Chương 40
Chị Gia đi ra sau muốn cảm ơn Tưởng Kiêu, bài đăng của anh đã khiến nhiều tin đồn thất thiệt trên mạng sụp đổ.
Tất nhiên vẫn không thiếu những antifan vẫn đang nhảy múa nhưng tình hình dư luận đã bắt đầu khả quan hơn lúc ban đầu, đa phần mọi người đều là những người thích sự mạnh mẽ, thất đại lão đã lên tiếng, phần lớn người đều nguyện tin tưởng đại lão.
Rốt cuộc, đại lão cần gì phải lừa dối những giang cư mận như họ chứ?
Tuy nhiên, lời cảm ơn chưa kịp nói ra, Chị Gia đã xảm nhận được bầu không khí giữa nghệ sĩ nhà mình và Tổng giám đốc Giang có gì đó không ổn.
Cô ấy lựa chọn rút lui một cách sáng suốt, ngượng ngùng nặn ra một nụ cười: “Nếu Tổng giám đốc Tưởng đã đăng bài làm rõ, phần còn lại sẽ do bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi xử lý… Vừa rồi tôi nghe Tổng giám đốc Tưởng nói là đã có xe đến đây đón anh? Vậy tôi xin đi trước, không làm phiền hai người nữa.”
Chị Gia xách túi ra cửa, không quên nhắc nhở Tạ Thanh Di: “Ngày mốt em phải vào đoàn làm phim rồi, nhớ chuẩn bị đầy đủ hành lý, đừng quên gì đấy.”
Tạ Thanh Di tiễn cô ấy ra cửa: “Vâng ạ.”
Chị Gia thay giày, nhìn vẻ mặt không vui của nghệ sĩ nhà mình, lại nhìn người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi ở sô pha, suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn không nói gì, xoay người rời đi.
Chuyện tình cảm, người uống nước ấm nước lạnh tự biết, người đại diện như cô ấy không nên nhúng tay vào.
Cửa lại đóng lại, rèm cửa vẫn bị kép lại như cũ, trong phòng khách tối om.
“Cảm ơn anh đã đăng bài làm rõ ràng mọi chuyện.”
Tạ Thanh Di một tay nắm lấy cổ áo khoác, một tay ôm lấy tay kia, bình tĩnh nhìn Tưởng Kiêu: “Về phía chú Tưởng, một lúc nữa em sẽ gọi điện giải thích với chú ấy, nói là em gọi điện thoại cho anh, anh vì lo lắng cho em nên mới đến đón em.”
“Không cần, anh sẽ tự giải thích với ông ấy.”
“…”
Tạ Thanh Di đi về phía anh, đứng cách anh ba bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh chỉ thật sự coi em như em gái của anh sao.”
Tưởng Kiêu môi mỏng mấp máy.
Trước khi anh kịp nói gì, Tạ Thanh Di đã nói tiếp: “Anh thật sự không thích em sao? Nếu anh nói phải, em sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.”
Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, như là đang muốn một đáp án cuối cùng.
Nhũng ngón tay đang cầm điện thoại siết chặt, Tưởng Kiêu bình tĩnh nhìn về phía cô.
Thật lâu sau, anh trầm giọng nói: “Nguyệt Lượng, anh mãi mãi là anh trai của em.”
Nhất thời, căn phòng trở nên yên tĩnh, khung cảnh như bị ấn nút tạm dừng, sự yên lặng xám xịt từ từ tràn về.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Thanh Di cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ồ, hóa ra là vậy.”
Cô nói: “Nhưng em đã có một người anh trai rồi, không cần thêm một người anh trai khác nữa.”
Trái tim Tưởng Kiêu khẽ run rẩy.
Chỉ thấy cô gái trước mặt cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: “Em về phòng nghỉ ngơi trước, lúc anh đi nhớ đóng cửa là được.”
Cô nói xong liền xoay người bước vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm.
