Chương 20: "Trừng phạt"
Editor: Hoa - Beta: Nắng
Chương 20: "Trừng phạt"
***
Tạ Linh Dụ về phòng, tìm một tờ giấy trắng, vẽ một cái bản đồ đơn giản lên, sau đó dùng bút khoanh tròn phạm vi căn cứ trong cảm nhận của anh.
Anh khoanh tròn trấn nhỏ và rừng rậm lại, nói với Sở Hiêu Trần: "Chúng ta cần vật tư."
"Sẽ có, chúng ta đi cướp về." Sở Hiêu Trần không cảm thấy đây là vấn đề lớn.
Tạ Linh Dụ gõ một cái lên đầu Sở Hiêu Trần, dạy dỗ nói: "Đi tìm trước, tìm không thấy thì lại nghĩ cách."
"Ta muốn căn cứ có 3000 người." Tạ Linh Dụ tiếp tục lẩm bẩm nói ra yêu cầu của anh.
"Cái này cũng rất đơn giản." Bây giờ cũng có thể, chỉ cần em không chê bọn họ là zombie, Sở Hiêu Trần bổ sung trong lòng.
Tạ Linh Dụ tiếp tục nói: "Ta sẽ ra điều kiện cho người muốn gia nhập căn cứ."
"Điều kiện gì?"
Tạ Linh Dụ gõ gõ đầu bút lên cằm, ranh mãnh nhìn Sở Hiêu Trần: "Không nói cho ngươi."
Sở Hiêu Trần nhìn khuôn mặt nhỏ sáng sủa của Tạ Linh Dụ, tròng lòng có chút ngứa*, lại có chút không vui.
(*: mọi người cứ hiểu là cảm giác như bị ai đó cào nhẹ vào tim ý.)
Tạ Linh Dụ lấy bút trên tay Tạ Linh Dụ xuống, đè nhẹ vai của anh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi muốn biết."
Tạ Linh Dụ nhìn thẳng hắn, nhướng mày, lắc đầu với hắn.
Trái tim của Sở Hiêu Trần lại càng ngứa ngáy, lúc này Tạ Linh Dụ mang theo không khí sôi động, sức sống mạnh mẽ, khiến cho tim hắn không ngừng đập nhanh, thân thể cũng nóng rực lên.
Một zombie sao lại nóng như vậy chứ.
Hắn nóng lòng muốn giảm bớt cái nóng này, vì thế quỳ một chân xuống, ôm lấy eo Tạ Linh Dụ, đặt đầu lên đó, cách một lớp quần áo dán vào người Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ vốn đang ngồi trên ghế, suy nghĩ xem anh nên xây dựng căn cứ như thế nào, nên kiếm điểm như thế nào, đột nhiên bị Sở Hiêu Trần ôm lấy, suy nghĩ toàn bộ tiêu tan mất.
Bản thân quá đắm chìm trong việc xây dựng căn cứ, cho nên quên bồi Sơ Sơ sao? Hay là... Sơ Sơ vẫn còn nhớ chuyện ban sáng.
Tạ Linh Dụ có chút chột dạ, trước đó đã đáp ứng với Sơ Sơ sẽ luôn ở bên cạnh hắn, kết quả bản thân vẫn sẽ phải rời đi, anh thật là một chủ nhân không đủ tiêu chuẩn.
Từ giờ trở đi, mình phải đem tất cả mọi thứ của Sơ Sơ an bài tốt, cho dù anh không ở đây, anh cũng muốn tiểu zombie có được sự chăm sóc tốt nhất, Tạ Linh Dụ yên lặng hạ quyết tâm.
Trên eo truyền đến cảm xúc ướt át, Tạ Linh Dụ phát hiện tiểu zombie của mình trong lúc anh đang trầm tư trộm vén áo ngủ của anh lên, lúc này đang thân mật dính vào liếm láp.
Cảm giác cực kỳ thân mật khiến cho eo của Tạ Linh Dụ trong nháy mắt đã tê rần lên, anh dùng sức đẩy đầu Sở Hiêu Trần ra, đẩy ngã hắn trên mặt đất.
Tiểu zombie sau khi bị đẩy ngã trên mặt đất không có đứng lên luôn, mà ủy ủy khuất khuất nhìn anh.
Tạ Linh Dụ càng chột dạ, sao mình lại... sao mình lại đẩy ngã Sơ Sơ? Một người chủ nhân sao lại có thể như thế?
Anh nhớ lại những video về mèo mình đã xem trên mạng, những con mèo đó đều liếm loạn khắp nơi, Sơ Sơ muốn liếm chủ nhân một chút cũng là rất bình thường...
