Chương 5
Trong xe ô tô thiếu ánh sáng, Tạ Thanh Di cầm điện thoại di động đánh một hàng dài, sau đó lại xóa từng chữ một.
Hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, cô nhìn chằm chằm vào bức avatar trong khung thoại, trong lòng hơi bực bội.
Có nên hỏi anh không?
Nhưng đột nhiên hỏi điều này có phải cố ý quá không?
Tạ Thanh Di mím môi, cố gắng kìm nén câu "Nghe nói anh sắp liên hôn thương nghiệp với nhà họ Lương” trong lòng xuống, gõ vào màn hình:
Diane: [Vẫn đang trên đường về.]
Diane: [Đúng rồi, vừa nãy em quên hỏi, tại sao lần này anh lại đến Thượng Hải vậy? Đừng nói với em là anh đến đây vì bữa tiệc nhàm chán này đấy chứ.]
Click gửi đi, Tạ Thanh Di ngước mắt nhìn trợ lý Nhạc Nhạc đang ngồi trên ghế phụ: “Nhạc Nhạc, lịch trình ba ngày tiếp theo của chị là gì?”
“Chị đợi tí, để em xem.”
Nhạc Nhạc mở bản ghi chú, đọc bản lịch trình: “Sáng ngày mai có lịch quay tạp chí, chiều mai là buổi phỏng vấn truyền thông. Ngày kia chị có lịch đến phim trường Viễn Sơn để quay quảng cáo, đi tới đi lui cũng phải mất cả ngày. Ừm, ngày kìa chị không có lịch trình, chị có thể nghỉ ngơi nhưng sáng hôm sau nữa thì chị có lịch chụp quảng cáo…”
Nhạc Nhạc báo cáo lịch trình trong bốn ngày, Tạ Thanh Di lười biếng nói: “Ừ, chị biết rồi.”
Đúng lúc điện thoại cũng vang lên tin nhắn trả lời, William: [Bàn chuyện công việc.]
Tạ Thanh Di: […]
Cô cạn lời.
Anh có thể trả lời có lệ hơn không?
Diane: [Việc gì, anh không thể cho em biết bí mật thương nghiệp sao? Bĩu môi/]
William: [Bàn về một khoản đầu tư.]
William: [Nếu em cảm thấy hứng thú, anh sẽ gửi bản kế hoạch chi tiết đến hòm thư của em.]
Diane: […]
Diane: [Em nghĩ em đã biết tại sao anh đẹp trai như vậy mà lại độc thân tới tận bây giờ, với cái loại trai thẳng trong sáng 24k như anh, cho dù có bạn gái thì cũng bị anh làm cho tức chạy.]
William: […]
Tại sao anh lại gửi ba dấu chấm?
Học hư rồi?
Tạ Thanh Di mím môi, gửi một sticker đẫm nước mắt: [Anh nói chuyện thật lạnh lùng, như thể em chưa bao giờ làm anh vui vẻ.jpg]
Một giây tiếp theo, anh gửi một sticker xoa đầu mèo.
Tạ Thanh Di khịt mũi, sao cô cảm thấy tên này đang chiếm lợi từ cô nhỉ?
Ngón tay cô gõ như bay trên màn hình: [Tối mai với ngày kia em rảnh, anh thì sao? Có tiện ra ngoài ăn cơm không?]
Bên kia im lặng nửa phút mới trả lời: [Tối ngày kia có thể.]
Diane: [Được, vậy 6 giờ tối ngày kia, đến lúc đó em gửi địa chỉ cho anh.]
William: [Ok.]
William: [Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.]
Sau khi hẹn nhau xong, tâm trạng của Tạ Thanh Di tốt hơn một chút, thấy Tần Cửu vẫn chưa trả lời tin nhắn, cô vội vàng nhắn: [Anh ấy đến Thượng Hải không phải để liên hôn, anh ấy đến đây để bàn chuyện đầu tư, bảo bối, chúng ta không được tin mấy lời đồn bậy bên ngoài.]
A Cửu: [Được rồi, tớ cũng ăn dưa thôi, ai ngờ lại ăn phải dưa thối, chẹp!]
A Cửu: [Đúng rồi, ngày mai Âu Dương về nước, chúng ta cùng nhau đi đón cậu ấy, sau đó cùng nhau đi ăn cơm nhé?]
Âu Dương, tên đầy đủ là Âu Dương Hạo, là con trai độc nhất của công ty dược phẩm GINO.
Tạ Thanh Di có hai người mẹ nuôi, người đầu tiên là Tần Phi, mẹ của Tần Cửu, người thứ hai là Ôn Nhược Nhã, mẹ của Âu Dương Hạo.
Cả ba sinh ra cùng thời, mặc quần hở đũng cùng nhau lớn lên, được trưởng bối trong nhà gọi là bộ ba nghịch ngợm.
Sau đó, Âu Dương Hạo đi học cấp ba ở một trường nội trú ở nước ngoài, tuy khoảng cách xa nhưng mỗi lần về nước, cả ba người họ đều sẽ tụ tập gặp nhau.
Nhìn thấy tin nhắn của Tần Cửu, Tạ Thanh Di trả lời: [Ngày mai tớ bận cả ngày nên chắc không ra sân bay đón được nhưng tối mai có thể cùng ăn cơm.]
