Chương : 10
Ngày hôm nay là mười bốn tháng bảy .
Thanh Dương Huyền vào ngày mười bốn tháng bảy có một phong tục : tiểu hài tử không thể ra đường phố, vào đêm phải đóng cửa, còn phải tế bái tổ tiên, ven đường hóa vàng mã .
Đối với phong tục này , nhà Hứa Vị xưa nay đều không tin .
Nhưng cha hắn lại nói, nhập gia tùy tục, cho nên, tuy rằng không tin nhưng người ta hóa vàng mã , bái tổ tiên, Hứa gia cũng hóa vàng mã , cũng bái tổ tiên , còn chuyện cấm tiểu hài tử ra đường thì cha Hứa Vị cho tới bây giờ đều là mở một con mắt nhắm một con mắt , thỏa mái để Hứa Vị tiến tiến xuất xuất ……
Vì thế, ngày hôm nay , trời còn chưa sáng , Hứa Vị đã rời nhà .
Hôm nay là ngày mười bốn tháng bảy , cũng là sinh thần của Mặc Tam, Hứa Vị đem một tiểu ngoạn ý mới làm hôm qua nhét vào trong bao , cột vào trên lưng, liền vội vàng xuất môn .
Một đường chạy nhanh , đi đến chân núi cũng không thấy Mặc Tam chờ hắn như lúc trước .
Hứa Vị ngẩn ra.
Mặc Tam sao không tới ? Trong lòng Hứa Vị bỗng nhiên có chút trống vắng , có chút bất an, Mặc Tam sinh bệnh? Hay là làm sao vậy? Ân, có thể là có việc gì đó . Hứa Vị tự an ủi bản thân , nhưng trong lòng lại luôn bất an ……
Dùng tốc độ nhanh hơn chạy đến Ngọc Hoa tự , còn chưa vào thì đã thấy Tuệ Viễn đại sư đứng ở ngay cửa .
Hứa Vị sửng sốt , chạy về phía trước “Sư phó?”
Tuệ Viễn vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hứa Vị, nói “Vị Vị, Mặc Tam hôm qua cả đêm không về , hiện tại tất cả mọi người đều đi tìm Mặc Tam , ngày thường ngươi cùng Mặc Tam thân nhất , ngươi có biết Mặc Tam đi đâu hay không?”
Hứa Vị ngẩn ngơ, vội vàng nói “Sư phó, ta không biết! Mặc Tam hắn rất ít nói chuyện của hắn, sư phó, ta hiện tại đi tìm Mặc Tam!”
Tuệ Viễn ngẩn ra, đang muốn nói thêm mấy lời , Hứa Vị lại đã vội vàng xoay người chạy hướng sau núi.
Trong đầu Hứa Vị hiện tại chỉ còn lại một câu: Ngày mười bốn tháng bảy là sinh thần của ta , nó sẽ tỉnh lại……
Mặc Tam, là bởi vì dấu hiệu tỉnh lại sao?
Chạy vào sau núi , Hứa Vị nhất thời có chút mờ mịt, Mặc Tam hiện tại sẽ ở đâu nha ? Hắn tìm thế nào bây giờ a!
Lòng như lửa đốt , Hứa Vị theo bản năng liền chạy tới phía sau núi , hiện giờ, lại không biết đi tìm như thế nào ……
Khi đang mờ mịt, bỗng nhiên một bóng trắng vọt ra , Tiểu Bạch một thân là huyết hướng Hứa Vị vội vàng ô ô kêu.
Hứa Vị cả kinh, vội hướng Tiểu Bạch chạy tới “Tiểu Bạch, làm sao vậy?!”
Tiểu Bạch cắn ống quần Hứa Vị , kéo kéo . Trong đôi mắt là một mảnh lo lắng.
Hứa Vị sửng sốt , lập tức kinh hỉ nói “Tiểu Bạch, ngươi biết Mặc Tam ở đâu sao?”
Tiểu Bạch một bên buông ống quần Hứa Vị ra , một bên gật đầu.
Hứa Vị vui vẻ “Mau dẫn ta đi!”
