Chương 22
Lại một ngày mới bắt đầu, hôm nay thời tiết không quá đẹp, mới sáng mà đã có mưa nhẹ lất phất, không khí ẩm ẩm mang theo hơi gió se lạnh. Mới đó mà cũng sắp sang đông rồi, thời tiết cũng lạnh dần.Hôm nay cô quyết định không tới công ty, dành thời gian đi đón John và nghỉ ngơi.9 giờ sáng, tại sân bay.Bạch Hạ Vân và Hà Nhiên Nhiên ngồi trên băng ghế đợi. Không lâu lắm, một người đàn ông thân cao m8, âu phục phẳng phiu nở nụ cười bước lại gần 2 người.Bạch Hạ Vân vừa đứng lên, chưa kịp phản ứng đã bị ôm chặt cứng.- Honey, em đến thật đúng giờ nha!- Lưu Giai Thành, anh muốn chết hả?- Không hề nhé, anh còn yêu đời lắm đó!- Vậy thì mau buông em ra!Thấy cô có vẻ đang có chiều hướng tức giận thật, John mới cười hề hề buông tay ra.- Anh chỉ chào hỏi thôi mà, làm gì mà em nóng thế hễ!- Cảm phiền anh lúc ở cạnh em có thể bình thường như lúc ở cạnh người khác, ok!.- Em biết mà, ở cạnh em anh luôn rất đặc biệt..- Đặc biệt anh điên à!Anh chưa kịp nói xong đã bị cô tạt cho nguyên thùng nước lạnh vô mặt, mặt anh ỉu xìu.Bạch Hạ Vân cứ mặc kệ Lưu Giai Thành đang đứng đực ở đó bước về phía chiếc xe của mình, Hà Nhiên Nhiên nãy giờ đứng đó nhịn cười cũng sắp ngất rồi. Không ngờ nhìn Lưu tổng ngày thường ngầu lòi lạnh lùng ra sao, ở trước mặt Bạch Hạ Vân lại như một đứa trẻ con 3 tuổi.Lưu Giai Thành là tên tiếng Trung của John. Nói về khoản tình trường thì anh chàng cũng thuộc kiểu cao thủ, yêu đương qua lại với không ít người. Nhưng tuyệt nhiên chưa từng bị "Bóc tem".Thấy cô bước vào ghế sau chuẩn bị đóng cửa lại, Lưu Giai Thành nhanh chóng theo bước, tay giữ lấy cánh cửa rồi chui tọt vô ngồi cạnh.Cô cũng chán chẳng thèm phản ứng lại, mặc kệ anh cầm điện thoại nghịch.- Jecci à, em đã hứa sẽ bao anh một chầu rồi, có thực hiện không vậy?- Anh ăn lẩu được không?- Anh muốn ăn đồ em nấu cơ!- Vậy thì nhịn đi, xuống xe về nhà anh đi!- Thôi, lẩu thì lẩu, đi đi thôi!Cả hai đến một tiệm lẩu nhỏ, cách bài trí có mang chút hơi hướng cổ xưa, chủ yếu là mạ vân gỗ.Tuy không phải quá sang trọng nhưng bù lại cũng rất sạch sẽ, phục vụ cũng vô cùng chu đáo và nhiệt tình.Cô ăn cay, còn Lưu Giai Thành thì bị dị ứng với hoa hồi trong gia vị lẩu cay lên chỉ chọn nước xương hầm thường, cả hai quyết định chọn lẩu uyên ương.Trong lúc ăn cả hai cũng có nói chuyện phiếm với nhau.- Công việc của em thế nào, ổn không, có gì cần giúp cứ nói với anh!- Vẫn ổn, không có gì khó khăn cả!- Em...em, đã gặp lại anh ta chưa.....Chuyện cô từng có một đời chồng, một cuộc hôn nhân thất bại anh biết, tuy không rõ nội tình nhưng anh dám chắc nó không tốt đẹp gì, gây cho cô tổn thương lớn thế nào về mặt thể xác lẫn tinh thần.Anh không để ý chuyện cô đã kết hôn hay chưa, cái anh muốn là trở thành người bao bọc và xoa dịu mọi tổn thương ở cuộc hôn nhân trước gây ra cho cô.- Ukm...ngay ngày đầu tiên có hẹn kí hợp đồng với Vân Hương.- Em kí rồi?- Không hẳn, anh ta không có ý muốn hợp tác nên em hủy rồi.Cô vừa thong thả ăn vừa nói, như thể một chuyện chẳng đáng chú ý.- Jecci, em....em có còn yêu anh ta không?Trước câu hỏi này cô lại không trả lời ngay, nhai nốt thức ăn trong miệng, uống ngụm nước rồi mới nói:- Không, em đối với anh ta hiện tại, không phải kẻ thù thì là người lạ!- Thật?- Chứ anh nghĩ sau từng ấy tổn thương anh ta gây ra cho em, em còn yêu anh ta được sao?Lưu Giai Thành nghe cô khẳng định chắc chắn như vậy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng quả thật, anh không tự tin về bản thân mình.Người ta nói, còn hận là còn yêu, còn thương là còn ghét. Trước đó dù bị Hà Chí Nghiêm ngược đãi đến như vậy nhưng cô vẫn có thể nảy sinh tình cảm được với hắn.Còn anh, 4 năm ở cạnh cô cả lúc vui, lúc buồn nhưng lại chỉ với thân phận là một người bạn, cùng lắm là anh trai. Anh biết, cô nhận ra tình cảm của anh với cô nên vẫn luôn né tránh anh.Mọi thứ, đều chẳng chắc chắn được, quá khứ qua đi, tương lai sau này chẳng ai có thể đoán trước được điều gì cả. Dẫu biết không có cơ hội, nhưng trái tim vẫn luôn hướng về người mình yêu thương, đâm đầu làm những điều ngu ngốc. Yêu ! chính là mù quáng!