Chương 2 : Phần 2
Vài năm sau…
– Zed, anh hãy xuống đây rủ Aoshin đi chơi với em đi, anh ý luôn ở trong thư viện và đọc sách mà chẳng chịu đi chơi với em!
Cậu bé tinh nghịch trên cây xoài cười và nói xuống.
– Đợi anh hái mấy quả này xuống đã, chắc chắn mẫu thân sẽ rất ngạc nhiên về anh cho mà xem!
RẮC RẮC!! Cành cây Zed vừa dẫm vào là một cành mục, cậu mất đà ngã xuống: “Á Á Á… CỨUUUU!!”
Một bóng người phóng đến, đỡ lấy Zed, trong khi Shen đang hoảng loạn.
– Sao các con không chịu nghe lời ta vậy?! Không chịu tập luyện nhẫn thuật thì bao giờ mới trở thành những nhẫn giả thực thụ đây???
– Con chỉ muốn hái quả cho mẹ thôi mà, mẹ đang ốm ăn được những quả xoài này chắc chắn sẽ đỡ nhiều!
– Thôi được rồi, vì có lòng hiếu thảo nên ta tha cho, từ mai ba anh em con hãy đến võ đường đúng giờ để luyện tập nghe chưa? Aoshin con mau ra đây!
– Dạ phụ thân? Cậu bé với khuôn mặt không cảm xúc bước ra khỏi thư viện.
– Từ mai các con hãy tới võ đường, tập luyện cùng Daxua và Akali nhé. Anh Howard sẽ là sư phụ mới của các con.
Ngày hôm sau…
– Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu thử thách đầu tiên để trở thành một nhẫn giả! Howard, một chàng trai có vết sẹo trên cổ, ria mép mọc dài bắt đầu lên giọng như một người thầy thực thụ.
– Hãy đến lấy 2 chiếc xô gỗ, đi lấy nước ở con sông trước cổng tu viện, đổ đầy 5 chum nước. Ai xong trước sẽ được học phần tiếp theo. Cấm gian lận, nếu tôi phát hiện gian lận, sẽ có hình phạt thích đáng! Nào bắt đầu!!
Daxua, cậu trai 11 tuổi, lớn hơn 4 cô cậu còn lại 1 tuổi chạy ra ngoài đầu tiên, sau đó là 3 anh em Zed, Aoshin và Shen. Cô bé Akali nhỏ bé nhất, và luôn đeo một chiếc khăn hoặc một chiếc mặt nạ theo sau cùng. Daxua láu cá, trốn sau giếng, chờ mấy người đi hết rồi mới múc nước dưới giếng, chờ ở đường lên của con sông. Vì con sông có 2 đường lên xuống khác nhau nên ăn gian như vậy các cô cậu bé kia đề nghị Daxua đi trước mình một bước. Zed và Shen cùng đến nơi và bắt đầu tranh nhau:
– Cây cầu lấy nước chỉ có một, chúng ta phải tỉ thí để xem ai được lấy trước!
Rồi đặt xô xuống, bắt đầu những thế quyền cước đã học được. Aoshin thấy 2 anh em của mình không chú ý, ra cầu trước và múc 2 xô nước chạy về. Hai anh em Zed và Shen mệt lử, không phân thắng bại, đành chia nhau ra lấy nước. Cô bé Akali đến sau cùng, khi mọi người đã ra về hết, đi nửa đường thì một trong 2 xô nước của cô bị vỡ đáy do quá cũ, mất thăng bằng ngã xuống, thể là đổ hết cả 2. Aoshin do bị rơi quyển sách, nên quay lại bờ sông tìm. Thấy Akali ngồi khóc bên hai cái xô không thì tới hỏi:
– Sao cô không về tu viện? Nước ở 2 xô của em đâu rồi?!
– Xô của em bị hỏng rồi! Uhuhu, giờ này thì sao về kịp đề học bài mới cơ chứ… huhu.
– Mang của anh về đi! Câu nói của cậu làm cô bé ngạc nhiên.
– Còn anh thì sao?!
– Anh không thích nhẫn thuật, anh chỉ thích kiếm thuật và ma pháp thôi, đừng lo, anh có cách để mang nước về. Em đi trước đi đừng lo cho anh. Cậu lau nước mắt cho cô bé, rồi đỡ cô dậy:
– Em còn bài học mới đó, yên tâm anh sẽ về ngay thôi!
