Chương 73: Chạy trốn
“Vì sao lại đưa cái này cho tôi?”
“Tôi tìm đường lui cho mình.”
“Cô không yêu hắn sao?”
Mạc Tương Tư ngồi đó nước mắt lăn dài. Ở nơi cổ họng nghèn nghẹn nói không nên lời.
“Đã từng. Bây giờ thì không.”
Nguyễn Phục Hưng nhàn nhạt đưa ly nước lọc cho Tương Tư: “Thế còn bây giờ? Chứng cứ này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cô.”
“Trong lòng tôi chỉ có hận. Chí ít nếu có thể kéo hắn chết chung càng tốt.”
Trong văn phòng làm việc, bây giờ chỉ nghe tiếng điều hòa và tiếng khóc của Mạc Tương Tư.
“Vết thương trên người cô là hắn làm?”
Mạc Tương Tư gật đầu, nửa đời sau có thể chỉ ngồi trên xe lăn này thôi.
“Xem ra cô cũng thông minh. Chứ không như ai kia. Ngay cả đúng sai còn không phân biệt được.”
Mạc Tương Tư nghe không hiểu. Nguyễn Phục Hưng càng không phải nói cô. Mạc Tương Tư lau nước mắt nhìn hắn.
“Bỏ đi. Tôi nói người khác.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
“Hưng thiếu, cuộc họp sẽ bắt đầu.”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy cài một nút ở áo khoác vest rời đi.
Hội trường chật kín người. Những ánh đèn fash cứ liên tục nhấp nháy. Người ở trên sân khấu ở thành tâm điểm. Tất cả lời nói sẽ được ghi nhận lại và phát trực tiếp đi.
“Còn chưa ra giải thích sao? Khu vui chơi giết người.”
Tiếng người bên dưới thi nhau phán xét.
“Trên mạng lan truyền bảng kiểm định chất lượng. Không đạt mà còn mở cửa. Ác quá ác.”
Trên sân khấu, Phục Hưng với âu phục đen bước lên. Thân ảnh cao lớn, ánh mắt sắc bén. Giọng nói cao lãnh. Hắn nâng đồng hồ lên:
“Bây giờ là 9 giờ 18 phút, kể từ giờ phút này. Ai không có chứng cứ cụ thể, nếu có phát biểu sai lệch về khu vui chơi thì chuẩn bị nhận thư luật của chúng tôi.”
“Xin hỏi ngài có chứng cứ gì để chứng minh khu vui chơi đạt chuẩn an toàn mà hùng hổ tuyên bố vậy? Ở trên tay tôi có bản sao giấy kiểm định chất lượng. Mọi người đến xem đi.”
Người dưới sân khấu không có thiện ý. Hắn nâng bản sao giấy kiểm định có đống dấu lên: "Hạng mục trò chơi mạo hiểm chưa được cấp phép. Còn nữa, trong tay tôi có usb nhận hối lộ của bọn họ.”
Cổ đông phía dưới hoang mang ném cái nhìn dò xét về phía Phục Hưng.
Phục Hưng đưa mắt sang Hoàng Ân. Anh hiểu ý tiến gần người đàn ông. Ông ta la lên:
“Các người định làm gì? Giết người diệt khẩu sao? Ở đây có nhiều người.”
Hoàng Ân cúi đầu: “Xin lỗi ngài có thể cho tôi mượn chiếc usb để chiếu lên cho mọi người xem không?”
Hắn nhíu mày thu usb lại: “Không được. Ai biết các người giở trò gì.”
“Ở đây nhiều người. Tôi còn có thể giở trò gì được?”
Hắn do dự sau đó đưa usb cho Hoàng Ân. Trước mắt nhiều người, màn hình lớn chiếu cảnh Phục Hưng bắt tay chuyên viên thẩm định. Sau đó nhận một túi lớn màu đen.
“Thấy chưa rõ ràng trước mắt. Chối làm sao?”
Nguyễn Phục Hưng vẫn điềm tĩnh:
“Các người chỉ xem được một nửa thôi.”
Màn hình lại chiếu đến cảnh vị thẩm định mở túi ra. Bên trong không có gì hết. Người đàn ông đó tức giận ném chiếc túi xách sang bên cửa. Ở ngoài cửa có người đàn ông khác bước vào. Đem một túi lớn khác nét đến, lần này trút ra toàn là tiền.
