Chương 12: Sau vai
Editor: Nắng
Chương 12: Sau vai.
***
Sau một lúc lâu, cậu bé mới yếu ớt nói: "Em tên Sở Sở."
Sở Sở?
Xinh đẹp động lòng người? Xinh đẹp yếu đuối?* Là đại danh sao?
(nguyên gốc là 楚楚动人: Sở sở động nhân, 楚楚可怜: Sở sở khả liên)
"Em không có tên... Mẹ của em họ Sở, bọn họ đều nói tên của em là do mẹ thuận miệng lấy, bọn họ nói chỉ có đứa trẻ hoang mới không có tên." Đứa trẻ nhăn nhó, ánh mắt rưng rưng.
Cậu lại muốn khóc, từ khi được ca ca bế lên, cậu luôn muốn khóc khi nói về cậu, rõ ràng trước đây cậu không thích khóc.
Không có ai thích một đứa trẻ luôn quấy khóc.
"Em có tên, tên của công chúa không thể dễ dàng nói cho người khác được, chỉ có anh biết tên của em, tên của em là Tạ Sơ."
Tạ Sơ?
"Vậy ca ca, anh tên là gì?"
"Anh tên Tạ Linh Dụ."
Tạ Linh Dụ bế Tiểu Tạ Sơ vào trong nhà cậu.
Phòng của Tiểu Tạ Sơ rất nhỏ, một cái giường đơn liền chiếm gần nửa không gian.
Mới vừa buông tay, thân thể Tạ Linh Dụ liền biến mất trong không khí.
Tiểu Tạ Sơ hoảng sợ giơ tay bắt lấy, một bàn tay to nắm lấy tay của Tiểu Tạ Sơ.
Tiểu Tạ Sơ một lần nữa cảm nhận được độ ấm của Tạ Linh Dụ, "Đừng buông em ra, ca ca... " Âm thanh của Tiểu Tạ Sơ nức nở," Em muốn luôn ôm lấy ca ca..."
Nghe được âm thanh khẩn trương của Tiểu Tạ Sơ, Tạ Linh Dụ không khỏi bật cười.
Thật là một cậu bé không có cảm giác an toàn, hơn nữa tiểu zombie của anh khi còn nhỏ vậy mà là một nhóc con mít ướt sao....
Tạ Linh Dụ mang theo phát hiện mới ôm Tiểu Tạ Sơ vào lòng, dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ nói: "Có mệt không, muốn ngủ một lát không?"
"Em không ngủ." Em muốn nhìn ca ca.
"Được, chúng ta nằm xuống nghỉ ngơi có được không?" Tạ Linh Dụ ôm Tiểu Tạ Sơ nằm xuống.
Tiểu Tạ Sơ ôm cổ Tạ Linh Dụ, không nhúc nhích mà nhìn anh.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt của Tạ Linh Dụ.
Ánh mặt trời quá chói mắt, Tiểu Tạ Sơ không nhìn rõ mặt của Tạ Linh Dụ cậu vội vàng đưa tay lên che trên mặt của Tạ Linh Dụ.
"Làm sao vậy?" Tạ Linh Dụ cảm giác được sự khác thường của Tiểu Tạ Sơ.
"Em không thấy rõ anh."
Tạ Linh Dụ híp mắt nhìn ánh nắng mặt trời chói chang ở ngoài, đưa tay kéo bức màn cũ kỹ lên.
Căn phòng lập tức tối sầm lại.
"Như thế này thì không thể phơi nắng nha." Tạ Linh Dụ gõ nhẹ chóp mũi Tiểu Tạ Sơ.
Tiểu Tạ Sơ tiến sát Tạ Linh Dụ, nhìn kỹ khuôn mặt của anh.
Ánh mặt trời sẽ trở ngại tôi nhìn em, tôi không cần ánh mặt trời, tôi chỉ cần có thể nhìn thấy em.
Mặt trời lặn phía Tây, mặt trăng treo lơ lửng.