Tiểu Bạch vì thế mạnh mẽ xoay người chạy đi . Hứa Vị vội vàng đuổi kịp.
Ba chuyển bốn rẽ sau , Tiểu Bạch liền mang Hứa Vị chạy vào phía sau sườn núi , trước một sơn động bí mật . Hứa Vị ngẩn ra, sơn động bí ẩn như vậy, trước kia hắn đều không có phát hiện qua .
Vào sơn động, Hứa Vị liền ngây dại, trong lòng càng lạnh .
Mặc Tam cả người đều là vết thương, ngã vào trong một vũng máu , da trên lưng đã bị rách ra , một con rồng màu đen ước chừng một cánh tay đang hung hắn cắn lấy vai Mặc Tam .
Trời ạ! Hứa Vị từ kinh ngạc sợ hãi lấy lại tinh thần, vội xông lên “Không được !”
Tiểu hắc long quay đầu, hướng Hứa Vị hung ác gầm rú . Tiểu Bạch theo sát phía sau Hứa Vị lúc này vọt đến trước mặt Hứa Vị, hướng hắc long gầm rú không chút nào yếu thế.
Thanh âm Tiểu hắc long tuy rằng không lớn, nhưng Hứa Vị cũng không khỏi không run lên, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra.
Hứa Vị nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận chậm rãi tiến lên trước , trong lòng hiểu vết thương trên thân Tiểu Bạch từ đâu mà tới .
“Cái kia…… Ngươi không thể ăn Mặc Tam……” Hứa Vị run rẩy nói, trong lòng cố gắng nghĩ nên làm cái gì bây giờ, trực tiếp đem con rồng này túm lấy sao ? Nhưng nhìn Tiểu Bạch to lớn hơn nó mà còn chật vật như vậy, mình có thể được không? Hay là cố gắng dẫn dắt rời đi chú ý của nó ? Hay là tìm sư phó lại đây?
“Tiểu Bạch…… Ngươi đi tìm sư phó đến……” Hứa Vị nhỏ giọng nói.
Tiểu Bạch đình chỉ gầm rú, hướng Hứa Vị ô ô kêu hai tiếng, liền xoay người chạy.
Hứa Vị chậm rãi từng bước một đến gần, thừa dịp tiểu hắc long kia còn đang gầm rú với Tiểu Bạch đã chạy mất , muốn kéo Mặc Tam ra , lại kinh ngạc phát hiện cái đuôi của tiểu hắc long kia lại dính thật sâu vào trên vai của Mặc Tam , khi Hứa Vị đang kinh ngạc, tiểu hắc long kia quay đầu, hung mãnh hướng Hứa Vị há mồm, Hứa Vị muốn buông tay, nhưng thoáng nhìn bả vai Mặc Tam đã bị cắn đến mức có thể nhìn thấy xương , liền cắn chặt răng, tùy ý để tiểu hắc long cắn tay mình —
Đau —
Hứa Vị thiếu chút nữa khóc ra nước mắt , nhìn tiểu hắc long cắn tay mình sau , tay mình đã bị cắn rớt mất một miếng thịt , Hứa Vị cắn răng, nhẫn! Chờ sư phụ lại đây!
Mà tiểu hắc long kia cũng kỳ quái, cắn rớt một miếng thịt của Hứa Vị sau lại không có nuốt vào , ngược lại lại phun ra , mở to đôi mắt , bình tĩnh nhìn về phía Hứa Vị, Hứa Vị lúc này mới phát hiện, mắt của tiểu hắc long này là màu tím ?!
Lúc sau, tiểu hắc long kia cũng chậm rãi bò lại đây, Hứa Vị nghĩ rằng nó còn muốn cắn mình tiếp , vì thế vội vàng gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhưng hồi lâu, Hứa Vị chỉ cảm thấy trên tay một trận ướt át , chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy tiểu hắc long kia nhẹ nhàng liếm ngón tay đang đổ máu cực nhiều của mình …… ( Hô hô , con long nào cũng không xơi con phượng … kiểu này đâu =)) )
Hứa Vị ngẩn ra.
