Chương 46: Chúng ta kết hôn đi
“Nguyễn Phục Hưng, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi còn chưa được gặp mẹ.”
Nguyễn Phục Hưng vẫn chăm chú lái xe, khoé miệng chợt nhếch lên nụ cười:
“Đi xem phim.”
“Xem phim? Tôi không muốn. Tôi chỉ muốn gặp mẹ!”
“Đặng Lam Trà là em đang phụ thuộc vào tôi. Tôi muốn sao, em không nên có ý kiến.”
Đặng Lam Trà ngồi yên lặng. Rốt cuộc người đàn ông này bị làm sao vậy? Hắn liệu có còn được bình thường?
Đến nơi, hắn bước thẳng xuống xe. Đặng Lam Trà chỉ còn cách tự mở cửa xe và đi theo. Lúc này đây, làm cô nhớ đến một người. Người đàn ông đó lúc nào cũng mở cửa xe cho cô.
Lam Trà bước nhanh:
“Nguyễn Phục Hưng, tại sao với cô gái khác anh lại có thể dịu dàng mở cửa. Còn với tôi thì không?”
Phục Hưng quay lại nhìn cô, vẫn vẻ lạnh lùng:
“Em còn con nít hay sao?”
Đặng Lam Trà tức đến nghẹn:
“Tại sao anh không thể dịu dàng với tôi?”
Phục Hưng không trả lời. Hắn cứ đi mà không đợi cô. Đi kịp hay không là do cô chứ không phải do hắn.
Hắn ấn thang máy đi thẳng lên tầng hai của toà. Tại đây là một quán cà phê từ ban công nhìn xuống vườn hoa bên dưới. Dù nằm ở vị trí đắc địa bậc nhất nhưng tại sao lại không có người nhỉ?
Lam Trà buộc miệng hỏi. Chỉ thấy Phục Hưng nhàn nhạt đáp:
“Tôi không thích ồn ào!”
“Vậy cho nên anh bao hết chỗ này?”
Hắn đến chiếc bàn đặt ở ban công ngồi xuống. Đặng Lam Trà cũng đi sau hắn, ngồi xuống đối diện với hắn. Có chút thắc mắc, Đặng Lam Trà lại hỏi:
“Đến quán cà phê để xem phim?”
Nguyễn Phục Hưng đưa mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Ở dưới là một khu vườn rộng, được trang trí rất nhiều hoa tươi. Nhìn thôi cũng biết bọn họ đang tổ chức tiệc cưới.
Khung cảnh lễ cưới này rất quen thuộc, cách bọn họ trang trí cũng giống như lễ đính hôn của cô và Quân.
Vừa lúc nhân viên phục vụ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lam Trà:
"Món ăn theo lời căn dặn của Hưng thiếu đã đến, thưa tiểu thư.”
Đặng Lam Trà nhíu mày. Nguyễn Phục Hưng có để ý, hắn hỏi:
“Không thích?”
“Tôi không ăn được hải sản sống.”
“Từ khi nào? Lần trước tôi thấy em ăn rất ngon mà?”
“Lần trước tôi vì muốn làm anh vui."
Tay phải của Nguyễn Phục Hưng đặt lên mặt bàn, ngón rõ gõ xuống không chút tiết tấu:
“Vậy còn lần này?”
Lam Trà tự cười chính mình, ánh mắt nhìn về phía lễ cưới:
“Lần trước tôi vì ăn cái này đến nhập viện. Lần này không muốn như vậy nữa!”
Cô còn nhớ rất rõ, lần cuối cùng cô gặp Hoàng Đăng Quân. Anh xin cô sau này cô phải yêu lấy chính mình. Lúc chuyển về thành phố S, Lam Trà mới biết nếu cô bệnh cũng chỉ một mình đi bác sĩ, một mình tự uống thuốc, có đau cũng chỉ bản thân mình chịu đựng.
Cô rất sợ cảm giác một mình chống chọi khi bị bệnh. Cô độc biết dường nào?