Đại khái khoảng nửa đêm, nữ nhân ban ngày mới trở về. Căn phòng rất yên tĩnh, như là không có người.
Cô ta trực tiếp về phòng của mình, không hề quan tâm đến đứa con ban ngày bị thương.
Tiểu Tạ Sơ rất buồn ngủ, nhưng cậu vẫn nỗ lực mở to mắt nhìn Tạ Linh Dụ, cậu sợ đây chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại thì ca ca đã biến mất.
Tạ Linh Dụ vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Tạ Sơ, ngâm nga bài hát, dỗ cậu ngủ.
"Anh sẽ rời đi sao?"
"Sẽ không, ngủ đi."
Được Tạ Linh Dụ hứa hẹn, Tiểu Tạ Sơ an tâm nằm trong lồng ngực Tạ Linh Dụ, nặng nề đi ngủ, đây là giấc ngủ ngon nhất của cậu.
Tạ Linh Dụ ôm tiểu zombie của anh, cơn buồn ngủ ập đến, cùng Tiểu Tạ Sơ tiến vào mộng đẹp.
-
Mưa to cùng những lời mắng chửi đánh thức Tạ Linh Dụ.
Anh tỉnh lại, nhưng không phải trong căn phòng chật chội của Tiểu Tạ Sơ.
Là một con hẻm sâu tối, có chút quen thuộc.
Mưa to tầm tã, giọt mưa xuyên qua cơ thể của Tạ Linh Dụ, rơi trên đất, từ sâu trong ngõ nhỏ truyền tới âm thanh đánh đập.
Tạ Linh Dụ đi về phía trước, vô thức tăng nhanh tốc độ.
Một cậu bé gầy yếu bị đập vào góc tường, vài thiếu niên cường tráng không ngừng dùng chân đạp cậu bé trong góc tường kia.
Những lời nhục mà cùng những cú đánh đồng loạt giáng trên người cậu bé.
"Tiểu tạp chủng! Mẹ mày là gái điếm, mày con của gái điếm!"
"Thứ ghê tởm không biết xấu hổ."
"Mày không xứng làm bạn với nó."
"Bệnh tâm thần! Sao mày còn chưa chết đi!"
...
Cậu bé ra sức phản kháng, lại bị mấy thiếu niên giữ chặt tay chân, thiếu niên đứng ở trung tâm kia đột nhiên nắm lấy tóc cậu bé, đập vào tường.
Cậu bé để lộ trán, Tạ Linh Dụ nhìn thấy toàn mặt cùng với đôi mắt hung ác như sói của cậu.
Là tiểu zombie của anh, so với khi năm tuổi thì lớn hơn, thoạt nhìn đại khái khoảng mười tuổi.
Đám thiếu niên kia đều là mười bốn, mười lăm tuổi, tay cầm ô, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Ánh mắt Tạ Linh Dụ cực lạnh, bên cạnh anh xuất hiện vô số oán linh chui từ đất lên, xông tới đám thiếu niên kia.
Đứng mũi chịu sào là thiếu niên đứng trung tâm kia, quỷ ảnh dính máu bò lên trên thân thể hắn ta, hắn ta lập tức mất hết sức lực, buông lỏng tay của cậu bé ra.
"Quỷ! Có quỷ!" Các thiếu niên kêu to, loạn thành một nhóm, đều sợ hãi đến run chân, té lộn nhào chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Tạ Linh Dụ ngẩng đầu, nhìn thiếu niên ở trung tâm.
Thế mà lại là Chu Lạc.
Tiểu Tạ Sơ chừng mười tuổi không thấy cái gì cả, cậu không biết vì sao đám người kia đột nhiên chạy đi, chỉ cảm thấy xung quanh mình tựa như lạnh hơn.
Nhưng mà, trái tim của cậu lại nóng lên một cách kỳ lạ, cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
"Ca ca, anh về rồi sao? Ca ca!" Khoé môi cậu dính máu, hàm hồ gọi.
Nhưng ngón tay ấm áp vuốt ve cái trán dính máu của cậu.
