Chương : 5
Trong dược điền Ngọc Hoa tự, Hứa Vị còn đang chăm chú hái dược thảo.
Hòa thượng đầu bóng lưỡng vội vàng chạy đến, thấy Hứa Vị hái dược thảo, liền la lớn “Tiểu Vị, sư phó có việc tìm ngươi!”
Hứa Vị ngẩng đầu, nhìn về phía Hòa thượng đầu bóng lưỡng, vội đứng dậy trả lời “Nhị sư huynh, ta đã biết.” Dứt lời, Hứa Vị liền vội ngồi xổm xuống, thu thập dược thảo.
Hòa thượng đầu bóng lưỡng đi vài bước liền đến trước mặt Hứa Vị , chà xát mồ hôi trên trán, không kiên nhẫn nói với Hứa Vị “Ta nói ngươi sao còn chỉnh lại mấy thứ này chứ ? Đi mau! Đi mau!”
Hứa Vị nhíu mày “Nhị sư huynh, có chuyện gì khẩn cấp vậy a?”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng kéo Hứa Vị, nói nhỏ “Còn không phải là vì Mặc Tam kia !”
Vừa nghe Mặc Tam, Hứa Vị đã nghĩ ngay tới tiểu hài tử có bộ dáng duệ duệ lãnh lãnh kia, tò mò hỏi “Nhị sư huynh, tiểu hài tử kia rốt cuộc có lai lịch gì a?”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng dừng chút , lập tức cúi đầu trừng mắt với Hứa Vị “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại, sau này hắn chính là thất sư huynh của ngươi!”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức thành mặt khổ qua , không phải chứ ? Thật đúng là thành sư huynh của hắn sao ?
Tới thiện phòng Tuệ Viễn rồi, tiểu hài tử kia đang chuyên chú sao chép cái gì đó . Hứa Vị vụng trộm liếc liếc một cái, hình như là kinh thư?
Tuệ Viễn thấy Hứa Vị tiến vào, mỉm cười đối Hứa Vị ngoắc “Vị Vị, lại đây, sư phó giới thiệu với ngươi một chút.” Dứt lời, liền đối với tiểu hài tử đang chuyên chú sao chép , nói “Tiểu Mặc, lại đây.”
Tiểu hài tử, cũng chính là Sở Mặc, ngẩng đầu, mặt vẫn diện vô biểu tình , buông bút lông trong tay, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tuệ Viễn.
Tuệ Viễn mỉm cười nói với Hứa Vị “Vị Vị, hắn chính là Tiểu Mặc, về sau a, hắn chính là thất sư huynh của ngươi.”
Hứa Vị trừng mắt nhìn, nhìn về phía Sở Mặc vẫn diện vô biểu tình như cũ , tuy rằng trong lòng có vài phần không cam nguyện, nhưng vẫn chắp tay nói “Hứa Vị kiến quá thất sư huynh.”
Sở Mặc diện vô biểu tình đạm mạc nhìn lướt qua, khẽ gật đầu.
Hứa Vị thấy , trong lòng có chút tức , tiểu hài tử này sao kiêu như thế a ?
Tuệ Viễn thấy thế , chỉ mỉm cười, đối Sở Mặc nói “Thời gian cũng vừa vặn , đi theo nhị sư huynh ngươi ra ngoài luyện võ đi.” Lại đối Hứa Vị cười cười nói “Vị Vị lưu lại, sư phó có chuyện muốn nói cùng ngươi .”
Hứa Vị cung kính đáp ứng.
Sở Mặc cũng hướng Tuệ Viễn cung kính hành lễ, mới xoay người đi theo hòa thượng đầu bóng lưỡng rời đi. Khi rời đi , Sở Mặc cố ý như vô tình liếc nhìn Hứa Vị một cái.
Hứa Vị không chú ý tới nhưng Tuệ Viễn lại thấy được.
Đợi Sở Mặc cùng hòa thượng đầu bóng lưỡng đều ly khai, Hứa Vị ngửa đầu tò mò hỏi “Sư phó, Mặc Tam là ai a?”
Tuệ Viễn sờ sờ đầu Hứa Vị, mỉm cười hỏi nói “Vị Vị không tức giận sao? Hắn nhập môn muộn hơn ngươi mà lại làm sư huynh của ngươi.”