Tần Cửu đồng ý, hai người tám chuyện một lúc, xe bảo mẫu lái vào một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
-
Căn hộ chung cư của Tạ Thanh Di ở tầng tám, căn hộ có hai tầng, rộng 188m2, tuy hơi nhỏ so với những căn hộ và biệt thự lớn ở nhà nhưng một người ở đây cũng được.
Vừa vào nhà, Tạ Thanh Di đã thả bay người, phóng thích bản năng, đá giày cao gót, kéo khóa váy.
Đợi đến khi cô bước đến bên cạnh tủ lạnh, cả người cô gần như trần truồng, nửa người trên chỉ còn miếng dán ngực, nửa người dưới là chiếc quần tứ giác màu trắng hơi mỏng.
Vai thon lưng mịn, mông vểnh chân dài, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, làn da Tạ Thanh Di như bừng sáng, nhìn từ phía sau, cô trông như một vị nữ thần thánh thiện.
Nhưng sau khi quay mặt lại, nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp và bộ ngực căng đầy kia, ngay lập tức biến nữ thần thành nữ ma cà rồng—
Tạ Thanh Di không biết đàn ông có kìm lòng được trước bộ dáng này của cô hay không nhưng nhìn dáng vẻ ngẩn người kia của Nhạc Nhạc, cô bật cười thành tiếng: “Tiểu sắc nữ, đừng nhìn, cẩn thận chảy máu mũi.”
Nhạc Nhạc nghe vậy thì vội vàng sờ mũi, sau đó thở phào nhẹ nhõm: May mà không bị chảy máu mũi.
“Chị ơi, chị quá cháy, bạn trai tương lai của chị chắc chắn sẽ hạnh phúc chết.”
Nhạc Nhạc khom lưng nhặt bộ váy dạ hội đắt tiền trên đất, không khỏi ghen tị với bạn trai tương lai của nghệ sĩ nhà mình.
“Ừ, chị cũng nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mà…”
Anh ấy cũng rất đẹp trai, cô không lỗ.
Cô thầm nói thêm câu này trong lòng, Tạ Thanh Di rót một nửa cốc nước chanh nhỏ từ trong tủ lạnh, sáng mai cô phải chụp ảnh bìa tạp chí cho nên không dám uống nhiều, tránh việc mặt bị phù nề, biến dạng, vì vậy cô chỉ có thể nhấp một ngụm nhỏ để làm ẩm cổ họng.
Nhạc Nhạc cất bộ váy dạ hội đi, dặn dò Tạ Thanh Di nghỉ ngơi sớm rồi rời khỏi căn hộ.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, căn hộ rộng lớn trở nên im lặng.
Tạ Thanh Di nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 11 giờ, cũng không còn sớm nữa, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Trước tấm gương không nhiễm một hạt bụi, cô gái cúi đầu, cẩn thận xé miếng dán ngực.
Để đạt được hiệu quả nâng ngực nên nó được dính rất chặt, rất khó xé, làn da trắng nõn bị ửng hồng.
“Chẹp, kiếm tiền không dễ dàng mà, cục cưng tức giận.”
Cô thở dài, ném miếng dán ngực vào thùng rác, bước vào chiếc bồn tắm đầy bọt trắng.
Nằm ngửa mình trong làn nước ấm, Tạ Thanh Di thoải mái nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi nhớ tới cảnh tượng ở chung với Tưởng Kiêu tối nay.
Không biết có phải do cô nhạy cảm quá hay không nhưng trong một năm này, cô luôn cảm thấy anh đang cố tình xa lánh cô.
Tại sao?
Cô nghĩ tình cảm giữa họ đủ sâu sắc.
Anh gần như chứng kiến sự lớn lên của cô, từ một cô bé ba tuổi bị mất răng đến thiếu nữ ngây thơ, sau đó là đến khi cô 18 tuổi thành niên.
Thậm chí lần đầu tiên cô đến ngày kinh nguyệt, anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra.
Lúc đó cô vô cùng hoảng sợ, chính anh đã cởi áo khoác, buộc quanh hông che chắn cho cô, sau đó dùng giọng nói khiến người ta yên tâm kia trấn an cô: “Em đừng sợ, đây là hiện tượng sinh lý bình thường, nó có nghĩa là em đã trưởng thành.”
Cô dần bình tĩnh lại dưới giọng nói dịu dàng của anh.
Đồng thời cô còn thấy chóp tai đang nửa ẩn nửa hiện dưới mái tóc nâu lạnh của anh ánh lên một màu đỏ nhạt dưới ánh nắng trong veo của đầu mùa hè.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Tạ Thanh Di mở mắt ra, vốc một nắm nước ấm đưa đến trước người.
Cô nên làm gì bây giờ.
Chính thứ tình nghĩa sâu sắc này khiến cô bị trói tay trói chân.
Nếu là người đàn ông khác, chắc chắn cô đã xông pha trực tiếp rồi, được thành đôi, ngã bai bai, kiếm người khác.
Nhưng người này là Tưởng Kiêu, Tưởng Kiêu duy nhất trên thế giới này.
Cô không dám hỏi, vì cô có sự rụt rè của một cô gái cùng sự kiêu ngạo trong lòng, cô thậm chí còn sợ—
Cô thà làm em gái của anh mãi mãi còn hơn để anh hoàn toàn rời xa cô.