Da thịt tiếp xúc, Tạ Linh Dụ xuất hiện.
Người cậu ngày đêm tơ tưởng suýt chút nữa tưởng là ảo ảnh một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Tạ Sơ không màng tất cả mà ôm lấy Tạ Linh Dụ.
Là thật! Là ca ca thật!
Nước mưa rơi xuống trên người hai người, ướt đẫm quần áo của bọn họ.
-
Tạ Linh Dụ thuê một gian phòng ở khách sạn Hắc Tâm bên đường, quần áo của anh là đặc chế, có thể dùng linh lực làm khô, nhưng Tạ Sơ không thể.
Anh đẩy Tạ Sơ đi tắm, phòng ngừa Tạ Sơ bị cảm.
Tuy là ảo cảnh, nhưng Tạ Linh Dụ cảm thấy đây thật sự là những gì mà tiểu zombie phải trải qua.
Cho dù là ảo cảnh thật, anh cũng sợ tiểu zombie bị thương.
Tạ Sơ bắt lấy anh không bỏ, sống chết không chịu đi vào, Tạ Linh Dụ không có cách nào, đành phải mang Tạ Sơ ngâm vào trong nước ấm.
Sau khi ngâm mình cho Tạ Sơ ấm lên, Tạ Linh Dụ dùng chăn thật mềm bao lấy cậu, để cậu ngồi trên giường, dùng máy sấy sấy khô tóc cho cậu.
Sức gió rất mạnh, chăn bọc Tạ Sơ không chắc, rất nhanh liền tuột xuống.
"Tự mình quấn lại đi!" Tạ Linh Dụ không rảnh tay kéo cho Tạ Sơ.
Tạ Sơ ngoan ngoãn nghe theo.
Dưới ánh đèn khách sạn mờ ảo, Tạ Linh Dụ dường như nhìn thấy sau vai của Tạ Sơ có một vết máu tinh tế ngắn ngủn.
Sấy khô tóc, Tạ Linh Dụ nhận mệnh cầm bình thuốc bôi lên vết thương của Tạ Sơ, đầu gối, trán, ngực, toàn bộ đều không may mắn thoát khỏi.
Bôi xong những vết thương lớn, Tạ Linh Dụ còn muốn bôi vết máu sau vai Tạ Sơ, lật người cậu lại mới phát hiện đó không phải vết máu, là vết nhỏ màu đỏ, có chút giống bớt.
Tạ Linh Dụ cảm thấy vị trí này có điểm khác thường, lại không nhớ nổi khác thường ở đâu.
Không phải chỉ là một cái bớt nhỏ, mình chú ý như vậy làm gì, con người lại không hoàn mỹ, trên người mình cũng có một nốt ruồi đỏ đây, Tạ Linh Dụ nghĩ thầm trong lòng.
"Ca ca, em vẫn luôn đợi anh." Cậu còn suýt cho rằng đó chỉ là giấc mộng đẹp của cậu.
"Thật xin lỗi." Tạ Linh Dụ thật sự có chút áy náy, anh đã hứa với cậu, lại không thực hiện được.
Tạ Sơ ôm chắt lấy Tạ Linh Dụ, rõ ràng là cậu bé mười tuổi, sức lực lại lớn như vậy, dường như dùng sức lực toàn thân để ôm, muốn đem Tạ Linh Dụ dung hoà vào cốt nhục của mình.
"Không sao cả, chỉ cần từ nay về sau anh không rời đi nữa là được!" Anh không thể rời bỏ em! Em bắt được anh rồi! Em muốn vĩnh viễn bắt lấy anh."
Tạ Linh Dụ không trả lời, anh không biết khi nào ảo cảnh này sẽ biến hoá, anh sợ lần nữa gặp lại sẽ là mấy năm sau, anh không có biện pháp luôn ở bên tiểu zombie của anh.
Tạ Sơ không thấy Tạ Linh Dụ đáp, vui sướng khi nhìn thấy Tạ Linh Dụ liền biến thành khủng hoảng vô tận.