Hứa Vị ngây ngô cười, gãi gãi đầu nói “Sư huynh sư đệ đều giống nhau a. Còn không phải đều là đồ đệ sư phó sao?”
Tuệ Viễn khen ngợi gật đầu, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này quả nhiên độ lượng nhân hậu .
“Vị Vị, sư phó có việc muốn nhờ ngươi.” Tuệ Viễn nghiêm túc nói.
Hứa Vị ngẩn ra, vội cũng nghiêm túc nói “Sư phó , ngài nói!”
“Vị Vị, thất sư huynh ngươi nhập môn hơi muộn , ở phương diện y thuật thì cái gì cũng đều không hiểu, ngươi phải giúp hắn nhiều hơn, từ giờ trở đi, mỗi buổi sáng, ngươi sẽ dạy thất sư huynh ngươi về phương diện thảo dược nhé .”
“A?”
“Sao thế ? Không được sao?”
“…… Không phải.”
“Ân, sư phó chỉ biết Vị Vị rất hiểu chuyện .”
Tuệ Viễn hòa thượng nhìn mặt Hứa Vị đã thành mặt khổ qua , không khỏi cười khẽ. Trong lòng cũng nghĩ, Vị Vị độ lượng nhân hậu , có lẽ có thể làm cho Mặc long thiên tử kia học được một vài thứ ……
*********
Hứa Vị đi ra thiền viện mới nhớ tới từ đầu đến cuối sư phó cũng chưa nói qua với hắn , tiểu hài tử kia rốt cuộc là ai?
Sư phó đời trước cũng chỉ thu mình hắn làm đồ đệ .
Nhị sư huynh đời trước chính là trừ bỏ sư phó ra , ai còn không sợ , nhưng hiện tại dường như thực kiêng dè tiểu hài tử kia……
Hứa Vị suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, nhức đầu, thôi, nếu sư phó không nói, chính là không muốn mình biết , vậy mình vẫn không nên nhiều chuyện .
Nhớ tới đời trước , khiến cả nhà bọn họ nhà tan cửa nát cũng chỉ vì một lần nhiều chuyện của lão cha ……
Hứa Vị im lặng sau một lúc lâu.
Xoay người , đang muốn đi trở về dược điền, khóe mắt thoáng nhìn cách đó không xa, tiểu hài tử đi theo nhị sư huynh huy kiếm, cũng thật khéo khi hắn vừa nhìn qua lại thấy ngay vết máu trên bàn tay ……
Miệng vết thương…… Rạn nứt ?
Hứa Vị nhìn chằm chằm Sở Mặc diện vô biểu tình gần như tê liệt , thở dài một hơi . Nhận mệnh đi qua .
Sao có người không thương tiếc thân thể của chính mình như vậy chứ ?
Lấy cớ từ hôm nay trở đi phải dạy dược thảo, Hứa Vị lôi kéo Sở Mặc xoay người bước đi.
Tới dược điền rồi, Hứa Vị mới buông tay Sở Mặc ra, ấn hắn ngồi xuống, miệng bắt đầu lải nhải nói “Ta nói ngươi a, ngươi muốn làm cho tay mình bị phế bỏ sao?! Ngươi cho dù muốn chăm chỉ học thì cũng phải để tay mình khỏi rồi mới học a! Ngươi là bổn đản hay là bạch si a?!”
( 2 chữ bổn đản và bạch si đều là ngốc hết )
Hứa Vị một bên cằn nhằn nói liên miên, một bên tùy tay nhổ lên một gốc cây dược thảo trong dược điền , chỉ vào dược thảo đối Sở Mặc vẫn trầm mặc nhìn mình chằm chằm , nói ra nói “Nhìn rõ nha , đây là bách nhật túy, có thể làm cho tay ngươi không đau, nhưng bách nhật túy này nếu dùng quá nhiều, sẽ gặp chuyện không may . Cho nên ……” Hứa Vị một bên giựt xuống một nửa phiến lá cây , một bên bóp bóp , đem nước cốt ép ra bôi lên trên miệng vết thương của Sở Mặc “Giống như miệng vết thương của ngươi đó , cũng chỉ cần nửa phiến lá cây là tốt rồi .” Bôi xong , Hứa Vị ngẩng đầu đối Sở Mặc cười tủm tỉm nói “Sao thế ? Không đau chứ ?”
