Chương 49: Làm giả
Editor: Nắng - Beta: Nắng
Chương 49: Làm giả
***
Nửa đêm, khi tất cả đều đang ngủ say, ngay cả ánh trăng cũng không xuất hiện.
Tạ Linh Dụ chui từ trong chăn ra, cúi đầu nhìn cái áo sơ mi nhăn nhúm do bị anh nắm.
"Ký chủ." Tối nay hệ thống không rời đi mà ở lại canh chừng Tạ Linh Dụ, phòng ngừa anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tạ Linh Dụ thuận tay hất tóc mái ra sau, mệt mỏi nói: "Ngươi vẫn ở đây à."
"Đúng vậy." Có lẽ lúc này đã qua giờ làm việc, hệ thống cũng bớt công thức hơn, "Liên hệ giữa ngài và Sở Hiêu Tần quá chặt chẽ, cho nên lúc hắn đau đớn ngài cũng sẽ có cảm giác giống vậy."
"Ta biết." Tạ Linh Dụ trả lời, "Không đau bằng anh ấy."
"Giải trừ khế ước là được." Hệ thống đưa ra cho Tạ Linh Dụ biện pháp duy nhất có thể giải quyết việc này, "Thân thể của ngài không khoẻ như hắn, hắn chịu được nhưng ngài thì không." Cho dù chỉ là một nửa đau đớn của Sở Hiêu Trần.
"Loại bỏ thứ trong tim hắn cũng được." Tạ Linh Dụ nói.
"Không bỏ được. Thời gian càng lâu, vật kia sẽ hợp thành một với tim hắn, chỉ có người gieo nó vào mới có thể điều khiển." Hệ thống dường như cũng hơi bối rối, nó muốn nói, như vậy có nghĩa là sau này Sở Hiêu Trần sẽ không nghe lệnh của ngài nữa.
"Đầu tiên hắn sẽ biến thành con rối, sau đó sẽ biến thành ác quỷ." Hệ thống nghĩ một chút, vẫn không nói những lời đó ra.
"Thứ đó chắc là rất khó có được." Tạ Linh Dụ không kinh ngạc với những gì hệ thống nói.
"Đúng vậy, cần rất nhiều điểm." Hệ thống thành thật trả lời.
"Mục đích của ông ta là gì?" Tạ Linh Dụ lạnh lùng hỏi.
Hệ thống do dự một lát rồi định nói gì đó, lại như bị câm chỉ phát ra được vài âm thanh điện tử rè rè.
"Không thể nói?" Tạ Linh Dụ mở ba nhiệm vụ cấp A ra, "Có liên quan đến nhiệm vụ, không thể bị lộ."
"Đúng, cần ngài tự mình tìm ra." Hệ thống khôi phục quyền nói chuyện.
"Ta biết, ông ta cần trái tim." Ngón tay anh gõ nhẹ trên nhiệm vụ thứ nhất "Phạm tội hoang tưởng", "Từ đầu đến cuối ông ta chỉ muốn thứ này."
Hệ thống không nói gì, không phải là không muốn nói mà là không thể nói chuyện, nó không biết Tạ Linh Dụ đã đoán được bao nhiêu rồi.
"Tại sao ta phải làm nhiệm vụ lấy tim ra?" Ánh mắt anh lạnh lẽo, "Bởi vì chỉ mình ta có thể làm điều đó, chỉ mình ta có thể giúp ký chủ trước của ngươi đạt được mục đích cuối cùng của ông ta."
Tạ Linh Dụ ngồi tĩnh toạ nhìn lại ký ức của bản thân, sắp xếp mọi việc lớn bé thành một đường thẳng theo trình tự thời gian, muốn từ trong đó tìm ra sự kiện đặc biệt duy nhất nào đó.
Thời gian trôi qua, mãi đến khi những tia nắng tươi đẹp xuyên qua đám mây ngoài cửa sổ chiếu xuống, Tạ Linh Dụ mới thoát ra khỏi hồi ức.
Anh đứng dậy ra ngoài từ cửa sau, một mình đi qua bụi cỏ rậm rạp tới căn cứ zombie, Trần Đinh đã đứng sẵn ở cửa chờ anh.
