Chương : 30
Hứa Vị một bên trở đồ ăn trong nồi , một bên bỏ thêm điểm gia vị cho nồi cách thủy bên cạnh .
Nhìn đồ ăn đã chín tới , Hứa Vị liền gắp ra bỏ lên đĩa. Đang muốn vươn tay sát mồ hôi , trên trán liền có một bàn tay lành lạnh cẩn thận cũng có chút vụng về lau đi mồ hôi trên trán cho hắn , Hứa Vị quay đầu, nhếch miệng cười “Tiểu Mặc, ngươi đi ra bên ngoài ăn cái gì đi. Ta tự mình làm là được .”
Mặc Tam chỉ lắc đầu, nhìn Hứa Vị đã làm xong tới năm – sáu món ăn , thấp giọng nói “Nhiều lắm rồi ……”
Hứa Vị nhìn nhìn , lắc đầu nói “Không nhiều lắm đâu! Này nha, khẳng định sẽ không đủ !”
“Bọn họ không đủ, để bọn họ tự tìm đồ ăn là được !” Mặc Tam đạm mạc nói.
Hứa Vị sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình , nhưng mà , biểu tình rõ ràng đã muốn sinh khí, liền cười tủm tỉm dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt mình mới làm xong , đưa tới bên miệng Mặc Tam “Đến, nếm thử chút đi ! Nếu ngươi thích , sau này ta sẽ làm thật nhiều cho ngươi ăn nha !”
Mặc Tam nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hứa Vị sau một lúc lâu, mới chậm rãi há mồm nuốt xuống, nhai nuốt xong , gật đầu nói “Ăn ngon!”
Hứa Vị ha hả cười, quay đầu vừa lật đồ ăn, vừa nói “Vốn nương muốn tự làm một bàn tiệc mừng ngày sinh thần của ta , nhưng ta cự tuyệt , Tiểu Mặc, ngày ta sinh là ngày nương ta khổ nhất , cha ta thường nói, năm đó lúc sinh ta nương rơi vào hoàn cảnh đặc biệt nguy hiểm , thiếu chút nữa sẽ không còn trên đời . Cho nên, ta nghĩ a, nương sinh ta đã muốn vất vả như vậy, sao có thể để nương vất vả vào ngày sinh thần hàng năm của ta nữa chứ ? Hơn nữa, ngươi cũng biết, tuy rằng hôm nay mua đồ ăn và nấu cơm đều là ta, nhưng sáng sớm nương vẫn làm mì sợi cùng luộc trứng hộ ta trước……” Hứa Vị nói liên miên, nửa ngày nhưng không có nghe thấy đáp lại, quay đầu lại chỉ thấy Mặc Tam nhìn chằm chằm cây củ cải đến ngẩn người.
“Tiểu Mặc, ngươi nhìn cái gì thế ?”
“Cây củ cải…… xắt ra như thế nào ?”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức nghi hoặc “Tiểu Mặc, ngươi hỏi cái này làm gì chứ?”
“Ta giúp ngươi.” Mặc Tam nói.
Hứa Vị cười “Không cần đâu.”
Mặc Tam lắc đầu, vẻ mặt thực đạm, ngữ khí hờ hững “Giúp ngươi nấu cơm, cho nương ngươi .”
Hứa Vị ngẩn ra. Nhìn thái độ Mặc Tam thực kiên quyết, không khỏi khó hiểu trong lòng.
Mà lúc này, trong lòng Mặc Tam cũng thực mê mang, loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng chỉ là nghĩ muốn lưu lại, nghĩ muốn giúp Vị Vị nấu cơm, biết Vị Vị muốn một mình làm cơm cho nương , nhưng mà, hắn lại luốn muốn cùng làm ….
Dường như mặc kệ Vị Vị làm chuyện gì, hắn đều muốn làm cùng .
Loại ý niệm này rốt cuộc là cái gì?
***********
“Cha, ngươi nói các nàng là……” Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc.
“Ân, muội muội của nương ngươi , tứ di cùng cùng ngũ di ngươi, nhưng mà, ngươi không thể kêu các nàng là di!” Hứa Chính Nhất vừa gặm chân gà , miệng lại nói lời rất mập mờ .
“Ngạch, vì cái gì?” Hứa Vị ở một bên nhịn không được xen mồm vào hỏi.
“Bởi vì, nương ngươi sớm đã bị đuổi đi.” Hứa Chính Nhất sát sát tay , thản nhiên nói .
Tầm mắt Mặc Tam hơi hơi vừa nhấc, liếc mắt nhìn hai nử tử đang ngồi cùng bàn với Tống Chân , trong lòng trầm mặc .