Sở Mặc cũng nhìn chằm chằm Hứa Vị, hỏi “Ngươi không sợ ta?”
Hứa Vị sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi lại “Ta vì cái gì phải sợ ngươi?”
Sở Mặc trầm mặc một hồi, mới có chút đờ đẫn nói ra “Bọn họ đều sợ ta.”
Hứa Vị khó hiểu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Mặc một hồi lâu, tò mò hỏi “Bọn họ vì cái gì sợ ngươi?”
Con mắt phượng của Sở Mặc có chút âm trầm, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vị, nói ra nói “Bởi vì ta là Mặc quỷ.”
Sở Mặc vừa nói xong, trong lòng liền hối hận !
Hắn không nên nói , nếu người trước mắt cho hắn cảm giác đặc biệt này cũng giống bên ngoài thì sẽ như thế nào đây ?!
Tay Sở Mặc không khỏi nắm chặt thành quyền.
Nghĩ tới phản ứng mỗi khi cung nhân nhìn thấy hắn , nghĩ ánh mắt chán ghét của mẫu phi, trong lòng hắn sẽ lại dâng lên hận ý, nếu người trước mắt cũng giống như đám cung nhân , như vậy hắn…… Nhất định sẽ giết !
Nhưng ngoài dự kiến của Sở Mặc, Hứa Vị không có sợ hãi chán ghét, chỉ là vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Mặc quỷ?
Ở Đại Sở , có vài tiểu hài tử vừa sinh ra đã có dấu hiệu trên người , có tiểu hài tử vừa ra sinh ra đã có một đóa bạch liên trên trán , có tiểu hài tử lại có một đóa hoa mai hồng sắc trên vai , còn có tiểu hài tử vừa ra sinh ra đã có dấu hiệu lam sắc điểu nhi …… Phàm là dấu hiệu hoa cùng chim chóc, hoặc là một đại biểu khác cho điềm lành , sẽ được gọi chung là Tường Thụy, có một vài hài tử đặc biệt còn có thể tiến cung , nếu là một nữ nhi , tương lai còn có thể thành phi , nếu là nam hài, tương lai có thể làm Đại Quan .
Hứa Vị nhớ rõ, đời trước hình như có nghe nói nếu một hài tử có đóa lam sắc liên hoa trên trán , sau sẽ được phong làm hoàng hậu.
Nhưng, có điềm lành hay không thì không ai biết được .
Nếu một hài tử sinh ra đã bị mang dấu hiệu màu đen, mặc kệ là hoa hay là thứ khác , hết thảy đều bị coi là bất tường ( không may mắn ) , vừa sinh ra sẽ bị vứt bỏ. Nếu may mắn sống sót , cũng sẽ bị người Sở phỉ nhổ chán ghét, thậm chí còn…… Sát hại.
Hứa Vị đời trước từng hành nghề y khắp nơi , gặp rất nhiều trường hợp như thế.
Đối Hứa Vị mà nói …… Đó đều là mê tín! Khụ khụ, thứ mê tín này hắn chưa dám nói với cha , cha nương hắn ghét nhất những thứ như vậy .
Chỉ bởi vì một dấu hiệu mà bỏ rơi hài tử , đây là chuyện cực ngu xuẩn !
Vì thế, Hứa Vị nhìn chằm chằm Sở Mặc, trừng mắt nhìn, trên mặt cười, tươi cười thực sáng lạn ấm áp. Tay cầm chặt lấy đôi tay băng lãnh đang nắm chặt thành quyền của Sở Mặc, rất thản nhiên nói “Ta không sợ!”
Sở Mặc sửng sốt, lập tức theo bản năng phản cầm tay Hứa Vị.
Hứa Vị không biết rằng chỉ bởi vì ba chữa “Ta không sợ” này , cố sự về hai trúc mã bắt đầu .
[ Trúc mã – lấy từ câu Thanh mai trúc mã ]
“Tốt lắm, ngươi về sau không thể tự làm mình bị thương như vậy nữa , biết không?” Hứa Vị nghĩ muốn rút tay về , nhưng Sở Mặc lại nắm gắt gao .
