Chương 26: Chương 26
Tang Nguyệt đứng lên, nói: “Anh khi còn nhỏ cũng giống như bây giờ vậy, liếc mắt một cái là có thể nhận ra là anh, từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp trai nha.”Diện mạo Tần Thịnh không thay đổi mấy so với hồi nhỏ, chỉ là nẩy nở hơn, khí chất cũng không giống với gương mặt đáng yêu mà cô vừa khen, Tang Nguyệt không nhịn được mà cười ra tiếng.Tần Thịnh cũng không tức giận, hỏi: “Còn xem nữa không?”Tang Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Không xem nữa.”Lỡ đâu lúc xem ảnh anh khi còn nhỏ không được mà phụt cười,anh ở bên cạnh nhìn chằm chằm, rất xấu hổ, vẫn là chờ lúc anh không ở đây chậm rãi xem.Tần Thịnh ừ một tiếng, cúi người thu dọn đống album trên sôpha.Tang Nguyệt cũng phụ anh bê mấy cuốn album để lên tủ.Thời gian cũng không còn sớm, Đường Khê tự mình xuống bếp nấu cơm, Tần kiêu ở bên trong trợ giúp.Tang Nguyệt có hơi ngại chỉ ngồi chờ cơm, hỏi Tần Thịnh, “Em có nên đi vào giúp không?”Tần Thịnh: “Không cần, em đi vào sẽ cản trở bọn họ anh anh em em.”Tang Nguyệt đã hiểu, đây là nói cô là bóng đèn.Anh đã nói như vậy, Tang Nguyệt cũng không đi vào nữa.Ở trên sô pha ngồi chờ, Đường Khê lo Tang Nguyệt không được tự nhiên, từ trong phòng bếp đi ra, nói với Tần Thịnh: “Thịnh Thịnh,con dắt Nguyệt Nguyệt ra ngoài đi dạo đi, đợi lát nữa nấu cơm xong rồi, mẹ gọi điện cho các con.”Tần Thịnh đồng ý, dẫn Tang Nguyệt đi ra ngoài.Hai người sóng vai đi cùng một chỗ, nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng ân ái.Ở mảnh đất ngàn vàng này, hai bên đường trồng đầy hoa cẩm tú cầu, phong cảnh rất đẹp.Chạng vạng gió thổi mát lạnh, Tang Nguyệt đi theo bên cạnh Tần Thịnh, đi lang thang về phía trước không có mục tiêu.“Thích ở đây không?” Tần Thịnh đột nhiên hỏi.Tang Nguyệt gật đầu, “Thích.”Tần Thịnh: “Chờ chúng ta già rồi thì dọn đến đây dưỡng lão.”Tang Nguyệt: “! ! ”Giờ đã suy xét vấn đề dưỡng lão có phải sớm quá rồi không,cô mới 24, vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, có thể ở chỗ này an nhàn dưỡng lão, khá tốt.Tang Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, tưởng tượng thấy cuộc sống về hưu sau này của bọn họ sẽ cùng ở bên nhau như ba mẹ anh, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào.Gió nhẹ phất quá, không biết là ai tới gần ai trước, xúc cảm ấm áp theo mu bàn tay lan tràn, mu bàn tay hai người bất tri bất giác chạm vào nhau.Ngón tay Tang Nguyệt khẽ động,dịch sang bên phải một bước nhỏ, tránh khỏi tay anh.Mu bàn tay đang dính vào nhau bị tách ra, tựa hồ là vì che giấu, Tần Thịnh khẽ nâng cằm, tay đút vào trong túi.Chưa đến vài giây,tay anh lại duỗi qua, bất tri bất giác đụng vào mu bàn tay cô.Tang Nguyệt khẽ cong đuôi mắt, quay đầu nhìn về phía bên kia, bất giác cười một cái.Phía trước là giao lộ, Tần Thịnh thuận thế nắm tay cô, Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên sắc mặt Tần Thịnh biến đổi, duỗi tay che hai mắt cô lại.Tang Nguyệt sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”Mới vừa hỏi xong, liền thấy có một chiếc xe màu đen dừng ở phía trước, thân xe điên cuồng chấn động.