Tống gia……
Trong mười hai gia tộc , chỉ duy nhất có một gia tộc là đường gia chủ gia tộc là một nữ nhân.
Thiếu nữ kia , hắn cũng đã biết ……
Tống Thần Nguyệt, là nữ nhân được gả cho Sở Hiền , giúp đỡ Sở Hiền đối phó mình, thủ đoạn không tồi, đủ ngoan, chính là…… Nhìn Tống Thần Nguyệt hiện tại đang cùng Kim Đại Vĩ tranh cãi ầm ĩ, thật nhìn không ra tới được cái loại này nữ nhân có bộ dạng tàn nhẫn vô tình của năm đó .
Nàng kia, hắn cũng có chút ấn tượng, Tống Như Vân , gia chủ đời kế của Tống gia, cuối cùng, hình như cũng chết trong tay mình ?
Còn có kia Kim Đại Vĩ……
Sau lại âm thầm duy trì mình , con vợ kế của Kim gia, cuối cùng giết trưởng tử Kim gia, làm chủ nhân của Kim gia.
Mặc Tam rũ mắt … người này…… Xem ra đều cùng Hứa Chính Nhất có liên hệ?
Nương của Vị Vị từng là người của Tống gia?
Kim Đại Vĩ kia lại quấn quít lấy Hứa Chính Nhất muốn làm đệ tử của y ?
Dường như …… Đời trước từng có ấn tượng mơ hồ, Kim Đại Vĩ kia từng đề cập qua việc đã học tập ở Thanh Dương Huyền ? Nhưng mà chỉ ở một thời gian rồi đi luôn ?
Bất quá……
Vậy cũng không sao hết !
Chỉ cần không tổn thương đến Vị Vị thì thế nào cũng chẳng sao cả .
Nhưng nhìn bộ dáng Hứa Vị tươi cười tràn đầy vui vẻ, trong lòng Mặc Tam nghĩ, bất quá, nếu tổn thương tới người nhà Vị Vị, chỉ sợ Vị Vị cũng sẽ rất khổ tâm đi.
Mặc Tam khẽ nhíu mày, hắn rất không thích Vị Vị vì người khác mà khổ sở .
**********
Mà một bên , Tống Chân chậm rãi châm trà, cũng không thèm nhìn Tống Như Vân tức giận, chỉ thản nhiên uống trà.
“Ngươi tuy rằng bị tuổi khỏi gia tộc, nhưng mà ngươi có thể nào tự cam đọa lạc (1) bản thân như thế?!”
(1) chìm đắm trong trụy lạc . Ở đây có nghĩa là tự rước họa vào thân.
Tống Như Vân hạ giọng , rất là giận dữ nói :
“Ta nguyên bản nghĩ rằng do ngươi có nỗi khổ sinh kế nên đành bất đắc dĩ mà thôi , nhưng ta kêu ngươi đưa ngân lượng tới cho ngươi , ngươi sao không sử dụng ? Còn có yêu vật kia! Ngươi sao lại nhận một yêu vật làm con nuôi !? Chân Chân , ngươi điên rồi sao?”
Tống Chân thoáng nhíu nhíu mày , nhìn Tống Như Vân thần sắc giận dữ, có chút bất đắc dĩ thở dài
“Tứ muội, ta bị đuổi khỏi Tống gia, nhưng, ta cũng chưa từng hối hận, ta biết ngươi muốn tốt cho ta , nhưng là, cuộc sống của ta cùng lão gia tốt lắm, thực vui vẻ, tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng ba bữa cơm cũng có thể duy trì cái ấm no, ngân lượng mà ngươi đưa tới, ta không phải không cần, chỉ là giữ lại để ngừa vạn nhất mà thôi. Còn có Tuệ Khả…… Tứ muội, Tuệ Khả tuy là yêu vật, nhưng hắn đáng yêu đơn thuần, tứ muội đừng luôn kêu hắn là yêu vật yêu vật , có được không?”
Tống Như Vân tức giận trừng mắt, đột ngột đứng lên, lạnh lùng nói “Hảo! Vậy cứ coi như chúng ta đã xen vào chuyện của người khác đi ! Thần Nguyệt! Chúng ta đi!”
Tống Thần Nguyệt đang cùng Kim Đại Vĩ nháo đến bất khả khai giao ( không thể tách ra được ), nghe thấy Tống Như Vân đột nhiên nói như thế, hai người nhất tề quay đầu, nhìn về phía Tống Như Vân diện nhược hàn sương.
“Thần Nguyệt, chúng ta cần phải đi!”