Mà tiếp theo, đầu của tiểu hắc long kia nhìn về phía Hứa Vị, bình tĩnh nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi rụt về, cuộn thành một đoàn rồi biến thành một cái dấu hiệu như thường .
Hứa Vị ngây người.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm khẩn thiết của Tuệ Viễn đại sư “Vị Vị! Tiểu Mặc!”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, một bên vội trả lời “Sư phó, ta ở đây!” Một bên cúi đầu nhìn về phía Mặc Tam đang nằm sấp bất tỉnh nhân sự, cẩn thận vươn tay dò xét hơi thở, phát hiện có hô hấp mỏng manh, mới thở nhẹ một hơi , nhớ tới trên người mình có bách thảo đan mà sư phó cho , vội từ trên người lấy ra một viên , nhét vào miệng Mặc Tam.
Lúc này, Tuệ Viễn đã vọt vào, thấy Hứa Vị không việc gì, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu , khuôn mặt ngưng trọng hướng đến Mặc Tam còn đang bất tỉnh .
“Sư phó……” Hứa Vị nhẹ giọng kêu.
Tuệ Viễn khoát tay , thấp giọng nói “Yên tâm đi, thân thể hắn còn thì sẽ không sao đâu .”
Hứa Vị sửng sốt, cái gì mà thân thể còn thì sẽ không sẽ không sao ?
Tuệ Viễn nhìn nhìn Mặc Tam, ngẩng đầu nhìn hướng Hứa Vị, vẻ mặt nghiêm túc “Ngươi thấy hắc long ?”
Hứa Vị nhẹ nhàng gật đầu “Sư phó, nó muốn ăn Mặc Tam.”
Tuệ Viễn trầm mặc, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Hứa Vị “Nó không có ăn ngươi sao ?”
Hứa Vị khó hiểu, nó nếu đã ăn hắn thì sao hắn còn ngồi ở chỗ này được nữa .
Tuệ Viễn nhìn vẻ mặt Hứa Vị khó hiểu, nhẹ nhàng thở dài “Là sư phó hỏi bậy . Vị Vị, hắc long kia không có thương tổn ngươi sao ?”
Hứa Vị chỉa chỉa vết thương trên tay “Sư phó, nó chỉ cắn ta một ngụm, liền biến trở về thành dấu hiệu .”
Tuệ Viễn đăm chiêu, nhìn Mặc Tam còn đang hôn mê , lại nhìn Hứa Vị, hình như có sở ngộ liền mỉm cười “Vị Vị, ngươi không sợ?”
Hứa Vị lắc đầu, rất là kiên định “Sư phó, Tiểu Mặc một chút cũng không đáng sợ!”
Tuệ Viễn vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu Hứa Vị, ôn nhu nói “Vậy nha Vị Vị, về sau ngươi cần chiếu cố Tiểu Mặc hơn , biết không?”
Hứa Vị hí mắt cười “Sư phó, ta sẽ !” Trong lòng thầm nghĩ, không cần sư phó nói, hắn cũng sẽ làm như vậy !
*********
Thời điểm Mặc Tam tỉnh lại, chỉ thấy cái tên trong mộng kia thà rằng bị cắn cũng không chịu né tránh đang ghé vào bên giường của mình , khuôn mặt đang ngủ rất thỏa mãn. Trên tay còn bao một lớp vải , trên lớp vải còn có máu thấm ra .
Mặc Tam kinh ngạc mà nhìn .
“Tỉnh?” Thanh âm đè thấp vang lên.
Mặc Tam ngẩng đầu, chỉ thấy Tuệ Viễn mang vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa.
“Sư phó……” Mặc Tam cũng hạ giọng kêu.
Tuệ Viễn lắc đầu , đi đến bên giường, nhẹ nhàng nâng tay, điểm vào trên cổ Hứa Vị.
Mặc Tam nhíu mày, huyệt vị kia là huyệt có thể khiến người ta ngủ say tận hai canh giờ .