Đây là! ! Xe chấn!Tang Nguyệt trợn tròn mắt, vỗ vỗ cánh tay Tần Thịnh, “Chúng ta trở về đi.”Tình huống này, không nên đi tiếp về phía trước.Hai người quay lại đường cũ, Tang Nguyệt nghĩ đến cái gì, buông tay Tần Thịnh ra, cầm di động chia sẻ cho Nguyễn Anh.Tang Nguyệt: 【 Anh Anh,mày đoán xem tao vừa mới nhìn thấy gì? 】Tần Thịnh bị cô buông tay ra, thấy Tang Nguyệt cúi đầu gửi tin nhắn, chân mày cau lại.Vừa nãy, bầu không khí rất tốt,anh là đang tính hôn môi với Tang Nguyệt.Nếu không phải ở đấy có xe chấn, giờ anh đã đang hôn Tang Nguyệt rồi.Tần Thịnh mày càng nhăn càng sâu.Anh không rõ người trẻ tuổi bây giờ đều là làm sao vậy, rõ như ban ngày thế mà ở trên xe làm loại chuyện này, không biết xấu hổ,làm người ta mất cả hứng.Tần Thịnh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua đoạn chat trên màn hình di động cô.Nguyễn Anh: 【 Nhìn thấy cái gì? 】Tang Nguyệt: 【 Xe chấn,tao đây là lần đầu tiên gặp phải người khác chơi xe chấn, k1ch thích thật.】K1ch thích?Cô cảm thấy xe chấn k1ch thích?Tầm mắt Tần Thịnh dừng ở trên mặt Tang Nguyệt, nhớ tới đêm qua bọn họ làm,cô rất nhiều lần nhân lúc anh không chú ý bò về phía trước để tránh anh.Tuy rằng trong nháy mắt đã tóm được trở về, nhưng nếu ở trên xe, khoang xe nhỏ hẹp,cô không có chỗ nào trốn, nếu là ở ghế điều khiển, vị trí càng nhỏ hơn! ! “Tang Nguyệt.” Tần Thịnh gọi cô.Tang Nguyệt cất điện thoại đi, hỏi: “Làm sao vậy?”Tần Thịnh bình tĩnh nói “Anh ở bên này cũng có một căn biệt thự.”Không phải chuyện gì hiếm lạ.Tang Nguyệt ừ một tiếng.Tần Thịnh: “Bên kia ngày thường chỉ có một người hầu ở lại để quét dọn, chúng ta đêm nay có thể qua bên đấy ở.”Tang Nguyệt: “Có thể nha.”Ngày mai là cuối tuần, không phải đi làm.Tần Thịnh: “Chúng ta đem xe chạy vào trong sân, hoặc là gara,anh sẽ bảo người hầu rời đi, trong sân không có người ngoài.”Tang Nguyệt mơ hồ cảm giác được có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn anh.Tần Thịnh rũ mắt,ánh chiều chiếu vào làm anh trông nhu hoà đi rất nhiều, ngữ khí bình đạm, thấp giọng hỏi: “Em muốn làm ở trong xe không?”Tang Nguyệt: “! ! ”“Ở xe! ! Trong xe?”Hai tròng mắt Tang Nguyệt trợn to lên vài phần, ánh mắt hơi loé lên, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh anh nói, gương mặt tức khắc nóng lên, không chút do dự lắc đầu cự tuyệt, “Em không muốn.”Tần Thịnh ừ một tiếng, cụp mi che giấu cảm xúc trong mắt, nhìn không ra hỉ nộ.Hai người tiếp tục trầm mặc đi về phía trước,gần về đến nhà rồi, Tần Thịnh đột nhiên kéo tay cô, mở miệng nói: “Chúng ta ở trong sân nhà mình mà, không có người ngoài thấy đâu.”Còn chưa từ bỏ ý định đâu!Người này sao lại thấy người khác làm cái gì cũng phải học theo, ở rạp chiếu phim nhìn thấy người khác hôn môi liền phải hôn môi, nhìn thấy người khác chơi xe chấn liền phải xe chấn.