Tống Chân bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Tống Như Vân tràn đầy tức giận “Tứ muội…… Ngươi……”
“Muội muội chỉ phụng mệnh lệnh của đại tỷ, tiến đến thăm tỷ tỷ mà thôi, hiện giờ nếu tỷ tỷ không việc gì, vậy muội muội liền cáo từ !” thanh âm Tống Như Vân rất là băng lãnh.
Dứt lời, liền xoay người, hướng phía ngoài đi đến.
Tống Thần Nguyệt ngốc sửng một hồi mới vội vàng đuổi kịp.
Tống Chân đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn Tống Như Vân cùng Tống Thần Nguyệt đi xa.
Hứa Chính Nhất quay người , quét mắt nhìn Tống Như Vân đã rời khỏi đại môn , xoay người đi hướng Tống Chân, nhẹ nhàng ôm chầm Tống Chân, thấp giọng nói “Chân Chân , đừng lo lắng. Không có việc gì .”
Tống Chân chỉ thở dài một tiếng.
Tuệ Khả đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Tống Chân, vẻ mặt rất bất an, đang muốn mở miệng , Hứa Hạo Nhiên lại giữ chặt Tuệ Khả, nói nhỏ “Không liên quan tới ngươi, ngươi đừng nói .”
Tuệ Khả có chút mờ mịt quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, đã thấy vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên rất bình tĩnh.
Mà một bên , Hứa Vị có chút mờ mịt , hắn chỉ nhớ rõ đời trước, sau đó, tuy rằng cũng có hai a di này đột ngột xuất hiện, nhưng là…… Dường như cũng vì cãi cọ lớn một phen , sau đó liền ly khai, lúc sau, dù nương chết nhưng các nàng cũng không xuất hiện ……
Ngay khi Hứa Vị cảm thấy mê hoặc bất giải , đột nhiên, bên đại môn, Tống Thần Nguyệt có chút kích động chạy vào “Tam tỷ tỷ , không tốt ! Trương Minh Thụy đến đây!”
Trương Minh Thụy?!
Người nào?!
Kim Đại Vĩ biến sắc, vẻ mặt Tống Chân cũng ngưng trọng lên, quay đầu nhìn về phía Hứa Chính Nhất, Hứa Chính Nhất chau mày.
Mặc Tam cũng nhíu mày đứng dậy, nhìn về phía Tuệ Khả cùng Kim Đại Vĩ nói “Chúng ta tránh đi một chút.”
Kim Đại Vĩ sửng sốt, nhìn về phía Mặc Tam “Hả?”
Mặc Tam không để ý tới Kim Đại Vĩ, ngược lại nhìn về phía Tuệ Khả, đạm mạc nói “Tuệ Khả, chúng ta tránh đi một chút.”
Tuệ Khả tuy rằng rất nghi hoặc , nhưng nghe nói thế cũng gật đầu đứng dậy.
Hứa Hạo Nhiên lúc này cũng đứng dậy, nhìn về phía Hứa Chính Nhất “Cha, rốt cuộc sao lại thế này?”
Ánh mắt Hứa Chính Nhất lúc này chỉ thật sâu nhìn Mặc Tam, nghe được câu hỏi của Hứa Hạo Nhiên, liền quay đầu, trầm giọng nói “Nghe , Mặc Tam , các ngươi đều đi xuống đi . Kim Đại Qua, ngươi cũng đi xuống cho ta!”
Kim Đại Vĩ đầu tiên là bị nghẹn, Kim Đại Qua?!
Hắn gọi Kim Đại Vĩ! Vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thần Nguyệt đang thở phì phò bên hông cửa , tiến lên, kéo Tống Thần Nguyệt qua.
Tống Thần Nguyệt ngẩn ngơ, lập tức trừng mắt “Ngươi lôi kéo ta làm cái gì!”
“Câm miệng! Ngươi nếu muốn cho tam tỷ tỷ của ngươi thêm phiền toái thì đứng ở nguyên đó đi !” Kim Đại Vĩ hừ hừ, cố ý dùng sức nắm chặt, nghe thấy Tống Thần Nguyệt ở phía sau hô nhỏ một tiếng, tâm tình càng tốt thêm .
Sau đó……
Rất nhanh, bên kia đại môn, liền vang lên một tiếng cười nhẹ “Thật sự là làm cho người ta hảo tìm a, Phương Hạo Nhiên…… Không, hiện tại nên gọi ngươi là Hứa Chính Nhất đi.”
Sau chính đường , Mặc Tam lôi kéo Hứa Vị ngồi ở trên tháp, nhìn một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang nấp ở sau bình phong , nín thở nghe trộm.
