Chương 2
2.
Trường Tín Cung đèn đuốc sáng rực thâu đêm.
Nữ nhân kia sợ bóng tối.
Nếu ban đêm hắn không đến hậu cung, nến sẽ được thắp đầy trong điện, sáng như ban ngày, vậy thì nàng sẽ không sợ nữa.
Cung của ta cũng vậy.
Ta không sợ bóng tối nhưng mỗi đêm Tiêu Phồn không đến, nến trong cung cháy đến sáng, sáp ở chân nến ngày càng dày hơn rồi trở nên khô cứng.
Thiên hạ vừa định, công vụ bận rộn nên Tiêu Phồn hiếm khi đặt chân vào hậu cung, nếu có thì cũng chỉ đến Trường Tín Cung mà thôi.
Có những đêm Trường Tín Cung không cần thắp nến nhưng nơi này của ta lại sáng đến lóa mắt.
Mùi của trầm hương khiến ta buồn ngủ, dù cho huân hương có thơm đến đâu mà hắn không ở đây thì có nghĩa lý gì chứ?
Ta uể oải nghiêng người rồi nhắm mắt lại, mảnh lụa mỏng theo bờ vai rủ xuống giường làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, đột nhiên trên vai cảm thấy ấm áp.
"Ai?".
Người mà ta ngày nhớ đêm mong đang xuất hiện ngay trước mắt, khuôn mặt ta vờ giận dữ mà oán trách: "Hoàng thượng!".
Ta ngã vào vòng tay rắn chắc của Tiêu Phồn, cười duyên chọc chọc eo hắn, "Sao hoàng thượng lại đến đây? Hôm nay là ngày mười lăm đó!".
Ngày rằm tháng giêng, đế hậu đồng tẩm.
Tiêu Phồn khẽ cười, ngũ quan sáng quắc tựa lưỡi lê. Gương mặt này làm ta ngây ngẩn, vô thức đưa tay vuốt ve tóc mai bên thái dương hắn. Giọng nói trầm vang lên mới khiến ta bừng tỉnh: "Hôm nay nàng ngồi chung kiệu với hoàng hậu đến yến hội sao?".
Ta vòng tay qua cổ hắn, nói cho hắn nghe cái cớ mà ta đã viện ra lúc ấy, dáng vẻ nhõng nhẽo như bao sủng phi trên thế gian này. Nhưng ta lại không giống bọn họ, thứ họ ỷ vào là sự sủng ái của hoàng thượng còn ta lại dựa vào vinh quang gia tộc. Tình yêu của quân vương có thể không chân thành nhưng thế lực của nhà mẹ đẻ lại có thể áp chế tất cả.
Tiêu Phồn vẫn cười, hắn nhanh chóng ôm ta lên giường: "Nâng kiệu còn làm không xong thì giữ lại làm gì? Mau đưa xuống đánh c h ế t hết đi".
"Bây giờ người mới đến, thiếp đợi lâu lắm rồi đó".
Dứt lời, đai lưng của ta bị tháo ra, trong ánh mắt hắn chỉ toàn là dục vọng chiếm hữu.
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu…
Hôm sau, Tiêu Phồn truyền chỉ khắp lục cung lập ta làm hoàng quý phi.
Mặc lễ phục hoàng quý phi bước lên thềm ngọc cao kia, bên tai là tiếng ca tụng chúc phúc của quan viên, dưới gối có biết bao quan lại mệnh phụ đang quỳ... Lúc này ta mới hiểu ra một điều…
Hoàng quý phi thì sao? Trăm năm sau, đế hậu đồng lăng, ta chỉ có thể ở lăng phụ mà thôi.
Thật sự không cam lòng! Nếu có thể cho ta chức vị hoàng quý phi tại sao không thể lập ta làm hậu? Nếu có thể cho ta vinh sủng ngất trời tại sao lại không thể cho ta một tấm chân tình? Tâm can của ta dường như đang điên cuồng thét gào, phải tranh, ta nhất định phải tranh với Nhan Chỉ đến cùng.
Không chỉ tranh giành tình yêu của Tiêu Phồn mà ta còn đang đánh cược với chính mình. Ta - Hoắc Miễu cược rằng Tiêu Phồn cũng đã động tâm!