Cách một cánh cửa, Tưởng Kiêu rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Sau cánh cửa, Tạ Thanh Di dựa lưng vào ván cửa, ngẩng đầu lên, cố kìm nhũng giọt nước mắt muốn trào ra khỏi hốc mắt.
Anh trai cái gì chứ.
Cô không thèm.
Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, Tạ Thanh Di cô dám yêu dám hận, muốn cái gì mà không có.
Sau khi hít thở sâu hai lần, cô thầm nói chính mình, tuy rằng kết quả của việc đâm thủng lớp giấy mỏng ngăn cách giữa hai người không tốt đẹp nhưng đối với cô thì đây cũng coi như là một điều tốt---
Ít nhất về sau, cảm xúc của cô sẽ không còn bị anh làm lung lay nữa.
Trên mạng, bởi vì bài đăng Weibo của Tưởng Kiêu mà Weibo lại suýt bị lag một lần nữa.
Fan của Tạ Thanh Di chắc chắn rất vui mừng---
[Các người thấy chưa, Nguyệt Lượng của chúng ta cùng Tưởng Kiêu là em gái cùng nhau lớn lên! Đại lão giới tài chính tự mình lên tiếng bác bỏ tin đồn, vả sưng mặt antifan!]
[Hình như gia cảnh của muội muội rất tốt nhưng không ngờ lại cùng lớn lên với Tưởng Kiêu, tôi cảm giác vách tường không gian đã bị phá vỡ.]
[Không ngờ quan hệ giữa hai người họ lại tốt như vậy, tình anh em thần tiên, tôi rất ngưỡng mộ.]
Nhóm antifan cũng không chịu thua kém---
[Ai biết là loại em gái gì đâu? Ngoáy mũi/]
[Họ đều là người trưởng thành rồi, ngay cả khi là em gái có quan hệ tốt nhưng nửa đêm cùng nhau ra khỏi quán bar, mối quan hệ này cũng tốt quá đi cơ.]
[Dưới giường là em gái, trên giường là em gái tình, thay phiên luân chuyển.]
[Cho dù kỹ nữ Nguyệt Lượng không có kim chủ đi chăng nữa nhưng nửa đêm từ quán bar đi ra, chứng tỏ nhân phẩm và tác phong của cô ta có vấn đề, chứng cứ như núi, nhóm Tinh Tinh các người đừng tẩy trắng nữa.]
Người qua đường vừa ăn dưa vừa đu CP. Anh trai em gái nhà bên gì đó, quá kích thích!
Mặc dù ảnh chụp của paparazzi không rõ ràng lắm, hơn nữa vị đại lão trong giới tài chính này vô cùng kín tiếng, trên mạng cũng không có bất kỳ bức ảnh nào đến anh nhưng nhìn vào chiều cao và vóc dáng lý tưởng kia, chắc chắn là một soái ca đầy khí chất.
Trai tài gái sắc, có thể so sánh với phim thần tượng rồi.
Trên mạng thì đang huyên náo ồn ào, ngoài đời, sau khi Tạ Thanh Di nghe thấy tiếng đóng cửa ngoài phòng khách, cô ôm gối hung hăng đánh mấy cái lên giường.
Đáng ghét!
Thật là khó chịu.
Sau một hồi phát tiết trong im lặng, cô không biểu cảm cầm điện thoại lên, tìm thấy avatar có hình con mèo đen.
Sau ba mươi giây im lặng, cô trực tiếp kéo anh vô danh sách đen.
Nếu anh đã vô dục vô cầu, người đẹp ngồi trong lòng mà tim vẫn không loạn, như vậy thì cô cũng sẽ đóng chặt trái tim, đoạt tình tuyệt ái.
Sau khi đã chặn trên Wechat, cô chặn cả số điện thoại, s, facebook, p…
Sau khi làm xong, cô cầm điện thoại ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trống rỗng, chua xót và khó chịu.
Đây là cảm giác thất tình sao?
Cô chưa từng yêu đương, dựa vào đâu phải nếm trải nỗi đau của tình yêu này?