Tuệ Khả bị Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay, lúc này cũng ngồi xuống tháp .
Hứa Hạo Nhiên nhíu chặt mày , trong lòng có chút lo lắng.
Hôm nay…… Có rất nhiều chuyện làm cho hắn rất mờ mịt.
Đầu tiên là nhảy ra hai a di, sau đó là Kim Đại Vĩ đi theo cha trở về , bám riết lấy cha muốn làm nhập thất đệ tử, tái tiếp theo, chính là hiện tại , không hiểu Trương Minh Thụy ở đâu đột nhiên xuất hiện !
Sau đó, tối khó hiểu nhất chính là, vì sao Tuệ Khả phải tránh đi , cho dù Tuệ Khả là yêu vật thì như thế nào? Khi hai a di mạc danh kỳ diệu có thành kiến với Tuệ Khả xuất hiện , Tuệ Khả cũng không cần tránh đi , hiện tại lại vì sao phải tránh đi?!
Rốt cuộc ai ở bên ngoài ?!
Hứa Vị cũng có chút nghi hoặc, Trương Minh Thụy kia , hắn một chút ấn tượng cũng không có, đời trước đã xuất hiện ở nhà bọn họ sao ? Hứa Vị nhíu mày, đau khổ suy nghĩ, dường như không có a……
Mặc Tam không nghe thấy bên ngoài nói gì , chỉ thoáng nhìn thấy Hứa Vị nhíu mày suy tư, liền vươn tay , chậm rãi vuốt lên mi Hứa Vị, mở ra bàn tay Hứa Vị, lấy ngón tay nhẹ nhàng ở trong lòng bàn tay Hứa Vị lý xoa xoa “Đừng lo lắng.”
Hứa Vị nhìn Mặc Tam ở trong lòng bàn tay hắn xoa đi xoa lại, ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Tam, miễn cưỡng cười.
Đừng lo lắng? Sao có thể không lo lắng?
Trương Minh Thụy làm cho nương từ trước đến nay đều kiên cường của hắn biến sắc , làm cho cha hắn cho tới bây giờ đều hi hi ha ha xuất ra vẻ mặt ngưng trọng, hắn có thể không lo lắng sao?!
Mặc Tam nhìn ra Hứa Vị cười miễn cưỡng, nhíu mày, đối Trương Minh Thụy ở ngoài càng thêm chán ghét.
Trương Minh Thụy, một trong những kẻ tâm phúc của Sở Hiền , là cố vấn của Sở Hiền
Tuy là con vợ kế của Trương gia, trên thực tế lại nắm trong tay toàn bộ Trương gia!
Quỷ kế đa đoan, hành sự độc ác, đời trước khi cùng Sở Hiền tranh đấu, là một trong số ít người khiến mình kiêng kị .
Mà lúc này…… ở chính đường.
Hứa Chính Nhất cười ha hả nhìn nam nhân tuấn nhã tầm ba mươi đang mỉm cười ở đối diện “Đã lâu không thấy .”
“Đúng vậy. Từ lúc từ biệt ở kinh thành , đến nay cũng đã hơn mười năm rồi đi .” Nam nhân tuấn nhã nói , ánh mắt liếc Tống Chân che diện sa ngồi bên cạnh, thản nhiên mỉm cười “Tam cô nương……”
“Ngươi nên gọi ta là Hứa phu nhân đi.” ngữ khí của Tống Chân có chút lãnh.
Nam nhân tuấn nhã mỉm cười lắc đầu “Hoàn toàn không có cha mẹ chi mệnh, nhị vô môi chước , nói như vậy , tam cô nương a , ở trong lòng Minh Thụy , ngươi, chưa phải thê tử của Hứa Hạo Nhiên.”
[ Nguyệt : Thiệt giống đánh ghen mà. JQ ngập trời ]
Tống Chân mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt có chút âm lãnh nhìn chằm chằm nam nhân tuấn nhã, nhưng nam nhân tuấn nhã cũng thong dong nhìn về phía Hứa Chính Nhất “Hạo Nhiên, có thể để chúng ta nói chuyện hai người thôi không ?”
“Không thể.” Hứa Chính Nhất chau mày nói “Chân Chân hiện tại là thê tử của ta , thê tử duy nhất, Minh Thụy, ngươi nên biết điểm ấy mới đúng. Ngươi nếu có chuyện gì thì cứ nói ở đây luôn đi , ta không muốn gạt Chân Chân .”
Nam nhân tuấn nhã, cũng chính là Trương Minh Thụy, đôi mắt có chút thâm trầm nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Đã như thế thì cũng đành , Hạo Nhiên, ta đến đây , là đại biểu cho nhị hoàng tử, mời ngươi gia nhập chúng ta.”
