Chương 14
A Cửu: [Cái này có gì mà không tin, hôm qua mình đi dạo phố với mẹ có gặp cặp chị em bảo bối của nhà họ Hứa, mấy cô ả đó đang đi tìm quà mừng thọ đấy.]
A Cửu: [Không chỉ có nhà họ Hứa, tớ còn nghe nói nhà họ Lương lẫn nhà họ Mạc cũng được mời đó.]
Hao: [Bổ sung một điều tớ biết, thiên kim Tập đoàn Quang Vinh cũng được mời nữa, ăn dưa /]
Tạ Thanh cầm điện thoại không nói nên lời.
Trái tim vừa rồi còn đang vui vẻ vì sắp được gặp Tưởng Kiêu đột nhiên như bị một tảng đá đè lên, không ngừng trĩu xuống.
Cô muốn gửi một tin nhắn cho Tưởng Kiêu để xác minh nhưng lại không biết nên nhắc tới chuyện đó như thế nào.
Dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà họ Tưởng, cô lại có tư cách gì mà xía vào.
Đầu ngón tay dừng ở trên avatar hình con mèo đen thật lâu, hai mắt cô trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng.
Cho đến tận khi điện thoại rung lên, cô mới hoàn hồn lại.
Là cuộc gọi của Tần Cửu, hỏi cô có cần cô ấy đi chọn váy dạ hội cùng không.
Tạ Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Tối hôm đó, hai cô gái đi dạo một vòng quanh khu mua sắm, cuối cùng chọn một chiếc váy đuôi cá ngắn màu tím với hoạ tiết bầu trời đầy sao.
***
Đầu tháng 8, Bắc Kinh khô nóng, ánh mặt trời còn chói chang hơn cả Thượng Hải.
Máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay, ra khỏi khu kiểm tra an ninh, xe của nhà họ Tưởng đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Nhà họ Tạ cũng có một số bất động sản ở Bắc Kinh, sau khi Tưởng Việt biết tin anh em nhà họ Tạ đến mừng sinh nhật thì trực tiếp sai bảo người giúp việc dọn dẹp hai phòng khách trong Cung Côn Ngọc Đàn rồi để họ đến ở nhà họ Tưởng, đỡ phải đi đi về về vất vả.
Sự nhiệt tình của người lớn thì không thể chối từ, hai anh em cũng không dễ từ chối, đành phải đồng ý.
Khoảng 3 giờ chiều, xe từ từ chạy vào khu biệt thự Cung Côn Ngọc Đàn đẹp như tranh vẽ, băng qua vành đai xanh trải dài, ở cửa chính là đài phun nước khổng lồ với tượng thần biển cả Poseidon tràn đầy khí thế, oai phong nghiêm nghị.
Xe dừng trước cổng, lập tức có một người giúp việc bước tới: “Anh Tạ, cô Tạ, mời vào.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Thanh Di đến biệt thự của nhà họ Tưởng. Nhưng lần nào đi ngang qua hành lang dài bày đầy những bức tranh sơn dầu quý giá kia, cô đều luôn thả chậm bước chân thưởng thức những bức tranh nổi tiếng mà chú Tưởng thu thập. Những tác phẩm của các họa sĩ lớn nghe nhiều nên quen ở trong sách vở, ít nhiều có thể tìm thấy được vài tác phẩm ở hành lang.
Trong đại sảnh tầng một, những người giúp việc đang bày biện sảnh tiệc rượu, bận rộn qua lại không ngừng.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu, hai anh em lên thẳng phòng dành cho khách trên tầng hai.
Tạ Thanh Di và Tạ Minh Duật đều có một căn phòng cố định ở nhà họ Tưởng. Trước kia khi Tạ Thanh Di đến tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh còn từng sống ở Cung Côn Ngọc Đàn một thời gian.
Sau khi cất hành lý, hai anh em đồng thời đi đến thư phòng của Tưởng Việt.
“Thưa ông chủ, Tổng Giám đốc Tạ và cô Tạ tới rồi ạ.” Quản gia thông báo.
“Mời vào.”
Cửa thư phòng chỉ khép hờ, cùng với giọng nói trầm thấp vang dội kia, một ánh mắt hoà nhã cũng nhìn về phía cửa.