Cô thở dài, quyết định đi tắm để thay đổi tâm trạng của mình.
Cô chưa kịp bò khỏi giường thì điện thoại lại bắt đầu réo ầm ĩ---
Đó là cuộc gọi từ mẹ cô, Bùi Cảnh Yên.
Tạ Thanh Di: “…”
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn bấm nút trả lời.
“Con gái, tin tức trên Weibo kia là sao? Tối hôm qua con đến EdenBar à? Tại sao Wiliam lại đến đón con?”
Một loạt các câu hỏi từ đầu dây bên kia truyền tới, Tạ Thanh Di cảm thấy đau hết cả đầu.
Cô đạp qua loa: “Tối hôm qua con với A Cửu đi chơi, sau đó uống say, vô tình gọi điện cho Tưởng Kiêu, anh ấy liền tới đón con.”
Bùi Cảnh Yên xem tin tức, biết là Wiliam cõng con gái mình lên xe nhưng bà chỉ cho rằng anh đưa con gái mình về nhà rồi đi, chứ không biết là hai người đã qua đêm với nhau.
Bà không cảm thấy Wiliam đưa con gái về nhà có gì sai, dù sao Wiliam vẫn luôn giống như một người anh trai đối với Nguyệt Lượng.
“Nhưng sao con dám đến Eden hả? Lần trước mẹ với các mẹ nuôi của con đi, bố con… Khụ, ông ấy lạnh nhạt với mẹ mấy ngày lận, không phải con cũng biết hay sao?”
Bùi Cảnh Yên khuyên nhủ cô bằng giọng điệu của một người từng trải: “Chỗ đó thật sự rất nhàm chán, còn không bằng kiếm một người bạn trai nói chuyện yêu đương.”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô cũng muốn nói chuyện yêu đương đó nhưng người đàn ông nọ lại không muốn nói chuyện cùng cô.
Cô nói: “Mẹ, con không có hứng thú với đàn ông…”
Bùi Cảnh Yên: “Cái gì? Con thật sự thích phụ nữ sao?”
Tạ Thanh Di: “… Ý của con là, hiện tại con không muốn yêu đương, con chỉ muốn phát triển sự nghiệp. Về chuyện tối hôm qua đến Eden chỉ là do con tò mò thôi, đi mở mang kiến thức, không ngờ lại bị paparazzi chụp được.”
“Vậy à.”
Bùi Cảnh Yên đáp: “Cũng đúng, cái tuổi của con bây giờ là cái tuổi tò mò. Được rồi, mẹ gọi điện hỏi thăm một chút thôi, về phần bố con, mẹ sẽ giúp con giải thích nhưng mà sắp tới con đừng về nhà, đỡ bị ông ấy nói mãi. Người già rồi, có tí tuổi là tính cách cũng trở nên dong dài.”
Cúp điện thoại, Tạ Thanh Di cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít nhất là đã vượt qua được ải bố mẹ.
Còn chưa đợi cô kịp thả lỏng, anh trai cô, Tạ Minh Duật đã gọi đến.
“Tối hôm qua em với Tưởng Kiêu ở cùng nhau?”
Giọng điệu của anh không hề nhẹ nhàng, giống như đang nghiêm khắc chất vấn cô.
Tạ Thanh Di nhíu mày, theo bản năng lựa chọn nói dối: “Không…”
“Người nói dối sẽ tăng mười cân trong ba ngày.”
“???”
Đây là anh trai ruột ư?
Tạ Thanh Di trợn tròn mắt: “Đúng vậy, tối hôm qua anh ấy đưa em về nhà, sau đó ở lại chăm sóc em.”
Tạ Minh Duật: “…”
Sau vài lần hít thở, anh ngập ngừng nói: “Nó… Không làm gì em chứ?”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô cảm thấy hai cuộc điện thoại của mẹ và anh trai gọi tới là để chọc vào trái tim mong manh của cô.
“Không làm gì cả. Anh biết không, anh ấy nhàm chán muốn chết.”
