Chương 77: Những Mảnh Kí Ức
Tính đến nay đã được hai tuần kể từ khi Hàn Dương Phong bắt đầu quá trình khôi phục trí nhớ, anh đã có tiến triển tốt hơn hẳn. Nhớ được tuổi thơ và tuổi trẻ của mình diễn ra như thế nào. Còn về phía gia đình, bạn bè thì đã nhớ được mang máng nhưng hình bóng của Triệu Thanh Tuyết anh vẫn không thể nhớ.Hồi ức về cô, trong đầu anh vẫn là con số không. Không nhớ chút gì nhưng anh vẫn hy vọng bản thân sẽ nhớ lại, anh vẫn còn nhớ lời hứa với cô khi cô nằm trong bệnh viện.Trong cơn mơ, Hàn Dương Phong nhìn thấy chính bản thân mình trong đó. Khi ấy, anh với cô vẫn còn là đứa trẻ, anh quả nhiên đã có những kí ức về cô nhưng là đoạn kí ức về tuổi thơ của hai người.Ngày đó gia đình anh vẫn ở Bắc Kinh, anh và cô vốn dĩ rất thân thiết, rồi sau đó anh phải rời đi, bỏ cô ở lại. Lạc mất nhau những 17 năm, không thể liên lạc, không thể gặp mặt.. Truyện Nữ PhụNăm anh 27 tuổi, hai người gặp nhau, khi ấy cô đã yêu người khác, vì gia đình nên mới đồng ý kết hôn với anh, trong lòng cô đã có người khác, cô đã quên đi anh, quên hết tất cả. Kết hôn cùng anh, là cô tự ép buộc chính mình, trong lòng không vui nhưng vẫn cố gắng gượng cười. Hàn Dương Phong vô cùng đau khổ nhưng vẫn kiên trì, tin cô sẽ nhớ lại mọi chuyện.Một thời gian sau, cô nhớ lại tất cả, hai người hạnh phúc bên nhau.Hàn Dương Phong dùng cách diệt trừ Châu Gia Việt rời khỏi cuộc sống của cô, hai người đàn ông chọn cách đối đầu trong hoà bình. Kết quả là anh chiến thắng, Châu Gia Việt sau khi làm Triệu Thanh Tuyết đau khổ thì biến mất vĩnh viễn. Từ đó, không thấy bóng dáng của Châu Gia Việt đâu cả.Cuộc sống của Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết ngập tràn màu hồng của tình yêu nhưng đối với Hàn Dương Phong là cả sự lo sợ với Mộ Quân Phong, không ngày nào là không suy nghĩ.Hàn Dương Phong bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm trên trán, tim đập mạnh, đầu anh đau như chết đi sống lại. Cơn đau đến co thắt tâm trí, nó rất rõ ràng, chẳng lẽ đây kí ức của anh sao?“ Kí ức của mình? Mình là Hàn Dương Phong? Cô ấy là Triệu Thanh Tuyết? Chẳng phải mình đã làm tổn thương cô ấy rồi hay sao? Nhưng tại sao chỉ nhớ đến đây, những chuyện sau đó lại không thể nhớ. ”Câu nói " Không có kí ức sẽ không đau thương, càng nhớ thì lại càng đau " Hàn Dương Phong cũng như vậy.Lúc này, anh đã tỉnh, không thể ngủ nữa, anh muốn cũng không thể ngủ. Hiện tại, anh đã là Hàn Dương Phong của ngày trước, trong lòng chỉ có Triệu Thanh Tuyết. Nhưng chính anh lại vụt mất cô, vụt mất cả con của anh. Thời gian dài đằng đẵng, cô chờ anh, cô đơn một mình. Còn anh đã làm gì, làm cô mất niềm tin, khiến cô trở nên buồn tủi. Nước mắt lúc này đã rơi, anh tự trách chính mình. Ân nhân là ân nhân nhưng anh ngộ nhận ân nhân là vợ mình, anh quên rằng ở Hàn Gia vẫn có người chờ anh quay về.“ Lời hứa ấy vẫn còn, nhớ lại tất cả, tìm mẹ con cô ấy, theo đuổi lại một lần nữa.... ”Bây giờ, Hàn Dương Phong đã quên đi Chu Tử Lan, xem cô là ân nhân cứu mạng.Triệu Thanh Tuyết ở Triệu Gia, không ngày nào là cô không mệt mỏi. Triệu Vĩnh Thiên nửa đêm hay quấy khóc, tự mình chăm con khiến cô già đi mấy tuổi vậy. Thật sự rất vất vả, cô nói tự mình chăm sóc nhưng vẫn nhờ vả mẹ kế nhiều hơn. Tiếp xúc nhiều một chút, cô cũng không bài xích với bà. Cô không bị trầm cảm sau sinh, cũng là một chuyện tốt. Nhiều người phụ nữ sau khi sinh con mắc phải triệu chứng này, Triệu Thanh Tuyết cảm thấy mình thật may mắn. Vừa dỗ dành con, cô lại nhớ đến anh.- “ Nhớ đến làm gì chứ, có khi lúc này anh ấy đang bên cạnh cô gái đó mất rồi. Vốn dĩ không nên để tâm, càng quên thì lại càng nhớ. Dù sao thì vài ngày nữa mình cũng rời khỏi đây. ”Triệu Thanh Tuyết hoài niệm, kỉ niệm là thứ khó quên, cô chọn rời đi để quên hết mọi thứ. Buồn, vui, đau khổ, tủi hận. Cảm xúc hỗn độn, đều có đủ, cô đều trải qua. Cô cũng chẳng hận anh vì vốn dĩ không ai có lỗi cả, do duyên số không soi sáng cả cuộc đời của hai người.Duyên tận tình tanNhân duyên sớm đã sắp đặt, duy trì bao lâu là do duyên số....