Nhưng cảm xúc tại eo còn quá rõ ràng, khiến Tạ Linh Dụ khó có thể bỏ qua.
Chỉ là... trên người anh eo là nơi mẫn cảm nhất.
Tạ Linh Dụ hơi oán giận bản thân, cái này tương đương với một nhược điểm, khiến anh không có cách nào trở thành chủ nhân hoàn mỹ không khuyết điểm trong mắt tiểu zombie.
Ánh mắt ủy khuất của tiểu zombie càng ngày càng mãnh liệt, làm cho Tạ Linh Dụ không thể bỏ qua, anh theo bản năng trốn tránh tầm mắt của Sở Hiêu Trần, duỗi cánh tay trắng nõn ra, muốn kéo hắn đứng dậy.
Sở Hiêu Trần nhìn cánh tay trước mặt này, không có giống như lúc trước thuận theo cầm lấy, mà giống như bộc phát tính tình trẻ con lạnh lùng hừ một tiếng, có vẻ như đang chỉ trích chủ nhân khi dễ thú cưng.
Chỉ là trong ánh mắt của hắn hoàn toàn không phải là sự ấu trĩ.
Nếu lúc này Tạ Linh Dụ nhìn sang ánh mắt của Sở Hiêu Trần, sẽ phát hiện dục vọng chiếm hữu và dục vọng xâm chiếm hiện lên trong đó, còn có một loại gió bão âm trầm không rõ ràng, tuyệt đối không phải ánh mắt mà tiểu zombie của anh sẽ có.
Nghe thấy tiếng hừ bất mãn của Sở Hiêu Trần, trong lòng Tạ Linh Dụ lại có thêm một cảm giác áy náy, anh nhìn cánh tay của Sở Hiêu Trần, hơi khom người mình xuống, chủ động nắm lấy tay của Sở Hiêu Trần.
Tiểu zombie của mình tốt như vậy, nhất định sẽ không quá tức giận với mình, Tạ Linh Dụ nghĩ, hắn nhất định sẽ nắm lấy tay của mình.
Như Tạ Linh Dụ dự đoán, lần này quả nhiên Sở Hiêu Trần nắm lấy tay anh, chỉ là không phải mượn lực đứng dậy, mà là thuận thế nắm tay Tạ Linh Dụ kéo anh ngã xuống đất.
Hắn đã cải tạo căn phòng bên ngoài biến thành một cái phòng khách cực lớn, nơi này được hắn trải một lớp thảm nhung dày, trong phòng khách còn để một chiếc giương toàn thân rất lớn, Sở Hiêu Trần tạm đặt mặt gương xuống.
Tạ Linh Dụ nhất thời không để ý, bị tiểu zombie kéo ngã, anh nhắm mắt lại theo bản năng, chuẩn bị đập mạnh xuống mặt sàn.
Lúc thân thể anh ngã xuống thảm, có một bàn tay to lớn đỡ lấy đầu của anh.
Anh mở to mắt, nhìn tiểu zombie cách mình rất gần, tiểu zombie hiển nhiên còn chưa hết tức giận, tay còn lại chống bên cạnh đầu anh, đầu của tiểu zombie vừa vặn che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu, khiến Tạ Linh Dụ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác.
Sở Hiêu Trần vây Tạ Linh Dụ trong không gian nho nhỏ dưới thân, cảm giác thoả mãn trong lòng hắn tăng lên.
Tiểu zombie chậm chạp không động, trong lòng Tạ Linh Dụ tràn ngập sự nguy hiểm bí ẩn.
"Sơ Sơ." Tạ Linh Dụ muốn đẩy bả vai của Sở Hiêu Trần ra.
Tay của anh vừa chạm vào bả vai của Sở Hiêu Trần, thì phát hiện Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng đặt đầu anh xuống thảm lông, rút bàn tay đang đỡ lấy đầu anh ra.
Sau đó... cái này này... bắt lấy hai cổ tay của anh.
Cổ tay bị giữ, chút chột dạ của Tạ Linh Dụ hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại cảm giác nguy cơ càng ngày càng tăng.
"Sơ Sơ! Ngươi đừng có giữ lấy tay của ta!" Giọng điệu của Tạ Linh Dụ hơi nôn nóng, anh cảm thấy Sơ Sơ lúc này có chút không giống với trước kia.
Tạ Linh Dụ như mèo con giãy giụa trong lồng ngực của Sở Hiêu Trần, sức lực của Tạ Linh Dụ đối với Sở Hiêu Trần mà nói thì không nổi một đòn, tựa như bé mèo nhỏ đối mặt với cự thú hung hãn.