Hai anh em nhìn thấy bóng dáng rắn rỏi sau bàn làm việc bằng gỗ đàn hương kia, lập tức chào hỏi: “Chú Tưởng.”
Tưởng Việt đặt bút lông trong tay xuống, khuôn mặt tuấn tú có tuổi nở nụ cười hiền hậu: “Minh Duật, Nguyệt Lượng, các con đến rồi."
“Tưởng Kiêu còn đang bận việc ở công ty, cho nên về muộn một chút."
Tưởng Việt bước tới sô pha, ra hiệu cho hai anh em ngồi xuống.
Người giúp việc bưng trà bánh lên, Tạ Minh Duật ngồi ngay ngắn: "Chú Tưởng, ba mẹ con bị công việc quấn chân, không thể phân thân được nên đặc biệt bảo con và Nguyệt Lượng thay mặt họ đến chúc thọ chú."
"Chú cũng rất vui khi thấy hai con có thể đến đây.” Tưởng Việt hơi chút đăm chiêu nhìn Tạ Minh Duật một cái: “Con càng ngày càng giống bố con đó.”
Tạ Minh Duật khẽ cau mày, không trả lời lại ông ta mà chỉ mỉm cười nâng tách trà lên uống trà.
Tưởng Việt lại nhìn về phía Tạ Thanh Di, ánh mắt dịu dàng: "Nguyệt Lượng lại càng đẹp hơn rồi, lần này đến Bắc Kinh thì hãy ở lại chơi thêm hai ngày nữa nhé."
"E là không được rồi, con còn phải quay về Thượng Hải ghi hình một chương trình game show. Nhưng mà ở lại thêm một ngày thì vẫn được ạ."
Tạ Thanh Di cong môi cười nói: "Ngày mai anh Kiêu còn hứa đưa con đi ăn mì trộn tương nữa đó."
Con ngươi màu đen của Tưởng Việt nheo lại, nhìn về phía khuôn mặt trắng nõn ngây thơ của cô, ý cười vẫn không giảm: "Vậy thì phải xem nó có thời gian hay không đã."
"Con đã nói với anh ấy từ trước rồi, hẳn là anh ấy sẽ không cho con leo cây đâu nhỉ?"
Tưởng Việt cao giọng 'à' lên một tiếng, rồi nhấp một ngụm trà Long Tỉnh đang toả hương thơm ngát: “Các con thường xuyên nói chuyện phiếm không?”
Tạ Thanh Di lắc đầu: “Không ạ, có khi mười ngày nửa tháng mới nói chuyện vài câu.”
Tưởng Việt ậm ừ đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa mà quay sang trò chuyện với Tạ Minh Duật về tình hình gần đây của hai vợ chồng nhà họ Tạ.
Ngồi nói chuyện thời gian khoảng chừng nửa chén trà nhỏ rồi hai anh em về phòng cho khách trước.
Tưởng Việt uống hết nửa chén trà lạnh rồi lạnh giọng dặn dò quản gia: "Khi nào cậu chủ trở về thì dẫn nó đến thư phòng gặp tôi."
...
Chạng vạng mùa hè, phía chân trời tràn ngập những đám mây đỏ rực, một vườn hoa tươi ở phía sau nhà nở rộ mang đến một vẻ đẹp hết sức suy tàn.
Những chiếc xe sang trọng khác nhau liên tục chạy vào biệt thự, sảnh tiệc cũng dần trở nên sôi động hẳn lên.
"Nguyệt Lượng, chị đang ở đâu thế? Em đã theo bố em đến tận sảnh tiệc rồi mà vẫn chưa nhìn thấy chị."
Khi Âu Dương Hạo gọi điện tới, Tạ Thanh Di đang ngồi trước cửa sổ hình bán nguyệt kiểu châu Âu trong phòng cho khách, cẩn thận kẻ lông mày: "Chị đang trang điểm ở tầng hai, nếu em ở dưới đó mà thấy chán quá thì bảo người giúp việc dẫn em lên đây."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói có chút ngại ngùng: "Hay là thôi đi, em ở dưới sảnh tiệc chờ chị là được rồi."
Tạ Thanh Nghi đáp lời: "Cũng được.”
Âu Dương Hạo lại nói: “Đã có rất nhiều người đến đây rồi, à đúng rồi, em còn nhìn thấy cái cô Lương lần trước đó.”