Thấy anh đến, Trần Đinh dẫn anh đi vào trong tầng hầm ẩn.
Trong tầng hầm đèn đuốc sáng trưng, mỗi một ngóc ngách đều được chiếu sáng, không hề ẩm thấp lạnh lẽo như những tầng hầm khác.
Tô Lai và Chu Lạc đang bị trói trên ghế.
Thấy Tạ Linh Dụ tới, hai người không hẹn cùng kêu lên vài tiếng.
Mắt Chu Lạc phát sáng, hắn đơn thuần cho là Tạ Linh Dụ tới cởi trói cho hắn, hắn vẫn luôn kiên định rằng là ngày hôm qua Tạ Linh Dụ muốn chiêu mộ hắn tới căn cứ của mình làm việc, chỉ là cái tên thuộc hạ không biết tốt xấu này trói hắn lại.
Có lẽ bởi vì Tô Lai vẫn luôn có địch ý với Tạ Linh Dụ cho nên cậu ta không ngu xuẩn như Chu Lạc, cậu ta nhìn thấy sự lạnh lùng vô ngần trong mắt Tạ Linh Dụ.
"Lão đại." Trần Đinh quay sang nhìn Tạ Linh Dụ, "Chưa cho bọn họ ăn uống gì cả, lúc này hẳn là đang rất yếu."
"Ừ." Tạ Linh Dụ gật đầu.
Không để hai người ngồi trên ghế làm ra vẻ mặt kỳ lạ nào, vô số linh tuyến từ bốn phương tám hướng lao đến, xuyên qua thân thể hai người họ, đâm thật sâu vào trong linh hồn.
Thời gian cứ như bị kéo dài ra, Trần Đinh thấy rõ vẻ mặt hai người họ dần trở nên méo mó thống khổ, như là bị tua chậm rất nhiều lần.
Lòng bàn tay Tạ Linh Dụ không chế những linh tuyến đó, bắt đầu tiến hành khám xét linh hồn.
Mỗi khi linh tuyến khẽ động là linh hồn liền đau đớn như bị chém nghìn nhát dao.
Tạ Linh Dụ xem hết ký ức trong linh hồn thì phát hiện ra hai người họ đều chỉ có ký ức của một đời, trước khi Tạ Linh Dụ tới thế giới này, ký ức của hai người họ giống y như trong truyện miêu tả.
Ký chủ trước của hệ thống đã làm ra hiện tượng giả, dẫn dắt hệ thống nhìn thấy điều đó rồi viết ra《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》.
Tạ Linh Dụ khẳng định.
Kết thúc khám xét linh hồn, linh tuyến tản ra, hai người ngồi trên ghế liền như con rối mất kiểm soát ngã xuống đất, cơ thể run rẩy kịch liệt.
"Bọn họ?" Trần Đinh cẩn thận quan sát, thấy bọn họ không có vết thương trên người nhưng lại run rẩy như gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.
"Mặc kệ bọn họ." Tạ Linh Dụ nói, có hai sợi linh tuyến biến thành một con nhộng mập mạp xé rách linh hồn hai người đi rồi chui vào.
Trần Đinh cảm thấy mình hình như vừa trông thấy một con nhộng mập, nhưng chớp mắt một cái thì chỉ còn thấy hai người đang run rẩy kịch liệt kia thôi.
"Hình như tôi vừa thấy ảo giác." Trần Đinh lầm bầm.
"Không phải ảo giác." Tạ Linh Dụ khoanh tay, "Là một pháp thuật nhỏ."
"Pháp thuật gì cơ?" Trần Đinh không hiểu.
"Không có gì, chỉ là lặp đi lặp lại chuyện họ ghét nhất mà thôi." Tạ Linh Dụ nhàn nhạt nói.
Trần Đinh hơi tò mò.
"Muốn biết không?" Lúc này tính tình của Tạ Linh Dụ lại tốt lạ kỳ.
"Muốn." Trần Đinh gật gật đầu.
Tạ Linh Dụ nói được, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy cảnh tượng mà Tô Lai và Chu Lạc đang trải qua.
