Chương 69:
Sau khi một mạch tới kinh thành, Vương Sóc cùng Đồ Cảnh ở ngoài thành liền tách ra, mỗi người về nhà mình... Ừm, Vương Sóc không về nhà, nàng đi tới trang trại lúc trước quận chúa tặng nàng, là Tiểu Hoa Trang.Vương Sóc vừa đến thôn trang, thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ. Tố Trinh một đội tám người toàn bộ bình an trở về, chưa ai bị thương."Được, được, bình an là tốt rồi." Vương Sóc cười nói."Chủ tử chịu khổ rồi." Tố Trinh đỏ hốc mắt nói. Các nàng nhận được tin của Vương Sóc từ Kim Lăng, biết Vương Sóc không dễ dàng gì, đau lòng đến đỏ hốc mắt,... May mắn là nàng đã trở lại bình an."Tất cả đã qua rồi, không nói nữa" Vương Sóc xua tay hỏi: "Đại ca ta thế nào?”“Đại thiếu gia Vương Tử Thắng hiện giờ thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, đang ở trong phủ dưỡng thương, lão thái gia hết sức đau lòng." Tố Trinh hồi bẩm."Chỉ có lão thái gia thương tiếc thì có tác dụng gì chứ." Vương Sóc nhíu mày, phân phó nói: "Ngươi truyền lời cho đại tẩu ta, chỉ nói sợ đại ca nhìn vật nhớ người, mượn cớ đến thôn trang tản mạn giải sầu, đại tẩu ta ở gần đây không phải có một thôn trang sao? Đừng kinh động người trong phủ, cũng đừng tiết lộ hành tung của ta.”Tố Trinh lên tiếng lui ra, lúc Tố Trinh hồi kinh, Chu Tước đem tin tức trong phủ nói cho Tố Trinh, các đội phối hợp với nhau, Vương Sóc bên này cũng vui vẻ thoải mái.Chỉ là trưa hôm sau, Tố Trinh liền đến bẩm báo gia đình Vương Tử Thắng đã đến.Vương Sóc cải trang thành nha hoàn, thuận lợi nhìn thấy Vương Tử Thắng.Cố thị ôm đứa nhỏ trong lòng, bên cạnh còn mang theo một đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi, thấy Vương Sóc tiến vào sắc mặt kích động, gọi: "Muội muội.""Tẩu tẩu." Vương Sóc cúi người hành lễ, lịch sự tao nhã, hoàn toàn không thấy mình đã vô tình đả thương người khác.Cố thị thu lại sắc mặt, đẩy con trai về phía trước, nói: "Đây là cháu trai của muội, tên Vương Nhân, là đứa nhỏ mà lão thái gia là ngóng trông..." Cố thị vừa nói, nước mắt như muốn rơi xuống."Nhân nhi ngoan, đến đây, đây là cô cô cho ngươi." Vương Sóc đỡ lấy Vương Nhân đang hành lễ, từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội mà cháu trai nhỏ có thể dùng, tự tay buộc vào cổ Vương Nhân: "Đây là cháu trai của muội, muội nên đặt tên là gì đây?"Cố thị hạ thấp tay để Vương Sóc nhìn rõ ràng hơn, giới thiệu: "Còn chưa đâu, đợi đến khi sự tình qua đi, mời muội muội thủ sẵn cho Nhân nhi một cái đi.”Vương Sóc liên tục xua tay nói: "Tẩu tẩu nói giỡn, tên đương nhiên là để cho cha mẹ đặt, về sau...""Đại ca muội là con trưởng, không biết còn có về sau hay không..." Cố thị cũng là quá lo lắng, nên nói chuyện trước sau mâu thuẫn, từ xưa phản quốc mưu nghịch sinh tử chỉ nằm trong tay đế vương, Cố thị từ khi Dũng Vương phủ xảy ra chuyện, chưa từng ngủ một giấc ngon."Đại tẩu, đừng lo lắng. Không phải muội đã trở về Bắc Kinh sao? Tẩu cứ đem mọi chuyện nói rõ, tẩu yên tâm, nhà chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vương Sóc an ủi."Thật sao? Mọi chuyện sẽ ổn chứ? "“Đương nhiên là thật, tẩu tẩu yên tâm." Vương Sóc không mệt mỏi an ủi."Ta biết, ta biết, muội từ nhỏ đã thông minh, nếu muội đã nói là không có chuyện gì, thì chắc chắn là không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì..." Cố thị không biết là có tin nàng không, cứ như bắt được rơm cứu mạng, không ngừng lẩm bẩm."