Nhìn đồ ăn đã chín tới , Hứa Vị liền gắp ra bỏ lên đĩa. Đang muốn vươn tay sát mồ hôi , trên trán liền có một bàn tay lành lạnh cẩn thận cũng có chút vụng về lau đi mồ hôi trên trán cho hắn , Hứa Vị quay đầu, nhếch miệng cười “Tiểu Mặc, ngươi đi ra bên ngoài ăn cái gì đi. Ta tự mình làm là được .”
Mặc Tam chỉ lắc đầu, nhìn Hứa Vị đã làm xong tới năm – sáu món ăn , thấp giọng nói “Nhiều lắm rồi ……”
Hứa Vị nhìn nhìn , lắc đầu nói “Không nhiều lắm đâu! Này nha, khẳng định sẽ không đủ !”
“Bọn họ không đủ, để bọn họ tự tìm đồ ăn là được !” Mặc Tam đạm mạc nói.
Hứa Vị sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình , nhưng mà , biểu tình rõ ràng đã muốn sinh khí, liền cười tủm tỉm dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt mình mới làm xong , đưa tới bên miệng Mặc Tam “Đến, nếm thử chút đi ! Nếu ngươi thích , sau này ta sẽ làm thật nhiều cho ngươi ăn nha !”
Mặc Tam nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hứa Vị sau một lúc lâu, mới chậm rãi há mồm nuốt xuống, nhai nuốt xong , gật đầu nói “Ăn ngon!”
Hứa Vị ha hả cười, quay đầu vừa lật đồ ăn, vừa nói “Vốn nương muốn tự làm một bàn tiệc mừng ngày sinh thần của ta , nhưng ta cự tuyệt , Tiểu Mặc, ngày ta sinh là ngày nương ta khổ nhất , cha ta thường nói, năm đó lúc sinh ta nương rơi vào hoàn cảnh đặc biệt nguy hiểm , thiếu chút nữa sẽ không còn trên đời . Cho nên, ta nghĩ a, nương sinh ta đã muốn vất vả như vậy, sao có thể để nương vất vả vào ngày sinh thần hàng năm của ta nữa chứ ? Hơn nữa, ngươi cũng biết, tuy rằng hôm nay mua đồ ăn và nấu cơm đều là ta, nhưng sáng sớm nương vẫn làm mì sợi cùng luộc trứng hộ ta trước……” Hứa Vị nói liên miên, nửa ngày nhưng không có nghe thấy đáp lại, quay đầu lại chỉ thấy Mặc Tam nhìn chằm chằm cây củ cải đến ngẩn người.
“Tiểu Mặc, ngươi nhìn cái gì thế ?”
“Cây củ cải…… xắt ra như thế nào ?”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức nghi hoặc “Tiểu Mặc, ngươi hỏi cái này làm gì chứ?”
“Ta giúp ngươi.” Mặc Tam nói.
Hứa Vị cười “Không cần đâu.”
Mặc Tam lắc đầu, vẻ mặt thực đạm, ngữ khí hờ hững “Giúp ngươi nấu cơm, cho nương ngươi .”
Hứa Vị ngẩn ra. Nhìn thái độ Mặc Tam thực kiên quyết, không khỏi khó hiểu trong lòng.
Mà lúc này, trong lòng Mặc Tam cũng thực mê mang, loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng chỉ là nghĩ muốn lưu lại, nghĩ muốn giúp Vị Vị nấu cơm, biết Vị Vị muốn một mình làm cơm cho nương , nhưng mà, hắn lại luốn muốn cùng làm ….
Dường như mặc kệ Vị Vị làm chuyện gì, hắn đều muốn làm cùng .
Loại ý niệm này rốt cuộc là cái gì?
***********
“Cha, ngươi nói các nàng là……” Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc.
“Ân, muội muội của nương ngươi , tứ di cùng cùng ngũ di ngươi, nhưng mà, ngươi không thể kêu các nàng là di!” Hứa Chính Nhất vừa gặm chân gà , miệng lại nói lời rất mập mờ .
“Ngạch, vì cái gì?” Hứa Vị ở một bên nhịn không được xen mồm vào hỏi.
“Bởi vì, nương ngươi sớm đã bị đuổi đi.” Hứa Chính Nhất sát sát tay , thản nhiên nói .
Tầm mắt Mặc Tam hơi hơi vừa nhấc, liếc mắt nhìn hai nử tử đang ngồi cùng bàn với Tống Chân , trong lòng trầm mặc .
