Chương : 30
Văn La Thần biết lấy được tóc trên người Trang Yến là chuyện gần như không thể nào.
Trừ khi... trừ khi có người đến phá hoại, cậu ta sẽ có thể tương kế tựu kế dối gạt vượt qua buổi kiểm tra.
Nhân vật này nhất định phải là cái kẻ không hy vọng mình ở nhà họ Văn, Văn La Thần tự có quyết định trong lòng.
Lúc ăn cơm Văn Vũ Thuấn tình cờ ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải tầm mắt đối phương, ánh mắt của Văn La Thần khiến cậu ta có chút rụt rè, cậu ta dời mắt, cười hỏi: "Sao anh La Thần lại nhìn em như vậy?"
"Không có gì, Vũ Thuấn em ăn nhiều một chút." Vừa nói, Văn La Thần vừa gắp một miếng sườn vào bát Văn Vũ Thuấn.
Văn Vũ Thuấn nhìn miếng sườn trong bát, luôn cảm giác Văn La Thần bây giờ chính là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt, nhưng trước mặt bà Văn cậu ta không dám thể hiện thái độ, lại còn phải cười cảm ơn Văn La Thần.
Bà Văn hài lòng gật đầu, mặc dù bà ta luôn nghi ngờ có thể Văn La Thần không phải con nhà họ Văn, nhưng bây giờ nhìn hai đứa trẻ hòa thuận với nhau, lòng vẫn rất vui vẻ.
Nhớ đến Trang Yến, tâm trạng bà Văn lại xuống dốc.
Đấy đúng là kẻ địch kiếp trước của bà ta, bà ta có chút hối hận, nếu năm xưa không nghe lời Lý Hiểu Đan, tìm người khác đến thay thế con mình thì đã ổn.
Nhưng bây giờ chuyện gì cũng muộn, chỉ hy vọng sau này sẽ không dính dáng gì đến Trang Yến nữa.
Do Tần tiên sinh đột ngột rút vốn, cổ phiếu nhà họ Văn đã giảm liền mấy điểm trong khoảng thời gian gần đây, ông Văn và Văn Vũ Nghiêu bận bù đầu, chuyện dẫn Văn La Thần đi làm xét nghiệm cũng cứ thế bị di dời.
Văn La Thần luôn rơi vào tình trạng căng thẳng, chỉ sợ một ngày nhà họ Văn trực tiếp kéo cậu ta đi, không cho cậu ta cơ hội chuẩn bị.
Mấy ngày này cậu ta không dám quấy rầy ông Văn, không biết làm sao, cậu ta đành phải lén lút gọi điện cho Lý Hiểu Đan khi chỉ có một mình.
Lý Hiểu Đan nghe nói Văn La Thần đi tìm Trang Yến, không chỉ không lấy được tóc, mà còn khiến ông Văn tức giận, cũng điên tiết một hồi, nhưng không có biện pháp lấy được tóc Trang Yến, việc cần kíp bây giờ là giải quyết chuyện xét nghiệm huyết thống giúp Văn La Thần.
Lý Hiểu Đan nghĩ ngợi, nếu La Thần không dám đi tìm ông Văn, vậy thì đi tìm bà Văn cũng được, bà Văn tốt tính, ông Văn lại thương vợ, nhất định sẽ nghe lời bà ta.
Nếu người nhà họ Văn biết ngọn nguồn chân tướng, hẳn sẽ xúc động thán phục bà Lý Hiểu Đan đây mới là kẻ mạnh trong cuộc sống này.
Văn La Thần nghe theo đề nghị của Lý Hiểu Đan, đi tìm bà Văn, chủ động đề xuất xét nghiệm ADN.
Bà Văn vốn đã cảm thấy có lỗi với Văn La Thần khi còn muốn làm thêm xét nghiệm, bây giờ nghe cậu ta nói vậy, áy náy trong lòng càng ngày càng lớn.
Thế nên dĩ nhiên càng thêm cậu ta muốn gì bà ta cho nấy, nghĩ lại cũng thật lạ kỳ, bà Văn vị tha với tất cả mọi người, chỉ hà khắc với một mình Trang Yến.
Dù sao nhà họ Văn gần như cũng chỉ có bà Văn một mực hoài nghi La Thần không phải con ruột, thế nên ông Văn trực tiếp giao chuyện này cho bà Văn xử lý.
Văn La Thần rất nhanh đã định xong ngày tháng đến bệnh viện với bà Văn, vì bà Văn đang có sẵn lòng áy náy với cậu ta, mà mấy ngày nay đối xử với cậu ta đặc biệt tốt, chưa kể Văn La Thần ôm một bụng mưu mô thể hiện một phen trước mặt bà ta, Văn Vũ Thuấn nhìn hai mẹ con bọn họ chung sống thân thiết mà mắt đỏ gần rỉ máu.
Đến ngày đi bệnh viện, Văn La Thần chợt có chuyện không đi được, cậu ta để hộp nhỏ lên bàn trà, rồi nói với bà Văn: "Mẹ, con để tóc trong hộp trên bàn trà, lát nữa mẹ cầm đi là được."
Bà Văn ngồi trong phòng ngủ đáp một tiếng, cũng chưa đi ra, bà ta đang trang điểm.
Sau khi Văn La Thần rời đi, Văn Vũ Thuấn bước ra khỏi phòng ngủ của mình, nhìn tóc trên bàn trà, vẻ mặt âm trầm, thái độ của bà Văn mấy ngày nay khiến cậu ta ý thức được một điều, so với con ruột nhà họ Văn, địa vị của mình ở nhà họ Văn trong tương lai chỉ có thể ngày càng tuột dốc.
Bây giờ nếu cậu ta muốn giữ vững vị trí của mình, điều duy nhất có thể làm chính là đuổi Văn La Thần ra khỏi nhà.
Mà Văn La Thần nấp sau cánh cửa thấy Văn Vũ Thuấn bứt một sợi tóc trên đầu, đánh tráo với sợi tóc bên trong chiếc hộp, cậu ta âm thầm lấy di động quay lại màn này, chỉ chờ kết quả xét nghiệm ra lò, lấy thân phận một người giúp việc sợ bị trả thù không còn việc làm mà gửi nặc danh qua mail cho ông Văn.