-
Lúc cô tắm rửa xong thì trời đã khuya.
Tạ Thanh Di nằm trên giường, đặt đồng hồ báo thức, gửi tin nhắn về nhà bình an cho avatar mèo đen.
Lần này người bên kia trả lời rất nhanh, chỉ có hai chữ đơn giản: [Ngủ ngon.]
Cô nhìn thấy, trong lòng thầm nói chúc ngủ ngon, sau đó đặt điện thoại lên đầu giường.
Một đêm trôi qua, sáng tỉnh dậy lại là một ngày bận rộn.
Địa điểm quay chụp tạp chí lần này là một trang viên hoa hồng ở ngoại ô thành phố, ngồi xe đến đó cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Tạ Thanh Di vừa chợp mắt vừa ôm chiếc gối ôm hình mặt trăng, lúc cô tỉnh dậy, tài khoản chính thức của công ty điện ảnh Nhạc Đào đã đưa ra thông cáo phản hồi về việc “Úp mì”, đồng thời quyết định khởi tố những người có ác ý phỉ báng danh dự của nghệ sĩ trong sự việc lần này.
Thông cáo vừa đăng lên, không mất nhiều thời gian để nó leo lên hotsearch.
Cư dân mạng xôn xao bàn tán—
[Kiều Mạch Luân nói lỡ lời trước, ý là anh ta mắng Tạ Thanh Di?]
[Kiều Mạch Luân với Tạ Thanh Di bình thường cũng không giao tiếp gì với nhau, khi tôi xem đoạn gameshow của hai người, thấy hai người đó cũng rất khách khí với nhau mà. Dù sao cũng là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Kiều Mạch Luân không ngu ngốc đến mức chủ động đi trêu chọc Tạ Thanh Di đấy chứ?]
[Thông cáo này cũng thật mơ hồ, rốt cuộc là nói lỡ lời thế nào thì nói rõ ra đi. Ngoáy mũi/]
[Kỹ nữ Nguyệt Lượng lại hất nước bẩn.]
[Bảo vệ quyền lợi của Nguyệt Lượng muội muội! Internet không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật, mọi người phải trả giá cho lời nói của mình!]
[Đúng vậy, đúng vậy, em gái nhà các người là vô tội nhất, người ta mắng cô ta một câu, cô ta cũng đâu cần phải úp hẳn bát mì nóng lên đầu người ta chứ, muốn tẩy trắng cũng phải đọc qua luật cơ bản chứ?]
Nhiều rận quá thì không sợ ngứa, cô cũng không quan tâm mình có quá nhiều antifan.
Sau khi lướt bình luận một lúc, cô nhấn chia sẻ, sau đó đặt điện thoại xuống và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
# Kiều Mạch Luân nói lỡ lời trước #
# Nhạc Đào phản hồi về sự kiện úp mì của Tạ Thanh Di #
Tại công ty giải trí Tinh Nguyệt, Kiều Mạch Luân buột miệng thốt một câu “Fuck”, đập mạnh chiếc điện thoại lên bàn với vẻ mặt tối sầm.
Người đại diện tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đập bàn? Cậu trêu chọc ai không trêu chọc, cứ chọc Tạ Thanh Di làm cái gì? Đây là tổ tông sống nổi tiếng trong cái giới này đấy!”
Kiều Mạch Luân không phục: “Ai trêu chọc cô ta, em chỉ chế giễu con câm ngu ngốc kia, ai biết cô ta lại phản ứng lớn như thế, giống như bệnh nhân tâm thần phát bệnh vậy, cô ta cho rằng cô ta là ai, siêu nhân chính nghĩa à?”
“Cậu là người của công chúng, lúc nào cũng phải chú ý đến lời nói và hành động của mình.”
Kiều Mạch Luân nghẹn họng, vẻ mặt vẫn còn đầy sự tức giận: “Không nói đến chuyện này nữa, bây giờ phải làm sao bây giờ?”
Ngay khi người đại diện định trả lời thì điện thoại của anh ta vang lên.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt anh ta như kiểu bất chấp tất cả nói: “Lãnh đạo bảo cậu đăng bài xin lỗi, nói hôm đó tâm trạng cậu không tốt, đầu óc hồ đồ, không cố ý xúc phạm.”
“Vậy không phải em sẽ bị mấy người tên mạng đó mắng chết sao?” Kiều Mạch Luân kinh ngạc: “Lãnh đạo đang nghĩ cái gì vậy? Củi chỏ chỉ ra ngoài à?”
Người đại diện nghiêm mặt: “Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng viết bài, còn việc của cậu là đăng nó lên. Còn nữa, công việc của cậu trong khoảng thời gian này cũng nên dừng lại…”
Dừng lại? Kiều Mạch Luân kinh hãi, nhanh chóng đứng lên: “Anh Huy, anh có ý gì?”
Người đại diện không giải thích nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, nói một câu thấm thía: “Cậu phải hiểu, muốn kiêu ngạo thì phải có vốn.”
Nói xong thì đẩy cửa rời đi.
Sau ba giây im lặng, Kiều Mạch Luân đột nhiên hiểu ra gì đó, anh ta siết chặt tay đập lên bàn, vẻ mặt đầy khinh thường: “Shit, lại một thứ bán thân để leo lên!”
***
12 giờ trưa, trang viên hoa hồng.