Tống gia……
Trong mười hai gia tộc , chỉ duy nhất có một gia tộc là đường gia chủ gia tộc là một nữ nhân.
Thiếu nữ kia , hắn cũng đã biết ……
Tống Thần Nguyệt, là nữ nhân được gả cho Sở Hiền , giúp đỡ Sở Hiền đối phó mình, thủ đoạn không tồi, đủ ngoan, chính là…… Nhìn Tống Thần Nguyệt hiện tại đang cùng Kim Đại Vĩ tranh cãi ầm ĩ, thật nhìn không ra tới được cái loại này nữ nhân có bộ dạng tàn nhẫn vô tình của năm đó .
Nàng kia, hắn cũng có chút ấn tượng, Tống Như Vân , gia chủ đời kế của Tống gia, cuối cùng, hình như cũng chết trong tay mình ?
Còn có kia Kim Đại Vĩ……
Sau lại âm thầm duy trì mình , con vợ kế của Kim gia, cuối cùng giết trưởng tử Kim gia, làm chủ nhân của Kim gia.
Mặc Tam rũ mắt … người này…… Xem ra đều cùng Hứa Chính Nhất có liên hệ?
Nương của Vị Vị từng là người của Tống gia?
Kim Đại Vĩ kia lại quấn quít lấy Hứa Chính Nhất muốn làm đệ tử của y ?
Dường như …… Đời trước từng có ấn tượng mơ hồ, Kim Đại Vĩ kia từng đề cập qua việc đã học tập ở Thanh Dương Huyền ? Nhưng mà chỉ ở một thời gian rồi đi luôn ?
Bất quá……
Vậy cũng không sao hết !
Chỉ cần không tổn thương đến Vị Vị thì thế nào cũng chẳng sao cả .
Nhưng nhìn bộ dáng Hứa Vị tươi cười tràn đầy vui vẻ, trong lòng Mặc Tam nghĩ, bất quá, nếu tổn thương tới người nhà Vị Vị, chỉ sợ Vị Vị cũng sẽ rất khổ tâm đi.
Mặc Tam khẽ nhíu mày, hắn rất không thích Vị Vị vì người khác mà khổ sở .
**********
Mà một bên , Tống Chân chậm rãi châm trà, cũng không thèm nhìn Tống Như Vân tức giận, chỉ thản nhiên uống trà.
“Ngươi tuy rằng bị tuổi khỏi gia tộc, nhưng mà ngươi có thể nào tự cam đọa lạc (1) bản thân như thế?!”
(1) chìm đắm trong trụy lạc . Ở đây có nghĩa là tự rước họa vào thân.
Tống Như Vân hạ giọng , rất là giận dữ nói :
“Ta nguyên bản nghĩ rằng do ngươi có nỗi khổ sinh kế nên đành bất đắc dĩ mà thôi , nhưng ta kêu ngươi đưa ngân lượng tới cho ngươi , ngươi sao không sử dụng ? Còn có yêu vật kia! Ngươi sao lại nhận một yêu vật làm con nuôi !? Chân Chân , ngươi điên rồi sao?”
Tống Chân thoáng nhíu nhíu mày , nhìn Tống Như Vân thần sắc giận dữ, có chút bất đắc dĩ thở dài
“Tứ muội, ta bị đuổi khỏi Tống gia, nhưng, ta cũng chưa từng hối hận, ta biết ngươi muốn tốt cho ta , nhưng là, cuộc sống của ta cùng lão gia tốt lắm, thực vui vẻ, tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng ba bữa cơm cũng có thể duy trì cái ấm no, ngân lượng mà ngươi đưa tới, ta không phải không cần, chỉ là giữ lại để ngừa vạn nhất mà thôi. Còn có Tuệ Khả…… Tứ muội, Tuệ Khả tuy là yêu vật, nhưng hắn đáng yêu đơn thuần, tứ muội đừng luôn kêu hắn là yêu vật yêu vật , có được không?”
Tống Như Vân tức giận trừng mắt, đột ngột đứng lên, lạnh lùng nói “Hảo! Vậy cứ coi như chúng ta đã xen vào chuyện của người khác đi ! Thần Nguyệt! Chúng ta đi!”
Tống Thần Nguyệt đang cùng Kim Đại Vĩ nháo đến bất khả khai giao ( không thể tách ra được ), nghe thấy Tống Như Vân đột nhiên nói như thế, hai người nhất tề quay đầu, nhìn về phía Tống Như Vân diện nhược hàn sương.
“Thần Nguyệt, chúng ta cần phải đi!”