Bà Văn không hề biết những chuyện này, bà ta ra khỏi phòng ngủ với bộ mặt được trang điểm cẩn thận, để chiếc hộp trên bàn trà vào túi nhỏ, sau đó đến bệnh viện.
...
Trang Yến vẫn nghĩ không thông tối nọ Tần tiên sinh gọi cậu vào phòng ngủ rồi bảo cậu cởi đồ rốt cuộc là có ý gì, cũng may chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến cậu, các hạng mục huấn luyện vẫn được tiến hành đầy đủ đâu ra đấy, do trận đấu tiếp theo đã nằm ngay trước mắt, cho nên Trang Yến không sắp xếp lịch tập dày đặc, mỗi ngày Chu Phi đều nhắn tin nhắc nhở cậu những đồ không nên ăn.
Đối với trận chung kết sắp diễn ra, Trang Yến không hề kích động như người hâm mộ trên diễn đàn, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, đảm bảo cân nặng của mình không tăng không giảm, sau đó xem lịch thi đấu, rồi yên bình chờ đến giờ vàng.
Tổng cộng có tám tay đấm tiến vào vòng chung kết, nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, hẳn sẽ phải đấu ba trận, sáng một trận, chiều một trận, mà trận tranh vô địch cúp Thái Dương được sắp xếp vào ngày hôm sau.
Danh sách đấu cặp vòng đầu chung kết được công bố, Chu Phi giới thiệu đối thủ của Trang Yến cho cậu nghe, không có điểm mạnh đặc biệt, người mới có năng lực có thiên phú vốn không nhiều, mà phần lớn đều đã được phát hiện, gia nhập câu lạc bộ nào đó, trải qua những đợt huấn luyện gian khổ, rồi được câu lạc bộ đề cử là có thể trực tiếp tiến vào đấu cúp Hạng Vương.
Người dự cúp Thái Dương ngoại trừ võ sĩ không có câu lạc bộ như Trang Yến, thì đa phần những người còn lại đều không có tên trong danh sách đề cử.
Rất hiếm khi tìm được tay đấm thiên tài trăm năm khó gặp trong cúp Thái Dương, thế nên nếu không phải có Trang Yến xuất hiện, giải đấu này nhất định sẽ không đạt được độ hot như hiện giờ.
Tỷ số cược thua của Trang Yến chậm rãi giảm xuống, người hâm mộ vẫn như thường ngày, lớn tiếng hô hào trong diễn đàn, ai đặt Trang Yến người đấy là kẻ đần, ai đặt Trang Yến người đấy là cháu.
Nhưng cứ đến lúc đặt cược là quên sạch những lời này, ngón tay cứ không nghe sai bảo mà nhấn cược Trang Yến.
Bao Tử đã từng dùng thuật ngữ của giới giải trí để hình dung chuyện của Trang Yến, bảy chữ, tận cùng của anti chính là fan.
Vương Thừa Tông cảm thấy lối hình dung này vô cùng hợp lý.
Càng làm nhiều, càng thành thục, bây giờ Trang Yến đưa vé đến tay Tần Nhược Thủy tự nhiên hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Sau khi cậu rời đi, Tần Nhược Thủy nhìn tấm vé trên bàn, sâu sắc ý thức được nhân loại này quả là càng ngày càng quá trớn, cá như hắn, mỗi phút có thể kiếm được hàng trăm triệu, thế mà cậu ta cứ mời mình đi xem cậu ta đánh nhau hết lần này đến lần khác, thật là.... thật là càn quấy!
Tần quản gia tiến vào đã thấy Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm hai tấm vé trên bàn, ánh mắt vừa ghét bỏ, vừa ẩn chứa thứ cảm xúc gì đó ông không đọc ra được.
Thế vẻ mặt này của tiên sinh, rốt cuộc là muốn đi hay không muốn đi đấy nhỉ?
Tần quản gia từng cho rằng, trên thế gian này sẽ không có người nào có thể khiến tiên sinh làm chuyện hắn không muốn làm, bây giờ nhìn lại, chỉ cần Trang Yến bỏ chút công sức, là cậu ấy có thể khiến Tần tiên sinh vứt bỏ quy tắc.
Rõ ràng là mình tìm cho Tần tiên sinh một cậu quản gia, giờ thế nào mà cứ có cảm giác hoang đường như tìm nhầm bạn trai cho cậu ấy.
Quản gia vội vàng hất phăng ý tưởng khó hiểu này đi, may mà Tần tiên sinh không phải đấng toàn năng, không biết đọc suy nghĩ, chứ nếu cậu ấy mà biết tiếng nói trong đầu mình, người gánh nạn không phải ông thì cũng là Trang Yến, mà dựa theo xu hướng thích Trang Yến nhưng không chịu thừa nhận của Tần tiên sinh, người thực sự chịu khổ khả năng cũng chỉ có bộ xương già ông đây mà thôi.
Cũng không biết rốt cuộc trong lòng Tần tiên sinh đang suy nghĩ thứ gì, thích thì cứ nhích thôi, sao cứ phải bày ra bộ dạng cực kỳ khó khăn cực kỳ miễn cưỡng, may mà không phải đang yêu đương, chứ tính cách kiểu này, cô gái nào có thể chịu nổi.
Tần Nhược Thủy nhìn lão quản gia nhà mình hết lắc đầu rồi đến thở dài, cặp mắt hẹp dài khẽ nheo lại, để lộ khí thế nguy hiểm, hắn mở miệng hỏi: "Ông đang nghĩ gì?"
Dĩ nhiên Tần quản gia không thể nào nói ra suy nghĩ thật sự của mình cho Tần Nhược Thủy nghe, ông hỏi: "Mai tiên sinh sẽ đi xem Trang Yến chứ?"
Vầng trán xinh đẹp của Tần Nhược Thủy hơi nhăn lại, Tần quản gia nghĩ thầm, lại đến rồi đấy.
