Chương 4: Tân chưởng môn (1)
Ngày qua ngày, thời gian cũng dần trôi đi, thoáng chốc cũng đã đến ngày dỗ năm thứ 5 của Lục phu nhân.
Lão chưởng môn ngày ngày vì nhớ thương con gái cũng lâm bệnh nặng nay chỉ có thể nằm một chỗ mà nói chuyện.
Lục Tư Đường vốn là đệ từ được chưởng môn ưu ái nhất, vì vậy sau khi chưởng môn không còn khả năng đi lại mọi chuyện trên dưới lớn nhỏ trong môn đều là do y quản. Đệ tử còn lại cũng sớm đã coi y là chưởng môn của Thành Dương Phái giờ chỉ còn chờ được giao lại kim lệnh bài của chưởng môn thôi.
Bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thời tiết nóng bức đến mức ra đường không che chắn cẩn thận mặt cũng có thể cháy đen. Vậy mà sau đại sảnh, đỉnh núi, trường luyện võ, khắp nơi ở Thành Dương đều có đệ tử lớn nhỏ trong phái chăm chỉ luyện võ.
Trên đỉnh núi Lục Tư Đường đang dạy cho Bạch Ngân Hoa vài động tác cơ bản để nàng làm quen trước. Nàng rất thông minh, vừa nhìn đã hiểu và làm theo 1 cách rất chính xác.
"Hay lắm… làm đúng rồi Ngân Hoa, nâng tay cao lên chút"_Lục Tư Đường ân cần dạy dỗ.
"Vâng, sư phụ người nhìn con nè. Ya…"_Bạch Ngân Hoa nói rồi làm lại động tác trên một cách dứt khoát.
Hai thầy trò đang cùng nhau luyên võ thì từ xa có một nam đệ tử trẻ tuổi tiến lại gần bọn họ. "Lục sư bá, chưởng môn cho gọi người"
Lục Tư Đường đang cười cười xem Bạch Ngân Hoa luyện võ, vừa nghe được tiếng nói của đệ tử kia liền quay lại gật đầu vài cái rồi quay ra nói với Bạch Ngân Hoa: "Ngân Hoa hôm nay học đến đây thôi, có muốn cùng ta đi thăm lão chưởng môn không hả?"
"Có ạ, cho con theo với."
"Ha Ha, cùng đi nào."
Nói rồi Lục Tư Đường dắt tay Ngân Hoa, đi phía sau là đệ tử kia, cả ba cùng đến chỗ của lão chưởng môn.
Đường đến phòng của lão chưởng môn không xa, từ chỗ của ba người họ chỉ cần đi vài ba phút là tới. Tuy là phòng của chưởng môn một môn phái lớn nhưng trông lại rất giản dị gần gũi, nhìn sơ qua căn phòng cũng đủ biết vị chưởng môn này là người mộc mạc, hiền lành không toan tính.
Trong căn phòng có một chiếc giường không quá lớn cũng không quá nhỏ, lão chưởng môn đang nằm trên nó, thân thể lúc này dường như đã rất yếu ớt.
Xung quanh ông là Lâm Mẫn Hằng, Hàn Khởi, Thường Phỉ Phỉ và đứa nhỏ Lục Thừa Phong đang đứng trước thân ảnh gầy gò kia. Lục Tư Đường tay dắt Bạch Ngân Hoa cũng đã đến.
"Sư phụ, hà nhi đến rồi"_Lục Tư Đường vừa đến đã nói to.
"Đường nhi… Đường nhi"_Lão chưởng môn yếu ớt cố gắng nói từng chữ gọi y.
Lục Tư Đường vừa vào đã thấy sư phụ của mình sắc mặt trông rất kém, liền đến ngồi gần giường của ông "Sư phụ, người làm sao vậy? Người không khoẻ chỗ nào ư? Sắc mặt người rất kém, con gọi Phỉ Phỉ kiểm tra cho người" Vừa dứt lời y liền quay ra nhìn vào hướng Thường Phỉ Phỉ "Sư muội, mau… kiểm tra cho sư phụ đi."
