn xem rốt cuộc người nhà họ Văn định làm gì, chỉ là trong quá trình bắt cóc không tránh được va chạm lên người đám bắt cóc, đây là điều mà Tần Nhược Thủy không chấp nhận được nhất.
Mà bên Trang Yến, cậu rời đi không lâu, thì phát hiện hình như mình bị người theo dõi, móc nối với câu nói cẩn thận của Tần Nhược Thủy, Trang Yến ý thức được e rằng sự việc hôm nay không đơn giãn.
Cũng không biết bọn họ đến tìm Tần Nhược Thủy, hay là tìm mình.
Bây giờ cậu có chút lo lắng cho Tần Nhược Thủy, Trang Yến phải giải quyết đám rệp phía sau nhanh chóng, cậu rẽ vào con đường bên cạnh.
Đám theo dõi sợ cậu phát hiện, một lát sau mới bám theo, kết quả lại phát hiện con đường này không còn bóng dáng Trang Yến, đám người tìm kiếm rất lâu.
"Bọn mày tìm tao à?" Giọng nói của Trang Yến đột ngột vang lên sau lưng bọn họ.
Đám người sợ hết hồn, đồng loạt quay đầu, thấy Trang Yến đang đứng đầu đường, khóe miệng câu một nụ cười, khuôn mặt tỏ vẻ chơi rất vui.
Lúc này sắc trời đã tờ mờ tối, đến giờ tan tầm, đầu đường bên kia ngựa xe như nước, người đi đường hối hả, rất hiếm người để ý đến bên này.
Dù có người nhìn sang, cảm giác tình hình không ổn, thì thấy hơn chục người đàn ông to lớn ở đây cũng không ai dám xông bừa vào, cùng lắm là báo cảnh sát, nhưng bọn họ không báo, báo cũng vô dụng.
Văn La Thần yêu cầu bọn họ đánh Trang Yến một trận, tốt nhất là đánh cho cậu thất khiếu chảy máu, mặt mày biến dạng, sau đấy giật tóc trên đầu cậu xuống.
Chuyện thế này bọn họ không chỉ mới làm một lần, có chiến lược của mình, toàn bộ đám người này đều dưới 16 tuổi, có chuyện gì bọn họ sẽ nhận tội thay, họ là vị thành niên, cùng lắm là bị cảnh sát giáo dục mấy câu, sẽ không phải chịu tội gì lớn.
Thế nên bọn họ nắm rất chắc hành động tiếp theo của mình.
Tuy nhiên Trang Yến cũng không phải lần đầu gặp chuyện này, mặc dù phe địch chiếm ưu thế số lượng, nhưng chất lượng thì hơi đáng lo ngại.
Đám côn đồ nhìn nhau một cái, như nhận được tín hiệu nào đó, tất cả nhấc chân chạy vọt về phía Trang Yến.
Đám vệ sĩ được Tần tiên sinh sai đi theo Trang Yến còn đang buôn dưa sao Tần tiên sinh lại đối tốt với cậu quản gia mới này đến vậy, bỗng có người nhận ra tiếng đánh nhau huyên náo trên con đường kia, bọn họ vội vàng cầm vũ khí xông vào, sau đấy cứ trân trân nhìn bọn côn đồ rơi rụng đầy đất, ôm vết thương kêu đau không ngừng.
Đội trưởng đội vệ sĩ gãi gãi đầu, đã bảo Tần tiên sinh để bọn họ theo Trang Yến là vô dụng mà, anh ta ho khẽ một tiếng hỏi: "Quản gia Tiểu Trang, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Trang Yến quay đầu nhìn bọn họ một cái, trước đó còn tưởng họ là đồng bọn của đám côn đồ này, sau thấy hơi quen mặt, mới nhớ ra chắc hẳn đây là vệ sĩ bên ngoài của Tần tiên sinh.
Tuy nhiên câu này còn phải hỏi à? Trang Yến đáp lời: "Đương nhiên là báo cảnh sát rồi."
"Ờ ờ." Trang Yến vừa đáp vậy, câu hỏi ban nãy của anh ta tức thì tỏ ra ngu ngốc rõ rệt.
Trang Yến bỗng nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cậu nghiêm mặt hỏi vệ sĩ: "Sao các anh lại đi theo tôi? Tần tiên sinh thì sao?"
"Chính Tần tiên sinh bảo bọn tôi đi theo cậu."
"Thế là cạnh Tần tiên sinh bây giờ không có người nào hết?"