Hứa Vị sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu hỏi “Làm sao vậy?”
Sở Mặc vẫn như cũ đờ đẫn, nhưng không trả lời, chỉ chậm rãi buông tay Hứa Vị ra.
Thấp giọng nói “Không có việc gì.”
Hứa Vị chớp mắt , tiểu hài tử này thật đúng là thú vị.
Đang muốn đứng dậy, Sở Mặc lại thoáng nhìn thấy bóng trắng chợt lóe mà qua, nhíu mày, đột ngột nói ra “Ta có thể ăn nó không ?”
Hứa Vị ngạc nhiên, xoay người, thấy Tiểu Bạch đột nhiên nhảy ra, đối với Sở Mặc nhe răng nhếch miệng rú lên .
“Có thể ăn không ?” Sở Mặc quay đầu, thực nghiêm túc hỏi.
Hứa Vị lăng lăng nói ra hỏi “Ngươi sao lại muốn ăn Tiểu Bạch?”
“Nó nom rất ngon miệng .” Sở Mặc ra vẻ suy tư “Giống một khối đậu hũ trắng .”
Khóe miệng Hứa Vị co rút , vỗ vỗ cái trán, có chút vô lực “Mặc Tam, ngươi đói bụng sao?”
Tiểu Bạch lúc này rú lên càng to hơn , lại không biết là cố kỵ Hứa Vị hay là sợ hãi Sở Mặc, không dám đến gần.
Sở Mặc suy nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu đối Hứa Vị nói “Ân, đói bụng.”
Hứa Vị không nói gì, dắt tay Sở Mặc, nói “Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn đậu hũ trắng .”
“Đậu hũ trắng ở nơi này mà……” Sở Mặc chỉa chỉa Tiểu Bạch còn đang gào thét.
[ Nguyệt : Bệnh ngu ngơ cũng bị lây hở =w= ]
Khóe miệng Hứa Vị co rút , quay đầu trừng mắt “Đó là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Tiểu Bạch là không thể ăn ! Ngươi nếu dám ăn nó, ta sẽ không để yên đâu nha !” Dứt lời Hứa Vị hung hăng hướng Tiểu Bạch còn đang gào thét , nói ra “Còn không đi!?”
Tiểu Bạch ủy khuất ô ô hai tiếng, nhưng vẫn bật người chạy đi .
Sở Mặc có chút tiếc nuối nhìn phương hướng Tiểu Bạch biến mất, thấp giọng nói “Đậu hũ trắng đi rồi……”
Hứa Vị lại co rút khóe miệng, đành nện bước nhanh hơn , vọt tới trù phòng .
Lúc này, tại trù phòng không có ai.
Hứa Vị cuốn ống tay áo lên , đứng lên ghế , vừa đúng đứng đến gần cái bàn , tìm cơm thừa , lật lên xuống hai lần , may mắn chính là lúc này ở trù phòng còn có một khối đậu hũ trắng, vì thế làm một chén canh đậu hũ .
Sở Mặc im lặng nhìn Hứa Vị ở trên bàn bận việc, yên lặng ở trong lòng vẽ ra thân ảnh lúc này của Hứa Vị lúc , tay trái phiên phiên , tay phải sát mồ hôi , còn có , một bên bận việc, một bên đối hắn lẩm bà lẩm bẩm “Cơm là phải ăn no nga, nếu muốn thì ăn bánh nướng hay gì đó, không được ăn lung tung , đặc biệt là thứ nào tên Tiểu Bạch”……
Đợi Hứa Vị đem đồ vật bày ở trước mắt hắn , Sở Mặc cầm lấy chiếc đũa , ăn rất nhanh, nhưng cũng không thô lỗ.
Ăn xong, Sở Mặc nhìn Hứa Vị ngồi ở đối diện hắn đang lộ ra tươi cười, rất nghiêm túc nói “Về sau ngươi nấu cơm cho ta ăn nha .”
Hứa Vị sửng sốt “A?”
“Cho tới bây giờ đều không có ai nấu cơm cho ta ăn.”
“…… Vậy ngươi ăn cái gì lớn lên .”
“Mặc quỷ chỉ có thể ăn cơm thừa.”
“Hảo! Về sau ta nấu cơm cho ngươi ăn.”
