Chương 9: Ngọc tỷ
Giờ nghỉ trưa chưa qua bao lâu, Lễ bộ thượng thư đã đưa đến một cuốn sổ nhỏ, nói là muốn lấy ngân lượng từ quốc khố để chuẩn bị cho chuyến đi săn mùa xuân.
Đồ Linh Trâm cùng Lãnh Hương đỡ Lý Phù Dao rời giường. Lý Phù Dao như thể vẫn quyến luyến giấc ngủ, cả người mơ mơ màng màng, giữ lấy trán, híp nửa mắt, một lúc sau mới nhìn rõ người quỳ gối trước mặt là ai.
Lấy ngân lượng từ quốc khố không phải là chuyện nhỏ, vì thế chỉ có ngọc tỷ của hoàng đế mới có thể điều động khố ngân.
Lễ bộ thượng thư dâng sổ con lên, tươi cười: “Bệ hạ, Thừa tướng đã duyệt qua rồi, xin người đóng ngọc tỷ.”
Lý Phù Dao nhận lấy cuốn sổ, mở ra nhìn thử, quả nhiên phía trên đã có phê duyệt của Tần Khoan. Hắn gật gật đầu đi về phía trong gian phòng, sau một trận lục lọi cuối cùng cũng mang một hộp đồng đi ra.
Lý Phù Dao mở hộp đồng ra, bên trong là khối ngọc hình điêu long, chính là bảo vật tượng trưng cho thân phận chí tôn của Đại n - ngọc tỷ truyền quốc.
Đóng dấu xong, sau khi Lễ bộ thượng thư rời đi, Lý Phù Dao cẩn thận cất ngọc tỷ vào trong hộp, một lần nữa bước vào bên trong.
Đồ Linh Trâm dọn dẹp xong, đang định lui ra, lại thấy Lãnh Hương ngơ ngác nhìn vào gian trong đến xuất thần, tựa hồ đang suy tư điều gì đó.
Đồ Linh Trâm nhẹ vỗ vai nàng, hỏi: “Lãnh Hương, sao thế?”
Lãnh Hương thu hồi ánh mắt, ho nhẹ hai cái: “Đầu hơi nhức, chắc là đêm qua cảm lạnh ấy mà.”
“Gió xuân se lạnh, vẫn nên cẩn thận chút.” Nói xong, nàng đưa tay lên trán Lãnh Hương xem có nóng không.
Tuy là ý tốt nhưng vẫn là bị Lãnh Hương mặt không biến sắc đưa tay cản. Lãnh Hương miễn cưỡng cười nói: “Chắc là đêm qua nhiễm phong hàn, đêm nay e là không thể gác đêm rồi.”
Đồ Linh Trâm nén lại nghi hoặc, nói: “Đêm nay cứ để ta gác, ngươi cứ nghỉ ngơi đi đã.”
Lãnh Hương nói cảm ơn xong liền vội vã quay về phòng.
Đồ Linh Trâm nhìn tay phải vừa bị nàng ta nắm lấy, lông mày dần chau lại.
…
Giờ Tý đã qua, mọi thứ chìm trong yên ắng, Lai Nghi điện cũng đã say giấc nồng, chỉ có vài tiếng côn trùng thưa thớt ngoài cửa sổ.
Không biết từ khi nào, một vệt mây đen thong thả trôi, bóng tối lan tràn vây lấy cả cung điện.
Bỗng nhiên, một trận gió lạ ập đến, thổi tắt hết tất cả nến trong tẩm điện. Ngay lúc đó, Đồ Linh Trâm giật mình tỉnh giấc, ánh mắt nhìn ra ngoài nơi có bóng đen hằn rõ lên phía cửa.
Ngoài cửa sổ có bóng người lén lút thăm dò, một lúc sau một que trúc nhỏ đâm thủng giấy tiến vào, theo đó là làn khói trắng nhàn nhạt.
Đồ Linh Trâm vội vã bịt mũi, giả vờ như trúng thuốc mê, nằm ngửa không nhúc nhích.
Chờ đến khi khói trắng tan hết, bóng đen mới nhẹ nhàng đẩy cửa cẩn thận tiến vào. Đồ Linh Trâm gần như phải gắng hết sức mới có thể nắm bắt được tiếng bước chân của người này, xem ra công lực của vị khách không mời này không hề đơn giản.