Có phải cô đã trưởng thành hơn rồi không?
Dưới sân khấu tiếng chúc mừng vang lên:
“Lễ thành hôn của Hoàng Đăng Quân và Mạc Tương Tư.”
Đặng Lam Trà lặp lại cái tên quen thuộc, lòng cô không khỏi xúc động. Nửa năm rồi, chính cô còn thay đổi huống hồ là Đăng Quân.
“Anh lấy vợ rồi sao?”
Nguyễn Phục Hưng tựa người ra sau ghế, đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp:
“Sao nào, em đau lòng?”
Đặng Lam Trà đứng dậy, cô chính là muốn nhìn rõ hơn người dưới sân khấu.
Hoàng Đăng Quân nụ cười trìu mến đắt tay cô gái lên lễ đường. Hai người bọn họ quả thật xứng đôi.
Đặng Lam Trà xúc động rơi nước mắt. Cô lấy tay lau đi, rồi lại khóc, rồi lại vừa lau nước mắt vừa cười.
“Tôi nhớ là em không muốn lấy tên đó. Sao bây giờ em lại khóc?”
“Tôi không yêu anh ấy. Nhưng tôi muốn thấy anh ấy hạnh phúc. Như thế tôi mới yêu lòng. Tôi là đang mừng cho anh ấy!"
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy:
“Đặng Lam Trà, em chỉ nhìn thôi liền biết người ta hạnh phúc? Nếu nói như, làm thầy bói là giàu rồi!”
Ánh mắt cô đặt trên người hắn, rốt cuộc hắn đưa cô đến đây để làm gì?
“Vậy cho nên đây là phim mà anh muốn em xem?”
“Đặng Lam Trà tôi còn nghĩ em sẽ đau lòng. Hóa ra em không yêu hắn ta thật.”
“Anh muốn kiểm chứng tôi có thật sự yêu anh ấy?”
Đặng Lam Trà hít một hơi thật sâu, chậm rãi tự trả lời:
“Rõ ràng là tôi nợ anh ấy quá nhiều. Nếu như…”
Đặng Lam Trà còn tính nói tiếp nếu như không có sự xuất hiện của Phục Hưng, chắc chắn người đứng đó sẽ là cô. Nhưng với quá khứ bị tung ảnh thân mật cùng đàn ông, còn có thai và còn mất khả năng làm mẹ liệu ai có thể chấp nhận Lam Trà chứ?
“Nếu như thế nào?”
Lam Trà khó chịu ở lòng ngực, cô ngồi xuống trút hết tâm sự:
“Nếu như là tôi sao có thể mặc lễ phục làm cô dâu. Ai sẽ chấp nhận một người như tôi? Là tại anh. Tôi không cần anh cưới tôi, lúc đó tôi chỉ muốn anh đưa tôi khỏi cuộc hôn nhân gượng ép. Mà anh lại dùng cách tung ảnh thân mật của chúng ta lên. Còn nữa, nếu không vì anh cha tôi sẽ không chết và tôi sẽ không mất luôn quyền làm mẹ. Tại sao nhất định những cái xấu nhất lại dồn về phía tôi?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy bước về phía Lam Trà. Hắn hung hăng bóp lấy cằm cô, nghiến răng nói:
“Đặng Lam Trà những tấm ảnh đó không phải do tôi tung lên. Nhưng như vậy thì đã sao? “Cùng tôi" khiến em mất mặt lắm sao? Đến cuối cùng em không cần phải lấy tên đó? Còn nữa, có thai ngoài tử cung thì sao? Chẳng phải em vẫn còn sống để ngồi đây khóc lóc sao? Còn nữa, cha em càng không phải do tôi hại chết. Ông ấy chết thì có liên quan gì đến tôi?"
Đặng Lam Trà không trả lời, chỉ cần một ánh nhìn có thể khiến người đối diện cảm nhận được bi thương nơi đáy mắt.
Nguyễn Phục Hưng buông cô ra:
“Nếu em nói kết hôn quan trọng. Vậy thì chúng ta kết hôn đi!”