“Ân…… Thêm một chén nữa đi .”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng vội vàng chạy đến, thấy Hứa Vị hái dược thảo, liền la lớn “Tiểu Vị, sư phó có việc tìm ngươi!”
Hứa Vị ngẩng đầu, nhìn về phía Hòa thượng đầu bóng lưỡng, vội đứng dậy trả lời “Nhị sư huynh, ta đã biết.” Dứt lời, Hứa Vị liền vội ngồi xổm xuống, thu thập dược thảo.
Hòa thượng đầu bóng lưỡng đi vài bước liền đến trước mặt Hứa Vị , chà xát mồ hôi trên trán, không kiên nhẫn nói với Hứa Vị “Ta nói ngươi sao còn chỉnh lại mấy thứ này chứ ? Đi mau! Đi mau!”
Hứa Vị nhíu mày “Nhị sư huynh, có chuyện gì khẩn cấp vậy a?”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng kéo Hứa Vị, nói nhỏ “Còn không phải là vì Mặc Tam kia !”
Vừa nghe Mặc Tam, Hứa Vị đã nghĩ ngay tới tiểu hài tử có bộ dáng duệ duệ lãnh lãnh kia, tò mò hỏi “Nhị sư huynh, tiểu hài tử kia rốt cuộc có lai lịch gì a?”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng dừng chút , lập tức cúi đầu trừng mắt với Hứa Vị “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại, sau này hắn chính là thất sư huynh của ngươi!”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức thành mặt khổ qua , không phải chứ ? Thật đúng là thành sư huynh của hắn sao ?
Tới thiện phòng Tuệ Viễn rồi, tiểu hài tử kia đang chuyên chú sao chép cái gì đó . Hứa Vị vụng trộm liếc liếc một cái, hình như là kinh thư?
Tuệ Viễn thấy Hứa Vị tiến vào, mỉm cười đối Hứa Vị ngoắc “Vị Vị, lại đây, sư phó giới thiệu với ngươi một chút.” Dứt lời, liền đối với tiểu hài tử đang chuyên chú sao chép , nói “Tiểu Mặc, lại đây.”
Tiểu hài tử, cũng chính là Sở Mặc, ngẩng đầu, mặt vẫn diện vô biểu tình , buông bút lông trong tay, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tuệ Viễn.
Tuệ Viễn mỉm cười nói với Hứa Vị “Vị Vị, hắn chính là Tiểu Mặc, về sau a, hắn chính là thất sư huynh của ngươi.”
Hứa Vị trừng mắt nhìn, nhìn về phía Sở Mặc vẫn diện vô biểu tình như cũ , tuy rằng trong lòng có vài phần không cam nguyện, nhưng vẫn chắp tay nói “Hứa Vị kiến quá thất sư huynh.”
Sở Mặc diện vô biểu tình đạm mạc nhìn lướt qua, khẽ gật đầu.
Hứa Vị thấy , trong lòng có chút tức , tiểu hài tử này sao kiêu như thế a ?
Tuệ Viễn thấy thế , chỉ mỉm cười, đối Sở Mặc nói “Thời gian cũng vừa vặn , đi theo nhị sư huynh ngươi ra ngoài luyện võ đi.” Lại đối Hứa Vị cười cười nói “Vị Vị lưu lại, sư phó có chuyện muốn nói cùng ngươi .”
Hứa Vị cung kính đáp ứng.
Sở Mặc cũng hướng Tuệ Viễn cung kính hành lễ, mới xoay người đi theo hòa thượng đầu bóng lưỡng rời đi. Khi rời đi , Sở Mặc cố ý như vô tình liếc nhìn Hứa Vị một cái.
Hứa Vị không chú ý tới nhưng Tuệ Viễn lại thấy được.
Đợi Sở Mặc cùng hòa thượng đầu bóng lưỡng đều ly khai, Hứa Vị ngửa đầu tò mò hỏi “Sư phó, Mặc Tam là ai a?”
Tuệ Viễn sờ sờ đầu Hứa Vị, mỉm cười hỏi nói “Vị Vị không tức giận sao? Hắn nhập môn muộn hơn ngươi mà lại làm sư huynh của ngươi.”