Vị khách thần bí đá đá Đồ Linh Trâm, thấy nàng không nhúc nhích, lúc này mới nhẹ nhàng mò mẫm vào gian trong.
Lúc này Đồ Linh Trâm mới nhẹ nhàng mở mắt, trong bóng tối thấy được một dáng người áo đen nhỏ nhắn che mặt.
Lai Nghi điện ngày đêm đều có canh gác, tên áo đen này có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp canh gác để tiến vào tẩm điện, nếu võ công không cao thì chỉ có một khả năng: là nội tặc.
Đồ Linh Trâm lặng lẽ đứng ở màn che nhìn vào, chỉ thấy tên áo đen kia lục lọi y phục Lý Phù Dao một trận, tựa hồ không tìm ra được vật mình muốn. Sau đó tên áo đen liền nhẹ nhàng bò lên giường, rút dao găm ra, từ từ tiếp cận Lý Phù Dao đang say giấc.
Đồ Linh Trâm hoảng hốt, tưởng rằng tên kia muốn mưu sát Lý Phù Dao, đang muốn xuất thân cứu trợ, lại lấy hắn chỉ dùng dao găm cắt dây khóa đeo trên cổ Lý Phù Dao sau đó cầm khóa xuống giường.
Thấy tên áo đen không làm hại gì Lý Phù Dao, Đồ Linh Trâm thở ra một hơi, tiếp tục trốn nơi góc phòng. Nàng muốn xem xem, tên áo đen này rốt cuộc muốn gì!
Tên áo đen sờ soạng dưới giường, tựa hồ mò đến vật gì đó đang nhô ra, sau đó một cơ quan ở phía dưới giường mở ra. Tên áo đen tra khóa vừa mới lấy được trên người Lý Phù Dao vào, một trận âm thanh chuyển động truyền đến, chỉ thấy tên áo đen lấy ra một chiếc hộp đồng trông vô cùng quen mắt.
Đồ Linh Trâm híp híp mắt. Hóa ra, người này phụng mệnh đến trộm ngọc tỷ.
Vừa hay nàng đã lâu chưa hoạt động gân cốt, chi bằng dùng tên áo đen này luyện tập một trận!
Nghĩ đoạn, nàng thuận tay ném lô hương bên cạnh về phía tên áo đen.
Tên áo đen đang đắc chí không ngờ đến lô hương vùn vụt lao đến đập ngay trúng tay phải chính mình, hộp đồng cũng bị đánh rơi giữa không trung.
Gần như trong nháy mắt, một bóng người từ bên trong lao ra, nhẹ nhàng đỡ lấy hộp đồng.
Đồ Linh Trâm đỡ lấy hộp đồng, nhóm lửa trong đèn lưu ly lên, chỉ thấy dưới ánh đèn, nàng cao ngạo ném đôi mắt lên người tên áo đen, cười hỏi:
“Đã đỡ hơn chưa, Lãnh Hương?”
Người mặc áo đen sững sờ, rút dao găm ra phòng bị, cắn răng nói: “Là ngươi!”
Đồ Linh Trâm chỉ cười không nói.
Nàng đã sớm hoài nghi Lãnh Hương là tai mắt của Tần Khoan vì vậy đã có lưu ý sẵn. Xế chiều hôm nay, mắt Lãnh Hương lại dán vào ngọc tỷ không dưới hai lần khiến nàng nổi lên hoài nghi. Huống hồ, cách Lãnh Hương nắm lấy cổ tay nàng hoàn toàn không giống một nữ tử bình thường.
Tay cứng lớn mà lại nhẹ nhàng. Lãnh Hương có võ công, hơn nữa võ công không hề thấp. Nếu không phải mình cảnh giác, e rằng đêm nay đã để lọt Lãnh Hương rồi!
Bất quá, Tần Khoan muốn ả lấy ngọc tỷ làm gì?
Đang nghĩ đoạn, Lãnh Hương ở đối diện đã rút dao găm ra, đè thấp tiếng oán hận: “Tiêu Nhĩ Nhã, ngươi đây là muốn tranh công với ta sao?”
Tranh công? Chẳng nhẽ Lãnh Hương cho là nàng cũng cùng phe với ả?
Đồ Linh Trâm chuyển mắt, tránh khỏi đòn công kích của nàng ta, khuỷu tay đánh vào cánh tay của Lãnh Hương, khiến ả đau đến mức dao găm cũng bay ra ngoài.
