Chương 86: Hôn lễ của chúng ta
“Gấp thế sao, Trà Trà?”
Đặng Lam Trà gật đầu. Bà Lam thở dài:
“Không ngờ con mê trai đến vậy. Tên đó có gì tốt mà cưới?”
Đặng Lam Trà rũ mi quay đầu:
“Mẹ chẳng phải mẹ đã chấp nhận rồi sao?”
Bà Lam đưa tay lên đầu: “Khi nào? Sao ta không nhớ?”
“MẸ!”
Bà Lam cười phì: “Tui biết rồi. Rồi sao chuẩn bị kịp?”
“Mẹ, anh Hưng nói là anh ấy sẽ chuẩn bị con chỉ cần mặc váy cưới thôi. Mẹ đừng lo.”
Bà Lam thở dài: “Phải chi ba con còn sống, chắc ông ấy muốn thấy con cười hạnh phúc. Con biết không, lúc trước mẹ sợ con cực khổ. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện. Có lẽ chỉ cần nhìn thấy con cười, mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.
“Mẹ. Con cảm ơn mẹ.”
…
Thế mà rất nhanh đã đến ngày lễ cưới diễn ra, khu vui chơi giải trí lúc trước được chọn làm nơi tổ chức hôn lễ.
Hoa tươi được trồng và trang trí khắp nơi. Khách mời phải có thiệp thông qua an ninh mới được vào trong.
Truyền thông cũng được mời đến. Phóng viên có giấy mời mới được tham dự.
Mặc dù đang mang thai, bụng của Lam Trà vẫn còn rất nhỏ, mặc áo cưới vào càng không thấy. Chiếc cưới thiết kế cổ V xẻ ngực phía trước, hở lưng phía sau kết hợp tay áo dài xuyên thấu mang đậm tinh thần phóng khoáng nhưng vẫn giữ được nét kín đáo đầy cuốn hút, bên trên được đính đá đắt tiền. Cô ngồi trước bàn trang điểm căng thẳng.
“Mẹ, hôm nay mẹ thấy con thế nào?”
“Con gái của mẹ là nhất.”
“Mẹ, đột nhiên con hồi hộp quá. Tính sao bây giờ mẹ?”
Quản gia đưa ly nước lọc cho Lam Trà:
“Thiếu phu nhân, người uống một chút hít thở sâu vào.”
Bà Lam đưa tay: “Trà Trà mau lại đây.”
Bà ôm Lam Trà vào lòng. Hai mẹ con không nói gì nhưng mà cảm giác hồi hộp đã được xua tan.
Người dẫn chương trình ra hiệu cho cô lễ cưới sắp bắt đầu. Bé trai và bé gái ở phía sau nâng đuôi váy cho Đặng Lam Trà bước đi.
Bầu trời hôm nay trong xanh, vòng đu quay ở khu vui chơi xoay tròn, bong bóng nhiều màu được thả tung bay lên bầu trời, dàn nhạc mang theo tiết tấu lễ cưới ngân lên.
Đặng Lam Trà cười thời như hoa tự tin bước đi trên thảm đỏ giống nàng công chúa đang bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Nguyễn Phục Hưng đứng đó, hắn mặc bộ âu phục trắng, thân ảnh cao lớn tuyệt mỹ. Đặng Lam Trà bước đến bên cạnh, tay khoác lấy khuỷu tay người đàn ông.
Hai người sánh vai, Phục Hưng kề sát tai cô:
“Thích không?”
Cô gật đầu: “Tàm tạm.”
Hai người tiến lên lễ đài, từng cánh hoa hồng tung lên. Người đàn ông với ngũ quan tinh xảo đẹp trai mê người đang ở trước mặt. Lấy từ chiếc hộp nhung đỏ ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo vào ngón tay Đặng Lam Trà.