Sau đó hắn đưa một tập tài liệu lên bàn. Tên đối diện gật đầu hiểu ý.
“Đặng thiếu sao?”
Có người nhận ra liền vội la lên.
Nguyễn Phục Hưng cười như không cười.
“Mọi người nên nghe chuyện tiếp theo.”
Hội trường liên tục bàn tán.
“Còn cái gì sao?”
Trên sân khấu, người phụ nữ cùng đứa bé bước ra. Họ sợ sệt đi chầm chậm lên.
“Ai vậy?”
“Chuyện gì tiếp theo vậy?”
Người phụ nữ cúi đầu, thấp giọng: “Tôi là Mai vợ của anh Linh. Anh Linh không phải tự tử đâu. Buổi tối trước đó anh có căn dặn tôi và con về nhà mẹ. Mấy ngày sau nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì cứ im lặng mà sống.”
Người ở dưới hét lên:
“Vậy tại sao còn đứng đây làm gì?”
“Tôi thấp cổ bé họng làm gì dám nói. Bây giờ có người chịu giúp chúng tôi tìm ra sự thật. Nhà tôi nhận được đền bù xứng đáng, hơn nữa anh ấy rất yêu chúng tôi. Hôm trước còn có người đến, nếu không nhờ Hưng thiếu. Chúng tôi, bây giờ, huhu…”
“Lời phiến diện như vậy làm gì dễ tin.”, người phụ nữ ở dưới nóng vọng lên.
Hoàng Ân đứng ra: “Tiếp theo pháp luật sẽ vào cuộc. Sự thật sẽ nhanh ra ánh sáng thôi.”
Hoàng Ân chỉ tay vào màn hình: “Người đứng sau chuyện này sẽ phải trả giá. Cảnh sát sẽ đến tìm ngay lập tức.”
Đặng Lam Thanh xem màn hình lớn vỗ tay:
“Nói hay lắm. Nhưng ta đứng đây này. Cảnh sát đâu?”
Hắn mở chai rượu ra chuẩn bị rót vào thì phía ngoài phòng làm việc cảnh sát đã có mặt.
“Đặng thiếu, cảnh sát có lệnh bắt.”
Hắn đặt chai rượu xuống bàn:
“Buồn cười nhỉ? Bắt ai?”
“Đặng thiếu đây là lệnh bắt khẩn cấp điều tra về hành vi giết người. Gian lận kinh tế.”
“Bị điên à? Giết ai trời?”
“Cô Huyền Vũ và ông Hoàng Đăng Quân? Còn cả ông Đặng Vĩ- là cha của ngài.”
“Haha. Các người bị điên rồi. Tôi làm gì biết hai người đó. Còn cha tôi nữa, ông ấy tự tử biết chưa.”
“Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ. Mới có lệnh bắt. Mời ngài theo chúng tôi.”
Hắn chỉ tay vào mặt trợ lý: “Mau gọi luật sư đến đây.”
“Dạ vâng.”
Cảnh sát thúc giục: “Vậy đi được rồi chứ?”
Hắn ôm bụng, mặt nhăn lại: “Các người đợi một chút tôi muốn đi toilet.”
“Về đồn đi cũng được?”
Đặng Lam Thanh dang hai tay ra: “Cảnh sát không lẽ ngay cả chuyện đi vệ sinh, anh cũng không cho?”
Một vị cảnh sát vỗ vai đồng đội:
“Được rồi. Đi một chút không sao đâu. Ở đây toàn camera giám sát.”
“Được rồi. Ngài đi nhanh lên!”
Vừa đến cửa nhà vệ sinh. Hắn tìm cách đánh lạc hướng cảnh sát chạy vào lối thoát hiểm. Bốn người cảnh sát chia nhau. Hai người chạy theo hắn. Hai người còn lại chia ra người giữ sảnh. Người xuống hầm xe.
Vì hắn rất thạo đường ở công ty nên chẳng mấy chốc theo lối thoát hiểm khác trốn ra phía sau bãi thu rác.
Thành công trốn thoát.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu tia lửa hận.
“Khốn kiếp. Nguyễn Phục Hưng, tao sẽ tìm mày tính sổ.”