Tay cầm mascara của Tạ Thanh Di hơi khựng lại một chút, cô rũ mắt xuống nói: "Được rồi, không cần em phải phát sóng trực tiếp đâu, một lát nữa chị sẽ xuống."
Âu Dương Hạo: "Được, vậy chị cứ bận đi."
Cúp điện thoại, Tạ Thanh Di chọn một thỏi son màu đỏ anh đào, bôi ba lớp mới đạt được hiệu quả làm nổi bật lên đôi môi căng mọng, mọng nước lại mê người của cô.
"Cốc cốc cốc——"
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của anh trai nhà mình: "Nguyệt Lượng, em xong chưa?"
“Xong rồi ạ.”
Tạ Thanh Di lấy chai xịt khóa nền xịt mấy lần, đứng dậy soi gương mấy lần nữa rồi mới mang vẻ mặt hài lòng đi đến cạnh cửa: “Tăng tăng tăng tằng, tiên nữ lấp lánh ra rồi đây!”
Ngoài cửa, Tạ Minh Duật trong bộ vest màu xanh đen: "..."
Đôi môi đỏ mọng của Tạ Thanh Di khẽ bĩu ra: "Anh, anh có thể cho em chút phản ứng không hả? Anh như thế làm em xấu hổ lắm đó."
Tạ Minh Duật vươn tay ra: "Vâng, em gái tiên nữ, chúng ta xuống tầng đi."
"Vậy còn tạm được. ”
Tạ Thanh Di mỉm cười khoác tay vào cánh tay anh rồi bước xuống tầng.
Càng đến gần cầu thang, tiếng nhạc du dương và tiếng cười đùa ở tầng dưới lại càng rõ ràng.
“Nghe nói hôm nay sẽ có rất nhiều thiên kim tiểu thư tới đó, anh à, nếu anh thấy người nào hợp mắt thì cứ nói với em, em sẽ giúp anh.”
“Không cần.” Tạ Minh Duật thản nhiên nói.
Giá trị nhan sắc của hai anh em nhà họ Tạ đều rất cao, bây giờ khoác tay nhau chậm rãi bước xuống cầu thang gỗ nguyên khối kiểu châu Âu, thoáng chốc thu hút vô số ánh mắt.
Hầu hết những người ở đây đều xuất thân từ những gia đình giàu có ở Bắc Kinh, cho nên tương đối xa lạ với Tạ Minh Duật nhưng hầu hết họ đều nhận ra Tạ Thanh Di——
“Kia không phải là một ngôi sao nữ sao? Tại sao cô ấy lại ở trong bữa tiệc của nhà họ Tưởng?’’
"Chắc hẳn là bạn gái của anh chàng đẹp trai kia chăng? Nhưng anh chàng đẹp trai đó là ai? Trông cũng rất quen mắt đó."
"Là đại thiếu gia của nhà họ Tạ ở Thượng Hải và là Tổng Giám đốc đương nhiệm của XL."
"Trẻ như vậy ư? Nói mới nhớ, Tạ Thanh Di này cũng họ Tạ, chẳng lẽ bọn họ là họ hàng của nhau hả? ”
Tạ Thanh Di bình tĩnh nhìn lướt qua những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau.
Cô nhìn thấy cô Lương mặc váy dài màu xanh lam, nhìn thấy Âu Dương Hạo đang vẫy tay với cô, nhìn thấy nụ cười ôn hoà của chú Tưởng, và bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đứng ở bên cạnh chú Tưởng.
Hôm nay Tưởng Kiêu mặc một bộ âu phục màu đen, trên chiếc cà vạt màu xám bạc được cài thêm một chiếc ghim màu đỏ tía, trên tay cầm ly rượu, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười lịch sự xa cách, đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng, đôi mắt màu đậm không có chút nhiệt độ nào.
Cho đến tận khi anh nhìn theo ánh mắt của mọi người và ngước mắt lên nhìn về phía cầu thang.
Bóng dáng mảnh mai màu tím đó lọt vào tầm mắt, làm xáo trộn sự yên bình, tạo nên những con sóng tuyệt đẹp và nhẹ nhàng.
Tạ Thanh Di đối mắt với anh, trong lòng không khỏi vui mừng.