Tống Chân bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Tống Như Vân tràn đầy tức giận “Tứ muội…… Ngươi……”
“Muội muội chỉ phụng mệnh lệnh của đại tỷ, tiến đến thăm tỷ tỷ mà thôi, hiện giờ nếu tỷ tỷ không việc gì, vậy muội muội liền cáo từ !” thanh âm Tống Như Vân rất là băng lãnh.
Dứt lời, liền xoay người, hướng phía ngoài đi đến.
Tống Thần Nguyệt ngốc sửng một hồi mới vội vàng đuổi kịp.
Tống Chân đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn Tống Như Vân cùng Tống Thần Nguyệt đi xa.
Hứa Chính Nhất quay người , quét mắt nhìn Tống Như Vân đã rời khỏi đại môn , xoay người đi hướng Tống Chân, nhẹ nhàng ôm chầm Tống Chân, thấp giọng nói “Chân Chân , đừng lo lắng. Không có việc gì .”
Tống Chân chỉ thở dài một tiếng.
Tuệ Khả đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Tống Chân, vẻ mặt rất bất an, đang muốn mở miệng , Hứa Hạo Nhiên lại giữ chặt Tuệ Khả, nói nhỏ “Không liên quan tới ngươi, ngươi đừng nói .”
Tuệ Khả có chút mờ mịt quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, đã thấy vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên rất bình tĩnh.
Mà một bên , Hứa Vị có chút mờ mịt , hắn chỉ nhớ rõ đời trước, sau đó, tuy rằng cũng có hai a di này đột ngột xuất hiện, nhưng là…… Dường như cũng vì cãi cọ lớn một phen , sau đó liền ly khai, lúc sau, dù nương chết nhưng các nàng cũng không xuất hiện ……
Ngay khi Hứa Vị cảm thấy mê hoặc bất giải , đột nhiên, bên đại môn, Tống Thần Nguyệt có chút kích động chạy vào “Tam tỷ tỷ , không tốt ! Trương Minh Thụy đến đây!”
Trương Minh Thụy?!
Người nào?!
Kim Đại Vĩ biến sắc, vẻ mặt Tống Chân cũng ngưng trọng lên, quay đầu nhìn về phía Hứa Chính Nhất, Hứa Chính Nhất chau mày.
Mặc Tam cũng nhíu mày đứng dậy, nhìn về phía Tuệ Khả cùng Kim Đại Vĩ nói “Chúng ta tránh đi một chút.”
Kim Đại Vĩ sửng sốt, nhìn về phía Mặc Tam “Hả?”
Mặc Tam không để ý tới Kim Đại Vĩ, ngược lại nhìn về phía Tuệ Khả, đạm mạc nói “Tuệ Khả, chúng ta tránh đi một chút.”
Tuệ Khả tuy rằng rất nghi hoặc , nhưng nghe nói thế cũng gật đầu đứng dậy.
Hứa Hạo Nhiên lúc này cũng đứng dậy, nhìn về phía Hứa Chính Nhất “Cha, rốt cuộc sao lại thế này?”
Ánh mắt Hứa Chính Nhất lúc này chỉ thật sâu nhìn Mặc Tam, nghe được câu hỏi của Hứa Hạo Nhiên, liền quay đầu, trầm giọng nói “Nghe , Mặc Tam , các ngươi đều đi xuống đi . Kim Đại Qua, ngươi cũng đi xuống cho ta!”
Kim Đại Vĩ đầu tiên là bị nghẹn, Kim Đại Qua?!
Hắn gọi Kim Đại Vĩ! Vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thần Nguyệt đang thở phì phò bên hông cửa , tiến lên, kéo Tống Thần Nguyệt qua.
Tống Thần Nguyệt ngẩn ngơ, lập tức trừng mắt “Ngươi lôi kéo ta làm cái gì!”
“Câm miệng! Ngươi nếu muốn cho tam tỷ tỷ của ngươi thêm phiền toái thì đứng ở nguyên đó đi !” Kim Đại Vĩ hừ hừ, cố ý dùng sức nắm chặt, nghe thấy Tống Thần Nguyệt ở phía sau hô nhỏ một tiếng, tâm tình càng tốt thêm .
Sau đó……
Rất nhanh, bên kia đại môn, liền vang lên một tiếng cười nhẹ “Thật sự là làm cho người ta hảo tìm a, Phương Hạo Nhiên…… Không, hiện tại nên gọi ngươi là Hứa Chính Nhất đi.”
Sau chính đường , Mặc Tam lôi kéo Hứa Vị ngồi ở trên tháp, nhìn một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang nấp ở sau bình phong , nín thở nghe trộm.
Tuệ Khả bị Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay, lúc này cũng ngồi xuống tháp .