"Ca ca, sao anh không trả lời em?" Thanh âm nức nở như đang khóc.
Lại biến thành một nhóc mít ướt, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Phải làm sao bây giờ? Anh không muốn làm tiểu zombie của anh đau lòng.
Không để anh suy nghĩ quá lâu, ảo cảnh đột nhiên kịch liệt run lên, Tạ Sơ cũng cảm giác được.
Nhưng cậu không quản, cậu không quản được nhiều như vậy, cậu chỉ muốn nghe ca ca trả lời cậu.
"Ca ca! Ca ca!" Thân hình Tạ Sơ cũng không ổn định, thoát ẩn thoát hiện, nhưng vẫn bướng bỉnh đợi Tạ Linh Dụ trả lời.
Thật là một cậu bé bướng bỉnh nha..... Sao lại cố chấp như vậy......
Thân hình Tạ Linh Dụ càng ngày càng mờ, vẻ mặt cũng càng ngày càng tuyệt vọng, Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng trả lời cậu.
"Sẽ không rời đi, anh đảm bảo." Kiên định mà nghiêm túc.
Tạ Sơ mỉm cười, ảo cảnh biến thành một khoảng trắng xoá.
Ảo cảnh bị người từ bên ngoài phá rồi.
Tạ Linh Dụ té ngã ở cầu thang bên ngoài pháp trận của biệt thự, anh bị bài trừ ra ngoài.
Tiểu zombie của anh nhìn anh, bắt lấy anh, trong mắt còn nguyên cảm xúc mãnh liệt ở trong ảo cảnh.
"Ngươi cũng đi vào ảo cảnh sao?" Tạ Linh Dụ vẫn là giọng điệu dỗ trẻ đó.
"Chủ nhân.... Ca ca...."
Sở Hiêu Trần không có trực tiếp trả lời Tạ Linh Dụ.
Đột nhiên, Sở Hiêu Trần nghe thấy thanh âm của đám người, rất nhiều người đang chạy về phía biệt thự.
Hắn bế Tạ Linh Dụ lên, nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ, thừa dịp lẻn cây cối rập rạp trong bóng tối, biến mất.
Hai người Tạ Linh Dụ rời khỏi biệt thự không lâu, âm thanh điện tử cơ khí vang lên ở đâu đó trong biệt thự.
【 Mong ký chủ chú ý: Kiểm tra đo lường, mong muốn hoàn thành nhiệm vụ của Tạ Linh Dụ đang giảm xuống, mong ký chủ nhanh chóng nghĩ cách tăng lên. 】
Sở Hiêu Trần bế Tạ Linh Dụ đi qua căn cứ, phát hiện căn cứ vốn nên an tĩnh đi ngủ giờ phút này lại đèn đuốc sáng trưng.
Mọi người ồn ào hoan hô.
Ông lão ban ngày đưa chiều khoá cho bọn họ cũng đang đứng ở bên đường, nhìn những người trẻ tuổi kia, tươi cười vui mừng.
"Ông ơi, có chuyện gì vậy?" Tạ Linh Dụ đi đến cạnh ông lão, hỏi.
"Hai người còn chưa biết? Là tiểu đội Cảnh Lai của căn cứ Cảnh Lai chúng ta đã đánh tan sào huyệt zombie khổng lồ ở phía nam! Tối hôm nay bọn họ đại thắng trở về. Mọi người đều rất vui vẻ." Ông lão hưng phấn nói.
Một lát sau, ông lão dựa lại gần, nói nhỏ với Tạ Linh Dụ: "Nghe nói Ôn thủ lĩnh còn phát hiện ra biện pháp chữa khỏi virus zombie, nói không chừng bọn họ rất nhanh có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh! Chúng ta được cứu rồi!"
Ôn thủ lỉnh? Căn cứ này còn một người thủ lĩnh khác....
Sở Hiêu Trần còn chưa có xuất hiện đâu, sao đã có lời đồn chữa khỏi virus zombie rồi.
Quyển sách này hoàn toàn không đi theo cốt truyện....