Anh cũng đang nhìn cô!
Con khổng tước nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực, tinh nghịch nháy mắt về phía Tưởng Kiêu.
Nhưng lại thấy anh thản nhiên liếc cô một cái, rồi sau đó thu ánh mắt lại, nghiêng mặt đi tiếp tục nói chuyện với những người khách ở bên cạnh.
Tạ Thanh Di: “…?”
Hôm nay cô siêu đẹp đó được không? Những người khác đều nhìn đến mức ngây người, vậy anh lại chỉ phản ứng như vậy thôi hả?
Đi xuống bậc thang cuối cùng, Tạ Minh Duật nói: "Chú Tưởng và William ở đằng kia, đi nào, qua đó chào hỏi trước đã."
Tạ Thanh Nghi nhíu mày buông tay anh trai nhà mình ra: "Anh đi đi, em không đi đâu."
Tạ Minh Duật khó hiểu: “Sao thế?”
Tạ Thanh Di: “Em đói bụng, muốn ăn chút gì trước đã.”
Tạ Minh Duật liếc mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô hơi ủ rũ, chỉ nghĩ cô đói bụng thật: “Vậy thì em đi đi, một lát nữa nhớ qua đây. ”
“Em biết rồi. ”
Tạ Thanh Di đáp, lại liếc nhìn Tưởng Kiêu, thấy anh ta không nhìn về phía mình nữa, trong lòng đột nhiên lại càng thêm tức giận.
Nói đi, cứ nói chuyện nhiều vào, có bản lĩnh thì tối nay đừng nói chuyện với cô nữa!
Hai má Tạ Thanh Di hơi phồng lên, xách váy đi về phía bàn ăn.
Âu Dương Hạo thấy thế, nhanh chóng chạy theo: “Nguyệt Lượng.”
“Âu Dương.” Tạ Thanh Di nhìn về phía cậu, lại gật đầu chào hỏi với bác Âu Dương đang ở cách đó không xa.
“Chị đi đâu đó?”
“Đói bụng, đi lấy chút đồ ăn.”
“Vậy thì em đi với chị, em cũng thấy hơi đói bụng rồi.”
Tạ Thanh Di ừ một tiếng, bước đến bên cạnh bàn tiệc buffet chung với Âu Dương Hạo, cầm một chiếc đĩa trắng tinh để lấy đồ ăn.
Hai người đứng cùng nhau, lại thu hút rất nhiều sự chú ý.
"Tạ Thanh Di này có bản lĩnh không nhỏ nha, mới chỉ một lúc mà con trai duy nhất của nhà Âu Dương cũng đã vây quanh cô ta rồi."
"Những ngôi sao giống như cô ta mà có thể đi vào loại yến tiệc cấp bậc này của nhà họ Tưởng, làm sao có thể không nắm chặt cơ hội quyến rũ thêm vài người đàn ông chứ."
"Hả, hình như là Âu Dương thiếu gia kia chủ động tìm đến cô ta mà..."
"Dù sao khuôn mặt của cô ta cũng vẫn được coi là xinh đẹp, Âu Dương thiếu gia trẻ tuổi khí huyết dồi dào, tất nhiên khó tránh khỏi việc nhìn thấy người đẹp là chủ động đến bắt chuyện rồi."
Tiếng bàn tán xôn xao truyền vào trong tai anh. Nhìn thấy bố và Tạ Minh Duật đang nói chuyện với nhau, Tưởng Kiêu nâng mắt nhìn về phía vị trí của bàn tiệc buffet.
Bên cạnh quầy bar được trang trí bằng cây thường xuân và hoa huệ, một cô gái mặc váy dạ hội màu tím đang bưng một chiếc bánh mousse ăn một cách nhẹ nhàng tao nhã, mà chàng trai tuấn tú trong bộ vest màu trắng đang dựa vào bên cạnh bàn, mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Không biết hai người họ nói về chuyện gì nhưng cô gái lại bị chọc đến bật cười, nét mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ.
Thanh mai trúc mã, nam thanh nữ tú, đúng là một bức tranh thật đẹp...
Ngón tay thon dài đang cầm ly rượu dần dần siết chặt, đôi mắt xanh lục sâu thẳm của Tưởng Kiêu ánh lên một tia sáng âm u.