Đúng như dự đoán, Tần Nhược Thủy để lộ vẻ mặt chán ngán, hắn nhấc tay day day trán: "Ngày mai không có lịch trình khác à?"
Nói thật, quả thật ngày mai không có lịch trình gì Tần Nhược Thủy nhất định phải ra mặt, chắc chắn Tần Nhược Thủy biết điều này, nếu có bất kỳ sự kiện quan trọng nào, Tần quản gia sẽ phải báo cáo kĩ càng với hắn một hai ngày trước đó.
Tuy nhiên nếu tiên sinh đã hỏi vậy, Tần quản gia đột nhiên xấu bụng muốn đùa hắn chút: "Ngày mai tổng giám đốc Tiếu Xuyên Quang cử hành hôn lễ, tiên sinh có muốn tham gia không?"
Không phải bảo ngày mai không có lịch trình gì hả?
Tần Nhược Thủy nhướn mày nhìn Tần quản gia, sau đó dường như thấy được một tia cáo già trong ánh mắt Tần quản gia, hắn rũ mắt, tầm mắt như có như không quét qua hai tấm vé vào cửa trên bàn, sau đó dùng giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi nhớ đây là lần thứ hai ông ta kết hôn."
Tần quản gia gật đầu: "Đúng vậy."
"Không đi."
"Tiệc sinh nhật của ông Kim cũng cử hành vào ngày mai."
"Năm nay ông ta bao nhiêu tuổi?"
"Bảy mươi ba."
"Số này không đẹp," Tần Nhược Thủy nghiêm mặt nói, "Không đi."
Tần quản gia yên lặng nhướn mày, mấy con số này mà cũng chọc ngài không vui à?
"Còn có..."
Tần Nhược Thủy: "..."
Hắn nhấc mắt, nhìn Tần quản gia, luôn cảm thấy Tần quản gia là đang cố ý.
Tần quản gia cũng am tường đạo lý học điều hay lẽ phải, ông ưỡn ngực, mỉm cười: "Dĩ nhiên tôi đã từ chối hết những buổi tiệc này giúp tiên sinh rồi."
Tần Nhược Thủy: "..."
Hình như Tần quản gia học hư rồi, có phải học theo Trang Yến kia không?
"Ngày mai không có lịch trình nào khác à?" Hắn trầm giọng hỏi.
Tần quản gia híp mắt, cười nói: "Đúng vậy, tiên sinh."
Rốt cuộc Tần Nhược Thủy cũng không nói rõ ngày mai muốn đi dự giải đấu của Trang Yến hay không, tuy nhiên Tần quản gia đã tự hiểu trong lòng, biết nên chuẩn bị thế nào.
Ngày hôm sau khi Trang Yến đứng trên võ đài, vừa nhìn thấy Tần Nhược Thủy ngồi dưới khu khán đài, cậu liền không nhịn được cười lên, màn ảnh lớn vừa vặn xuất hiện nét mặt rạng rỡ của cậu, người hâm mộ đang nhiệt tình chửi rủa nhất thời ngây người quên cả chửi bới, bọn họ dừng lại một chút, rồi mới lần nữa ngẩng đầu, tiếp tục mắng chửi.
Bây giờ bọn họ mắng Trang Yến, một mặt là vì Trang Yến từng bán độ, làm thiệt hại rất nhiều tiền của bọn họ, mà mặt khác chính là bọn họ phải dùng tiếng chửi cảnh tỉnh Trang Yến, bán độ là không có tương lai.
Ngoại hình Trang Yến xinh đẹp, lúc cười lên đôi mắt đào hoa cũng cong cong dịu dàng, chẳng hề kém cạnh các ngôi sao trên sóng truyền hình, nếu không phải đã từng xem cậu ta thi đấu, quả thật rất khó tin rằng người như vậy lại là một tay đấm bốc.
Cậu dời mắt, nhìn đối thủ đối diện, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, vẻ mặt cũng nghiêm trang, trọng tài bước đến chính giữa hai người bọn họ, lặp lại một lần luật lệ.
Tiếng reo hò phía dưới càng ngày càng lớn, ùa lên võ đài cứ như thủy triều, trọng tài bắt đầu đếm ngược, Trang Yến nhìn đối thủ chăm chú.
Vị đối thủ này cũng ca khúc khải hoàn thẳng một đường, nếu không đương nhiên không thể tiến vào chung kết, nhưng lúc này bị Trang Yến nhìn như vậy, trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, đáy lòng đã âm ỉ luống cuống.
Tiếng chuông vang lên, Trang Yến ra tay trước hết, đối thủ trúng một đòn không kịp đề phòng, có chút hoảng hốt, chưa kịp điều chỉnh tư thế, đã bị một bộ đòn tổ hợp lao tới.
Tình trạng đối thủ càng ngày càng kém, còn Trang Yến thì hoàn toàn ngược lại, càng đánh càng hăng, người hâm mộ cũng khỏi hô nữa, biết thế cục của trận đấu này rồi, bọn họ hô nữa cũng là vô ích.
Sau khi chiến thắng nhàn nhã, Trang Yến rời khỏi sàn đấu, đi đến hậu đài, cùng Chu Phi quan sát trận đấu tiếp theo, mặc dù những tay đấm này nổi trội hơn hẳn những tay đấm khác, nhưng trong mắt Trang Yến, bọn họ để lộ sơ hở rất rõ, phản xạ không đủ nhanh, động tác chậm chạp, năng lực chịu đòn không đủ mạnh, mà những điều này đều cần huấn luyện nghiêm khắc trong thời gian dài.
Sau hai trận này, sáng nay chỉ còn một trận đấu nữa, hai võ sĩ lên đài, người xem bên dưới đã thưa thớt đi nhiều, tiếng vỗ tay lác đác làm người ta vô cùng uể oải, từ một góc độ nào đó, bọn họ vẫn hy vọng sẽ được đối chiến với Trang Yến.
Trang Yến ngẩng đầu nhìn võ sĩ trên sàn đấu, cậu sờ sờ cằm, quan sát một hồi, bỗng nhiên mở miệng hỏi Chu Phi: "Bàng Kiến kia quá hạng cân thì phải."
