Chương 49: Lợi dụng nên bù đắp
“Đặng Lam Trà, tại sao con lại làm như vậy? Tại sao con lại giao cả đời này cho hắn ta?”, Đặng Vĩ chỉ tay vào mặt Lam Trà. Sau đó tay ông vun lên tán mạnh vào trán cô.
Đặng Vĩ ôm ngực ngã lăn ra trước mắt Lam Trà rồi tắt thở.
Cô chạy theo, gọi cha nhưng cha cô càng lúc chạy càng xe rồi mất hút vào không trung. Lam Trà cảm thấy cả cơ thể không thể cử động. Muốn chạy theo thì bị vấp ngã.
Hoảng hốt cô giật mình ngồi dậy. Một giấc mơ quá chân thật.
Lam Trà phát hiện mình nằm trong phòng của Nguyễn Phục Hưng, chính xác hơn là hắn đang nằm gối đầu lên đùi cô.
Chân cô tê cứng mất cảm giác. Lam Trà dùng tay nâng đầu hắn rồi nhẹ nhàng lấy chân ra. Nhưng vì quá gấp, đầu gối cô đụng mạnh vào trán hắn. Hắn tỉnh giấc mắng cô:
“Đặng Lam Trà, em muốn kêu tôi tỉnh dậy cũng không phải bằng cách này!”
“Xin lỗi em không cố ý!”
Hắn đưa tay lên mặt cô, cô lại né ra: “Anh tính làm gì?”
“Thì sờ trán em xem còn nóng không?”
Hai tay của Phục Hưng ôm lấy khuôn mặt của Lam Trà, có thể cảm giác được nhiệt độ đã trở lại bình thường.
Hắn đứng dậy vươn vai một cái sau đó nói: “Mau đi chuẩn bị, chúng ta ra ngoài!”
“Đi đâu?”
Hắn không nói chỉ nhìn đồng hồ:
“Tôi cho em 15 phút. Sau 15 phút là do em trễ chứ không phải là tôi không đợi em.”
Đặng Lam Trà vào phòng tắm, trong phòng đã chuẩn bị quần áo đúng kích cỡ của cô. Lúc bước ra bên ngoài, cô tò mò vào phòng thay đồ của hắn. Bên cạnh có một tủ đồ nhỏ treo quần áo phụ nữ. Cô còn tưởng hắn chuẩn bị cho cô. Nhưng không ngờ, kích cỡ này không phải là của cô.
Trái tim Đặng Lam Trà rơi xuống một nhịp, là cô nghĩ nhiều rồi. Cô hít thở, sau đó bước xuống lầu.
Dưới lầu, đồ ăn đã được dọn sẵn. Hắn ngồi vào bàn ăn, Đặng Lam Trà cứ đứng đó nhìn hắn.
Hắn nhíu mày: “Còn đứng đó làm gì mà không ăn?”
Cô kéo ghế đối diện hắn rồi ngồi xuống. Một tô cháo nóng được bưng ra, hắn đẩy ly sữa về phía cô rồi nói:
“Lần sau nếu bị bệnh mà không báo, tôi sẽ không tha cho em.”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên, cô có thật sự nghe nhầm không? Hắn đang quan tâm cô sao?
Đây là lần đầu tiên.
“Còn không mau ăn?”
Đặng Lam Trà đỏ mặt, cúi xuống ăn thật nhanh.
Cô ăn xong rồi hắn lại đưa thuốc cho cô uống. Một màn quan tâm như vậy khiến Đặng Lam Trà còn không tin rằng người trước mặt là Nguyễn Phục Hưng.
Cô cười mỉm nhìn hắn: “Có phải hôm qua anh đã chăm sóc em cả đêm?”
Hắn vẫn lạnh lùng đáp: “Không gì.”
“Ăn xong rồi?”
“Ừ"
“Vậy thì đi thôi!”
Người hầu lái xe đến trước sảnh, sau khi nhận được chìa khoá, hắn mở cửa ghế phụ còn che đầu cho Lam Trà: “Vào đi!”