Tạ Thanh Di nói: “Anh trai à, anh đừng lo, em gái anh là người có ý thức phòng bị kém như thế sao? Tối hôm qua anh ấy ngủ trên sô pha, buổi sáng đã rời đi rồi.”
Tạ Minh Duật không đồng tình, nghiêm khắc dạy dỗ: “Nam và nữ đều có sự khác biệt, cho dù quan hệ của em với Tưởng Kiêu rất tốt nhưng cậu ta cũng là người khác giới… Nếu để bố phát hiện ra chuyện này, em chết chắc rồi.”
Tạ Thanh Di vừa nghe vậy đã vội vàng làm nũng với Tạ Minh Duật, cầu xin anh giúp cô che giấu.
Hai anh em trò chuyện một lúc rồi cúp máy.
-
Tạ Minh Duật ngồi trong văn phòng, những ngón tay thon dài vân vê cây bút máy trên tay, sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú chưa từng biến mất.
Sau một lúc trầm lặng, anh tìm thấy WeChat của Tưởng Kiêu.
Tạ Minh Duật: [Cảm ơn cậu đã chăm sóc em gái tôi tối hôm qua.]
Tạ Minh Duật: [Nếu lần sau con bé còn làm phiền anh, anh cứ trực tiếp liên hệ với tôi.]
Sau khoảng mười phút, tin nhắn trả lời được gửi tới.
Wiliam: “Được.”
Chỉ một từ vô cùng đơn giản.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Tạ Minh Duật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mặc dù tính tình của người đàn ông tên Tưởng Kiêu này rất khó đoán nhưng hành động có chừng mực.
Cậu ta hẳn phải hiểu rất rõ, cậu ta và em gái anh là không thể.
Chiều nay mây đỏ bay đầy trời.
Một chuyến bay từ Thượng Hải đã hạ cánh thuận lợi tại sân bay Bắc Kinh.
Vừa mới ra khỏi lối ra, Tưởng Kiêu đã nhìn thấy quản gia của Cung Côn Ngọc Đàn đang chắp một tay trước ngực, cung kính chào hỏi: “Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, ông chủ mời cậu về nhà ngay lập tức.”
Tưởng Kiêu sắc mặt bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Đêm khuya thanh vắng.
Vòi bạc của chậu rủa mặt không ngừng chảy nước, nước trong veo quấn đi vết máu trên khăn, để lại màu hồng nhạt, sau đó bị quấn khỏi bồn rửa mặt.
Khi thuốc chạm vào miệng vết thương, có cảm giác đau đớn.
Tưởng Kiêu nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu, dưới ánh đèn mờ ảo, tái nhợt mà lạnh nhạt.
Lẽ ra anh sớm nên biết cái giá của vọng tưởng rất là tàn khốc.
Cũng như cơn tức giận của bố anh, đúng như những gì anh dự đoán.
Nếu không phải quản gia gõ cửa xen vào, có lẽ… Có thể giải thoát rồi.
Thay vì sống như này, không bằng hãy để mọi thứ kết thúc.
Dù sao thì anh cũng vốn không nên tồn tại.
Thuốc ngấm vào da từng chút một, lạnh lẽo thấu xương.
Không biết anh đã ngồi trước gương bao lâu, cuối cùng Tưởng Kiêu cũng mặc áo ngủ đi ra.
Trước khi anh đi ngủ, anh thường nhấp vào avatar mặt trăng màu xanh nhạt kia.
Cô không bao giờ cài đặt bất cứ quyền hạn gì trong vòng bạn bè, cô là một người rất thích chia sẻ cuộc sống của mình, thỉnh thoảng lại có bài đăng mới.
Anh như đục một cái lỗ trên bức tường, nhìn trộm thế giới sáng ngời và tươi đẹp thuộc về cô.
Tuy nhiên, hôm nay khi anh nhấp vào avatar kia, vòng bạn bè của người đó trống trơn.
Anh đã bị chặn.
Tưởng Kiêu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cổ họng đau nhói.