Sau khi quay tạp chí xong, Tạ Thanh Di ăn cơm hộp và nghỉ ngơi một lát, sau đó vội vàng trở về trung tâm thành phố.
Trên đường chạy show, Nhạc Nhạc nói với cô rằng Kiều Mạch Luân đăng bài Weibo xin lỗi.
Tạ Thanh Di không ngạc nhiên trước kết quả này.
Dù sao có Tần Cửu ở đây, cô ấy sẽ không để cho cô chịu oan ức.
Nhân lúc đang nhàn rỗi, cô cầm điện thoại lên tùy tiện lướt Weibo một lát.
Kiều Mạch Luân vừa đăng bài xin lỗi, Tinh Tinh ở khắp chốn đều vui mừng, thi nhau chia sẻ khắp nơi, tuyên truyền, mà những kẻ buổi sáng còn mắng Tạ Thanh Di trả đũa, hất nước bẩn thì giờ đây thi nhau xóa bình luận.
Tất nhiên là cũng vẫn còn những phần tử ngoan cố—
[Kiều Mạch Luân vừa mới nổi tiếng không được bao lâu, địa vị đương nhiên kém Tạ Thanh Di, phỏng chừng là sau khi bị uy hiếp, anh ta mới buộc phải xin lỗi.]
[Tài nguyên già cút ra khỏi showbiz.]
[Chẹp, ngôi sao này cũng thật đáng thương, không có nhân quyền.]
Đối với những bình luận này, Tạ Thanh Di chỉ biết trợn trắng mắt.
Bỏ đi, không nên cãi nhau với mấy đứa ngu.
**
“Nguyệt Lượng muội muội vất vả rồi.”
“Cô Tạ, tạm biệt.”
Lúc chạng vạng, công việc trong ngày cũng kết thúc.
Từ đài truyền hình bước ra, rặng mây đỏ trên trời đã bao phủ những hàng cây long não xanh mướt hai bên đường.
Tạ Thanh Di bước về phía xe, tiện thể gọi điện cho Tần Cửu: “Tớ xong việc rồi, cậu đón Âu Dương chưa?”
“Tớ đón lâu rồi, bây giờ bọn tớ đang đến Triều Giang Các, vẫn phòng bao cũ nhá, cậu cứ trực tiếp đến đây là được.”
Giọng nói trung tính của Tần Cửu truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, sau đó là giọng nam vui vẻ: “Nguyệt Lượng, chị mau tới đây, em sẽ gọi cho chị món sò biển chị yêu thích nhất, còn cả món tôm xào hải sâm nữa.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Thanh Di không nhịn được cong khóe mắt, vừa cười vừa mắng: “Cái đứa em trai thối này, giờ còn dám gọi thẳng tên chị à? Đợi lát nữa gặp chị đánh chết em.”
Âu Dương Hạo là người trẻ nhất trong ba người, vừa mới tròn 19 tuổi cách đây hai tháng.
“Được rồi, chị mau tới đi, em chờ chị đến đây đánh chết.”
Tần Cửu cũng cười: “Nguyệt Lượng, cậu không biết đâu, thằng nhóc này thay đổi nhiều lắm, giờ còn có cả cơ bắp rồi, nghe nói nó đặc biệt tập luyện để đấu lại nắm đấm của cậu đấy.”
Tạ Thanh Di nhướng mày: “Được, để lát nữa tớ xoa bóp thử xem cơ bắp nó luyện ra rắn chắc như thế nào.”
Sau khi cúp điện thoại, chiếc xe bảo mẫu màu đen thuận lợi lái ra khỏi đài truyền hình.
Bốn mươi phút sau, tại gara ngầm của Triều Giang Các.
Đầu tiên, Nhạc Nhạc quan sát xung quanh sau khi chắc chắn rằng không có một paparazzi nào xung quanh mới vội vàng ra hiệu về phía chiếc xe.
Tạ Thanh Di được trang bị võ trang đầy đủ, đầu đội mũ, đeo khẩu trang, kính râm, còn khoác thêm một chiếc áo khoác len màu đen hở cổ.
“Chị, có cần để xe lại cho chị không?”
“Không, mọi người trở về trước đi, bạn chị có xe.”
“Vâng, vậy mọi người đi chơi vui vẻ.”
Nhạc Nhạc nhanh chóng lên xe, Tạ Thanh Di kéo cao cổ áo, cúi đầu, vội vàng đi tới chỗ thang máy trong gara.
Ấn nút tầng 28, Tạ Thanh Di lùi lại một bước.
Vô tình nhìn lên, cô thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ ở đối diện, cửa xe mở ra, mỗi bên có một người bước ra.
Một nam và một nữ.
Người phụ nữ không nhìn thấy rõ mặt, người đàn ông thì quay lưng lại, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon.
Nhìn bóng lưng này, có chút giống Tưởng Kiêu?
Tạ Thanh Di giật mình, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo chiếc kính râm nạm kim cương xuống, đang định nhìn kỹ lại thì của thang máy chậm rãi khép lại.
Chắc là cô nhìn sai rồi nhỉ?
Cho dù anh có đến những chỗ như vậy, làm sao có thể có một người phụ nữ trên xe được?
Chắc chắn là do cô đeo kính râm nên không nhìn rõ.
