Chương 31: Chương 31
Tang Nguyệt đề phòng tai nạn xảy ra, “Nếu người khác cố ý dùng phép khích tướng, nghi ngờ năng lực của anh,anh cũng không được thẹn quá hoá giận,thuận theo ý bọn họ.”Tần Thịnh nghe ra cô là đang ám chỉ đến đêm hôm đó, lúc ấy cô chính là sử dụng phép khích tướng, ngữ khí có chút cứng đờ, “Anh tuyệt đối sẽ không ngoại tình.”Tang Nguyệt nghe thấy anh sắp giận, nhanh chóng dỗ, “Được được được, anh là người chồng có trách nhiệm nhất trên đời.”Tần Thịnh hừ lạnh một tiếng.Tang Nguyệt lại dỗ anh tiếp, “Được,em sai rồi, không nên nghi ngờ Tần tổng anh tuấn, quang minh lỗi lạc nhà chúng ta.”“Gọi anh là gì?”Ngữ khí Tần Thịnh hơi trầm xuống.“Ông xã.”Tang Nguyệt nghe thấy Tần Thịnh cười một tiếng, “Bà xã.”Tang Nguyệt sửng sốt, này hình như là lần đầu tiên Tần Thịnh gọi cô là bà xã.Vài giây sau,đầu kia lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Tần Thịnh, “Bà xã,anh nhớ em.”Tang Nguyệt trong lòng khẽ run lên, tê tê dại dại,âm thanh kia bao vây lấy trái tim cô, không ngừng rung động.“Ân,em ở nhà đợi anh, thời gian cũng đã không còn sớm rồi,anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”Tần Thịnh: “Ngủ ngon.”Cất điện thoại đi, khoé miệng Tần Thịnh không kìm được giương lên.Dương Duy đang ngồi một bên chờ tiếp tục bàn chuyện công việc, dùng ngữ khí ê ẩm trêu chọc, “Tần tổng,tôi bởi vì bận rộn chuyện công việc, không rảnh ở cùng bạn gái,cô ấy đã một tháng chưa gặp tôi, ngài với phu nhân ân ái ngay trước mặt tôi, thật sự không thèm để ý xem tôi sống hay chết sao?”Tần Thịnh thản nhiên nói: “Tang Nguyệt dặn tôi không được để phát sinh quan hệ ngoài luồng.”Trong giọng nói không giấu được sự đắc ý.Dương Duy yên lặng không nói gì, bình thường bà vợ nào mà chẳng dặn chồng không được ngoại tình, đây là chuyện gì đáng để kiêu ngạo sao?Trong lòng chửi thầm, ngoài miệng lại nịnh hót, “Phu nhân thật sự rất yêu ngài nha.”Tần Thịnh chọn cụp mi, khóe miệng và lông mày đều cong lên.Mấy ngày kế tiếp, Tang Nguyệt bận đến chân không chạm nổi đất.Công việc ở công ty phải xử lý còn phải chọn nơi chôn cất mẹ, Ninh Sách là đang học dở cấp hai thì bỏ, ban đầu trường học không đồng ý, suy xét đến việc cậu quay lại trường phải học lại cấp hai, một năm sau đã phải tham gia kì thi chuyển cấp, Tang Nguyệt lại chọn cho cậu một ngôi trường khác có giáo dục tốt hơn, xử lý thủ tục chuyển trường.Tần Thịnh mỗi ngày đúng 10 giờ tối sẽ gọi điện đến cho cô, đều là anh gọi đến,cô thật sự bận quá, công việc, giải quyết chuyện cho Ninh Sách đi học, hạ táng cho mẹ, những việc này đã lấp hết khoảng thời gian của cô,cô căn bản không có sức để nghĩ đến những chuyện khác, nhưng mỗi lần nhận được điện thoại từ anh, ngồi ở trên ghế trò chuyện với anh vài câu, đều là giây phút cô được thả lỏng nhất trong ngày.Trước ngày đưa mẹ đi hạ táng một ngày, Tang Nguyệt cùng Ninh Sách đến nơi mẹ ở lúc còn sống, dọn dẹp lại di vật của mẹ lúc còn sống, đó là một con ngõ nhỏ rách nát,mẹ với Ninh Sách hai người trọ ở một căn gác mái tối tăm tổng cộng chỉ có hai mươi mét vuông, độ cao chỉ có đúng 1 mét 8, Ninh Sách cao nên không thể đứng thẳng người ở trong.Nếu không phải có Ninh Sách,cô thậm chí còn không biết ở giữa thành thị phồn hoa như Nam Thành này, còn có tồn tại một nơi như này.