Chu Phi ừ một tiếng, nói với Trang Yến: "Mày nhìn cái đã ra, vậy chắc chắn là quá không ít."
Trang Yến không đáp, tiếp tục xem xét tình huống trên võ đài.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắn chắn cậu ta là đối thủ ngày mai của mày, mà cũng có thể là đối thủ chiều nay, nói chung là giải đấu nhỏ, không quá nghiêm ngặt."
Tuyển thủ hạng nặng có lớp mỡ dày hơn, khả năng chịu đòn khá hơn tuyển thủ hạng nhẹ một chút, sức lực của bọn họ cũng dồi dào, có ưu thế hơn trên võ đài.
Năm xưa Trang Yến đấu vượt cấp lên hạng nặng, nhiều tuyển thủ nặng hơn Bàng Kiến đều là bại tướng dưới tay cậu, tài năng của cậu bây giờ tiến xa hơn năm xưa một bậc, Chu Phi cũng không quá lo lắng cho Trang Yến.
Trang Yến nhìn một hồi, gật đầu một cái, đánh giá: "Đánh cũng được."
Chu Phi cũng gật đầu, trước giờ anh ta cũng không mấy ưa chuộng những tay đấm không tuân thủ luật lệ thế này, cho nên giọng điệu không thật sự thiện ý, có chút khinh thường mà nói: "Cũng chỉ tàm tạm mà thôi."
Đã có hiểu biết sơ bộ về tuyển thủ hạng cao, Trang Yến chuẩn bị rời đi, Chu Phi bỗng gọi giật cậu lại: "Đúng rồi."
"Đúng gì?"
"Cái người đưa mày đến hôm nay.... là người nào của mày đấy?"
"Là..." Trang Yến ngẫm nghĩ một hồi mối quan hệ giữa mình và Tần Nhược Thủy, trả lời Chu Phi: "Ông chủ của em."
"Anh với Vương Thừa Tông còn tưởng..."
"Tưởng?"
Tưởng là nữ đại gia bao nuôi mày, Chu Phi chép miệng, không dám nói ra, anh ta lắc đầu một cái: "Không có gì."
"Vậy em về trước."
Chu Phi dặn với theo cậu: "Thứ sáu nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có ăn linh tinh đấy."
Trang Yến nhấc tay, vẫy vẫy đáp lời Chu Phi, tỏ ý mình đã biết.
Trận đấu buổi chiều Trang Yến cũng không đụng mặt Bàng Kiến, điều này cũng có nghĩa đối thủ của cậu trong trận đấu ngày mai chính là đối phương.
Quả nhiên, tầm xế chiều poster của Trang Yến và Bàng Kiến đã được làm xong, đặt bên ngoài sân vận động, mặc dù cúp Thái Dương chỉ là giải nhỏ, nhưng trận đấu quan trọng bậc nhất thế này, bọn họ vẫn phải bỏ công bỏ sức ngoài hình thức một chút.
Từ khi bắt đầu giải đấu cúp Thái Dương cho đến giờ, hướng gió trên diễn đàn vẫn chưa từng thay đổi, chỉ cần là trận đấu có Trang Yến, toàn bộ đề mục trang đầu đều là lời mắng chửi cậu, đồng thời còn thổi phồng đối thủ của Trang Yến lên cao chót vót.
Trận chung kết người hâm mộ càng trình bày hăng say hơn, chỉ hận không thể chê bai dè bỉu Trang Yến tới từng chân tơ kẽ tóc.
Mà ông chủ lại một lần nữa sa chân giữa biển ngôn luận trên diễn đàn, những trận đấu lần trước dễ cược, bởi vì đối thủ của Trang Yến không mạnh, bọn họ tỏ vẻ kết quả trận đấy nghiêng về Trang Yến là điều dễ thấy.
Trận quyết đấu cuối cùng đối thủ là Bàng Kiến, Bàng Kiến đánh không tồi, lại còn vượt hạng cân, có sức nặng, e rằng thân thể nhỏ còm của Trang Yến không trụ nổi.
Nhân viên chỉ muốn gào một câu vào tai ông chủ, đừng nhìn diễn đàn nữa, xin bố đấy.
Nhưng rõ ràng ông chủ không nghe được tiếng lòng nhân viên, ông chủ có suy nghĩ của mình.
Ông chủ gõ nhịp trên bàn liền tù tì, lẩm bẩm: "Cậu Bàng Kiến này trông rất ghê gớm, các trận đấu trước của cậu ta tôi cũng xem rồi, đánh đấm ngon nghẻ lắm, gây chấn động vô cùng, còn Trang Yến... cũng tàm tạm."
Nhân viên rất muốn hỏi ông chủ, bố đi xem thi đấu để quên mắt ở nhà à, đánh chấn động hơn Trang Yến? Nếu chấn động của bố ý chỉ thời gian ngâm nước trên võ đài dài hơn, thế thì cậu ta đồng tình.
Nhân viên thở ra một hơi thật dài, vỗ vai ông chủ một cái, nói với anh ta sáu chữ: "Sếp à, lần thứ ba rồi."
Ông chủ quay đầu lại, mặt đầy đần độn hỏi nhân viên: "Lần thứ ba gì cơ?"
Bị người ta dắt mũi lần thứ ba, Phạm Vĩ dính đến lần ba cũng biết phản đòn, còn đầu óc sếp thế nào mà mãi không thông vậy chứ?
( diễn viên hài)
Trước khi sếp bị diễn đàn dắt mũi có thể đi xem lịch sử chiến tích của Trang Yến được không? Sếp biết năm xưa rốt cuộc cậu ta đánh đấm được đến độ nào không?
Nếu không làm sao đám gian trá kia có thể vừa chửi mắng không ngừng trên diễn đàn, vừa đặt Trang Yến thắng được cơ chứ.
Sếp ơi là sếp, cầu xin anh mở to hai mắt ra đi.
Kết quả là ông chủ mở to hai mắt, đặt Bàng Kiến thắng.
Nhân viên nhìn ông chủ trước mắt, tựa như đang nhìn một tên đầu gỗ đần hết thuốc chữa.