“Tiểu Mặc, Vị Vị vẫn không nên biết nhiều mới hảo .” Tuệ Viễn thoáng nhìn thấy Mặc Tam nhíu mày, nhẹ giọng cùng mỉm cười nói.
Mặc Tam trầm mặc, đúng vậy, biết nhiều thì đối với tương lai cũng không phải thứ gì tốt .
“Đối Mặc quỷ mà nói, sinh thần hàng năm chính là ngày đi qua quỷ môn quan , rất nhiều Mặc quỷ còn chưa kịp lớn lên, đã bị dấu hiệu cắn nuốt. Một số Mặc quỷ có thể lớn lên đều là do dấu hiệu của họ đã chết …… Có được dấu hiệu chân chính mà vẫn sống bình an , thì chỉ có năm người . Ngươi, là một trong số đó.”
Tuệ Viễn ngồi vào bên giường, thở dài nói “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ lựa chọn Giác Viễn sư huynh của ta , dù sao…… Hắn là Mặc quỷ lớn tuổi nhất có được dấu hiệu chân chính mà vẫn sống đến giờ …… Nhưng ngươi lại lựa chọn ta.”
Mặc Tam ngẩng đầu nhìn Tuệ Viễn, vẫn như cũ diện vô biểu tình.
“Ta vẫn lo lắng, ngươi sống không qua tối hôm qua , dù sao, ngay cả sư huynh ta đều nói , không có hàn băng Thiên Sơn ngàn năm, ngươi tuyệt đối không thể sống sót, trước kia , ngươi ở trong hoàng cung, có hàn băng ngàn năm của Cảnh Trữ vương gia nên ngươi còn sống, nhưng Đại Ngọc sơn của ta cái gì cũng không có , vậy mà tối hôm qua ngươi còn sống …… Tiểu Mặc, là bởi vì Vị Vị sao?” vẻ mặt Tuệ Viễn ngưng trọng hỏi.
Mặc Tam chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Vị đang ghé vào bên giường , vẫn như cũ ngọt ngào say ngủ , sau một lúc lâu, mới hạ giọng nói “Ta…… Nhìn thấy hắn …… Trong mộng, ta bị nhốt ở một nơi toàn là hắc ám , thời điểm ta chạy thế nào cũng không thoát ra được thì ta nhìn thấy hắn…… Cho nên, ta tỉnh……”
Tuệ Viễn sửng sốt, lập tức ngưng mi trầm tư .
“Sư phó…… Vị Vị…… Thế nào ?” Mặc Tam ngẩng đầu hỏi. Đôi mắt băng lãnh ngày xưa tràn đầy quan tâm .
Tuệ Viễn ngẩn ra, lập tức gật đầu trấn an, mỉm cười nói “Yên tâm, hắn không có việc gì, chỉ là buổi sáng đi tìm ngươi thật lâu, trên tay lại bị thương, không có việc gì ……”
Mặc Tam mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuệ Viễn đứng dậy, đối Mặc Tam mỉm cười nói “Tốt lắm, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam muốn đứng lên chỉ lễ, Tuệ Viễn vội ấn hắn nằm xuống , ôn nhu nói “Thương thế trên lưng ngươi còn chưa tốt , hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam lúc này mới nằm xuống.
Nhìn Tuệ Viễn rời đi rồi đóng lại cửa phòng , khóe miệng Mặc Tam gợi lên nụ cười tự giễu .
Vì sao lựa chọn ngươi, mà không chọn Giác Viễn?
Bởi vì hắn không muốn đi con đường từng có ……
Hắn muốn nhìn một chút, không có hàn băng ngàn năm, không có linh kiếm, mình có thể đi đến đâu ? Hoặc là…… Mình có thể sống sót sau khi dấu hiệu Mặc quỷ hồi sinh hay không ?
Vốn nghĩ rằng , hắn sẽ chết vào tối hôm qua, lại không ngờ ……
Quay đầu nhìn về Hứa Vị vẫn say ngủ như trước , đôi mắt Mặc Tam ấm áp.
Nâng nhẹ tay khẽ vuốt tóc Hứa Vị, Mặc Tam nghĩ, cái này có tính là kinh hỉ ngoài ý muốn hay không ?