"Không cần đâu Đường nhi… Phỉ Phỉ không cần xem cho ta… ta cũng biết tình hình bản thân ta thế nào"_Lão chưởng môn gắng gượng nói từng câu từng chữ.
"Sư phụ"_Lục Tư Đường rơi nước mắt thương sót thân ảnh trước mặt.
"Các con đều là đồ nhi của ta, đều là được qua tay ta dạy dỗ… dĩ nhiên không phải ai cũng giống ai… bốn đứa các con, người tinh thông y thuật lại không giỏi võ nghệ… người dõi võ nghệ thì lại quá hồ đồ… đứa kia thì chỉ biết làm theo mệnh lệnh, không có chứng kiến… trong bốn người các con ta chỉ tin tưởng nhất là Tư Đường, nó thông minh, nhanh nhẹn, hiểu biết rộng, lại còn tinh thông võ nghệ… người như nó trên đời này được mấy người chứ…"
"Sư phụ, người đừng nói nữa, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới đảm bảo sức khỏe"_Lục Tư Đường là biết ý nghĩ của sư phụ mình, sợ người khác không hài lòng liền cắt ngang.
Vẻ mặt của những người còn lại cũng hoang mang vô cùng.
"Hôm nay ta gọi các con đến đây là để nói chuyện về người tiếp theo thay ta quản lý Thành Dương Phái"_Lão chưởng môn nói rồi đưa kim lệnh bài ra.
Vừa nhìn thấy vật màu vàng nhỏ nhỏ quý giá kia vẻ mặt của mọi người không khỏi ngạc nhiên và hưng phấn.
"Hôm nay, lệnh bài này cũng nên được giao cho người tài giỏi khác rồi nhỉ?"_Lão chưởng môn nói rồi nhìn mặt từng người có mặt ở đây "Phỉ Phỉ"
"Vâng ạ?"_Thường Phỉ Phỉ nghe sư phụ nhắc đến tên mình cũng không khỏi giật mình.
"Tuy tư chất của con không tốt bằng các huynh trưởng… nhưng y thuật cao siêu, rất thích hợp để hỗ trợ mọi người những lúc bọn họ bị thương… ta hy vọng tương lai con có thể học hỏi nhiều hơn và phát huy tốt hơn nữa"_Lão chưởng môn ân cần chỉ điểm.
"Vâng sư phụ, đồ nhi đã rõ, sau này sẽ không làm người thất vọng"
Thường Phỉ Phỉ là người đơn thuần, vốn dĩ một lòng chỉ muốn tu tiên, không hề có dã tâm muốn xưng bá võ lâm hay làm chuyện nào khác. "Tư chất không tốt bằng" lời sư phụ người nói không phải là chê trách người. Phỉ Phỉ vốn là người nhẹ nhàng cũng chỉ muốn học chút võ công để phòng vệ, thứ mà người muốn học chỉ là y thuật và cách sử dụng các bảo bối trừ yêu.
Nói rồi lão chưởng môn lại tiếp tục nhìn về hướng của Lâm Mẫn Hằng rồi bắt đầu nói "Mẫn Hằng, con là người lanh lợi, mọi việc qua tay con tất cả đều rất thuận lợi, ta cũng rất tín nhiệm con. Nhưng… có một chuyện ta rất không hài lòng ở con chính là con quá bị phụ thuộc vào mọi người… con không biết phải làm gì nếu không có ai ra lệnh, ta thật sự có phần không yên tâm"
Lâm Mẫn Hằng nghe sư phụ nói cũng không khỏi hổ thẹn vì bản thân chưa vừa ý sư phụ "Ta tạ sư phụ chỉ điểm, đồ nhi sẽ cố gắng thay đổi, sư phụ yên tâm"
"Khụ… khụ"_Lão chưởng môn ho vài tiếng cũng khiến mọi người xung quanh lo lắng tột độ.
"Ta không sao"_Lão chưởng môn trấn an mọi người, sau đó nhìn về hướng của Hàn Khởi "Khởi nhi"
Hàn Khởi nghe sư phụ nhắc đến tên mình liền phấn khởi ra mặt, chờ đợi xem sư phụ nói gì về hắn.