May là kiểu đần này trông cũng không quá là ngứa mắt.
Trừ khi... trừ khi có người đến phá hoại, cậu ta sẽ có thể tương kế tựu kế dối gạt vượt qua buổi kiểm tra.
Nhân vật này nhất định phải là cái kẻ không hy vọng mình ở nhà họ Văn, Văn La Thần tự có quyết định trong lòng.
Lúc ăn cơm Văn Vũ Thuấn tình cờ ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải tầm mắt đối phương, ánh mắt của Văn La Thần khiến cậu ta có chút rụt rè, cậu ta dời mắt, cười hỏi: "Sao anh La Thần lại nhìn em như vậy?"
"Không có gì, Vũ Thuấn em ăn nhiều một chút." Vừa nói, Văn La Thần vừa gắp một miếng sườn vào bát Văn Vũ Thuấn.
Văn Vũ Thuấn nhìn miếng sườn trong bát, luôn cảm giác Văn La Thần bây giờ chính là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt, nhưng trước mặt bà Văn cậu ta không dám thể hiện thái độ, lại còn phải cười cảm ơn Văn La Thần.
Bà Văn hài lòng gật đầu, mặc dù bà ta luôn nghi ngờ có thể Văn La Thần không phải con nhà họ Văn, nhưng bây giờ nhìn hai đứa trẻ hòa thuận với nhau, lòng vẫn rất vui vẻ.
Nhớ đến Trang Yến, tâm trạng bà Văn lại xuống dốc.
Đấy đúng là kẻ địch kiếp trước của bà ta, bà ta có chút hối hận, nếu năm xưa không nghe lời Lý Hiểu Đan, tìm người khác đến thay thế con mình thì đã ổn.
Nhưng bây giờ chuyện gì cũng muộn, chỉ hy vọng sau này sẽ không dính dáng gì đến Trang Yến nữa.
Do Tần tiên sinh đột ngột rút vốn, cổ phiếu nhà họ Văn đã giảm liền mấy điểm trong khoảng thời gian gần đây, ông Văn và Văn Vũ Nghiêu bận bù đầu, chuyện dẫn Văn La Thần đi làm xét nghiệm cũng cứ thế bị di dời.
Văn La Thần luôn rơi vào tình trạng căng thẳng, chỉ sợ một ngày nhà họ Văn trực tiếp kéo cậu ta đi, không cho cậu ta cơ hội chuẩn bị.
Mấy ngày này cậu ta không dám quấy rầy ông Văn, không biết làm sao, cậu ta đành phải lén lút gọi điện cho Lý Hiểu Đan khi chỉ có một mình.
Lý Hiểu Đan nghe nói Văn La Thần đi tìm Trang Yến, không chỉ không lấy được tóc, mà còn khiến ông Văn tức giận, cũng điên tiết một hồi, nhưng không có biện pháp lấy được tóc Trang Yến, việc cần kíp bây giờ là giải quyết chuyện xét nghiệm huyết thống giúp Văn La Thần.
Lý Hiểu Đan nghĩ ngợi, nếu La Thần không dám đi tìm ông Văn, vậy thì đi tìm bà Văn cũng được, bà Văn tốt tính, ông Văn lại thương vợ, nhất định sẽ nghe lời bà ta.
Nếu người nhà họ Văn biết ngọn nguồn chân tướng, hẳn sẽ xúc động thán phục bà Lý Hiểu Đan đây mới là kẻ mạnh trong cuộc sống này.
Văn La Thần nghe theo đề nghị của Lý Hiểu Đan, đi tìm bà Văn, chủ động đề xuất xét nghiệm ADN.
Bà Văn vốn đã cảm thấy có lỗi với Văn La Thần khi còn muốn làm thêm xét nghiệm, bây giờ nghe cậu ta nói vậy, áy náy trong lòng càng ngày càng lớn.
Thế nên dĩ nhiên càng thêm cậu ta muốn gì bà ta cho nấy, nghĩ lại cũng thật lạ kỳ, bà Văn vị tha với tất cả mọi người, chỉ hà khắc với một mình Trang Yến.
Dù sao nhà họ Văn gần như cũng chỉ có bà Văn một mực hoài nghi La Thần không phải con ruột, thế nên ông Văn trực tiếp giao chuyện này cho bà Văn xử lý.
Văn La Thần rất nhanh đã định xong ngày tháng đến bệnh viện với bà Văn, vì bà Văn đang có sẵn lòng áy náy với cậu ta, mà mấy ngày nay đối xử với cậu ta đặc biệt tốt, chưa kể Văn La Thần ôm một bụng mưu mô thể hiện một phen trước mặt bà ta, Văn Vũ Thuấn nhìn hai mẹ con bọn họ chung sống thân thiết mà mắt đỏ gần rỉ máu.
Đến ngày đi bệnh viện, Văn La Thần chợt có chuyện không đi được, cậu ta để hộp nhỏ lên bàn trà, rồi nói với bà Văn: "Mẹ, con để tóc trong hộp trên bàn trà, lát nữa mẹ cầm đi là được."
Bà Văn ngồi trong phòng ngủ đáp một tiếng, cũng chưa đi ra, bà ta đang trang điểm.
Sau khi Văn La Thần rời đi, Văn Vũ Thuấn bước ra khỏi phòng ngủ của mình, nhìn tóc trên bàn trà, vẻ mặt âm trầm, thái độ của bà Văn mấy ngày nay khiến cậu ta ý thức được một điều, so với con ruột nhà họ Văn, địa vị của mình ở nhà họ Văn trong tương lai chỉ có thể ngày càng tuột dốc.
Bây giờ nếu cậu ta muốn giữ vững vị trí của mình, điều duy nhất có thể làm chính là đuổi Văn La Thần ra khỏi nhà.
Mà Văn La Thần nấp sau cánh cửa thấy Văn Vũ Thuấn bứt một sợi tóc trên đầu, đánh tráo với sợi tóc bên trong chiếc hộp, cậu ta âm thầm lấy di động quay lại màn này, chỉ chờ kết quả xét nghiệm ra lò, lấy thân phận một người giúp việc sợ bị trả thù không còn việc làm mà gửi nặc danh qua mail cho ông Văn.