Cùng với tiếng “Ting” từ thang máy, cô bình tĩnh lại, ngẩng mặt, cất bước ra ngoài.
Hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, cô nhìn chằm chằm vào bức avatar trong khung thoại, trong lòng hơi bực bội.
Có nên hỏi anh không?
Nhưng đột nhiên hỏi điều này có phải cố ý quá không?
Tạ Thanh Di mím môi, cố gắng kìm nén câu "Nghe nói anh sắp liên hôn thương nghiệp với nhà họ Lương” trong lòng xuống, gõ vào màn hình:
Diane: [Vẫn đang trên đường về.]
Diane: [Đúng rồi, vừa nãy em quên hỏi, tại sao lần này anh lại đến Thượng Hải vậy? Đừng nói với em là anh đến đây vì bữa tiệc nhàm chán này đấy chứ.]
Click gửi đi, Tạ Thanh Di ngước mắt nhìn trợ lý Nhạc Nhạc đang ngồi trên ghế phụ: “Nhạc Nhạc, lịch trình ba ngày tiếp theo của chị là gì?”
“Chị đợi tí, để em xem.”
Nhạc Nhạc mở bản ghi chú, đọc bản lịch trình: “Sáng ngày mai có lịch quay tạp chí, chiều mai là buổi phỏng vấn truyền thông. Ngày kia chị có lịch đến phim trường Viễn Sơn để quay quảng cáo, đi tới đi lui cũng phải mất cả ngày. Ừm, ngày kìa chị không có lịch trình, chị có thể nghỉ ngơi nhưng sáng hôm sau nữa thì chị có lịch chụp quảng cáo…”
Nhạc Nhạc báo cáo lịch trình trong bốn ngày, Tạ Thanh Di lười biếng nói: “Ừ, chị biết rồi.”
Đúng lúc điện thoại cũng vang lên tin nhắn trả lời, William: [Bàn chuyện công việc.]
Tạ Thanh Di: […]
Cô cạn lời.
Anh có thể trả lời có lệ hơn không?
Diane: [Việc gì, anh không thể cho em biết bí mật thương nghiệp sao? Bĩu môi/]
William: [Bàn về một khoản đầu tư.]
William: [Nếu em cảm thấy hứng thú, anh sẽ gửi bản kế hoạch chi tiết đến hòm thư của em.]
Diane: […]
Diane: [Em nghĩ em đã biết tại sao anh đẹp trai như vậy mà lại độc thân tới tận bây giờ, với cái loại trai thẳng trong sáng 24k như anh, cho dù có bạn gái thì cũng bị anh làm cho tức chạy.]
William: […]
Tại sao anh lại gửi ba dấu chấm?
Học hư rồi?
Tạ Thanh Di mím môi, gửi một sticker đẫm nước mắt: [Anh nói chuyện thật lạnh lùng, như thể em chưa bao giờ làm anh vui vẻ.jpg]
Một giây tiếp theo, anh gửi một sticker xoa đầu mèo.
Tạ Thanh Di khịt mũi, sao cô cảm thấy tên này đang chiếm lợi từ cô nhỉ?
Ngón tay cô gõ như bay trên màn hình: [Tối mai với ngày kia em rảnh, anh thì sao? Có tiện ra ngoài ăn cơm không?]
Bên kia im lặng nửa phút mới trả lời: [Tối ngày kia có thể.]
Diane: [Được, vậy 6 giờ tối ngày kia, đến lúc đó em gửi địa chỉ cho anh.]
William: [Ok.]
William: [Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.]
Sau khi hẹn nhau xong, tâm trạng của Tạ Thanh Di tốt hơn một chút, thấy Tần Cửu vẫn chưa trả lời tin nhắn, cô vội vàng nhắn: [Anh ấy đến Thượng Hải không phải để liên hôn, anh ấy đến đây để bàn chuyện đầu tư, bảo bối, chúng ta không được tin mấy lời đồn bậy bên ngoài.]
A Cửu: [Được rồi, tớ cũng ăn dưa thôi, ai ngờ lại ăn phải dưa thối, chẹp!]
A Cửu: [Đúng rồi, ngày mai Âu Dương về nước, chúng ta cùng nhau đi đón cậu ấy, sau đó cùng nhau đi ăn cơm nhé?]
Âu Dương, tên đầy đủ là Âu Dương Hạo, là con trai độc nhất của công ty dược phẩm GINO.
Tạ Thanh Di có hai người mẹ nuôi, người đầu tiên là Tần Phi, mẹ của Tần Cửu, người thứ hai là Ôn Nhược Nhã, mẹ của Âu Dương Hạo.
Cả ba sinh ra cùng thời, mặc quần hở đũng cùng nhau lớn lên, được trưởng bối trong nhà gọi là bộ ba nghịch ngợm.
Sau đó, Âu Dương Hạo đi học cấp ba ở một trường nội trú ở nước ngoài, tuy khoảng cách xa nhưng mỗi lần về nước, cả ba người họ đều sẽ tụ tập gặp nhau.
Nhìn thấy tin nhắn của Tần Cửu, Tạ Thanh Di trả lời: [Ngày mai tớ bận cả ngày nên chắc không ra sân bay đón được nhưng tối mai có thể cùng ăn cơm.]