“Tôi tìm đường lui cho mình.”
“Cô không yêu hắn sao?”
Mạc Tương Tư ngồi đó nước mắt lăn dài. Ở nơi cổ họng nghèn nghẹn nói không nên lời.
“Đã từng. Bây giờ thì không.”
Nguyễn Phục Hưng nhàn nhạt đưa ly nước lọc cho Tương Tư: “Thế còn bây giờ? Chứng cứ này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cô.”
“Trong lòng tôi chỉ có hận. Chí ít nếu có thể kéo hắn chết chung càng tốt.”
Trong văn phòng làm việc, bây giờ chỉ nghe tiếng điều hòa và tiếng khóc của Mạc Tương Tư.
“Vết thương trên người cô là hắn làm?”
Mạc Tương Tư gật đầu, nửa đời sau có thể chỉ ngồi trên xe lăn này thôi.
“Xem ra cô cũng thông minh. Chứ không như ai kia. Ngay cả đúng sai còn không phân biệt được.”
Mạc Tương Tư nghe không hiểu. Nguyễn Phục Hưng càng không phải nói cô. Mạc Tương Tư lau nước mắt nhìn hắn.
“Bỏ đi. Tôi nói người khác.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
“Hưng thiếu, cuộc họp sẽ bắt đầu.”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy cài một nút ở áo khoác vest rời đi.
Hội trường chật kín người. Những ánh đèn fash cứ liên tục nhấp nháy. Người ở trên sân khấu ở thành tâm điểm. Tất cả lời nói sẽ được ghi nhận lại và phát trực tiếp đi.
“Còn chưa ra giải thích sao? Khu vui chơi giết người.”
Tiếng người bên dưới thi nhau phán xét.
“Trên mạng lan truyền bảng kiểm định chất lượng. Không đạt mà còn mở cửa. Ác quá ác.”
Trên sân khấu, Phục Hưng với âu phục đen bước lên. Thân ảnh cao lớn, ánh mắt sắc bén. Giọng nói cao lãnh. Hắn nâng đồng hồ lên:
“Bây giờ là 9 giờ 18 phút, kể từ giờ phút này. Ai không có chứng cứ cụ thể, nếu có phát biểu sai lệch về khu vui chơi thì chuẩn bị nhận thư luật của chúng tôi.”
“Xin hỏi ngài có chứng cứ gì để chứng minh khu vui chơi đạt chuẩn an toàn mà hùng hổ tuyên bố vậy? Ở trên tay tôi có bản sao giấy kiểm định chất lượng. Mọi người đến xem đi.”
Người dưới sân khấu không có thiện ý. Hắn nâng bản sao giấy kiểm định có đống dấu lên: "Hạng mục trò chơi mạo hiểm chưa được cấp phép. Còn nữa, trong tay tôi có usb nhận hối lộ của bọn họ.”
Cổ đông phía dưới hoang mang ném cái nhìn dò xét về phía Phục Hưng.
Phục Hưng đưa mắt sang Hoàng Ân. Anh hiểu ý tiến gần người đàn ông. Ông ta la lên:
“Các người định làm gì? Giết người diệt khẩu sao? Ở đây có nhiều người.”
Hoàng Ân cúi đầu: “Xin lỗi ngài có thể cho tôi mượn chiếc usb để chiếu lên cho mọi người xem không?”
Hắn nhíu mày thu usb lại: “Không được. Ai biết các người giở trò gì.”
“Ở đây nhiều người. Tôi còn có thể giở trò gì được?”
Hắn do dự sau đó đưa usb cho Hoàng Ân. Trước mắt nhiều người, màn hình lớn chiếu cảnh Phục Hưng bắt tay chuyên viên thẩm định. Sau đó nhận một túi lớn màu đen.
“Thấy chưa rõ ràng trước mắt. Chối làm sao?”
Nguyễn Phục Hưng vẫn điềm tĩnh:
“Các người chỉ xem được một nửa thôi.”
Màn hình lại chiếu đến cảnh vị thẩm định mở túi ra. Bên trong không có gì hết. Người đàn ông đó tức giận ném chiếc túi xách sang bên cửa. Ở ngoài cửa có người đàn ông khác bước vào. Đem một túi lớn khác nét đến, lần này trút ra toàn là tiền.