Thanh Dương Huyền vào ngày mười bốn tháng bảy có một phong tục : tiểu hài tử không thể ra đường phố, vào đêm phải đóng cửa, còn phải tế bái tổ tiên, ven đường hóa vàng mã .
Đối với phong tục này , nhà Hứa Vị xưa nay đều không tin .
Nhưng cha hắn lại nói, nhập gia tùy tục, cho nên, tuy rằng không tin nhưng người ta hóa vàng mã , bái tổ tiên, Hứa gia cũng hóa vàng mã , cũng bái tổ tiên , còn chuyện cấm tiểu hài tử ra đường thì cha Hứa Vị cho tới bây giờ đều là mở một con mắt nhắm một con mắt , thỏa mái để Hứa Vị tiến tiến xuất xuất ……
Vì thế, ngày hôm nay , trời còn chưa sáng , Hứa Vị đã rời nhà .
Hôm nay là ngày mười bốn tháng bảy , cũng là sinh thần của Mặc Tam, Hứa Vị đem một tiểu ngoạn ý mới làm hôm qua nhét vào trong bao , cột vào trên lưng, liền vội vàng xuất môn .
Một đường chạy nhanh , đi đến chân núi cũng không thấy Mặc Tam chờ hắn như lúc trước .
Hứa Vị ngẩn ra.
Mặc Tam sao không tới ? Trong lòng Hứa Vị bỗng nhiên có chút trống vắng , có chút bất an, Mặc Tam sinh bệnh? Hay là làm sao vậy? Ân, có thể là có việc gì đó . Hứa Vị tự an ủi bản thân , nhưng trong lòng lại luôn bất an ……
Dùng tốc độ nhanh hơn chạy đến Ngọc Hoa tự , còn chưa vào thì đã thấy Tuệ Viễn đại sư đứng ở ngay cửa .
Hứa Vị sửng sốt , chạy về phía trước “Sư phó?”
Tuệ Viễn vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hứa Vị, nói “Vị Vị, Mặc Tam hôm qua cả đêm không về , hiện tại tất cả mọi người đều đi tìm Mặc Tam , ngày thường ngươi cùng Mặc Tam thân nhất , ngươi có biết Mặc Tam đi đâu hay không?”
Hứa Vị ngẩn ngơ, vội vàng nói “Sư phó, ta không biết! Mặc Tam hắn rất ít nói chuyện của hắn, sư phó, ta hiện tại đi tìm Mặc Tam!”
Tuệ Viễn ngẩn ra, đang muốn nói thêm mấy lời , Hứa Vị lại đã vội vàng xoay người chạy hướng sau núi.
Trong đầu Hứa Vị hiện tại chỉ còn lại một câu: Ngày mười bốn tháng bảy là sinh thần của ta , nó sẽ tỉnh lại……
Mặc Tam, là bởi vì dấu hiệu tỉnh lại sao?
Chạy vào sau núi , Hứa Vị nhất thời có chút mờ mịt, Mặc Tam hiện tại sẽ ở đâu nha ? Hắn tìm thế nào bây giờ a!
Lòng như lửa đốt , Hứa Vị theo bản năng liền chạy tới phía sau núi , hiện giờ, lại không biết đi tìm như thế nào ……
Khi đang mờ mịt, bỗng nhiên một bóng trắng vọt ra , Tiểu Bạch một thân là huyết hướng Hứa Vị vội vàng ô ô kêu.
Hứa Vị cả kinh, vội hướng Tiểu Bạch chạy tới “Tiểu Bạch, làm sao vậy?!”
Tiểu Bạch cắn ống quần Hứa Vị , kéo kéo . Trong đôi mắt là một mảnh lo lắng.
Hứa Vị sửng sốt , lập tức kinh hỉ nói “Tiểu Bạch, ngươi biết Mặc Tam ở đâu sao?”
Tiểu Bạch một bên buông ống quần Hứa Vị ra , một bên gật đầu.
Hứa Vị vui vẻ “Mau dẫn ta đi!”