Tần Cửu đồng ý, hai người tám chuyện một lúc, xe bảo mẫu lái vào một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
-
Căn hộ chung cư của Tạ Thanh Di ở tầng tám, căn hộ có hai tầng, rộng 188m2, tuy hơi nhỏ so với những căn hộ và biệt thự lớn ở nhà nhưng một người ở đây cũng được.
Vừa vào nhà, Tạ Thanh Di đã thả bay người, phóng thích bản năng, đá giày cao gót, kéo khóa váy.
Đợi đến khi cô bước đến bên cạnh tủ lạnh, cả người cô gần như trần truồng, nửa người trên chỉ còn miếng dán ngực, nửa người dưới là chiếc quần tứ giác màu trắng hơi mỏng.
Vai thon lưng mịn, mông vểnh chân dài, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, làn da Tạ Thanh Di như bừng sáng, nhìn từ phía sau, cô trông như một vị nữ thần thánh thiện.
Nhưng sau khi quay mặt lại, nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp và bộ ngực căng đầy kia, ngay lập tức biến nữ thần thành nữ ma cà rồng—
Tạ Thanh Di không biết đàn ông có kìm lòng được trước bộ dáng này của cô hay không nhưng nhìn dáng vẻ ngẩn người kia của Nhạc Nhạc, cô bật cười thành tiếng: “Tiểu sắc nữ, đừng nhìn, cẩn thận chảy máu mũi.”
Nhạc Nhạc nghe vậy thì vội vàng sờ mũi, sau đó thở phào nhẹ nhõm: May mà không bị chảy máu mũi.
“Chị ơi, chị quá cháy, bạn trai tương lai của chị chắc chắn sẽ hạnh phúc chết.”
Nhạc Nhạc khom lưng nhặt bộ váy dạ hội đắt tiền trên đất, không khỏi ghen tị với bạn trai tương lai của nghệ sĩ nhà mình.
“Ừ, chị cũng nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mà…”
Anh ấy cũng rất đẹp trai, cô không lỗ.
Cô thầm nói thêm câu này trong lòng, Tạ Thanh Di rót một nửa cốc nước chanh nhỏ từ trong tủ lạnh, sáng mai cô phải chụp ảnh bìa tạp chí cho nên không dám uống nhiều, tránh việc mặt bị phù nề, biến dạng, vì vậy cô chỉ có thể nhấp một ngụm nhỏ để làm ẩm cổ họng.
Nhạc Nhạc cất bộ váy dạ hội đi, dặn dò Tạ Thanh Di nghỉ ngơi sớm rồi rời khỏi căn hộ.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, căn hộ rộng lớn trở nên im lặng.
Tạ Thanh Di nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 11 giờ, cũng không còn sớm nữa, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Trước tấm gương không nhiễm một hạt bụi, cô gái cúi đầu, cẩn thận xé miếng dán ngực.
Để đạt được hiệu quả nâng ngực nên nó được dính rất chặt, rất khó xé, làn da trắng nõn bị ửng hồng.
“Chẹp, kiếm tiền không dễ dàng mà, cục cưng tức giận.”
Cô thở dài, ném miếng dán ngực vào thùng rác, bước vào chiếc bồn tắm đầy bọt trắng.
Nằm ngửa mình trong làn nước ấm, Tạ Thanh Di thoải mái nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi nhớ tới cảnh tượng ở chung với Tưởng Kiêu tối nay.
Không biết có phải do cô nhạy cảm quá hay không nhưng trong một năm này, cô luôn cảm thấy anh đang cố tình xa lánh cô.
Tại sao?
Cô nghĩ tình cảm giữa họ đủ sâu sắc.
Anh gần như chứng kiến sự lớn lên của cô, từ một cô bé ba tuổi bị mất răng đến thiếu nữ ngây thơ, sau đó là đến khi cô 18 tuổi thành niên.
Thậm chí lần đầu tiên cô đến ngày kinh nguyệt, anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra.
Lúc đó cô vô cùng hoảng sợ, chính anh đã cởi áo khoác, buộc quanh hông che chắn cho cô, sau đó dùng giọng nói khiến người ta yên tâm kia trấn an cô: “Em đừng sợ, đây là hiện tượng sinh lý bình thường, nó có nghĩa là em đã trưởng thành.”
Cô dần bình tĩnh lại dưới giọng nói dịu dàng của anh.
Đồng thời cô còn thấy chóp tai đang nửa ẩn nửa hiện dưới mái tóc nâu lạnh của anh ánh lên một màu đỏ nhạt dưới ánh nắng trong veo của đầu mùa hè.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Tạ Thanh Di mở mắt ra, vốc một nắm nước ấm đưa đến trước người.
Cô nên làm gì bây giờ.
Chính thứ tình nghĩa sâu sắc này khiến cô bị trói tay trói chân.
Nếu là người đàn ông khác, chắc chắn cô đã xông pha trực tiếp rồi, được thành đôi, ngã bai bai, kiếm người khác.
Nhưng người này là Tưởng Kiêu, Tưởng Kiêu duy nhất trên thế giới này.
Cô không dám hỏi, vì cô có sự rụt rè của một cô gái cùng sự kiêu ngạo trong lòng, cô thậm chí còn sợ—
Cô thà làm em gái của anh mãi mãi còn hơn để anh hoàn toàn rời xa cô.
-
Lúc cô tắm rửa xong thì trời đã khuya.