Cái đầu tiên hẳn là của Tô Lai, cảnh tượng rất đơn giản, cậu ta trầm mê hư vinh, cậu ta thích được mọi người sùng bái, si mê ánh mắt của cậu ta, cho nên ở đây cậu ta bị tất cả mọi người làm ngơ, bị mọi người coi là phông nền, liên tục bị vạch trần lời nói dối. Ngay cả Chu Lạc, người mà cậu ta vốn rất chướng mắt trong lòng cũng xem cậu ta như là không khí, nhìn cũng lười nhìn.
Trần Đinh thấy Tô Lai lần thứ ba muốn dùng nhan sắc cùng thân thể quyến rũ Chu Lạc những không được thì chuyển hướng nhìn sang phía Chu Lạc.
Cảnh tượng của Chu Lạc đơn giản hơn nhiều Tô Lai, hắn rất thích bắt nạt những người nhỏ yếu hơn hắn, bất luận nam nữ, cho nên ở đây hắn bị bắt nạt không ngừng, không có kết thúc.
Tạ Linh Dụ thu lại linh lực giúp Trần Đinh nhìn thấy hình ảnh, hắn lại hỏi anh: "Bọn họ sẽ luôn nhìn thấy điều đó hả?"
"Nhắm mắt sẽ thấy." Tạ Linh Dụ xoay người, "Nhưng nếu bọn họ thay đổi suy nghĩ và hành động, những thứ đó sẽ từ từ biến mất."
"Nếu bọn họ móc hai mắt mình xuống thì sao?" Trần Đinh tiếp tục hỏi vấn đề có vẻ như là sơ hở này.
"Vậy thì không còn khoảng thời gian mở mắt để thở dốc nữa." Tạ Linh Dụ nói.
Trần Đinh thấy Tạ Linh Dụ định đi ra ngoài, hỏi anh: "Ngài đi đâu vậy?"
"Đi lấy đồ."
Trên đường tới căn cứ Cảnh Lai, hệ thống không nhịn được hỏi: "Ký chủ, ngài định đến căn cứ Cảnh Lai lấy đồ hả? Sao không cho Trần Đinh đi cùng?"
Hệ thống cho rằng Tạ Linh Dụ đi một mình rất là tiêu hao thể lực.
"Ta sợ hắn chết." Tạ Linh Dụ trả lời.
Nếu hệ thống luôn ở đây thì sẽ biết đây là lần thứ hai Tạ Linh Dụ nói những lời này.
"Ngài muốn đi lấy cái gì?"
"Thuốc nước có thể chữa khỏi virus zombie, lúc nãy khi ta tra xét linh hồn, ta có thấy hệ thống vạn người mê của Tô Lai, hệ thống đó cung cấp cho Tô Lai thuốc chữa virus." Tạ Linh Dụ giải thích, "Chẳng qua là tác dụng của thuốc nước đấy có hạn, cần thời gian. Nhưng mà ta nghĩ cộng thêm cánh của hoa hướng dương nữa là vừa đủ dùng."
233 nghe Tạ Linh Dụ cẩn thận giải thích thì tự dưng lại thấy buồn trong lòng, sao nó cứ cảm thấy như đây là để lời trăn trối vậy, cứ như anh hùng cứu cả thế giới trong truyện, trước khi chết cũng là giọng điệu ê chề coi thường cái chết như vậy.
Tuy là Tạ Linh Dụ chỉ hơi mệt trong người nhưng nơi trái tim thi thoảng lại nhói đau khiến anh cảm thấy nặng nề.
Nỗi buồn không thể giải thích của 233 khiến Tạ Linh Dụ bối rối.
Buồn thương hồi lâu 233 mới nhận ra chuyện gì đó, gằn từng chữ một hỏi: "Tô Lai cũng có hệ thống?"
"Đúng vậy." Tạ Linh Dụ không hề ngạc nhiên.
"Tôi muốn quay về gặp cái hệ thống đấy." 233 sốt ruột.
"Ngươi không gặp được đâu." Tạ Linh Dụ cố ý ngừng một chút, "Bởi vì Tô Lai không hoàn thành nhiệm vụ nên cái hệ thống kia tách ra rồi."
233 lập tức kêu to: "Sao cơ!"
"Rè rè...." 233 lại bị cấm nói chuyện.
