Chương 40: Chương 40
Tang Nguyệt ở trong thư phòng làm việc đến 10 giờ, kỳ thật cũng không có nhiều việc lắm, chỉ là không muốn ở chung một phòng với Tần Thịnh, làm việc để dời đi lực chú ý ở trên người anh.Cô không muốn để cảm xúc của mình bị dao động theo Tần Thịnh, nỗ lực khắc chế bản thân, muốn quên đi trong nhà còn có một người khác, nhưng vẫn luôn không kiềm chế được nghĩ đến anh.Anh cũng vẫn luôn ở trong thư phòng, không về phòng ngủ, vừa mới ốm dậy, tối hôm qua còn cả một đêm không ngủ, lúc ở bệnh viện anh còn nói là đau đầu, hiện tại anh hẳn là phải nghỉ ngơi sớm một chút chứ không phải trong người không thoải mái còn kiên trì tăng ca công tác.Vừa này anh còn đứng ở bên ngoài thư phòng cô, muốn nói chuyện với cô nhưng lại thôi, thoạt nhìn cũng không giống như là rất bận.Chẳng lẽ là bởi vì cô không để ý tới anh, anh muốn khiến cho cô chú ý, cho nên cố ý ở trong thư phòng không nghỉ ngơi, muốn cô đau lòng?Tang Nguyệt thất thần.Tần Thịnh hôm nay cố ý làm mình phát sốt để khiến cho cô chú ý,anh dùng sức khoẻ của mình để vị trí của anh ở trong lòng cô.Cô không thể chủ động đi hỏi anh khi nào mới đi nghỉ ngơi.Sức khoẻ của anh thì anh hẳn là phải tự mình quý trọng.Nhưng mà hai mươi phút sau,anh vẫn luôn ở trong thư phòng, không có động tĩnh gì.Tang Nguyệt nhớ lại lần trước mình bị bệnh, anh cố ý không đi làm, ở nhà chăm sóc cô, về tình về lý,cô hẳn là nên nhắc nhở anh phải đi nghỉ ngơi sớm một chút.Tắt máy tính, cô đứng dậy đi đến bên cửa thư phòng anh.Tần Thịnh đang ngồi ở trước bàn làm việc, rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nhận thấy được là Tang Nguyệt đang qua đây, anh di chuyển con chuột, tắt bản kế hoạch đi, liếc mắt nhìn thời gian ở phía dưới góc phải máy tính.10 giờ 20 phút.Còn mười phút nữa mới đến giờ để anh chủ động.Tang Nguyệt đứng ở bên cửa thư phòng anh vài giây, phát hiện anh cũng không ngẩng đầu lên, từ góc độ của cô nhìn qua, anh như là đang hết sức chăm chú làm việc, lông mi hơi rũ xuống nên không thấy rõ cảm xúc trong mắt, tựa hồ thật sự rất bận rộn.Tang Nguyệt do dự có nên gọi anh hay không, đại khái là nhận ra cô vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, anh hơi ngước mắt lên liếc nhìn cô một cái, rất nhanh đã lại thu hồi tầm mắt.“Công việc của anh rất bận sao?” Tang Nguyệt mở miệng đánh vỡ trầm mặc.Tần Thịnh nhàn nhạt nói: “Không bận.”Không bận?Vậy vì sao lại không về phòng nghỉ ngơi?“Anh mới vừa ốm dậy, sức miễn dịch vẫn còn đang kém,phải nghỉ ngơi sớm một chút.”Tần Thịnh đầu cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”Tang Nguyệt chờ anh tắt máy tính về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà qua đi hai phút, anh vẫn ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc như cũ, một câu cũng không nói, cũng không có ý đứng dậy về phòng.Ai, người này, đây là tình huống như thế nào a?Không phải nói công việc không vội, biết phải nghỉ ngơi sớm một chút sao? Sao vẫn còn ngồi ở đấy không nhúc nhích?Tang Nguyệt nghi hoặc đi đến bên cạnh anh, máy nhìn về phía trên màn hình máy tính, trên màn hình máy tính là giao diện khởi động máy, hồ sơ hay bưu kiện cồn việc cũng chưa mở ra,anh không chỉ có là không bận, anh căn bản còn đang không có làm việc.Vậy làm gì mà không trở về phòng?Chẳng lẽ là do vừa nãy lúc mới về nhà, cô cố ý ở thư phòng làm việc không để ý tới anh, anh dỗi, cho nên cũng làm như thế với cô?Suy xét đến việc là mình không để ý đến anh trước, Tang Nguyệt quyết định lại chủ động một chút.