Sở Hiêu Trần một tay xé mở đồ ngủ của Tạ Linh Dụ, cố định anh ở nơi này, không kiêng nể gì liếm cắn eo nhỏ mà hắn ngày đêm nhớ thương.
Tiểu chủ nhân của hắn hoàn toàn không phòng bị hắn, lần nào ở bên cạnh hắn cũng ngủ rất ngon, cứ như hắn là một nhân vật rất an toàn.
Anh nhất định không biết, tiểu zombie của anh trong đêm đã thăm dò hết những nơi mẫn cảm trên cơ thể của anh.
Đặc biệt là eo của chủ nhân, vừa tinh tế vừa vừa mềm mại, còn có hai cái hõm Apollo rất đáng yêu, mỗi khi ngón tay của hắn cọ qua đều sẽ run lên, cực kỳ xinh đẹp.
(*: là những vết lõm đối xứng nhau đôi khi có thể nhìn thấy ở lưng dưới của con người, chỉ cao hơn khe hở mông. Chúng nằm ở bề ngoài trực tiếp với hai khớp xương cùng, những vị trí mà xương cùng gắn vào mống mắt của xương chậu. Theo Wikipedia.)
Anh sẽ không biết tiểu zombie của anh mỗi đêm nhẫn nhịn vất vả ra sao.
Tạ Linh Dụ tâm như tro tàn giãy dụa, sao Sơ Sơ lại mình đồng da sắt như thế, anh tránh như nào cũng tránh không thoát!
Lúc này anh còn có thể kỳ dị mà suy nghĩ, quả nhiên Sơ Sơ vẫn canh cánh trong lòng chuyện anh không cho hắn liếm eo anh sao? Sao lại tùy hứng như hiện tại! Tại sao thân thể của anh lại vô dụng như vậy, sau khi trở về anh nhất định phải tu luyện thân thể thật tốt, phấn đấu để có thể tay đấm mãnh hổ chân đá cự thạch (tảng đá lớn).
Sở Hiêu Trần phát hiện lúc này mà tiểu chủ nhân của hắn lại không chuyên tâm, vì thế không hề dịu dàng, hung ác cắn lên da thịt tinh tế của Tạ Linh Dụ.
Không đau lắm, nhưng Tạ Linh Dụ lại như cá vừa được vớt lên bờ, thân thể nảy lên một cái.
Sở Hiêu Trần ôm người vào trong ngực, không vì chút giãy giụa nhỏ này mà buồn rầu.
Tạ Linh Dụ bị cảm giác này kích thích đến cả người nhũn ra, muốn thoát khỏi nơi này, nhưng thân thể lại không có tí sức lực nào.
"Sơ Sơ, đừng, đừng tiếp tục, ta sẽ, ta sẽ tức giận." Tạ Linh Dụ tự cho là rất nghiêm khắc, lại không phát hiện mình đến nói cũng không trôi chảy.
Bộ dạng đáng thương đáng yêu này rơi vào tầm mắt Sở Hiêu Trần, càng khiến hắn không biết nên dừng như thế nào.
"Đừng liếm, đừng cắn, Sơ Sơ." Tạ Linh Dụ dường như bị chạm vào nơi nào đó, kêu lên như mèo, "Đừng đụng vào eo của ta, Sơ Sơ! Sơ Sơ ngoan! Ngươi liếm nơi nào cũng được, đừng liếm eo của ta!"
Sở Hiêu Trần dừng lại, ánh mắt rất âm u, cứ như đang chỉ trích: "Chủ nhân, em muốn rời bỏ tôi đúng không? Em còn muốn cho những người khác ở cùng với chúng ta." Hắn chán ghét việc phải ở cùng với những người xa lạ, càng chán ghét Tạ Linh Dụ đặt tâm trí của mình lên người khác, dù là một chút cũng không thể.
Không phải, ngươi nghĩ sai rồi, Tạ Linh Dụ giải thích trong lòng, miệng anh hơi mở, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Thành lập căn cứ là nhiệm vụ của hệ thống, cái này còn dễ nói, nhưng anh thật sự sẽ rời đi, Tạ Linh Dụ không muốn lừa tiểu zombie của anh.
Thấy Tạ Linh Dụ muốn nói lại thôi, đôi mắt của Sở Hiêu Trần càng thêm u ám, bên trong ẩn chưa gió bão trước giờ chưa từng có.