Hứa Vị ngây ngô cười, gãi gãi đầu nói “Sư huynh sư đệ đều giống nhau a. Còn không phải đều là đồ đệ sư phó sao?”
Tuệ Viễn khen ngợi gật đầu, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này quả nhiên độ lượng nhân hậu .
“Vị Vị, sư phó có việc muốn nhờ ngươi.” Tuệ Viễn nghiêm túc nói.
Hứa Vị ngẩn ra, vội cũng nghiêm túc nói “Sư phó , ngài nói!”
“Vị Vị, thất sư huynh ngươi nhập môn hơi muộn , ở phương diện y thuật thì cái gì cũng đều không hiểu, ngươi phải giúp hắn nhiều hơn, từ giờ trở đi, mỗi buổi sáng, ngươi sẽ dạy thất sư huynh ngươi về phương diện thảo dược nhé .”
“A?”
“Sao thế ? Không được sao?”
“…… Không phải.”
“Ân, sư phó chỉ biết Vị Vị rất hiểu chuyện .”
Tuệ Viễn hòa thượng nhìn mặt Hứa Vị đã thành mặt khổ qua , không khỏi cười khẽ. Trong lòng cũng nghĩ, Vị Vị độ lượng nhân hậu , có lẽ có thể làm cho Mặc long thiên tử kia học được một vài thứ ……
*********
Hứa Vị đi ra thiền viện mới nhớ tới từ đầu đến cuối sư phó cũng chưa nói qua với hắn , tiểu hài tử kia rốt cuộc là ai?
Sư phó đời trước cũng chỉ thu mình hắn làm đồ đệ .
Nhị sư huynh đời trước chính là trừ bỏ sư phó ra , ai còn không sợ , nhưng hiện tại dường như thực kiêng dè tiểu hài tử kia……
Hứa Vị suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, nhức đầu, thôi, nếu sư phó không nói, chính là không muốn mình biết , vậy mình vẫn không nên nhiều chuyện .
Nhớ tới đời trước , khiến cả nhà bọn họ nhà tan cửa nát cũng chỉ vì một lần nhiều chuyện của lão cha ……
Hứa Vị im lặng sau một lúc lâu.
Xoay người , đang muốn đi trở về dược điền, khóe mắt thoáng nhìn cách đó không xa, tiểu hài tử đi theo nhị sư huynh huy kiếm, cũng thật khéo khi hắn vừa nhìn qua lại thấy ngay vết máu trên bàn tay ……
Miệng vết thương…… Rạn nứt ?
Hứa Vị nhìn chằm chằm Sở Mặc diện vô biểu tình gần như tê liệt , thở dài một hơi . Nhận mệnh đi qua .
Sao có người không thương tiếc thân thể của chính mình như vậy chứ ?
Lấy cớ từ hôm nay trở đi phải dạy dược thảo, Hứa Vị lôi kéo Sở Mặc xoay người bước đi.
Tới dược điền rồi, Hứa Vị mới buông tay Sở Mặc ra, ấn hắn ngồi xuống, miệng bắt đầu lải nhải nói “Ta nói ngươi a, ngươi muốn làm cho tay mình bị phế bỏ sao?! Ngươi cho dù muốn chăm chỉ học thì cũng phải để tay mình khỏi rồi mới học a! Ngươi là bổn đản hay là bạch si a?!”
( 2 chữ bổn đản và bạch si đều là ngốc hết )
Hứa Vị một bên cằn nhằn nói liên miên, một bên tùy tay nhổ lên một gốc cây dược thảo trong dược điền , chỉ vào dược thảo đối Sở Mặc vẫn trầm mặc nhìn mình chằm chằm , nói ra nói “Nhìn rõ nha , đây là bách nhật túy, có thể làm cho tay ngươi không đau, nhưng bách nhật túy này nếu dùng quá nhiều, sẽ gặp chuyện không may . Cho nên ……” Hứa Vị một bên giựt xuống một nửa phiến lá cây , một bên bóp bóp , đem nước cốt ép ra bôi lên trên miệng vết thương của Sở Mặc “Giống như miệng vết thương của ngươi đó , cũng chỉ cần nửa phiến lá cây là tốt rồi .” Bôi xong , Hứa Vị ngẩng đầu đối Sở Mặc cười tủm tỉm nói “Sao thế ? Không đau chứ ?”