"Ờ..." Đội trưởng vệ sĩ chậm rãi gật đầu, "Đúng là vậy."
Trang Yến lập tức nhíu mày, nói với đám vệ sĩ: "Mau đi tìm người."
Hy vọng Tần tiên sinh không xảy ra chuyện gì, cậu vừa chạy đến vườn câu cá, vừa gọi điện cho hắn, điện thoại không thông, lòng Trang Yến nóng như lửa đốt, cậu chạy đến khu vườn, nhưng được biết Tần tiên sinh cũng không ở đây.
Rốt cuộc là Tần tiên sinh đi nơi nào? Cậu gọi điện cho Tần quản gia, Tần quản gia nghe cậu kể đầu đuôi sự tình, thái độ ngược lại vô cùng bình tĩnh, còn an ủi Trang Yến: "Không sao, cháu không cần lo lắng, tiên sinh không có chuyện gì."
Trang Yến không hiểu Tần quản gia lấy tự tin từ đâu ra, nhưng cậu không thể không lo cho được, Tần tiên sinh hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương chim sa cá lặn nghiêng nước nghiêng thành, một khi xảy ra bất trắc gì, thì cũng không còn cơ hội cứu vãn.
Thật ra Trang Yến không cần phải lo lắng cho Tần Nhược Thủy, sau khi hắn bị bắt cóc, bọn chúng chuốc mê cho hắn, nhưng mấy thứ thuốc mê này không hề có tác dụng gì với hắn, chỉ là để đón chờ tình tiết tiếp theo của tấn kịch vui này, Tần Nhược Thủy đành phải nhắm nghiền hai mắt giả bộ bất tỉnh.
Lũ bắt cóc thấy Tần Nhược Thủy hôn mê, cũng nhao nhao quan sát hắn, đây là lần đầu chúng làm chuyện này, nhưng cũng từng xem phim đọc truyện, tưởng tình huống anh hùng cứu mỹ nhân là phải chuẩn bị cho các em gái nhỏ, chứ trói một ông lớn thế này là thế nào? Chẳng hiểu tên nhãi kia nghĩ gì trong đầu.
Nhìn nhìn thêm chút, bọn họ cũng nhận ra ngoại hình người đàn ông này rất đẹp.
"Ông anh này trông đẹp trai đấy."
"Đúng nhỉ, tao thấy anh ta còn đẹp trai hơn ngôi sao điện ảnh."
"Bọn mày đừng làm bậy, chủ thuê bảo đám mình, nếu chúng ta dám động vào một đầu ngón tay của người này, thì toàn bộ số tiền đã hứa đi tong hết."
Có tên hừ lạnh một tiếng, giọng nói ẩn chứa giễu cợt: "Bố thằng điên, tự bản thân nó gay, rồi lại tưởng đàn ông toàn thế giới đều gay như nó."
Có người thở dài: "Yên tâm, tao nhìn tí thôi, tao không chạm vào."
"Mày nói y như kiểu tôi chỉ cọ cọ thôi chứ không tiến vào đâu ấy nhỉ!"
Tần Nhược Thủy: "..."
Khá cáu, muốn giết người.
Cuối cùng xe van cũng ngừng lại, Tần Nhược Thủy híp mắt nhìn ra ngoài cửa xe, phía cuối con đường này có một kho hàng nhỏ, chắc hẳn lát nữa đám bắt cóc này sẽ thả hắn vào trong.
Quả nhiên, bọn chúng kéo Tần Nhược Thủy vào trong kho hàng, sau đó thả hắn lên ghế, vì biết hắn là một người què, thế nên đám bắt cóc thậm chí còn không trói hắn lại.
Trong nhà kho có một nạn nhân khác, đến khi đám bắt cóc rời đi, Tần Nhược Thủy làm bộ khoan thai tỉnh lại, Văn Vũ Thuấn mới dùng giọng điệu tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Tần tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Tần Nhược Thủy nhấc mắt nhìn cậu ta một cái, đương nhiên là đến xem kịch, các cậu dày công lên kịch bản như thế, chẳng phải là cho hắn xem à?
Văn Vũ Thuấn thấy Tần Nhược Thủy không nói lời nào, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Trang Yến kia không đi theo anh à?"
Tần Nhược Thủy vẫn không nói câu nào, cho hắn xem kẻ ngu diễn kịch thì được, chứ hắn không cần lời thoại.