Đặng Lam Trà mở to mắt, đưa tay lên sờ trán hắn: “Anh bị sốt rồi có đúng không? Hay bị ngã trúng đầu?”
“Không có!”
“Vậy tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Vậy có lên hay không?”
Rất nhanh, Lam Trà đã chui vào xe. Hắn đưa cô đến một bệnh viện lớn.
Đến nơi, Nguyễn Phục Hưng vòng qua mở cửa xe cho Lam Trà. Làm Trà vẫn không tin được, hắn lại có thể quan tâm cô như vậy.
“Anh đưa em đến bệnh viện?”
“Ừ!”
“Để làm gì?”
“…”
Thân ảnh cao lớn đi phía trước, một bóng dáng gầy nhỏ đi phía sau. Nhìn thật gần cũng thật xa, Đặng Lam Trà còn đang nghĩ liệu cô có với tới được người đàn ông trước mặt hay không thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
“Mẹ?”
Bà Lam đang được y tá cho tập vật lý trị liệu. Nguyễn Phục Hưng thấy cô đứng mãi không vào nên nhắc nhở:
“Em sao không vào? Không muốn gặp mẹ?”
Đặng Lam Trà sống mũi cay xè. Cô chỉ mong có thể đứng ở xa nhìn mẹ khoẻ mạnh là được. Giọng cô có chút chua xót:
“Mẹ không vui khi nhìn thấy em. Nên em đứng đây là được rồi!”
“Ừ. Khi nào xong thì gọi tôi!”
Hắn rời đi xuống khuôn viên của bệnh viện. Nơi này gần với cổng cấp cứu. Nghe tiếng xe cấp cứu hắn nhớ đến đêm hôm đó trên chuyến xe cấp cứu, có người con gái cùng hắn tiễn bệnh nhân về nhà. Hắn thấy sự kiên trì trong mắt cô gái đó. Cô ấy, vào đêm hôm đó cũng nằm co người lại như Đặng Lam Trà.
Hắn ngẩng mặt lên, trái tim đang đập nhanh hơn lại chợt nhói một chút. Cuối cùng hắn lấy điện thoại trong túi lên:
“Mau đến bệnh viện đón cô ấy. Tôi có việc!”
Hắn rời đi không nói với Lam Trà một câu.
Sau khi nhìn thấy bà Lam đi ngủ, Đặng Lam Trà mới chịu rời đi. Cô ra cửa bệnh viện đã thấy Hoàng Ân đứng đợi:
“Hưng thiếu bảo tôi đón tiểu thư về.”
Đặng lam Trà có hơi thất vọng. Hoàng Ân thấy thế liền nói thêm: “Công ty có việc cần xử lý!”
“Ừ. Không sao.”
Trên đường về, Đặng Lam Trà không có việc gì làm nên thử lên mạng một chút. Cô phải dịu mắt mấy lần mới tin những gì đang viết là sự thật.
Tay cô run lên: “Thì ra anh ấy tốt với mình là do vậy?”
Việc cô xuất hiện ở lễ cưới đã khiến cho giá cổ phiếu và các nhà đầu tư vào công ty của nhà họ Hoàng e dè. Đáng lẽ, sau lễ kết hôn, công ty có vốn đầu tư nước ngoài sẽ rót vốn vào tập đoàn Hoàng gia. Nhưng vì tin tức xấu lan truyền. Bây giờ công ty đã ký hợp đồng với nhà họ Nguyễn. Và anh chính là tổng giám đốc.
Thì ra là hắn lợi dụng cô. Hy vọng hắn đối xử tốt với cô mới nhen nhóm đã biến thành tuyệt vọng.
“Nguyễn Phục Hưng, đáng lẽ em không nên xem trọng quan tâm của anh. Hoá ra, em chỉ là công cụ để anh đạt được lợi ích.”
Đặng Lam Trà hít thở không thông. Cô đưa tay tự nhéo lấy chính mình:
“Đặng lam Trà, mày đau rồi đúng không? Nếu đau như vậy thì buông tay đi!”
