Chương 8: Khóc nháo
Cái quỷ gì vậy? Có lúc Hách Đồng Quang thực sự không hiểu mạch não của Hách Thúy Thúy, “Cái này thì liên quan gì đến Nhan Dịch Ngữ?”
Nếu không gặp ở công ty, chắc anh cũng chẳng nhớ đến cô em khóa dưới này.
Vừa uống rượu xong, lại bị hỏi mấy câu vớ vẩn, Hách Đồng Quang cảm thấy hơi đau đầu.
“Đừng làm loạn nữa.” Anh nói.
Một câu này thôi, trời long đất lở.
Hách Thúy Thúy khóc nháo không khác gì hổi 4 tuổi, chính là diện tích càng lớn, âm thanh càng rõ.
Năm đó khi mới đón cô từ quê lên, cô hơi rụt rè, còn rất biết ăn nói, dỗ bố mẹ vui đến mức cái gì cũng nghe cô. Có lẽ từ nhỏ Hách Đồng Quang đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không để bố mẹ phải lo nghĩ, cho nên bọn họ đối xử với Hách Thúy Thúy hơi chút cưng chiều.
Thứ nhất là thương xót cho đứa trẻ bị vứt bỏ từ nhỏ, thứ hai là cảm thấy nuôi con gái rất có phúc. Vì vậy chỉ cần họ có thể làm là đồng ý với Hách Thúy Thúy tất, cho nên càng cổ vũ cái tính cách tùy hứng của cô. Nói chung chỉ cần cô khóc một trận, là sẽ đạt được thứ mình muốn.
Trong nhà chỉ có Hách Đồng Quang là không bị lay động trước thủ đoạn của cô, cũng chỉ có Hách Đồng Quang là “hơi hơi” chế ngự được cô. Đương nhiên sau khi kết hôn uy lực đã bị giảm sút.
Hách Đồng Quang cũng không biết hôm nay cô bị cái gì kích thích, vừa uống rượu vừa bị Hách Thúy Thúy khóc lóc om sòm làm loạn nên hơi buồn bực.
Anh ngồi trên ghế sô pha, quay về phía Hách Thúy Thúy răn dạy: “Được lắm! Em bao lớn rồi? Còn giống như trẻ con vậy đó!”
Hách Thúy Thúy lộ nửa người trên, phía dưới chỉ có quần lót, mái tóc xoăn tán loạn, ngồi dưới đất ôm gối, giận điên người.
Cô nhảy dựng lên, suýt chút đụng trúng bình sứ lớn mạ vàng rơi dưới đất, hai bầu ngực đung đưa khiến mắt anh nhói đau, “Em biết ngay là anh không coi trọng em! Vậy năm đó vì sao anh lại đồng ý kết hôn với em?!”
Cô chạy vào phòng ngủ, hai phút đã đóng gói ra một túi hành lý, lúc kéo qua phòng khách bị Hách Đồng Quang ngăn lại, “Em đi đâu đấy?”
“Về nhà mẹ đẻ!” Nói năng rất khí phách.
Hách Đồng Quang luyện mãi thành quen, “Lần này không được. Bố mẹ đi du lịch rồi, trong nhà không có ai.”
Coi thường cô à! Hách Thúy Thúy giận đùng đùng, “Ai cần anh lo.”
Hách Thúy Thúy ngang ngược cào cánh tay Hách Đồng Quang hiện mấy vệt máu, “Em muốn đi! Em không muốn ở chung một căn nhà với anh nữa!”
Cô nói thở không ra hơi, sắp bị anh bức chết rồi.
Tiếng tiếng hét quá to, Hách Đồng Quang lo lắng gây ảnh hưởng đến các hộ gia đình tầng trên tầng dưới.
“Được rồi, anh đi.” Hách Đồng Quang thỏa hiệp: “Anh đi khách sạn ngủ được không? Em ở nhà ngoan ngoãn cho anh.”
Hách Thúy Thúy vừa nghe xong liền hoảng sợ, cao giọng nói, “Anh muốn đi thuê phòng?! Anh đi thuê phòng với ai? Có phải Nhan Dịch Ngữ không?”
“Em đừng cứ nhắc đến cô ta như vậy có được không? Liên quan gì đến cô ta?”