Hứa Hạo Nhiên nhíu chặt mày , trong lòng có chút lo lắng.
Hôm nay…… Có rất nhiều chuyện làm cho hắn rất mờ mịt.
Đầu tiên là nhảy ra hai a di, sau đó là Kim Đại Vĩ đi theo cha trở về , bám riết lấy cha muốn làm nhập thất đệ tử, tái tiếp theo, chính là hiện tại , không hiểu Trương Minh Thụy ở đâu đột nhiên xuất hiện !
Sau đó, tối khó hiểu nhất chính là, vì sao Tuệ Khả phải tránh đi , cho dù Tuệ Khả là yêu vật thì như thế nào? Khi hai a di mạc danh kỳ diệu có thành kiến với Tuệ Khả xuất hiện , Tuệ Khả cũng không cần tránh đi , hiện tại lại vì sao phải tránh đi?!
Rốt cuộc ai ở bên ngoài ?!
Hứa Vị cũng có chút nghi hoặc, Trương Minh Thụy kia , hắn một chút ấn tượng cũng không có, đời trước đã xuất hiện ở nhà bọn họ sao ? Hứa Vị nhíu mày, đau khổ suy nghĩ, dường như không có a……
Mặc Tam không nghe thấy bên ngoài nói gì , chỉ thoáng nhìn thấy Hứa Vị nhíu mày suy tư, liền vươn tay , chậm rãi vuốt lên mi Hứa Vị, mở ra bàn tay Hứa Vị, lấy ngón tay nhẹ nhàng ở trong lòng bàn tay Hứa Vị lý xoa xoa “Đừng lo lắng.”
Hứa Vị nhìn Mặc Tam ở trong lòng bàn tay hắn xoa đi xoa lại, ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Tam, miễn cưỡng cười.
Đừng lo lắng? Sao có thể không lo lắng?
Trương Minh Thụy làm cho nương từ trước đến nay đều kiên cường của hắn biến sắc , làm cho cha hắn cho tới bây giờ đều hi hi ha ha xuất ra vẻ mặt ngưng trọng, hắn có thể không lo lắng sao?!
Mặc Tam nhìn ra Hứa Vị cười miễn cưỡng, nhíu mày, đối Trương Minh Thụy ở ngoài càng thêm chán ghét.
Trương Minh Thụy, một trong những kẻ tâm phúc của Sở Hiền , là cố vấn của Sở Hiền
Tuy là con vợ kế của Trương gia, trên thực tế lại nắm trong tay toàn bộ Trương gia!
Quỷ kế đa đoan, hành sự độc ác, đời trước khi cùng Sở Hiền tranh đấu, là một trong số ít người khiến mình kiêng kị .
Mà lúc này…… ở chính đường.
Hứa Chính Nhất cười ha hả nhìn nam nhân tuấn nhã tầm ba mươi đang mỉm cười ở đối diện “Đã lâu không thấy .”
“Đúng vậy. Từ lúc từ biệt ở kinh thành , đến nay cũng đã hơn mười năm rồi đi .” Nam nhân tuấn nhã nói , ánh mắt liếc Tống Chân che diện sa ngồi bên cạnh, thản nhiên mỉm cười “Tam cô nương……”
“Ngươi nên gọi ta là Hứa phu nhân đi.” ngữ khí của Tống Chân có chút lãnh.
Nam nhân tuấn nhã mỉm cười lắc đầu “Hoàn toàn không có cha mẹ chi mệnh, nhị vô môi chước , nói như vậy , tam cô nương a , ở trong lòng Minh Thụy , ngươi, chưa phải thê tử của Hứa Hạo Nhiên.”
[ Nguyệt : Thiệt giống đánh ghen mà. JQ ngập trời ]
Tống Chân mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt có chút âm lãnh nhìn chằm chằm nam nhân tuấn nhã, nhưng nam nhân tuấn nhã cũng thong dong nhìn về phía Hứa Chính Nhất “Hạo Nhiên, có thể để chúng ta nói chuyện hai người thôi không ?”
“Không thể.” Hứa Chính Nhất chau mày nói “Chân Chân hiện tại là thê tử của ta , thê tử duy nhất, Minh Thụy, ngươi nên biết điểm ấy mới đúng. Ngươi nếu có chuyện gì thì cứ nói ở đây luôn đi , ta không muốn gạt Chân Chân .”
Nam nhân tuấn nhã, cũng chính là Trương Minh Thụy, đôi mắt có chút thâm trầm nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Đã như thế thì cũng đành , Hạo Nhiên, ta đến đây , là đại biểu cho nhị hoàng tử, mời ngươi gia nhập chúng ta.”