Nguyễn Phục Hưng vẫn chăm chú lái xe, khoé miệng chợt nhếch lên nụ cười:
“Đi xem phim.”
“Xem phim? Tôi không muốn. Tôi chỉ muốn gặp mẹ!”
“Đặng Lam Trà là em đang phụ thuộc vào tôi. Tôi muốn sao, em không nên có ý kiến.”
Đặng Lam Trà ngồi yên lặng. Rốt cuộc người đàn ông này bị làm sao vậy? Hắn liệu có còn được bình thường?
Đến nơi, hắn bước thẳng xuống xe. Đặng Lam Trà chỉ còn cách tự mở cửa xe và đi theo. Lúc này đây, làm cô nhớ đến một người. Người đàn ông đó lúc nào cũng mở cửa xe cho cô.
Lam Trà bước nhanh:
“Nguyễn Phục Hưng, tại sao với cô gái khác anh lại có thể dịu dàng mở cửa. Còn với tôi thì không?”
Phục Hưng quay lại nhìn cô, vẫn vẻ lạnh lùng:
“Em còn con nít hay sao?”
Đặng Lam Trà tức đến nghẹn:
“Tại sao anh không thể dịu dàng với tôi?”
Phục Hưng không trả lời. Hắn cứ đi mà không đợi cô. Đi kịp hay không là do cô chứ không phải do hắn.
Hắn ấn thang máy đi thẳng lên tầng hai của toà. Tại đây là một quán cà phê từ ban công nhìn xuống vườn hoa bên dưới. Dù nằm ở vị trí đắc địa bậc nhất nhưng tại sao lại không có người nhỉ?
Lam Trà buộc miệng hỏi. Chỉ thấy Phục Hưng nhàn nhạt đáp:
“Tôi không thích ồn ào!”
“Vậy cho nên anh bao hết chỗ này?”
Hắn đến chiếc bàn đặt ở ban công ngồi xuống. Đặng Lam Trà cũng đi sau hắn, ngồi xuống đối diện với hắn. Có chút thắc mắc, Đặng Lam Trà lại hỏi:
“Đến quán cà phê để xem phim?”
Nguyễn Phục Hưng đưa mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Ở dưới là một khu vườn rộng, được trang trí rất nhiều hoa tươi. Nhìn thôi cũng biết bọn họ đang tổ chức tiệc cưới.
Khung cảnh lễ cưới này rất quen thuộc, cách bọn họ trang trí cũng giống như lễ đính hôn của cô và Quân.
Vừa lúc nhân viên phục vụ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lam Trà:
"Món ăn theo lời căn dặn của Hưng thiếu đã đến, thưa tiểu thư.”
Đặng Lam Trà nhíu mày. Nguyễn Phục Hưng có để ý, hắn hỏi:
“Không thích?”
“Tôi không ăn được hải sản sống.”
“Từ khi nào? Lần trước tôi thấy em ăn rất ngon mà?”
“Lần trước tôi vì muốn làm anh vui."
Tay phải của Nguyễn Phục Hưng đặt lên mặt bàn, ngón rõ gõ xuống không chút tiết tấu:
“Vậy còn lần này?”
Lam Trà tự cười chính mình, ánh mắt nhìn về phía lễ cưới:
“Lần trước tôi vì ăn cái này đến nhập viện. Lần này không muốn như vậy nữa!”
Cô còn nhớ rất rõ, lần cuối cùng cô gặp Hoàng Đăng Quân. Anh xin cô sau này cô phải yêu lấy chính mình. Lúc chuyển về thành phố S, Lam Trà mới biết nếu cô bệnh cũng chỉ một mình đi bác sĩ, một mình tự uống thuốc, có đau cũng chỉ bản thân mình chịu đựng.
Cô rất sợ cảm giác một mình chống chọi khi bị bệnh. Cô độc biết dường nào?
Có phải cô đã trưởng thành hơn rồi không?