Tiểu Bạch vì thế mạnh mẽ xoay người chạy đi . Hứa Vị vội vàng đuổi kịp.
Ba chuyển bốn rẽ sau , Tiểu Bạch liền mang Hứa Vị chạy vào phía sau sườn núi , trước một sơn động bí mật . Hứa Vị ngẩn ra, sơn động bí ẩn như vậy, trước kia hắn đều không có phát hiện qua .
Vào sơn động, Hứa Vị liền ngây dại, trong lòng càng lạnh .
Mặc Tam cả người đều là vết thương, ngã vào trong một vũng máu , da trên lưng đã bị rách ra , một con rồng màu đen ước chừng một cánh tay đang hung hắn cắn lấy vai Mặc Tam .
Trời ạ! Hứa Vị từ kinh ngạc sợ hãi lấy lại tinh thần, vội xông lên “Không được !”
Tiểu hắc long quay đầu, hướng Hứa Vị hung ác gầm rú . Tiểu Bạch theo sát phía sau Hứa Vị lúc này vọt đến trước mặt Hứa Vị, hướng hắc long gầm rú không chút nào yếu thế.
Thanh âm Tiểu hắc long tuy rằng không lớn, nhưng Hứa Vị cũng không khỏi không run lên, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra.
Hứa Vị nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận chậm rãi tiến lên trước , trong lòng hiểu vết thương trên thân Tiểu Bạch từ đâu mà tới .
“Cái kia…… Ngươi không thể ăn Mặc Tam……” Hứa Vị run rẩy nói, trong lòng cố gắng nghĩ nên làm cái gì bây giờ, trực tiếp đem con rồng này túm lấy sao ? Nhưng nhìn Tiểu Bạch to lớn hơn nó mà còn chật vật như vậy, mình có thể được không? Hay là cố gắng dẫn dắt rời đi chú ý của nó ? Hay là tìm sư phó lại đây?
“Tiểu Bạch…… Ngươi đi tìm sư phó đến……” Hứa Vị nhỏ giọng nói.
Tiểu Bạch đình chỉ gầm rú, hướng Hứa Vị ô ô kêu hai tiếng, liền xoay người chạy.
Hứa Vị chậm rãi từng bước một đến gần, thừa dịp tiểu hắc long kia còn đang gầm rú với Tiểu Bạch đã chạy mất , muốn kéo Mặc Tam ra , lại kinh ngạc phát hiện cái đuôi của tiểu hắc long kia lại dính thật sâu vào trên vai của Mặc Tam , khi Hứa Vị đang kinh ngạc, tiểu hắc long kia quay đầu, hung mãnh hướng Hứa Vị há mồm, Hứa Vị muốn buông tay, nhưng thoáng nhìn bả vai Mặc Tam đã bị cắn đến mức có thể nhìn thấy xương , liền cắn chặt răng, tùy ý để tiểu hắc long cắn tay mình —
Đau —
Hứa Vị thiếu chút nữa khóc ra nước mắt , nhìn tiểu hắc long cắn tay mình sau , tay mình đã bị cắn rớt mất một miếng thịt , Hứa Vị cắn răng, nhẫn! Chờ sư phụ lại đây!
Mà tiểu hắc long kia cũng kỳ quái, cắn rớt một miếng thịt của Hứa Vị sau lại không có nuốt vào , ngược lại lại phun ra , mở to đôi mắt , bình tĩnh nhìn về phía Hứa Vị, Hứa Vị lúc này mới phát hiện, mắt của tiểu hắc long này là màu tím ?!
Lúc sau, tiểu hắc long kia cũng chậm rãi bò lại đây, Hứa Vị nghĩ rằng nó còn muốn cắn mình tiếp , vì thế vội vàng gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhưng hồi lâu, Hứa Vị chỉ cảm thấy trên tay một trận ướt át , chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy tiểu hắc long kia nhẹ nhàng liếm ngón tay đang đổ máu cực nhiều của mình …… ( Hô hô , con long nào cũng không xơi con phượng … kiểu này đâu =)) )
Hứa Vị ngẩn ra.