“Vậy anh muốn đi gọi gái?!” Hách Thúy Thúy ngang ngược nói. Khách sạn có gái gọi, cô biết!
Đầu Hách Đồng Quang đau sắp nứt ra, “Em đừng hành anh nữa, anh ngủ ở ghế sô pha được chưa? Đầu anh thực sự đau sắp chết rồi.”
Trên mặt Hách Đồng Quang đau đớn có vẻ không giống giả vờ, Hách Thúy Thúy cũng không muốn bây giờ đã phải làm quả phụ (Editor: Vãi chưởng đau đầu thôi mà chị gái nghĩ anh chị chết thật à J)), đại từ đại bi đồng ý.
Nửa đêm, Hách Đồng Quang khát nước mà tỉnh. Nhắm mắt mò mẫm về phía khay trà, một chén nước đột nhiên được nhét vào lòng bàn tay anh.
Anh mở mắt ra, Hách Thúy Thúy mặc váy ngủ ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Cô mặc một chiếc váy ngủ với ống tay áo cổ điển lộ vai, mái tóc xõa trên bờ vai, ngồi xổm trên đất co thành một cục, lúc đưa cốc nước đến cho anh ngoan như con thỏ.
Hách Đồng Quang ngồi dậy uốn hết nửa cốc nước, Hách Thúy Thúy rụt rè hỏi: “Còn muốn không ạ?”
Hách Đồng Quang cố ý không nói không rằng, nhìn Hách Thúy Thúy rưng rưng sắp khóc, vào lúc cô sắp rơi nước mắt mới vỗ vỗ chăn. Hách Thúy Thúy lập tức vén váy bò lên ghế sô pha, sáp vào, khóc thút thít, “Em xin lỗi anh, không phải em cố tình chọc giận anh đâu.”
Hương thơm và cảm xúc quen thuộc rơi vào trong ngực, Hách Đồng Quang vô cùng thỏa mãn, anh vỗ lưng cô như dỗ trẻ con: “Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hách Thúy Thúy vùi đầu vào hõm vai anh, buồn bực lên tiếng, “Em nghĩ anh vẫn thích Nhan Dịch Ngữ… em không vui…”
Hách Đồng Quang cạn lời: “Anh không thích Nhan Dịch Ngữ.”
“Nhưng anh thích người học giỏi.”
Hách Đồng Quang ôm cô nựng nựng, cười nói: “Nếu em chăm chỉ học tập hơn, anh sẽ càng vui.”
“Anh xem…” Hách Thúy Thúy làu bàu.
Hách Đồng Quang lắc đầu, từ bỏ giải thích.
“Em bây giờ cũng rất tốt rồi, em vui vẻ là được.”
Hách Thúy Thúy bĩu môi dời khỏi vai anh, “Nhưng lúc em học không vui, đi làm cũng không vui, tương lai anh sẽ không thích em nữa…”
“Em trước đây cũng không học hành, không công việc.”
Hách Thúy Thúy bĩu môi, “Thế nên em cảm thấy anh chỉ yêu cơ thể em.”
Hách Đồng Quang cười đến run người, run rẩy đánh vào mông cô một cái.
“Buồn cười lắm à?” Hách Thúy Thúy không hiểu.
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Hách Đồng Quang tò mò.
Hách Thúy Thúy thành thật trả lời: “Bởi vì em lưu manh thô tục, vừa kén chọn vừa lười biếng, không có gì tốt để người ta thích.”
Lúc đó từ mà Trương Dụ dùng là tinh thần cằn cỗi, ham ăn lười làm. Sau đó Hách Thúy Thúy dùng ngôn ngữ của mình phiên dịch một hồi, cảm thấy Trương Dụ nói quả là đúng.
Nhưng cô không muốn thay đổi!
Ra khỏi vùng an toàn tiến bước gì đó, không phải là thứ cô theo đuổi. Cuộc sống vui vẻ tầm thường mới là mục tiêu của cô.
Cô có thể sống được là phúc của ông nội, cuộc sống cũng là trộm được của ông trời, đương nhiên hôm nay có rượu có thịt, ai quản ngày mai thế nào?