Thôi vậy, Tạ Linh Dụ rũ mắt xuống, không phải chỉ là liếm eo thôi sao? Dù sao tiểu zombie cũng không thể liếm cả đời, bản thân nhịn một chút, dung túng hắn một chút thì có sao?
"Ngươi liếm đi!" Tạ Linh Dụ thấy chết không sờn nhắm mắt lại.
Sở Hiêu Trần nhìn thấy thì vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không từ chối khen thưởng trong lòng bàn tay này, được như ý nguyện bắt đầu nhấm nháp lễ vật nhỏ tinh tế của hắn...
-
Trần Đinh nhìn thấy Tạ Linh Dụ vẽ bản đồ còn muốn lại gần xem náo nhiệt, muốn thành lập căn cứ à, hắn rất vui vẻ nha, hắn cũng muốn bày mưu tính kế!
Chỉ là không đợi tới khi Trần Đinh bay tới bên người Tạ Linh Dụ thì đã thấy đại zombie đáng ghét kia kéo Tạ Linh Dụ ngã xuống, hắn đối với anh như vậy, Trần Đinh bị sốc.
Trải qua mấy ngày ở chung, Trần Đinh cũng đã biết mối quan hệ giữa đại zombie và Tạ Linh Dụ không phải là người yêu, mà là chủ tớ, tựa như hắn đang xem một cuốn tiểu thuyết vậy, nhân vật chính một đường thu phục linh thú, cuối cùng bước lên đỉnh cao của tu chân.
Tuy rằng thời đại khác nhau, nhưng coi đại zombie là linh thú cũng rất có đạo lý, con zombie này thế mà chưa hết thú tính, lại dám dĩ hạ phạm thượng!
Trần Đinh đợi Tạ Linh Dụ thu thập đại zombie, hắn hứng thú bừng bừng đợi một lúc lâu, kết quả phát hiện Tạ Linh Dụ không chỉ không thu thập đại zombie, thậm chí còn để mặc hắn muốn làm gì thì làm, Trần Đinh lại càng sốc.
Hắn còn muốn tiếp tục quan sát xem có phải Tạ Linh Dụ bị đại zombie nắm nhược điểm chí mạng gì không, thì bị ánh mắt lạnh nhạt khát máu của Sở Hiêu Trần nhìn sang.
Trần Đinh giả vờ như không có chuyện gì, không nhìn thấy gì cả xoay người ngồi xổm trong góc ôm đầu, vẻ mặt vặn vẹo chốc lát, còn tốt, cũng may hắn chỉ là một linh hồn, sẽ không tè ra quần hay bị móc mắt, làm quỷ, thật tốt! Hừ! Loại linh thú khinh chủ này trong tiểu thuyết đều sẽ bị chủ nhân hung hăng vả mặt!
Sau khi Tạ Linh Dụ bị "bắt nạt", hai mắt thất thần nhìn mình trong gương, trên eo anh toàn là dấu hôn cùng vết cắn đỏ tươi, nhưng biểu cảm của anh lại rất trong sáng và ngây thơ, khiến anh càng trở nên ma mị quyến rũ mê người hơn.
Bé mèo nhỏ đã biến thành hồ ly con có thể mê hoặc người khác rồi, Sở Hiêu Trần nghĩ thầm, tay xoa nhẹ dấu hôn kia, tươi cười hài lòng.
Tạ Linh Dụ khẽ run, một lát sau, ánh mắt của anh trấn tĩnh lại, kiên định nói: "Căn cứ, vẫn phải lập! Ta muốn có nhiều người hơn tới căn cứ của chúng ta."
Trải qua chuyện này, Tạ Linh Dụ hiểu rõ sự bất an trong lòng tiểu zombie, hắn quá sợ hãi sự mất mát và chia ly, vô cùng để ý việc anh sẽ rời đi, cho nên mới có hành động "trừng phạt" ấu trĩ như vậy.
Anh muốn tìm nhiều người nhiều người hơn tới làm bạn với tiểu zombie, chăm sóc tiểu zombie, chơi cùng tiểu zombie, để hắn không thấy cô độc nữa.
- ---
Tác giả có điều muốn nói:
Sau này....
Sở Hiêu Trần: Ồ? Tôi liếm nơi nào cũng được?
Tạ Linh Dụ: Nguy rồi!
Trần Đinh ─── người công cụ thảm nhất, luôn là người đầu tiên bị thồn cơm chó.
