Chương 7: Thăm dò
Trong hẻm đen kịt, Ô Nha khuyên Đồ Linh Trâm nên đi theo mình, lại bị nàng lắc đầu khước từ.
“Trên người Phù Dao vẫn còn rất nhiều điểm đáng nghi, ta muốn làm rõ.” Đối diện với ánh mắt lo lắng của Ô Nha, nàng cảm thán: “Ngươi yên tâm, nếu thực sự hết cách, ta cũng sẽ lành lặn đến tìm ngươi. Cũng có thể tương lai sẽ đem các ngươi đến một chỗ yên bình, làm du hiệp trừ bạo an dân, không hổ thẹn với tổ tiên Đồ thị.”
Ô Nha gật đầu, móc ra một bình sứ đậy kín đưa cho nàng.
Đồ Linh Trâm ngửi một cái, không khỏi nở nụ cười: “Ngàn dặm truy tung? Với cái này, ngươi thật sự bất cứ lúc nào cũng tìm được ta?”
Ô Nha chậm rãi nở nụ cười, quang ảnh trong bóng tối tà khí vạn phần. Hắn khàn giọng nói: “Đây vốn là bí hương thích khách bọn ta dùng để ám sát mục tiêu, một lần dùng có thể duy trì một tháng. Chỉ có người từng huấn luyện Kim Linh Phong mới có thể ngửi được, dù có xa hơn trăm dặm cũng có thể tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác.”
Đồ Linh Trâm cất bình sứ vào trong lòng, hướng về ngõ đối diện Vĩnh Phong lâu: “Không còn sớm nữa, chúng ta tản ra thôi.”
Dứt lời, nàng vỗ vô đôi vai rộng rãi chắc chắn của Ô Nha: “Bảo trọng, hẹn ngày gặp lại!”
Lúc Đồ Linh Trâm quay đầu lại, đã không còn thấy bóng Ô Nha. Nàng cười cười, xoay người đến Khánh Phong lâu, vừa lúc đụng phải Lý Phù Dao cùng Lý Hoài đang đi xuống.
Lý Phù Dao liếc nhìn Đồ Linh Trâm đầy thâm ý, chốc sau mới ngáp một cái, lười biếng nói: “Hồi cung.”
Lý Hoài hướng Đồ Linh Trâm gật đầu, ra hiệu: “Vốn dự định hôm nay ngươi theo bản vương xuất cung. Nhưng bệ hạ nhất thời nảy lòng tham, có chút không nỡ, đành phải để ngươi lại cung hầu hạ thân cận. Có thể ở cạnh bệ hạ là phúc phận bao người cầu còn không được, ngươi cứ theo ý bệ hạ!”
Đồ Linh Trâm: “...”
Lý Hoài thấy nàng kinh ngạc, nghĩ nàng đang sợ hãi, liền than nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng: “Tiểu cô nương, gần vua như gần cọp, sau này ngươi phải làm việc cẩn thận. Bệ hạ tính tình có chút bất thường, nhớ kỹ không nên đắc tội với hắn.”
Dừng đoạn, Lý Hoài ôn nhu nở nụ cười, sóng mắt mở ra một tầng sâu không đáy: “Nửa năm này bản vương đều ở Trường An, nếu ngươi gặp khó khăn gì, hoặc bệ hạ làm khó ngươi, cứ nói với bản vương, bản vương nhất định cật lực giúp đỡ.”
Tuy Trần Vương nhiệt tình đến kỳ quái nhưng Đồ Linh Trâm đối với nam nhân ôn văn nho nhã này cũng không chán ghét, nàng cố nén vui sướng dâng lên trong lòng, thấp giọng nói cảm ơn.
Nàng đang lo không có cơ hội tiếp cận Lý Phù Dao, hiện tại cơ hội đến bất ngờ khiến nàng vui mừng còn không kịp, cho nên không hề phát hiện ra trong nháy mắt xoay người, Lý Hoài đã chậm rãi thu lại ý cười, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi thật lâu, rơi vào trầm tư.
…
Ngày hôm sau, Đồ Linh Trâm liền chuyển vào Lai Nghi điện, trở thành cung nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Hoàng thượng.
Lai Nghi điện vẫn như ba năm trước, chỉ là không gian vắng vẻ hơn một chút. Nếu bỏ quên cấm quân của Tần Khoan dày đặc trước điện, thì nơi này đúng thực bình an u tĩnh.
Đại cung nữ bên cạnh Lý Phù Dao trừ Đồ Linh Trâm chỉ có một cô nương tên là Lãnh Hương. Là một cô nương có khuôn mặt rất lạ, có lẽ là gián điệp của Tần Khoan. Bên dưới đại cung nữ là nhị đẳng cung nữ gồm mười hai người, đều tầm 16-17 tuổi, xuống chút nữ là tam đẳng cung nữ phụ trách tạp dịch cùng vài nhũ mẫu.