Cô bé xách 2 xô nước về, trong lòng bứt rứt vì không biết Aoshin sẽ mang nước về kiểu gì. Aoshin chạy ra bờ sông, đặt tay xuống mặt sông và lẩm bẩm một câu thần chú đã học được trong sách: Phép điều khiển nước, nước được tụ lại thành một quả cầu lơ lửng trên cao, cậu vừa đi về, vừa duy trì phép thuật. Về đến tu viện, trong con mắt ngỡ ngàng của mọi người, câu đưa nước vào trong chum một cách từ từ, thế là thử thách đầu tiên đã hoàn thành êm đẹp…
Từ ngày hôm ấy, các trưởng lão và môn sinh trong tu viện để ý đến Aoshin nhiều hơn vì khả năng sử dụng phép thuật của cậu. Nhưng cũng từ đó, cậu được đào tạo riêng biệt với các bạn của mình vì khả năng sử dụng phép thuật đặc biệt của cậu.
…
Thời gian thấm thoát, các cậu bé 10 tuổi giờ đã là các thiếu niên 16, và đã được tập luyện với các vũ khí chuyên dụng của nhẫn giả. Và có một “người lùn” của tộc Yordle: Kennen, một cậu bé với sức mạnh sấm sét, sử dụng phi tiêu 4 cánh. Tuy được dạy cùng một nơi, nhưng đến khi được dùng vũ khí đặc trưng, mỗi người họ lại có một lựa chọn khác nhau. Daxua theo đuổi kiếm thuật, sử dụng trường kiếm, và cậu bắt đầu sử dụng được “phong kiếm kỹ”, một kỹ thuật điều khiển gió và kiếm đã thất truyền từ lâu.
Zed thì sử dụng nanh xà và phi tiêu, Shen luôn luyện tập song đoản kiếm, với Akali thì là sự kết hợp của dao cận chiến, liềm xích và phi tiêu Kunai. Còn với Aoshin, cậu luôn luyện tập bằng mộc kiếm mà chưa tìm cho mình một vũ khí nào. Theo cậu thì do chưa tìm được vũ khí nên cậu vẫn sử dụng mộc kiếm. Một ngày nọ, những người tiều phu trở về với nét mặt sợ sệt, mặt mũi trắng bệch kể lại: “Trên rừng xuất hiện một con Hắc Hổ rất hung dữ, nó đói khát và săn mọi con thú trong tầm mắt của nó và khuyên mọi người tạm tránh xa khu rừng”. Cô bé Xan Irelia, con của ngài Xan, một kiếm sư, cũng là một thầy thuốc trong vùng đi chăn bầy cừu cùng chú chó trông cừu Mi của mình ở bìa rừng.
Bỗng có một tiếng gầm lớn, một bóng đen lao tới, nuột chửng một con cừu đang chạy toán loạn. Chú chó của Irelia thấy kẻ thù, liền lao vào cắn xé con hắc hổ, liền bị nó tát một bạt, lăn xa mấy mét. Con hổ nuốt thêm một con cừu và tha theo một con cừu chạy vào rừng. Ire ngồi khóc thút thít bên con chó, cũng là một người bạn cô được người mẹ quá cố tặng nhân sinh nhật 3 tuổi của mình. Nó đã sống cùng cô hơn 10 năm, và vì bảo vệ cô, nó đã hy sinh cả mạng sống của nó. Cô ôm nó vào lòng, con chó thoi thóp, liếm tay của chủ nhân lần cuối, rồi tắt thở. Cô gào khóc lớn hơn, Aoshin đang đọc quyển sách trên một cành cây của tu viện, nghe thấy tiếng khóc liền chạy tới hỏi cô:
– Sao cô lại khóc vậy, con chó của cô làm sao thế? Những vết máu kia là vì sao?!
Cô nấc lên từng tiếng, nói không nên lời:
– Hức… Hức… Con hổ… Đen… Hức… Bắt cừu và… Hức… Giết chết con Mi… hức hức…
Anh ôm lấy Ire, dỗ cô và đào cho con Mi một nấm mộ. Cô vẫn khóc, anh dỗ lần nữa và không biết động lực từ đâu, anh nói với cô:
– Tôi sẽ đi giết con hổ, trả thù giúp cô!
