Chương 80: Tôi với em chỉ có chán
“Các người mau để tôi đi.”
Đặng Lam Trà rất vội. Cô muốn biết mẹ của mình ra làm sao. Nhưng thuộc hạ trong nhà cứ giam lỏng cô.
“Xin lỗi, Hưng thiếu có dặn không cho người ra ngoài.”
“Tôi muốn đi. Không lẽ anh ấy định giam cầm tôi cả đời hay sao?”
Vừa lúc Nguyễn Phục Hưng từ bên ngoài về: “Tôi muốn giam cầm em cả đời thì sao?”
Đặng Lam Trà buông thõng người, cả cơ thể như bị gãy xương:
“Phục Hưng, xin anh cho em gặp mẹ em. Bà ấy đang cần em.”
Cô nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy giữ chặt tay Phục Hưng: “Xin anh. Cho em đi lần này thôi.”
Phục Hưng kéo tay của cô ra.
“Lúc em tôi nằm viện tôi còn đang ở đồn cảnh sát.”
“Hưng…”
“Tôi phải cho bà mến ta cảm giác của em mình. Vậy cho nên em đừng hòng ra khỏi chỗ này.”
Lam Trà không thể ngờ được Phục Hưng sẽ đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên lạnh lùng như thế. Cô khó tin lắc đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nói: “Tôi khuyên em mau vào ăn cơm. Giữ lấy sức khoẻ để còn gặp lại bà ta.”
Cô ngồi xổm trên mặt đất, cổ họng đau như bị xé rách.
Về nhà chỉ có chán, Nguyễn Phục Hưng không ăn, hắn vội vàng lái xe ra ngoài.
Đường đang đi bỗng tắt hẳn, hắn hạ kính xe xuống, nghe người ta nói phía trước có tai nạn.
Vừa định quay đầu thì có người mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Cô ta giơ bảng tên cùng nơi làm việc ra.
“Bệnh viện đa khoa T.A- Minh Nhi.”
Hắn lạnh lùng nói: “Có ý gì?”
Cô gái gấp gáp, không ngần ngại vừa thắt dây an toàn vừa nói:
“Tôi là bác sĩ đa khoa. Phía trước có tai nạn. Anh chở tôi đến đó đi.”
“Xuống xe.”
Cô vẫn kiên quyết: “Cứu người quan trọng. Nhanh đi.”
“Ở đây thiếu gì xe? Chọn đại xe khác đi. Tôi không thích làm từ thiện.”
“Xe anh là xe đua. Tôi không thích tùy tiện.”
Hắn nghe xong cười khẩy sau đó ấn còi đạp ga.
Rất nhanh đã đưa cô gái đến hiện trường tai nạn. Cô gái không sợ nguy hiểm kéo người bị tai nạn ra sơ cứu. Còn nhìn sang Phục Hưng:
“Mau giúp một tay.”
“Không thích.”
Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Minh Nhi. Hắn cuối cùng cũng xong vào giúp cô.
Đến khi xe cấp cứu đến, Minh Nhi mới chịu rời đi. Cô không nói nhiều liền leo lên xe của hắn.
“Không phiền nếu chở tôi đến Đại học Y chứ? Dù sao giúp người phải giúp cho trót.”
Phục Hưng lạnh lùng: “Tôi không thích làm từ thiện.”
Minh Nhi nhanh nhẩu: “Tôi mời anh ăn cơm”
Cảm thấy cô gái này khá thú vị nên hắn quay đầu xe, đạp ra rời đi. Rất nhanh đã đến cổng Đại học Y, Minh Nhi xuống xe:
“Anh đợi tôi 10 phút. Gặp giáo sư xong tôi ra ngay. Ăn gì thì anh suy nghĩ đi.”
Hắn nhìn đồng hồ, 5 ngón tay lần lượt rơi xuống không theo tiết tấu.
“5, 4, 3, 2, 1…”
Lại nghe tiếng mở cửa xe ghế phụ. Minh Nhi rất nhanh thắt dây an toàn. Dứt khoát nói:
“Vừa kịp thời gian. Tôi muốn ăn lẩu. Anh chở tôi đi đi.”
Hắn nhíu mày, trên môi kéo theo nụ cười:
“Vừa rồi còn bảo tôi suy nghĩ?”
“Tôi sợ anh chán không có việc gì làm nên bảo anh suy nghĩ.”
“Được. Khá khen cho sinh viên y.”
…
Quán lẩu là do hắn chọn. Minh Nhi cứ thế ăn ngon lành. Đến lúc phục vụ đem hóa đơn ra, nhìn con số cô phun thẳng ngụm nước đang uống vào mặt Phục Hưng.