Chương 12: Sau vai.
***
Sau một lúc lâu, cậu bé mới yếu ớt nói: "Em tên Sở Sở."
Sở Sở?
Xinh đẹp động lòng người? Xinh đẹp yếu đuối?* Là đại danh sao?
(nguyên gốc là 楚楚动人: Sở sở động nhân, 楚楚可怜: Sở sở khả liên)
"Em không có tên... Mẹ của em họ Sở, bọn họ đều nói tên của em là do mẹ thuận miệng lấy, bọn họ nói chỉ có đứa trẻ hoang mới không có tên." Đứa trẻ nhăn nhó, ánh mắt rưng rưng.
Cậu lại muốn khóc, từ khi được ca ca bế lên, cậu luôn muốn khóc khi nói về cậu, rõ ràng trước đây cậu không thích khóc.
Không có ai thích một đứa trẻ luôn quấy khóc.
"Em có tên, tên của công chúa không thể dễ dàng nói cho người khác được, chỉ có anh biết tên của em, tên của em là Tạ Sơ."
Tạ Sơ?
"Vậy ca ca, anh tên là gì?"
"Anh tên Tạ Linh Dụ."
Tạ Linh Dụ bế Tiểu Tạ Sơ vào trong nhà cậu.
Phòng của Tiểu Tạ Sơ rất nhỏ, một cái giường đơn liền chiếm gần nửa không gian.
Mới vừa buông tay, thân thể Tạ Linh Dụ liền biến mất trong không khí.
Tiểu Tạ Sơ hoảng sợ giơ tay bắt lấy, một bàn tay to nắm lấy tay của Tiểu Tạ Sơ.
Tiểu Tạ Sơ một lần nữa cảm nhận được độ ấm của Tạ Linh Dụ, "Đừng buông em ra, ca ca... " Âm thanh của Tiểu Tạ Sơ nức nở," Em muốn luôn ôm lấy ca ca..."
Nghe được âm thanh khẩn trương của Tiểu Tạ Sơ, Tạ Linh Dụ không khỏi bật cười.
Thật là một cậu bé không có cảm giác an toàn, hơn nữa tiểu zombie của anh khi còn nhỏ vậy mà là một nhóc con mít ướt sao....
Tạ Linh Dụ mang theo phát hiện mới ôm Tiểu Tạ Sơ vào lòng, dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ nói: "Có mệt không, muốn ngủ một lát không?"
"Em không ngủ." Em muốn nhìn ca ca.
"Được, chúng ta nằm xuống nghỉ ngơi có được không?" Tạ Linh Dụ ôm Tiểu Tạ Sơ nằm xuống.
Tiểu Tạ Sơ ôm cổ Tạ Linh Dụ, không nhúc nhích mà nhìn anh.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt của Tạ Linh Dụ.
Ánh mặt trời quá chói mắt, Tiểu Tạ Sơ không nhìn rõ mặt của Tạ Linh Dụ cậu vội vàng đưa tay lên che trên mặt của Tạ Linh Dụ.
"Làm sao vậy?" Tạ Linh Dụ cảm giác được sự khác thường của Tiểu Tạ Sơ.
"Em không thấy rõ anh."
Tạ Linh Dụ híp mắt nhìn ánh nắng mặt trời chói chang ở ngoài, đưa tay kéo bức màn cũ kỹ lên.
Căn phòng lập tức tối sầm lại.
"Như thế này thì không thể phơi nắng nha." Tạ Linh Dụ gõ nhẹ chóp mũi Tiểu Tạ Sơ.
Tiểu Tạ Sơ tiến sát Tạ Linh Dụ, nhìn kỹ khuôn mặt của anh.
Ánh mặt trời sẽ trở ngại tôi nhìn em, tôi không cần ánh mặt trời, tôi chỉ cần có thể nhìn thấy em.
Mặt trời lặn phía Tây, mặt trăng treo lơ lửng.
Đại khái khoảng nửa đêm, nữ nhân ban ngày mới trở về. Căn phòng rất yên tĩnh, như là không có người.