Đồ của mẹ thực sự không nhiều lắm, mấy bộ quần áo cũ đã mặc không biết bao nhiêu năm, mấy tấm ảnh chụp, trong ảnh là bà thời còn trẻ, mặt mày như tạc tượng, khí chất cao quý ưu nhã.Bà là một người phụ nữ đẹp mỹ lệ, Tang Nguyệt với Ninh Sách đều thừa hưởng nét đẹp từ bà.Không biết là vui hay buồn, Tang Nguyệt tìm thấy hai bức ảnh chụp cô trong chồng ảnh không nhiều lắm của bà, một tấm là khi cô còn nhỏ, sau khi Ninh Sách ra đời, tay trái mẹ ôm Ninh Sách, tay phải ôm lấy cô chụp ảnh chung, một tấm là lúc cô lên đại học, chỉ chụp được một bên góc mặt, nhìn ảnh liền biết là chụp lén.Nhưng sau khi cô về lại Tang gia thì đã không còn gặp bà nữa, bức ảnh này, đủ để chứng minh,mẹ đã lén đến nhìn cô lúc cô không biết, nhưng cô đã không còn muốn suy nghĩ sâu xa liệu người phụ nữ ấy đã từng yêu cô hay chưa.Lo xong tang sự của mẹ, về đến nhà, Tang Nguyệt nằm ở trên giường, mệt đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, như muốn ngủ bù lại mấy hôm thiếu giấc, mê đầu ngủ cả một ngày một đêm,tất nhiên cũng có tỉnh lại mấy lần, chỉ là không muốn ăn cơm, cũng không muốn ra khỏi phòng.Sang tới ngày hôm sau, Tần Thịnh theo kế hoạch ban đầu dự kiến ba ngày sau mới về lại gọi điện cho cô báo anh đã kết thúc xong công việc trước hạn, chạng vạng là có thể về đến nhà.Tang Nguyệt thấy anh gửi giờ bay qua, không nói với anh, tự mình lái xe đến sân bay đón.Lúc làm điều này cô cũng không biết mình là xuất phát từ mục đích gì, đại khái là biết, làm như vậy, anh sẽ vui vẻ.Bốn giờ rưỡi chiều, Tần Thịnh hạ cánh xuống sân bay, Dương Duy kéo hành lý đi theo sau Tần Thịnh, ra đến đại sảnh sân bay, không nhìn thấy tài xế qua đón, Dương Duy đang định gọi điện thoại cho tài xế, đột nhiên thấy Tang Nguyệt từ trên xe bước xuống cách đó không xa, cười vẫy vẫy tay về phía bên này.Tần Thịnh nhìn thấy Tang Nguyệt trước, đã nhấc chân đi về phía Tang Nguyệt.Anh đã nói tài xế hôm nay sao có thể thất trách như vậy, không có xuống xe đi qua nghênh đón,hoá ra là phu nhân tự lái xe tới đón.Dương Duy cất điện thoại đi,mỗi tay một cái vali, kéo theo hai cái vali đuổi kịp, nghiêng đầu nhìn thấy ông chủ mặt mày hớn hở, cười nói: “Tần tổng,phu nhân tới đón ngài,cô ấy thật đúng là yêu ngài sâu đậm, ngài đi công tác mấy ngày,cô ấy khẳng định ngày đêm nhớ mong,gấp không chờ nổi muốn gặp ngài.”Tần Thịnh ban đầu còn bình tĩnh, nghe thấy lời Dương Duy nói, trực tiếp không có hình tượng gì chạy lên, “Tang Nguyệt, sao em lại tới đây?”Tần Thịnh chạy đến trước mặt Tang Nguyệt,cúi đầu, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn cô.“Tới đón anh nha.”Bốn phía đều là người, Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên có hơi lo lắng anh lại hôn mình giữa nơi đông người thế này, xoay người vòng đến ghế phụ, giúp anh mở cửa xe ra, “Anh đi công tác nhiều ngày vấy vả như vậy,cho anh trải nghiệm chút kĩ thuật lái xe của em, lên xe đi.”Dương Duy cất vali của Tần Thịnh vào trong cốp xe,kéo hành lí của mình, đi qua chào hỏi cùng Tang Nguyệt, “Phu nhân, ngài cùng Tần tổng về cẩn thận,tôi đi trước đây.”Bình thường tài xế qua đây đón,anh đều ngồi xe tài xế lái cùng Tần Thịnh về, nhưng hôm nay Tang Nguyệt tới đây đón,anh định một mình bắt xe, không làm bóng đèn.Tang Nguyệt nói: “Trợ lí Dương cũng vất vả rồi, lên xe đi cùng nhau đi.”Dương Duy lập tức định cự tuyệt, còn chưa có kịp lên tiếng, đã nghe thấy Tần Thịnh phân phó, “Cậu lái xe đi.”Tang Nguyệt: “Để em lái đi, trợ lý Dương mới vừa xuống khỏi máy bay.”