Cái lỗ nhìn lên ánh mắt trời đã bị chặn lại mất rồi.
Tất nhiên vẫn không thiếu những antifan vẫn đang nhảy múa nhưng tình hình dư luận đã bắt đầu khả quan hơn lúc ban đầu, đa phần mọi người đều là những người thích sự mạnh mẽ, thất đại lão đã lên tiếng, phần lớn người đều nguyện tin tưởng đại lão.
Rốt cuộc, đại lão cần gì phải lừa dối những giang cư mận như họ chứ?
Tuy nhiên, lời cảm ơn chưa kịp nói ra, Chị Gia đã xảm nhận được bầu không khí giữa nghệ sĩ nhà mình và Tổng giám đốc Giang có gì đó không ổn.
Cô ấy lựa chọn rút lui một cách sáng suốt, ngượng ngùng nặn ra một nụ cười: “Nếu Tổng giám đốc Tưởng đã đăng bài làm rõ, phần còn lại sẽ do bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi xử lý… Vừa rồi tôi nghe Tổng giám đốc Tưởng nói là đã có xe đến đây đón anh? Vậy tôi xin đi trước, không làm phiền hai người nữa.”
Chị Gia xách túi ra cửa, không quên nhắc nhở Tạ Thanh Di: “Ngày mốt em phải vào đoàn làm phim rồi, nhớ chuẩn bị đầy đủ hành lý, đừng quên gì đấy.”
Tạ Thanh Di tiễn cô ấy ra cửa: “Vâng ạ.”
Chị Gia thay giày, nhìn vẻ mặt không vui của nghệ sĩ nhà mình, lại nhìn người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi ở sô pha, suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn không nói gì, xoay người rời đi.
Chuyện tình cảm, người uống nước ấm nước lạnh tự biết, người đại diện như cô ấy không nên nhúng tay vào.
Cửa lại đóng lại, rèm cửa vẫn bị kép lại như cũ, trong phòng khách tối om.
“Cảm ơn anh đã đăng bài làm rõ ràng mọi chuyện.”
Tạ Thanh Di một tay nắm lấy cổ áo khoác, một tay ôm lấy tay kia, bình tĩnh nhìn Tưởng Kiêu: “Về phía chú Tưởng, một lúc nữa em sẽ gọi điện giải thích với chú ấy, nói là em gọi điện thoại cho anh, anh vì lo lắng cho em nên mới đến đón em.”
“Không cần, anh sẽ tự giải thích với ông ấy.”
“…”
Tạ Thanh Di đi về phía anh, đứng cách anh ba bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh chỉ thật sự coi em như em gái của anh sao.”
Tưởng Kiêu môi mỏng mấp máy.
Trước khi anh kịp nói gì, Tạ Thanh Di đã nói tiếp: “Anh thật sự không thích em sao? Nếu anh nói phải, em sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.”
Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, như là đang muốn một đáp án cuối cùng.
Nhũng ngón tay đang cầm điện thoại siết chặt, Tưởng Kiêu bình tĩnh nhìn về phía cô.
Thật lâu sau, anh trầm giọng nói: “Nguyệt Lượng, anh mãi mãi là anh trai của em.”
Nhất thời, căn phòng trở nên yên tĩnh, khung cảnh như bị ấn nút tạm dừng, sự yên lặng xám xịt từ từ tràn về.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Thanh Di cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ồ, hóa ra là vậy.”
Cô nói: “Nhưng em đã có một người anh trai rồi, không cần thêm một người anh trai khác nữa.”
Trái tim Tưởng Kiêu khẽ run rẩy.
Chỉ thấy cô gái trước mặt cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: “Em về phòng nghỉ ngơi trước, lúc anh đi nhớ đóng cửa là được.”
Cô nói xong liền xoay người bước vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm.
Cách một cánh cửa, Tưởng Kiêu rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Sau cánh cửa, Tạ Thanh Di dựa lưng vào ván cửa, ngẩng đầu lên, cố kìm nhũng giọt nước mắt muốn trào ra khỏi hốc mắt.