“Xin lỗi. Nó đắt nên tôi…”
“Phun nước vào mặt người khác?”
“Tôi không cố ý.”, Minh Nhi luống cuống giải thích. Rồi rút trong túi ra thẻ ngân hàng đưa cho phục vụ.
Mặt cô nhăn lại trông buồn cười.
“Có thể không lấy nó không?”
Quả thật Phục Hưng thấy cô thú vị liền rút từ trong túi ra chiếc thẻ đen: “Dùng cái này thanh toán.”
“Vậy sao được? Tôi không quen nợ người khác.”
Hắn nhìn cô, ánh mắt có vẻ lưu luyến:
“Tôi chính là muốn em nợ tôi, Minh Nhi.”
Hắn không đưa cô về nhà mà trực tiếp lái xe về Nguyễn gia.
Vừa về đến nơi hắn kéo cô lên tầng hai. Ngay cả giày còn bị rơi lại ở cầu thang.
Lam Trà đứng đó chứng kiến mọi việc. Cô làm Minh Nhi cảm thấy như có 1 camera chạy bằng cơm đứng giám sát cảnh ân ái của bọn họ.
“Cô ấy là ai?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy hắn định đến đóng cửa.
Lam Trà chặn lại, không ồn ào, không la hét chỉ mở miệng hỏi: “Tại sao?”
Hắn đưa tay vịnh vào tấm cửa: “Tôi với em chỉ có chán.”
“Rầm.”
Thật ra một người nhìn quen rồi, cho dù có tỏa sáng đến thế nào, cũng không thể như những ngày trước. Hơn nữa, giữa cô và hắn yêu hận khó mà phân định.
Tiếng sập cửa kia như ngăn cách thế giới của hai người. Mãi mãi còn có thể quay lại sao?
Đặng Lam Trà bụm miệng lại, tiếng khóc không nén được phát ra qua cánh cửa phòng, trên đời này khoảng cách xa nhất đến cùng là gì nhỉ?
Có phải là nhìn người nhìn yêu cùng người đàn bà khác ân ái. Bỏ lại trái tim đang bị xé rách của mình không?
Cái này so với sinh ly tử biệt có khác không?
Đặng Lam Trà chôn mặt vào trong khuỷu tay, cả người cuộn lại thành một vòng nhỏ. Có ai đau lòng đến chết không? Đặng Lam Trà chính là như vậy.
Quản gia đi lên lầu, bà nhịn không được liền kéo Lam Trà ôm vào lòng. Cô nhấc lên từng tiếng, âm thanh yếu ớt khẽ bật:
“Quản gia, là con sai sao? Quản gia, con có thể lựa chọn sao?”
Quản gia chỉ có thể xoa đầu cô gái nhỏ. Một chữ đủ để an ủi trái tim tan nát của người con gái.
“Ngoan…”
…
Phục Hưng ở bên trong hoàn toàn có thể nghe hết tiếng của Lam Trà. Hắn ngồi ở cạnh mép giường cả người bất động.
Minh Nhi ngồi dậy, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn. Cô cười khẩy một cái, bây giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hoá ra là dùng tôi chọc tức cô ấy?”
“Không có.”
Minh Nhi câu cổ hắn mà hôn lên, âm thanh êm dịu bên tai: “Vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Hắn đẩy cô ra: “Không muốn.”
Cô ngồi ở trên giường ngửa mặt lên cười hắn: “Vậy mà còn nói không có.”
Như bị người con gái ở trước mặt nhìn thấu tâm tư.
“Sao cô biết?”
“Người đẹp và tài giỏi như tôi anh còn không muốn. Chắc hẳn trong lòng đã có người quan trọng. Hơn nữa không khó để nhìn ra.”
Cô đứng dậy đi xuống sofa tự nhiên rót một cốc nước để uống: “Nói đi. Cô ấy là ai?”
Hắn thở dài, đôi mắt ảm đạm: “Vợ tôi.”
“Ừ hay lắm. Anh suýt chút nữa biến tôi thành tiểu tam.”
Hắn chậm rãi: “Vừa rồi không cố ý.”
“Vậy tôi có nên đi?”
“Không cần. Cô cứ ngủ ở đây. Tôi nay tôi sang phòng khác. Hôm khác tôi mời cô ăn.”
“Được vậy thì tốt.”
Hắn đi về thư phòng, cả đêm nằm lăn lộn không tài nào ngủ được. Hắn thấy cô đau lòng, hắn cũng đau lòng. Nhưng với cô, hắn không thể quay lại.