Sở Mặc cũng nhìn chằm chằm Hứa Vị, hỏi “Ngươi không sợ ta?”
Hứa Vị sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi lại “Ta vì cái gì phải sợ ngươi?”
Sở Mặc trầm mặc một hồi, mới có chút đờ đẫn nói ra “Bọn họ đều sợ ta.”
Hứa Vị khó hiểu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sở Mặc một hồi lâu, tò mò hỏi “Bọn họ vì cái gì sợ ngươi?”
Con mắt phượng của Sở Mặc có chút âm trầm, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vị, nói ra nói “Bởi vì ta là Mặc quỷ.”
Sở Mặc vừa nói xong, trong lòng liền hối hận !
Hắn không nên nói , nếu người trước mắt cho hắn cảm giác đặc biệt này cũng giống bên ngoài thì sẽ như thế nào đây ?!
Tay Sở Mặc không khỏi nắm chặt thành quyền.
Nghĩ tới phản ứng mỗi khi cung nhân nhìn thấy hắn , nghĩ ánh mắt chán ghét của mẫu phi, trong lòng hắn sẽ lại dâng lên hận ý, nếu người trước mắt cũng giống như đám cung nhân , như vậy hắn…… Nhất định sẽ giết !
Nhưng ngoài dự kiến của Sở Mặc, Hứa Vị không có sợ hãi chán ghét, chỉ là vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Mặc quỷ?
Ở Đại Sở , có vài tiểu hài tử vừa sinh ra đã có dấu hiệu trên người , có tiểu hài tử vừa ra sinh ra đã có một đóa bạch liên trên trán , có tiểu hài tử lại có một đóa hoa mai hồng sắc trên vai , còn có tiểu hài tử vừa ra sinh ra đã có dấu hiệu lam sắc điểu nhi …… Phàm là dấu hiệu hoa cùng chim chóc, hoặc là một đại biểu khác cho điềm lành , sẽ được gọi chung là Tường Thụy, có một vài hài tử đặc biệt còn có thể tiến cung , nếu là một nữ nhi , tương lai còn có thể thành phi , nếu là nam hài, tương lai có thể làm Đại Quan .
Hứa Vị nhớ rõ, đời trước hình như có nghe nói nếu một hài tử có đóa lam sắc liên hoa trên trán , sau sẽ được phong làm hoàng hậu.
Nhưng, có điềm lành hay không thì không ai biết được .
Nếu một hài tử sinh ra đã bị mang dấu hiệu màu đen, mặc kệ là hoa hay là thứ khác , hết thảy đều bị coi là bất tường ( không may mắn ) , vừa sinh ra sẽ bị vứt bỏ. Nếu may mắn sống sót , cũng sẽ bị người Sở phỉ nhổ chán ghét, thậm chí còn…… Sát hại.
Hứa Vị đời trước từng hành nghề y khắp nơi , gặp rất nhiều trường hợp như thế.
Đối Hứa Vị mà nói …… Đó đều là mê tín! Khụ khụ, thứ mê tín này hắn chưa dám nói với cha , cha nương hắn ghét nhất những thứ như vậy .
Chỉ bởi vì một dấu hiệu mà bỏ rơi hài tử , đây là chuyện cực ngu xuẩn !
Vì thế, Hứa Vị nhìn chằm chằm Sở Mặc, trừng mắt nhìn, trên mặt cười, tươi cười thực sáng lạn ấm áp. Tay cầm chặt lấy đôi tay băng lãnh đang nắm chặt thành quyền của Sở Mặc, rất thản nhiên nói “Ta không sợ!”
Sở Mặc sửng sốt, lập tức theo bản năng phản cầm tay Hứa Vị.
Hứa Vị không biết rằng chỉ bởi vì ba chữa “Ta không sợ” này , cố sự về hai trúc mã bắt đầu .
[ Trúc mã – lấy từ câu Thanh mai trúc mã ]
“Tốt lắm, ngươi về sau không thể tự làm mình bị thương như vậy nữa , biết không?” Hứa Vị nghĩ muốn rút tay về , nhưng Sở Mặc lại nắm gắt gao .
Hứa Vị sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu hỏi “Làm sao vậy?”