Tạ Thanh Di nằm trên giường, đặt đồng hồ báo thức, gửi tin nhắn về nhà bình an cho avatar mèo đen.
Lần này người bên kia trả lời rất nhanh, chỉ có hai chữ đơn giản: [Ngủ ngon.]
Cô nhìn thấy, trong lòng thầm nói chúc ngủ ngon, sau đó đặt điện thoại lên đầu giường.
Một đêm trôi qua, sáng tỉnh dậy lại là một ngày bận rộn.
Địa điểm quay chụp tạp chí lần này là một trang viên hoa hồng ở ngoại ô thành phố, ngồi xe đến đó cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Tạ Thanh Di vừa chợp mắt vừa ôm chiếc gối ôm hình mặt trăng, lúc cô tỉnh dậy, tài khoản chính thức của công ty điện ảnh Nhạc Đào đã đưa ra thông cáo phản hồi về việc “Úp mì”, đồng thời quyết định khởi tố những người có ác ý phỉ báng danh dự của nghệ sĩ trong sự việc lần này.
Thông cáo vừa đăng lên, không mất nhiều thời gian để nó leo lên hotsearch.
Cư dân mạng xôn xao bàn tán—
[Kiều Mạch Luân nói lỡ lời trước, ý là anh ta mắng Tạ Thanh Di?]
[Kiều Mạch Luân với Tạ Thanh Di bình thường cũng không giao tiếp gì với nhau, khi tôi xem đoạn gameshow của hai người, thấy hai người đó cũng rất khách khí với nhau mà. Dù sao cũng là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Kiều Mạch Luân không ngu ngốc đến mức chủ động đi trêu chọc Tạ Thanh Di đấy chứ?]
[Thông cáo này cũng thật mơ hồ, rốt cuộc là nói lỡ lời thế nào thì nói rõ ra đi. Ngoáy mũi/]
[Kỹ nữ Nguyệt Lượng lại hất nước bẩn.]
[Bảo vệ quyền lợi của Nguyệt Lượng muội muội! Internet không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật, mọi người phải trả giá cho lời nói của mình!]
[Đúng vậy, đúng vậy, em gái nhà các người là vô tội nhất, người ta mắng cô ta một câu, cô ta cũng đâu cần phải úp hẳn bát mì nóng lên đầu người ta chứ, muốn tẩy trắng cũng phải đọc qua luật cơ bản chứ?]
Nhiều rận quá thì không sợ ngứa, cô cũng không quan tâm mình có quá nhiều antifan.
Sau khi lướt bình luận một lúc, cô nhấn chia sẻ, sau đó đặt điện thoại xuống và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
# Kiều Mạch Luân nói lỡ lời trước #
# Nhạc Đào phản hồi về sự kiện úp mì của Tạ Thanh Di #
Tại công ty giải trí Tinh Nguyệt, Kiều Mạch Luân buột miệng thốt một câu “Fuck”, đập mạnh chiếc điện thoại lên bàn với vẻ mặt tối sầm.
Người đại diện tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đập bàn? Cậu trêu chọc ai không trêu chọc, cứ chọc Tạ Thanh Di làm cái gì? Đây là tổ tông sống nổi tiếng trong cái giới này đấy!”
Kiều Mạch Luân không phục: “Ai trêu chọc cô ta, em chỉ chế giễu con câm ngu ngốc kia, ai biết cô ta lại phản ứng lớn như thế, giống như bệnh nhân tâm thần phát bệnh vậy, cô ta cho rằng cô ta là ai, siêu nhân chính nghĩa à?”
“Cậu là người của công chúng, lúc nào cũng phải chú ý đến lời nói và hành động của mình.”
Kiều Mạch Luân nghẹn họng, vẻ mặt vẫn còn đầy sự tức giận: “Không nói đến chuyện này nữa, bây giờ phải làm sao bây giờ?”
Ngay khi người đại diện định trả lời thì điện thoại của anh ta vang lên.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt anh ta như kiểu bất chấp tất cả nói: “Lãnh đạo bảo cậu đăng bài xin lỗi, nói hôm đó tâm trạng cậu không tốt, đầu óc hồ đồ, không cố ý xúc phạm.”
“Vậy không phải em sẽ bị mấy người tên mạng đó mắng chết sao?” Kiều Mạch Luân kinh ngạc: “Lãnh đạo đang nghĩ cái gì vậy? Củi chỏ chỉ ra ngoài à?”
Người đại diện nghiêm mặt: “Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng viết bài, còn việc của cậu là đăng nó lên. Còn nữa, công việc của cậu trong khoảng thời gian này cũng nên dừng lại…”
Dừng lại? Kiều Mạch Luân kinh hãi, nhanh chóng đứng lên: “Anh Huy, anh có ý gì?”
Người đại diện không giải thích nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, nói một câu thấm thía: “Cậu phải hiểu, muốn kiêu ngạo thì phải có vốn.”
Nói xong thì đẩy cửa rời đi.
Sau ba giây im lặng, Kiều Mạch Luân đột nhiên hiểu ra gì đó, anh ta siết chặt tay đập lên bàn, vẻ mặt đầy khinh thường: “Shit, lại một thứ bán thân để leo lên!”
***
12 giờ trưa, trang viên hoa hồng.