Văn Vũ Thuấn bị trói hai tay, mặt mũi sưng tím, giống như vừa bị người ta đánh một trận hung tợn, nhưng các giác quan của Tần Nhược Thủy khác người thường, hắn ngửi cái đã ra mùi của đồ trang điểm.
Người nhà họ Văn này, diễn kịch chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Văn Vũ Thuấn khốn đốn lết đến bên cạnh Tần Nhược Thủy, vừa thở dốc vừa nhợt nhạt, trông như sắp chết.
Cậu ta đứng trước mặt Tần Nhược Thủy, giọng khàn khàn: "Tần tiên sinh, tôi sẽ dẫn anh trốn ra ngoài."
Ầm một tiếng, có người đá cửa, hét lớn: "Biết điều cho tao!"
Văn Vũ Thuấn hơi khựng lại, nhưng ngay sau đấy cậu ta lại cắn bờ môi trắng bệch, quay đầu nhìn cửa kho hàng, nói với Tần Nhược Thủy: "Tần tiên sinh, lát nữa nhân lúc bọn chúng ăn cơm, tôi dẫn anh chạy trốn."
Tần Nhược Thủy lạnh lùng, không hề có tự giác của một con tin chính hiệu, xem thái độ của hắn, dù da mặt Văn Vũ Thuấn có dày hơn, thì lúc này cũng sinh ra mấy phần lúng túng, hơn nữa cậu ta luôn có cảm giác Tần tiên sinh đã nhìn thấu hết thảy.
Nhưng điều này sao có thể xảy ra cho được? Kỹ thuật diễn của cậu ta không chê vào đâu được.
Sắc trời đã hoàn toàn trầm xuống, Tần Nhược Thủy quay đầu xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ nhìn về phía bầu trời đêm, vầng trăng lưỡi liềm ánh bạc treo giữa màn đêm, trút xuống ánh trăng như nước, vẩy lên ngọn cây một mảnh trắng ngần.
Không biết bây giờ Trang Yến thế nào? Hắn để đám vệ sĩ đi theo cậu, chắc hẳn sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chửi bới than đau, nghe ra hình như là đám người kia ăn đau bụng, chốc lát sau bên ngoài đã yên tĩnh lại, chắc đám người kia đã đi vệ sinh, bây giờ chính là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn.
"Tần tiên sinh, tôi cõng anh đi."
Tần Nhược Thủy hết sức lạnh lùng mà nói: "Cách xa tôi một chút."
"Tần tiên sinh, giờ là lúc nào rồi, anh vẫn nên đi với tôi đi thôi."
Thái độ Tần Nhược Thủy lạnh lùng như cũ, không hề bị tinh thần hy sinh thân mình của Văn Vũ Thuấn làm cho cảm động.
Thấy Tần Nhược Thủy không chịu lay động, Văn Vũ Thuấn biết mình phải dùng đến đòn sát thủ, cậu ta giả bộ chần chừ, đoạn dùng sức đẩy cửa kho hàng, không biết vấp phải thứ gì, đột nhiên phát ra tiếng vang to lớn, đám bắt cóc nhanh chóng từ rừng chạy lại, thấy Văn Vũ Thuấn định chạy trốn, lập tức xông vào đấm đá.
"Tần tiên sinh anh chạy mau đi, đừng để ý đến tôi." Văn Vũ Thuấn làm bộ vì Tần Nhược Thủy mà hy sinh anh dũng.
Văn Vũ Thuấn biết Tần Nhược Thủy không đi được, hắn là một người tàn tật cơ mà, cậu ta chỉ muốn cho Tần Nhược Thủy xem bộ dạng vì hắn mà mạng cũng không cần, cậu ta càng kêu càng thảm thiết, nhưng đám bắt cóc trông thì đánh người man rợ, thực tế lại không đau chút nào.
Tần Nhược Thủy chỉ cảm thấy màn kịch này rất thiểu năng, hắn đã nhìn ra, người nhà họ Văn thật lắm trò nhiều kịch.
Đám bắt cóc đánh một hồi lâu, vừa phải thể hiện sự tàn bạo, vừa phải kiểm soát lực tay chân, người nào người nấy đều mệt mỏi rã rời, mà mãi không thấy Tần Nhược Thủy lên tiếng ngăn cản, bây giờ dừng lại không đúng, tiếp tục đánh cũng không xong.
Văn Vũ Thuấn không ngờ Tần Nhược Thủy tâm địa sắt đá như vậy, không quan tâm cậu ta dù chỉ một chút nào, rốt cuộc là anh ta có trái tim hay không.