Dao găm chuyển động mấy vòng, thuận lợi rơi vào trong tay Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm ngắm nghía con dao, tiếp lời nàng ta: “Đúng vậy a! Chuyện tốt thế này, không thể không phân chia nha!”
Lãnh Hương mặc kệ lời nàng, chỉ ôm lấy cánh tay đang tê liệt, nói: “Ngươi đừng có cho là mình hay! Nếu làm hỏng kế hoạch của Tần Khoan, cả ta và ngươi đều phải chết!”
Đồ Linh Trâm nghiêng đầu, cười nói: “Kế hoạch gì cơ?”
Lãnh Hương tưởng nàng giả ngốc, vội la lên: “Việc đăng cơ đều sắp xếp xong, chỉ thiếu mỗi ngọc tỷ này, ngươi…”
Đồ Linh Trâm ngẩn ra: Đăng cơ? Ai?
Chẳng lẽ Tần Khoan muốn chính mình làm Hoàng đế?
Đang muốn hỏi lại, Lãnh Hương bỗng nghi ngờ, đánh giá Đồ Linh Trâm một lúc lâu mới kinh ngạc nói: “Lẽ nào, lẽ nào ngươi không phải người của Tần Khoan? Nhưng rõ ràng, rõ ràng ngươi là do hắn sắp xếp đến đây!”
Thấy Lãnh Hương bắt đầu nghi ngờ, Đồ Linh Trâm cũng không nói thêm, chỉ đặt hộp đồng lên bàn, tay cầm dao găm nhắm chính xác cổ họng Lãnh Hương mà phi tới.
Thân thể này của nàng không đủ sức mạnh, chỉ có thể dựa vào chiêu thức linh hoạt mà lấy phần thắng. Nếu một lần không trúng, rất dễ dàng bị đối phương nhìn ra sơ hở.
“Tranh” một tiếng, ánh lửa tứ tung, Lãnh Hương không biết tự lúc nào đã rút ra một loan đao cản lại dao găm của Đồ Linh Trâm.
Một kích không trúng, Đồ Linh Trâm xem như mất đi cơ hội đánh trước, vội lùi ra phía sau.
Lãnh Hương lạnh lùng cười nói: “Cứ tưởng ngươi lợi hại, hóa ra là ba cái võ mèo cào, hữu khí vô lực!”
Đồ Linh Trâm liếc nhìn loan đao trong tay nàng, trầm giọng nói: “Ngươi không phải người Trung Nguyên!”
“Đúng vậy.” Lãnh Hương nhấc đao, đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi thì sao? Ai phái ngươi đến đây? Lâu Hạo sao!”
Đồ Linh Trâm né lưỡi đao, toàn thân vòng ra sau lưng Lãnh Hương, một tay đặt nơi cánh tay Lãnh Hương, một tay dùng dao đâm tới, đồng thời hô lớn: “Có thích khách!”
Lãnh Hương cong người tránh khỏi nàng, khí lực vô cùng lớn, cười lạnh lùng: “Ngươi cứ gọi thoải mái! Ta là người Thừa tướng phái đến, bốn phía lại là binh của Thừa tướng, ngươi nghĩ ai sẽ đến cứu ngươi?”
Đồ Linh Trâm chùng xuống: Cái này nàng quên mất!
Lãnh Hương lại nghiêng người thủ thế, quát lên: “Đợi ta giải quyết ngươi xong là sẽ đến tên cẩu Hoàng đế kia!”
Hai người đối chưởng đến nội thương, đều liên tục lùi lại vài bước mới ổn định được trọng lực.
Lãnh Hương dùng man lực, chiêu thức nào cũng đều vô cùng tàn nhẫn. Đồ Linh Trâm đau nhức che giấu cánh tay trái đang tê liệt phía sau lưng, tỉnh táo nói: “Ngươi nếu như giết Hoàng thượng, Tần Khoan sẽ đi đâu tìm được một con rối nghe lời đến vậy?”
Nghe vậy, Lãnh Hương cười nói: “Chờ có ngọc tỷ rồi, chân long Thiên tử tự khắc lộ diện, cần gì con rối nữa?”
Đồ Linh Trâm hừ lạnh, phỏng đoán: Có lẽ Tần Khoan cũng đã chán đứng sau lưng sai khiến, hắn muốn có được ngọc tỷ, ngồi lên vị trí kia. Một khi hắn có được ngọc tỷ, con rối Hoàng đế cũng không cần thiết nữa.