✧: Chúc các cô Giáng Sinh vui vẻeee (๑♡⌓♡๑) Tuần sau tui thi nên không biết có chương mới không:v sẽ ráng nhưng nếu khum coá thì các cô thông cảm nha ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡
Chương 20: "Trừng phạt"
***
Tạ Linh Dụ về phòng, tìm một tờ giấy trắng, vẽ một cái bản đồ đơn giản lên, sau đó dùng bút khoanh tròn phạm vi căn cứ trong cảm nhận của anh.
Anh khoanh tròn trấn nhỏ và rừng rậm lại, nói với Sở Hiêu Trần: "Chúng ta cần vật tư."
"Sẽ có, chúng ta đi cướp về." Sở Hiêu Trần không cảm thấy đây là vấn đề lớn.
Tạ Linh Dụ gõ một cái lên đầu Sở Hiêu Trần, dạy dỗ nói: "Đi tìm trước, tìm không thấy thì lại nghĩ cách."
"Ta muốn căn cứ có 3000 người." Tạ Linh Dụ tiếp tục lẩm bẩm nói ra yêu cầu của anh.
"Cái này cũng rất đơn giản." Bây giờ cũng có thể, chỉ cần em không chê bọn họ là zombie, Sở Hiêu Trần bổ sung trong lòng.
Tạ Linh Dụ tiếp tục nói: "Ta sẽ ra điều kiện cho người muốn gia nhập căn cứ."
"Điều kiện gì?"
Tạ Linh Dụ gõ gõ đầu bút lên cằm, ranh mãnh nhìn Sở Hiêu Trần: "Không nói cho ngươi."
Sở Hiêu Trần nhìn khuôn mặt nhỏ sáng sủa của Tạ Linh Dụ, tròng lòng có chút ngứa*, lại có chút không vui.
(*: mọi người cứ hiểu là cảm giác như bị ai đó cào nhẹ vào tim ý.)
Tạ Linh Dụ lấy bút trên tay Tạ Linh Dụ xuống, đè nhẹ vai của anh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi muốn biết."
Tạ Linh Dụ nhìn thẳng hắn, nhướng mày, lắc đầu với hắn.
Trái tim của Sở Hiêu Trần lại càng ngứa ngáy, lúc này Tạ Linh Dụ mang theo không khí sôi động, sức sống mạnh mẽ, khiến cho tim hắn không ngừng đập nhanh, thân thể cũng nóng rực lên.
Một zombie sao lại nóng như vậy chứ.
Hắn nóng lòng muốn giảm bớt cái nóng này, vì thế quỳ một chân xuống, ôm lấy eo Tạ Linh Dụ, đặt đầu lên đó, cách một lớp quần áo dán vào người Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ vốn đang ngồi trên ghế, suy nghĩ xem anh nên xây dựng căn cứ như thế nào, nên kiếm điểm như thế nào, đột nhiên bị Sở Hiêu Trần ôm lấy, suy nghĩ toàn bộ tiêu tan mất.
Bản thân quá đắm chìm trong việc xây dựng căn cứ, cho nên quên bồi Sơ Sơ sao? Hay là... Sơ Sơ vẫn còn nhớ chuyện ban sáng.
Tạ Linh Dụ có chút chột dạ, trước đó đã đáp ứng với Sơ Sơ sẽ luôn ở bên cạnh hắn, kết quả bản thân vẫn sẽ phải rời đi, anh thật là một chủ nhân không đủ tiêu chuẩn.
Từ giờ trở đi, mình phải đem tất cả mọi thứ của Sơ Sơ an bài tốt, cho dù anh không ở đây, anh cũng muốn tiểu zombie có được sự chăm sóc tốt nhất, Tạ Linh Dụ yên lặng hạ quyết tâm.
Trên eo truyền đến cảm xúc ướt át, Tạ Linh Dụ phát hiện tiểu zombie của mình trong lúc anh đang trầm tư trộm vén áo ngủ của anh lên, lúc này đang thân mật dính vào liếm láp.
Cảm giác cực kỳ thân mật khiến cho eo của Tạ Linh Dụ trong nháy mắt đã tê rần lên, anh dùng sức đẩy đầu Sở Hiêu Trần ra, đẩy ngã hắn trên mặt đất.
Tiểu zombie sau khi bị đẩy ngã trên mặt đất không có đứng lên luôn, mà ủy ủy khuất khuất nhìn anh.
Tạ Linh Dụ càng chột dạ, sao mình lại... sao mình lại đẩy ngã Sơ Sơ? Một người chủ nhân sao lại có thể như thế?
Anh nhớ lại những video về mèo mình đã xem trên mạng, những con mèo đó đều liếm loạn khắp nơi, Sơ Sơ muốn liếm chủ nhân một chút cũng là rất bình thường...