Hoàng Ân nghe có tiếng nấc ở trong xe, anh thở dài không dám nói chuyện. Suốt đường về, anh chỉ nghe tiếng khóc vọng lại nức nở mà thôi.
Đặng Vĩ ôm ngực ngã lăn ra trước mắt Lam Trà rồi tắt thở.
Cô chạy theo, gọi cha nhưng cha cô càng lúc chạy càng xe rồi mất hút vào không trung. Lam Trà cảm thấy cả cơ thể không thể cử động. Muốn chạy theo thì bị vấp ngã.
Hoảng hốt cô giật mình ngồi dậy. Một giấc mơ quá chân thật.
Lam Trà phát hiện mình nằm trong phòng của Nguyễn Phục Hưng, chính xác hơn là hắn đang nằm gối đầu lên đùi cô.
Chân cô tê cứng mất cảm giác. Lam Trà dùng tay nâng đầu hắn rồi nhẹ nhàng lấy chân ra. Nhưng vì quá gấp, đầu gối cô đụng mạnh vào trán hắn. Hắn tỉnh giấc mắng cô:
“Đặng Lam Trà, em muốn kêu tôi tỉnh dậy cũng không phải bằng cách này!”
“Xin lỗi em không cố ý!”
Hắn đưa tay lên mặt cô, cô lại né ra: “Anh tính làm gì?”
“Thì sờ trán em xem còn nóng không?”
Hai tay của Phục Hưng ôm lấy khuôn mặt của Lam Trà, có thể cảm giác được nhiệt độ đã trở lại bình thường.
Hắn đứng dậy vươn vai một cái sau đó nói: “Mau đi chuẩn bị, chúng ta ra ngoài!”
“Đi đâu?”
Hắn không nói chỉ nhìn đồng hồ:
“Tôi cho em 15 phút. Sau 15 phút là do em trễ chứ không phải là tôi không đợi em.”
Đặng Lam Trà vào phòng tắm, trong phòng đã chuẩn bị quần áo đúng kích cỡ của cô. Lúc bước ra bên ngoài, cô tò mò vào phòng thay đồ của hắn. Bên cạnh có một tủ đồ nhỏ treo quần áo phụ nữ. Cô còn tưởng hắn chuẩn bị cho cô. Nhưng không ngờ, kích cỡ này không phải là của cô.
Trái tim Đặng Lam Trà rơi xuống một nhịp, là cô nghĩ nhiều rồi. Cô hít thở, sau đó bước xuống lầu.
Dưới lầu, đồ ăn đã được dọn sẵn. Hắn ngồi vào bàn ăn, Đặng Lam Trà cứ đứng đó nhìn hắn.
Hắn nhíu mày: “Còn đứng đó làm gì mà không ăn?”
Cô kéo ghế đối diện hắn rồi ngồi xuống. Một tô cháo nóng được bưng ra, hắn đẩy ly sữa về phía cô rồi nói:
“Lần sau nếu bị bệnh mà không báo, tôi sẽ không tha cho em.”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt lên, cô có thật sự nghe nhầm không? Hắn đang quan tâm cô sao?
Đây là lần đầu tiên.
“Còn không mau ăn?”
Đặng Lam Trà đỏ mặt, cúi xuống ăn thật nhanh.
Cô ăn xong rồi hắn lại đưa thuốc cho cô uống. Một màn quan tâm như vậy khiến Đặng Lam Trà còn không tin rằng người trước mặt là Nguyễn Phục Hưng.
Cô cười mỉm nhìn hắn: “Có phải hôm qua anh đã chăm sóc em cả đêm?”
Hắn vẫn lạnh lùng đáp: “Không gì.”
“Ăn xong rồi?”
“Ừ"
“Vậy thì đi thôi!”
Người hầu lái xe đến trước sảnh, sau khi nhận được chìa khoá, hắn mở cửa ghế phụ còn che đầu cho Lam Trà: “Vào đi!”
Đặng Lam Trà mở to mắt, đưa tay lên sờ trán hắn: “Anh bị sốt rồi có đúng không? Hay bị ngã trúng đầu?”