Hách Đồng Quang xoa đầu cô, nói: “Lúc em ngoan rất đáng yêu, lúc nổi giận cũng rất đáng yêu, lúc em cười rất đáng yêu, khóc cũng rất đáng yêu; lúc em yên lặng rất đáng yêu, lúc em ồn ào cũng rất đáng yêu…”
Hách Thúy Thúy lúc mới nghe còn bĩu môi, sau đó nghe xong bắt đầu đầu khóc: “Em mới không đáng yêu như vậy, em biết em không được, anh không thích em mới đúng huhu…”
Hách Đồng Quang cười cọ trán vào trán cô: “Nhưng anh cứ thích em thì làm sao bây giờ.”
Hách Thúy Thúy khóc không dừng được.
Anh hôn nước mắt cô, sau đó ngậm lấy bờ môi cô. Hách Thúy Thúy theo bản năng nghênh đón, đầu lưỡi va chạm, dây dưa với nhau.
Điều hòa làm việc tận lực, để trong phòng vẫn duy trì nhiệt độ cố định. Nhưng Hách Thúy Thúy nghi ngờ điều hòa lúc này hỏng rồi…(Điều hòa tổn thương nhưng điều hòa không nói!!)
Cô nằm trên giường, dưới chân là trải giường bằng tơ tằm, vừa trơn vừa mềm, theo tầm mắt hướng lên trên là rèm treo giường bằng cũng bằng tơ tằm, lúc này đang nhẹ nhàng đung đưa, trong dư quang biến thành một làn sương mù. Làn váy mỏng bị kéo căng hết mức, hoàn toàn có thể chứa được thêm một người. Đột nhiên cô hiểu được câu thành ngữ “Xưng thần dưới váy” ra đời thế nào rồi…
Hai chân không khỏi hơi khép vào, đụng phải thứ gì đó cưng cứng của Hách Đồng Quang, bên dưới bị liếm ngày càng mạnh, mặt lưỡi thô ráp liếm dọc theo khe hở giữa hai chân, đầu lưỡi vòng quang nhụy hoa vừa chọc vừa hút. Hách Thúy Thúy há miệng thở dốc, mồ hôi trên người cứ khô lại ướt, “Anh… em chết mất…”
Ậm ờ, mang theo tiếng nước, “Sướng muốn chết hả?”
“Vâng…”
Bụng dưới hơi co giật, hơi đau nhức, nhưng kích thích phía dưới đang không ngừng lặp đi lặp lại, máu nóng toàn thân như muốn sôi trào. Hách Đồng Quang quá hiểu rõ cô thích thế nào, chỉ cần anh muốn, cô có thể chết trên đầu lưỡi của anh.
“Anh, em đủ rồi, anh đi vào được không?” Hách Thúy Thúy khóc lóc xin tha, cô đã lên đỉnh hai lần, vừa mệt vừa buồn ngủ, thực sự chịu không nổi rồi.
Hách Đồng Quang nghe lời từ trong váy cô chui ra, lau lau nước trên cằm, sau đó thuận lợi đưa vào bên trong.
“Đừng kẹp chặt vậy.”
Hai tay anh kìm bắp đùi cô hướng ra bên ngoài, Hách Thúy Thúy đã không còn sức, đôi mắt khép lại, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sắp hai giờ sáng, đầu óc Hách Thúy Thúy sau khi hưng phấn cực độ xong thì có chút mờ mịt, bắt đầu nói nhảm, muốn Hách Đồng Quang thề thốt chỉ được ngủ với một mình cô. “Nếu anh ngủ với người khác em sẽ giết anh…”
Hách Đồng Quang thở hổn hển đáp lời cô, “Định dùng gì để giết anh? Dùng cái này sao?”
Hách Thúy Thúy rên một tiếng nũng nịu, cổ áo váy ngủ sớm đã bị kéo qua ngực, cơ thể đầy đặn trắng nõn, nằm lười biếng trên chiếc giường tơ lụa màu xanh, như bức tranh sơn dầu đầy khiêu gợi dưới ngòi bút của Francois Boucher thế kỷ 18.