Đại cung nữ Lãnh Hương kia đi quanh Đồ Linh Trâm, mặt không biến sắc chỉ điểm nàng: “Đây là tẩm cung của Hoàng thượng. Hoàng thượng sợ tối nên suốt đêm không được để ánh nến tắt, mỗi đêm đại cung nữ thay phiên nhau ngủ ở gian ngoài canh gác. Còn nữa, Hoàng thượng thích an tĩnh, ghét bị người khác quấy rối, trừ phi Hoàng thượng có dặn, ngươi ngàn vạn lần đừng để người khác ra vào tùy ý.”
Bên trong tẩm điện là vải che minh hoàng, một chiếc giường rộng rãi, mà gian ngoài là giường nhỏ chỉ đủ một người nằm, chính là nơi các cung nữ trực đêm nghỉ ngơi.
Đồ Linh Trâm hỏi: “Vậy công việc buổi tối là gì? Có cần hầu Hoàng thượng uống nước, tiểu đêm?”
“Không cần, ngươi chỉ cần bày sẵn chăn đệm giúp Hoàng thượng, chuẩn bị trà nước.” Dừng đoạn, Lãnh Hương nói thêm: “Dù nửa đêm ngươi có nghe được gì từ phòng Hoàng thượng cũng không được tùy tiện tiến vào, bằng không sẽ mất đầu!”
Đồ Linh Trâm ghi nhớ từng cái, lại hỏi: “Trà Hoàng thượng thích có phải là Quân Sơn Ngâm châm? Trước khi đi ngủ có cần đốt Long Thiên hương?”
Nàng nhớ kiếp trước, Lý Phù Dao vô cùng thích Quân Sơn Ngâm châm, ăn thịt bò khô, trên y phục luôn có mùi Long Thiên hương nhàn nhạt…
Ai ngờ, Lãnh Hương chỉ lành lạnh liếc nàng, mang theo ba phần khinh bỉ nói: “Những thứ kia không phải là thứ Hoàng thượng thích. Hoàng thượng thích uống trà Ô Long, thích nhất là đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt đậu đỏ. Trong phòng hun hương chưa bao giờ là Long Thiên hương mà là Đàn hương.”
Nghe vậy, Đồ Linh Trâm trong nháy mắt hoảng hốt.
Không thể, bảy năm mưa dầm thấm đất, nàng không thể nhớ nhầm. Trong ký ức, Lý Phù Dao thực sự thích Quân Sơn Ngâm châm, thích thịt bò khô, hun hương chỉ đốt Long Thiên hương…Mà người yêu thích trà Ô Long, thích đồ ngọt, thích Đàn hương…
… chính là nàng, Đồ Linh Trâm!
Nàng đưa tay lên ngực, nơi đó, nhịp tim nặng nề mà gấp gáp.
Tại sao, tại sao Lý Phù Dao miệng nói hận Đồ thị dư nghiệt nhưng lại ngày qua ngày ăn đồ ăn nàng thích, làm chuyện nàng thường làm vậy?
Là cảnh giác, hay là nhớ nhung, hay đang sám hối?
Lãnh Hương thấy nàng ngơ ngẩn, liền cảnh cáo: “Ta khuyên ngươi không nên tự cho mình đúng, cẩn thận là tốt nhất.”
Đồ Linh Trâm chỉ thấy lồng ngực tỏa nhiệt, nửa ngày sau mới khó nhọc nói: “Đa tạ cô nương chỉ giáo.”
Lãnh Hương gật gù, khôi phục khuôn mặt không cảm xúc, không nói thừa câu nào, không làm thừa chuyện gì, như thể một con rối mỹ lệ.
Đồ Linh Trâm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh: “Vậy cô nương luôn hầu hạ Hoàng thượng sao?”
“Không phải. Nghe nói tỳ nữ trước đây tự ý mưu hại hoàng thượng đã bị xử tử rồi. Ta và Linh Lung ba năm trước chuyển từ Tài Hoa đến Nghi Lai điện.”
“Linh Lung?”
“À, nàng ta chết mấy ngày trước rồi.” Lãnh Hương quay đầu, nói: “Buổi tối ra bờ sen ném mồi cho cá chép bị trượt chân, rơi vào ao chết chìm rồi.”
…
Lai Nghi điện bốn phía đều có cấm quân do Tần Khoan sắp xếp canh gác, đến cung nữ thái giám tiến vào cũng bị thẩm vấn một phen. Tuy nói là bảo vệ Hoàng thượng, nhưng không khác nào là giam lỏng Lý Phù Dao.