“Để cậu ấy lái đi.” Tần Thịnh lấy chìa khoá xe trong tay cô đưa cho Dương Duy.Tình nguyện dắt thêm một cái bóng đèn, để anh đi theo cùng, Dương Duy đã hiểu, đây là gấp không chờ được muốn ở trên xe động tay động chân mà không có ai lái xe nên không có tiện.Dương Duy cười, nhận lấy chìa khóa, gật đầu nói: “Được, Tần tổng, để tôi tới lái.”Xe hôm nay Tang Nguyệt lái đến chính là chiếc Lamborghini mà Tần Thịnh lấy được của ba,lần trước Tần Thịnh bảo tài xế đưa cô đi còn anh tự lái xe cô đi làm, sau hôm đấy anh ra ngoài xã giao hay đi làm, đều lái xe của cô, chìa khóa xe không trả lại cho cô, cũng không biết để khoá ở chỗ nào, chìa khoá dự phòng để ở bên chung cư của cô, ở trong nhà chỉ có thể tìm thấy chìa khoá của chiếc Lamborghini này, gần đây đi đâu cũng lái nó.Dương Duy lái xe, Tần Thịnh và Tang Nguyệt ngồi ở hàng ghế phía sau, vừa lên xe, Tần Thịnh đã kéo vách ngăn ngăn cách với hàng ghế lái lên.Tang Nguyệt nhìn vách ngăn chậm rãi che lên, nghiêng đầu chạm phải đôi mắt thâm thuý của anh, không khỏi có chút thẹn thùng.“Tang Nguyệt.” Tần Thịnh cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày không có nhớ anh không?”Gương mặt Tang Nguyệt hơi nóng lên,rụt cổ trốn sang bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở anh “Trợ lí Dương còn ở phía trước đấy.”Tần Thịnh duỗi tay ôm lấy eo cô, không cho trốn, “Cậu ấy không nhìn thấy được.”Anh hôn xuống phía sau d ái tai cô, há mồm ngậm lấy vành tai trắng nõn, dùng đầu lưỡi trêu đùa, “Nhìn thấy cũng không có làm sao.”Lần trước ở sân bay hôn môi cậu ấy cũng ở bên cạnh nhìn.Tang Nguyệt không nghĩ tới da mặt anh dày như vậy, giơ tay đẩy vai anh ra.Môi Tần Thịnh chuyển qua môi cô, nhẹ nhàng cắn, ngữ khí có chút bất mãn, “Em còn chưa nói có nhớ hay không nhớ anh, ân?”Cả gương mặt Tang Nguyệt đều nóng lên, không ngừng trốn về phía sau,khoang xe chỉ lớn có như vậy, cuối cùng trốn đến phía bên phải, phía sau lưng dựa vào cửa xe, tránh cũng không thể tránh, bị anh dùng hàm răng cọ xát môi, hô hấp hỗn loạn, đành phải nói: “Suy nghĩ đã.”Tần Thịnh phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng.Tang Nguyệt bất mãn liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh mau thả em ra, đây là ở bên ngoài, người bên ngoài sẽ thấy,anh còn như vậy, lần sau em sẽ không đến sân bay đón đâu.”Tần Thịnh giơ tay đè cô lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của cô, “Anh cũng nhớ em, mỗi ngày đều nhớ.”Cứ nhớ là về phải chiếm tiện nghi của cô sao? Lên xe đã đè lên người cô, trợ lý của anh còn ở phía trước, thật là một chút cũng không biết thu liễm, làm cho cô về sau sao có thể không biết xấu hổ đối mặt với trợ lý anh.Tang Nguyệt trong lòng chửi thầm, trên mặt thì cười cười,dỗ anh ngồi dậy, “Anh đi công tác nhiều ngày vất vả,em đã dặn dì Điền ở nhà chuẩn bị cơm tối, chờ đến lúc về nhà, ăn xong cơm tối, về phòng lại! ! ”Tang Nguyệt nói đến đây thì dừng lại không nói thêm nữa.