Cô nhìn hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn cứu cô, dùng tay không đập mạnh vào kính ô tô. Kéo cô ra ngoài, bàn tay ấy đang ở trước mặt đợi cô đeo nhẫn vào.
“Nguyễn Phục Hưng, anh biết anh đã khác trước rồi không?”
“…”
“Đó là ánh mắt anh nhìn em, dịu dàng hơn xưa rất nhiều.”
Phục Hưng tiến lên một bước, nắm chặt tay Lam Trà. Tay kia đặt sau gáy cô, cúi người hôn xuống. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo tiến hò hét chúc mừng. Đặng Lam Trà ngại ngùng muốn lùi lại, bị Phục Hưng lại giữ lấy eo cô, càng hôn càng sâu.
Phục Hưng buông tay, nụ hôn theo đó mà kết thúc. Hắn nhìn mặt đỏ ửng của Lam Trà, không nhịn được khẽ xoa đầu cô.
“Đặng Lam Trà, em không cần lớn đâu. Tôi cho phép.”
Hai người dắt tay nhau đi mời rượu các bàn. Tiệc tàn, hắn kéo tay cô lên chiếc Lamborghini. Hắn không chạy về Nguyễn gia mà trực tiếp lái xe vào khu nghỉ dưỡng dưỡng cao cấp nhất thành phố.
“Anh muốn đi đâu?”
Hắn nháy mắt: “Đến nơi em sẽ biết.”
Xuống xe, hắn bế cô vào phòng. Phòng tổng thống ở khu nghỉ dưỡng được đặt sẵn, trang trí thành phòng tân hôn. Bóng bay và hoa hồng, còn có nến thơm.
Đặng Lam Trà chỉ muốn đi tắm. Phục Hưng vừa đặt cô xuống là bước nay vào phòng tắm. Loay hoay mãi vẫn không tự mình cởi váy cưới ra được.
“Lam Trà, em còn thức không?”
“Hưng, anh có thể vào đây giúp em được không?”
Hắn đẩy cửa đi vào rất nhanh đã giúp cô cởi bỏ áo cưới.
“Anh đi ra ngoài được rồi.”
“Không thích.”
Hắn xả nước lạnh rồi ôm cô từ phía sau.
“Anh tránh ra đi. Để em tắm.”
Hắn lắc đầu: “Năn nỉ anh đi.”
“Không thèm.”
Bàn tay hắn di chuyển sang trước hai bầu ngực căn tròn xoa nắn. Môi hắn chạm vào cổ của cô hôn nhẹ lên. Giọng nói đầy mị lực:
“Thế nào? Thích không, bà xã?”
Cô quay lại ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
“Tàm tạm, ông xã.”
Bọn họ triền miên trên giường lớn ở trong phòng, một lần, dường như vẫn chưa đủ.
Đặng Lam Trà hai tay chắn trước ngực Phục Hưng:
“Không được ảnh hưởng đến con.”
Hắn hôn vùi, giọng nói khàn khàn:
“Anh hứa sẽ nhẹ nhàng.”
“Ưm…”
Thêm lần nữa, có lẽ càng chưa đủ. Đặng Lam Trà có cảm giác dường như bọn họ đều muốn đối phương hoà vào xương cốt mình.
Phục Hưng đặt Lam Trà ở dưới thân, hắn bật đèn thu hết vào mắt từng nét đẹp của cô.
Ánh đèn mập mờ, Lam Trà đưa tay che lại cảnh xuân trước mắt. Phục Hưng nắm tay Lam Trà đặt ở sau lưng hắn, từng chiếc móng tay theo động tác của Phục Hưng từ từ cắm sâu vào da thịt của hắn.
Đặng Lam Trà từng nghi ngờ thái độ khi kết hôn của Phục Hưng. Bây giờ, tất cả mọi băn khoăn đều bỏ hết, cô đã có một gia đình, có một người đàn ông mà cô yêu, hắn cũng yêu cô.