“Không có!”
“Vậy tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Vậy có lên hay không?”
Rất nhanh, Lam Trà đã chui vào xe. Hắn đưa cô đến một bệnh viện lớn.
Đến nơi, Nguyễn Phục Hưng vòng qua mở cửa xe cho Lam Trà. Làm Trà vẫn không tin được, hắn lại có thể quan tâm cô như vậy.
“Anh đưa em đến bệnh viện?”
“Ừ!”
“Để làm gì?”
“…”
Thân ảnh cao lớn đi phía trước, một bóng dáng gầy nhỏ đi phía sau. Nhìn thật gần cũng thật xa, Đặng Lam Trà còn đang nghĩ liệu cô có với tới được người đàn ông trước mặt hay không thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
“Mẹ?”
Bà Lam đang được y tá cho tập vật lý trị liệu. Nguyễn Phục Hưng thấy cô đứng mãi không vào nên nhắc nhở:
“Em sao không vào? Không muốn gặp mẹ?”
Đặng Lam Trà sống mũi cay xè. Cô chỉ mong có thể đứng ở xa nhìn mẹ khoẻ mạnh là được. Giọng cô có chút chua xót:
“Mẹ không vui khi nhìn thấy em. Nên em đứng đây là được rồi!”
“Ừ. Khi nào xong thì gọi tôi!”
Hắn rời đi xuống khuôn viên của bệnh viện. Nơi này gần với cổng cấp cứu. Nghe tiếng xe cấp cứu hắn nhớ đến đêm hôm đó trên chuyến xe cấp cứu, có người con gái cùng hắn tiễn bệnh nhân về nhà. Hắn thấy sự kiên trì trong mắt cô gái đó. Cô ấy, vào đêm hôm đó cũng nằm co người lại như Đặng Lam Trà.
Hắn ngẩng mặt lên, trái tim đang đập nhanh hơn lại chợt nhói một chút. Cuối cùng hắn lấy điện thoại trong túi lên:
“Mau đến bệnh viện đón cô ấy. Tôi có việc!”
Hắn rời đi không nói với Lam Trà một câu.
Sau khi nhìn thấy bà Lam đi ngủ, Đặng Lam Trà mới chịu rời đi. Cô ra cửa bệnh viện đã thấy Hoàng Ân đứng đợi:
“Hưng thiếu bảo tôi đón tiểu thư về.”
Đặng lam Trà có hơi thất vọng. Hoàng Ân thấy thế liền nói thêm: “Công ty có việc cần xử lý!”
“Ừ. Không sao.”
Trên đường về, Đặng Lam Trà không có việc gì làm nên thử lên mạng một chút. Cô phải dịu mắt mấy lần mới tin những gì đang viết là sự thật.
Tay cô run lên: “Thì ra anh ấy tốt với mình là do vậy?”
Việc cô xuất hiện ở lễ cưới đã khiến cho giá cổ phiếu và các nhà đầu tư vào công ty của nhà họ Hoàng e dè. Đáng lẽ, sau lễ kết hôn, công ty có vốn đầu tư nước ngoài sẽ rót vốn vào tập đoàn Hoàng gia. Nhưng vì tin tức xấu lan truyền. Bây giờ công ty đã ký hợp đồng với nhà họ Nguyễn. Và anh chính là tổng giám đốc.
Thì ra là hắn lợi dụng cô. Hy vọng hắn đối xử tốt với cô mới nhen nhóm đã biến thành tuyệt vọng.
“Nguyễn Phục Hưng, đáng lẽ em không nên xem trọng quan tâm của anh. Hoá ra, em chỉ là công cụ để anh đạt được lợi ích.”
Đặng Lam Trà hít thở không thông. Cô đưa tay tự nhéo lấy chính mình:
“Đặng lam Trà, mày đau rồi đúng không? Nếu đau như vậy thì buông tay đi!”
Hoàng Ân nghe có tiếng nấc ở trong xe, anh thở dài không dám nói chuyện. Suốt đường về, anh chỉ nghe tiếng khóc vọng lại nức nở mà thôi.