“Không có người ngoài thấy cũng không được,em không muốn,anh cũng đừng có mơ đến.”Trong lòng Tang Nguyệt chửi thầm Tần Thịnh trông mặt thì đứng đắn nghiêm túc nhưng thực chất lại là kẻ bi3n thái,hất tay anh ra, gương mặt phiếm hồng, bước nhanh về phía trước.Tần Thịnh bước dài, không nhanh không chậm đi theo phía sau.Tang Nguyệt cúi đầu, thấy bóng hai người trên mặt đất đan vào nhau, sợ anh còn chưa từ bỏ ý định kiên trì muốn làm ở trên xe, không muốn nói chuyện với anh nữa, đi càng lúc càng nhanh,như bị chó đuổi đằng sau, bất tri bất giác chạy đi.Tần Thịnh lúc đầu bị cô cự tuyệt còn có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm bóng dáng hoảng sợ bỏ chạy của cô, không biết sao, nổi hứng muốn trêu cô, muốn thấy cô thẹn thùng, muốn thấy cô đỏ mặt tía tai.Anh sải bước dài, đi nhanh hơn,chỉ vài bước đã đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô, ngón cái vuốt v e mu bàn tay cô, ngữ khí mang theo ý cười, “Vì sao lại không muốn,em là cảm thấy trên xe chỗ hẹp sao?”Tang Nguyệt cúi đầu, không để ý tới anh.Tần Thịnh hơi cúi người, ghé vào bên tai cô, thấp giọng mang theo ý dụ dỗ, “Chúng ta ở trong xe,em có thể ngồi trên đùi anh nha, tối hôm qua lúc em ngồi trên đùi anh,em nói rất thoải mái còn gì.”Mặt Tang Nguyệt hồng thấu, duỗi tay che miệng anh lại, xấu hổ và giận dữ trừng mắt, “Câm miệng lại, không cho anh nói.”Tần Thịnh nhìn ánh mắt u oán của cô, ừ một tiếng, không động đậy, hai mắt sáng ngời, yên lặng nhìn gương mặt thẹn thùng của cô.Ánh mắt Tần Thịnh thâm trầm, Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm như vậy,bỗng có chút ngượng ngùng, mím môi,rút tay về, xoay người chạy về phía trước.Chưa được hai bước, cánh tay đã bị anh nắm lấy, cánh tay anh câu lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong lồ ng ngực.Không khí xung quanh đột nhiên trở nên khô nóng, chân trời phủ ánh chiều cam hồng thơ mộng.Tần Thịnh cúi đầu, hôn lấy bờ môi đỏ mọng của cô.Ánh hoàng hôn bao trùm lên hai người, Tang Nguyệt hơi ngước mắt, thấy rõ gương mặt chuyên chú trầm mê của anh, như ngừng thở, ngực kịch liệt nhảy lên.Hô hấp đan xen, lưỡi anh luồn vào miệng cô, tùy ý m*t mát.Hương hoa lan trong không khí, làm người ta bất giác say mê, Tang Nguyệt nhắm hai mắt lại,đôi tay ôm phía sau lưng anh.Không biết qua bao lâu, Tang Nguyệt có chút không thở nổi, Tần Thịnh nhận ra mới kết thúc nụ hôn sâu.Tang Nguyệt bị anh ôm vào trong ngực, trán chạm trán,tiếng th ở dốc triền miên đan xen, ngực áp ngực, tiếng tim đập cũng lồ ng vào nhau.Bỗng di động anh đổ một hồi chuông.Tang Nguyệt bị doạ sợ, chột dạ đẩy anh ra.Tần Thịnh cúi đầu nhìn tên hiện thị cuộc gọi, giơ tay vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Không có gì, là mẹ gọi tới.”Tang Nguyệt cúi đầu, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, “Chắc mà gọi chúng ta về ăn cơm,mình cũng nhanh về đi thôi.”Nói xong,cô không đợi Tần Thịnh, xoay người đi về phía trước.Tần Thịnh bắt máy, nói với mẹ một tiếng, liền dập máy, nhấc chân đuổi theo bước chân vội vàng của cô.Khi về đến nhà, đồ ăn đã dọn xong, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm phức, Đường Khê đứng ở bên cạnh cửa phòng ăn, đón bọn họ đi qua ngồi.Rửa tay xong, Tang Nguyệt cùng Tần Thịnh ngồi vào trên bàn cơm.Khi ăn cơm, Tần Kiêu cùng Tần Thịnh không có nói nhiều lắm, đều là Đường Khê với Tang Nguyệt nói chuyện với nhau.