Anh trai cái gì chứ.
Cô không thèm.
Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, Tạ Thanh Di cô dám yêu dám hận, muốn cái gì mà không có.
Sau khi hít thở sâu hai lần, cô thầm nói chính mình, tuy rằng kết quả của việc đâm thủng lớp giấy mỏng ngăn cách giữa hai người không tốt đẹp nhưng đối với cô thì đây cũng coi như là một điều tốt---
Ít nhất về sau, cảm xúc của cô sẽ không còn bị anh làm lung lay nữa.
Trên mạng, bởi vì bài đăng Weibo của Tưởng Kiêu mà Weibo lại suýt bị lag một lần nữa.
Fan của Tạ Thanh Di chắc chắn rất vui mừng---
[Các người thấy chưa, Nguyệt Lượng của chúng ta cùng Tưởng Kiêu là em gái cùng nhau lớn lên! Đại lão giới tài chính tự mình lên tiếng bác bỏ tin đồn, vả sưng mặt antifan!]
[Hình như gia cảnh của muội muội rất tốt nhưng không ngờ lại cùng lớn lên với Tưởng Kiêu, tôi cảm giác vách tường không gian đã bị phá vỡ.]
[Không ngờ quan hệ giữa hai người họ lại tốt như vậy, tình anh em thần tiên, tôi rất ngưỡng mộ.]
Nhóm antifan cũng không chịu thua kém---
[Ai biết là loại em gái gì đâu? Ngoáy mũi/]
[Họ đều là người trưởng thành rồi, ngay cả khi là em gái có quan hệ tốt nhưng nửa đêm cùng nhau ra khỏi quán bar, mối quan hệ này cũng tốt quá đi cơ.]
[Dưới giường là em gái, trên giường là em gái tình, thay phiên luân chuyển.]
[Cho dù kỹ nữ Nguyệt Lượng không có kim chủ đi chăng nữa nhưng nửa đêm từ quán bar đi ra, chứng tỏ nhân phẩm và tác phong của cô ta có vấn đề, chứng cứ như núi, nhóm Tinh Tinh các người đừng tẩy trắng nữa.]
Người qua đường vừa ăn dưa vừa đu CP. Anh trai em gái nhà bên gì đó, quá kích thích!
Mặc dù ảnh chụp của paparazzi không rõ ràng lắm, hơn nữa vị đại lão trong giới tài chính này vô cùng kín tiếng, trên mạng cũng không có bất kỳ bức ảnh nào đến anh nhưng nhìn vào chiều cao và vóc dáng lý tưởng kia, chắc chắn là một soái ca đầy khí chất.
Trai tài gái sắc, có thể so sánh với phim thần tượng rồi.
Trên mạng thì đang huyên náo ồn ào, ngoài đời, sau khi Tạ Thanh Di nghe thấy tiếng đóng cửa ngoài phòng khách, cô ôm gối hung hăng đánh mấy cái lên giường.
Đáng ghét!
Thật là khó chịu.
Sau một hồi phát tiết trong im lặng, cô không biểu cảm cầm điện thoại lên, tìm thấy avatar có hình con mèo đen.
Sau ba mươi giây im lặng, cô trực tiếp kéo anh vô danh sách đen.
Nếu anh đã vô dục vô cầu, người đẹp ngồi trong lòng mà tim vẫn không loạn, như vậy thì cô cũng sẽ đóng chặt trái tim, đoạt tình tuyệt ái.
Sau khi đã chặn trên Wechat, cô chặn cả số điện thoại, s, facebook, p…
Sau khi làm xong, cô cầm điện thoại ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trống rỗng, chua xót và khó chịu.
Đây là cảm giác thất tình sao?
Cô chưa từng yêu đương, dựa vào đâu phải nếm trải nỗi đau của tình yêu này?
Cô thở dài, quyết định đi tắm để thay đổi tâm trạng của mình.
