Chương 72:
Đêm hôm sau, Vương Sóc lại đến Dũng Vương phủ, cùng Dũng Vương gia thương thảo rất nhiều biện pháp để có thể vì Dũng Vương phủ lật án."Thứ nhất, bệ hạ không thể gánh tội danh, hiện giờ cả nhà ngoại tổ phụ đang tù tội, chỉ có thể là gian thần, người có đoán được tên gian thần này là ai không? Thứ hai, nhất định phải có vật chứng có thể chứng minh đại cữu trong sạch, một vật chứng không thể bác bỏ, không thể cho người khác cơ hội lật án. Thứ ba, phải có một dịp long trọng, một thời điểm thích hợp để phơi bày sự thật cho thiên hạ. Mà bây giờ không biết tâm tư bệ hạ như thế nào, nếu bệ hạ muốn gây bất lợi cho Dũng Vương phủ, ít nhất phải tạo nên tình trạng đâm lao phải theo lao, không thể để cho người ta đem chuyện này đè xuống." Vương Sóc giơ ngón tay lên, nói ra ba điểm chính."Kế hoạch lần này vốn là để dẫn dụ con sâu bướm trong quân đội, bệ hạ cũng không thể dung thứ cho những tên này, tướng lĩnh Tây Bắc không nằm trong tay bệ hạ, ta lát nữa cho ngươi." Dũng Vương gia nói."Trong kinh thành ư? Người định chọn ai?" Vương Sóc nhìn Dũng Vương gia không chớp mắt."Tất nhiên là..." Dũng Vương gia dừng một chút, cùng Vương Sóc đồng thanh nói ra: "Vĩnh Tường Hầu!”Vĩnh Tường Hầu đối nghịch với ta là chuyện ai cũng biết, tước vị nhà tên đó cũng là từ chiến đấu trên lưng ngựa mà ra, từ đó sẽ có lý do nhúng tay vào chuyện trong quân đội. Khó khăn duy nhất chính là, lão gia hỏa kia chính là nhà mẹ vợ của đại hoàng tử, bệ hạ bỏ được sao?”“Ngoại tổ phụ, người cái này không có nhiều kinh nghiệm bằng con, bệ hạ e rằng không chỉ không thương tiếc, hơn nữa còn phải xử trí nghiêm khắc với đại hoàng tử!” Vương Sóc từ nhỏ dưới sự giáo dục của Khổng cô cô, đọc nhiều nhất chính là sử sách, bình thường có chút không phân biệt được hiện thực cùng lịch sử, mơ hồ một thời gian, nhưng đem kinh nghiệm trong sử sách dùng trong lúc này sẽ không thể thích hợp hơn.Bệ hạ năm xưa chinh chiến, rất nhiều nhi tử chết non, lớn tuổi nhất là đại hoàng tử, hơn bốn mươi tuổi, cháu trai cũng đã có. Bệ hạ năm xưa đúng là có ý định truyền ngôi từ đời cha xuống đời con, nhưng hiện tại thì, ha ha, quốc gia cần là đế vương trẻ trung mạnh khỏe. Còn lại cũng chỉ có bốn vị nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, thất hoàng tử, bát hoàng tử, tuổi đều rất nhỏ, so với đại hoàng tử không giống huynh đệ, mà giống cha con hơn. Đại hoàng tử là đứa con duy nhất của bệ hạ còn sống sót trong thời gian chinh chiến thiên hạ, còn lại các hoàng tử khác đều là sau khi bệ hạ lên ngôi hoàng đế mới được sinh ra. Ngoại trừ bát hoàng tử mười một tuổi ra, các hoàng tử còn lại tuổi còn nhỏ, thực lực tương đối.Đối với vị trí của bệ hạ, uy hiếp lớn nhất chính là đại hoàng tử, Vương Sóc tin tưởng đế vương thời này đều có ý định gần giống nhau, nếu tra ra cuối cùng là đại hoàng tử quấy rối, bệ hạ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đây mới là cơ hội sống sót của Dũng Vương phủ."Ngươi có chứng cứ không?" Dũng Vương gia hỏi."Không có." Vương Sóc buông tay nói."Ngươi có muốn giả mạo không?""Không, rủi ro quá lớn. Không có chứng cứ Vĩnh Tường Hầu phủ dẫn đầu các võ tướng phản quốc, nhưng ngày thường bóc lột trục lợi, phóng túng hô hào, chèn ép người hiền lành, bức tử mạng người, những chứng cứ này dù sao cũng cần có. Đến lúc đó lựa lời thích hợp, chỉ cần dẫn bệ hạ đi điều tra những thứ này, có chứng cứ cấu kết với địch phản quốc hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng không thể dùng tội danh này bắt Vĩnh Tường Hầu phủ nhận tội.”“Tốt, điều thứ nhất đã giải quyết xong, nói đến điều kiện thứ hai, chứng cứ lật lại bản án của đại cữu ngươi, ngươi có không?” Dũng Vương gia hỏi."Nghe nói đại cữu đại phá pháp đình, thu được vô số cờ chiến và trống trận, chỉ cần pháp đình gặp bệ hạ một lần, đó chính là chứng cứ tốt nhất." Vương Sóc nghĩ chứng cứ quan trọng nhất chính là cái này."Ngươi có nó không?""Không có, ban ngày con đã truyền tin cho hộ vệ, họ đang ngày đêm gấp rút chạy tới.""Ngươi nghĩ kịp sao, năm ngày, không, bốn ngày sau chính là đại triều hội, nếu không có gì thay đổi, đến lúc đó sẽ diễn ra đại triều hội." Dũng Vương gia phân tích."Hiện tại vấn đề duy nhất là, làm thế nào để đi vào." Dũng Vương phủ bị giam, Vương Sóc làm sao có thể trà trộn vào đại triều hội, không thể cho người ta nhằm vào điểm yếu này, bằng không Vương Sóc sẽ xuất hiện ở chính điện với tội danh cố ý tự tiện xông vào, Vương Sóc có thể sẽ bị xử chết ngay tại chỗ, chứ nói gì đến lật án.