Đại tẩu, tẩu dẫn Nhân nhi đi nghỉ ngơi trước, nơi này đã có muội rồi." Vương Sóc mỉm cười trấn an, Cố thị mang theo đứa nhỏ đi nghỉ ngơi. Nhìn xiêm y mỏng manh của Cố thị, trong lòng Vương Sóc lại thở dài một tiếng.Hai người các nàng nguyên nói chuyện ở trong tiểu sảnh, xoay bình phong qua chính là giường, Vương Tử Thắng đang nằm ở phía trên, thần sắc tê dại, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì."Đại ca." Vương Sóc gọi một tiếng.Vương Tử Thắng không để ý tới người khác, Vương Sóc nhìn biểu tình của hắn, liền biết lời nói bình thường vô dụng, lớn tiếng hỏi: "Đại ca làm sao vậy?”Vương Tử Thắng thật lâu mới trả lời một câu: "Vất vả lắm mới tránh xa được, muội lại trở về làm gì?" Lời này nói giống như Vương Sóc tự chui đầu vào lưới.“Đương nhiên là muội trở về giúp Dũng Vương phủ lật lại bản án." Vương Sóc hời hợt nói."Cái gì? Muội muốn chết ư! Trốn còn không kịp..." Vương Tử Thắng vỗ vỗ giường, giãy dụa muốn đứng dậy.Vương Sóc không chút dịu dàng đem Vương Tử Thắng đẩy ngã xuống giường, cười lạnh nói: "Được rồi, bớt làm bộ làm tịch đi, nếu thật sự lo lắng cho cha mẹ anh em, thì huynh hãy sớm làm gì đi, bày ra bộ dạng đã nhìn thấu hồng trần, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất gia được, đại tẩu ta tuổi còn trẻ tái giá cũng dễ dàng, cháu gái ta sẽ có tổ phụ tổ mẫu nhị thúc cô cô chăm sóc.”“Muội đừng ăn nói vô sỉ!” Vương Tử Thắng vừa sợ vừa giận, từ khi ngã ngựa bị thương ở chân, người trong phủ đơn giản chỉ có hai loại thái độ một là quan tâm còn lại là đồng cảm, cười trên nỗi đau của người khác rồi mang theo chút thương hại, giống nhau là mỗi người đều rất cẩn thận, sợ kích thích Vương Tử Thắng, dù sao Vương Tử Thắng vẫn là trưởng tử đích tôn, vẫn là "cháu trai ngoan" được lão thái gia che chở."Như thế nào, muội nói gì sai sao?" Vương Sóc châm chọc nói: "Nhìn bộ dáng như đi vào cõi thần tiên xa xôi của huynh, may mà trước mặt không có gương, muội không muốn một ngày nào đó phải nhìn thấy biểu tình trên mặt mình, xấu hổ muốn chết, làm sao có mặt mũi mà sống. Một đại nam nhân xảy ra chuyện không biết che chở vợ con, còn không biết xấu hổ ngồi không chờ chết, chờ thê tử mang thai chiếu cố. Huynh sống đến bây giờ như vậy là đủ rồi, nhìn huynh sinh không luyến tiếc như vậy, không bằng để muội thành toàn cho huynh? Muội sẽ chăm sóc cho tẩu tẩu, nên huynh yên tâm đi chết đi.”Vương Sóc một châm biếm nặng nề, Vương Tử Thắng mặt như tro tàn, xấu hổ vạn phần. Từ khi chân bị thương, trong đầu Vương Tử Thắng cũng nghĩ tới việc tự sát cả trăm lần, nhưng mỗi lần đều không thể di chuyển ra khỏi chỗ được, mà bên cạnh mình lại thường xuyên có người nhìn thấy..."Sao thế, huynh không xuống tay được? Huynh không có bản lĩnh sao? Muội nghe nói huynh đã tự sát hai lần? Huynh yên tâm, quá tam ba bận, lần này bảo đảm thành công, huynh không hạ thủ được, để muội giúp huynh! Rời đi đúng lúc, đừng liên lụy dính dáng đến bọn muội!" Kỹ năng độc miệng của Vương Sóc được thể hiện triệt để, nàng lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong ngực áo đặt một tiếng “cạch” lên