Tạ Linh Dụ không để ý việc này, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Anh ẩn thân đi vào căn cứ Cảnh Lai, nơi này vẫn đông người như lúc trước, chỉ là bầu không khí nghiêm túc hơn nhiều, không còn cảnh sinh hoạt náo nhiệt như xưa.
Tạ Linh Dụ dựa theo ký ức của Tô Lai tìm thấy một căn nhà gỗ trên một ngọn núi nhỏ bên rìa căn cứ, vườn hoa trong căn nhà có chôn một hộp thuốc nước chưa được dùng.
Căn nhà này có lẽ không có ai sinh sống, trong vườn um tùm hoa cỏ. Theo ký ức của Tô Lai thì nơi này lúc đầu là nơi mà cậu ta và Chu Lạc lén lút vui vẻ với nhau, nhưng sau đó vì Ôn Cảnh Diệu luôn ra ngoài làm nhiệm vụ rất lâu không quay về, cậu ta cũng dần yên tâm quay về biệt thự cùng Chu Lạc.
Tạ Linh Dụ tìm trong vườn hoa um tùm cỏ lá một hồi cuối cùng cũng tìm được dấu vết của chiếc hộp kia.
Linh tuyến quay vòng, dễ dàng đào chiếc hộp ra, bên trong có 30 bình thủy tinh trong suốt được sắp xếp chỉnh tề, trong bình đều là thuốc nước chữa virus.
Tạ Linh Dụ ôm hộp định rời đi, lại cảm nhận được sự rung động rất nhỏ ở dưới chân.
Anh ghé sát lại mặt đất, nghe thấy tiếng gào rống không rõ ràng.
Có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Tạ Linh Dụ lập tức ngồi xổm xuống, bụi hoa cỏ rậm rạp vừa hay che người anh lại.
Anh thả một sợi linh tuyến ra bám vào tóc người nọ.
Người đó đi qua hang động tối om quanh co khúc khuỷu tới một mật thất cực rộng.
Trong mật thất có hơi thở cực kỳ quen thuộc thu hút linh tuyến của Tạ Linh Dụ.
Hơi thở kia hẳn là đang đau đớn vô cùng, bởi vì trái tim của Tạ Linh Dụ đang nhói đau.
Chương 49: Làm giả
***
Nửa đêm, khi tất cả đều đang ngủ say, ngay cả ánh trăng cũng không xuất hiện.
Tạ Linh Dụ chui từ trong chăn ra, cúi đầu nhìn cái áo sơ mi nhăn nhúm do bị anh nắm.
"Ký chủ." Tối nay hệ thống không rời đi mà ở lại canh chừng Tạ Linh Dụ, phòng ngừa anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tạ Linh Dụ thuận tay hất tóc mái ra sau, mệt mỏi nói: "Ngươi vẫn ở đây à."
"Đúng vậy." Có lẽ lúc này đã qua giờ làm việc, hệ thống cũng bớt công thức hơn, "Liên hệ giữa ngài và Sở Hiêu Tần quá chặt chẽ, cho nên lúc hắn đau đớn ngài cũng sẽ có cảm giác giống vậy."
"Ta biết." Tạ Linh Dụ trả lời, "Không đau bằng anh ấy."
"Giải trừ khế ước là được." Hệ thống đưa ra cho Tạ Linh Dụ biện pháp duy nhất có thể giải quyết việc này, "Thân thể của ngài không khoẻ như hắn, hắn chịu được nhưng ngài thì không." Cho dù chỉ là một nửa đau đớn của Sở Hiêu Trần.
"Loại bỏ thứ trong tim hắn cũng được." Tạ Linh Dụ nói.
"Không bỏ được. Thời gian càng lâu, vật kia sẽ hợp thành một với tim hắn, chỉ có người gieo nó vào mới có thể điều khiển." Hệ thống dường như cũng hơi bối rối, nó muốn nói, như vậy có nghĩa là sau này Sở Hiêu Trần sẽ không nghe lệnh của ngài nữa.
"Đầu tiên hắn sẽ biến thành con rối, sau đó sẽ biến thành ác quỷ." Hệ thống nghĩ một chút, vẫn không nói những lời đó ra.
"Thứ đó chắc là rất khó có được." Tạ Linh Dụ không kinh ngạc với những gì hệ thống nói.