Càng khiến Đồ Linh Trâm nghĩ không ra chính là, đứng đầu cấm quân từng là thuộc hạ của nàng, Hoắc Thành Công. Nhiều năm qua, Hoắc Thành Công một mực trung thành, lại vô cùng hiếu thảo với mẹ già, không ngờ cuối cùng lại phản bội, theo trướng của Tần Khoan.
Mặc kệ Hoắc Thành Công tham tài cũng được, bị ép buộc cũng được, Đồ Linh Trâm cũng không hận hắn quá nhiều. Phu thê còn có thể trở mặt, huống chi bề trên với bề tôi? Chỉ là tận mắt nhìn thấy, lòng vẫn có chút cay đắng.
Hành động chế ngự khiến Lý Phù Dao không thể giao du nhiều với bên ngoài. Buổi sáng lười biếng lên triều, tan triều lại xem qua tấu chương được Tần Khoan chỉ thị, sau đó lại vẽ mấy bức Đan Thanh hoặc là uống rượu xem múa. Thỉnh thoảng sẽ đi dạo cùng Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt, quả thực vui đến quên trời quên đất.
Đến tối, vì Lý Phù Dao vô cùng sợ quỷ, Lai Nghi điện đèn đuốc sáng choang, Đồ Linh Trâm sẽ cùng Lãnh Hương thay phiên gác đêm, mấy ngày liền đều bình an vô sự.
Ngày hôm đó, đến phiên Đồ Linh Trâm trực đêm.
Nàng bấm đúng giờ thần, sớm một khắc đã bưng trà rót nước, chuẩn bị nước ấm, khăn mặt kỹ càng. Sau đó Lý Phù Dao ngáp một cái, lười bước tiến vào tẩm điện. Hắn buộc áo choàng lỏng lẻo, tóc cột một nửa, hẳn là vừa tắm xong.
Lý Phù Dao đưa tay nhận trà từ Đồ Linh Trâm, súc miệng rồi nhổ ra bên trong chén trà.
Tối nay hắn có vẻ mệt mỏi, mắt mông lung, lười biếng ngồi một đống trên giường. Đồ Linh Trâm vội vàng thấm khăn ướt, lau mặt cùng tay cho hắn.
Lý Phù Dao ngoan ngoãn mà lười biếng ngẩng đầu lên, mắt khép hờ, gương mặt tuấn tú thường ngày ngả ngớn được dát lên một tầng nến ấm áp, lông mi dày dán vào mi mắt dưới, hơi run run, như mèo con lười biếng mà quý khí.
Không thể thừa nhận, sau ba năm, Lý Phù Dao dần rút đi tính trẻ con thiếu niên, thay vào đó là vẻ anh tuấn kinh động lòng người.
Chiếc khăn mềm mại từng chút từng chút sượt qua lông mày hắn, mắt hắn, sống mũi thẳng tắp của hắn, đôi môi mím mặt cùng mười ngón tay trắng nõn…
Đồ Linh Trâm không nhịn được oán thầm: “Tiểu tử này có thể để sư tỷ tự mình hầu hạ ngươi, phúc cũng thật lớn!”
Chờ lúc nàng đi lấy nước về, đã thấy giày bị ném xuống đất, mà hắn đã nằm ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, hô hấp kéo dài, tựa hồ đã chìm trong mộng đẹp.
Đồ Linh Trâm luôn xem hắn như sư đệ, thấy tư thế ngủ bất nhã của hắn cũng không hề cảm thấy đỏ mặt lúng túng, chỉ âm thầm bật cười.
Gió xuân se lạnh, nàng rón rén đắp chăn lên người hắn, lại lấy một cái khăn khô nhẹ nhàng lau tóc hắn. Lúc này mới lặng lẽ đi ra ngoài, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Đêm nay, nàng mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy mười năm trước, khi hắn vừa được phong làm Thái tử.
Có lẽ là do Lý Phù Dao quá thông minh lại chịu khó, Tần Khoan tựa hồ rất không ưa tiểu Thái tử mới xuất hiện này, vì vậy chèn ép hắn đủ đường. Lý Bình Thu nhu nhược không làm chủ được, thấy con trai chịu oan ức cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể dặn Lý Phù Dao tránh xa Tần Khoan một chút.
Ngày ấy, Đồ Linh Trâm như thường lệ đến Đông cung dạy hắn võ công, ai ngờ đợi nửa canh giờ cũng không thấy hắn đến. Nàng tìm một vòng quanh Đông cung, cuối cùng thấy hắn ngồi dưới gốc cây lê già.
Lý Phù Dao quay lưng về phía nàng, ngồi xếp bằng dưới gốc cây, hai vai khẽ run, tựa hồ đang cố nén nỗi thống khổ. Mà khiến Đồ Linh Trâm giật mình hơn là, hắn vừa cắn môi để tiếng khóc không thành tiếng, vừa dùng tay ma sát lên mặt đất thô ráp cho đến khi da thịt bong tróc, máu me đầm đìa, nhiễm đỏ dưới đất tuyết.