Hơi nghiêng ly, anh uống cạn rượu trong ly, nâng chân bước qua.
A Cửu: [Không chỉ có nhà họ Hứa, tớ còn nghe nói nhà họ Lương lẫn nhà họ Mạc cũng được mời đó.]
Hao: [Bổ sung một điều tớ biết, thiên kim Tập đoàn Quang Vinh cũng được mời nữa, ăn dưa /]
Tạ Thanh cầm điện thoại không nói nên lời.
Trái tim vừa rồi còn đang vui vẻ vì sắp được gặp Tưởng Kiêu đột nhiên như bị một tảng đá đè lên, không ngừng trĩu xuống.
Cô muốn gửi một tin nhắn cho Tưởng Kiêu để xác minh nhưng lại không biết nên nhắc tới chuyện đó như thế nào.
Dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà họ Tưởng, cô lại có tư cách gì mà xía vào.
Đầu ngón tay dừng ở trên avatar hình con mèo đen thật lâu, hai mắt cô trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng.
Cho đến tận khi điện thoại rung lên, cô mới hoàn hồn lại.
Là cuộc gọi của Tần Cửu, hỏi cô có cần cô ấy đi chọn váy dạ hội cùng không.
Tạ Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Tối hôm đó, hai cô gái đi dạo một vòng quanh khu mua sắm, cuối cùng chọn một chiếc váy đuôi cá ngắn màu tím với hoạ tiết bầu trời đầy sao.
***
Đầu tháng 8, Bắc Kinh khô nóng, ánh mặt trời còn chói chang hơn cả Thượng Hải.
Máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay, ra khỏi khu kiểm tra an ninh, xe của nhà họ Tưởng đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Nhà họ Tạ cũng có một số bất động sản ở Bắc Kinh, sau khi Tưởng Việt biết tin anh em nhà họ Tạ đến mừng sinh nhật thì trực tiếp sai bảo người giúp việc dọn dẹp hai phòng khách trong Cung Côn Ngọc Đàn rồi để họ đến ở nhà họ Tưởng, đỡ phải đi đi về về vất vả.
Sự nhiệt tình của người lớn thì không thể chối từ, hai anh em cũng không dễ từ chối, đành phải đồng ý.
Khoảng 3 giờ chiều, xe từ từ chạy vào khu biệt thự Cung Côn Ngọc Đàn đẹp như tranh vẽ, băng qua vành đai xanh trải dài, ở cửa chính là đài phun nước khổng lồ với tượng thần biển cả Poseidon tràn đầy khí thế, oai phong nghiêm nghị.
Xe dừng trước cổng, lập tức có một người giúp việc bước tới: “Anh Tạ, cô Tạ, mời vào.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Thanh Di đến biệt thự của nhà họ Tưởng. Nhưng lần nào đi ngang qua hành lang dài bày đầy những bức tranh sơn dầu quý giá kia, cô đều luôn thả chậm bước chân thưởng thức những bức tranh nổi tiếng mà chú Tưởng thu thập. Những tác phẩm của các họa sĩ lớn nghe nhiều nên quen ở trong sách vở, ít nhiều có thể tìm thấy được vài tác phẩm ở hành lang.
Trong đại sảnh tầng một, những người giúp việc đang bày biện sảnh tiệc rượu, bận rộn qua lại không ngừng.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu, hai anh em lên thẳng phòng dành cho khách trên tầng hai.
Tạ Thanh Di và Tạ Minh Duật đều có một căn phòng cố định ở nhà họ Tưởng. Trước kia khi Tạ Thanh Di đến tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh còn từng sống ở Cung Côn Ngọc Đàn một thời gian.
Sau khi cất hành lý, hai anh em đồng thời đi đến thư phòng của Tưởng Việt.
“Thưa ông chủ, Tổng Giám đốc Tạ và cô Tạ tới rồi ạ.” Quản gia thông báo.
“Mời vào.”
Cửa thư phòng chỉ khép hờ, cùng với giọng nói trầm thấp vang dội kia, một ánh mắt hoà nhã cũng nhìn về phía cửa.
Hai anh em nhìn thấy bóng dáng rắn rỏi sau bàn làm việc bằng gỗ đàn hương kia, lập tức chào hỏi: “Chú Tưởng.”