"Đúng vậy, cần rất nhiều điểm." Hệ thống thành thật trả lời.
"Mục đích của ông ta là gì?" Tạ Linh Dụ lạnh lùng hỏi.
Hệ thống do dự một lát rồi định nói gì đó, lại như bị câm chỉ phát ra được vài âm thanh điện tử rè rè.
"Không thể nói?" Tạ Linh Dụ mở ba nhiệm vụ cấp A ra, "Có liên quan đến nhiệm vụ, không thể bị lộ."
"Đúng, cần ngài tự mình tìm ra." Hệ thống khôi phục quyền nói chuyện.
"Ta biết, ông ta cần trái tim." Ngón tay anh gõ nhẹ trên nhiệm vụ thứ nhất "Phạm tội hoang tưởng", "Từ đầu đến cuối ông ta chỉ muốn thứ này."
Hệ thống không nói gì, không phải là không muốn nói mà là không thể nói chuyện, nó không biết Tạ Linh Dụ đã đoán được bao nhiêu rồi.
"Tại sao ta phải làm nhiệm vụ lấy tim ra?" Ánh mắt anh lạnh lẽo, "Bởi vì chỉ mình ta có thể làm điều đó, chỉ mình ta có thể giúp ký chủ trước của ngươi đạt được mục đích cuối cùng của ông ta."
Tạ Linh Dụ ngồi tĩnh toạ nhìn lại ký ức của bản thân, sắp xếp mọi việc lớn bé thành một đường thẳng theo trình tự thời gian, muốn từ trong đó tìm ra sự kiện đặc biệt duy nhất nào đó.
Thời gian trôi qua, mãi đến khi những tia nắng tươi đẹp xuyên qua đám mây ngoài cửa sổ chiếu xuống, Tạ Linh Dụ mới thoát ra khỏi hồi ức.
Anh đứng dậy ra ngoài từ cửa sau, một mình đi qua bụi cỏ rậm rạp tới căn cứ zombie, Trần Đinh đã đứng sẵn ở cửa chờ anh.
Thấy anh đến, Trần Đinh dẫn anh đi vào trong tầng hầm ẩn.
Trong tầng hầm đèn đuốc sáng trưng, mỗi một ngóc ngách đều được chiếu sáng, không hề ẩm thấp lạnh lẽo như những tầng hầm khác.
Tô Lai và Chu Lạc đang bị trói trên ghế.
Thấy Tạ Linh Dụ tới, hai người không hẹn cùng kêu lên vài tiếng.
Mắt Chu Lạc phát sáng, hắn đơn thuần cho là Tạ Linh Dụ tới cởi trói cho hắn, hắn vẫn luôn kiên định rằng là ngày hôm qua Tạ Linh Dụ muốn chiêu mộ hắn tới căn cứ của mình làm việc, chỉ là cái tên thuộc hạ không biết tốt xấu này trói hắn lại.
Có lẽ bởi vì Tô Lai vẫn luôn có địch ý với Tạ Linh Dụ cho nên cậu ta không ngu xuẩn như Chu Lạc, cậu ta nhìn thấy sự lạnh lùng vô ngần trong mắt Tạ Linh Dụ.
"Lão đại." Trần Đinh quay sang nhìn Tạ Linh Dụ, "Chưa cho bọn họ ăn uống gì cả, lúc này hẳn là đang rất yếu."
"Ừ." Tạ Linh Dụ gật đầu.
Không để hai người ngồi trên ghế làm ra vẻ mặt kỳ lạ nào, vô số linh tuyến từ bốn phương tám hướng lao đến, xuyên qua thân thể hai người họ, đâm thật sâu vào trong linh hồn.
Thời gian cứ như bị kéo dài ra, Trần Đinh thấy rõ vẻ mặt hai người họ dần trở nên méo mó thống khổ, như là bị tua chậm rất nhiều lần.
Lòng bàn tay Tạ Linh Dụ không chế những linh tuyến đó, bắt đầu tiến hành khám xét linh hồn.
Mỗi khi linh tuyến khẽ động là linh hồn liền đau đớn như bị chém nghìn nhát dao.