bàn nhỏ đầu giường, nói: "Cho huynh, đây là hạc đỉnh hồng, chỉ cần nửa giọt thôi, huynh sẽ đi liền, tránh phải treo cổ ồn ào sẽ gây náo động!”Vương Tử Thắng run rẩy vươn tay, cầm lấy bình thuốc rút nút bình ra, ngửi mùi thuốc thật chói mũi, hồi lâu vẫn không hạ được quyết tâm. Vương Sóc ở một bên thúc giục nói: "Đã mang huynh đến nơi nhà cao cửa rộng, cũng đã sắp xếp xong hết cho tẩu tẩu và nhi tử rồi, ngay cả thuốc muội cũng đã chuẩn bị cho huynh, mọi thứ đều đã xong xuôi hết rồi, huynh cứ sớm chết sớm siêu sinh, mọi chuyện còn lại đã có muội ở đâu! Dù sao huynh cũng không muốn sống nữa!”Vương Tử Thắng run rẩy kề sát bình thuốc vào môi, đột nhiên ném chai thuốc xuống đất, lớn tiếng hét lên: "Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Không muốn chết!" Vương Tử Thắng như phát điên, hung hăng vỗ vào thành giường, hít một hơi rồi khóc rống lên.Vương Sóc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khắc nghiệt nói: "Hừ, muốn chết mà không có gan, muốn sống không có bản lĩnh, chỉ bị người ta dọa là gãy chân, liền không muốn sống nữa? Hừ!”Vương Tử Thắng giống như bị ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Sóc, giống như con soi ác độc nhìn chằm chằm chú cừu non: "Dọa? Chân ta không sao ư?”“Chân huynh không bị gì cả, chỉ đầu óc là có gì thôi! Huynh không biết quan sát xung quanh sao, hai thím có tư lợi, vô duyên vô cớ lan truyền lời đồn đại khiến huynh nhụt chí, mà huynh lại còn tin, đầu óc bị thương còn nặng hơn chân.”Vương Tử Thắng không nghe được đủ loại châm chọc của Vương Sóc, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu "Chân không sao": “Chân ta không sao! Ha ha ha! Chân ta không sao!!!" Vương Tử Thắng lại đập liên tục vào thành giường phát điên, tình huống kia giống như Phạm Tiến Trung nói, mọi người đều điên cuồng.Vương Sóc nhìn Vương Tử Thắng phản ứng lại, mặc cho Vương Tử Thắng vừa khóc vừa nháo, mặc cho huynh ấy phát tiết cảm xúc, nàng lặng lẽ lui ra ngoài.Cố thị đang ở cửa che miệng yên lặng rơi lệ. Cố thị đang đưa nhi tử trở về nghỉ ngơi, nửa đường lo lắng liền ghé qua đây, vừa lúc nghe được Vương Sóc mắng Vương Tử Thắng đang điên cuồng khóc lóc.Vương Sóc nhẹ nhàng đỡ Cố thị đi ra ngoài, đi đến hành lang ngoài viện, Cố thị nhịn không được ôm Vương Sóc khóc lớn. Vương Sóc ôm Cố thị, vỗ vai nói: "Không sao đâu, không sao đâu, khóc ra là tốt rồi, sẽ khỏe lại nhanh thôi, lập tức sẽ khỏe lại thôi."Hai người ở hành lang ôm nhau khóc, hơn nửa ngày Cố thị mới bình tĩnh lại, lấy khăn lau nước mắt, khăn lụa vừa chạm vào, liền đau đớn.Vương Sóc từ trong tay áo mình lấy ra một chiếc khăn vải bông mềm mại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố thị, nói: "Vải bông, thấm nước vẫn mềm mại."Cố thị ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: "Đại ca muội cuối cùng cũng khóc ra, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, lúc này mới khóc thành tiếng, biết thương tâm là tốt rồi, chờ qua một thời gian là có thể tiếp nhận hiện thực.”“Tẩu tẩu chẳng lẽ cho rằng muội cố ý nói vậy để khích lệ đại ca sao? Chân đại ca thật sự vẫn cứu được.”