Đặng Lam Trà rất vội. Cô muốn biết mẹ của mình ra làm sao. Nhưng thuộc hạ trong nhà cứ giam lỏng cô.
“Xin lỗi, Hưng thiếu có dặn không cho người ra ngoài.”
“Tôi muốn đi. Không lẽ anh ấy định giam cầm tôi cả đời hay sao?”
Vừa lúc Nguyễn Phục Hưng từ bên ngoài về: “Tôi muốn giam cầm em cả đời thì sao?”
Đặng Lam Trà buông thõng người, cả cơ thể như bị gãy xương:
“Phục Hưng, xin anh cho em gặp mẹ em. Bà ấy đang cần em.”
Cô nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy giữ chặt tay Phục Hưng: “Xin anh. Cho em đi lần này thôi.”
Phục Hưng kéo tay của cô ra.
“Lúc em tôi nằm viện tôi còn đang ở đồn cảnh sát.”
“Hưng…”
“Tôi phải cho bà mến ta cảm giác của em mình. Vậy cho nên em đừng hòng ra khỏi chỗ này.”
Lam Trà không thể ngờ được Phục Hưng sẽ đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên lạnh lùng như thế. Cô khó tin lắc đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nói: “Tôi khuyên em mau vào ăn cơm. Giữ lấy sức khoẻ để còn gặp lại bà ta.”
Cô ngồi xổm trên mặt đất, cổ họng đau như bị xé rách.
Về nhà chỉ có chán, Nguyễn Phục Hưng không ăn, hắn vội vàng lái xe ra ngoài.
Đường đang đi bỗng tắt hẳn, hắn hạ kính xe xuống, nghe người ta nói phía trước có tai nạn.
Vừa định quay đầu thì có người mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Cô ta giơ bảng tên cùng nơi làm việc ra.
“Bệnh viện đa khoa T.A- Minh Nhi.”
Hắn lạnh lùng nói: “Có ý gì?”
Cô gái gấp gáp, không ngần ngại vừa thắt dây an toàn vừa nói:
“Tôi là bác sĩ đa khoa. Phía trước có tai nạn. Anh chở tôi đến đó đi.”
“Xuống xe.”
Cô vẫn kiên quyết: “Cứu người quan trọng. Nhanh đi.”
“Ở đây thiếu gì xe? Chọn đại xe khác đi. Tôi không thích làm từ thiện.”
“Xe anh là xe đua. Tôi không thích tùy tiện.”
Hắn nghe xong cười khẩy sau đó ấn còi đạp ga.
Rất nhanh đã đưa cô gái đến hiện trường tai nạn. Cô gái không sợ nguy hiểm kéo người bị tai nạn ra sơ cứu. Còn nhìn sang Phục Hưng:
“Mau giúp một tay.”
“Không thích.”
Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Minh Nhi. Hắn cuối cùng cũng xong vào giúp cô.
Đến khi xe cấp cứu đến, Minh Nhi mới chịu rời đi. Cô không nói nhiều liền leo lên xe của hắn.
“Không phiền nếu chở tôi đến Đại học Y chứ? Dù sao giúp người phải giúp cho trót.”
Phục Hưng lạnh lùng: “Tôi không thích làm từ thiện.”
Minh Nhi nhanh nhẩu: “Tôi mời anh ăn cơm”
Cảm thấy cô gái này khá thú vị nên hắn quay đầu xe, đạp ra rời đi. Rất nhanh đã đến cổng Đại học Y, Minh Nhi xuống xe:
“Anh đợi tôi 10 phút. Gặp giáo sư xong tôi ra ngay. Ăn gì thì anh suy nghĩ đi.”
Hắn nhìn đồng hồ, 5 ngón tay lần lượt rơi xuống không theo tiết tấu.
“5, 4, 3, 2, 1…”
Lại nghe tiếng mở cửa xe ghế phụ. Minh Nhi rất nhanh thắt dây an toàn. Dứt khoát nói:
“Vừa kịp thời gian. Tôi muốn ăn lẩu. Anh chở tôi đi đi.”
Hắn nhíu mày, trên môi kéo theo nụ cười:
“Vừa rồi còn bảo tôi suy nghĩ?”
“Tôi sợ anh chán không có việc gì làm nên bảo anh suy nghĩ.”
“Được. Khá khen cho sinh viên y.”
…
Quán lẩu là do hắn chọn. Minh Nhi cứ thế ăn ngon lành. Đến lúc phục vụ đem hóa đơn ra, nhìn con số cô phun thẳng ngụm nước đang uống vào mặt Phục Hưng.