Bà Văn không hề biết những chuyện này, bà ta ra khỏi phòng ngủ với bộ mặt được trang điểm cẩn thận, để chiếc hộp trên bàn trà vào túi nhỏ, sau đó đến bệnh viện.
...
Trang Yến vẫn nghĩ không thông tối nọ Tần tiên sinh gọi cậu vào phòng ngủ rồi bảo cậu cởi đồ rốt cuộc là có ý gì, cũng may chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến cậu, các hạng mục huấn luyện vẫn được tiến hành đầy đủ đâu ra đấy, do trận đấu tiếp theo đã nằm ngay trước mắt, cho nên Trang Yến không sắp xếp lịch tập dày đặc, mỗi ngày Chu Phi đều nhắn tin nhắc nhở cậu những đồ không nên ăn.
Đối với trận chung kết sắp diễn ra, Trang Yến không hề kích động như người hâm mộ trên diễn đàn, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, đảm bảo cân nặng của mình không tăng không giảm, sau đó xem lịch thi đấu, rồi yên bình chờ đến giờ vàng.
Tổng cộng có tám tay đấm tiến vào vòng chung kết, nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, hẳn sẽ phải đấu ba trận, sáng một trận, chiều một trận, mà trận tranh vô địch cúp Thái Dương được sắp xếp vào ngày hôm sau.
Danh sách đấu cặp vòng đầu chung kết được công bố, Chu Phi giới thiệu đối thủ của Trang Yến cho cậu nghe, không có điểm mạnh đặc biệt, người mới có năng lực có thiên phú vốn không nhiều, mà phần lớn đều đã được phát hiện, gia nhập câu lạc bộ nào đó, trải qua những đợt huấn luyện gian khổ, rồi được câu lạc bộ đề cử là có thể trực tiếp tiến vào đấu cúp Hạng Vương.
Người dự cúp Thái Dương ngoại trừ võ sĩ không có câu lạc bộ như Trang Yến, thì đa phần những người còn lại đều không có tên trong danh sách đề cử.
Rất hiếm khi tìm được tay đấm thiên tài trăm năm khó gặp trong cúp Thái Dương, thế nên nếu không phải có Trang Yến xuất hiện, giải đấu này nhất định sẽ không đạt được độ hot như hiện giờ.
Tỷ số cược thua của Trang Yến chậm rãi giảm xuống, người hâm mộ vẫn như thường ngày, lớn tiếng hô hào trong diễn đàn, ai đặt Trang Yến người đấy là kẻ đần, ai đặt Trang Yến người đấy là cháu.
Nhưng cứ đến lúc đặt cược là quên sạch những lời này, ngón tay cứ không nghe sai bảo mà nhấn cược Trang Yến.
Bao Tử đã từng dùng thuật ngữ của giới giải trí để hình dung chuyện của Trang Yến, bảy chữ, tận cùng của anti chính là fan.
Vương Thừa Tông cảm thấy lối hình dung này vô cùng hợp lý.
Càng làm nhiều, càng thành thục, bây giờ Trang Yến đưa vé đến tay Tần Nhược Thủy tự nhiên hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Sau khi cậu rời đi, Tần Nhược Thủy nhìn tấm vé trên bàn, sâu sắc ý thức được nhân loại này quả là càng ngày càng quá trớn, cá như hắn, mỗi phút có thể kiếm được hàng trăm triệu, thế mà cậu ta cứ mời mình đi xem cậu ta đánh nhau hết lần này đến lần khác, thật là.... thật là càn quấy!
Tần quản gia tiến vào đã thấy Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm hai tấm vé trên bàn, ánh mắt vừa ghét bỏ, vừa ẩn chứa thứ cảm xúc gì đó ông không đọc ra được.
Thế vẻ mặt này của tiên sinh, rốt cuộc là muốn đi hay không muốn đi đấy nhỉ?
Tần quản gia từng cho rằng, trên thế gian này sẽ không có người nào có thể khiến tiên sinh làm chuyện hắn không muốn làm, bây giờ nhìn lại, chỉ cần Trang Yến bỏ chút công sức, là cậu ấy có thể khiến Tần tiên sinh vứt bỏ quy tắc.
Rõ ràng là mình tìm cho Tần tiên sinh một cậu quản gia, giờ thế nào mà cứ có cảm giác hoang đường như tìm nhầm bạn trai cho cậu ấy.
Quản gia vội vàng hất phăng ý tưởng khó hiểu này đi, may mà Tần tiên sinh không phải đấng toàn năng, không biết đọc suy nghĩ, chứ nếu cậu ấy mà biết tiếng nói trong đầu mình, người gánh nạn không phải ông thì cũng là Trang Yến, mà dựa theo xu hướng thích Trang Yến nhưng không chịu thừa nhận của Tần tiên sinh, người thực sự chịu khổ khả năng cũng chỉ có bộ xương già ông đây mà thôi.
Cũng không biết rốt cuộc trong lòng Tần tiên sinh đang suy nghĩ thứ gì, thích thì cứ nhích thôi, sao cứ phải bày ra bộ dạng cực kỳ khó khăn cực kỳ miễn cưỡng, may mà không phải đang yêu đương, chứ tính cách kiểu này, cô gái nào có thể chịu nổi.
Tần Nhược Thủy nhìn lão quản gia nhà mình hết lắc đầu rồi đến thở dài, cặp mắt hẹp dài khẽ nheo lại, để lộ khí thế nguy hiểm, hắn mở miệng hỏi: "Ông đang nghĩ gì?"
Dĩ nhiên Tần quản gia không thể nào nói ra suy nghĩ thật sự của mình cho Tần Nhược Thủy nghe, ông hỏi: "Mai tiên sinh sẽ đi xem Trang Yến chứ?"
Vầng trán xinh đẹp của Tần Nhược Thủy hơi nhăn lại, Tần quản gia nghĩ thầm, lại đến rồi đấy.
Đúng như dự đoán, Tần Nhược Thủy để lộ vẻ mặt chán ngán, hắn nhấc tay day day trán: "Ngày mai không có lịch trình khác à?"