Tưởng Việt đặt bút lông trong tay xuống, khuôn mặt tuấn tú có tuổi nở nụ cười hiền hậu: “Minh Duật, Nguyệt Lượng, các con đến rồi."
“Tưởng Kiêu còn đang bận việc ở công ty, cho nên về muộn một chút."
Tưởng Việt bước tới sô pha, ra hiệu cho hai anh em ngồi xuống.
Người giúp việc bưng trà bánh lên, Tạ Minh Duật ngồi ngay ngắn: "Chú Tưởng, ba mẹ con bị công việc quấn chân, không thể phân thân được nên đặc biệt bảo con và Nguyệt Lượng thay mặt họ đến chúc thọ chú."
"Chú cũng rất vui khi thấy hai con có thể đến đây.” Tưởng Việt hơi chút đăm chiêu nhìn Tạ Minh Duật một cái: “Con càng ngày càng giống bố con đó.”
Tạ Minh Duật khẽ cau mày, không trả lời lại ông ta mà chỉ mỉm cười nâng tách trà lên uống trà.
Tưởng Việt lại nhìn về phía Tạ Thanh Di, ánh mắt dịu dàng: "Nguyệt Lượng lại càng đẹp hơn rồi, lần này đến Bắc Kinh thì hãy ở lại chơi thêm hai ngày nữa nhé."
"E là không được rồi, con còn phải quay về Thượng Hải ghi hình một chương trình game show. Nhưng mà ở lại thêm một ngày thì vẫn được ạ."
Tạ Thanh Di cong môi cười nói: "Ngày mai anh Kiêu còn hứa đưa con đi ăn mì trộn tương nữa đó."
Con ngươi màu đen của Tưởng Việt nheo lại, nhìn về phía khuôn mặt trắng nõn ngây thơ của cô, ý cười vẫn không giảm: "Vậy thì phải xem nó có thời gian hay không đã."
"Con đã nói với anh ấy từ trước rồi, hẳn là anh ấy sẽ không cho con leo cây đâu nhỉ?"
Tưởng Việt cao giọng 'à' lên một tiếng, rồi nhấp một ngụm trà Long Tỉnh đang toả hương thơm ngát: “Các con thường xuyên nói chuyện phiếm không?”
Tạ Thanh Di lắc đầu: “Không ạ, có khi mười ngày nửa tháng mới nói chuyện vài câu.”
Tưởng Việt ậm ừ đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa mà quay sang trò chuyện với Tạ Minh Duật về tình hình gần đây của hai vợ chồng nhà họ Tạ.
Ngồi nói chuyện thời gian khoảng chừng nửa chén trà nhỏ rồi hai anh em về phòng cho khách trước.
Tưởng Việt uống hết nửa chén trà lạnh rồi lạnh giọng dặn dò quản gia: "Khi nào cậu chủ trở về thì dẫn nó đến thư phòng gặp tôi."
...
Chạng vạng mùa hè, phía chân trời tràn ngập những đám mây đỏ rực, một vườn hoa tươi ở phía sau nhà nở rộ mang đến một vẻ đẹp hết sức suy tàn.
Những chiếc xe sang trọng khác nhau liên tục chạy vào biệt thự, sảnh tiệc cũng dần trở nên sôi động hẳn lên.
"Nguyệt Lượng, chị đang ở đâu thế? Em đã theo bố em đến tận sảnh tiệc rồi mà vẫn chưa nhìn thấy chị."
Khi Âu Dương Hạo gọi điện tới, Tạ Thanh Di đang ngồi trước cửa sổ hình bán nguyệt kiểu châu Âu trong phòng cho khách, cẩn thận kẻ lông mày: "Chị đang trang điểm ở tầng hai, nếu em ở dưới đó mà thấy chán quá thì bảo người giúp việc dẫn em lên đây."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói có chút ngại ngùng: "Hay là thôi đi, em ở dưới sảnh tiệc chờ chị là được rồi."
Tạ Thanh Nghi đáp lời: "Cũng được.”
Âu Dương Hạo lại nói: “Đã có rất nhiều người đến đây rồi, à đúng rồi, em còn nhìn thấy cái cô Lương lần trước đó.”