Tạ Linh Dụ xem hết ký ức trong linh hồn thì phát hiện ra hai người họ đều chỉ có ký ức của một đời, trước khi Tạ Linh Dụ tới thế giới này, ký ức của hai người họ giống y như trong truyện miêu tả.
Ký chủ trước của hệ thống đã làm ra hiện tượng giả, dẫn dắt hệ thống nhìn thấy điều đó rồi viết ra《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》.
Tạ Linh Dụ khẳng định.
Kết thúc khám xét linh hồn, linh tuyến tản ra, hai người ngồi trên ghế liền như con rối mất kiểm soát ngã xuống đất, cơ thể run rẩy kịch liệt.
"Bọn họ?" Trần Đinh cẩn thận quan sát, thấy bọn họ không có vết thương trên người nhưng lại run rẩy như gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.
"Mặc kệ bọn họ." Tạ Linh Dụ nói, có hai sợi linh tuyến biến thành một con nhộng mập mạp xé rách linh hồn hai người đi rồi chui vào.
Trần Đinh cảm thấy mình hình như vừa trông thấy một con nhộng mập, nhưng chớp mắt một cái thì chỉ còn thấy hai người đang run rẩy kịch liệt kia thôi.
"Hình như tôi vừa thấy ảo giác." Trần Đinh lầm bầm.
"Không phải ảo giác." Tạ Linh Dụ khoanh tay, "Là một pháp thuật nhỏ."
"Pháp thuật gì cơ?" Trần Đinh không hiểu.
"Không có gì, chỉ là lặp đi lặp lại chuyện họ ghét nhất mà thôi." Tạ Linh Dụ nhàn nhạt nói.
Trần Đinh hơi tò mò.
"Muốn biết không?" Lúc này tính tình của Tạ Linh Dụ lại tốt lạ kỳ.
"Muốn." Trần Đinh gật gật đầu.
Tạ Linh Dụ nói được, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy cảnh tượng mà Tô Lai và Chu Lạc đang trải qua.
Cái đầu tiên hẳn là của Tô Lai, cảnh tượng rất đơn giản, cậu ta trầm mê hư vinh, cậu ta thích được mọi người sùng bái, si mê ánh mắt của cậu ta, cho nên ở đây cậu ta bị tất cả mọi người làm ngơ, bị mọi người coi là phông nền, liên tục bị vạch trần lời nói dối. Ngay cả Chu Lạc, người mà cậu ta vốn rất chướng mắt trong lòng cũng xem cậu ta như là không khí, nhìn cũng lười nhìn.
Trần Đinh thấy Tô Lai lần thứ ba muốn dùng nhan sắc cùng thân thể quyến rũ Chu Lạc những không được thì chuyển hướng nhìn sang phía Chu Lạc.
Cảnh tượng của Chu Lạc đơn giản hơn nhiều Tô Lai, hắn rất thích bắt nạt những người nhỏ yếu hơn hắn, bất luận nam nữ, cho nên ở đây hắn bị bắt nạt không ngừng, không có kết thúc.
Tạ Linh Dụ thu lại linh lực giúp Trần Đinh nhìn thấy hình ảnh, hắn lại hỏi anh: "Bọn họ sẽ luôn nhìn thấy điều đó hả?"
"Nhắm mắt sẽ thấy." Tạ Linh Dụ xoay người, "Nhưng nếu bọn họ thay đổi suy nghĩ và hành động, những thứ đó sẽ từ từ biến mất."
"Nếu bọn họ móc hai mắt mình xuống thì sao?" Trần Đinh tiếp tục hỏi vấn đề có vẻ như là sơ hở này.
"Vậy thì không còn khoảng thời gian mở mắt để thở dốc nữa." Tạ Linh Dụ nói.
Trần Đinh thấy Tạ Linh Dụ định đi ra ngoài, hỏi anh: "Ngài đi đâu vậy?"
"Đi lấy đồ."
Trên đường tới căn cứ Cảnh Lai, hệ thống không nhịn được hỏi: "Ký chủ, ngài định đến căn cứ Cảnh Lai lấy đồ hả? Sao không cho Trần Đinh đi cùng?"
Hệ thống cho rằng Tạ Linh Dụ đi một mình rất là tiêu hao thể lực.
"Ta sợ hắn chết." Tạ Linh Dụ trả lời.