Hai người trong bóng tối giao đấu được qua 20 chiêu, thể lực của Đồ Linh Trâm đã không chống đỡ nổi, rơi xuống thế hạ phong. Lãnh Hương bức sát đến, chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu trí mạng. Dần dần Đồ Linh Trâm bị ép đến góc, một đao của Lãnh Hương chém vào vai nàng, máu tươi chảy đầy cánh tay.
Đồ Linh Trâm bị thương cũng không hề né tránh, giữ lấy tay cầm đao của Lãnh Hương không để ả né tránh, dùng sức đâm thẳng vào ả.
Lãnh Hương bị Đồ Linh Trâm giữ chặt không thể thoát ra, chỉ có thêt hốt hoảng né tránh, con dao tiến thẳng đến vai ả, suýt chút nữa đã cắt đúng động mạch.
Lãnh Hương bị đau càng trở nên tàn nhẫn, ả dùng thêm sức dí mạnh vết thương khiến Đồ Linh Trâm đau đến hai mắt mờ mịt.
Đồ Linh Trâm run rẩy rút dao găm, đang muốn liều mạng đâm một nhát chí mạng lại đột nhiên nghe thấy Lãnh Hương kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau.
Đồ Linh Trâm hé mắt, trong tầm nhìn mơ hồ, chỉ thấy trên lưng Lãnh Hương là một hố máu do lưỡi dao sắc đâm lên, mà Lý Phù Dao không biết đã tỉnh lại từ khi nào, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào đứng trước mặt nàng, trong tay cầm một con dao găm, trên cán còn có máu tươi uốn lượn chảy xuống.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt thăm dò, lạnh lùng hơn cả tuyết tích vạn năm.
Có lẽ đêm nay hắn như một thợ săn thực thụ, nằm trên giường nhìn hai người náo loạn.
Hắn nghe cả hai nói chuyện, nhìn cả hai tư sát, nhìn nàng vùng vẫy… Cuối cùng mới quyết định ra tay, để âm mưu nực cười này được khép lại một cách thi vị.
Đồ Linh Trâm thất thần nhìn khuôn mặt nam nhân xa lạ mà quen thuộc này, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ánh mắt mơ hồ cuối cùng rơi vào màn đêm vô biên.
Đồ Linh Trâm cùng Lãnh Hương đỡ Lý Phù Dao rời giường. Lý Phù Dao như thể vẫn quyến luyến giấc ngủ, cả người mơ mơ màng màng, giữ lấy trán, híp nửa mắt, một lúc sau mới nhìn rõ người quỳ gối trước mặt là ai.
Lấy ngân lượng từ quốc khố không phải là chuyện nhỏ, vì thế chỉ có ngọc tỷ của hoàng đế mới có thể điều động khố ngân.
Lễ bộ thượng thư dâng sổ con lên, tươi cười: “Bệ hạ, Thừa tướng đã duyệt qua rồi, xin người đóng ngọc tỷ.”
Lý Phù Dao nhận lấy cuốn sổ, mở ra nhìn thử, quả nhiên phía trên đã có phê duyệt của Tần Khoan. Hắn gật gật đầu đi về phía trong gian phòng, sau một trận lục lọi cuối cùng cũng mang một hộp đồng đi ra.
Lý Phù Dao mở hộp đồng ra, bên trong là khối ngọc hình điêu long, chính là bảo vật tượng trưng cho thân phận chí tôn của Đại n - ngọc tỷ truyền quốc.
Đóng dấu xong, sau khi Lễ bộ thượng thư rời đi, Lý Phù Dao cẩn thận cất ngọc tỷ vào trong hộp, một lần nữa bước vào bên trong.
Đồ Linh Trâm dọn dẹp xong, đang định lui ra, lại thấy Lãnh Hương ngơ ngác nhìn vào gian trong đến xuất thần, tựa hồ đang suy tư điều gì đó.
Đồ Linh Trâm nhẹ vỗ vai nàng, hỏi: “Lãnh Hương, sao thế?”
Lãnh Hương thu hồi ánh mắt, ho nhẹ hai cái: “Đầu hơi nhức, chắc là đêm qua cảm lạnh ấy mà.”
“Gió xuân se lạnh, vẫn nên cẩn thận chút.” Nói xong, nàng đưa tay lên trán Lãnh Hương xem có nóng không.