Mà tiếp theo, đầu của tiểu hắc long kia nhìn về phía Hứa Vị, bình tĩnh nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi rụt về, cuộn thành một đoàn rồi biến thành một cái dấu hiệu như thường .
Hứa Vị ngây người.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm khẩn thiết của Tuệ Viễn đại sư “Vị Vị! Tiểu Mặc!”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, một bên vội trả lời “Sư phó, ta ở đây!” Một bên cúi đầu nhìn về phía Mặc Tam đang nằm sấp bất tỉnh nhân sự, cẩn thận vươn tay dò xét hơi thở, phát hiện có hô hấp mỏng manh, mới thở nhẹ một hơi , nhớ tới trên người mình có bách thảo đan mà sư phó cho , vội từ trên người lấy ra một viên , nhét vào miệng Mặc Tam.
Lúc này, Tuệ Viễn đã vọt vào, thấy Hứa Vị không việc gì, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu , khuôn mặt ngưng trọng hướng đến Mặc Tam còn đang bất tỉnh .
“Sư phó……” Hứa Vị nhẹ giọng kêu.
Tuệ Viễn khoát tay , thấp giọng nói “Yên tâm đi, thân thể hắn còn thì sẽ không sao đâu .”
Hứa Vị sửng sốt, cái gì mà thân thể còn thì sẽ không sẽ không sao ?
Tuệ Viễn nhìn nhìn Mặc Tam, ngẩng đầu nhìn hướng Hứa Vị, vẻ mặt nghiêm túc “Ngươi thấy hắc long ?”
Hứa Vị nhẹ nhàng gật đầu “Sư phó, nó muốn ăn Mặc Tam.”
Tuệ Viễn trầm mặc, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Hứa Vị “Nó không có ăn ngươi sao ?”
Hứa Vị khó hiểu, nó nếu đã ăn hắn thì sao hắn còn ngồi ở chỗ này được nữa .
Tuệ Viễn nhìn vẻ mặt Hứa Vị khó hiểu, nhẹ nhàng thở dài “Là sư phó hỏi bậy . Vị Vị, hắc long kia không có thương tổn ngươi sao ?”
Hứa Vị chỉa chỉa vết thương trên tay “Sư phó, nó chỉ cắn ta một ngụm, liền biến trở về thành dấu hiệu .”
Tuệ Viễn đăm chiêu, nhìn Mặc Tam còn đang hôn mê , lại nhìn Hứa Vị, hình như có sở ngộ liền mỉm cười “Vị Vị, ngươi không sợ?”
Hứa Vị lắc đầu, rất là kiên định “Sư phó, Tiểu Mặc một chút cũng không đáng sợ!”
Tuệ Viễn vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu Hứa Vị, ôn nhu nói “Vậy nha Vị Vị, về sau ngươi cần chiếu cố Tiểu Mặc hơn , biết không?”
Hứa Vị hí mắt cười “Sư phó, ta sẽ !” Trong lòng thầm nghĩ, không cần sư phó nói, hắn cũng sẽ làm như vậy !
*********
Thời điểm Mặc Tam tỉnh lại, chỉ thấy cái tên trong mộng kia thà rằng bị cắn cũng không chịu né tránh đang ghé vào bên giường của mình , khuôn mặt đang ngủ rất thỏa mãn. Trên tay còn bao một lớp vải , trên lớp vải còn có máu thấm ra .
Mặc Tam kinh ngạc mà nhìn .
“Tỉnh?” Thanh âm đè thấp vang lên.
Mặc Tam ngẩng đầu, chỉ thấy Tuệ Viễn mang vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa.
“Sư phó……” Mặc Tam cũng hạ giọng kêu.
Tuệ Viễn lắc đầu , đi đến bên giường, nhẹ nhàng nâng tay, điểm vào trên cổ Hứa Vị.
Mặc Tam nhíu mày, huyệt vị kia là huyệt có thể khiến người ta ngủ say tận hai canh giờ .
“Tiểu Mặc, Vị Vị vẫn không nên biết nhiều mới hảo .” Tuệ Viễn thoáng nhìn thấy Mặc Tam nhíu mày, nhẹ giọng cùng mỉm cười nói.