Nhưng cảm xúc tại eo còn quá rõ ràng, khiến Tạ Linh Dụ khó có thể bỏ qua.
Chỉ là... trên người anh eo là nơi mẫn cảm nhất.
Tạ Linh Dụ hơi oán giận bản thân, cái này tương đương với một nhược điểm, khiến anh không có cách nào trở thành chủ nhân hoàn mỹ không khuyết điểm trong mắt tiểu zombie.
Ánh mắt ủy khuất của tiểu zombie càng ngày càng mãnh liệt, làm cho Tạ Linh Dụ không thể bỏ qua, anh theo bản năng trốn tránh tầm mắt của Sở Hiêu Trần, duỗi cánh tay trắng nõn ra, muốn kéo hắn đứng dậy.
Sở Hiêu Trần nhìn cánh tay trước mặt này, không có giống như lúc trước thuận theo cầm lấy, mà giống như bộc phát tính tình trẻ con lạnh lùng hừ một tiếng, có vẻ như đang chỉ trích chủ nhân khi dễ thú cưng.
Chỉ là trong ánh mắt của hắn hoàn toàn không phải là sự ấu trĩ.
Nếu lúc này Tạ Linh Dụ nhìn sang ánh mắt của Sở Hiêu Trần, sẽ phát hiện dục vọng chiếm hữu và dục vọng xâm chiếm hiện lên trong đó, còn có một loại gió bão âm trầm không rõ ràng, tuyệt đối không phải ánh mắt mà tiểu zombie của anh sẽ có.
Nghe thấy tiếng hừ bất mãn của Sở Hiêu Trần, trong lòng Tạ Linh Dụ lại có thêm một cảm giác áy náy, anh nhìn cánh tay của Sở Hiêu Trần, hơi khom người mình xuống, chủ động nắm lấy tay của Sở Hiêu Trần.
Tiểu zombie của mình tốt như vậy, nhất định sẽ không quá tức giận với mình, Tạ Linh Dụ nghĩ, hắn nhất định sẽ nắm lấy tay của mình.
Như Tạ Linh Dụ dự đoán, lần này quả nhiên Sở Hiêu Trần nắm lấy tay anh, chỉ là không phải mượn lực đứng dậy, mà là thuận thế nắm tay Tạ Linh Dụ kéo anh ngã xuống đất.
Hắn đã cải tạo căn phòng bên ngoài biến thành một cái phòng khách cực lớn, nơi này được hắn trải một lớp thảm nhung dày, trong phòng khách còn để một chiếc giương toàn thân rất lớn, Sở Hiêu Trần tạm đặt mặt gương xuống.
Tạ Linh Dụ nhất thời không để ý, bị tiểu zombie kéo ngã, anh nhắm mắt lại theo bản năng, chuẩn bị đập mạnh xuống mặt sàn.
Lúc thân thể anh ngã xuống thảm, có một bàn tay to lớn đỡ lấy đầu của anh.
Anh mở to mắt, nhìn tiểu zombie cách mình rất gần, tiểu zombie hiển nhiên còn chưa hết tức giận, tay còn lại chống bên cạnh đầu anh, đầu của tiểu zombie vừa vặn che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu, khiến Tạ Linh Dụ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác.
Sở Hiêu Trần vây Tạ Linh Dụ trong không gian nho nhỏ dưới thân, cảm giác thoả mãn trong lòng hắn tăng lên.
Tiểu zombie chậm chạp không động, trong lòng Tạ Linh Dụ tràn ngập sự nguy hiểm bí ẩn.
"Sơ Sơ." Tạ Linh Dụ muốn đẩy bả vai của Sở Hiêu Trần ra.
Tay của anh vừa chạm vào bả vai của Sở Hiêu Trần, thì phát hiện Sở Hiêu Trần nhẹ nhàng đặt đầu anh xuống thảm lông, rút bàn tay đang đỡ lấy đầu anh ra.
Sau đó... cái này này... bắt lấy hai cổ tay của anh.
Cổ tay bị giữ, chút chột dạ của Tạ Linh Dụ hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại cảm giác nguy cơ càng ngày càng tăng.
"Sơ Sơ! Ngươi đừng có giữ lấy tay của ta!" Giọng điệu của Tạ Linh Dụ hơi nôn nóng, anh cảm thấy Sơ Sơ lúc này có chút không giống với trước kia.
Tạ Linh Dụ như mèo con giãy giụa trong lồng ngực của Sở Hiêu Trần, sức lực của Tạ Linh Dụ đối với Sở Hiêu Trần mà nói thì không nổi một đòn, tựa như bé mèo nhỏ đối mặt với cự thú hung hãn.