Tuy là ý tốt nhưng vẫn là bị Lãnh Hương mặt không biến sắc đưa tay cản. Lãnh Hương miễn cưỡng cười nói: “Chắc là đêm qua nhiễm phong hàn, đêm nay e là không thể gác đêm rồi.”
Đồ Linh Trâm nén lại nghi hoặc, nói: “Đêm nay cứ để ta gác, ngươi cứ nghỉ ngơi đi đã.”
Lãnh Hương nói cảm ơn xong liền vội vã quay về phòng.
Đồ Linh Trâm nhìn tay phải vừa bị nàng ta nắm lấy, lông mày dần chau lại.
…
Giờ Tý đã qua, mọi thứ chìm trong yên ắng, Lai Nghi điện cũng đã say giấc nồng, chỉ có vài tiếng côn trùng thưa thớt ngoài cửa sổ.
Không biết từ khi nào, một vệt mây đen thong thả trôi, bóng tối lan tràn vây lấy cả cung điện.
Bỗng nhiên, một trận gió lạ ập đến, thổi tắt hết tất cả nến trong tẩm điện. Ngay lúc đó, Đồ Linh Trâm giật mình tỉnh giấc, ánh mắt nhìn ra ngoài nơi có bóng đen hằn rõ lên phía cửa.
Ngoài cửa sổ có bóng người lén lút thăm dò, một lúc sau một que trúc nhỏ đâm thủng giấy tiến vào, theo đó là làn khói trắng nhàn nhạt.
Đồ Linh Trâm vội vã bịt mũi, giả vờ như trúng thuốc mê, nằm ngửa không nhúc nhích.
Chờ đến khi khói trắng tan hết, bóng đen mới nhẹ nhàng đẩy cửa cẩn thận tiến vào. Đồ Linh Trâm gần như phải gắng hết sức mới có thể nắm bắt được tiếng bước chân của người này, xem ra công lực của vị khách không mời này không hề đơn giản.
Vị khách thần bí đá đá Đồ Linh Trâm, thấy nàng không nhúc nhích, lúc này mới nhẹ nhàng mò mẫm vào gian trong.
Lúc này Đồ Linh Trâm mới nhẹ nhàng mở mắt, trong bóng tối thấy được một dáng người áo đen nhỏ nhắn che mặt.
Lai Nghi điện ngày đêm đều có canh gác, tên áo đen này có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp canh gác để tiến vào tẩm điện, nếu võ công không cao thì chỉ có một khả năng: là nội tặc.
Đồ Linh Trâm lặng lẽ đứng ở màn che nhìn vào, chỉ thấy tên áo đen kia lục lọi y phục Lý Phù Dao một trận, tựa hồ không tìm ra được vật mình muốn. Sau đó tên áo đen liền nhẹ nhàng bò lên giường, rút dao găm ra, từ từ tiếp cận Lý Phù Dao đang say giấc.
Đồ Linh Trâm hoảng hốt, tưởng rằng tên kia muốn mưu sát Lý Phù Dao, đang muốn xuất thân cứu trợ, lại lấy hắn chỉ dùng dao găm cắt dây khóa đeo trên cổ Lý Phù Dao sau đó cầm khóa xuống giường.
Thấy tên áo đen không làm hại gì Lý Phù Dao, Đồ Linh Trâm thở ra một hơi, tiếp tục trốn nơi góc phòng. Nàng muốn xem xem, tên áo đen này rốt cuộc muốn gì!
Tên áo đen sờ soạng dưới giường, tựa hồ mò đến vật gì đó đang nhô ra, sau đó một cơ quan ở phía dưới giường mở ra. Tên áo đen tra khóa vừa mới lấy được trên người Lý Phù Dao vào, một trận âm thanh chuyển động truyền đến, chỉ thấy tên áo đen lấy ra một chiếc hộp đồng trông vô cùng quen mắt.
Đồ Linh Trâm híp híp mắt. Hóa ra, người này phụng mệnh đến trộm ngọc tỷ.
Vừa hay nàng đã lâu chưa hoạt động gân cốt, chi bằng dùng tên áo đen này luyện tập một trận!
Nghĩ đoạn, nàng thuận tay ném lô hương bên cạnh về phía tên áo đen.