“Tần Thịnh, thời gian đã không còn sớm, không làm việc thì có thể về phòng nghỉ ngơi đi.”Tần Thịnh cũng không thèm nhìn cô, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mặt không có biểu tình gì, nói: “Em về nghỉ ngơi trước đi, không cần để ý đến anh.”Giận thật a.Tang Nguyệt nghĩ lại một chút, vừa nãy thái độ của cô với anh xác thật không tốt, anh giận cũng bình thường, nhưng cô cũng đã chủ động qua đây gọi anh về phòng rồi mà anh vẫn còn thờ ơ.Mặc kệ thì mặc kệ.Tang Nguyệt không quản anh nữa, xoay người trở về phòng.Lấy một cái váy ngủ từ trong phòng để quần áo ra, đang chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa thì Tần Thịnh mặt không biểu tình gì từ bên ngoài đi vào.Tang Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn anh.Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, đi vòng qua người cô, ngồi vào trên sô pha đầu giường, bặm môi, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay cũng không cầm cái gì, không có làm việc, không có đọc sách, cũng không nhìn cô, cứ ngồi ngay ngắn ở đó như thế.Tang Nguyệt không thể hiểu được.Đây là ở trong thư phòng cáu kỉnh sợ cô không nhìn thấy, cố ý chạy đến trước mắt cô để cô biết anh đang giận sao?Muốn cô dỗ anh?Cô mới không dỗ anh đâu.Anh hôm nay giả vờ bị bệnh để cô ở bệnh viện chạy tới chạy lui chăm sóc cho anh, cô còn chưa nổi giận, chỉ là không muốn chú ý quá mức đến anh, anh còn giận dỗi cái gì.Hơn nữa,anh giận thì cứ giận, làm gì phải cố ý không nghỉ ngơi, làm hại đến sức khỏe của mình.Thôi, mặc kệ anh đi, anh muốn làm gì thì làm.Tang Nguyệt quay đầu lại đi vào phòng tắm, để váy ngủ lên kệ, xoay người đóng cửa, tay cầm nắm cửa, cửa đóng được một nửa, Tần Thịnh đột nhiên đi đến bên cạnh cửa phòng tắm, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, chen vào phòng tắm qua khe cửa.Tang Nguyệt: “! ! ”Đây là muốn làm gì a?Tang Nguyệt còn chưa có kịp mở miệng hỏi anh, liền cảm giác được khuôn mặt nóng lên.Anh ôm lấy cô từ đằng sau, một bàn tay nắm lấy hai tay cô, cúi đầu, môi hôn lên má cô.“Anh làm gì thế?” Tang Nguyệt giãy giụa ở trong lồ ng ngực anh một chút, anh không tránh ra, quay đầu lại, bất mãn liếc mắt nhìn anh một cái, “Buông ra! ! , em còn phải đi tắm.”Tần Thịnh nhéo nhéo ngón tay mềm mại của cô, hôn xuống môi cô một cái, hầu kết hơi lăn, “Anh cũng chưa tắm, tắm cùng nhau đi.”“Không được,anh buông em ra đi.”Cùng nhau cái gì mà cùng nhau, buổi sáng anh mới phát sốt, cơ thể còn chưa có hồi phục hoàn toàn.“Anh buông ra! ! , ai nha, anh làm cái gì đấy?”Tần Thịnh đột nhiên ôm cô ngồi lên bồn rửa tay, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, môi tiến đến bên tai, ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, nhỏ giọng dụ dỗ, “Cùng nhau tắm đi, nhé?”