Cô chưa kịp bò khỏi giường thì điện thoại lại bắt đầu réo ầm ĩ---
Đó là cuộc gọi từ mẹ cô, Bùi Cảnh Yên.
Tạ Thanh Di: “…”
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn bấm nút trả lời.
“Con gái, tin tức trên Weibo kia là sao? Tối hôm qua con đến EdenBar à? Tại sao Wiliam lại đến đón con?”
Một loạt các câu hỏi từ đầu dây bên kia truyền tới, Tạ Thanh Di cảm thấy đau hết cả đầu.
Cô đạp qua loa: “Tối hôm qua con với A Cửu đi chơi, sau đó uống say, vô tình gọi điện cho Tưởng Kiêu, anh ấy liền tới đón con.”
Bùi Cảnh Yên xem tin tức, biết là Wiliam cõng con gái mình lên xe nhưng bà chỉ cho rằng anh đưa con gái mình về nhà rồi đi, chứ không biết là hai người đã qua đêm với nhau.
Bà không cảm thấy Wiliam đưa con gái về nhà có gì sai, dù sao Wiliam vẫn luôn giống như một người anh trai đối với Nguyệt Lượng.
“Nhưng sao con dám đến Eden hả? Lần trước mẹ với các mẹ nuôi của con đi, bố con… Khụ, ông ấy lạnh nhạt với mẹ mấy ngày lận, không phải con cũng biết hay sao?”
Bùi Cảnh Yên khuyên nhủ cô bằng giọng điệu của một người từng trải: “Chỗ đó thật sự rất nhàm chán, còn không bằng kiếm một người bạn trai nói chuyện yêu đương.”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô cũng muốn nói chuyện yêu đương đó nhưng người đàn ông nọ lại không muốn nói chuyện cùng cô.
Cô nói: “Mẹ, con không có hứng thú với đàn ông…”
Bùi Cảnh Yên: “Cái gì? Con thật sự thích phụ nữ sao?”
Tạ Thanh Di: “… Ý của con là, hiện tại con không muốn yêu đương, con chỉ muốn phát triển sự nghiệp. Về chuyện tối hôm qua đến Eden chỉ là do con tò mò thôi, đi mở mang kiến thức, không ngờ lại bị paparazzi chụp được.”
“Vậy à.”
Bùi Cảnh Yên đáp: “Cũng đúng, cái tuổi của con bây giờ là cái tuổi tò mò. Được rồi, mẹ gọi điện hỏi thăm một chút thôi, về phần bố con, mẹ sẽ giúp con giải thích nhưng mà sắp tới con đừng về nhà, đỡ bị ông ấy nói mãi. Người già rồi, có tí tuổi là tính cách cũng trở nên dong dài.”
Cúp điện thoại, Tạ Thanh Di cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít nhất là đã vượt qua được ải bố mẹ.
Còn chưa đợi cô kịp thả lỏng, anh trai cô, Tạ Minh Duật đã gọi đến.
“Tối hôm qua em với Tưởng Kiêu ở cùng nhau?”
Giọng điệu của anh không hề nhẹ nhàng, giống như đang nghiêm khắc chất vấn cô.
Tạ Thanh Di nhíu mày, theo bản năng lựa chọn nói dối: “Không…”
“Người nói dối sẽ tăng mười cân trong ba ngày.”
“???”
Đây là anh trai ruột ư?
Tạ Thanh Di trợn tròn mắt: “Đúng vậy, tối hôm qua anh ấy đưa em về nhà, sau đó ở lại chăm sóc em.”
Tạ Minh Duật: “…”
Sau vài lần hít thở, anh ngập ngừng nói: “Nó… Không làm gì em chứ?”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô cảm thấy hai cuộc điện thoại của mẹ và anh trai gọi tới là để chọc vào trái tim mong manh của cô.
“Không làm gì cả. Anh biết không, anh ấy nhàm chán muốn chết.”