Không lẽ một thoáng kinh hồng tại hành lang kia lại không làm hắn xao xuyến hay sao? Ta không tin!
Từ trước đến nay ta vẫn luôn kiêu ngạo mà nghĩ rằng nếu Tiêu Phồn không đến thì ta cũng tuyệt đối không chủ động tìm hắn. Ta không muốn dùng những mánh khóe tầm thường của nữ nhân hậu cung, nào là nấu canh, thêu túi hương,... Tất cả những việc làm này thật nực cười.
Ta luôn duy trì dáng vẻ kiêu hãnh và tôn quý phù hợp với thân phận của mình, tựa như tuyết trắng trên núi cao, có thể đón nhận ánh nắng ấm áp của mặt trời nhưng tuyệt không hòa tan thành dòng nước chảy xuống chân núi.
Ấy thế mà sau lễ sắc phong hoàng quý phi, ta đã thay đổi rồi…
Dược thiện bổ khí dưỡng sinh được trù phòng trong cung dùng lửa nhỏ để hầm suốt mấy canh giờ, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đa dạng, được chọn lọc theo mùa, Tiêu Phồn mới ăn một muỗng đã khen ngon. Chưa dừng lại ở đó, ta cố tình mặc cung sam thật mỏng, thật rực rỡ, vấn kiểu tóc mà Tiêu Phồn từng khen ngợi, còn đòi hắn kẻ mày và điểm hoa điền lên trán cho ta.
Thậm chí ta bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn để độc chiếm ân sủng, ngay cả ngày mười lăm ta cũng dám náo loạn tranh đoạt Tiêu Phồn về cung mình.
Ta gióng trống khua chiêng như vậy khiến cho ngày tháng thắp nến của Trường Tín Cung càng dài thêm. Nữ nhân là sinh vật nhạy cảm và đáng sợ nhất trên thế gian này, có thể cảm nhận được lòng đố kị của tình địch. Ắt hẳn hoàng hậu nương nương cũng đã nhận ra được lời thách thức của ta rồi.
Trường Tín Cung đèn đuốc sáng rực thâu đêm.
Nữ nhân kia sợ bóng tối.
Nếu ban đêm hắn không đến hậu cung, nến sẽ được thắp đầy trong điện, sáng như ban ngày, vậy thì nàng sẽ không sợ nữa.
Cung của ta cũng vậy.
Ta không sợ bóng tối nhưng mỗi đêm Tiêu Phồn không đến, nến trong cung cháy đến sáng, sáp ở chân nến ngày càng dày hơn rồi trở nên khô cứng.
Thiên hạ vừa định, công vụ bận rộn nên Tiêu Phồn hiếm khi đặt chân vào hậu cung, nếu có thì cũng chỉ đến Trường Tín Cung mà thôi.
Có những đêm Trường Tín Cung không cần thắp nến nhưng nơi này của ta lại sáng đến lóa mắt.
Mùi của trầm hương khiến ta buồn ngủ, dù cho huân hương có thơm đến đâu mà hắn không ở đây thì có nghĩa lý gì chứ?
Ta uể oải nghiêng người rồi nhắm mắt lại, mảnh lụa mỏng theo bờ vai rủ xuống giường làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, đột nhiên trên vai cảm thấy ấm áp.
"Ai?".
Người mà ta ngày nhớ đêm mong đang xuất hiện ngay trước mắt, khuôn mặt ta vờ giận dữ mà oán trách: "Hoàng thượng!".
Ta ngã vào vòng tay rắn chắc của Tiêu Phồn, cười duyên chọc chọc eo hắn, "Sao hoàng thượng lại đến đây? Hôm nay là ngày mười lăm đó!".
Ngày rằm tháng giêng, đế hậu đồng tẩm.
Tiêu Phồn khẽ cười, ngũ quan sáng quắc tựa lưỡi lê. Gương mặt này làm ta ngây ngẩn, vô thức đưa tay vuốt ve tóc mai bên thái dương hắn. Giọng nói trầm vang lên mới khiến ta bừng tỉnh: "Hôm nay nàng ngồi chung kiệu với hoàng hậu đến yến hội sao?".