“Không được, người anh còn chưa! ! ”“Em cảm thấy anh không được?”Anh cố ý xuyên tạc ý của cô, ánh mắt hơi trầm xuống, bàn tay chuyển qua sau thắt lưng cô, nhẹ dùng sức, đem cô áp vào trong lồ ng ngực mình.“Em không phải ý này mà.”Biết anh mang thù, một lần nói anh không được thì anh phải ở trên giường đòi lại gấp trăm ngàn lần, Tang Nguyệt nhanh chóng giải thích, “Ý em nói là anh mới bị ốm, phải nghỉ ngơi cho khoẻ đã.”Hai tay Tang Nguyệt chống ở trên vai anh, bị anh làm cho hít thở không thông, “Anh để em xuống dưới đi, em đi ra ngoài cho anh tắm trước được chưa?”“Không được.” Tần Thịnh không chút do dự cự tuyệt, ngón tay duỗi đến sau cổ cô, nắm lấy khoá kéo váy cô, “Anh đã khỏi ốm rồi, anh muốn tắm cùng em mà.”Khóa váy kéo xuống đến eo, cổ áo Tang Nguyệt tuột xuống đến tận cánh tay, lộ ra đầu vai trắng tuyết oánh nhuận.Tần Thịnh duỗi tay muốn c ởi đồ cô ra, Tang Nguyệt một tay kéo váy lên, không cho anh thực hiện được ý đồ, một tay đánh lên vai anh, xấu hổ buồn bực trừng anh, “Anh buông em ra đi,em không muốn tắm với anh,vừa nãy không phải anh còn không để ý đến em sao?”Cái liếc mắt giận dỗi này không hề có lực uy hiếp nào với Tần Thịnh.“Em là đang trách anh không để ý tới em sao?”Lạt mềm buộc chặt quả nhiên hữu dụng, Tần Thịnh âm thầm vui mừng, hôn lên đuôi mắt cô, “Đừng nóng giận, giờ anh không phải đang thương em sao?”“Anh tránh ra, ai cần chứ.”Tang Nguyệt đẩy anh không được, cũng không biết người này cứ âm dương quái khí, nhấc chân đạp lên đùi anh, “Anh đi ra ngoài đi, đợi khi nào anh khoẻ lại thì! ! ”Lời còn chưa nói xong, quần áo trên người đã bị anh cởi ra hết.Ngón tay Tần Thịnh x0a nắn vòng eo cô, hôn dần từ trên cổ cô xuống.Tang Nguyệt bị anh hôn đến không thở nổi, cúi đầu, nhìn theo động tác của anh hôn dần xuống phía dưới, nhận ra được cái gì, kinh hoảng thất thố giữ đầu anh lại.Tần Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm thẳng lăng lăng nhìn cô.Ánh đèn mờ nhạt trên đầu chiếu vào đáy mắt anh, giống như một ngọn lửa sáng quắc.Tới bước này rồi, Tang Nguyệt cũng lười giãy giụa, đỏ mặt đã lên đùi anh một cái nữa, “Tắm rửa trước đã.”Khoé mắt Tần Thịnh cong lên, ôm cô từ trên bồn rửa tay xuống dưới, đặt tay cô lên cổ áo mình, giọng nói trầm thấp, “Em cởi cho anh đi.”Tang Nguyệt chiều theo ý anh, “Hôm nay phải làm nhanh lên, anh cần đi ngủ sớm đấy.”Khóe miệng Tần Thịnh càng cong lên cao, cắn cánh môi cô, “Được a, em chủ động chút, thử xem có thể nhanh chóng kết thúc được không.”——Nửa đêm rạng sáng hôm sau, Tang Nguyệt ghé vào gối đầu, ngón tay nắm chặt lấy một góc gối, khóc đến giọng khản đặc, quay đầu, phẫn nộ trừng anh, Tần Thịnh ôm cô trở mình, hôn lên nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô, dỗ dành, “Được rồi, đi ngủ thôi.”Tang Nguyệt ở trong lồ ng ngực anh trở mình, đưa lưng về phía anh, giận dỗi.Chưa đến hai giây đã bị anh đùa nghịch quay lại đối diện với anh.Tang Nguyệt mệt đến nỗi một đầu ngón tay cũng không muốn động, thật sự không còn sức phân cao thấp với anh, trực tiếp bò vào trong lồ ng ngực anh ngủ.Ngày hôm sau lúc đồng hồ báo thức vang lên, Tang Nguyệt còn buồn ngủ không muốn mở mắt, nằm ở trên giường bất động, chờ năm