Dưới sân khấu tiếng chúc mừng vang lên:
“Lễ thành hôn của Hoàng Đăng Quân và Mạc Tương Tư.”
Đặng Lam Trà lặp lại cái tên quen thuộc, lòng cô không khỏi xúc động. Nửa năm rồi, chính cô còn thay đổi huống hồ là Đăng Quân.
“Anh lấy vợ rồi sao?”
Nguyễn Phục Hưng tựa người ra sau ghế, đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp:
“Sao nào, em đau lòng?”
Đặng Lam Trà đứng dậy, cô chính là muốn nhìn rõ hơn người dưới sân khấu.
Hoàng Đăng Quân nụ cười trìu mến đắt tay cô gái lên lễ đường. Hai người bọn họ quả thật xứng đôi.
Đặng Lam Trà xúc động rơi nước mắt. Cô lấy tay lau đi, rồi lại khóc, rồi lại vừa lau nước mắt vừa cười.
“Tôi nhớ là em không muốn lấy tên đó. Sao bây giờ em lại khóc?”
“Tôi không yêu anh ấy. Nhưng tôi muốn thấy anh ấy hạnh phúc. Như thế tôi mới yêu lòng. Tôi là đang mừng cho anh ấy!"
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy:
“Đặng Lam Trà, em chỉ nhìn thôi liền biết người ta hạnh phúc? Nếu nói như, làm thầy bói là giàu rồi!”
Ánh mắt cô đặt trên người hắn, rốt cuộc hắn đưa cô đến đây để làm gì?
“Vậy cho nên đây là phim mà anh muốn em xem?”
“Đặng Lam Trà tôi còn nghĩ em sẽ đau lòng. Hóa ra em không yêu hắn ta thật.”
“Anh muốn kiểm chứng tôi có thật sự yêu anh ấy?”
Đặng Lam Trà hít một hơi thật sâu, chậm rãi tự trả lời:
“Rõ ràng là tôi nợ anh ấy quá nhiều. Nếu như…”
Đặng Lam Trà còn tính nói tiếp nếu như không có sự xuất hiện của Phục Hưng, chắc chắn người đứng đó sẽ là cô. Nhưng với quá khứ bị tung ảnh thân mật cùng đàn ông, còn có thai và còn mất khả năng làm mẹ liệu ai có thể chấp nhận Lam Trà chứ?
“Nếu như thế nào?”
Lam Trà khó chịu ở lòng ngực, cô ngồi xuống trút hết tâm sự:
“Nếu như là tôi sao có thể mặc lễ phục làm cô dâu. Ai sẽ chấp nhận một người như tôi? Là tại anh. Tôi không cần anh cưới tôi, lúc đó tôi chỉ muốn anh đưa tôi khỏi cuộc hôn nhân gượng ép. Mà anh lại dùng cách tung ảnh thân mật của chúng ta lên. Còn nữa, nếu không vì anh cha tôi sẽ không chết và tôi sẽ không mất luôn quyền làm mẹ. Tại sao nhất định những cái xấu nhất lại dồn về phía tôi?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy bước về phía Lam Trà. Hắn hung hăng bóp lấy cằm cô, nghiến răng nói:
“Đặng Lam Trà những tấm ảnh đó không phải do tôi tung lên. Nhưng như vậy thì đã sao? “Cùng tôi" khiến em mất mặt lắm sao? Đến cuối cùng em không cần phải lấy tên đó? Còn nữa, có thai ngoài tử cung thì sao? Chẳng phải em vẫn còn sống để ngồi đây khóc lóc sao? Còn nữa, cha em càng không phải do tôi hại chết. Ông ấy chết thì có liên quan gì đến tôi?"
Đặng Lam Trà không trả lời, chỉ cần một ánh nhìn có thể khiến người đối diện cảm nhận được bi thương nơi đáy mắt.
Nguyễn Phục Hưng buông cô ra:
“Nếu em nói kết hôn quan trọng. Vậy thì chúng ta kết hôn đi!”