“Hai đứa vừa mới đi chơi đâu đấy?” Đường Khê hỏi.Tang Nguyệt nói: “Bọn con đi ra phía đường quẹo phải.”Đường Khê nói: “Đằng sau biệt thự có một khu công viên, đợi lát nữa cơm nước xong,hai đứa cũng có thể đi dạo ở đấy.”Tang Nguyệt cười hồi, “Được nha.”Buổi tối rốt cuộc vẫn không theo ý nguyện lái xe về bên biệt thự của Tần Thịnh,nhưng anh cũng không có nhắc lại.Hai người ở lại bên nhà Tần Kiêu với Đường Khê một đêm, đến chiều ngày hôm sau mới về, lúc đi, Đường Khê còn làm rất nhiều đồ ngọt cho Tang Nguyệt mang đi.Buổi tối Tần Thịnh có tiệc xã giao, Tang Nguyệt một mình ở nhà, ăn chút đồ ngọt, không ăn cơm, giữa trưa cô ở bên nhà ba mẹ Tần Thịnh ăn đến no căng cả bụng nên không đói lắm.Tắm rửa xong, không có chuyện gì làm, Tang Nguyệt vào thư phòng mở máy tính tăng ca.Không biết có phải bởi vì mấy ngày nay rảnh rỗi,quen mấy ngày không tăng ca hay không mà cô ngồi ở thư phòng không lâu đã cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng.Đóng máy tính lại, nằm lên giường nghỉ ngơi, không bao lâu đầu cũng đau nhức.Cô giơ tay sờ sờ trán, cảm giác mình như phát sốt, chống người ngồi dậy, muốn đi tìm nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể, hai chân vừa chạm đến mặt đất đầu óc liền choáng váng, trời đất quay cuồng, sợ bị ngã xuống đất nên cô nằm về giường, nhắm mắt lại,tính nghỉ ngơi một chút, chờ thoải mái hơn thì đi lấy sau.Đầu óc cứ mê man, mơ mơ màng màng ngủ, không biết qua bao lâu, Tang Nguyệt nghe thấy tiếng đẩy cửa.Tần Thịnh đi vào, thấy cô đắp chăn nằm ở trên giường, di động đặt ở trên tủ đầu giường, cho rằng cô ngủ rồi, thả nhẹ bước chân, đem áo khoác vắt lên sô pha, đang tính ghé sát vào nhìn cô một cái, liền nghe thấy tiếng cô yếu ớt gọi tên.“Tần Thịnh.”Tần Thịnh đến gần cô,thấy cả mặt cô đỏ bừng, nhận thấy có điều không đúng, cúi người sờ lên trán cô, sắc mặt ngưng trọng, “Em phát sốt rồi.”Tang Nguyệt ừ một tiếng, mê mang mở mắt ra, mới vừa thấy rõ mặt anh, đã bị anh ôm ngang lên.Cô yếu ớt dựa vào trong lồ ng ngực anh, mặt đỏ lên vì sốt, giọng nói khản đặc, hỏi: “Đi đâu thế?”Tần Thịnh: “Bệnh viện.”Cô bị ốm, không đi bệnh viện thì đi đâu.“Em không đi bệnh viện đâu.” Tang Nguyệt không có tí sức lực nào giơ tay chạm vào cánh tay anh “Trong nhà có thuốc hạ sốt không?Em uống một viên là ổn rồi.”Cô trước kia phát sốt đều không đi bệnh viện, uống một viên thuốc hạ sốt, ngủ một giấc, còn không hết sốt thì uống thêm viên thứ hai,cứ thế cho đến khi hạ sốt.Cô không thích đi bệnh viện.“Không được,phải đi bệnh viện.” Tần Thịnh không cho cô xía vào.Tang Nguyệt vô cùng đau đầu, đầu dựa vào ngực anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh,lại mơ mơ màng màng thiếp đi..