Cô ta trực tiếp về phòng của mình, không hề quan tâm đến đứa con ban ngày bị thương.
Tiểu Tạ Sơ rất buồn ngủ, nhưng cậu vẫn nỗ lực mở to mắt nhìn Tạ Linh Dụ, cậu sợ đây chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại thì ca ca đã biến mất.
Tạ Linh Dụ vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Tạ Sơ, ngâm nga bài hát, dỗ cậu ngủ.
"Anh sẽ rời đi sao?"
"Sẽ không, ngủ đi."
Được Tạ Linh Dụ hứa hẹn, Tiểu Tạ Sơ an tâm nằm trong lồng ngực Tạ Linh Dụ, nặng nề đi ngủ, đây là giấc ngủ ngon nhất của cậu.
Tạ Linh Dụ ôm tiểu zombie của anh, cơn buồn ngủ ập đến, cùng Tiểu Tạ Sơ tiến vào mộng đẹp.
-
Mưa to cùng những lời mắng chửi đánh thức Tạ Linh Dụ.
Anh tỉnh lại, nhưng không phải trong căn phòng chật chội của Tiểu Tạ Sơ.
Là một con hẻm sâu tối, có chút quen thuộc.
Mưa to tầm tã, giọt mưa xuyên qua cơ thể của Tạ Linh Dụ, rơi trên đất, từ sâu trong ngõ nhỏ truyền tới âm thanh đánh đập.
Tạ Linh Dụ đi về phía trước, vô thức tăng nhanh tốc độ.
Một cậu bé gầy yếu bị đập vào góc tường, vài thiếu niên cường tráng không ngừng dùng chân đạp cậu bé trong góc tường kia.
Những lời nhục mà cùng những cú đánh đồng loạt giáng trên người cậu bé.
"Tiểu tạp chủng! Mẹ mày là gái điếm, mày con của gái điếm!"
"Thứ ghê tởm không biết xấu hổ."
"Mày không xứng làm bạn với nó."
"Bệnh tâm thần! Sao mày còn chưa chết đi!"
...
Cậu bé ra sức phản kháng, lại bị mấy thiếu niên giữ chặt tay chân, thiếu niên đứng ở trung tâm kia đột nhiên nắm lấy tóc cậu bé, đập vào tường.
Cậu bé để lộ trán, Tạ Linh Dụ nhìn thấy toàn mặt cùng với đôi mắt hung ác như sói của cậu.
Là tiểu zombie của anh, so với khi năm tuổi thì lớn hơn, thoạt nhìn đại khái khoảng mười tuổi.
Đám thiếu niên kia đều là mười bốn, mười lăm tuổi, tay cầm ô, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Ánh mắt Tạ Linh Dụ cực lạnh, bên cạnh anh xuất hiện vô số oán linh chui từ đất lên, xông tới đám thiếu niên kia.
Đứng mũi chịu sào là thiếu niên đứng trung tâm kia, quỷ ảnh dính máu bò lên trên thân thể hắn ta, hắn ta lập tức mất hết sức lực, buông lỏng tay của cậu bé ra.
"Quỷ! Có quỷ!" Các thiếu niên kêu to, loạn thành một nhóm, đều sợ hãi đến run chân, té lộn nhào chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Tạ Linh Dụ ngẩng đầu, nhìn thiếu niên ở trung tâm.
Thế mà lại là Chu Lạc.
Tiểu Tạ Sơ chừng mười tuổi không thấy cái gì cả, cậu không biết vì sao đám người kia đột nhiên chạy đi, chỉ cảm thấy xung quanh mình tựa như lạnh hơn.
Nhưng mà, trái tim của cậu lại nóng lên một cách kỳ lạ, cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
"Ca ca, anh về rồi sao? Ca ca!" Khoé môi cậu dính máu, hàm hồ gọi.
Nhưng ngón tay ấm áp vuốt ve cái trán dính máu của cậu.