Ta vòng tay qua cổ hắn, nói cho hắn nghe cái cớ mà ta đã viện ra lúc ấy, dáng vẻ nhõng nhẽo như bao sủng phi trên thế gian này. Nhưng ta lại không giống bọn họ, thứ họ ỷ vào là sự sủng ái của hoàng thượng còn ta lại dựa vào vinh quang gia tộc. Tình yêu của quân vương có thể không chân thành nhưng thế lực của nhà mẹ đẻ lại có thể áp chế tất cả.
Tiêu Phồn vẫn cười, hắn nhanh chóng ôm ta lên giường: "Nâng kiệu còn làm không xong thì giữ lại làm gì? Mau đưa xuống đánh c h ế t hết đi".
"Bây giờ người mới đến, thiếp đợi lâu lắm rồi đó".
Dứt lời, đai lưng của ta bị tháo ra, trong ánh mắt hắn chỉ toàn là dục vọng chiếm hữu.
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu…
Hôm sau, Tiêu Phồn truyền chỉ khắp lục cung lập ta làm hoàng quý phi.
Mặc lễ phục hoàng quý phi bước lên thềm ngọc cao kia, bên tai là tiếng ca tụng chúc phúc của quan viên, dưới gối có biết bao quan lại mệnh phụ đang quỳ... Lúc này ta mới hiểu ra một điều…
Hoàng quý phi thì sao? Trăm năm sau, đế hậu đồng lăng, ta chỉ có thể ở lăng phụ mà thôi.
Thật sự không cam lòng! Nếu có thể cho ta chức vị hoàng quý phi tại sao không thể lập ta làm hậu? Nếu có thể cho ta vinh sủng ngất trời tại sao lại không thể cho ta một tấm chân tình? Tâm can của ta dường như đang điên cuồng thét gào, phải tranh, ta nhất định phải tranh với Nhan Chỉ đến cùng.
Không chỉ tranh giành tình yêu của Tiêu Phồn mà ta còn đang đánh cược với chính mình. Ta - Hoắc Miễu cược rằng Tiêu Phồn cũng đã động tâm!
Không lẽ một thoáng kinh hồng tại hành lang kia lại không làm hắn xao xuyến hay sao? Ta không tin!
Từ trước đến nay ta vẫn luôn kiêu ngạo mà nghĩ rằng nếu Tiêu Phồn không đến thì ta cũng tuyệt đối không chủ động tìm hắn. Ta không muốn dùng những mánh khóe tầm thường của nữ nhân hậu cung, nào là nấu canh, thêu túi hương,... Tất cả những việc làm này thật nực cười.
Ta luôn duy trì dáng vẻ kiêu hãnh và tôn quý phù hợp với thân phận của mình, tựa như tuyết trắng trên núi cao, có thể đón nhận ánh nắng ấm áp của mặt trời nhưng tuyệt không hòa tan thành dòng nước chảy xuống chân núi.
Ấy thế mà sau lễ sắc phong hoàng quý phi, ta đã thay đổi rồi…
Dược thiện bổ khí dưỡng sinh được trù phòng trong cung dùng lửa nhỏ để hầm suốt mấy canh giờ, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đa dạng, được chọn lọc theo mùa, Tiêu Phồn mới ăn một muỗng đã khen ngon. Chưa dừng lại ở đó, ta cố tình mặc cung sam thật mỏng, thật rực rỡ, vấn kiểu tóc mà Tiêu Phồn từng khen ngợi, còn đòi hắn kẻ mày và điểm hoa điền lên trán cho ta.
Thậm chí ta bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn để độc chiếm ân sủng, ngay cả ngày mười lăm ta cũng dám náo loạn tranh đoạt Tiêu Phồn về cung mình.
Ta gióng trống khua chiêng như vậy khiến cho ngày tháng thắp nến của Trường Tín Cung càng dài thêm. Nữ nhân là sinh vật nhạy cảm và đáng sợ nhất trên thế gian này, có thể cảm nhận được lòng đố kị của tình địch. Ắt hẳn hoàng hậu nương nương cũng đã nhận ra được lời thách thức của ta rồi.