Sau đó hắn đưa một tập tài liệu lên bàn. Tên đối diện gật đầu hiểu ý.
“Đặng thiếu sao?”
Có người nhận ra liền vội la lên.
Nguyễn Phục Hưng cười như không cười.
“Mọi người nên nghe chuyện tiếp theo.”
Hội trường liên tục bàn tán.
“Còn cái gì sao?”
Trên sân khấu, người phụ nữ cùng đứa bé bước ra. Họ sợ sệt đi chầm chậm lên.
“Ai vậy?”
“Chuyện gì tiếp theo vậy?”
Người phụ nữ cúi đầu, thấp giọng: “Tôi là Mai vợ của anh Linh. Anh Linh không phải tự tử đâu. Buổi tối trước đó anh có căn dặn tôi và con về nhà mẹ. Mấy ngày sau nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì cứ im lặng mà sống.”
Người ở dưới hét lên:
“Vậy tại sao còn đứng đây làm gì?”
“Tôi thấp cổ bé họng làm gì dám nói. Bây giờ có người chịu giúp chúng tôi tìm ra sự thật. Nhà tôi nhận được đền bù xứng đáng, hơn nữa anh ấy rất yêu chúng tôi. Hôm trước còn có người đến, nếu không nhờ Hưng thiếu. Chúng tôi, bây giờ, huhu…”
“Lời phiến diện như vậy làm gì dễ tin.”, người phụ nữ ở dưới nóng vọng lên.
Hoàng Ân đứng ra: “Tiếp theo pháp luật sẽ vào cuộc. Sự thật sẽ nhanh ra ánh sáng thôi.”
Hoàng Ân chỉ tay vào màn hình: “Người đứng sau chuyện này sẽ phải trả giá. Cảnh sát sẽ đến tìm ngay lập tức.”
Đặng Lam Thanh xem màn hình lớn vỗ tay:
“Nói hay lắm. Nhưng ta đứng đây này. Cảnh sát đâu?”
Hắn mở chai rượu ra chuẩn bị rót vào thì phía ngoài phòng làm việc cảnh sát đã có mặt.
“Đặng thiếu, cảnh sát có lệnh bắt.”
Hắn đặt chai rượu xuống bàn:
“Buồn cười nhỉ? Bắt ai?”
“Đặng thiếu đây là lệnh bắt khẩn cấp điều tra về hành vi giết người. Gian lận kinh tế.”
“Bị điên à? Giết ai trời?”
“Cô Huyền Vũ và ông Hoàng Đăng Quân? Còn cả ông Đặng Vĩ- là cha của ngài.”
“Haha. Các người bị điên rồi. Tôi làm gì biết hai người đó. Còn cha tôi nữa, ông ấy tự tử biết chưa.”
“Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ. Mới có lệnh bắt. Mời ngài theo chúng tôi.”
Hắn chỉ tay vào mặt trợ lý: “Mau gọi luật sư đến đây.”
“Dạ vâng.”
Cảnh sát thúc giục: “Vậy đi được rồi chứ?”
Hắn ôm bụng, mặt nhăn lại: “Các người đợi một chút tôi muốn đi toilet.”
“Về đồn đi cũng được?”
Đặng Lam Thanh dang hai tay ra: “Cảnh sát không lẽ ngay cả chuyện đi vệ sinh, anh cũng không cho?”
Một vị cảnh sát vỗ vai đồng đội:
“Được rồi. Đi một chút không sao đâu. Ở đây toàn camera giám sát.”
“Được rồi. Ngài đi nhanh lên!”
Vừa đến cửa nhà vệ sinh. Hắn tìm cách đánh lạc hướng cảnh sát chạy vào lối thoát hiểm. Bốn người cảnh sát chia nhau. Hai người chạy theo hắn. Hai người còn lại chia ra người giữ sảnh. Người xuống hầm xe.
Vì hắn rất thạo đường ở công ty nên chẳng mấy chốc theo lối thoát hiểm khác trốn ra phía sau bãi thu rác.
Thành công trốn thoát.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu tia lửa hận.
“Khốn kiếp. Nguyễn Phục Hưng, tao sẽ tìm mày tính sổ.”