Tạ Thanh Di nói: “Anh trai à, anh đừng lo, em gái anh là người có ý thức phòng bị kém như thế sao? Tối hôm qua anh ấy ngủ trên sô pha, buổi sáng đã rời đi rồi.”
Tạ Minh Duật không đồng tình, nghiêm khắc dạy dỗ: “Nam và nữ đều có sự khác biệt, cho dù quan hệ của em với Tưởng Kiêu rất tốt nhưng cậu ta cũng là người khác giới… Nếu để bố phát hiện ra chuyện này, em chết chắc rồi.”
Tạ Thanh Di vừa nghe vậy đã vội vàng làm nũng với Tạ Minh Duật, cầu xin anh giúp cô che giấu.
Hai anh em trò chuyện một lúc rồi cúp máy.
-
Tạ Minh Duật ngồi trong văn phòng, những ngón tay thon dài vân vê cây bút máy trên tay, sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú chưa từng biến mất.
Sau một lúc trầm lặng, anh tìm thấy WeChat của Tưởng Kiêu.
Tạ Minh Duật: [Cảm ơn cậu đã chăm sóc em gái tôi tối hôm qua.]
Tạ Minh Duật: [Nếu lần sau con bé còn làm phiền anh, anh cứ trực tiếp liên hệ với tôi.]
Sau khoảng mười phút, tin nhắn trả lời được gửi tới.
Wiliam: “Được.”
Chỉ một từ vô cùng đơn giản.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Tạ Minh Duật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mặc dù tính tình của người đàn ông tên Tưởng Kiêu này rất khó đoán nhưng hành động có chừng mực.
Cậu ta hẳn phải hiểu rất rõ, cậu ta và em gái anh là không thể.
Chiều nay mây đỏ bay đầy trời.
Một chuyến bay từ Thượng Hải đã hạ cánh thuận lợi tại sân bay Bắc Kinh.
Vừa mới ra khỏi lối ra, Tưởng Kiêu đã nhìn thấy quản gia của Cung Côn Ngọc Đàn đang chắp một tay trước ngực, cung kính chào hỏi: “Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, ông chủ mời cậu về nhà ngay lập tức.”
Tưởng Kiêu sắc mặt bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Đêm khuya thanh vắng.
Vòi bạc của chậu rủa mặt không ngừng chảy nước, nước trong veo quấn đi vết máu trên khăn, để lại màu hồng nhạt, sau đó bị quấn khỏi bồn rửa mặt.
Khi thuốc chạm vào miệng vết thương, có cảm giác đau đớn.
Tưởng Kiêu nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu, dưới ánh đèn mờ ảo, tái nhợt mà lạnh nhạt.
Lẽ ra anh sớm nên biết cái giá của vọng tưởng rất là tàn khốc.
Cũng như cơn tức giận của bố anh, đúng như những gì anh dự đoán.
Nếu không phải quản gia gõ cửa xen vào, có lẽ… Có thể giải thoát rồi.
Thay vì sống như này, không bằng hãy để mọi thứ kết thúc.
Dù sao thì anh cũng vốn không nên tồn tại.
Thuốc ngấm vào da từng chút một, lạnh lẽo thấu xương.
Không biết anh đã ngồi trước gương bao lâu, cuối cùng Tưởng Kiêu cũng mặc áo ngủ đi ra.
Trước khi anh đi ngủ, anh thường nhấp vào avatar mặt trăng màu xanh nhạt kia.
Cô không bao giờ cài đặt bất cứ quyền hạn gì trong vòng bạn bè, cô là một người rất thích chia sẻ cuộc sống của mình, thỉnh thoảng lại có bài đăng mới.
Anh như đục một cái lỗ trên bức tường, nhìn trộm thế giới sáng ngời và tươi đẹp thuộc về cô.
Tuy nhiên, hôm nay khi anh nhấp vào avatar kia, vòng bạn bè của người đó trống trơn.
Anh đã bị chặn.
Tưởng Kiêu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cổ họng đau nhói.
Cái lỗ nhìn lên ánh mắt trời đã bị chặn lại mất rồi.