Sở Hiêu Trần một tay xé mở đồ ngủ của Tạ Linh Dụ, cố định anh ở nơi này, không kiêng nể gì liếm cắn eo nhỏ mà hắn ngày đêm nhớ thương.
Tiểu chủ nhân của hắn hoàn toàn không phòng bị hắn, lần nào ở bên cạnh hắn cũng ngủ rất ngon, cứ như hắn là một nhân vật rất an toàn.
Anh nhất định không biết, tiểu zombie của anh trong đêm đã thăm dò hết những nơi mẫn cảm trên cơ thể của anh.
Đặc biệt là eo của chủ nhân, vừa tinh tế vừa vừa mềm mại, còn có hai cái hõm Apollo rất đáng yêu, mỗi khi ngón tay của hắn cọ qua đều sẽ run lên, cực kỳ xinh đẹp.
(*: là những vết lõm đối xứng nhau đôi khi có thể nhìn thấy ở lưng dưới của con người, chỉ cao hơn khe hở mông. Chúng nằm ở bề ngoài trực tiếp với hai khớp xương cùng, những vị trí mà xương cùng gắn vào mống mắt của xương chậu. Theo Wikipedia.)
Anh sẽ không biết tiểu zombie của anh mỗi đêm nhẫn nhịn vất vả ra sao.
Tạ Linh Dụ tâm như tro tàn giãy dụa, sao Sơ Sơ lại mình đồng da sắt như thế, anh tránh như nào cũng tránh không thoát!
Lúc này anh còn có thể kỳ dị mà suy nghĩ, quả nhiên Sơ Sơ vẫn canh cánh trong lòng chuyện anh không cho hắn liếm eo anh sao? Sao lại tùy hứng như hiện tại! Tại sao thân thể của anh lại vô dụng như vậy, sau khi trở về anh nhất định phải tu luyện thân thể thật tốt, phấn đấu để có thể tay đấm mãnh hổ chân đá cự thạch (tảng đá lớn).
Sở Hiêu Trần phát hiện lúc này mà tiểu chủ nhân của hắn lại không chuyên tâm, vì thế không hề dịu dàng, hung ác cắn lên da thịt tinh tế của Tạ Linh Dụ.
Không đau lắm, nhưng Tạ Linh Dụ lại như cá vừa được vớt lên bờ, thân thể nảy lên một cái.
Sở Hiêu Trần ôm người vào trong ngực, không vì chút giãy giụa nhỏ này mà buồn rầu.
Tạ Linh Dụ bị cảm giác này kích thích đến cả người nhũn ra, muốn thoát khỏi nơi này, nhưng thân thể lại không có tí sức lực nào.
"Sơ Sơ, đừng, đừng tiếp tục, ta sẽ, ta sẽ tức giận." Tạ Linh Dụ tự cho là rất nghiêm khắc, lại không phát hiện mình đến nói cũng không trôi chảy.
Bộ dạng đáng thương đáng yêu này rơi vào tầm mắt Sở Hiêu Trần, càng khiến hắn không biết nên dừng như thế nào.
"Đừng liếm, đừng cắn, Sơ Sơ." Tạ Linh Dụ dường như bị chạm vào nơi nào đó, kêu lên như mèo, "Đừng đụng vào eo của ta, Sơ Sơ! Sơ Sơ ngoan! Ngươi liếm nơi nào cũng được, đừng liếm eo của ta!"
Sở Hiêu Trần dừng lại, ánh mắt rất âm u, cứ như đang chỉ trích: "Chủ nhân, em muốn rời bỏ tôi đúng không? Em còn muốn cho những người khác ở cùng với chúng ta." Hắn chán ghét việc phải ở cùng với những người xa lạ, càng chán ghét Tạ Linh Dụ đặt tâm trí của mình lên người khác, dù là một chút cũng không thể.
Không phải, ngươi nghĩ sai rồi, Tạ Linh Dụ giải thích trong lòng, miệng anh hơi mở, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Thành lập căn cứ là nhiệm vụ của hệ thống, cái này còn dễ nói, nhưng anh thật sự sẽ rời đi, Tạ Linh Dụ không muốn lừa tiểu zombie của anh.
Thấy Tạ Linh Dụ muốn nói lại thôi, đôi mắt của Sở Hiêu Trần càng thêm u ám, bên trong ẩn chưa gió bão trước giờ chưa từng có.