Nói thật, quả thật ngày mai không có lịch trình gì Tần Nhược Thủy nhất định phải ra mặt, chắc chắn Tần Nhược Thủy biết điều này, nếu có bất kỳ sự kiện quan trọng nào, Tần quản gia sẽ phải báo cáo kĩ càng với hắn một hai ngày trước đó.
Tuy nhiên nếu tiên sinh đã hỏi vậy, Tần quản gia đột nhiên xấu bụng muốn đùa hắn chút: "Ngày mai tổng giám đốc Tiếu Xuyên Quang cử hành hôn lễ, tiên sinh có muốn tham gia không?"
Không phải bảo ngày mai không có lịch trình gì hả?
Tần Nhược Thủy nhướn mày nhìn Tần quản gia, sau đó dường như thấy được một tia cáo già trong ánh mắt Tần quản gia, hắn rũ mắt, tầm mắt như có như không quét qua hai tấm vé vào cửa trên bàn, sau đó dùng giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi nhớ đây là lần thứ hai ông ta kết hôn."
Tần quản gia gật đầu: "Đúng vậy."
"Không đi."
"Tiệc sinh nhật của ông Kim cũng cử hành vào ngày mai."
"Năm nay ông ta bao nhiêu tuổi?"
"Bảy mươi ba."
"Số này không đẹp," Tần Nhược Thủy nghiêm mặt nói, "Không đi."
Tần quản gia yên lặng nhướn mày, mấy con số này mà cũng chọc ngài không vui à?
"Còn có..."
Tần Nhược Thủy: "..."
Hắn nhấc mắt, nhìn Tần quản gia, luôn cảm thấy Tần quản gia là đang cố ý.
Tần quản gia cũng am tường đạo lý học điều hay lẽ phải, ông ưỡn ngực, mỉm cười: "Dĩ nhiên tôi đã từ chối hết những buổi tiệc này giúp tiên sinh rồi."
Tần Nhược Thủy: "..."
Hình như Tần quản gia học hư rồi, có phải học theo Trang Yến kia không?
"Ngày mai không có lịch trình nào khác à?" Hắn trầm giọng hỏi.
Tần quản gia híp mắt, cười nói: "Đúng vậy, tiên sinh."
Rốt cuộc Tần Nhược Thủy cũng không nói rõ ngày mai muốn đi dự giải đấu của Trang Yến hay không, tuy nhiên Tần quản gia đã tự hiểu trong lòng, biết nên chuẩn bị thế nào.
Ngày hôm sau khi Trang Yến đứng trên võ đài, vừa nhìn thấy Tần Nhược Thủy ngồi dưới khu khán đài, cậu liền không nhịn được cười lên, màn ảnh lớn vừa vặn xuất hiện nét mặt rạng rỡ của cậu, người hâm mộ đang nhiệt tình chửi rủa nhất thời ngây người quên cả chửi bới, bọn họ dừng lại một chút, rồi mới lần nữa ngẩng đầu, tiếp tục mắng chửi.
Bây giờ bọn họ mắng Trang Yến, một mặt là vì Trang Yến từng bán độ, làm thiệt hại rất nhiều tiền của bọn họ, mà mặt khác chính là bọn họ phải dùng tiếng chửi cảnh tỉnh Trang Yến, bán độ là không có tương lai.
Ngoại hình Trang Yến xinh đẹp, lúc cười lên đôi mắt đào hoa cũng cong cong dịu dàng, chẳng hề kém cạnh các ngôi sao trên sóng truyền hình, nếu không phải đã từng xem cậu ta thi đấu, quả thật rất khó tin rằng người như vậy lại là một tay đấm bốc.
Cậu dời mắt, nhìn đối thủ đối diện, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, vẻ mặt cũng nghiêm trang, trọng tài bước đến chính giữa hai người bọn họ, lặp lại một lần luật lệ.
Tiếng reo hò phía dưới càng ngày càng lớn, ùa lên võ đài cứ như thủy triều, trọng tài bắt đầu đếm ngược, Trang Yến nhìn đối thủ chăm chú.
Vị đối thủ này cũng ca khúc khải hoàn thẳng một đường, nếu không đương nhiên không thể tiến vào chung kết, nhưng lúc này bị Trang Yến nhìn như vậy, trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, đáy lòng đã âm ỉ luống cuống.
Tiếng chuông vang lên, Trang Yến ra tay trước hết, đối thủ trúng một đòn không kịp đề phòng, có chút hoảng hốt, chưa kịp điều chỉnh tư thế, đã bị một bộ đòn tổ hợp lao tới.
Tình trạng đối thủ càng ngày càng kém, còn Trang Yến thì hoàn toàn ngược lại, càng đánh càng hăng, người hâm mộ cũng khỏi hô nữa, biết thế cục của trận đấu này rồi, bọn họ hô nữa cũng là vô ích.
Sau khi chiến thắng nhàn nhã, Trang Yến rời khỏi sàn đấu, đi đến hậu đài, cùng Chu Phi quan sát trận đấu tiếp theo, mặc dù những tay đấm này nổi trội hơn hẳn những tay đấm khác, nhưng trong mắt Trang Yến, bọn họ để lộ sơ hở rất rõ, phản xạ không đủ nhanh, động tác chậm chạp, năng lực chịu đòn không đủ mạnh, mà những điều này đều cần huấn luyện nghiêm khắc trong thời gian dài.
Sau hai trận này, sáng nay chỉ còn một trận đấu nữa, hai võ sĩ lên đài, người xem bên dưới đã thưa thớt đi nhiều, tiếng vỗ tay lác đác làm người ta vô cùng uể oải, từ một góc độ nào đó, bọn họ vẫn hy vọng sẽ được đối chiến với Trang Yến.
Trang Yến ngẩng đầu nhìn võ sĩ trên sàn đấu, cậu sờ sờ cằm, quan sát một hồi, bỗng nhiên mở miệng hỏi Chu Phi: "Bàng Kiến kia quá hạng cân thì phải."