Hắn như thể đang cố tự ngược để giải thoát khỏi nỗi thống khổ tận cùng.
Cho dù ở trong mộng, Đồ Linh Trâm vẫn nếm trải đủ mùi vị đau lòng đó. Nàng không nhịn được chạy đến bên hắn, Lý Phù Dao kinh ngạc quay đầu, ngẩng con mắt ướt hồng trừng lên nhìn nàng… Sau đó, mộng tỉnh.
Đồ Linh Trâm đột nhiên mở mắt ra, bốn phía ánh nến sáng rực, nàng híp mắt nhìn lên xà nhà chốc lát, lúc này mới mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng vang.
Nàng ngồi dậy, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, lúc này mới biết là thanh âm của Lý Phù Dao.
… Là tiếng thông khổ nghẹn ngào, cực kỳ ngột ngạt của hắn.
“Phù Dao!” Không nghĩ được gì khác, Đồ Linh Trâm theo bản năng chạy vào bên trong, sau đó, nàng giật mình.
Chỉ thấy Phù Dao đưa lưng về phía mình, âm u ngồi trong góc, gắt gao lấy tay che miệng, cắn chặt răng, mà tay khác lại nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng đấm xuống mặt đất lạnh lẽo. Trong chốc lát da thịt bong tróc, máu tươi đỏ sẫm uốn lượn chảy xuống, bắn tung tóe lên sàn nhà.
Mộng cảnh cùng hiện thực chồng chéo lên nhau, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy đau lòng vạn phần.
Thời niên thiếu hắn đã luôn vậy, lúc ngột ngạt hết sức sẽ dùng đau đớn của thân thể để giảm bớt thống khổ trong lòng, dùng phương thức tự ngược để duy trì tỉnh táo.
Cảm giác được phía sau có người, Lý Phù Dao đột nhiên quay đầu, hai mắt đỏ bừng tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đồ Linh Trâm, ánh mắt tàn bạo. Rõ ràng trên lông mi còn mang theo nước mắt nhưng trong ánh mắt lại sát khí bừng bừng mãnh liệt như thể trước nay chưa từng có.
Đồ Linh Trâm theo bản năng lùi về sau nửa bước, trong nháy mắt, nàng thật sự cho rằng Lý Phù Dao sẽ thật sự giết mình.
Mà trong nháy mắt này, con ngươi của hắn dần tan rã, vẻ mặt yếu đuối mờ mịt, thân hình cao lớn co lại, run rẩy không ngừng, như thể gặp phải điều gì đó rất đáng sợ.
“Bệ hạ, gặp ác mộng?” Đồ Linh Trâm nhanh chóng rót nước mang qua, ngồi xổm trước mặt hắn, lại đau lòng khổ sở, tay miễn cưỡng giơ giữa không trung, như muốn chạm vào lại sợ kiêng kỵ.
Lý Phù Dao run cầm cập đỡ lấy chén nước, uống hết một nửa, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm tựa hồ muốn thăm dò điều gì đó.
Một lúc lâu, hắn buông nắm đấm ra, nhìn mặt đất đầy máu, sâu xa nói: “Ngươi biết không, trong cung này có một con quỷ. Một con quỷ không đầu…”
Hắn cười ra vẻ thần kinh: “… Nàng ta hại Phụ hoàng, lại muốn lấy mạng trẫm… Trẫm sợ lắm.”
“…” Đồ Linh Trâm kéo ống tay áo, băng bó lại vết thương của Lý Phù Dao cẩn thận. Trầm mặc nửa ngày, lúc này mới dùng giọng trầm thấp mà kiên định nói: “Sẽ không đâu, bệ hạ. Đừng sợ, nàng ta sẽ không hại người.”
Lý Phù Dao mơ màng, tựa hồ phỏng đoán có nên tin lời nàng hay không.
Chốc lát, Đồ Linh Trâm mím mím môi, không nhịn được hỏi: “Người hận nàng ta sao, bệ hạ?”
Lời vừa dứt, nàng liền hối hận.
Đồ Linh Trâm cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt của hắn. Vào lúc nàng đang khẩn cầu hắn không nghe thấy, hoặc nghe không hiểu ý nàng, thì nghe được tiếng nói khàn khàn lạnh lùng truyền đến: “Hận! Trẫm hận nàng ta nhất! Trẫm hận nàng ta nhất...”
Một lần rồi lại một lần lặp lại, như thể thôi miên, như là ác mộng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng lại một lần nữa nghe nói vậy, nàng vẫn thấy đau lòng. Như thể khí lực toàn thân bị hút cạn, môi mấp máy vài lần nhưng một chữ cũng không thể thốt nên.