Cô duỗi ngón chân mềm mại từ bụng giẫm lên ngực anh, đến cổ anh, cười mê người, “Nơi nào cũng có thể…”
Hách Đồng Quang cúi đầu hôn chân cô, gang bàn chân, rồi ngậm lấy đầu ngón chân cô, “Em đúng là nghiệp chướng của anh…”
Nếu không gặp ở công ty, chắc anh cũng chẳng nhớ đến cô em khóa dưới này.
Vừa uống rượu xong, lại bị hỏi mấy câu vớ vẩn, Hách Đồng Quang cảm thấy hơi đau đầu.
“Đừng làm loạn nữa.” Anh nói.
Một câu này thôi, trời long đất lở.
Hách Thúy Thúy khóc nháo không khác gì hổi 4 tuổi, chính là diện tích càng lớn, âm thanh càng rõ.
Năm đó khi mới đón cô từ quê lên, cô hơi rụt rè, còn rất biết ăn nói, dỗ bố mẹ vui đến mức cái gì cũng nghe cô. Có lẽ từ nhỏ Hách Đồng Quang đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không để bố mẹ phải lo nghĩ, cho nên bọn họ đối xử với Hách Thúy Thúy hơi chút cưng chiều.
Thứ nhất là thương xót cho đứa trẻ bị vứt bỏ từ nhỏ, thứ hai là cảm thấy nuôi con gái rất có phúc. Vì vậy chỉ cần họ có thể làm là đồng ý với Hách Thúy Thúy tất, cho nên càng cổ vũ cái tính cách tùy hứng của cô. Nói chung chỉ cần cô khóc một trận, là sẽ đạt được thứ mình muốn.
Trong nhà chỉ có Hách Đồng Quang là không bị lay động trước thủ đoạn của cô, cũng chỉ có Hách Đồng Quang là “hơi hơi” chế ngự được cô. Đương nhiên sau khi kết hôn uy lực đã bị giảm sút.
Hách Đồng Quang cũng không biết hôm nay cô bị cái gì kích thích, vừa uống rượu vừa bị Hách Thúy Thúy khóc lóc om sòm làm loạn nên hơi buồn bực.
Anh ngồi trên ghế sô pha, quay về phía Hách Thúy Thúy răn dạy: “Được lắm! Em bao lớn rồi? Còn giống như trẻ con vậy đó!”
Hách Thúy Thúy lộ nửa người trên, phía dưới chỉ có quần lót, mái tóc xoăn tán loạn, ngồi dưới đất ôm gối, giận điên người.
Cô nhảy dựng lên, suýt chút đụng trúng bình sứ lớn mạ vàng rơi dưới đất, hai bầu ngực đung đưa khiến mắt anh nhói đau, “Em biết ngay là anh không coi trọng em! Vậy năm đó vì sao anh lại đồng ý kết hôn với em?!”
Cô chạy vào phòng ngủ, hai phút đã đóng gói ra một túi hành lý, lúc kéo qua phòng khách bị Hách Đồng Quang ngăn lại, “Em đi đâu đấy?”
“Về nhà mẹ đẻ!” Nói năng rất khí phách.
Hách Đồng Quang luyện mãi thành quen, “Lần này không được. Bố mẹ đi du lịch rồi, trong nhà không có ai.”
Coi thường cô à! Hách Thúy Thúy giận đùng đùng, “Ai cần anh lo.”
Hách Thúy Thúy ngang ngược cào cánh tay Hách Đồng Quang hiện mấy vệt máu, “Em muốn đi! Em không muốn ở chung một căn nhà với anh nữa!”
Cô nói thở không ra hơi, sắp bị anh bức chết rồi.
Tiếng tiếng hét quá to, Hách Đồng Quang lo lắng gây ảnh hưởng đến các hộ gia đình tầng trên tầng dưới.
“Được rồi, anh đi.” Hách Đồng Quang thỏa hiệp: “Anh đi khách sạn ngủ được không? Em ở nhà ngoan ngoãn cho anh.”
Hách Thúy Thúy vừa nghe xong liền hoảng sợ, cao giọng nói, “Anh muốn đi thuê phòng?! Anh đi thuê phòng với ai? Có phải Nhan Dịch Ngữ không?”
“Em đừng cứ nhắc đến cô ta như vậy có được không? Liên quan gì đến cô ta?”
“Vậy anh muốn đi gọi gái?!” Hách Thúy Thúy ngang ngược nói. Khách sạn có gái gọi, cô biết!