Sau khi quay tạp chí xong, Tạ Thanh Di ăn cơm hộp và nghỉ ngơi một lát, sau đó vội vàng trở về trung tâm thành phố.
Trên đường chạy show, Nhạc Nhạc nói với cô rằng Kiều Mạch Luân đăng bài Weibo xin lỗi.
Tạ Thanh Di không ngạc nhiên trước kết quả này.
Dù sao có Tần Cửu ở đây, cô ấy sẽ không để cho cô chịu oan ức.
Nhân lúc đang nhàn rỗi, cô cầm điện thoại lên tùy tiện lướt Weibo một lát.
Kiều Mạch Luân vừa đăng bài xin lỗi, Tinh Tinh ở khắp chốn đều vui mừng, thi nhau chia sẻ khắp nơi, tuyên truyền, mà những kẻ buổi sáng còn mắng Tạ Thanh Di trả đũa, hất nước bẩn thì giờ đây thi nhau xóa bình luận.
Tất nhiên là cũng vẫn còn những phần tử ngoan cố—
[Kiều Mạch Luân vừa mới nổi tiếng không được bao lâu, địa vị đương nhiên kém Tạ Thanh Di, phỏng chừng là sau khi bị uy hiếp, anh ta mới buộc phải xin lỗi.]
[Tài nguyên già cút ra khỏi showbiz.]
[Chẹp, ngôi sao này cũng thật đáng thương, không có nhân quyền.]
Đối với những bình luận này, Tạ Thanh Di chỉ biết trợn trắng mắt.
Bỏ đi, không nên cãi nhau với mấy đứa ngu.
**
“Nguyệt Lượng muội muội vất vả rồi.”
“Cô Tạ, tạm biệt.”
Lúc chạng vạng, công việc trong ngày cũng kết thúc.
Từ đài truyền hình bước ra, rặng mây đỏ trên trời đã bao phủ những hàng cây long não xanh mướt hai bên đường.
Tạ Thanh Di bước về phía xe, tiện thể gọi điện cho Tần Cửu: “Tớ xong việc rồi, cậu đón Âu Dương chưa?”
“Tớ đón lâu rồi, bây giờ bọn tớ đang đến Triều Giang Các, vẫn phòng bao cũ nhá, cậu cứ trực tiếp đến đây là được.”
Giọng nói trung tính của Tần Cửu truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, sau đó là giọng nam vui vẻ: “Nguyệt Lượng, chị mau tới đây, em sẽ gọi cho chị món sò biển chị yêu thích nhất, còn cả món tôm xào hải sâm nữa.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Thanh Di không nhịn được cong khóe mắt, vừa cười vừa mắng: “Cái đứa em trai thối này, giờ còn dám gọi thẳng tên chị à? Đợi lát nữa gặp chị đánh chết em.”
Âu Dương Hạo là người trẻ nhất trong ba người, vừa mới tròn 19 tuổi cách đây hai tháng.
“Được rồi, chị mau tới đi, em chờ chị đến đây đánh chết.”
Tần Cửu cũng cười: “Nguyệt Lượng, cậu không biết đâu, thằng nhóc này thay đổi nhiều lắm, giờ còn có cả cơ bắp rồi, nghe nói nó đặc biệt tập luyện để đấu lại nắm đấm của cậu đấy.”
Tạ Thanh Di nhướng mày: “Được, để lát nữa tớ xoa bóp thử xem cơ bắp nó luyện ra rắn chắc như thế nào.”
Sau khi cúp điện thoại, chiếc xe bảo mẫu màu đen thuận lợi lái ra khỏi đài truyền hình.
Bốn mươi phút sau, tại gara ngầm của Triều Giang Các.
Đầu tiên, Nhạc Nhạc quan sát xung quanh sau khi chắc chắn rằng không có một paparazzi nào xung quanh mới vội vàng ra hiệu về phía chiếc xe.
Tạ Thanh Di được trang bị võ trang đầy đủ, đầu đội mũ, đeo khẩu trang, kính râm, còn khoác thêm một chiếc áo khoác len màu đen hở cổ.
“Chị, có cần để xe lại cho chị không?”
“Không, mọi người trở về trước đi, bạn chị có xe.”
“Vâng, vậy mọi người đi chơi vui vẻ.”
Nhạc Nhạc nhanh chóng lên xe, Tạ Thanh Di kéo cao cổ áo, cúi đầu, vội vàng đi tới chỗ thang máy trong gara.
Ấn nút tầng 28, Tạ Thanh Di lùi lại một bước.
Vô tình nhìn lên, cô thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ ở đối diện, cửa xe mở ra, mỗi bên có một người bước ra.
Một nam và một nữ.
Người phụ nữ không nhìn thấy rõ mặt, người đàn ông thì quay lưng lại, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon.
Nhìn bóng lưng này, có chút giống Tưởng Kiêu?
Tạ Thanh Di giật mình, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo chiếc kính râm nạm kim cương xuống, đang định nhìn kỹ lại thì của thang máy chậm rãi khép lại.
Chắc là cô nhìn sai rồi nhỉ?
Cho dù anh có đến những chỗ như vậy, làm sao có thể có một người phụ nữ trên xe được?
Chắc chắn là do cô đeo kính râm nên không nhìn rõ.
Cùng với tiếng “Ting” từ thang máy, cô bình tĩnh lại, ngẩng mặt, cất bước ra ngoài.