Da thịt tiếp xúc, Tạ Linh Dụ xuất hiện.
Người cậu ngày đêm tơ tưởng suýt chút nữa tưởng là ảo ảnh một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Tạ Sơ không màng tất cả mà ôm lấy Tạ Linh Dụ.
Là thật! Là ca ca thật!
Nước mưa rơi xuống trên người hai người, ướt đẫm quần áo của bọn họ.
-
Tạ Linh Dụ thuê một gian phòng ở khách sạn Hắc Tâm bên đường, quần áo của anh là đặc chế, có thể dùng linh lực làm khô, nhưng Tạ Sơ không thể.
Anh đẩy Tạ Sơ đi tắm, phòng ngừa Tạ Sơ bị cảm.
Tuy là ảo cảnh, nhưng Tạ Linh Dụ cảm thấy đây thật sự là những gì mà tiểu zombie phải trải qua.
Cho dù là ảo cảnh thật, anh cũng sợ tiểu zombie bị thương.
Tạ Sơ bắt lấy anh không bỏ, sống chết không chịu đi vào, Tạ Linh Dụ không có cách nào, đành phải mang Tạ Sơ ngâm vào trong nước ấm.
Sau khi ngâm mình cho Tạ Sơ ấm lên, Tạ Linh Dụ dùng chăn thật mềm bao lấy cậu, để cậu ngồi trên giường, dùng máy sấy sấy khô tóc cho cậu.
Sức gió rất mạnh, chăn bọc Tạ Sơ không chắc, rất nhanh liền tuột xuống.
"Tự mình quấn lại đi!" Tạ Linh Dụ không rảnh tay kéo cho Tạ Sơ.
Tạ Sơ ngoan ngoãn nghe theo.
Dưới ánh đèn khách sạn mờ ảo, Tạ Linh Dụ dường như nhìn thấy sau vai của Tạ Sơ có một vết máu tinh tế ngắn ngủn.
Sấy khô tóc, Tạ Linh Dụ nhận mệnh cầm bình thuốc bôi lên vết thương của Tạ Sơ, đầu gối, trán, ngực, toàn bộ đều không may mắn thoát khỏi.
Bôi xong những vết thương lớn, Tạ Linh Dụ còn muốn bôi vết máu sau vai Tạ Sơ, lật người cậu lại mới phát hiện đó không phải vết máu, là vết nhỏ màu đỏ, có chút giống bớt.
Tạ Linh Dụ cảm thấy vị trí này có điểm khác thường, lại không nhớ nổi khác thường ở đâu.
Không phải chỉ là một cái bớt nhỏ, mình chú ý như vậy làm gì, con người lại không hoàn mỹ, trên người mình cũng có một nốt ruồi đỏ đây, Tạ Linh Dụ nghĩ thầm trong lòng.
"Ca ca, em vẫn luôn đợi anh." Cậu còn suýt cho rằng đó chỉ là giấc mộng đẹp của cậu.
"Thật xin lỗi." Tạ Linh Dụ thật sự có chút áy náy, anh đã hứa với cậu, lại không thực hiện được.
Tạ Sơ ôm chắt lấy Tạ Linh Dụ, rõ ràng là cậu bé mười tuổi, sức lực lại lớn như vậy, dường như dùng sức lực toàn thân để ôm, muốn đem Tạ Linh Dụ dung hoà vào cốt nhục của mình.
"Không sao cả, chỉ cần từ nay về sau anh không rời đi nữa là được!" Anh không thể rời bỏ em! Em bắt được anh rồi! Em muốn vĩnh viễn bắt lấy anh."
Tạ Linh Dụ không trả lời, anh không biết khi nào ảo cảnh này sẽ biến hoá, anh sợ lần nữa gặp lại sẽ là mấy năm sau, anh không có biện pháp luôn ở bên tiểu zombie của anh.
Tạ Sơ không thấy Tạ Linh Dụ đáp, vui sướng khi nhìn thấy Tạ Linh Dụ liền biến thành khủng hoảng vô tận.