“Đặng Lam Trà, anh yêu em.”
Đặng Lam Trà gật đầu. Bà Lam thở dài:
“Không ngờ con mê trai đến vậy. Tên đó có gì tốt mà cưới?”
Đặng Lam Trà rũ mi quay đầu:
“Mẹ chẳng phải mẹ đã chấp nhận rồi sao?”
Bà Lam đưa tay lên đầu: “Khi nào? Sao ta không nhớ?”
“MẸ!”
Bà Lam cười phì: “Tui biết rồi. Rồi sao chuẩn bị kịp?”
“Mẹ, anh Hưng nói là anh ấy sẽ chuẩn bị con chỉ cần mặc váy cưới thôi. Mẹ đừng lo.”
Bà Lam thở dài: “Phải chi ba con còn sống, chắc ông ấy muốn thấy con cười hạnh phúc. Con biết không, lúc trước mẹ sợ con cực khổ. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện. Có lẽ chỉ cần nhìn thấy con cười, mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.
“Mẹ. Con cảm ơn mẹ.”
…
Thế mà rất nhanh đã đến ngày lễ cưới diễn ra, khu vui chơi giải trí lúc trước được chọn làm nơi tổ chức hôn lễ.
Hoa tươi được trồng và trang trí khắp nơi. Khách mời phải có thiệp thông qua an ninh mới được vào trong.
Truyền thông cũng được mời đến. Phóng viên có giấy mời mới được tham dự.
Mặc dù đang mang thai, bụng của Lam Trà vẫn còn rất nhỏ, mặc áo cưới vào càng không thấy. Chiếc cưới thiết kế cổ V xẻ ngực phía trước, hở lưng phía sau kết hợp tay áo dài xuyên thấu mang đậm tinh thần phóng khoáng nhưng vẫn giữ được nét kín đáo đầy cuốn hút, bên trên được đính đá đắt tiền. Cô ngồi trước bàn trang điểm căng thẳng.
“Mẹ, hôm nay mẹ thấy con thế nào?”
“Con gái của mẹ là nhất.”
“Mẹ, đột nhiên con hồi hộp quá. Tính sao bây giờ mẹ?”
Quản gia đưa ly nước lọc cho Lam Trà:
“Thiếu phu nhân, người uống một chút hít thở sâu vào.”
Bà Lam đưa tay: “Trà Trà mau lại đây.”
Bà ôm Lam Trà vào lòng. Hai mẹ con không nói gì nhưng mà cảm giác hồi hộp đã được xua tan.
Người dẫn chương trình ra hiệu cho cô lễ cưới sắp bắt đầu. Bé trai và bé gái ở phía sau nâng đuôi váy cho Đặng Lam Trà bước đi.
Bầu trời hôm nay trong xanh, vòng đu quay ở khu vui chơi xoay tròn, bong bóng nhiều màu được thả tung bay lên bầu trời, dàn nhạc mang theo tiết tấu lễ cưới ngân lên.
Đặng Lam Trà cười thời như hoa tự tin bước đi trên thảm đỏ giống nàng công chúa đang bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Nguyễn Phục Hưng đứng đó, hắn mặc bộ âu phục trắng, thân ảnh cao lớn tuyệt mỹ. Đặng Lam Trà bước đến bên cạnh, tay khoác lấy khuỷu tay người đàn ông.
Hai người sánh vai, Phục Hưng kề sát tai cô:
“Thích không?”
Cô gật đầu: “Tàm tạm.”
Hai người tiến lên lễ đài, từng cánh hoa hồng tung lên. Người đàn ông với ngũ quan tinh xảo đẹp trai mê người đang ở trước mặt. Lấy từ chiếc hộp nhung đỏ ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo vào ngón tay Đặng Lam Trà.
Cô nhìn hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn cứu cô, dùng tay không đập mạnh vào kính ô tô. Kéo cô ra ngoài, bàn tay ấy đang ở trước mặt đợi cô đeo nhẫn vào.