Đầu Hách Đồng Quang đau sắp nứt ra, “Em đừng hành anh nữa, anh ngủ ở ghế sô pha được chưa? Đầu anh thực sự đau sắp chết rồi.”
Trên mặt Hách Đồng Quang đau đớn có vẻ không giống giả vờ, Hách Thúy Thúy cũng không muốn bây giờ đã phải làm quả phụ (Editor: Vãi chưởng đau đầu thôi mà chị gái nghĩ anh chị chết thật à J)), đại từ đại bi đồng ý.
Nửa đêm, Hách Đồng Quang khát nước mà tỉnh. Nhắm mắt mò mẫm về phía khay trà, một chén nước đột nhiên được nhét vào lòng bàn tay anh.
Anh mở mắt ra, Hách Thúy Thúy mặc váy ngủ ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Cô mặc một chiếc váy ngủ với ống tay áo cổ điển lộ vai, mái tóc xõa trên bờ vai, ngồi xổm trên đất co thành một cục, lúc đưa cốc nước đến cho anh ngoan như con thỏ.
Hách Đồng Quang ngồi dậy uốn hết nửa cốc nước, Hách Thúy Thúy rụt rè hỏi: “Còn muốn không ạ?”
Hách Đồng Quang cố ý không nói không rằng, nhìn Hách Thúy Thúy rưng rưng sắp khóc, vào lúc cô sắp rơi nước mắt mới vỗ vỗ chăn. Hách Thúy Thúy lập tức vén váy bò lên ghế sô pha, sáp vào, khóc thút thít, “Em xin lỗi anh, không phải em cố tình chọc giận anh đâu.”
Hương thơm và cảm xúc quen thuộc rơi vào trong ngực, Hách Đồng Quang vô cùng thỏa mãn, anh vỗ lưng cô như dỗ trẻ con: “Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hách Thúy Thúy vùi đầu vào hõm vai anh, buồn bực lên tiếng, “Em nghĩ anh vẫn thích Nhan Dịch Ngữ… em không vui…”
Hách Đồng Quang cạn lời: “Anh không thích Nhan Dịch Ngữ.”
“Nhưng anh thích người học giỏi.”
Hách Đồng Quang ôm cô nựng nựng, cười nói: “Nếu em chăm chỉ học tập hơn, anh sẽ càng vui.”
“Anh xem…” Hách Thúy Thúy làu bàu.
Hách Đồng Quang lắc đầu, từ bỏ giải thích.
“Em bây giờ cũng rất tốt rồi, em vui vẻ là được.”
Hách Thúy Thúy bĩu môi dời khỏi vai anh, “Nhưng lúc em học không vui, đi làm cũng không vui, tương lai anh sẽ không thích em nữa…”
“Em trước đây cũng không học hành, không công việc.”
Hách Thúy Thúy bĩu môi, “Thế nên em cảm thấy anh chỉ yêu cơ thể em.”
Hách Đồng Quang cười đến run người, run rẩy đánh vào mông cô một cái.
“Buồn cười lắm à?” Hách Thúy Thúy không hiểu.
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Hách Đồng Quang tò mò.
Hách Thúy Thúy thành thật trả lời: “Bởi vì em lưu manh thô tục, vừa kén chọn vừa lười biếng, không có gì tốt để người ta thích.”
Lúc đó từ mà Trương Dụ dùng là tinh thần cằn cỗi, ham ăn lười làm. Sau đó Hách Thúy Thúy dùng ngôn ngữ của mình phiên dịch một hồi, cảm thấy Trương Dụ nói quả là đúng.
Nhưng cô không muốn thay đổi!
Ra khỏi vùng an toàn tiến bước gì đó, không phải là thứ cô theo đuổi. Cuộc sống vui vẻ tầm thường mới là mục tiêu của cô.
Cô có thể sống được là phúc của ông nội, cuộc sống cũng là trộm được của ông trời, đương nhiên hôm nay có rượu có thịt, ai quản ngày mai thế nào?