Tay cầm mascara của Tạ Thanh Di hơi khựng lại một chút, cô rũ mắt xuống nói: "Được rồi, không cần em phải phát sóng trực tiếp đâu, một lát nữa chị sẽ xuống."
Âu Dương Hạo: "Được, vậy chị cứ bận đi."
Cúp điện thoại, Tạ Thanh Di chọn một thỏi son màu đỏ anh đào, bôi ba lớp mới đạt được hiệu quả làm nổi bật lên đôi môi căng mọng, mọng nước lại mê người của cô.
"Cốc cốc cốc——"
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của anh trai nhà mình: "Nguyệt Lượng, em xong chưa?"
“Xong rồi ạ.”
Tạ Thanh Di lấy chai xịt khóa nền xịt mấy lần, đứng dậy soi gương mấy lần nữa rồi mới mang vẻ mặt hài lòng đi đến cạnh cửa: “Tăng tăng tăng tằng, tiên nữ lấp lánh ra rồi đây!”
Ngoài cửa, Tạ Minh Duật trong bộ vest màu xanh đen: "..."
Đôi môi đỏ mọng của Tạ Thanh Di khẽ bĩu ra: "Anh, anh có thể cho em chút phản ứng không hả? Anh như thế làm em xấu hổ lắm đó."
Tạ Minh Duật vươn tay ra: "Vâng, em gái tiên nữ, chúng ta xuống tầng đi."
"Vậy còn tạm được. ”
Tạ Thanh Di mỉm cười khoác tay vào cánh tay anh rồi bước xuống tầng.
Càng đến gần cầu thang, tiếng nhạc du dương và tiếng cười đùa ở tầng dưới lại càng rõ ràng.
“Nghe nói hôm nay sẽ có rất nhiều thiên kim tiểu thư tới đó, anh à, nếu anh thấy người nào hợp mắt thì cứ nói với em, em sẽ giúp anh.”
“Không cần.” Tạ Minh Duật thản nhiên nói.
Giá trị nhan sắc của hai anh em nhà họ Tạ đều rất cao, bây giờ khoác tay nhau chậm rãi bước xuống cầu thang gỗ nguyên khối kiểu châu Âu, thoáng chốc thu hút vô số ánh mắt.
Hầu hết những người ở đây đều xuất thân từ những gia đình giàu có ở Bắc Kinh, cho nên tương đối xa lạ với Tạ Minh Duật nhưng hầu hết họ đều nhận ra Tạ Thanh Di——
“Kia không phải là một ngôi sao nữ sao? Tại sao cô ấy lại ở trong bữa tiệc của nhà họ Tưởng?’’
"Chắc hẳn là bạn gái của anh chàng đẹp trai kia chăng? Nhưng anh chàng đẹp trai đó là ai? Trông cũng rất quen mắt đó."
"Là đại thiếu gia của nhà họ Tạ ở Thượng Hải và là Tổng Giám đốc đương nhiệm của XL."
"Trẻ như vậy ư? Nói mới nhớ, Tạ Thanh Di này cũng họ Tạ, chẳng lẽ bọn họ là họ hàng của nhau hả? ”
Tạ Thanh Di bình tĩnh nhìn lướt qua những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau.
Cô nhìn thấy cô Lương mặc váy dài màu xanh lam, nhìn thấy Âu Dương Hạo đang vẫy tay với cô, nhìn thấy nụ cười ôn hoà của chú Tưởng, và bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đứng ở bên cạnh chú Tưởng.
Hôm nay Tưởng Kiêu mặc một bộ âu phục màu đen, trên chiếc cà vạt màu xám bạc được cài thêm một chiếc ghim màu đỏ tía, trên tay cầm ly rượu, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười lịch sự xa cách, đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng, đôi mắt màu đậm không có chút nhiệt độ nào.
Cho đến tận khi anh nhìn theo ánh mắt của mọi người và ngước mắt lên nhìn về phía cầu thang.
Bóng dáng mảnh mai màu tím đó lọt vào tầm mắt, làm xáo trộn sự yên bình, tạo nên những con sóng tuyệt đẹp và nhẹ nhàng.
Tạ Thanh Di đối mắt với anh, trong lòng không khỏi vui mừng.
Anh cũng đang nhìn cô!
Con khổng tước nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực, tinh nghịch nháy mắt về phía Tưởng Kiêu.