Ánh mắt Tần Thịnh sáng quắc, dùng sức hôn lên một cô một cái, dán vào lỗ tai cô nói nhỏ, “Về đến nhà, không ăn cơm, ăn em trước.”Hai tai Tang Nguyệt nóng bỏng, nhỏ giọng nói: “Về đến nhà, đều tùy ý anh.”Được Tang Nguyệt hứa hẹn, Tần Thịnh cuối cùng cũng đem môi dời đi, nhưng người vẫn ôm cô không buông tay, một tay ôm trên eo, một tay kia cuốn lấy tóc cô nghịch.Về đến nhà, dì Điền đang ở trong phòng bếp nấu cơm, cửa phòng bếp đóng lại, không nghe thấy tiếng hai người mở cửa, Tang Nguyệt còn không kịp đi qua chào dì Điền đã bị Tần Thịnh ôm eo giục trở về phòng.Vừa vào cửa, Tang Nguyệt đã bị anh ôm đến trên giường, đè ở trên gối đầu hôn, đây là hình ảnh Tang Nguyệt không nghĩ tới,cô cùng Tần Thịnh lãnh chứng chưa được bao lâu, sau khi kết hôn vẫn luôn không có đề tài gì chung để nói, thẳng đến mấy ngày trước khi anh đi công tác, mới miễn cưỡng gọi là nói được mấy câu,xa nhau một tuần,cô còn tưởng rằng khi gặp lại sẽ lại trở nên xa lạ như cũ,phải thích ứng một hai ngày mới có thể thân thiết hơn một chút,cô thậm chí còn nghĩ trước cả đề tài để nói mấy câu với anh, giảm bớt sự xấu hổ.Không nghĩ tới anh vừa về đã như củi khô gặp lửa ôm cô thân thiết, không chỉ không thấy xa lạ, ngược lại còn như một đôi vợ chồng cảm tình hài hòa, nùng tình mật ý.Này đại khái chính là bản tính đàn ông, mặc kệ ở dưới giường quan hệ thế nào, lên giường cũng chẳng liên quan gì.Nụ hôn ướt át rơi xuống môi, cằm, cổ cô, hôn dần xuống phía dưới, Tang Nguyệt duỗi tay ôm cổ anh, ngăn anh hôn tiếp xuống, hít một hơi thật sâu, kêu r3n ra tiếng, “Còn chưa có tắm rửa.”Tần Thịnh ừ một tiếng,ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc, “Cùng nhau tắm đi.”Đêm trước hôm đi công tác, bởi vì cô mới ốm dậy, lo cho sức khoẻ của cô nên anh không lần, lần này anh muốn bù lại.Từ trong phòng tắm đi ra, cả người Tang Nguyệt như không có xương cốt, đầu gối mềm nhũn.Tần Thịnh ôm cô ở trên giường nghỉ ngơi, cúi đầu hôn lên vai cô, hỏi: “Có đói bụng không?”Tang Nguyệt đến cả sức để nói chuyện cũng không có,mệt mỏi hỏi: “Mấy giờ rồi?”Tần Thịnh nhìn thời gian, “9 giờ rưỡi.”Tang Nguyệt trở mình, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn pha lê trên trần nhà, tay chân đến bây giờ còn tê tê dại dại, giống như đang nằm ở trên đám mây, hô hấp vẫn cứ dồn dập, “Vừa nãy,em đã hoài nghi mình thiếu chút nữa đã chết rồi.”Tần Thịnh bật cười ra tiếng, hỏi: “Đây là đang tán dương anh sao?”Tang Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái, đột nhiên há mồm, cắn lên xương quai xanh anh một cái để trả thù.Dồn hết sức vào cắn, còn cố ý dùng răng day day vài cái.Tần Thịnh cười suýt xoa.Tang Nguyệt ngẩng đầu, nhìn dấu răng đỏ tươi mới cắn trên xương quai xanh anh, vừa lòng cong khóe mắt.“Anh nói là tán dương thì chính là tán dương.”Cô về sau sẽ không bao giờ nghi ngờ năng lực của anh,anh rất có thể sẽ mang thù.Ở trên giường nằm thêm một lúc, Tần Thịnh rời giường trước, mặc quần áo vào xong rồi cầm cho cô váy ngủ từ phòng để quần áo qua.Tang Nguyệt xốc chăn lên ngồi dậy, Tần Thịnh nhìn hai bên đầu gối cô đều đỏ, đau lòng duỗi tay xoa xoa, hỏi: “Đau không?”Tang Nguyệt trừng anh, “Quỳ lâu như vậy,anh nói xem có đau hay không?”Tần Thịnh tổng kết kinh nghiệm, “Lần sau lót thêm cái gì đấy ở dưới.”Tang Nguyệt nhìn anh thật sâu, cảm thấy mình vừa nãy cắn vẫn còn nhẹ..