phút sau tiếng chuông đồng hồ báo thức lại vang lên lần nữa, mới cố chống đỡ cơn buồn ngủ từ trên giường ngồi dậy.Mới vừa cử động đã cảm thấy cả người nhức mỏi, Tần Thịnh không ở trong phòng, chắc là tinh thần phấn chấn rời giường từ sáng sớm rồi.Thật không biết anh ăn cái gì lớn lên, thể chất khoẻ như vậy.Thiếu giấc nghiêm trọng, mới vừa ốm dậy mà đã có thể lăn lộn như vậy.Cô đúng là không nên đau lòng cho anh.Cả người anh đều săn chắc, khoẻ như trâu.Cô về sau vẫn là nên đau lòng cho chính mình thì hơn, nếu lo lắng cho anh chắc cô ngất mất.Tang Nguyệt chậm rì rì đi vào phòng để quần áo, nhìn dấu vết chằng chịt mà Tần Thịnh lưu lại trên người mình, hít vào một hơi thật sâu.Người đàn ông này là chó sao?Cũng may da cô hồi phục không tồi, mấy cái dấu hôn vết cắn xanh tím nhìn như bị bạo lực này trên cơ bản hai ngày là có thể mất đi.Mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi, trang điểm nhẹ rồi xuống lầu, Tần Thịnh vẫn giống như mọi khi, ngồi ở trên sô pha đọc báo, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô một cái.Chỉ liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc báo.Tang Nguyệt nhất thời không phát hiện có cái gì không đúng, chỉ buồn bực người đàn ông này tối hôm qua không biết tiết chế, không chỉ có không cố kỵ sức khoẻ của bản thân sau khi ốm dậy, hôm nay lại còn phải dậy sớm đi làm nên cô cố ý không chủ động nói chào buổi sáng mà chờ anh chủ động.“Dì Điền, chào buổi sáng.”Tang Nguyệt cười chào với dì Điền từ trong nhà bếp đi ra.Dì Điền vui tươi hớn hở nói: “Phu nhân, chào buổi sáng.”“Lại hầm canh sao? Thơm quá a.”Tang Nguyệt nghe mùi hương, đi vào phòng bếp.Dì Điền nói: “Hầm chút canh bổ, buổi sáng vừa hầm, mới hầm được có tiếng, phải đến tối về mới có thể uống.”Bà là buổi sáng qua đây mới biết được Tần Thịnh tối hôm qua đã về nhà, trong lòng cao hứng, cố ý hầm chút canh bổ dưỡng, hy vọng tình cảm của đôi vợ chồng son có thể tốt đẹp, không xảy ra mâu thuẫn.“Đói bụng rồi đi? Mau vào phòng ăn ngồi, dì đi dọn cơm lên.”Mỗi buổi sáng đều là sau khi Tang Nguyệt xuống nhà mới ăn cơm.Tang Nguyệt ừ một tiếng, xoay người đi vào phòng ăn.Sau khi cô ngồi xuống Tần Thịnh mới đi vào tới, ngồi vào chỗ đối diện cô, cái gì cũng không nói, chỉ cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.Phòng ăn im ắng, Tang Nguyệt lúc này mới phát hiện ra điều không thích hợp.Từ lúc cô xuống nhà đến bây giờ, Tần Thịnh một câu cũng chưa chủ động nói với cô, ngồi đối diện cô, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo ăn cơm, biểu tình đạm mạc tự phụ, giống như không quen biết cô.Tình huống như thế nào đây?Lại giận rồi sao?Tang Nguyệt suy nghĩ một chút, tối hôm qua anh còn ôm cô chiếm hết tiện nghi,cô xuống lầu đến bây giờ cũng mới chỉ có ba phút, cũng chỉ mới chủ động chào hỏi dì Điền, chưa chào hỏi anh,cô hẳn là không đến mức keo kiệt như vậy đi.Hơn nữa, lúc trước mỗi lần cô dậy, cũng đều là anh chủ động chào hỏi.Từ trước đến nay anh là người chỉ cần ở trên giường được ăn no, xuống giường liền rất dễ nói chuyện, hôm nay đây là bị làm sao vậy, tối hôm qua anh ở trên giường lăn lộn cô lâu như vậy, không đúng a..