Đám bắt cóc quá mệt, không giả vờ được nữa, bọn chúng lôi Văn Vũ Thuấn "thương tích đầy mình" qua một bên, cho cậu ta tự sinh tự diệt, miệng còn lẩm bẩm lời thoại đã viết sẵn, chuyên nghiệp vô cùng.
"Hết rồi?" Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng đám bắt cóc.
Cái gì hết? Đám bắt cóc quay đầu, nhìn về hướng truyền tới âm thanh, sau đấy tất cả đều trợn lồi cặp mắt.
Tần Nhược Thủy vốn nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế giờ phút này lại đứng dậy, hắn đi về phía bọn chúng, rõ ràng chỉ có một mình, nhưng mang thêm một loại khí thế vô danh không thể kháng cự.
Tần Nhược Thủy lia mắt qua Văn Vũ Thuấn nằm dưới đất, cười lạnh một tiếng, châm chọc chứa trong tiếng cười không cần nói cũng nghe ra.
Đám bắt cóc nhất thời không biết làm sao, mẹ nó không phải Văn Vũ Thuấn bảo đây là một tên què à? Giờ là thế nào đây.
"Tần tiên sinh anh..." Trong thoáng chốc vô vàn hoang tưởng lọt vào đầu Văn Vũ Thuấn, cậu ta nghĩ nhất định là vì mình nên Tần tiên sinh mới vứt bỏ cả lớp ngụy trang thường ngày, quả nhiên anh ấy vẫn để tâm đến mình.
Nếu Tần Nhược Thủy biết được suy nghĩ của cậu ta, hiển nhiên sẽ cảm thấy cậu ta còn mặt dày hơn nhân loại thèm khát thân thể mình nào đó.
Cuối cùng đám bắt cóc cũng lấy lại tinh thần, biết vở kịch chưa diễn xong, không thể để hai vai chính trốn thoát, mặc dù người này tự dưng đi được, nhưng cũng không thể là đối thủ của mấy người to lớn như bọn họ được.
Nhưng thực tế chính là hoang đường như vậy, thân thể Tần Nhược Thủy mạnh mẽ, võ nghệ siêu phàm, hai ba phát đã đánh ngã toàn bộ đám người.
Văn Vũ Thuấn hoàn toàn ngu người, đến giờ cậu ta chưa từng nghĩ Tần Nhược Thủy lại... lại có thể bá cháy như vậy, hình như cậu ta càng thích người đàn ông này hơn, ánh mắt nhìn Tần Nhược Thủy chan chứa mê thích và muốn chiếm riêng cho mình, cậu ta tự an ủi nhất định Tần Nhược Thủy ra tay là để trả thù cho mình.
Tiếc rằng Văn Vũ Thuấn hoang tưởng quá nhiều, chỉ riêng ánh mắt của cậu ta cũng đã khiến Tần Nhược Thủy chán ghét vô cùng.
Đám bắt cóc chỉ còn lại một người cuối cùng, nắm đấm của Tần Nhược Thủy cuốn theo hơi gió lạnh như băng vung thẳng lên mặt gã, tên bắt bóc sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng nắm đấm của Tần Nhược Thủy chậm chạp không đáp xuống, ngừng giữa không trung, lỗ tai hắn hơi động, nhận ra Trang Yến sắp tìm đến nơi.
Tên bắt cóc thấy vậy không biết là sợ, hay là tự dưng IQ nhảy vọt trong tình thế nguy cấp, nhân lúc Tần Nhược Thủy chưa có động tác, lăn ngay ra đất, tư thế cực kỳ khoáng đạt.
Tần Nhược Thủy cúi đầu thấy đám bắt cóc đang rên rỉ, mà tên vừa mới ngã xuống là rên to nhất.
Tần Nhược Thủy: "..."
Chắc hẳn không tới mấy phút nữa là Trang Yến đã đến rồi, lý trí nói cho hắn bây giờ nên trực tiếp rời đi, nhưng một sự kích thích vô hình nào đó đã ngăn cản hắn.
Thế là hắn trở lại ngồi lên chiếc ghế vừa rồi, tiếp tục làm bộ thân thể không tốt lắm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến người ta khó lòng nào không sinh ra cảm giác thương xót.
Văn Vũ Thuấn nhìn hành động của Tần Nhược Thủy mà đầu nổi lên một dấu chấm hỏi to đùng, Tần tiên sinh đang làm gì? Hắn đánh bại đám bắt cóc xong sao không dẫn mình chạy trốn, sao lại trở về ngồi?