“Thật sao?" Cố thị nắm chặt cổ tay Vương Sóc: "Muội không gạt ta chứ?”"Thật! Tố Trinh bên cạnh muội xuất thân trong quân doanh, rất am hiểu loại thương tật này. Tố Trinh đã kiểm tra qua cho đại ca, chỉ cần đại ca phối hợp trị liệu, tuy làm võ tướng không thành công trên sa trường, nhưng làm người bình thường vẫn không thành vấn đề."“Vậy thì được rồi! Được rồi! Cám ơn trời đất! Cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm tạ Tam Thanh đạo tổ..." Cố thị vui mừng không hết, nước mắt lại chảy xuống khiến đến da mặt đau nhức, Cố thị lại không phát giác, trong miệng lúc thì niệm A Di Đà Phật, lúc thì thở dài xa xăm."Đúng rồi, phải nói cho đại ca muội biết, phải tìm người chăm sóc chàng ấy..." Cố thị vui mừng đến ăn nói lộn xộn, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, Vương Sóc đỡ Cố thị nói: "Yên tâm, muội đã an bài nha đầu hầu hạ. Tẩu tẩu, bây giờ quan trọng nhất với tẩu là ngủ một giấc thật ngon, đại ca vẫn còn cần tỷ bên cạnh!”“Tốt, được, ta đi ngủ, ta đi ngủ!” Cố thị phong hấp tấp để lại Vương Sóc đi vào trong viện, Cố thị muốn đi ngủ một giấc thật ngon, tính mạng cùng vết thương của chồng đã tra tấn Cố thị kiệt sức, bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức.Vương Sóc lại trong viện chờ, đoán chừng thời gian trở lại phòng ngủ của Vương Tử Thắng, lần này đi vào, Vương Tử Thắng đã xử lý lại vẻ ngoài, tuy nhìn vẫn tàn tạ ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt như sáp, ít nhất ánh mắt đã có thần thái."Đa tạ muội muội mắng đã mắng cho ta tỉnh." Vương Tử Thắng cảm ơn."Đại ca không trách muội vô lễ là tốt rồi." Vương Sóc cúi người xin lỗi, nói: "Trải qua sinh tử đại sự này, đại ca cũng nên biết ai là người thực sự ở bên cạnh huynh."“Đúng vậy, người ngày nào cũng hỏi han ân cần chưa chắc đã là người thực sự quan tâm ta, thời khắc sinh tử không rời mới là người nhà." Vương Tử Thắng cực kỳ cảm khái, từ nhỏ được lão thái thái sủng ái, quận chúa lại quản giáo nghiêm khắc, thời gian ở chung cũng ít, lúc trước Vương Tử Thắng đều cảm thấy xa lạ với quận chúa, Vương Thủ Trung, cùng Vương Tử Đằng, Vương Sóc. Sau khi vượt qua vụ án Viên thị, mới hơi xa lánh lão thái thái. Lần này mới thật sự thấy rõ người thân của mình thật sự là ai. Vương Tử Thắng trong lòng hết sức biết ơn, lại ngượng ngùng trước mặt muội muội, chỉ nói: "Lão thái gia đối với ta thường ngày vô cùng nghiêm khắc, hiện giờ mới biết thương thì cho roi cho vọt, ghét mới cho ngọt cho bùi.”Vương Sóc cũng không đề cập đến những đề tài khiến người ta xấu hổ này, chỉ hỏi: "Đại ca đã có chuẩn bị gì chưa? "“Trước tiên ta sẽ dưỡng thương ở chân." Vương Tử Thắng thở dài nói: "Muội muội nói chân của ta có thể hồi phục, bên cạnh muội có danh y sao?""Tất nhiên..." Vương Sóc còn muốn nói chi tiết hơn, Tố Trinh ở ngoài cửa thần sắc lo lắng liền ra hiệu, Vương Sóc đành phải nói: "Đại ca hoạt động nửa ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi, chờ huynh tỉnh lại muội sẽ nói kỹ.""Muội cũng bảo trọng thân thể, muội đã gầy đi rồi, ngàn dặm xa cách tiến vào kinh, đại ca cũng không thăm hỏi muội được một câu." Vương Tử Thắng khoát tay áo, ngăn Vương Sóc muốn nói chuyện nói: "Ta biết muội rất bận rộn, đi đi.”Vương Sóc đỡ Vương Tử Thắng nằm xuống, lại đắp chăn cho Vương Tử Thắng, đi xa khỏi viện rồi mới hỏi: "Có chuyện gì cấp bách?”“Thế tử gia chết trận rồi!”