Mặc Tam trầm mặc, đúng vậy, biết nhiều thì đối với tương lai cũng không phải thứ gì tốt .
“Đối Mặc quỷ mà nói, sinh thần hàng năm chính là ngày đi qua quỷ môn quan , rất nhiều Mặc quỷ còn chưa kịp lớn lên, đã bị dấu hiệu cắn nuốt. Một số Mặc quỷ có thể lớn lên đều là do dấu hiệu của họ đã chết …… Có được dấu hiệu chân chính mà vẫn sống bình an , thì chỉ có năm người . Ngươi, là một trong số đó.”
Tuệ Viễn ngồi vào bên giường, thở dài nói “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ lựa chọn Giác Viễn sư huynh của ta , dù sao…… Hắn là Mặc quỷ lớn tuổi nhất có được dấu hiệu chân chính mà vẫn sống đến giờ …… Nhưng ngươi lại lựa chọn ta.”
Mặc Tam ngẩng đầu nhìn Tuệ Viễn, vẫn như cũ diện vô biểu tình.
“Ta vẫn lo lắng, ngươi sống không qua tối hôm qua , dù sao, ngay cả sư huynh ta đều nói , không có hàn băng Thiên Sơn ngàn năm, ngươi tuyệt đối không thể sống sót, trước kia , ngươi ở trong hoàng cung, có hàn băng ngàn năm của Cảnh Trữ vương gia nên ngươi còn sống, nhưng Đại Ngọc sơn của ta cái gì cũng không có , vậy mà tối hôm qua ngươi còn sống …… Tiểu Mặc, là bởi vì Vị Vị sao?” vẻ mặt Tuệ Viễn ngưng trọng hỏi.
Mặc Tam chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Vị đang ghé vào bên giường , vẫn như cũ ngọt ngào say ngủ , sau một lúc lâu, mới hạ giọng nói “Ta…… Nhìn thấy hắn …… Trong mộng, ta bị nhốt ở một nơi toàn là hắc ám , thời điểm ta chạy thế nào cũng không thoát ra được thì ta nhìn thấy hắn…… Cho nên, ta tỉnh……”
Tuệ Viễn sửng sốt, lập tức ngưng mi trầm tư .
“Sư phó…… Vị Vị…… Thế nào ?” Mặc Tam ngẩng đầu hỏi. Đôi mắt băng lãnh ngày xưa tràn đầy quan tâm .
Tuệ Viễn ngẩn ra, lập tức gật đầu trấn an, mỉm cười nói “Yên tâm, hắn không có việc gì, chỉ là buổi sáng đi tìm ngươi thật lâu, trên tay lại bị thương, không có việc gì ……”
Mặc Tam mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuệ Viễn đứng dậy, đối Mặc Tam mỉm cười nói “Tốt lắm, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam muốn đứng lên chỉ lễ, Tuệ Viễn vội ấn hắn nằm xuống , ôn nhu nói “Thương thế trên lưng ngươi còn chưa tốt , hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam lúc này mới nằm xuống.
Nhìn Tuệ Viễn rời đi rồi đóng lại cửa phòng , khóe miệng Mặc Tam gợi lên nụ cười tự giễu .
Vì sao lựa chọn ngươi, mà không chọn Giác Viễn?
Bởi vì hắn không muốn đi con đường từng có ……
Hắn muốn nhìn một chút, không có hàn băng ngàn năm, không có linh kiếm, mình có thể đi đến đâu ? Hoặc là…… Mình có thể sống sót sau khi dấu hiệu Mặc quỷ hồi sinh hay không ?
Vốn nghĩ rằng , hắn sẽ chết vào tối hôm qua, lại không ngờ ……
Quay đầu nhìn về Hứa Vị vẫn say ngủ như trước , đôi mắt Mặc Tam ấm áp.
Nâng nhẹ tay khẽ vuốt tóc Hứa Vị, Mặc Tam nghĩ, cái này có tính là kinh hỉ ngoài ý muốn hay không ?