“Trên người Phù Dao vẫn còn rất nhiều điểm đáng nghi, ta muốn làm rõ.” Đối diện với ánh mắt lo lắng của Ô Nha, nàng cảm thán: “Ngươi yên tâm, nếu thực sự hết cách, ta cũng sẽ lành lặn đến tìm ngươi. Cũng có thể tương lai sẽ đem các ngươi đến một chỗ yên bình, làm du hiệp trừ bạo an dân, không hổ thẹn với tổ tiên Đồ thị.”
Ô Nha gật đầu, móc ra một bình sứ đậy kín đưa cho nàng.
Đồ Linh Trâm ngửi một cái, không khỏi nở nụ cười: “Ngàn dặm truy tung? Với cái này, ngươi thật sự bất cứ lúc nào cũng tìm được ta?”
Ô Nha chậm rãi nở nụ cười, quang ảnh trong bóng tối tà khí vạn phần. Hắn khàn giọng nói: “Đây vốn là bí hương thích khách bọn ta dùng để ám sát mục tiêu, một lần dùng có thể duy trì một tháng. Chỉ có người từng huấn luyện Kim Linh Phong mới có thể ngửi được, dù có xa hơn trăm dặm cũng có thể tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác.”
Đồ Linh Trâm cất bình sứ vào trong lòng, hướng về ngõ đối diện Vĩnh Phong lâu: “Không còn sớm nữa, chúng ta tản ra thôi.”
Dứt lời, nàng vỗ vô đôi vai rộng rãi chắc chắn của Ô Nha: “Bảo trọng, hẹn ngày gặp lại!”
Lúc Đồ Linh Trâm quay đầu lại, đã không còn thấy bóng Ô Nha. Nàng cười cười, xoay người đến Khánh Phong lâu, vừa lúc đụng phải Lý Phù Dao cùng Lý Hoài đang đi xuống.
Lý Phù Dao liếc nhìn Đồ Linh Trâm đầy thâm ý, chốc sau mới ngáp một cái, lười biếng nói: “Hồi cung.”
Lý Hoài hướng Đồ Linh Trâm gật đầu, ra hiệu: “Vốn dự định hôm nay ngươi theo bản vương xuất cung. Nhưng bệ hạ nhất thời nảy lòng tham, có chút không nỡ, đành phải để ngươi lại cung hầu hạ thân cận. Có thể ở cạnh bệ hạ là phúc phận bao người cầu còn không được, ngươi cứ theo ý bệ hạ!”
Đồ Linh Trâm: “...”
Lý Hoài thấy nàng kinh ngạc, nghĩ nàng đang sợ hãi, liền than nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng: “Tiểu cô nương, gần vua như gần cọp, sau này ngươi phải làm việc cẩn thận. Bệ hạ tính tình có chút bất thường, nhớ kỹ không nên đắc tội với hắn.”
Dừng đoạn, Lý Hoài ôn nhu nở nụ cười, sóng mắt mở ra một tầng sâu không đáy: “Nửa năm này bản vương đều ở Trường An, nếu ngươi gặp khó khăn gì, hoặc bệ hạ làm khó ngươi, cứ nói với bản vương, bản vương nhất định cật lực giúp đỡ.”
Tuy Trần Vương nhiệt tình đến kỳ quái nhưng Đồ Linh Trâm đối với nam nhân ôn văn nho nhã này cũng không chán ghét, nàng cố nén vui sướng dâng lên trong lòng, thấp giọng nói cảm ơn.
Nàng đang lo không có cơ hội tiếp cận Lý Phù Dao, hiện tại cơ hội đến bất ngờ khiến nàng vui mừng còn không kịp, cho nên không hề phát hiện ra trong nháy mắt xoay người, Lý Hoài đã chậm rãi thu lại ý cười, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi thật lâu, rơi vào trầm tư.
…
Ngày hôm sau, Đồ Linh Trâm liền chuyển vào Lai Nghi điện, trở thành cung nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Hoàng thượng.
Lai Nghi điện vẫn như ba năm trước, chỉ là không gian vắng vẻ hơn một chút. Nếu bỏ quên cấm quân của Tần Khoan dày đặc trước điện, thì nơi này đúng thực bình an u tĩnh.
Đại cung nữ bên cạnh Lý Phù Dao trừ Đồ Linh Trâm chỉ có một cô nương tên là Lãnh Hương. Là một cô nương có khuôn mặt rất lạ, có lẽ là gián điệp của Tần Khoan. Bên dưới đại cung nữ là nhị đẳng cung nữ gồm mười hai người, đều tầm 16-17 tuổi, xuống chút nữ là tam đẳng cung nữ phụ trách tạp dịch cùng vài nhũ mẫu.