Nhưng lại thấy anh thản nhiên liếc cô một cái, rồi sau đó thu ánh mắt lại, nghiêng mặt đi tiếp tục nói chuyện với những người khách ở bên cạnh.
Tạ Thanh Di: “…?”
Hôm nay cô siêu đẹp đó được không? Những người khác đều nhìn đến mức ngây người, vậy anh lại chỉ phản ứng như vậy thôi hả?
Đi xuống bậc thang cuối cùng, Tạ Minh Duật nói: "Chú Tưởng và William ở đằng kia, đi nào, qua đó chào hỏi trước đã."
Tạ Thanh Nghi nhíu mày buông tay anh trai nhà mình ra: "Anh đi đi, em không đi đâu."
Tạ Minh Duật khó hiểu: “Sao thế?”
Tạ Thanh Di: “Em đói bụng, muốn ăn chút gì trước đã.”
Tạ Minh Duật liếc mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô hơi ủ rũ, chỉ nghĩ cô đói bụng thật: “Vậy thì em đi đi, một lát nữa nhớ qua đây. ”
“Em biết rồi. ”
Tạ Thanh Di đáp, lại liếc nhìn Tưởng Kiêu, thấy anh ta không nhìn về phía mình nữa, trong lòng đột nhiên lại càng thêm tức giận.
Nói đi, cứ nói chuyện nhiều vào, có bản lĩnh thì tối nay đừng nói chuyện với cô nữa!
Hai má Tạ Thanh Di hơi phồng lên, xách váy đi về phía bàn ăn.
Âu Dương Hạo thấy thế, nhanh chóng chạy theo: “Nguyệt Lượng.”
“Âu Dương.” Tạ Thanh Di nhìn về phía cậu, lại gật đầu chào hỏi với bác Âu Dương đang ở cách đó không xa.
“Chị đi đâu đó?”
“Đói bụng, đi lấy chút đồ ăn.”
“Vậy thì em đi với chị, em cũng thấy hơi đói bụng rồi.”
Tạ Thanh Di ừ một tiếng, bước đến bên cạnh bàn tiệc buffet chung với Âu Dương Hạo, cầm một chiếc đĩa trắng tinh để lấy đồ ăn.
Hai người đứng cùng nhau, lại thu hút rất nhiều sự chú ý.
"Tạ Thanh Di này có bản lĩnh không nhỏ nha, mới chỉ một lúc mà con trai duy nhất của nhà Âu Dương cũng đã vây quanh cô ta rồi."
"Những ngôi sao giống như cô ta mà có thể đi vào loại yến tiệc cấp bậc này của nhà họ Tưởng, làm sao có thể không nắm chặt cơ hội quyến rũ thêm vài người đàn ông chứ."
"Hả, hình như là Âu Dương thiếu gia kia chủ động tìm đến cô ta mà..."
"Dù sao khuôn mặt của cô ta cũng vẫn được coi là xinh đẹp, Âu Dương thiếu gia trẻ tuổi khí huyết dồi dào, tất nhiên khó tránh khỏi việc nhìn thấy người đẹp là chủ động đến bắt chuyện rồi."
Tiếng bàn tán xôn xao truyền vào trong tai anh. Nhìn thấy bố và Tạ Minh Duật đang nói chuyện với nhau, Tưởng Kiêu nâng mắt nhìn về phía vị trí của bàn tiệc buffet.
Bên cạnh quầy bar được trang trí bằng cây thường xuân và hoa huệ, một cô gái mặc váy dạ hội màu tím đang bưng một chiếc bánh mousse ăn một cách nhẹ nhàng tao nhã, mà chàng trai tuấn tú trong bộ vest màu trắng đang dựa vào bên cạnh bàn, mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Không biết hai người họ nói về chuyện gì nhưng cô gái lại bị chọc đến bật cười, nét mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ.
Thanh mai trúc mã, nam thanh nữ tú, đúng là một bức tranh thật đẹp...
Ngón tay thon dài đang cầm ly rượu dần dần siết chặt, đôi mắt xanh lục sâu thẳm của Tưởng Kiêu ánh lên một tia sáng âm u.
Hơi nghiêng ly, anh uống cạn rượu trong ly, nâng chân bước qua.