“Nguyễn Phục Hưng, anh biết anh đã khác trước rồi không?”
“…”
“Đó là ánh mắt anh nhìn em, dịu dàng hơn xưa rất nhiều.”
Phục Hưng tiến lên một bước, nắm chặt tay Lam Trà. Tay kia đặt sau gáy cô, cúi người hôn xuống. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo tiến hò hét chúc mừng. Đặng Lam Trà ngại ngùng muốn lùi lại, bị Phục Hưng lại giữ lấy eo cô, càng hôn càng sâu.
Phục Hưng buông tay, nụ hôn theo đó mà kết thúc. Hắn nhìn mặt đỏ ửng của Lam Trà, không nhịn được khẽ xoa đầu cô.
“Đặng Lam Trà, em không cần lớn đâu. Tôi cho phép.”
Hai người dắt tay nhau đi mời rượu các bàn. Tiệc tàn, hắn kéo tay cô lên chiếc Lamborghini. Hắn không chạy về Nguyễn gia mà trực tiếp lái xe vào khu nghỉ dưỡng dưỡng cao cấp nhất thành phố.
“Anh muốn đi đâu?”
Hắn nháy mắt: “Đến nơi em sẽ biết.”
Xuống xe, hắn bế cô vào phòng. Phòng tổng thống ở khu nghỉ dưỡng được đặt sẵn, trang trí thành phòng tân hôn. Bóng bay và hoa hồng, còn có nến thơm.
Đặng Lam Trà chỉ muốn đi tắm. Phục Hưng vừa đặt cô xuống là bước nay vào phòng tắm. Loay hoay mãi vẫn không tự mình cởi váy cưới ra được.
“Lam Trà, em còn thức không?”
“Hưng, anh có thể vào đây giúp em được không?”
Hắn đẩy cửa đi vào rất nhanh đã giúp cô cởi bỏ áo cưới.
“Anh đi ra ngoài được rồi.”
“Không thích.”
Hắn xả nước lạnh rồi ôm cô từ phía sau.
“Anh tránh ra đi. Để em tắm.”
Hắn lắc đầu: “Năn nỉ anh đi.”
“Không thèm.”
Bàn tay hắn di chuyển sang trước hai bầu ngực căn tròn xoa nắn. Môi hắn chạm vào cổ của cô hôn nhẹ lên. Giọng nói đầy mị lực:
“Thế nào? Thích không, bà xã?”
Cô quay lại ôm chặt lấy cổ người đàn ông.
“Tàm tạm, ông xã.”
Bọn họ triền miên trên giường lớn ở trong phòng, một lần, dường như vẫn chưa đủ.
Đặng Lam Trà hai tay chắn trước ngực Phục Hưng:
“Không được ảnh hưởng đến con.”
Hắn hôn vùi, giọng nói khàn khàn:
“Anh hứa sẽ nhẹ nhàng.”
“Ưm…”
Thêm lần nữa, có lẽ càng chưa đủ. Đặng Lam Trà có cảm giác dường như bọn họ đều muốn đối phương hoà vào xương cốt mình.
Phục Hưng đặt Lam Trà ở dưới thân, hắn bật đèn thu hết vào mắt từng nét đẹp của cô.
Ánh đèn mập mờ, Lam Trà đưa tay che lại cảnh xuân trước mắt. Phục Hưng nắm tay Lam Trà đặt ở sau lưng hắn, từng chiếc móng tay theo động tác của Phục Hưng từ từ cắm sâu vào da thịt của hắn.
Đặng Lam Trà từng nghi ngờ thái độ khi kết hôn của Phục Hưng. Bây giờ, tất cả mọi băn khoăn đều bỏ hết, cô đã có một gia đình, có một người đàn ông mà cô yêu, hắn cũng yêu cô.
“Đặng Lam Trà, anh yêu em.”