Sở Mặc vẫn như cũ đờ đẫn, nhưng không trả lời, chỉ chậm rãi buông tay Hứa Vị ra.
Thấp giọng nói “Không có việc gì.”
Hứa Vị chớp mắt , tiểu hài tử này thật đúng là thú vị.
Đang muốn đứng dậy, Sở Mặc lại thoáng nhìn thấy bóng trắng chợt lóe mà qua, nhíu mày, đột ngột nói ra “Ta có thể ăn nó không ?”
Hứa Vị ngạc nhiên, xoay người, thấy Tiểu Bạch đột nhiên nhảy ra, đối với Sở Mặc nhe răng nhếch miệng rú lên .
“Có thể ăn không ?” Sở Mặc quay đầu, thực nghiêm túc hỏi.
Hứa Vị lăng lăng nói ra hỏi “Ngươi sao lại muốn ăn Tiểu Bạch?”
“Nó nom rất ngon miệng .” Sở Mặc ra vẻ suy tư “Giống một khối đậu hũ trắng .”
Khóe miệng Hứa Vị co rút , vỗ vỗ cái trán, có chút vô lực “Mặc Tam, ngươi đói bụng sao?”
Tiểu Bạch lúc này rú lên càng to hơn , lại không biết là cố kỵ Hứa Vị hay là sợ hãi Sở Mặc, không dám đến gần.
Sở Mặc suy nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu đối Hứa Vị nói “Ân, đói bụng.”
Hứa Vị không nói gì, dắt tay Sở Mặc, nói “Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn đậu hũ trắng .”
“Đậu hũ trắng ở nơi này mà……” Sở Mặc chỉa chỉa Tiểu Bạch còn đang gào thét.
[ Nguyệt : Bệnh ngu ngơ cũng bị lây hở =w= ]
Khóe miệng Hứa Vị co rút , quay đầu trừng mắt “Đó là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Tiểu Bạch là không thể ăn ! Ngươi nếu dám ăn nó, ta sẽ không để yên đâu nha !” Dứt lời Hứa Vị hung hăng hướng Tiểu Bạch còn đang gào thét , nói ra “Còn không đi!?”
Tiểu Bạch ủy khuất ô ô hai tiếng, nhưng vẫn bật người chạy đi .
Sở Mặc có chút tiếc nuối nhìn phương hướng Tiểu Bạch biến mất, thấp giọng nói “Đậu hũ trắng đi rồi……”
Hứa Vị lại co rút khóe miệng, đành nện bước nhanh hơn , vọt tới trù phòng .
Lúc này, tại trù phòng không có ai.
Hứa Vị cuốn ống tay áo lên , đứng lên ghế , vừa đúng đứng đến gần cái bàn , tìm cơm thừa , lật lên xuống hai lần , may mắn chính là lúc này ở trù phòng còn có một khối đậu hũ trắng, vì thế làm một chén canh đậu hũ .
Sở Mặc im lặng nhìn Hứa Vị ở trên bàn bận việc, yên lặng ở trong lòng vẽ ra thân ảnh lúc này của Hứa Vị lúc , tay trái phiên phiên , tay phải sát mồ hôi , còn có , một bên bận việc, một bên đối hắn lẩm bà lẩm bẩm “Cơm là phải ăn no nga, nếu muốn thì ăn bánh nướng hay gì đó, không được ăn lung tung , đặc biệt là thứ nào tên Tiểu Bạch”……
Đợi Hứa Vị đem đồ vật bày ở trước mắt hắn , Sở Mặc cầm lấy chiếc đũa , ăn rất nhanh, nhưng cũng không thô lỗ.
Ăn xong, Sở Mặc nhìn Hứa Vị ngồi ở đối diện hắn đang lộ ra tươi cười, rất nghiêm túc nói “Về sau ngươi nấu cơm cho ta ăn nha .”
Hứa Vị sửng sốt “A?”
“Cho tới bây giờ đều không có ai nấu cơm cho ta ăn.”
“…… Vậy ngươi ăn cái gì lớn lên .”
“Mặc quỷ chỉ có thể ăn cơm thừa.”
“Hảo! Về sau ta nấu cơm cho ngươi ăn.”
“Ân…… Thêm một chén nữa đi .”