Tên áo đen đang đắc chí không ngờ đến lô hương vùn vụt lao đến đập ngay trúng tay phải chính mình, hộp đồng cũng bị đánh rơi giữa không trung.
Gần như trong nháy mắt, một bóng người từ bên trong lao ra, nhẹ nhàng đỡ lấy hộp đồng.
Đồ Linh Trâm đỡ lấy hộp đồng, nhóm lửa trong đèn lưu ly lên, chỉ thấy dưới ánh đèn, nàng cao ngạo ném đôi mắt lên người tên áo đen, cười hỏi:
“Đã đỡ hơn chưa, Lãnh Hương?”
Người mặc áo đen sững sờ, rút dao găm ra phòng bị, cắn răng nói: “Là ngươi!”
Đồ Linh Trâm chỉ cười không nói.
Nàng đã sớm hoài nghi Lãnh Hương là tai mắt của Tần Khoan vì vậy đã có lưu ý sẵn. Xế chiều hôm nay, mắt Lãnh Hương lại dán vào ngọc tỷ không dưới hai lần khiến nàng nổi lên hoài nghi. Huống hồ, cách Lãnh Hương nắm lấy cổ tay nàng hoàn toàn không giống một nữ tử bình thường.
Tay cứng lớn mà lại nhẹ nhàng. Lãnh Hương có võ công, hơn nữa võ công không hề thấp. Nếu không phải mình cảnh giác, e rằng đêm nay đã để lọt Lãnh Hương rồi!
Bất quá, Tần Khoan muốn ả lấy ngọc tỷ làm gì?
Đang nghĩ đoạn, Lãnh Hương ở đối diện đã rút dao găm ra, đè thấp tiếng oán hận: “Tiêu Nhĩ Nhã, ngươi đây là muốn tranh công với ta sao?”
Tranh công? Chẳng nhẽ Lãnh Hương cho là nàng cũng cùng phe với ả?
Đồ Linh Trâm chuyển mắt, tránh khỏi đòn công kích của nàng ta, khuỷu tay đánh vào cánh tay của Lãnh Hương, khiến ả đau đến mức dao găm cũng bay ra ngoài.
Dao găm chuyển động mấy vòng, thuận lợi rơi vào trong tay Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm ngắm nghía con dao, tiếp lời nàng ta: “Đúng vậy a! Chuyện tốt thế này, không thể không phân chia nha!”
Lãnh Hương mặc kệ lời nàng, chỉ ôm lấy cánh tay đang tê liệt, nói: “Ngươi đừng có cho là mình hay! Nếu làm hỏng kế hoạch của Tần Khoan, cả ta và ngươi đều phải chết!”
Đồ Linh Trâm nghiêng đầu, cười nói: “Kế hoạch gì cơ?”
Lãnh Hương tưởng nàng giả ngốc, vội la lên: “Việc đăng cơ đều sắp xếp xong, chỉ thiếu mỗi ngọc tỷ này, ngươi…”
Đồ Linh Trâm ngẩn ra: Đăng cơ? Ai?
Chẳng lẽ Tần Khoan muốn chính mình làm Hoàng đế?
Đang muốn hỏi lại, Lãnh Hương bỗng nghi ngờ, đánh giá Đồ Linh Trâm một lúc lâu mới kinh ngạc nói: “Lẽ nào, lẽ nào ngươi không phải người của Tần Khoan? Nhưng rõ ràng, rõ ràng ngươi là do hắn sắp xếp đến đây!”
Thấy Lãnh Hương bắt đầu nghi ngờ, Đồ Linh Trâm cũng không nói thêm, chỉ đặt hộp đồng lên bàn, tay cầm dao găm nhắm chính xác cổ họng Lãnh Hương mà phi tới.
Thân thể này của nàng không đủ sức mạnh, chỉ có thể dựa vào chiêu thức linh hoạt mà lấy phần thắng. Nếu một lần không trúng, rất dễ dàng bị đối phương nhìn ra sơ hở.
“Tranh” một tiếng, ánh lửa tứ tung, Lãnh Hương không biết tự lúc nào đã rút ra một loan đao cản lại dao găm của Đồ Linh Trâm.
Một kích không trúng, Đồ Linh Trâm xem như mất đi cơ hội đánh trước, vội lùi ra phía sau.
Lãnh Hương lạnh lùng cười nói: “Cứ tưởng ngươi lợi hại, hóa ra là ba cái võ mèo cào, hữu khí vô lực!”