“Xin lỗi. Nó đắt nên tôi…”
“Phun nước vào mặt người khác?”
“Tôi không cố ý.”, Minh Nhi luống cuống giải thích. Rồi rút trong túi ra thẻ ngân hàng đưa cho phục vụ.
Mặt cô nhăn lại trông buồn cười.
“Có thể không lấy nó không?”
Quả thật Phục Hưng thấy cô thú vị liền rút từ trong túi ra chiếc thẻ đen: “Dùng cái này thanh toán.”
“Vậy sao được? Tôi không quen nợ người khác.”
Hắn nhìn cô, ánh mắt có vẻ lưu luyến:
“Tôi chính là muốn em nợ tôi, Minh Nhi.”
Hắn không đưa cô về nhà mà trực tiếp lái xe về Nguyễn gia.
Vừa về đến nơi hắn kéo cô lên tầng hai. Ngay cả giày còn bị rơi lại ở cầu thang.
Lam Trà đứng đó chứng kiến mọi việc. Cô làm Minh Nhi cảm thấy như có 1 camera chạy bằng cơm đứng giám sát cảnh ân ái của bọn họ.
“Cô ấy là ai?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy hắn định đến đóng cửa.
Lam Trà chặn lại, không ồn ào, không la hét chỉ mở miệng hỏi: “Tại sao?”
Hắn đưa tay vịnh vào tấm cửa: “Tôi với em chỉ có chán.”
“Rầm.”
Thật ra một người nhìn quen rồi, cho dù có tỏa sáng đến thế nào, cũng không thể như những ngày trước. Hơn nữa, giữa cô và hắn yêu hận khó mà phân định.
Tiếng sập cửa kia như ngăn cách thế giới của hai người. Mãi mãi còn có thể quay lại sao?
Đặng Lam Trà bụm miệng lại, tiếng khóc không nén được phát ra qua cánh cửa phòng, trên đời này khoảng cách xa nhất đến cùng là gì nhỉ?
Có phải là nhìn người nhìn yêu cùng người đàn bà khác ân ái. Bỏ lại trái tim đang bị xé rách của mình không?
Cái này so với sinh ly tử biệt có khác không?
Đặng Lam Trà chôn mặt vào trong khuỷu tay, cả người cuộn lại thành một vòng nhỏ. Có ai đau lòng đến chết không? Đặng Lam Trà chính là như vậy.
Quản gia đi lên lầu, bà nhịn không được liền kéo Lam Trà ôm vào lòng. Cô nhấc lên từng tiếng, âm thanh yếu ớt khẽ bật:
“Quản gia, là con sai sao? Quản gia, con có thể lựa chọn sao?”
Quản gia chỉ có thể xoa đầu cô gái nhỏ. Một chữ đủ để an ủi trái tim tan nát của người con gái.
“Ngoan…”
…
Phục Hưng ở bên trong hoàn toàn có thể nghe hết tiếng của Lam Trà. Hắn ngồi ở cạnh mép giường cả người bất động.
Minh Nhi ngồi dậy, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn. Cô cười khẩy một cái, bây giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hoá ra là dùng tôi chọc tức cô ấy?”
“Không có.”
Minh Nhi câu cổ hắn mà hôn lên, âm thanh êm dịu bên tai: “Vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Hắn đẩy cô ra: “Không muốn.”
Cô ngồi ở trên giường ngửa mặt lên cười hắn: “Vậy mà còn nói không có.”
Như bị người con gái ở trước mặt nhìn thấu tâm tư.
“Sao cô biết?”
“Người đẹp và tài giỏi như tôi anh còn không muốn. Chắc hẳn trong lòng đã có người quan trọng. Hơn nữa không khó để nhìn ra.”
Cô đứng dậy đi xuống sofa tự nhiên rót một cốc nước để uống: “Nói đi. Cô ấy là ai?”
Hắn thở dài, đôi mắt ảm đạm: “Vợ tôi.”
“Ừ hay lắm. Anh suýt chút nữa biến tôi thành tiểu tam.”
Hắn chậm rãi: “Vừa rồi không cố ý.”
“Vậy tôi có nên đi?”
“Không cần. Cô cứ ngủ ở đây. Tôi nay tôi sang phòng khác. Hôm khác tôi mời cô ăn.”
“Được vậy thì tốt.”
Hắn đi về thư phòng, cả đêm nằm lăn lộn không tài nào ngủ được. Hắn thấy cô đau lòng, hắn cũng đau lòng. Nhưng với cô, hắn không thể quay lại.