Đại cung nữ Lãnh Hương kia đi quanh Đồ Linh Trâm, mặt không biến sắc chỉ điểm nàng: “Đây là tẩm cung của Hoàng thượng. Hoàng thượng sợ tối nên suốt đêm không được để ánh nến tắt, mỗi đêm đại cung nữ thay phiên nhau ngủ ở gian ngoài canh gác. Còn nữa, Hoàng thượng thích an tĩnh, ghét bị người khác quấy rối, trừ phi Hoàng thượng có dặn, ngươi ngàn vạn lần đừng để người khác ra vào tùy ý.”
Bên trong tẩm điện là vải che minh hoàng, một chiếc giường rộng rãi, mà gian ngoài là giường nhỏ chỉ đủ một người nằm, chính là nơi các cung nữ trực đêm nghỉ ngơi.
Đồ Linh Trâm hỏi: “Vậy công việc buổi tối là gì? Có cần hầu Hoàng thượng uống nước, tiểu đêm?”
“Không cần, ngươi chỉ cần bày sẵn chăn đệm giúp Hoàng thượng, chuẩn bị trà nước.” Dừng đoạn, Lãnh Hương nói thêm: “Dù nửa đêm ngươi có nghe được gì từ phòng Hoàng thượng cũng không được tùy tiện tiến vào, bằng không sẽ mất đầu!”
Đồ Linh Trâm ghi nhớ từng cái, lại hỏi: “Trà Hoàng thượng thích có phải là Quân Sơn Ngâm châm? Trước khi đi ngủ có cần đốt Long Thiên hương?”
Nàng nhớ kiếp trước, Lý Phù Dao vô cùng thích Quân Sơn Ngâm châm, ăn thịt bò khô, trên y phục luôn có mùi Long Thiên hương nhàn nhạt…
Ai ngờ, Lãnh Hương chỉ lành lạnh liếc nàng, mang theo ba phần khinh bỉ nói: “Những thứ kia không phải là thứ Hoàng thượng thích. Hoàng thượng thích uống trà Ô Long, thích nhất là đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt đậu đỏ. Trong phòng hun hương chưa bao giờ là Long Thiên hương mà là Đàn hương.”
Nghe vậy, Đồ Linh Trâm trong nháy mắt hoảng hốt.
Không thể, bảy năm mưa dầm thấm đất, nàng không thể nhớ nhầm. Trong ký ức, Lý Phù Dao thực sự thích Quân Sơn Ngâm châm, thích thịt bò khô, hun hương chỉ đốt Long Thiên hương…Mà người yêu thích trà Ô Long, thích đồ ngọt, thích Đàn hương…
… chính là nàng, Đồ Linh Trâm!
Nàng đưa tay lên ngực, nơi đó, nhịp tim nặng nề mà gấp gáp.
Tại sao, tại sao Lý Phù Dao miệng nói hận Đồ thị dư nghiệt nhưng lại ngày qua ngày ăn đồ ăn nàng thích, làm chuyện nàng thường làm vậy?
Là cảnh giác, hay là nhớ nhung, hay đang sám hối?
Lãnh Hương thấy nàng ngơ ngẩn, liền cảnh cáo: “Ta khuyên ngươi không nên tự cho mình đúng, cẩn thận là tốt nhất.”
Đồ Linh Trâm chỉ thấy lồng ngực tỏa nhiệt, nửa ngày sau mới khó nhọc nói: “Đa tạ cô nương chỉ giáo.”
Lãnh Hương gật gù, khôi phục khuôn mặt không cảm xúc, không nói thừa câu nào, không làm thừa chuyện gì, như thể một con rối mỹ lệ.
Đồ Linh Trâm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh: “Vậy cô nương luôn hầu hạ Hoàng thượng sao?”
“Không phải. Nghe nói tỳ nữ trước đây tự ý mưu hại hoàng thượng đã bị xử tử rồi. Ta và Linh Lung ba năm trước chuyển từ Tài Hoa đến Nghi Lai điện.”
“Linh Lung?”
“À, nàng ta chết mấy ngày trước rồi.” Lãnh Hương quay đầu, nói: “Buổi tối ra bờ sen ném mồi cho cá chép bị trượt chân, rơi vào ao chết chìm rồi.”
…
Lai Nghi điện bốn phía đều có cấm quân do Tần Khoan sắp xếp canh gác, đến cung nữ thái giám tiến vào cũng bị thẩm vấn một phen. Tuy nói là bảo vệ Hoàng thượng, nhưng không khác nào là giam lỏng Lý Phù Dao.