Thôi vậy, Tạ Linh Dụ rũ mắt xuống, không phải chỉ là liếm eo thôi sao? Dù sao tiểu zombie cũng không thể liếm cả đời, bản thân nhịn một chút, dung túng hắn một chút thì có sao?
"Ngươi liếm đi!" Tạ Linh Dụ thấy chết không sờn nhắm mắt lại.
Sở Hiêu Trần nhìn thấy thì vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không từ chối khen thưởng trong lòng bàn tay này, được như ý nguyện bắt đầu nhấm nháp lễ vật nhỏ tinh tế của hắn...
-
Trần Đinh nhìn thấy Tạ Linh Dụ vẽ bản đồ còn muốn lại gần xem náo nhiệt, muốn thành lập căn cứ à, hắn rất vui vẻ nha, hắn cũng muốn bày mưu tính kế!
Chỉ là không đợi tới khi Trần Đinh bay tới bên người Tạ Linh Dụ thì đã thấy đại zombie đáng ghét kia kéo Tạ Linh Dụ ngã xuống, hắn đối với anh như vậy, Trần Đinh bị sốc.
Trải qua mấy ngày ở chung, Trần Đinh cũng đã biết mối quan hệ giữa đại zombie và Tạ Linh Dụ không phải là người yêu, mà là chủ tớ, tựa như hắn đang xem một cuốn tiểu thuyết vậy, nhân vật chính một đường thu phục linh thú, cuối cùng bước lên đỉnh cao của tu chân.
Tuy rằng thời đại khác nhau, nhưng coi đại zombie là linh thú cũng rất có đạo lý, con zombie này thế mà chưa hết thú tính, lại dám dĩ hạ phạm thượng!
Trần Đinh đợi Tạ Linh Dụ thu thập đại zombie, hắn hứng thú bừng bừng đợi một lúc lâu, kết quả phát hiện Tạ Linh Dụ không chỉ không thu thập đại zombie, thậm chí còn để mặc hắn muốn làm gì thì làm, Trần Đinh lại càng sốc.
Hắn còn muốn tiếp tục quan sát xem có phải Tạ Linh Dụ bị đại zombie nắm nhược điểm chí mạng gì không, thì bị ánh mắt lạnh nhạt khát máu của Sở Hiêu Trần nhìn sang.
Trần Đinh giả vờ như không có chuyện gì, không nhìn thấy gì cả xoay người ngồi xổm trong góc ôm đầu, vẻ mặt vặn vẹo chốc lát, còn tốt, cũng may hắn chỉ là một linh hồn, sẽ không tè ra quần hay bị móc mắt, làm quỷ, thật tốt! Hừ! Loại linh thú khinh chủ này trong tiểu thuyết đều sẽ bị chủ nhân hung hăng vả mặt!
Sau khi Tạ Linh Dụ bị "bắt nạt", hai mắt thất thần nhìn mình trong gương, trên eo anh toàn là dấu hôn cùng vết cắn đỏ tươi, nhưng biểu cảm của anh lại rất trong sáng và ngây thơ, khiến anh càng trở nên ma mị quyến rũ mê người hơn.
Bé mèo nhỏ đã biến thành hồ ly con có thể mê hoặc người khác rồi, Sở Hiêu Trần nghĩ thầm, tay xoa nhẹ dấu hôn kia, tươi cười hài lòng.
Tạ Linh Dụ khẽ run, một lát sau, ánh mắt của anh trấn tĩnh lại, kiên định nói: "Căn cứ, vẫn phải lập! Ta muốn có nhiều người hơn tới căn cứ của chúng ta."
Trải qua chuyện này, Tạ Linh Dụ hiểu rõ sự bất an trong lòng tiểu zombie, hắn quá sợ hãi sự mất mát và chia ly, vô cùng để ý việc anh sẽ rời đi, cho nên mới có hành động "trừng phạt" ấu trĩ như vậy.
Anh muốn tìm nhiều người nhiều người hơn tới làm bạn với tiểu zombie, chăm sóc tiểu zombie, chơi cùng tiểu zombie, để hắn không thấy cô độc nữa.
- ---
Tác giả có điều muốn nói:
Sau này....
Sở Hiêu Trần: Ồ? Tôi liếm nơi nào cũng được?
Tạ Linh Dụ: Nguy rồi!
Trần Đinh ─── người công cụ thảm nhất, luôn là người đầu tiên bị thồn cơm chó.
✧: Chúc các cô Giáng Sinh vui vẻeee (๑♡⌓♡๑) Tuần sau tui thi nên không biết có chương mới không:v sẽ ráng nhưng nếu khum coá thì các cô thông cảm nha ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