Nếu hệ thống luôn ở đây thì sẽ biết đây là lần thứ hai Tạ Linh Dụ nói những lời này.
"Ngài muốn đi lấy cái gì?"
"Thuốc nước có thể chữa khỏi virus zombie, lúc nãy khi ta tra xét linh hồn, ta có thấy hệ thống vạn người mê của Tô Lai, hệ thống đó cung cấp cho Tô Lai thuốc chữa virus." Tạ Linh Dụ giải thích, "Chẳng qua là tác dụng của thuốc nước đấy có hạn, cần thời gian. Nhưng mà ta nghĩ cộng thêm cánh của hoa hướng dương nữa là vừa đủ dùng."
233 nghe Tạ Linh Dụ cẩn thận giải thích thì tự dưng lại thấy buồn trong lòng, sao nó cứ cảm thấy như đây là để lời trăn trối vậy, cứ như anh hùng cứu cả thế giới trong truyện, trước khi chết cũng là giọng điệu ê chề coi thường cái chết như vậy.
Tuy là Tạ Linh Dụ chỉ hơi mệt trong người nhưng nơi trái tim thi thoảng lại nhói đau khiến anh cảm thấy nặng nề.
Nỗi buồn không thể giải thích của 233 khiến Tạ Linh Dụ bối rối.
Buồn thương hồi lâu 233 mới nhận ra chuyện gì đó, gằn từng chữ một hỏi: "Tô Lai cũng có hệ thống?"
"Đúng vậy." Tạ Linh Dụ không hề ngạc nhiên.
"Tôi muốn quay về gặp cái hệ thống đấy." 233 sốt ruột.
"Ngươi không gặp được đâu." Tạ Linh Dụ cố ý ngừng một chút, "Bởi vì Tô Lai không hoàn thành nhiệm vụ nên cái hệ thống kia tách ra rồi."
233 lập tức kêu to: "Sao cơ!"
"Rè rè...." 233 lại bị cấm nói chuyện.
Tạ Linh Dụ không để ý việc này, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Anh ẩn thân đi vào căn cứ Cảnh Lai, nơi này vẫn đông người như lúc trước, chỉ là bầu không khí nghiêm túc hơn nhiều, không còn cảnh sinh hoạt náo nhiệt như xưa.
Tạ Linh Dụ dựa theo ký ức của Tô Lai tìm thấy một căn nhà gỗ trên một ngọn núi nhỏ bên rìa căn cứ, vườn hoa trong căn nhà có chôn một hộp thuốc nước chưa được dùng.
Căn nhà này có lẽ không có ai sinh sống, trong vườn um tùm hoa cỏ. Theo ký ức của Tô Lai thì nơi này lúc đầu là nơi mà cậu ta và Chu Lạc lén lút vui vẻ với nhau, nhưng sau đó vì Ôn Cảnh Diệu luôn ra ngoài làm nhiệm vụ rất lâu không quay về, cậu ta cũng dần yên tâm quay về biệt thự cùng Chu Lạc.
Tạ Linh Dụ tìm trong vườn hoa um tùm cỏ lá một hồi cuối cùng cũng tìm được dấu vết của chiếc hộp kia.
Linh tuyến quay vòng, dễ dàng đào chiếc hộp ra, bên trong có 30 bình thủy tinh trong suốt được sắp xếp chỉnh tề, trong bình đều là thuốc nước chữa virus.
Tạ Linh Dụ ôm hộp định rời đi, lại cảm nhận được sự rung động rất nhỏ ở dưới chân.
Anh ghé sát lại mặt đất, nghe thấy tiếng gào rống không rõ ràng.
Có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Tạ Linh Dụ lập tức ngồi xổm xuống, bụi hoa cỏ rậm rạp vừa hay che người anh lại.
Anh thả một sợi linh tuyến ra bám vào tóc người nọ.
Người đó đi qua hang động tối om quanh co khúc khuỷu tới một mật thất cực rộng.
Trong mật thất có hơi thở cực kỳ quen thuộc thu hút linh tuyến của Tạ Linh Dụ.
Hơi thở kia hẳn là đang đau đớn vô cùng, bởi vì trái tim của Tạ Linh Dụ đang nhói đau.