Chu Phi ừ một tiếng, nói với Trang Yến: "Mày nhìn cái đã ra, vậy chắc chắn là quá không ít."
Trang Yến không đáp, tiếp tục xem xét tình huống trên võ đài.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắn chắn cậu ta là đối thủ ngày mai của mày, mà cũng có thể là đối thủ chiều nay, nói chung là giải đấu nhỏ, không quá nghiêm ngặt."
Tuyển thủ hạng nặng có lớp mỡ dày hơn, khả năng chịu đòn khá hơn tuyển thủ hạng nhẹ một chút, sức lực của bọn họ cũng dồi dào, có ưu thế hơn trên võ đài.
Năm xưa Trang Yến đấu vượt cấp lên hạng nặng, nhiều tuyển thủ nặng hơn Bàng Kiến đều là bại tướng dưới tay cậu, tài năng của cậu bây giờ tiến xa hơn năm xưa một bậc, Chu Phi cũng không quá lo lắng cho Trang Yến.
Trang Yến nhìn một hồi, gật đầu một cái, đánh giá: "Đánh cũng được."
Chu Phi cũng gật đầu, trước giờ anh ta cũng không mấy ưa chuộng những tay đấm không tuân thủ luật lệ thế này, cho nên giọng điệu không thật sự thiện ý, có chút khinh thường mà nói: "Cũng chỉ tàm tạm mà thôi."
Đã có hiểu biết sơ bộ về tuyển thủ hạng cao, Trang Yến chuẩn bị rời đi, Chu Phi bỗng gọi giật cậu lại: "Đúng rồi."
"Đúng gì?"
"Cái người đưa mày đến hôm nay.... là người nào của mày đấy?"
"Là..." Trang Yến ngẫm nghĩ một hồi mối quan hệ giữa mình và Tần Nhược Thủy, trả lời Chu Phi: "Ông chủ của em."
"Anh với Vương Thừa Tông còn tưởng..."
"Tưởng?"
Tưởng là nữ đại gia bao nuôi mày, Chu Phi chép miệng, không dám nói ra, anh ta lắc đầu một cái: "Không có gì."
"Vậy em về trước."
Chu Phi dặn với theo cậu: "Thứ sáu nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có ăn linh tinh đấy."
Trang Yến nhấc tay, vẫy vẫy đáp lời Chu Phi, tỏ ý mình đã biết.
Trận đấu buổi chiều Trang Yến cũng không đụng mặt Bàng Kiến, điều này cũng có nghĩa đối thủ của cậu trong trận đấu ngày mai chính là đối phương.
Quả nhiên, tầm xế chiều poster của Trang Yến và Bàng Kiến đã được làm xong, đặt bên ngoài sân vận động, mặc dù cúp Thái Dương chỉ là giải nhỏ, nhưng trận đấu quan trọng bậc nhất thế này, bọn họ vẫn phải bỏ công bỏ sức ngoài hình thức một chút.
Từ khi bắt đầu giải đấu cúp Thái Dương cho đến giờ, hướng gió trên diễn đàn vẫn chưa từng thay đổi, chỉ cần là trận đấu có Trang Yến, toàn bộ đề mục trang đầu đều là lời mắng chửi cậu, đồng thời còn thổi phồng đối thủ của Trang Yến lên cao chót vót.
Trận chung kết người hâm mộ càng trình bày hăng say hơn, chỉ hận không thể chê bai dè bỉu Trang Yến tới từng chân tơ kẽ tóc.
Mà ông chủ lại một lần nữa sa chân giữa biển ngôn luận trên diễn đàn, những trận đấu lần trước dễ cược, bởi vì đối thủ của Trang Yến không mạnh, bọn họ tỏ vẻ kết quả trận đấy nghiêng về Trang Yến là điều dễ thấy.
Trận quyết đấu cuối cùng đối thủ là Bàng Kiến, Bàng Kiến đánh không tồi, lại còn vượt hạng cân, có sức nặng, e rằng thân thể nhỏ còm của Trang Yến không trụ nổi.
Nhân viên chỉ muốn gào một câu vào tai ông chủ, đừng nhìn diễn đàn nữa, xin bố đấy.
Nhưng rõ ràng ông chủ không nghe được tiếng lòng nhân viên, ông chủ có suy nghĩ của mình.
Ông chủ gõ nhịp trên bàn liền tù tì, lẩm bẩm: "Cậu Bàng Kiến này trông rất ghê gớm, các trận đấu trước của cậu ta tôi cũng xem rồi, đánh đấm ngon nghẻ lắm, gây chấn động vô cùng, còn Trang Yến... cũng tàm tạm."
Nhân viên rất muốn hỏi ông chủ, bố đi xem thi đấu để quên mắt ở nhà à, đánh chấn động hơn Trang Yến? Nếu chấn động của bố ý chỉ thời gian ngâm nước trên võ đài dài hơn, thế thì cậu ta đồng tình.
Nhân viên thở ra một hơi thật dài, vỗ vai ông chủ một cái, nói với anh ta sáu chữ: "Sếp à, lần thứ ba rồi."
Ông chủ quay đầu lại, mặt đầy đần độn hỏi nhân viên: "Lần thứ ba gì cơ?"
Bị người ta dắt mũi lần thứ ba, Phạm Vĩ dính đến lần ba cũng biết phản đòn, còn đầu óc sếp thế nào mà mãi không thông vậy chứ?
( diễn viên hài)
Trước khi sếp bị diễn đàn dắt mũi có thể đi xem lịch sử chiến tích của Trang Yến được không? Sếp biết năm xưa rốt cuộc cậu ta đánh đấm được đến độ nào không?
Nếu không làm sao đám gian trá kia có thể vừa chửi mắng không ngừng trên diễn đàn, vừa đặt Trang Yến thắng được cơ chứ.
Sếp ơi là sếp, cầu xin anh mở to hai mắt ra đi.
Kết quả là ông chủ mở to hai mắt, đặt Bàng Kiến thắng.
Nhân viên nhìn ông chủ trước mắt, tựa như đang nhìn một tên đầu gỗ đần hết thuốc chữa.
May là kiểu đần này trông cũng không quá là ngứa mắt.