Lão chưởng môn ngày ngày vì nhớ thương con gái cũng lâm bệnh nặng nay chỉ có thể nằm một chỗ mà nói chuyện.
Lục Tư Đường vốn là đệ từ được chưởng môn ưu ái nhất, vì vậy sau khi chưởng môn không còn khả năng đi lại mọi chuyện trên dưới lớn nhỏ trong môn đều là do y quản. Đệ tử còn lại cũng sớm đã coi y là chưởng môn của Thành Dương Phái giờ chỉ còn chờ được giao lại kim lệnh bài của chưởng môn thôi.
Bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thời tiết nóng bức đến mức ra đường không che chắn cẩn thận mặt cũng có thể cháy đen. Vậy mà sau đại sảnh, đỉnh núi, trường luyện võ, khắp nơi ở Thành Dương đều có đệ tử lớn nhỏ trong phái chăm chỉ luyện võ.
Trên đỉnh núi Lục Tư Đường đang dạy cho Bạch Ngân Hoa vài động tác cơ bản để nàng làm quen trước. Nàng rất thông minh, vừa nhìn đã hiểu và làm theo 1 cách rất chính xác.
"Hay lắm… làm đúng rồi Ngân Hoa, nâng tay cao lên chút"_Lục Tư Đường ân cần dạy dỗ.
"Vâng, sư phụ người nhìn con nè. Ya…"_Bạch Ngân Hoa nói rồi làm lại động tác trên một cách dứt khoát.
Hai thầy trò đang cùng nhau luyên võ thì từ xa có một nam đệ tử trẻ tuổi tiến lại gần bọn họ. "Lục sư bá, chưởng môn cho gọi người"
Lục Tư Đường đang cười cười xem Bạch Ngân Hoa luyện võ, vừa nghe được tiếng nói của đệ tử kia liền quay lại gật đầu vài cái rồi quay ra nói với Bạch Ngân Hoa: "Ngân Hoa hôm nay học đến đây thôi, có muốn cùng ta đi thăm lão chưởng môn không hả?"
"Có ạ, cho con theo với."
"Ha Ha, cùng đi nào."
Nói rồi Lục Tư Đường dắt tay Ngân Hoa, đi phía sau là đệ tử kia, cả ba cùng đến chỗ của lão chưởng môn.
Đường đến phòng của lão chưởng môn không xa, từ chỗ của ba người họ chỉ cần đi vài ba phút là tới. Tuy là phòng của chưởng môn một môn phái lớn nhưng trông lại rất giản dị gần gũi, nhìn sơ qua căn phòng cũng đủ biết vị chưởng môn này là người mộc mạc, hiền lành không toan tính.
Trong căn phòng có một chiếc giường không quá lớn cũng không quá nhỏ, lão chưởng môn đang nằm trên nó, thân thể lúc này dường như đã rất yếu ớt.
Xung quanh ông là Lâm Mẫn Hằng, Hàn Khởi, Thường Phỉ Phỉ và đứa nhỏ Lục Thừa Phong đang đứng trước thân ảnh gầy gò kia. Lục Tư Đường tay dắt Bạch Ngân Hoa cũng đã đến.
"Sư phụ, hà nhi đến rồi"_Lục Tư Đường vừa đến đã nói to.
"Đường nhi… Đường nhi"_Lão chưởng môn yếu ớt cố gắng nói từng chữ gọi y.
Lục Tư Đường vừa vào đã thấy sư phụ của mình sắc mặt trông rất kém, liền đến ngồi gần giường của ông "Sư phụ, người làm sao vậy? Người không khoẻ chỗ nào ư? Sắc mặt người rất kém, con gọi Phỉ Phỉ kiểm tra cho người" Vừa dứt lời y liền quay ra nhìn vào hướng Thường Phỉ Phỉ "Sư muội, mau… kiểm tra cho sư phụ đi."