Đồ Linh Trâm liếc nhìn loan đao trong tay nàng, trầm giọng nói: “Ngươi không phải người Trung Nguyên!”
“Đúng vậy.” Lãnh Hương nhấc đao, đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi thì sao? Ai phái ngươi đến đây? Lâu Hạo sao!”
Đồ Linh Trâm né lưỡi đao, toàn thân vòng ra sau lưng Lãnh Hương, một tay đặt nơi cánh tay Lãnh Hương, một tay dùng dao đâm tới, đồng thời hô lớn: “Có thích khách!”
Lãnh Hương cong người tránh khỏi nàng, khí lực vô cùng lớn, cười lạnh lùng: “Ngươi cứ gọi thoải mái! Ta là người Thừa tướng phái đến, bốn phía lại là binh của Thừa tướng, ngươi nghĩ ai sẽ đến cứu ngươi?”
Đồ Linh Trâm chùng xuống: Cái này nàng quên mất!
Lãnh Hương lại nghiêng người thủ thế, quát lên: “Đợi ta giải quyết ngươi xong là sẽ đến tên cẩu Hoàng đế kia!”
Hai người đối chưởng đến nội thương, đều liên tục lùi lại vài bước mới ổn định được trọng lực.
Lãnh Hương dùng man lực, chiêu thức nào cũng đều vô cùng tàn nhẫn. Đồ Linh Trâm đau nhức che giấu cánh tay trái đang tê liệt phía sau lưng, tỉnh táo nói: “Ngươi nếu như giết Hoàng thượng, Tần Khoan sẽ đi đâu tìm được một con rối nghe lời đến vậy?”
Nghe vậy, Lãnh Hương cười nói: “Chờ có ngọc tỷ rồi, chân long Thiên tử tự khắc lộ diện, cần gì con rối nữa?”
Đồ Linh Trâm hừ lạnh, phỏng đoán: Có lẽ Tần Khoan cũng đã chán đứng sau lưng sai khiến, hắn muốn có được ngọc tỷ, ngồi lên vị trí kia. Một khi hắn có được ngọc tỷ, con rối Hoàng đế cũng không cần thiết nữa.
Hai người trong bóng tối giao đấu được qua 20 chiêu, thể lực của Đồ Linh Trâm đã không chống đỡ nổi, rơi xuống thế hạ phong. Lãnh Hương bức sát đến, chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu trí mạng. Dần dần Đồ Linh Trâm bị ép đến góc, một đao của Lãnh Hương chém vào vai nàng, máu tươi chảy đầy cánh tay.
Đồ Linh Trâm bị thương cũng không hề né tránh, giữ lấy tay cầm đao của Lãnh Hương không để ả né tránh, dùng sức đâm thẳng vào ả.
Lãnh Hương bị Đồ Linh Trâm giữ chặt không thể thoát ra, chỉ có thêt hốt hoảng né tránh, con dao tiến thẳng đến vai ả, suýt chút nữa đã cắt đúng động mạch.
Lãnh Hương bị đau càng trở nên tàn nhẫn, ả dùng thêm sức dí mạnh vết thương khiến Đồ Linh Trâm đau đến hai mắt mờ mịt.
Đồ Linh Trâm run rẩy rút dao găm, đang muốn liều mạng đâm một nhát chí mạng lại đột nhiên nghe thấy Lãnh Hương kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau.
Đồ Linh Trâm hé mắt, trong tầm nhìn mơ hồ, chỉ thấy trên lưng Lãnh Hương là một hố máu do lưỡi dao sắc đâm lên, mà Lý Phù Dao không biết đã tỉnh lại từ khi nào, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào đứng trước mặt nàng, trong tay cầm một con dao găm, trên cán còn có máu tươi uốn lượn chảy xuống.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt thăm dò, lạnh lùng hơn cả tuyết tích vạn năm.
Có lẽ đêm nay hắn như một thợ săn thực thụ, nằm trên giường nhìn hai người náo loạn.
Hắn nghe cả hai nói chuyện, nhìn cả hai tư sát, nhìn nàng vùng vẫy… Cuối cùng mới quyết định ra tay, để âm mưu nực cười này được khép lại một cách thi vị.
Đồ Linh Trâm thất thần nhìn khuôn mặt nam nhân xa lạ mà quen thuộc này, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ánh mắt mơ hồ cuối cùng rơi vào màn đêm vô biên.