“Ngươi thật sự hạ quyết tâm sao?” Dũng Vương gia một lần nữa xác nhận."Ngoại tổ phụ có biện pháp gì thì nói thẳng đi, chín mươi chín bước đều đi rồi, bước cuối cùng có như thế nào cũng sợ gì chứ." Vương Sóc bình tĩnh nói.“Đánh trống Văn Đăng, ngươi tốt nhất nên đi đi!” Dũng Vương gia giải thích: "Không thể bí mật mang ngươi vào cung, không nói có thể thành công hay không, việc này vốn là vì lật lại bản án oan, nếu không thể quang minh chính đại nói ở đại sảnh, nhất định sẽ dễ bị nắm thóp. Nếu Ngự Sử kiên trì không cho ngươi nói chuyện, ngươi sẽ không có cơ hội gặp mặt bệ hạ kêu oan."“Vâng, con biết. Đánh trống Văn Đăng trước tiên sẽ bị phạt ba mươi trượng, con tuy không phải người bình thường, nhưng trên người cũng không có tước vị, ba mươi trượng này nên làm sao bây giờ?” Nếu lúc hành hình có người cố ý hãm hại, Vương Sóc sẽ trực tiếp bị đánh chết."Dũng Vương phủ có người, nhưng rõ ràng không thể cài người vào được, cũng không có biện pháp khống chế tất cả mọi người." Dũng Vương gia thở dài sâu xa nói, không thể thiếu việc phải trải qua một trận đòn đau đớn da thịt rồi."Người yên tâm, con không sợ. Đúng rồi, ngoài cửa Thái Hòa, người không phận sự sẽ không được đi vào, còn lo lắng làm thế nào để vượt qua ba mươi trượng, con quên mất nếu không có người dẫn đường, chúng ta ngay cả cái trống cũng không thể chạm được.” Vương Sóc nhíu mày."Cái này để từ từ ta sẽ nghĩ cách giải quyết, không vội, chúng ta còn bốn ngày." Dũng Vương gia vuốt râu nói."Ừm, không vội. Con trở về trước chuẩn bị văn thư giải oan. Tiếng gió ngày càng gấp gáp, những ngày sau Sóc Nhi sẽ không tới, hẹn người đêm trước ngày đại triều hội diễn ra.” Vương Sóc nói."Được, trở về đi, đi đường cẩn thận." Dũng Vương gia tiễn Vương Sóc đi, đem bản đồ dùng để phân tích địa hình trên bàn cất gọn, vuốt ve bản đồ cuộn thành một hình trụ, trong lòng cảm khái, yên lặng cầu nguyện, nhất định phải thành công!Mấy ngày kế tiếp, Vương Sóc phát huy năng lực, điều động thế lực khắp nơi, nhất định phải một mũi tên trúng ngay tâm.Nhưng thứ mấu chốt chất là cờ chiến ở Vương đình lại chậm chạp chưa đến, Vương Sóc vội vàng đi đi lại lại, cầu xin trời phật, chỉ mong Huyền Vũ nhất định phải chạy tới đúng lúc.Buổi tối trước đại triều hội, Vương Sóc sớm đã mò đến Dũng Vương phủ tiến hành buổi thảo luận bí mật cuối cùng."Thật sự không được, hay đổi người khác đi, người chết ở trước mặt bách quan, bệ hạ nhất định sẽ hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng." Dũng Vương gia thở dài nói."Ngoại tổ phụ, đừng lo lắng, nếu cờ chiến Vương đình không đến kịp, con sẽ không đi, sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Người đừng lo." Vương Sóc an ủi Dũng Vương gia, tự mình trở lại cứ điểm nhỏ trong thành, yên lặng nghỉ ngơi lấy sức.Đây là con đường phía sau nơi các quan viên tụ họp, cách hoàng thành không xa, đại quan có quyền thế được bệ hạ ban cho dinh thự, còn lại các tiểu quan nghèo không có bổng lộc, cũng chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ bé phía sau đường. Sống ở kinh đo, lớn thì khó, chỉ một cái sân nhỏ xinh xắn, chính là nơi một nhà lục phẩm nghèo đang tán gẫu.Trời chưa sáng đã phải rời giường chuẩn bị cho đại triều hội, nếu ở ngoài thành sẽ không kịp, nên Vương Sóc phải vào thành chuẩn bị từ sớm, Tiểu Hoa trang, trên đường đi, hay cửa thành đều có người của Huyền Vũ tiếp ứng, Vương Sóc cũng chỉ cần yên lặng chờ là được.Vương Sóc lẳng lặng nằm trên giường, không ngừng thôi miên chính mình, nhất định phải ngủ, nhất định phải ngủ, bằng không trận chiến ác liệt tiếp theo sẽ không thể đánh được. Cảm giác vừa mới ngủ đã bị đánh thức, bên cạnh đã có người rời giường, chung quanh đều là tiểu quan đang tụ tập, cơ hội một tháng có thể lên triều hai lần thực sự rất hiếm, tuy không thể thấy được gương mặt oai nghiêm của bệ hạ, cũng có thể may mắn nghe được thanh âm bệ hạ, tất cả đều dậy sớm chuẩn bị.