Càng khiến Đồ Linh Trâm nghĩ không ra chính là, đứng đầu cấm quân từng là thuộc hạ của nàng, Hoắc Thành Công. Nhiều năm qua, Hoắc Thành Công một mực trung thành, lại vô cùng hiếu thảo với mẹ già, không ngờ cuối cùng lại phản bội, theo trướng của Tần Khoan.
Mặc kệ Hoắc Thành Công tham tài cũng được, bị ép buộc cũng được, Đồ Linh Trâm cũng không hận hắn quá nhiều. Phu thê còn có thể trở mặt, huống chi bề trên với bề tôi? Chỉ là tận mắt nhìn thấy, lòng vẫn có chút cay đắng.
Hành động chế ngự khiến Lý Phù Dao không thể giao du nhiều với bên ngoài. Buổi sáng lười biếng lên triều, tan triều lại xem qua tấu chương được Tần Khoan chỉ thị, sau đó lại vẽ mấy bức Đan Thanh hoặc là uống rượu xem múa. Thỉnh thoảng sẽ đi dạo cùng Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt, quả thực vui đến quên trời quên đất.
Đến tối, vì Lý Phù Dao vô cùng sợ quỷ, Lai Nghi điện đèn đuốc sáng choang, Đồ Linh Trâm sẽ cùng Lãnh Hương thay phiên gác đêm, mấy ngày liền đều bình an vô sự.
Ngày hôm đó, đến phiên Đồ Linh Trâm trực đêm.
Nàng bấm đúng giờ thần, sớm một khắc đã bưng trà rót nước, chuẩn bị nước ấm, khăn mặt kỹ càng. Sau đó Lý Phù Dao ngáp một cái, lười bước tiến vào tẩm điện. Hắn buộc áo choàng lỏng lẻo, tóc cột một nửa, hẳn là vừa tắm xong.
Lý Phù Dao đưa tay nhận trà từ Đồ Linh Trâm, súc miệng rồi nhổ ra bên trong chén trà.
Tối nay hắn có vẻ mệt mỏi, mắt mông lung, lười biếng ngồi một đống trên giường. Đồ Linh Trâm vội vàng thấm khăn ướt, lau mặt cùng tay cho hắn.
Lý Phù Dao ngoan ngoãn mà lười biếng ngẩng đầu lên, mắt khép hờ, gương mặt tuấn tú thường ngày ngả ngớn được dát lên một tầng nến ấm áp, lông mi dày dán vào mi mắt dưới, hơi run run, như mèo con lười biếng mà quý khí.
Không thể thừa nhận, sau ba năm, Lý Phù Dao dần rút đi tính trẻ con thiếu niên, thay vào đó là vẻ anh tuấn kinh động lòng người.
Chiếc khăn mềm mại từng chút từng chút sượt qua lông mày hắn, mắt hắn, sống mũi thẳng tắp của hắn, đôi môi mím mặt cùng mười ngón tay trắng nõn…
Đồ Linh Trâm không nhịn được oán thầm: “Tiểu tử này có thể để sư tỷ tự mình hầu hạ ngươi, phúc cũng thật lớn!”
Chờ lúc nàng đi lấy nước về, đã thấy giày bị ném xuống đất, mà hắn đã nằm ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, hô hấp kéo dài, tựa hồ đã chìm trong mộng đẹp.
Đồ Linh Trâm luôn xem hắn như sư đệ, thấy tư thế ngủ bất nhã của hắn cũng không hề cảm thấy đỏ mặt lúng túng, chỉ âm thầm bật cười.
Gió xuân se lạnh, nàng rón rén đắp chăn lên người hắn, lại lấy một cái khăn khô nhẹ nhàng lau tóc hắn. Lúc này mới lặng lẽ đi ra ngoài, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Đêm nay, nàng mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy mười năm trước, khi hắn vừa được phong làm Thái tử.
Có lẽ là do Lý Phù Dao quá thông minh lại chịu khó, Tần Khoan tựa hồ rất không ưa tiểu Thái tử mới xuất hiện này, vì vậy chèn ép hắn đủ đường. Lý Bình Thu nhu nhược không làm chủ được, thấy con trai chịu oan ức cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể dặn Lý Phù Dao tránh xa Tần Khoan một chút.
Ngày ấy, Đồ Linh Trâm như thường lệ đến Đông cung dạy hắn võ công, ai ngờ đợi nửa canh giờ cũng không thấy hắn đến. Nàng tìm một vòng quanh Đông cung, cuối cùng thấy hắn ngồi dưới gốc cây lê già.
Lý Phù Dao quay lưng về phía nàng, ngồi xếp bằng dưới gốc cây, hai vai khẽ run, tựa hồ đang cố nén nỗi thống khổ. Mà khiến Đồ Linh Trâm giật mình hơn là, hắn vừa cắn môi để tiếng khóc không thành tiếng, vừa dùng tay ma sát lên mặt đất thô ráp cho đến khi da thịt bong tróc, máu me đầm đìa, nhiễm đỏ dưới đất tuyết.