"Ca ca, sao anh không trả lời em?" Thanh âm nức nở như đang khóc.
Lại biến thành một nhóc mít ướt, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Phải làm sao bây giờ? Anh không muốn làm tiểu zombie của anh đau lòng.
Không để anh suy nghĩ quá lâu, ảo cảnh đột nhiên kịch liệt run lên, Tạ Sơ cũng cảm giác được.
Nhưng cậu không quản, cậu không quản được nhiều như vậy, cậu chỉ muốn nghe ca ca trả lời cậu.
"Ca ca! Ca ca!" Thân hình Tạ Sơ cũng không ổn định, thoát ẩn thoát hiện, nhưng vẫn bướng bỉnh đợi Tạ Linh Dụ trả lời.
Thật là một cậu bé bướng bỉnh nha..... Sao lại cố chấp như vậy......
Thân hình Tạ Linh Dụ càng ngày càng mờ, vẻ mặt cũng càng ngày càng tuyệt vọng, Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng trả lời cậu.
"Sẽ không rời đi, anh đảm bảo." Kiên định mà nghiêm túc.
Tạ Sơ mỉm cười, ảo cảnh biến thành một khoảng trắng xoá.
Ảo cảnh bị người từ bên ngoài phá rồi.
Tạ Linh Dụ té ngã ở cầu thang bên ngoài pháp trận của biệt thự, anh bị bài trừ ra ngoài.
Tiểu zombie của anh nhìn anh, bắt lấy anh, trong mắt còn nguyên cảm xúc mãnh liệt ở trong ảo cảnh.
"Ngươi cũng đi vào ảo cảnh sao?" Tạ Linh Dụ vẫn là giọng điệu dỗ trẻ đó.
"Chủ nhân.... Ca ca...."
Sở Hiêu Trần không có trực tiếp trả lời Tạ Linh Dụ.
Đột nhiên, Sở Hiêu Trần nghe thấy thanh âm của đám người, rất nhiều người đang chạy về phía biệt thự.
Hắn bế Tạ Linh Dụ lên, nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ, thừa dịp lẻn cây cối rập rạp trong bóng tối, biến mất.
Hai người Tạ Linh Dụ rời khỏi biệt thự không lâu, âm thanh điện tử cơ khí vang lên ở đâu đó trong biệt thự.
【 Mong ký chủ chú ý: Kiểm tra đo lường, mong muốn hoàn thành nhiệm vụ của Tạ Linh Dụ đang giảm xuống, mong ký chủ nhanh chóng nghĩ cách tăng lên. 】
Sở Hiêu Trần bế Tạ Linh Dụ đi qua căn cứ, phát hiện căn cứ vốn nên an tĩnh đi ngủ giờ phút này lại đèn đuốc sáng trưng.
Mọi người ồn ào hoan hô.
Ông lão ban ngày đưa chiều khoá cho bọn họ cũng đang đứng ở bên đường, nhìn những người trẻ tuổi kia, tươi cười vui mừng.
"Ông ơi, có chuyện gì vậy?" Tạ Linh Dụ đi đến cạnh ông lão, hỏi.
"Hai người còn chưa biết? Là tiểu đội Cảnh Lai của căn cứ Cảnh Lai chúng ta đã đánh tan sào huyệt zombie khổng lồ ở phía nam! Tối hôm nay bọn họ đại thắng trở về. Mọi người đều rất vui vẻ." Ông lão hưng phấn nói.
Một lát sau, ông lão dựa lại gần, nói nhỏ với Tạ Linh Dụ: "Nghe nói Ôn thủ lĩnh còn phát hiện ra biện pháp chữa khỏi virus zombie, nói không chừng bọn họ rất nhanh có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh! Chúng ta được cứu rồi!"
Ôn thủ lỉnh? Căn cứ này còn một người thủ lĩnh khác....
Sở Hiêu Trần còn chưa có xuất hiện đâu, sao đã có lời đồn chữa khỏi virus zombie rồi.
Quyển sách này hoàn toàn không đi theo cốt truyện....