"Không cần đâu Đường nhi… Phỉ Phỉ không cần xem cho ta… ta cũng biết tình hình bản thân ta thế nào"_Lão chưởng môn gắng gượng nói từng câu từng chữ.
"Sư phụ"_Lục Tư Đường rơi nước mắt thương sót thân ảnh trước mặt.
"Các con đều là đồ nhi của ta, đều là được qua tay ta dạy dỗ… dĩ nhiên không phải ai cũng giống ai… bốn đứa các con, người tinh thông y thuật lại không giỏi võ nghệ… người dõi võ nghệ thì lại quá hồ đồ… đứa kia thì chỉ biết làm theo mệnh lệnh, không có chứng kiến… trong bốn người các con ta chỉ tin tưởng nhất là Tư Đường, nó thông minh, nhanh nhẹn, hiểu biết rộng, lại còn tinh thông võ nghệ… người như nó trên đời này được mấy người chứ…"
"Sư phụ, người đừng nói nữa, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới đảm bảo sức khỏe"_Lục Tư Đường là biết ý nghĩ của sư phụ mình, sợ người khác không hài lòng liền cắt ngang.
Vẻ mặt của những người còn lại cũng hoang mang vô cùng.
"Hôm nay ta gọi các con đến đây là để nói chuyện về người tiếp theo thay ta quản lý Thành Dương Phái"_Lão chưởng môn nói rồi đưa kim lệnh bài ra.
Vừa nhìn thấy vật màu vàng nhỏ nhỏ quý giá kia vẻ mặt của mọi người không khỏi ngạc nhiên và hưng phấn.
"Hôm nay, lệnh bài này cũng nên được giao cho người tài giỏi khác rồi nhỉ?"_Lão chưởng môn nói rồi nhìn mặt từng người có mặt ở đây "Phỉ Phỉ"
"Vâng ạ?"_Thường Phỉ Phỉ nghe sư phụ nhắc đến tên mình cũng không khỏi giật mình.
"Tuy tư chất của con không tốt bằng các huynh trưởng… nhưng y thuật cao siêu, rất thích hợp để hỗ trợ mọi người những lúc bọn họ bị thương… ta hy vọng tương lai con có thể học hỏi nhiều hơn và phát huy tốt hơn nữa"_Lão chưởng môn ân cần chỉ điểm.
"Vâng sư phụ, đồ nhi đã rõ, sau này sẽ không làm người thất vọng"
Thường Phỉ Phỉ là người đơn thuần, vốn dĩ một lòng chỉ muốn tu tiên, không hề có dã tâm muốn xưng bá võ lâm hay làm chuyện nào khác. "Tư chất không tốt bằng" lời sư phụ người nói không phải là chê trách người. Phỉ Phỉ vốn là người nhẹ nhàng cũng chỉ muốn học chút võ công để phòng vệ, thứ mà người muốn học chỉ là y thuật và cách sử dụng các bảo bối trừ yêu.
Nói rồi lão chưởng môn lại tiếp tục nhìn về hướng của Lâm Mẫn Hằng rồi bắt đầu nói "Mẫn Hằng, con là người lanh lợi, mọi việc qua tay con tất cả đều rất thuận lợi, ta cũng rất tín nhiệm con. Nhưng… có một chuyện ta rất không hài lòng ở con chính là con quá bị phụ thuộc vào mọi người… con không biết phải làm gì nếu không có ai ra lệnh, ta thật sự có phần không yên tâm"
Lâm Mẫn Hằng nghe sư phụ nói cũng không khỏi hổ thẹn vì bản thân chưa vừa ý sư phụ "Ta tạ sư phụ chỉ điểm, đồ nhi sẽ cố gắng thay đổi, sư phụ yên tâm"
"Khụ… khụ"_Lão chưởng môn ho vài tiếng cũng khiến mọi người xung quanh lo lắng tột độ.
"Ta không sao"_Lão chưởng môn trấn an mọi người, sau đó nhìn về hướng của Hàn Khởi "Khởi nhi"
Hàn Khởi nghe sư phụ nhắc đến tên mình liền phấn khởi ra mặt, chờ đợi xem sư phụ nói gì về hắn.