Hắn như thể đang cố tự ngược để giải thoát khỏi nỗi thống khổ tận cùng.
Cho dù ở trong mộng, Đồ Linh Trâm vẫn nếm trải đủ mùi vị đau lòng đó. Nàng không nhịn được chạy đến bên hắn, Lý Phù Dao kinh ngạc quay đầu, ngẩng con mắt ướt hồng trừng lên nhìn nàng… Sau đó, mộng tỉnh.
Đồ Linh Trâm đột nhiên mở mắt ra, bốn phía ánh nến sáng rực, nàng híp mắt nhìn lên xà nhà chốc lát, lúc này mới mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng vang.
Nàng ngồi dậy, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, lúc này mới biết là thanh âm của Lý Phù Dao.
… Là tiếng thông khổ nghẹn ngào, cực kỳ ngột ngạt của hắn.
“Phù Dao!” Không nghĩ được gì khác, Đồ Linh Trâm theo bản năng chạy vào bên trong, sau đó, nàng giật mình.
Chỉ thấy Phù Dao đưa lưng về phía mình, âm u ngồi trong góc, gắt gao lấy tay che miệng, cắn chặt răng, mà tay khác lại nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng đấm xuống mặt đất lạnh lẽo. Trong chốc lát da thịt bong tróc, máu tươi đỏ sẫm uốn lượn chảy xuống, bắn tung tóe lên sàn nhà.
Mộng cảnh cùng hiện thực chồng chéo lên nhau, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy đau lòng vạn phần.
Thời niên thiếu hắn đã luôn vậy, lúc ngột ngạt hết sức sẽ dùng đau đớn của thân thể để giảm bớt thống khổ trong lòng, dùng phương thức tự ngược để duy trì tỉnh táo.
Cảm giác được phía sau có người, Lý Phù Dao đột nhiên quay đầu, hai mắt đỏ bừng tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đồ Linh Trâm, ánh mắt tàn bạo. Rõ ràng trên lông mi còn mang theo nước mắt nhưng trong ánh mắt lại sát khí bừng bừng mãnh liệt như thể trước nay chưa từng có.
Đồ Linh Trâm theo bản năng lùi về sau nửa bước, trong nháy mắt, nàng thật sự cho rằng Lý Phù Dao sẽ thật sự giết mình.
Mà trong nháy mắt này, con ngươi của hắn dần tan rã, vẻ mặt yếu đuối mờ mịt, thân hình cao lớn co lại, run rẩy không ngừng, như thể gặp phải điều gì đó rất đáng sợ.
“Bệ hạ, gặp ác mộng?” Đồ Linh Trâm nhanh chóng rót nước mang qua, ngồi xổm trước mặt hắn, lại đau lòng khổ sở, tay miễn cưỡng giơ giữa không trung, như muốn chạm vào lại sợ kiêng kỵ.
Lý Phù Dao run cầm cập đỡ lấy chén nước, uống hết một nửa, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm tựa hồ muốn thăm dò điều gì đó.
Một lúc lâu, hắn buông nắm đấm ra, nhìn mặt đất đầy máu, sâu xa nói: “Ngươi biết không, trong cung này có một con quỷ. Một con quỷ không đầu…”
Hắn cười ra vẻ thần kinh: “… Nàng ta hại Phụ hoàng, lại muốn lấy mạng trẫm… Trẫm sợ lắm.”
“…” Đồ Linh Trâm kéo ống tay áo, băng bó lại vết thương của Lý Phù Dao cẩn thận. Trầm mặc nửa ngày, lúc này mới dùng giọng trầm thấp mà kiên định nói: “Sẽ không đâu, bệ hạ. Đừng sợ, nàng ta sẽ không hại người.”
Lý Phù Dao mơ màng, tựa hồ phỏng đoán có nên tin lời nàng hay không.
Chốc lát, Đồ Linh Trâm mím mím môi, không nhịn được hỏi: “Người hận nàng ta sao, bệ hạ?”
Lời vừa dứt, nàng liền hối hận.
Đồ Linh Trâm cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt của hắn. Vào lúc nàng đang khẩn cầu hắn không nghe thấy, hoặc nghe không hiểu ý nàng, thì nghe được tiếng nói khàn khàn lạnh lùng truyền đến: “Hận! Trẫm hận nàng ta nhất! Trẫm hận nàng ta nhất...”
Một lần rồi lại một lần lặp lại, như thể thôi miên, như là ác mộng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng lại một lần nữa nghe nói vậy, nàng vẫn thấy đau lòng. Như thể khí lực toàn thân bị hút cạn, môi mấp máy vài lần nhưng một chữ cũng không thể thốt nên.