Hách Đồng Quang xoa đầu cô, nói: “Lúc em ngoan rất đáng yêu, lúc nổi giận cũng rất đáng yêu, lúc em cười rất đáng yêu, khóc cũng rất đáng yêu; lúc em yên lặng rất đáng yêu, lúc em ồn ào cũng rất đáng yêu…”
Hách Thúy Thúy lúc mới nghe còn bĩu môi, sau đó nghe xong bắt đầu đầu khóc: “Em mới không đáng yêu như vậy, em biết em không được, anh không thích em mới đúng huhu…”
Hách Đồng Quang cười cọ trán vào trán cô: “Nhưng anh cứ thích em thì làm sao bây giờ.”
Hách Thúy Thúy khóc không dừng được.
Anh hôn nước mắt cô, sau đó ngậm lấy bờ môi cô. Hách Thúy Thúy theo bản năng nghênh đón, đầu lưỡi va chạm, dây dưa với nhau.
Điều hòa làm việc tận lực, để trong phòng vẫn duy trì nhiệt độ cố định. Nhưng Hách Thúy Thúy nghi ngờ điều hòa lúc này hỏng rồi…(Điều hòa tổn thương nhưng điều hòa không nói!!)
Cô nằm trên giường, dưới chân là trải giường bằng tơ tằm, vừa trơn vừa mềm, theo tầm mắt hướng lên trên là rèm treo giường bằng cũng bằng tơ tằm, lúc này đang nhẹ nhàng đung đưa, trong dư quang biến thành một làn sương mù. Làn váy mỏng bị kéo căng hết mức, hoàn toàn có thể chứa được thêm một người. Đột nhiên cô hiểu được câu thành ngữ “Xưng thần dưới váy” ra đời thế nào rồi…
Hai chân không khỏi hơi khép vào, đụng phải thứ gì đó cưng cứng của Hách Đồng Quang, bên dưới bị liếm ngày càng mạnh, mặt lưỡi thô ráp liếm dọc theo khe hở giữa hai chân, đầu lưỡi vòng quang nhụy hoa vừa chọc vừa hút. Hách Thúy Thúy há miệng thở dốc, mồ hôi trên người cứ khô lại ướt, “Anh… em chết mất…”
Ậm ờ, mang theo tiếng nước, “Sướng muốn chết hả?”
“Vâng…”
Bụng dưới hơi co giật, hơi đau nhức, nhưng kích thích phía dưới đang không ngừng lặp đi lặp lại, máu nóng toàn thân như muốn sôi trào. Hách Đồng Quang quá hiểu rõ cô thích thế nào, chỉ cần anh muốn, cô có thể chết trên đầu lưỡi của anh.
“Anh, em đủ rồi, anh đi vào được không?” Hách Thúy Thúy khóc lóc xin tha, cô đã lên đỉnh hai lần, vừa mệt vừa buồn ngủ, thực sự chịu không nổi rồi.
Hách Đồng Quang nghe lời từ trong váy cô chui ra, lau lau nước trên cằm, sau đó thuận lợi đưa vào bên trong.
“Đừng kẹp chặt vậy.”
Hai tay anh kìm bắp đùi cô hướng ra bên ngoài, Hách Thúy Thúy đã không còn sức, đôi mắt khép lại, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sắp hai giờ sáng, đầu óc Hách Thúy Thúy sau khi hưng phấn cực độ xong thì có chút mờ mịt, bắt đầu nói nhảm, muốn Hách Đồng Quang thề thốt chỉ được ngủ với một mình cô. “Nếu anh ngủ với người khác em sẽ giết anh…”
Hách Đồng Quang thở hổn hển đáp lời cô, “Định dùng gì để giết anh? Dùng cái này sao?”
Hách Thúy Thúy rên một tiếng nũng nịu, cổ áo váy ngủ sớm đã bị kéo qua ngực, cơ thể đầy đặn trắng nõn, nằm lười biếng trên chiếc giường tơ lụa màu xanh, như bức tranh sơn dầu đầy khiêu gợi dưới ngòi bút của Francois Boucher thế kỷ 18.
Cô duỗi ngón chân mềm mại từ bụng giẫm lên ngực anh, đến cổ anh, cười mê người, “Nơi nào cũng có thể…”
Hách Đồng Quang cúi đầu hôn chân cô, gang bàn chân, rồi ngậm lấy đầu ngón chân cô, “Em đúng là nghiệp chướng của anh…”