Lập tức anh chạy về tu viện, mượn thầy canh kho vũ khí một cây đoản kiếm, nói dối là để tập luyện. Người thầy không nghi ngờ gì, thậm chí còn vui vẻ vì lần đầu Aoshin đến mượn vũ khí thật để luyện tập. Aoshin nhanh chóng nhảy qua tường tu viện, tiến vào rừng. Anh lần theo dấu máu con hắc hổ để lại, tiến sâu vào rừng già. Lúc đó tại nhà của Irelia:
– Đứa con gái bất hiếu, vì một con chó sao con lại nhờ cậu ta đi giết con hổ đó? Con biết nó nguy hiểm thế nào không?! Cậu ta mà có mệnh hệ gì ta biết ăn nói với ngài trưởng lão Gundarn thế nào đây?! Cậu ta may mắn sống sót mà bị thương tật gì, ta sẽ bắt con hầu hạ cậu ta cả đời. Nếu cậu ta chết, con sẽ phải để tang cậu ta cả đời!!
– Con biết lỗi rồi mà cha, sao cha lại ác với đứa con gái của cha như vậy… Huhu!
– Con có biết là cậu trai trẻ đó là môn sinh của tu viện ninja không?! Mà kẻ dám làm mấy việc không ai dám làm đó chỉ có thể là con trai của ngài Gundarn thôi! Nếu ông ấy không chấp nhận con và lời xin lỗi của gia đình ta, anh con chắc chắn sẽ mất việc trong quân đội, gia đình ta sẽ không có nơi để đi ở hòn đảo này con biết không!!
Lúc này, trời đã nhá nhem tối, các loài chim trong rừng bắt đầu về tổ, sao bắt đầu xuất hiện trên nền trời, côn trùng bắt đầu những tiếng kêu lao xao. Còn Aoshin thì vẫn bước theo vệt máu, bỗng cậu dừng lại. Vết máu còn rất mới, chắc chắn con hắc hổ ở quanh đây. Câu nhìn xung quanh, bỗng chim bay tán loạn, cành cây gãy răng rắc, một bóng đen phóng tới chỗ cậu.
Bằng phản xạ của một nhẫn giả, cậu nhào qua trái, con hổ vổ vào hư không. Nó biết có người theo nó, nên đã quay lại và tấn công kẻ xâm nhập khu rừng của nó. Con hổ nhào tới, cậu lách qua vung kiếm, móng con hổ cào qua sườn cậu bật máu, con hổ bị chém một nhát vào sườn gầm lên, sau đòn đó, nó biết đối thủ của mình là một kẻ có phòng bị, nên bình tĩnh đi vòng quanh cậu.
Nó nhào tới, Aoshin lách qua, mỗi lần như thế, con hổ lại nhận một nhát chém, nhưng trời quá tối nên Aoshin không né hết được, nên cũng bị thương khá nặng. Con hổ bị mù một mắt, Aoshin bị vả trượt một cú trước ngực, nhưng vẫn bị móng cào, vết cào sâu và nhỏ máu không ngừng, thanh kiếm đã gãy làm hai, một nửa ở trên mắt phải con hổ, một nửa Aoshin vẫn cầm trên tay.
Cả hai đối thủ đã rất mệt, chỉ còn đủ sức để tung đòn cuối cùng. Aoshin lùi lại, vấp vào một rễ cây, ngã đập lưng vào một gốc cây cổ thụ. Con hổ nhanh như cắt chồm tới định táp vào cổ cậu, kết thúc sinh mạng nhỏ bé ấy, nhưng không. Giây phút con hổ nhe nanh xông tới, cũng là lúc cậu gồng mình lên, cậu còn cha, mẹ, anh em, và lời hứa với cô bé chăn cừu, tất cả đã cho cậu sức mạnh, cậu đạp vào gốc cây đẩy cả cơ thể lên, đưa thanh kiếm đã gãy lên… Đâm một nhát chí tử vào trong miệng con hổ, thấu tới bộ não điên cuồng của nó, tiếng òng ọc kinh khủng phát ra… Cậu kiệt sức, ngã xuống, xác con hổ rơi xuống trước mặt cậu, tay cậu vẫn cầm chặt thanh kiếm gãy trong miệng con hổ há ngoác ra.
Sau khi báo cho chính quyền và tu viện, mọi người ráo rác đi tìm Aoshin. Đến giữa rừng, một người nhìn thấy cây cối đổ rạp, máu me tung tóe, chắc chắn có một cuộc hỗn chiến mới xảy ra. Người ta thấy cậu nằm bên xác con hổ, mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch không còn sức sống, họ cáng cậu đến nhà ông Xan để gặp ông vì ông là thầy thuốc duy nhất trong thị trấn và lôi xác con hổ về.